Ngây Ngô Đợi Chờ
-
Chương 6-2: Bị bệnh sao không nói với tôi (2)
Sau khi đặt điện thoại xuống giường, Bạch Sắt tiếp tục lại nằm mê man. Ngủ chưa được bao lâu, cô mơ màng nghe điện thoại mình lại reo. Cô nheo mắt nhìn màn hình, Thầy Diệp.
Lẽ nào Bành Tĩnh Di không nói giúp cô sao? Bạch Sắt vội vàng nhận máy.
Vừa nhận điện, thanh âm Diệp Thanh Hân gấp gáp vang lên bên tai: “Bạch Sắt! Em bị sao?”
“À … Hình như em bị viêm a-mi-đan, hơi sốt!” Bạch Sắt nói thật.
“Bệnh? Tại sao không nói với tôi?” Diệp Thanh Hân có vẻ tức giận.
“…” Bạch Sắt không biết trả lời sao cho đúng … Thầy giáo cũng đâu phải cha mẹ, lại càng không phải bác sĩ, bị bệnh cũng phải báo cáo với thầy sao? Cô khó khăn giải thích: “Em cảm thấy không nghiêm trọng như …”
Diệp Thanh Hân nhỏ giọng thở dài, sau đó hỏi: “Đi bệnh viện chưa?”
“A???” Bạch Sắt nuốt nước bọt, “Cái này … cái này không cần đi bệnh viện ạ. Em thường hay bị, cứ chuyển mùa lại bị đau …” Nói được vài câu, cổ họng cô lại đau đến đòi mạng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Được rồi! Em đừng nói nữa!” Diệp Thanh Hân cắt ngang lời cô: “Để tôi nói được rồi, em nghe được chỉ cần ừ một tiếng.”
Bạch Sắt: “Vâng!”
“Em đang ở phòng ký túc sao?”
Bạch Sắt: “Vâng!”
“Tôi đưa em đi bệnh viện. Đến dưới lầu sẽ gọi cho em, em nhận được điện thoại thì đi xuống.”
Bệnh viện???? Mình không muốn đi bệnh viện!!! Bạch Sắt khóc thầm: Tại sao chỉ được phép nói ‘ừ’?
Cô cố gắng chống cự, nhịn đau lên tiếng: “Em không cần đi bệnh viện…”
Từ nhỏ Bạch Sắt đã rất sợ đến bệnh viện, khi còn học tiểu học cô bị viêm phổi rất nặng, nằm viện hơn nửa tháng liên tục truyền nước biển, suýt chút nữa thì mất mạng. Từ đó về sau Bạch Sắt rất bài xích những nơi mang tên ‘bệnh viện’. Bị bệnh đều cố gắng vượt qua. Có một lần, cô lên cơn sốt, gắng gượng nhất quyết không đi bệnh viện, cuối cùng bệnh chuyển nặng, lại được một phen truyền nước biển liên tục, cô lại càng thêm sợ bệnh viện.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trong trẻo: “Bạch Sắt! Nghe lời!”
Tựa như một liều thuốc mê, tâm tư Bạch Sắt quay về nhiều năm về trước, thầy Diệp cũng đã từng nói câu này, vô số ký ức như quang ảnh lấp lánh tràn về, Bạch Sắt vô thức ‘Vâng’ một tiếng.
Tiếng ‘Tút tút tút’ truyền đến phảng phất như sợ Bạch Sắt đổi ý, Diệp Thanh Hân ngay lập tức cúp máy.
*
Bạch Sắt khó khăn lắm mới bò ra khỏi giường, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo. Lúc này điện thoại di động reo vang. Cô nhìn màn hình, là Diệp Thanh Hân gọi. Nghĩ nhận điện thoại lại lãng phí nên bấm từ chối.
Ai ngờ hai giây sau lại vang lên tiếng chuông ‘Quang quác quang quác’, vẫn là Diệp Thanh Hân.
Bạch Sắt suy nghĩ một chút, lại ấn nút từ chối, rồi đi về phía thang máy. Cô ở tầng năm, mọi lần đi thang máy chỉ mấy giây, hôm nay không hiểu sao tầng nào cũng ngừng đón người.
Bạch Sắt sốt ruột. Tầng hai lại sáng đèn thì bực bội cực điểm, ở tầng này cũng cần đi thang máy??? Thế nhưng, đến khi trông thấy một cô gái hổn hển bê chiếc máy tính tiến vào trong cô mới chợt hiểu.
Ra đến cổng ký túc xá vừa vặn đụng phải Diệp Thanh Hân.
“Bạch Sắt?” Diệp Thanh Hân trông thấy cô, vẻ mặt lo lắng rốt cục cũng được thả lỏng: “Làm sao không nghe điện thoại?”
“Em đang xuống lầu rồi, nên không bắt máy, tiết kiệm tiền điện thoại!” Bạch Sắt giải thích.
… “Tôi lại còn tưởng rằng em giở trò không đi bệnh viện!”
Ừ nhỉ!!! Vẫn có thể bỏ trốn! Bạch Sắt ngớ người, bừng tỉnh.
“Vậy bây giờ em bỏ trốn có kịp không?” Bạch Sắt mau mắn: “Em chỉ bị viêm a-mi-đan, chỉ là lần này nặng hơn một chút mà thôi, uống thuốc giảm đau là qua!”
“Không kịp!” Diệp Thanh Hân nắm cánh tay của cô, sợ cô lâm trận bỏ chạy, nhẹ nhàng an ủi: “Em yên tâm, chỉ đi khám thôi, không truyền nước biển, không chích, đến bệnh viện rồi có thuốc là xong!”
Bạch Sắt ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Thanh Hân nở nụ cười, gương mặt lộ ra lúm đồng tiền.
Thầy quản lý ký túc liếc Bạch Sắt, ngữ khí xem thường: “Hóa ra là em, bao lớn rồi mà còn không chịu đi bệnh viện, phiền đến thầy Diệp phải đến tận nơi bắt người sao?”
Oan uổng quá! Bạch Sắt khóc không ra nước mắt.
Diệp Thanh Hân đưa Bạch Sắt đến một chiếc xe hơi, Bạch Sắt trợn tròn mắt: “Thầy Diệp, thầy đã mua xe rồi ư?”
Cô biết ba của Diệp Thanh Hân đã mất, gia đình vốn không phải giàu có, vậy là chứng tỏ anh tự kiếm tiền mua xe?
Diệp Thanh Hân trả lời: “Tôi đã đi làm hai ba năm rồi!” Ngừng một chút, anh nói thêm: “Em nói ít một chút, cổ họng đau lắm đúng không?”
Bạch Sắt vâng dạ, đem mọi lời muốn nói chôn vào bụng. Đi làm được hai ba năm thì thế nào? Chị họ của Bạch Sắt đi làm hai ba năm, động một chút toàn chạy qua cô vay tiền, trong khi đó thầy Diệp lại có dư tiền mua một chiếc xe hơn ba trăm ngàn tệ. Hai người này cũng đi làm chênh lệch lớn vậy ư?
Vừa tiến vào cửa lớn bệnh viện, Bạch Sắt liền có cảm giác run rẩy. Cô liếc nhìn xung quanh, có vài người xếp hàng đăng ký nhưng bệnh viện sao không tấp nập như bình thường. Cô xem đồng hồ, chưa đến một giờ, vẫn chưa đến giờ làm việc.
“Thầy Diệp! Thầy không mời nhóm của Lưu Khải Thần đi ăn nữa ạ?” Bạch Sắt không giấu được tò mò, bây giờ chưa đến một giờ, chắc chắn là chưa ăn uống gì.
“Mời chứ!” Diệp Thanh Hân trả lời, “Bọn họ đang ăn uống đây!”
Bạch Sắt: “…” Cô thực sự không biết nói tiếp thế nào … Cứ để ba người ăn như vậy, còn anh thì chạy qua đây, làm như vậy cũng được?!!
Diệp Thanh Hân nói tiếp: “Đi thôi! Chúng ta lên lầu ba!”
“Còn chưa đăng ký …”
“Không cần đăng ký, tôi có người bạn ở đây, em mau qua đó cậu ta xem xem sao!”
Bạch Sắt toát mồ hôi, viêm a-mi-đan thôi, có phải bệnh nan y gì đâu …
Bạn của Diệp Thanh Hân tên Tô Quân Kiệt, là một bác sĩ trẻ tuổi, gương mặt lạnh lùng khiến người đối diện nhìn thấy cũng rùng mình, e sợ. Bạch Sắt tự hỏi, hai người này tính cách trái ngược mà vẫn có thể trở thành bạn tốt?
Bác sĩ Tô đo nhiệt độ cho Bạch Sắt trước, 38,8 độ.
Diệp Thanh Hân nhíu mày, còn Bạch Sắt lại lo nghĩ việc khác: “Lát nữa không được truyền nước biển nhé!”
Diệp Thanh Hân dịu dàng: “Ừm! Không truyền, không truyền!”
Bạch Sắt nghe lời động viên đầy ôn nhu của anh, an tâm gật đầu. Lo âu quá mức nên Bạch Sắt hoàn toàn không chú ý đến ngữ khí của Diệp Thanh Hân hiện tại có sự biến hóa khá lớn.
Bác sĩ Tô khám cổ họng Bạch Sắt: “Niêm mạc sưng đỏ. Phải xét nghiệm máu. Tôi đưa hai người đi!”
“Hả???” Bạch Sắt co rúm người lại, cuống cuống nắm lấy góc áo của Diệp Thanh Hân: “Thầy Diệp, em không lấy máu!!!!”
Diệp Thanh Hân vỗ vỗ bờ vai của cô an ủi, rồi quay sang hỏi Tô Quân Kiệt: “Cô ấy bị viêm a-mi-đan sao?” Có thể không cần xét nghiệm máu được chứ?”
Giọng Bác sĩ Tô nghiêm túc: “Cô ấy không phải bị viêm a-mi-đan mà là viêm thanh quản cấp tính. Không trị bệnh đúng lúc, sẽ gây khó thở dẫn đến nghẹt thở.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Diệp Thanh Hân nhíu chặt mi.
“Đừng quá lo! Trước tiên cứ đi xét nghiệm máu coi sao!” Tô Quân Kiệt nói.
“Thầy Diệp! Em không lấy máu!” Do bị bệnh nên yếu đuối hơn bình thường, thêm vào đó Bạch Sắt thật sự rất sợ kim tiêm. Ngay giờ khắc này đây cái gì gọi là thầy trò cấm kỵ, nguyên tắc trai gái khác biệt … đều vứt hết sang bên kia Thái Bình Dương, hai tay cô vung loạn xạ, bám vào eo của Diệp Thanh Hân tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng, bám chặt anh như bạch tuộc.
Thân thể Diệp Thanh Hân cứng đờ, cảm giác trái tim anh đập càng lúc càng nhanh, cổ họng không thể thốt nên lời, khó khăn lắm mới nói được vài chữ: “Bạch Sắt, em ngoan một chút!”
“Em thật sự không lấy máu đâu mà ….” Bạch Sắt chôn đầu trước ngực Diệp Thanh Hân, kêu rên.
“Không sao! Sẽ không đau!” Diệp Thanh Hân cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn của mình, cố gắng khắc chế hô hấp gấp gáp.
Anh từ từ đưa tay, ôm chặt người con gái vào trong lòng.
Thân thể cô trở nên mềm nhũn, vô lực kề sát Diệp Thanh Hân. Một tay anh nhẹ nhàng chạm vào eo Bạch Sắt, tay kia vỗ vỗ lưng của cô, như ba mẹ âu yếm đứa con gái.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Sắt cảm nhận được bản thân được bảo vệ che chở. Cái ôm ấy không hề giống với cảm giác ôm ấp của ba mẹ, cũng không giống cái ôm của hai người yêu nhau, là một loại cảm giác tín nhiệm và ỷ lại mà trước nay chưa từng có.
Căng thẳng của cô từ từ buông lỏng, cô trấn định được hơn một chút.
*
Chỉ có điều, bác sĩ Tô lại khiếm khuyết lòng thông cảm. Anh thừa dịp này lén lút lấy bút thử máu đâm một cái. Tiểu Bạch vẫn còn ngây thơ nghĩ chỉ cần không ra khỏi đây là chưa bị rút máu, không ngờ ngay tại đây vẫn có thể làm được việc này ….
“A ….!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bác sĩ Tô rốt cục cũng hoàn thành quá trình lấy máu gian nan nhất cuộc đời anh ta.
Diệp Thanh Hân nhìn nước mắt và bộ dạng đáng thương của Bạch Sắt, càng luống cuống.
“Bạch Sắt rất dũng cảm, đừng khóc!”
“Đừng khóc, khóc sưng hết mắt rồi kìa!”
“Em xem, cũng đâu có chảy máu!”
“Cổ họng đang đau … không được khóc nữa!”
“Nghe lời … ngoan … không khóc sẽ không đau…”
“Hay là để tôi dạy dỗ Tô Quân Kiệt một trận, báo thù cho em???”
“…”
Tô Quân Kiệt nhìn hai người bọn họ thì không nói nên lời: Lấy máu thôi, có phải sinh con đâu, có đau đớn gì đâu chứ! Hai người có cần khuếch đại đến mức đó???
Cô gái nhỏ này do có ám ảnh từ bé, sợ thì không nói làm gì. Ngay cả Diệp Thanh Hân yêu đến mức bại não luôn rồi ư? Đau lòng đến mức này. Gì gì mà ‘Không khóc thì không đau’, thông minh của cậu đâu mất rồi? Còn muốn báo thù … đúng là trọng sắc khinh bạn, thấy sắc quên nghĩa!
Bác sĩ Tô vẻ mặt khinh bỉ nhìn Diệp Thanh Hân.
Báo cáo xét nghiệm máu mấy phút sau đã có, vui mừng nhất chính là chỉ bị viêm nhẹ, không cần chích thuốc, truyền nước.
Nghe tin này Bạch Sắt mừng rơi nước mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ Tô kê toa thuốc tiêu viêm, hạ sốt, rồi dặn dò:
“Chú ý cố gắng không nên nói nhiều!”
“Giữ ấm, không được uống nước lạnh!”
“Nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, ăn thức ăn thanh đạm.”
“Nếu một tuần vẫn không đỡ thì cần phải tái khám!”
“…”
Bác sĩ Tô bàn giao theo công thức, Bạch Sắt nghe qua loa, từ nhỏ đến lớn mấy câu này cô nghe thuộc nằm lòng. Trái lại Diệp Thanh Hân lại cực kỳ chuyên chú, thỉnh thoảng còn hỏi lại:
“Ăn trứng gà được không?”
“Ăn trái cây được không?”
…
Nếu gặp người bình thường bác sĩ Tô sớm đã nổi nóng, cũng may Tô Quân Kiệt thân thiết với Diệp Thanh Hân từ bé, nên coi như không thèm chấp.
Đột nhiên Tô Quân Kiệt nhìn Diệp Thanh Hân, mặt không biến sắc: “Đúng rồi, cậu cũng phải chú ý, bệnh này truyền nhiễm. Mấy ngày nay đừng hôn cô ấy!”
Bạch Sắt vốn dĩ không hề tập trung nghe, đến câu này cô suýt chút té khỏi ghế. Cô hít một hơi thật sâu, trợn tròn mắt nhìn Diệp Thanh Hân.
Diệp Thanh Hân liếc Bạch Sắt một cái, thu hết biểu cảm ‘như bị thiên lôi đánh trúng’ của Bạch Sắt thu vào đáy mắt.
Mấy giây sau, anh trịnh trọng lên tiếng giải thích: “Cô ấy là học trò tớ!”
Dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Bạch Sắt không thể nói chuyện, nhưng kiên định gật gật đầu mấy lần.
Tô Quân Kiệt nhàn nhạt nhìn hai người, không có ý kiến, vẻ mặt tiếp tục lạnh tanh bàn giao toa thuốc.
Tâm tư Bạch Sắt hoàn toàn rối loạn ….
Nếu như Tiểu Bạch coi lời của Tô Quân Kiệt là trò đùa chắc chắn tâm trí của cô không loạn đến mức này …
*
Quá 11 giờ tối hôm đó, Bạch Sắt chợt tỉnh giấc. Ban ngày uống thuốc nên giờ cô cũng đỡ hơn, bớt sốt, cổ họng cũng không còn đau. Cũng do ngủ quá nhiều nên đến giờ này lại không ngủ được.
Bạch Sắt lấy điện thoại dưới gối, có một tin nhắn, cô mở ra.
Thầy Diệp: Đỡ hơn chút nào không? [Gửi ngày 19 tháng 2 19:07]
Bạch Sắt trả lời: Em vừa ngủ, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Cám ơn thầy Diệp ^__^
Mấy giây sau tin nhắn liền vang lên.
Thầy Diệp: Vậy thì tốt. Ngủ sớm một chút. [Gửi ngày 19 tháng 2 23:32]
Bạch Sắt từ từ đánh chữ: Thầy Diệp, ngủ ngon.
Mặc dù nói ngủ ngon, nhưng cô không có nửa điểm buồn ngủ, quay qua quay lại mấy lần.
Cô không muốn trong đêm tối cô quạnh lại nhớ đến Diệp Thanh Hân, một chút cũng không được nhớ đến.
Anh ấy quá rực rỡ, như nắng ấm ngày xuân.
Cô lưu luyến ánh mặt trời ấm áp, nhưng tỉnh táo nhận ra được mình mãi mãi không cách nào đến gần được Thái Dương.
Bạch Sắt tự dặn lòng:
--- Không được giẫm lên vết xe đổ!
--- Lẽ nào mày lại muốn một hố té hai lần ư?
--- Ngã một lần mà vẫn chưa khôn ra được, mà vẫn chưa học được sao?
--- Tự mình tạo nghiệt không thể sống!
Thế nhưng cô không làm được, cô không thể khống chế tư tưởng của chính mình.
Trên thế giới này điều khó làm nhất chính là ‘Không ngừng nhớ đến người kia, càng cố gắng không nghĩ tới, sẽ càng nhớ’. Đặc biệt nhớ đến cái ôm ấm áp, dễ chịu mang theo mùi hương đàn ông nồng đậm.
Ngay cả Bạch Sắt cũng xem thường bản thân, thậm chí căm hận chính mình. Lần này không thừa nhận cũng không được, chỉ sợ lần này lại xong đời … Chỉ muốn lấy bao mì gìm chết mình!
Lẽ nào Bành Tĩnh Di không nói giúp cô sao? Bạch Sắt vội vàng nhận máy.
Vừa nhận điện, thanh âm Diệp Thanh Hân gấp gáp vang lên bên tai: “Bạch Sắt! Em bị sao?”
“À … Hình như em bị viêm a-mi-đan, hơi sốt!” Bạch Sắt nói thật.
“Bệnh? Tại sao không nói với tôi?” Diệp Thanh Hân có vẻ tức giận.
“…” Bạch Sắt không biết trả lời sao cho đúng … Thầy giáo cũng đâu phải cha mẹ, lại càng không phải bác sĩ, bị bệnh cũng phải báo cáo với thầy sao? Cô khó khăn giải thích: “Em cảm thấy không nghiêm trọng như …”
Diệp Thanh Hân nhỏ giọng thở dài, sau đó hỏi: “Đi bệnh viện chưa?”
“A???” Bạch Sắt nuốt nước bọt, “Cái này … cái này không cần đi bệnh viện ạ. Em thường hay bị, cứ chuyển mùa lại bị đau …” Nói được vài câu, cổ họng cô lại đau đến đòi mạng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Được rồi! Em đừng nói nữa!” Diệp Thanh Hân cắt ngang lời cô: “Để tôi nói được rồi, em nghe được chỉ cần ừ một tiếng.”
Bạch Sắt: “Vâng!”
“Em đang ở phòng ký túc sao?”
Bạch Sắt: “Vâng!”
“Tôi đưa em đi bệnh viện. Đến dưới lầu sẽ gọi cho em, em nhận được điện thoại thì đi xuống.”
Bệnh viện???? Mình không muốn đi bệnh viện!!! Bạch Sắt khóc thầm: Tại sao chỉ được phép nói ‘ừ’?
Cô cố gắng chống cự, nhịn đau lên tiếng: “Em không cần đi bệnh viện…”
Từ nhỏ Bạch Sắt đã rất sợ đến bệnh viện, khi còn học tiểu học cô bị viêm phổi rất nặng, nằm viện hơn nửa tháng liên tục truyền nước biển, suýt chút nữa thì mất mạng. Từ đó về sau Bạch Sắt rất bài xích những nơi mang tên ‘bệnh viện’. Bị bệnh đều cố gắng vượt qua. Có một lần, cô lên cơn sốt, gắng gượng nhất quyết không đi bệnh viện, cuối cùng bệnh chuyển nặng, lại được một phen truyền nước biển liên tục, cô lại càng thêm sợ bệnh viện.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trong trẻo: “Bạch Sắt! Nghe lời!”
Tựa như một liều thuốc mê, tâm tư Bạch Sắt quay về nhiều năm về trước, thầy Diệp cũng đã từng nói câu này, vô số ký ức như quang ảnh lấp lánh tràn về, Bạch Sắt vô thức ‘Vâng’ một tiếng.
Tiếng ‘Tút tút tút’ truyền đến phảng phất như sợ Bạch Sắt đổi ý, Diệp Thanh Hân ngay lập tức cúp máy.
*
Bạch Sắt khó khăn lắm mới bò ra khỏi giường, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo. Lúc này điện thoại di động reo vang. Cô nhìn màn hình, là Diệp Thanh Hân gọi. Nghĩ nhận điện thoại lại lãng phí nên bấm từ chối.
Ai ngờ hai giây sau lại vang lên tiếng chuông ‘Quang quác quang quác’, vẫn là Diệp Thanh Hân.
Bạch Sắt suy nghĩ một chút, lại ấn nút từ chối, rồi đi về phía thang máy. Cô ở tầng năm, mọi lần đi thang máy chỉ mấy giây, hôm nay không hiểu sao tầng nào cũng ngừng đón người.
Bạch Sắt sốt ruột. Tầng hai lại sáng đèn thì bực bội cực điểm, ở tầng này cũng cần đi thang máy??? Thế nhưng, đến khi trông thấy một cô gái hổn hển bê chiếc máy tính tiến vào trong cô mới chợt hiểu.
Ra đến cổng ký túc xá vừa vặn đụng phải Diệp Thanh Hân.
“Bạch Sắt?” Diệp Thanh Hân trông thấy cô, vẻ mặt lo lắng rốt cục cũng được thả lỏng: “Làm sao không nghe điện thoại?”
“Em đang xuống lầu rồi, nên không bắt máy, tiết kiệm tiền điện thoại!” Bạch Sắt giải thích.
… “Tôi lại còn tưởng rằng em giở trò không đi bệnh viện!”
Ừ nhỉ!!! Vẫn có thể bỏ trốn! Bạch Sắt ngớ người, bừng tỉnh.
“Vậy bây giờ em bỏ trốn có kịp không?” Bạch Sắt mau mắn: “Em chỉ bị viêm a-mi-đan, chỉ là lần này nặng hơn một chút mà thôi, uống thuốc giảm đau là qua!”
“Không kịp!” Diệp Thanh Hân nắm cánh tay của cô, sợ cô lâm trận bỏ chạy, nhẹ nhàng an ủi: “Em yên tâm, chỉ đi khám thôi, không truyền nước biển, không chích, đến bệnh viện rồi có thuốc là xong!”
Bạch Sắt ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Thanh Hân nở nụ cười, gương mặt lộ ra lúm đồng tiền.
Thầy quản lý ký túc liếc Bạch Sắt, ngữ khí xem thường: “Hóa ra là em, bao lớn rồi mà còn không chịu đi bệnh viện, phiền đến thầy Diệp phải đến tận nơi bắt người sao?”
Oan uổng quá! Bạch Sắt khóc không ra nước mắt.
Diệp Thanh Hân đưa Bạch Sắt đến một chiếc xe hơi, Bạch Sắt trợn tròn mắt: “Thầy Diệp, thầy đã mua xe rồi ư?”
Cô biết ba của Diệp Thanh Hân đã mất, gia đình vốn không phải giàu có, vậy là chứng tỏ anh tự kiếm tiền mua xe?
Diệp Thanh Hân trả lời: “Tôi đã đi làm hai ba năm rồi!” Ngừng một chút, anh nói thêm: “Em nói ít một chút, cổ họng đau lắm đúng không?”
Bạch Sắt vâng dạ, đem mọi lời muốn nói chôn vào bụng. Đi làm được hai ba năm thì thế nào? Chị họ của Bạch Sắt đi làm hai ba năm, động một chút toàn chạy qua cô vay tiền, trong khi đó thầy Diệp lại có dư tiền mua một chiếc xe hơn ba trăm ngàn tệ. Hai người này cũng đi làm chênh lệch lớn vậy ư?
Vừa tiến vào cửa lớn bệnh viện, Bạch Sắt liền có cảm giác run rẩy. Cô liếc nhìn xung quanh, có vài người xếp hàng đăng ký nhưng bệnh viện sao không tấp nập như bình thường. Cô xem đồng hồ, chưa đến một giờ, vẫn chưa đến giờ làm việc.
“Thầy Diệp! Thầy không mời nhóm của Lưu Khải Thần đi ăn nữa ạ?” Bạch Sắt không giấu được tò mò, bây giờ chưa đến một giờ, chắc chắn là chưa ăn uống gì.
“Mời chứ!” Diệp Thanh Hân trả lời, “Bọn họ đang ăn uống đây!”
Bạch Sắt: “…” Cô thực sự không biết nói tiếp thế nào … Cứ để ba người ăn như vậy, còn anh thì chạy qua đây, làm như vậy cũng được?!!
Diệp Thanh Hân nói tiếp: “Đi thôi! Chúng ta lên lầu ba!”
“Còn chưa đăng ký …”
“Không cần đăng ký, tôi có người bạn ở đây, em mau qua đó cậu ta xem xem sao!”
Bạch Sắt toát mồ hôi, viêm a-mi-đan thôi, có phải bệnh nan y gì đâu …
Bạn của Diệp Thanh Hân tên Tô Quân Kiệt, là một bác sĩ trẻ tuổi, gương mặt lạnh lùng khiến người đối diện nhìn thấy cũng rùng mình, e sợ. Bạch Sắt tự hỏi, hai người này tính cách trái ngược mà vẫn có thể trở thành bạn tốt?
Bác sĩ Tô đo nhiệt độ cho Bạch Sắt trước, 38,8 độ.
Diệp Thanh Hân nhíu mày, còn Bạch Sắt lại lo nghĩ việc khác: “Lát nữa không được truyền nước biển nhé!”
Diệp Thanh Hân dịu dàng: “Ừm! Không truyền, không truyền!”
Bạch Sắt nghe lời động viên đầy ôn nhu của anh, an tâm gật đầu. Lo âu quá mức nên Bạch Sắt hoàn toàn không chú ý đến ngữ khí của Diệp Thanh Hân hiện tại có sự biến hóa khá lớn.
Bác sĩ Tô khám cổ họng Bạch Sắt: “Niêm mạc sưng đỏ. Phải xét nghiệm máu. Tôi đưa hai người đi!”
“Hả???” Bạch Sắt co rúm người lại, cuống cuống nắm lấy góc áo của Diệp Thanh Hân: “Thầy Diệp, em không lấy máu!!!!”
Diệp Thanh Hân vỗ vỗ bờ vai của cô an ủi, rồi quay sang hỏi Tô Quân Kiệt: “Cô ấy bị viêm a-mi-đan sao?” Có thể không cần xét nghiệm máu được chứ?”
Giọng Bác sĩ Tô nghiêm túc: “Cô ấy không phải bị viêm a-mi-đan mà là viêm thanh quản cấp tính. Không trị bệnh đúng lúc, sẽ gây khó thở dẫn đến nghẹt thở.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Diệp Thanh Hân nhíu chặt mi.
“Đừng quá lo! Trước tiên cứ đi xét nghiệm máu coi sao!” Tô Quân Kiệt nói.
“Thầy Diệp! Em không lấy máu!” Do bị bệnh nên yếu đuối hơn bình thường, thêm vào đó Bạch Sắt thật sự rất sợ kim tiêm. Ngay giờ khắc này đây cái gì gọi là thầy trò cấm kỵ, nguyên tắc trai gái khác biệt … đều vứt hết sang bên kia Thái Bình Dương, hai tay cô vung loạn xạ, bám vào eo của Diệp Thanh Hân tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng, bám chặt anh như bạch tuộc.
Thân thể Diệp Thanh Hân cứng đờ, cảm giác trái tim anh đập càng lúc càng nhanh, cổ họng không thể thốt nên lời, khó khăn lắm mới nói được vài chữ: “Bạch Sắt, em ngoan một chút!”
“Em thật sự không lấy máu đâu mà ….” Bạch Sắt chôn đầu trước ngực Diệp Thanh Hân, kêu rên.
“Không sao! Sẽ không đau!” Diệp Thanh Hân cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn của mình, cố gắng khắc chế hô hấp gấp gáp.
Anh từ từ đưa tay, ôm chặt người con gái vào trong lòng.
Thân thể cô trở nên mềm nhũn, vô lực kề sát Diệp Thanh Hân. Một tay anh nhẹ nhàng chạm vào eo Bạch Sắt, tay kia vỗ vỗ lưng của cô, như ba mẹ âu yếm đứa con gái.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Sắt cảm nhận được bản thân được bảo vệ che chở. Cái ôm ấy không hề giống với cảm giác ôm ấp của ba mẹ, cũng không giống cái ôm của hai người yêu nhau, là một loại cảm giác tín nhiệm và ỷ lại mà trước nay chưa từng có.
Căng thẳng của cô từ từ buông lỏng, cô trấn định được hơn một chút.
*
Chỉ có điều, bác sĩ Tô lại khiếm khuyết lòng thông cảm. Anh thừa dịp này lén lút lấy bút thử máu đâm một cái. Tiểu Bạch vẫn còn ngây thơ nghĩ chỉ cần không ra khỏi đây là chưa bị rút máu, không ngờ ngay tại đây vẫn có thể làm được việc này ….
“A ….!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bác sĩ Tô rốt cục cũng hoàn thành quá trình lấy máu gian nan nhất cuộc đời anh ta.
Diệp Thanh Hân nhìn nước mắt và bộ dạng đáng thương của Bạch Sắt, càng luống cuống.
“Bạch Sắt rất dũng cảm, đừng khóc!”
“Đừng khóc, khóc sưng hết mắt rồi kìa!”
“Em xem, cũng đâu có chảy máu!”
“Cổ họng đang đau … không được khóc nữa!”
“Nghe lời … ngoan … không khóc sẽ không đau…”
“Hay là để tôi dạy dỗ Tô Quân Kiệt một trận, báo thù cho em???”
“…”
Tô Quân Kiệt nhìn hai người bọn họ thì không nói nên lời: Lấy máu thôi, có phải sinh con đâu, có đau đớn gì đâu chứ! Hai người có cần khuếch đại đến mức đó???
Cô gái nhỏ này do có ám ảnh từ bé, sợ thì không nói làm gì. Ngay cả Diệp Thanh Hân yêu đến mức bại não luôn rồi ư? Đau lòng đến mức này. Gì gì mà ‘Không khóc thì không đau’, thông minh của cậu đâu mất rồi? Còn muốn báo thù … đúng là trọng sắc khinh bạn, thấy sắc quên nghĩa!
Bác sĩ Tô vẻ mặt khinh bỉ nhìn Diệp Thanh Hân.
Báo cáo xét nghiệm máu mấy phút sau đã có, vui mừng nhất chính là chỉ bị viêm nhẹ, không cần chích thuốc, truyền nước.
Nghe tin này Bạch Sắt mừng rơi nước mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ Tô kê toa thuốc tiêu viêm, hạ sốt, rồi dặn dò:
“Chú ý cố gắng không nên nói nhiều!”
“Giữ ấm, không được uống nước lạnh!”
“Nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, ăn thức ăn thanh đạm.”
“Nếu một tuần vẫn không đỡ thì cần phải tái khám!”
“…”
Bác sĩ Tô bàn giao theo công thức, Bạch Sắt nghe qua loa, từ nhỏ đến lớn mấy câu này cô nghe thuộc nằm lòng. Trái lại Diệp Thanh Hân lại cực kỳ chuyên chú, thỉnh thoảng còn hỏi lại:
“Ăn trứng gà được không?”
“Ăn trái cây được không?”
…
Nếu gặp người bình thường bác sĩ Tô sớm đã nổi nóng, cũng may Tô Quân Kiệt thân thiết với Diệp Thanh Hân từ bé, nên coi như không thèm chấp.
Đột nhiên Tô Quân Kiệt nhìn Diệp Thanh Hân, mặt không biến sắc: “Đúng rồi, cậu cũng phải chú ý, bệnh này truyền nhiễm. Mấy ngày nay đừng hôn cô ấy!”
Bạch Sắt vốn dĩ không hề tập trung nghe, đến câu này cô suýt chút té khỏi ghế. Cô hít một hơi thật sâu, trợn tròn mắt nhìn Diệp Thanh Hân.
Diệp Thanh Hân liếc Bạch Sắt một cái, thu hết biểu cảm ‘như bị thiên lôi đánh trúng’ của Bạch Sắt thu vào đáy mắt.
Mấy giây sau, anh trịnh trọng lên tiếng giải thích: “Cô ấy là học trò tớ!”
Dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Bạch Sắt không thể nói chuyện, nhưng kiên định gật gật đầu mấy lần.
Tô Quân Kiệt nhàn nhạt nhìn hai người, không có ý kiến, vẻ mặt tiếp tục lạnh tanh bàn giao toa thuốc.
Tâm tư Bạch Sắt hoàn toàn rối loạn ….
Nếu như Tiểu Bạch coi lời của Tô Quân Kiệt là trò đùa chắc chắn tâm trí của cô không loạn đến mức này …
*
Quá 11 giờ tối hôm đó, Bạch Sắt chợt tỉnh giấc. Ban ngày uống thuốc nên giờ cô cũng đỡ hơn, bớt sốt, cổ họng cũng không còn đau. Cũng do ngủ quá nhiều nên đến giờ này lại không ngủ được.
Bạch Sắt lấy điện thoại dưới gối, có một tin nhắn, cô mở ra.
Thầy Diệp: Đỡ hơn chút nào không? [Gửi ngày 19 tháng 2 19:07]
Bạch Sắt trả lời: Em vừa ngủ, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Cám ơn thầy Diệp ^__^
Mấy giây sau tin nhắn liền vang lên.
Thầy Diệp: Vậy thì tốt. Ngủ sớm một chút. [Gửi ngày 19 tháng 2 23:32]
Bạch Sắt từ từ đánh chữ: Thầy Diệp, ngủ ngon.
Mặc dù nói ngủ ngon, nhưng cô không có nửa điểm buồn ngủ, quay qua quay lại mấy lần.
Cô không muốn trong đêm tối cô quạnh lại nhớ đến Diệp Thanh Hân, một chút cũng không được nhớ đến.
Anh ấy quá rực rỡ, như nắng ấm ngày xuân.
Cô lưu luyến ánh mặt trời ấm áp, nhưng tỉnh táo nhận ra được mình mãi mãi không cách nào đến gần được Thái Dương.
Bạch Sắt tự dặn lòng:
--- Không được giẫm lên vết xe đổ!
--- Lẽ nào mày lại muốn một hố té hai lần ư?
--- Ngã một lần mà vẫn chưa khôn ra được, mà vẫn chưa học được sao?
--- Tự mình tạo nghiệt không thể sống!
Thế nhưng cô không làm được, cô không thể khống chế tư tưởng của chính mình.
Trên thế giới này điều khó làm nhất chính là ‘Không ngừng nhớ đến người kia, càng cố gắng không nghĩ tới, sẽ càng nhớ’. Đặc biệt nhớ đến cái ôm ấm áp, dễ chịu mang theo mùi hương đàn ông nồng đậm.
Ngay cả Bạch Sắt cũng xem thường bản thân, thậm chí căm hận chính mình. Lần này không thừa nhận cũng không được, chỉ sợ lần này lại xong đời … Chỉ muốn lấy bao mì gìm chết mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook