Ngây Ngô Đợi Chờ
-
Chương 12-2: Ba mươi sáu kế của Bạch Sắt (2)
Sau khi Tạ Tâm Hạm biết mỹ nhân kế của Bạch Sắt không thành công thì rất nghi ngờ. Trong 24 năm sống trên đời, cô đã gặp đủ loại sinh vật có tên đàn ông, muôn hình muôn vẻ, nhưng cho dù bọn họ cao hay thấp, béo hay gầy, giàu hay nghèo, đẹp hay xấu thì đều có chung đặc điểm: Đó chính là dùng nửa người dưới để suy nghĩ.
Mặc dù cô em họ Bạch này không được quyến rũ bằng mình, nhưng cũng xem như là xinh đẹp, là một cô bé hoạt bát đáng yêu.
Mà thầy Diệp của con bé, nhìn thấy cô bé mình thầm mến nhiều năm, cho dù cậu ta giỏi kiềm chế cỡ nào thì cũng không thể không có phản ứng gì được.
Tạ Tâm Hạm quyết đoán đưa ra kết luận: Một là năng lực Bạch Sắt quá kém, hai là Diệp Thanh Hân đã ‘vung đao tự cung’ rồi
“Vung cái đầu chị ấy!” Bạch Sắt nổi giận: “Tạ Tâm Hạm, kế sách lần này của chị làm em tiền mất tật mạng, bây giờ còn lấy cái lý do qua loa như thế hả. Đừng có nói gì nữa, trả tiền đây cho em!!!”
“Ôi, em gái tốt của tôi ~~~” Tạ Tâm Hạm kêu rên: “Cho chị một cơ hội nữa đi mà, chỉ cần em làm theo những gì chị nói, chị đáng tin mà ~”
“Hả? Chị lại có ý đồ gì?” Bạch Sắt do dự hỏi.
Tạ Tâm Hạm nghiêm mặt trả lời: “Khổ nhục kế!”
“Cụ thể?”
“Bây giờ em nhanh chóng hẹn với thầy Diệp đi, mượn cớ ngày mai qua chỗ cậu ta. Ngày mai thì sao, ngày mai em giả vờ ốm, đau đầu, đau bụng, đau thần kinh, đau gì đó tùy em chọn. Giống như lần trước em kể đó, em bị viêm thanh quản cấp tình, thầy em khẩn trương lắm còn gì. Lần này em không khỏe thì nhất định cậu ta sẽ lo lắng hỏi an ân cần, hết lòng chiếu cô.” Tạ Tâm Hạm càng nói càng thấy kế này quá tuyệt vời, vẻ mặt tươi như hoa: “Sau đó em nhân cơ hội hỏi, sao lại lo lắng cho em thế, sao lại đối tốt với em như vậy, buộc cậu ta phải thổ lộ với em.”
Bạch Sắt hỏi: “Vậy nếu anh ấy trả lời, vì anh ấy là thầy giáo của em thì sao?”
Tạ Tâm Hạm liếc mắt: “Vậy thì em phải hỏi tiếp, là gì có thầy giáo nào lại lo lắng cho học sinh như vậy? Cậu ta có lo lắng cho những học sinh khác thế sao?”
“Điều này thì không có thật. Nhưng mà anh ấy có thể nói, là do thầy cố Diệp thì sao.” Bạch Sắt nói. Cũng chính vì có thầy cố Diệp mà Diệp Thanh Hân mới đối xử với cô khác người khác, cô không dám tự mình đa tình, cho đến khi cô nhìn thấy ‘chứng cớ xác thực’ trong hộp sắt kia thì cô mới hiểu rõ lòng anh.
Tạ Tâm Hạm nói dõng dạc với phong cách Ngự tỷ: “Vậy em nói cho cậu ta biết, em không cần cậu ta quan tâm mình như vậy là vì người khác, em thà bị đau chết cũng không cần cậu ta để ý tới. Có xem phim Quỳnh Dao chưa? Cứ làm theo thế là được!”
Bạch Sắt xấu hổ: “Nói những câu như kiểu ‘Anh nói đi! Anh nói đi!”, ‘Em không nghe! Em không nghe!”, ‘Em cố tình gây sự sao? Là anh thì có!’, nếu thế thì dẹp đi.”
Tạ Tâm Hạm đáp: “Chị chỉ lấy ví dụ thôi, đừng diễn sâu quá. Tóm lại phải dồn thầy Diệp vào góc chết, bức cậu ta phải nói ra thì thôi!”
Hai giờ chiều ngày 4 tháng 1. Khu giáo viên khoa tiếng anh.
Hôm nay Bạch Sắt lấy cớ tới giúp thầy Diệp sửa lại những văn bản phiên dịch. Phòng giảng dạy của Diệp Thanh Hân luôn có rất nhiều việc làm quài không hết, lúc nào Bạch Sắt tới cũng kiếm được việc để làm, đương nhiên, chỉ là vài chuyện đơn giản mà thôi.
Bây giờ cũng có nhiều nghiên cứu sinh thích gọi thầy hướng dẫn là ‘ông chủ’. Mà thầy hướng dẫn đều vui vẻ nghe bọn họ gọi như thế. Bọn họ coi nghiên cứu sinh mà mình hướng dẫn trở thành lao động giá rẻ, cố gắng bóc lột sức lao động, còn chính mình thì vội vàng đi móc nối quan hệ, tìm hạng mục, ký hợp đồng, chơi ‘thị trường kinh tế’, không biết đây là tiến bộ của xã hội hay là nỗi bi ai nữa.
Cho tới bây giờ, Diệp Thanh Hân không bao giờ để học sinh gọi anh là ‘Ông chủ’. Trong quan niệm của Diệp Thanh Hân thì làm thầy giáo chính là để truyền đạt kiến thức, giải thích những điều khó hiểu, đây là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu nhất. Dù không có năng lực nhận những hạng mục mà anh đứng tên, nhưng anh luôn đưa học sinh của mình theo để hướng dẫn, còn mình thì tự thân tự lực, không coi học sinh như công nhân hay nô lệ. Anh cho nghiên cứu sinh của mình lương rất cao, gấp bội lần những nghiên cứu sinh khác, thậm chí có những người tốt nghiệp rồi cũng chưa chắc được đãi ngộ cao như vậy, đương nhiên, bởi vì lượng công việc rất lớn và cũng rất vất vả.
Bạch Sắt ngồi trước bàn làm việc, đang nghiêm túc kiểm tra văn bản giới thiệu một quốc gia ở Nam Mĩ, văn bản này sẽ được dùng vào sách giáo khoa địa lý cấp 3.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, tạo cảm giác làn da trong suốt mịn màng. Cô cầm bút nâng má, đôi mắt mở to, con ngươi sáng trong vòng vòng suy nghĩ, đôi môi hồng nhuận hơi mím lại.
Ánh mắt Diệp Thanh Hân nhìn quanh phòng làm việc, như có như không lướt qua chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Dáng vẻ chăm chú của Bạch Sắt rất đáng yêu, là điều anh quen thuộc và thích nhất ở cổ. Trong mắt anh ánh lên chút cưng chiều nhưng nhanh chóng bị giấu đi. Anh cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào văn bản của mình.
Bạch Sắt khẽ ‘Ơ’ một tiếng, hỏi Lưu Khải Thần ngồi cạnh: “Anh Lưu, có chỗ này hình như không đúng lắm, anh xem cho em với.”
“Đâu?” Nghe thấy Bạch Sắt hỏi, Lưu Khải Thân thò đầu ra khỏi chồng sách cao vút của mình.
“Chỗ này ấy, Tổng diện tích của đất nước Brazil là 85,15 vạn ki – lô – mét vuông. Hình như ở đây sai dấu phẩy anh ạ. Chắc phải là 851,5 vạn ki – lô – mét vuông mới đúng.” Bạch Sắt nói.
Lưu Khải Thần nhìn lập tức khẳng định: “Đúng thế, chỗ đó sai rồi. Phần này do Bành Tĩnh Di dịch, em qua bảo cô ấy một câu.”
Vì vậy Bạch Sắt chạy tới chỗ Bành Tĩnh Di, khẽ nhắc cô ấy sai lầm nhỏ này, để cô ấy sửa lại. Ai ngờ thái độ Bành Tĩnh Di chẳng hợp tác chút nào, không cảm ơn một câu, chỉ nói ‘Biết rồi’ là hết.
Bạch Sắt buồn bã về vị trí. Lưu Khải Thần nhét cho cô tờ giấy, trên đó viết ‘Trái tim làm bằng thủy tinh, không chịu được khi bị người ta nói, em đừng quan tâm.’
Bạch Sắt cảm kích cười với Lưu Khải Thần, làm dấu kiệu Ok rồi lại cúi đầu giả bộ đọc văn bản, trong lòng thì nghĩ xem có nên làm như bị đau bụng không? Ai ngờ cô vừa mới nghĩ thôi thì bụng cô đã đau thật rồi, trong bụng cứ quặn lại, ruột như muốn xoắn cả vào nhau. Ông trời ơi, chuyện gì thế chứ? Cô bị báo ứng sao?
Mặc dù cô em họ Bạch này không được quyến rũ bằng mình, nhưng cũng xem như là xinh đẹp, là một cô bé hoạt bát đáng yêu.
Mà thầy Diệp của con bé, nhìn thấy cô bé mình thầm mến nhiều năm, cho dù cậu ta giỏi kiềm chế cỡ nào thì cũng không thể không có phản ứng gì được.
Tạ Tâm Hạm quyết đoán đưa ra kết luận: Một là năng lực Bạch Sắt quá kém, hai là Diệp Thanh Hân đã ‘vung đao tự cung’ rồi
“Vung cái đầu chị ấy!” Bạch Sắt nổi giận: “Tạ Tâm Hạm, kế sách lần này của chị làm em tiền mất tật mạng, bây giờ còn lấy cái lý do qua loa như thế hả. Đừng có nói gì nữa, trả tiền đây cho em!!!”
“Ôi, em gái tốt của tôi ~~~” Tạ Tâm Hạm kêu rên: “Cho chị một cơ hội nữa đi mà, chỉ cần em làm theo những gì chị nói, chị đáng tin mà ~”
“Hả? Chị lại có ý đồ gì?” Bạch Sắt do dự hỏi.
Tạ Tâm Hạm nghiêm mặt trả lời: “Khổ nhục kế!”
“Cụ thể?”
“Bây giờ em nhanh chóng hẹn với thầy Diệp đi, mượn cớ ngày mai qua chỗ cậu ta. Ngày mai thì sao, ngày mai em giả vờ ốm, đau đầu, đau bụng, đau thần kinh, đau gì đó tùy em chọn. Giống như lần trước em kể đó, em bị viêm thanh quản cấp tình, thầy em khẩn trương lắm còn gì. Lần này em không khỏe thì nhất định cậu ta sẽ lo lắng hỏi an ân cần, hết lòng chiếu cô.” Tạ Tâm Hạm càng nói càng thấy kế này quá tuyệt vời, vẻ mặt tươi như hoa: “Sau đó em nhân cơ hội hỏi, sao lại lo lắng cho em thế, sao lại đối tốt với em như vậy, buộc cậu ta phải thổ lộ với em.”
Bạch Sắt hỏi: “Vậy nếu anh ấy trả lời, vì anh ấy là thầy giáo của em thì sao?”
Tạ Tâm Hạm liếc mắt: “Vậy thì em phải hỏi tiếp, là gì có thầy giáo nào lại lo lắng cho học sinh như vậy? Cậu ta có lo lắng cho những học sinh khác thế sao?”
“Điều này thì không có thật. Nhưng mà anh ấy có thể nói, là do thầy cố Diệp thì sao.” Bạch Sắt nói. Cũng chính vì có thầy cố Diệp mà Diệp Thanh Hân mới đối xử với cô khác người khác, cô không dám tự mình đa tình, cho đến khi cô nhìn thấy ‘chứng cớ xác thực’ trong hộp sắt kia thì cô mới hiểu rõ lòng anh.
Tạ Tâm Hạm nói dõng dạc với phong cách Ngự tỷ: “Vậy em nói cho cậu ta biết, em không cần cậu ta quan tâm mình như vậy là vì người khác, em thà bị đau chết cũng không cần cậu ta để ý tới. Có xem phim Quỳnh Dao chưa? Cứ làm theo thế là được!”
Bạch Sắt xấu hổ: “Nói những câu như kiểu ‘Anh nói đi! Anh nói đi!”, ‘Em không nghe! Em không nghe!”, ‘Em cố tình gây sự sao? Là anh thì có!’, nếu thế thì dẹp đi.”
Tạ Tâm Hạm đáp: “Chị chỉ lấy ví dụ thôi, đừng diễn sâu quá. Tóm lại phải dồn thầy Diệp vào góc chết, bức cậu ta phải nói ra thì thôi!”
Hai giờ chiều ngày 4 tháng 1. Khu giáo viên khoa tiếng anh.
Hôm nay Bạch Sắt lấy cớ tới giúp thầy Diệp sửa lại những văn bản phiên dịch. Phòng giảng dạy của Diệp Thanh Hân luôn có rất nhiều việc làm quài không hết, lúc nào Bạch Sắt tới cũng kiếm được việc để làm, đương nhiên, chỉ là vài chuyện đơn giản mà thôi.
Bây giờ cũng có nhiều nghiên cứu sinh thích gọi thầy hướng dẫn là ‘ông chủ’. Mà thầy hướng dẫn đều vui vẻ nghe bọn họ gọi như thế. Bọn họ coi nghiên cứu sinh mà mình hướng dẫn trở thành lao động giá rẻ, cố gắng bóc lột sức lao động, còn chính mình thì vội vàng đi móc nối quan hệ, tìm hạng mục, ký hợp đồng, chơi ‘thị trường kinh tế’, không biết đây là tiến bộ của xã hội hay là nỗi bi ai nữa.
Cho tới bây giờ, Diệp Thanh Hân không bao giờ để học sinh gọi anh là ‘Ông chủ’. Trong quan niệm của Diệp Thanh Hân thì làm thầy giáo chính là để truyền đạt kiến thức, giải thích những điều khó hiểu, đây là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu nhất. Dù không có năng lực nhận những hạng mục mà anh đứng tên, nhưng anh luôn đưa học sinh của mình theo để hướng dẫn, còn mình thì tự thân tự lực, không coi học sinh như công nhân hay nô lệ. Anh cho nghiên cứu sinh của mình lương rất cao, gấp bội lần những nghiên cứu sinh khác, thậm chí có những người tốt nghiệp rồi cũng chưa chắc được đãi ngộ cao như vậy, đương nhiên, bởi vì lượng công việc rất lớn và cũng rất vất vả.
Bạch Sắt ngồi trước bàn làm việc, đang nghiêm túc kiểm tra văn bản giới thiệu một quốc gia ở Nam Mĩ, văn bản này sẽ được dùng vào sách giáo khoa địa lý cấp 3.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, tạo cảm giác làn da trong suốt mịn màng. Cô cầm bút nâng má, đôi mắt mở to, con ngươi sáng trong vòng vòng suy nghĩ, đôi môi hồng nhuận hơi mím lại.
Ánh mắt Diệp Thanh Hân nhìn quanh phòng làm việc, như có như không lướt qua chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Dáng vẻ chăm chú của Bạch Sắt rất đáng yêu, là điều anh quen thuộc và thích nhất ở cổ. Trong mắt anh ánh lên chút cưng chiều nhưng nhanh chóng bị giấu đi. Anh cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào văn bản của mình.
Bạch Sắt khẽ ‘Ơ’ một tiếng, hỏi Lưu Khải Thần ngồi cạnh: “Anh Lưu, có chỗ này hình như không đúng lắm, anh xem cho em với.”
“Đâu?” Nghe thấy Bạch Sắt hỏi, Lưu Khải Thân thò đầu ra khỏi chồng sách cao vút của mình.
“Chỗ này ấy, Tổng diện tích của đất nước Brazil là 85,15 vạn ki – lô – mét vuông. Hình như ở đây sai dấu phẩy anh ạ. Chắc phải là 851,5 vạn ki – lô – mét vuông mới đúng.” Bạch Sắt nói.
Lưu Khải Thần nhìn lập tức khẳng định: “Đúng thế, chỗ đó sai rồi. Phần này do Bành Tĩnh Di dịch, em qua bảo cô ấy một câu.”
Vì vậy Bạch Sắt chạy tới chỗ Bành Tĩnh Di, khẽ nhắc cô ấy sai lầm nhỏ này, để cô ấy sửa lại. Ai ngờ thái độ Bành Tĩnh Di chẳng hợp tác chút nào, không cảm ơn một câu, chỉ nói ‘Biết rồi’ là hết.
Bạch Sắt buồn bã về vị trí. Lưu Khải Thần nhét cho cô tờ giấy, trên đó viết ‘Trái tim làm bằng thủy tinh, không chịu được khi bị người ta nói, em đừng quan tâm.’
Bạch Sắt cảm kích cười với Lưu Khải Thần, làm dấu kiệu Ok rồi lại cúi đầu giả bộ đọc văn bản, trong lòng thì nghĩ xem có nên làm như bị đau bụng không? Ai ngờ cô vừa mới nghĩ thôi thì bụng cô đã đau thật rồi, trong bụng cứ quặn lại, ruột như muốn xoắn cả vào nhau. Ông trời ơi, chuyện gì thế chứ? Cô bị báo ứng sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook