Ngày Sau Của Ngày Sau
-
Chương 1
Editor:Diệp Phong
Beta – reader:Joco
Thiết Thủ đã quay trở lại Lục Phiến Môn, mang theo một tin tức động trời: Cố Tích Triều đã chết.
Lúc nghe được tin tức này, Thích Thiếu Thương đang uống rượu cùng Truy Mệnh. Thiết Thủ lãnh tình thông báo tin này, Thích Thiếu Thương cũng bình thản tiếp nhận, nhưng bàn tay đang cầm vò rượu của hắn lại run rẩy, hắn nhẹ giọng hỏi: “Chết như thế nào?” Thanh âm giống như từ nơi xa xôi nào đó vọng về.
Truy Mệnh muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng ra đã bị Thiết Thủ ngăn lại, hắn thấp giọng nói, “Cố Tích Triều là do vết thương cũ tái phát, vết thương năm đó của y mãi vẫn không chuyển biến tốt hơn được.”
“Không thể chuyển biến tốt lên được sao?” Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại nhưng lại giống đang tự nói với bản thân mình hơn. Chính hắn cũng không hiểu nổi tâm tình mình bây giờ là như thế nào. Trái tim hắn chỉ còn lại một khoảng trống rỗng, khối óc cũng chỉ là một mảnh trắng xóa, cả người hắn giờ như đứng trước một vực sâu thăm thẳm.
Thiết Thủ nhìn hắn, không nói thêm gì nữa mà kéo Truy Mệnh đi ra ngoài, từ xa có thể thấp thoáng nghe thấy hai người nói chuyện: “Nhị sư huynh, rõ ràng Tích Triều y....”
Thiết Thủ thở dài: “Khúc mắc giữa hai người bọn họ quá sâu, chỉ có bản thân họ mới giải quyết được thôi, chúng ta có muốn giúp cũng không giúp gì được.”
Ngày thứ hai, Thích Thiếu Thương đi tìm Thiết Thủ. Thiết Thủ đã biết trước hắn chắc chắn sẽ đến nên chờ từ sớm. Thấy Thích Thiếu Thương tiến vào, không đợi hắn hỏi, Thiết Thủ đã mở lời: “Y giờ đang ở bên Vãn Tình, tại Tích Tình tiểu cư của họ”.
Beta – reader:Joco
Thiết Thủ đã quay trở lại Lục Phiến Môn, mang theo một tin tức động trời: Cố Tích Triều đã chết.
Lúc nghe được tin tức này, Thích Thiếu Thương đang uống rượu cùng Truy Mệnh. Thiết Thủ lãnh tình thông báo tin này, Thích Thiếu Thương cũng bình thản tiếp nhận, nhưng bàn tay đang cầm vò rượu của hắn lại run rẩy, hắn nhẹ giọng hỏi: “Chết như thế nào?” Thanh âm giống như từ nơi xa xôi nào đó vọng về.
Truy Mệnh muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng ra đã bị Thiết Thủ ngăn lại, hắn thấp giọng nói, “Cố Tích Triều là do vết thương cũ tái phát, vết thương năm đó của y mãi vẫn không chuyển biến tốt hơn được.”
“Không thể chuyển biến tốt lên được sao?” Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại nhưng lại giống đang tự nói với bản thân mình hơn. Chính hắn cũng không hiểu nổi tâm tình mình bây giờ là như thế nào. Trái tim hắn chỉ còn lại một khoảng trống rỗng, khối óc cũng chỉ là một mảnh trắng xóa, cả người hắn giờ như đứng trước một vực sâu thăm thẳm.
Thiết Thủ nhìn hắn, không nói thêm gì nữa mà kéo Truy Mệnh đi ra ngoài, từ xa có thể thấp thoáng nghe thấy hai người nói chuyện: “Nhị sư huynh, rõ ràng Tích Triều y....”
Thiết Thủ thở dài: “Khúc mắc giữa hai người bọn họ quá sâu, chỉ có bản thân họ mới giải quyết được thôi, chúng ta có muốn giúp cũng không giúp gì được.”
Ngày thứ hai, Thích Thiếu Thương đi tìm Thiết Thủ. Thiết Thủ đã biết trước hắn chắc chắn sẽ đến nên chờ từ sớm. Thấy Thích Thiếu Thương tiến vào, không đợi hắn hỏi, Thiết Thủ đã mở lời: “Y giờ đang ở bên Vãn Tình, tại Tích Tình tiểu cư của họ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook