Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 428: Quà sinh nhật của Trần Diệc Nhiên (9)
Anh đưa tay sờ sờ công tắc, đèn trong phòng khách lập tức sáng lên.
Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, lại thêm một hộp quà thật lớn ở vị trí rất dễ thấy trong phòng khách, được gói bằng giấy màu hồng, bên trên còn đính băng nơ màu tím.
Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ một chút, sau đó không nhịn được cong khóe môi thành một đường cong đẹp mắt.
Xem ra hôm nay trong nhà anh có giấu một cô tiên ốc đây.
Anh đổi dép lê, sau đó thả cặp tài liệu trong tay lên chốc tủ giày, chậm rãi đi vào phòng khách, nhìn hộp quà kia, sau đó lại nhìn xung quanh, nhỏ giọng gọi: “Điềm Tâm?”
Không có người trả lời.
“Điềm Tâm?” Trần Diệc Nhiên đưa tay đẩy phòng ngủ, bên trong không có ai, anh lại đi đến nhà bếp, cũng vẫn không có ai, chỉ có dụng cụ nấu ăn đã được dọn dẹp, đặt ngay ngắn ở đó.
Kỳ lạ… Trong nhà không có ai sao?
Trần Diệc Nhiên nghi ngờ quay lại phòng khách, nhìn hộp quà siêu lớn kia, trong đầu đột nhiên nghĩ lại lễ Giáng Sinh một năm kia, Điềm Tâm tự mình vào trong hộp quà, rồi nhờ người gửi đến cho mình.
Sẽ không phải chứ… Chẳng lẽ quà sinh nhật năm nay của anh… Chính là Điềm Tâm đính nơ con bướm hay sao?
Trần Diệc Nhiên không nhịn được mím môi cười, nếu như thật sự là như thế, vậy thì năm nay nhất định anh sẽ không khách khí.
Nghĩ như vậy, anh liền chuẩn bị đưa tay mở hộp quà, thìở cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động.
Trần Diệc Nhiên quay đầu lại, nhìn Điềm Tâm đang ôm lấy hai chai nước ngọt lớn bước vào nhà.
“A… Anh Nhiên, anh tan làm rồi.” Điềm Tâm nhìn đồng hồ trong phòng khách, nở một nụ cười với anh: “Sớm hơn bình thường một chút.”
“Ừ.” Trần Diệc Nhiên mỉm cười, đi đến bên cạnh Điềm Tâm, nhận lấy hai chai nước ngọt, dịu dàng nói: “Đã vào mùa đông, thời gian tan làm sớm hơn so với mùa hè nửa giờ.”
“Thảo nào…” Điềm Tâm vừa nói vừa đổi giày, sau đó theo sau lưng Trần Diệc Nhiên bước vào phòng khách, tự hào nhìn anh: “Thế nào, một bàn đồ ăn này đều là do chính tay em làm, có phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc vui vẻ đúng không?
Trần Diệc Nhiêm mỉm cười, đưa tay kéo lấy Điềm Tâm, khẽ hôn lên gò má mịn màng của cô, nói: “Bên trong hộp quà lớn kia là cái gì thế? Anh còn tưởng rằng năm nay em lại tự vào trong đó rồi tặng cho anh đấy!”
“Hắc hắc, bí mật, lát nữa anh sẽ biết.” Điềm Tâm bí hiểm nhìn anh, sau đó đi đến bàn ăn ngồi xuống: “Ăn cơm trước đi, em đói lắm rồi.”
“Được.” Ánh mắt Trần Diệc Nhiên tràn đầy ý cười, nhìn bữa tối phong phú trên bàn, lại nhìn hai chai nước ngọt, quay người đi đến trước tủ rượu, chọn lấy một chai rượu vang đỏ, cầm về phía bàn ăn, lắc lắc với Điềm Tâm: “Đồ ngon phải kết hợp với rượu tốt, lần khác uống nước ngọt.”
“Ừm?” Điềm Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút xấu hổ nói: “Thế nhưng tửu lượng của em không được tốt.”
“Không sao, uống ít một chút là được.” Trần Diệc Nhiên rót một chén đưa đến trước mặt cô, sau đó cũng tự rót cho mình một chén: “Cứ chúc mừng sinh nhật anh trước đi, dù sao tuần sau sinh nhật anh cũng không phải cuối tuần.”
Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, lại thêm một hộp quà thật lớn ở vị trí rất dễ thấy trong phòng khách, được gói bằng giấy màu hồng, bên trên còn đính băng nơ màu tím.
Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ một chút, sau đó không nhịn được cong khóe môi thành một đường cong đẹp mắt.
Xem ra hôm nay trong nhà anh có giấu một cô tiên ốc đây.
Anh đổi dép lê, sau đó thả cặp tài liệu trong tay lên chốc tủ giày, chậm rãi đi vào phòng khách, nhìn hộp quà kia, sau đó lại nhìn xung quanh, nhỏ giọng gọi: “Điềm Tâm?”
Không có người trả lời.
“Điềm Tâm?” Trần Diệc Nhiên đưa tay đẩy phòng ngủ, bên trong không có ai, anh lại đi đến nhà bếp, cũng vẫn không có ai, chỉ có dụng cụ nấu ăn đã được dọn dẹp, đặt ngay ngắn ở đó.
Kỳ lạ… Trong nhà không có ai sao?
Trần Diệc Nhiên nghi ngờ quay lại phòng khách, nhìn hộp quà siêu lớn kia, trong đầu đột nhiên nghĩ lại lễ Giáng Sinh một năm kia, Điềm Tâm tự mình vào trong hộp quà, rồi nhờ người gửi đến cho mình.
Sẽ không phải chứ… Chẳng lẽ quà sinh nhật năm nay của anh… Chính là Điềm Tâm đính nơ con bướm hay sao?
Trần Diệc Nhiên không nhịn được mím môi cười, nếu như thật sự là như thế, vậy thì năm nay nhất định anh sẽ không khách khí.
Nghĩ như vậy, anh liền chuẩn bị đưa tay mở hộp quà, thìở cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động.
Trần Diệc Nhiên quay đầu lại, nhìn Điềm Tâm đang ôm lấy hai chai nước ngọt lớn bước vào nhà.
“A… Anh Nhiên, anh tan làm rồi.” Điềm Tâm nhìn đồng hồ trong phòng khách, nở một nụ cười với anh: “Sớm hơn bình thường một chút.”
“Ừ.” Trần Diệc Nhiên mỉm cười, đi đến bên cạnh Điềm Tâm, nhận lấy hai chai nước ngọt, dịu dàng nói: “Đã vào mùa đông, thời gian tan làm sớm hơn so với mùa hè nửa giờ.”
“Thảo nào…” Điềm Tâm vừa nói vừa đổi giày, sau đó theo sau lưng Trần Diệc Nhiên bước vào phòng khách, tự hào nhìn anh: “Thế nào, một bàn đồ ăn này đều là do chính tay em làm, có phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc vui vẻ đúng không?
Trần Diệc Nhiêm mỉm cười, đưa tay kéo lấy Điềm Tâm, khẽ hôn lên gò má mịn màng của cô, nói: “Bên trong hộp quà lớn kia là cái gì thế? Anh còn tưởng rằng năm nay em lại tự vào trong đó rồi tặng cho anh đấy!”
“Hắc hắc, bí mật, lát nữa anh sẽ biết.” Điềm Tâm bí hiểm nhìn anh, sau đó đi đến bàn ăn ngồi xuống: “Ăn cơm trước đi, em đói lắm rồi.”
“Được.” Ánh mắt Trần Diệc Nhiên tràn đầy ý cười, nhìn bữa tối phong phú trên bàn, lại nhìn hai chai nước ngọt, quay người đi đến trước tủ rượu, chọn lấy một chai rượu vang đỏ, cầm về phía bàn ăn, lắc lắc với Điềm Tâm: “Đồ ngon phải kết hợp với rượu tốt, lần khác uống nước ngọt.”
“Ừm?” Điềm Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút xấu hổ nói: “Thế nhưng tửu lượng của em không được tốt.”
“Không sao, uống ít một chút là được.” Trần Diệc Nhiên rót một chén đưa đến trước mặt cô, sau đó cũng tự rót cho mình một chén: “Cứ chúc mừng sinh nhật anh trước đi, dù sao tuần sau sinh nhật anh cũng không phải cuối tuần.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook