Ngày Người Thương Một Người Thương Khác
-
Chương 23: Đêm cuối
Type: Mymk
Những ngày nhớ người ấy tôi khóc rất nhiều.
Vì ngoài việc khóc tôi chẳng biết làm gì cả.
Đêm cuối, hai đứa ngồi dưới ban công, ánh đèn đường hiu hắt rọi vào cõi lòng đang thổn thức từng hồi thương nhớ. Người cũ cầm tay mình và siết rất chặt như chẳng muốn cách rời. Mình bảo hãy học làm quen với việc, từ mai sẽ chẳng còn mình bên cạnh nữa. Anh và em, ai nấy sẽ sống phần đời còn lại không trọn vẹn!
Đêm cuối, cả hai cùng xem lại bộ phim yêu thích. Người cũ khóc ướt cả một bờ vai mình khi xem cảnh nam chính rời xa nữ chính vì mắc căn bệnh ung thư. Mình ngồi lặng im bất động như thế, không nói bất cứ lời nào. Nỗi đau đang len lỏi trong từng mạch đập của hai đứa.
Đêm cuối, người cũ hỏi mình nếu mai rời xa, mình sẽ sống thế nào? Mình rít lên từng làn khói trắng, miệng cứ ngân nga câu hát: “Nếu mai rời xa, em và anh, có lẽ hai ta lặng im dòng đời mong manh, hãy quay mặt đi chẳng nhìn nhau, cố giấu ướt mi lệ rơi buồn long lanh. Nếu mai rời xa, những ngày qua, yêu dấu bao đêm tìm đâu lần thứ hai, lời ru rất khuya tìm trong sớm mai, cho trọn đời ta say… (Lời bài hát Nếu mai rời xa – Hoài An)
Đêm cuối, ngủ cùng nhau, người cũ vòng qua eo ôm mình vào lòng, từng nhịp thở cứ phả vào nỗi đau như ngàn tấn đá đè lên ngực trái. Mình không còn muốn khóc. Vì thật ra nước mắt đã cạn sâu cho những ngày trước đó. Người cũ nói: “Ôm em lần cuối. Ngày mai tỉnh dậy. Đời này đã chết!” Mình nhìn ra cửa, trời sắp hừng đông. Lòng mình cũng chết!
Rồi sẽ còn nhiều đêm đau hơn đêm cuối này khi mà hai chúng ta rời xa…
_
Những ngày nhớ người ấy tôi khóc rất nhiều.
Vì ngoài việc khóc tôi chẳng biết làm gì cả.
Đêm cuối, hai đứa ngồi dưới ban công, ánh đèn đường hiu hắt rọi vào cõi lòng đang thổn thức từng hồi thương nhớ. Người cũ cầm tay mình và siết rất chặt như chẳng muốn cách rời. Mình bảo hãy học làm quen với việc, từ mai sẽ chẳng còn mình bên cạnh nữa. Anh và em, ai nấy sẽ sống phần đời còn lại không trọn vẹn!
Đêm cuối, cả hai cùng xem lại bộ phim yêu thích. Người cũ khóc ướt cả một bờ vai mình khi xem cảnh nam chính rời xa nữ chính vì mắc căn bệnh ung thư. Mình ngồi lặng im bất động như thế, không nói bất cứ lời nào. Nỗi đau đang len lỏi trong từng mạch đập của hai đứa.
Đêm cuối, người cũ hỏi mình nếu mai rời xa, mình sẽ sống thế nào? Mình rít lên từng làn khói trắng, miệng cứ ngân nga câu hát: “Nếu mai rời xa, em và anh, có lẽ hai ta lặng im dòng đời mong manh, hãy quay mặt đi chẳng nhìn nhau, cố giấu ướt mi lệ rơi buồn long lanh. Nếu mai rời xa, những ngày qua, yêu dấu bao đêm tìm đâu lần thứ hai, lời ru rất khuya tìm trong sớm mai, cho trọn đời ta say… (Lời bài hát Nếu mai rời xa – Hoài An)
Đêm cuối, ngủ cùng nhau, người cũ vòng qua eo ôm mình vào lòng, từng nhịp thở cứ phả vào nỗi đau như ngàn tấn đá đè lên ngực trái. Mình không còn muốn khóc. Vì thật ra nước mắt đã cạn sâu cho những ngày trước đó. Người cũ nói: “Ôm em lần cuối. Ngày mai tỉnh dậy. Đời này đã chết!” Mình nhìn ra cửa, trời sắp hừng đông. Lòng mình cũng chết!
Rồi sẽ còn nhiều đêm đau hơn đêm cuối này khi mà hai chúng ta rời xa…
_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook