Edit: Mộc Tử Đằng
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như này hiển nhiên Thẩm Tâm rất có lòng tin.
Thẩm Tâm: Vậy tôi cảm ơn ông chủ trước nhé!
Diệp Tri Du: Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô.
Thẩm Tâm: Không cần đâu, tôi đi xe buýt về được rồi.
Diệp Tri Du: Vậy được, tôi tan làm sẽ đến tìm cô bàn chuyện tiếp theo.
Trong trí nhớ mơ màng của Thẩm Tâm, cô nhớ Diệp Tri Du muốn đầu tư cho mình…..không lẽ anh muốn đầu tư thật sao?
Tuy nhiên Thẩm Tâm chưa kịp hỏi thì Diệp Tri Du đã gửi một tin nhắn đến, bảo anh sắp đi họp, có gì trò chuyện sau. Thẩm Tâm sợ quấy rầy đến công việc của anh nên gửi một icon hình OK đi rồi cất điện thoại vào túi.
Do ôm một thùng khá nặng nên khi về tới cửa khu nhà, Thẩm Tâm dùng chiếc xe đẩy nhỏ mà mọi người hay dùng để đẩy đồ. Sau khi về đến nhà, cô phát hiện ra Lý Thù Đường cũng ở nhà: “Sau ngày nào cậu cũng ở nhà thế? Hiếm khi thấy cậu ở lâu đến vậy, không ra ngoài chơi với Trì Tuấn nhà cậu hả?”
Đầu xuân Tạ Khai Hoài đã quay về nhà mình, cô nghĩ Lý Thù Đường chắc cũng muốn ra ngoài du xuân, không ngờ ngày nào cô nàng cũng ở nhà xem phim.
Lý Thù Đường ôm gối, đổi một chương trình khác: “Mùa xuân đi chơi đâu đâu cùng đầy người, ngoài đường thì lạnh lẽo, nhiều nhà hàng không mở cửa, không bằng ở nhà.”
Vốn dĩ cô nàng không đi đâu do không yên tâm đển một mình Thẩm Tâm vừa gặp vài vấn đề trong công việc ở nhà.
“À…” Thẩm Tâm đáp một tiếng, rồi ôm thùng vào phòng khách. Lý Thù Đường nhìn cô ôm đồ về, khẽ nhướng mày: “Cậu nghỉ thật sao?”
“Ừm.” Thẩm Tâm gật đầu một cái, ngồi xuống cạnh cô ấy, “Trước đây cậu có nói, tớ mà thất nghiệp thì cậu sẽ nuôi tớ, bây giờ sắp thành sự thật rồi này.”
“Đừng.” Lý Thù Đường khoát khoát tay, “Bây giờ chắc không tới lượt tớ nuôi cậu đâu, nếu không Diệp tiên sinh sẽ ầm ĩ với tớ mất.”
Thẩm Tâm: “…”
Cô nghiêm túc nói với Lý Thù Đường: “Tớ và anh ấy thật sự không yêu đương gì cả.”
Lý Thù Đường: “..”
Cô ấy thật sự muốn cho cô xem video Diệp Tri Du hôn trộm mình, nhưng nghĩ đến công việc của cô giờ rất căng thẳng, không nên kích thích cô nữa.
“Tới đây nói tớ nghe dự tính tiếp theo của cậu đi.” Lý Thù Đường dời đề tài khỏi người Diệp Tri Du.
Thẩm Tâm thở dài một hơi, nói với cô ấy: “Nói thật tớ chẳng biết nghĩ gì tiếp, tớ muốn tiếp tục làm về du lịch nhưng cụ thể thế nào vẫn chưa suy nghĩ ra. Chắc tớ phải về thành phố A trước.”
Lý Thù Đường khá bất ngờ: “Cậu phải về thành phố A sao?”
“Ừm, dù gì cha và anh tớ đề ở đó, nếu tớ muốn làm gì có họ giúp đỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.” Thẩm Tâm vốn không định để người nhà giúp đỡ mình, nhưng cô nhớ đến lời nói của Diệp Tri Du, nếu mình luôn từ chối sự giúp đỡ từ người nhà thì thật ra họ cũng rất đau lòng, “Ở nhà tớ sẽ có nhiều thời gian chăm sóc họ hơn.”
Tuy Lý Thù Đường không nỡ để Thẩm Tâm đi nhưng Thẩm Tâm đã nghĩ muốn ở cạnh người thân, việc này rất dễ hiểu: “Cố lên nhé, dù cậu về thành phố A rồi thì tớ vẫn sẵn sàng giúp đỡ cậu! Tuy tớ chẳng có dây mơ rễ má gì ở thành phố A nhưng tớ có tiền! Tiền dùng ở đâu cũng như nhau!”
“…Cảm ơn cậu.” Người có tiền thật sự nói nghe hay ghê.
“Cậu về thành phố A thì Diệp Tri Du có biết không? Công ty của anh ấy ở thành phố H mà nhỉ?”
“Ừ, anh ấy nói còn phải về thành phố A thừa kế công ty gia đình. Đúng rồi, công ty phim ảnh Nhuệ Ý là của nhà anh ấy đó, cậu biết không?”
Lý Thù Đường cong khóe miệng: “Biết chứ, Diệp tổng của Nhuệ Ý đã lên hot search tận hai lần với Lý Mộc Dao mà.” Nói đến đoạn này, vẻ mặt Lý Thù Đường trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Lý Mộc Dao này chắc chắc có ý với Diệp Tri Du, cậu phải cẩn thận. Ai cũng họ Lý mà sao cô ta kém tớ kinh thế!”
Thẩm Tâm: “…”
Cô ngồi ở phòng khách một lúc rồi lên lầu dọn dẹp. Cô nhất định phải làm tiếp dự án ăn uống một người, trước tiên cô phải thành lập một phòng làm việc, thuê vài nhân viên. Trước đây anh cô có gửi cho cô một số tiền nhưng cô vẫn chưa dùng đến, hơn nữa hai năm nay ăn uống ké trong nhà Lý Thù Đường nên cô đã dành dụm được một khoảng tiền. Lấy hai số tiền này cộng lại chắc đủ để cô chi tiêu cho sau này.
Cô lên mạng tìm kiếm tài liệu mở phòng làm việc, chợt nhận được tin nhắn của Diệp Tri Du: Tôi về tới nhà rồi, cô ăn cơm chưa?
Thẩm Tâm cứ nghĩ anh phải làm đến tận chiều, khi thấy tin nhắn của anh thì khá bất ngờ: Vẫn chưa, anh họp nhanh vậy sao?
Diệp Tri Du: Bây giờ vẫn còn đang trong kỳ nghỉ tết âm lịch, chỉ tiếp đãi vài vị khách nước ngoài bàn mấy hạng mục thôi.
Thẩm Tâm: À, hóa ra là vậy.
Diệp Tri Du: Tôi có mua đồ ăn về, cô đến nhà của tôi đi, chúng ta vừa ăn vừa bàn việc.
Thẩm Tâm: Được!
Thẩm Tâm thay quần áo rồi chạy xuống lầu. Lý Thù Đường đang ngồi trên ghế salon gọi đồ ăn ngoài, thấy cô xuống bèn gọi cô lại: “Cậu xuống đúng dịp lắm, tớ đang chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài nè, trưa nay cậu muốn ăn món gì?”
Thẩm Tâm nói: “Diệp Tri Du có mua đồ ăn, bảo tớ qua đó tìm anh ấy.”
Lý Thù Đường: “…”
Đúng là phong thủy luân chuyển, trước đây đều là cô nàng đút thức ăn cho chó cho Thẩm Tâm!
“Vậy cậu đi đi! Tớ không gọi đồ ăn ngoài nữa, tớ đến nhà Trì Tuấn đây!” Lý Thù Đường oán giận đứng lên, quay về phòng thay quần áo và trang điểm.
Thẩm Tâm trừng mắt với cô ấy rồi đến nhà Diệp Tri Du ăn ké cơm.
Lúc cô đến, Diệp Tri Du đang bày đồ ăn ra bàn, sau khi mở cửa cho Thẩm Tâm, anh mở chức năng cài đặt khóa vân tay ra, nói với cô: “Cô lưu lại dấu vân tay đi, đỡ sau này mỗi lần cô đến tôi phải ra mở cửa.”
Thẩm Tâm giật giật khóe miệng, hình như cô đến đây đâu được mấy lần? Nhưng nếu Diệp Tri Du đã tin tưởng cô như vậy thì cô cũng hào phóng lưu vân tay của mình.
Sau khi lưu xong, Diệp Tri Du dẫn cô vào phòng. Hai người ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa bàn chuyện công việc: “Tôi đã nói sơ qua tình huống của cô ở đây với Úc tổng, về sau cô có dự định gì?”
Thẩm Tâm nói: “Tôi đã tìm hiểu qua, tôi định mở một phòng làm việc trước.”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi rồi nói: “Hay đăng ký mở công ty luôn đi, về phương diện tiền bạc thì cô không cần lo, tôi đã nói sẽ đầu tư cho cô. Sau khi công ty hoàn thiện hết mọi mặt, Úc thị có thể tiếp tục hợp tác với cô, dù sao bây giờ họ muốn hoàn thành nhà hàng mẫu phục vụ cho một người cũng cần kha khá thời gian.”
Trước đây Diệp Tri Du có nói sẽ tìm Úc Ý nói chuyện, tuy nhiên Thẩm Tâm chẳng ôm bao nhiêu hy vọng, dù sao Cát Duyệt so với cô thì sức cạnh tranh không chỉ lớn không thôi.
“Úc tổng đồng ý sao?” Thẩm Tâm vẫn không tin, “Chuyện này cũng đồng ý hả, quan hệ giữa anh và anh ấy phải tốt thế nào cơ chứ?”
Nếu không phải Úc tổng đã sớm kết hôn, có khi cô cũng hoài nghi giữa hai người có mối quan hệ không muốn cho người khác biết ý chứ.
Diệp Tri Du chỉ cần liếc mắt đã biết cô nghĩ gì, nhưng không vạch trần cô: “Trên thương trường chỉ nói chuyện thương trường, tôi có tiền, cô có kinh nghiệm, cậu ấy không có gì không an tâm cả. Hơn nữa quan hệ của bọn tôi thật sự rất tốt, con người Úc tổng trông lạnh lùng nhưng hay giúp đỡ bạn bè. Cô biết vì sao cậu ấy chỉ mở thánh địa đồ ngọt ở bách hóa Tinh Quang không? Cũng chỉ vì Hạ tổng ở bách hóa Tinh Quang là bạn tốt của cậu ấy.”
“Oa.” Thẩm Tâm không ngờ vô tình nghe được chuyện này, “Nhưng sao chúng ta có thể so với Hạ tổng ở bách hóa Tinh Quang.”
Diệp Tri Du khẽ cười với cô: “Cô nghĩ lấy cô so với Hạ tổng à? Công ty của cô có tôi ở sau ủng hộ, tất nhiên phải lấy tôi so với Hạ tổng rồi.”
Thẩm Tâm: “…”
Được rồi.
“Ông chủ này, tôi có cần ký hợp đồng không?” Đầu tư vào một công ty không phải chỉ một số nhỏ, cô không thân không quen với Diệp Tri Du, Diệp Tri Du chi một khoản lớn như vậy, vẫn nên làm giấy tờ chính thức thì hơn.
Diệp Tri Du ngược lại chẳng có vẻ gì là để tâm đến: “Cô muốn ký thì ký, để tôi báo luật sư soạn ra một bản hợp đồng.”
“Được.” Thẩm Tâm gật đầu, cuối cùng hai người chuyên tâm ăn cơm.
Bọn họ đã bàn xong với Úc thị bên này, bên kia hạng mục của Cát Duyệt gặp phải phiền phức. Người đại diện của Úc thị bỗng nhiên không trả lời, từ chối hợp tác với họ. Đào Hạo Nhiên không ngờ Thẩm Tâm có mặt mũi lớn đến thế, cô chỉ gặp Úc Ý một lần đã khiến người ta nhìn trúng cô.
Úc thị bên kia đã nói vậy, anh ta đành về tìm Lương tổng, bảo ông ta điều Thẩm Tâm vào tổ dự án của họ.
Lương tổng bày tỏ mình bị làm khó: “Tiểu Đào tổng à, không phải tôi không điều người đi mà Thẩm Tâm đã từ chức luôn rồi.”
“Cái gì?” Đào Hạo Nhiên cất cao giọng, “Cô ta từ chúc rồi? Cô ta nghĩ công ty là chỗ nào hả, nói đến là đến, đi là đi?”
Lương tổng thở dài nói: “Người trẻ tuổi thời nay là vậy đó, khi làm việc chịu chút oan ức thì lập tức xin nghỉ.”
Đào Hạo Nhiên mím môi, nói: “Vậy đi, ông đưa phương thức liên lạc của cô ta cho tôi, tự tôi gọi điện.”
“Được thôi.” Lương tổng cúp máy rồi gửi số điện thoại của Thẩm Tâm cho Đào Hạo Nhiên, sau khi nhận được tin nhắn, anh ta bèn gọi cho cô.
Hai ngày nay Thẩm Tâm đều ở nhà nghiên cứu việc mở công ty, mặc dù Diệp Tri Du quen thuộc những việc này hơn cô, cũng đã bảo sẽ để anh làm nhưng Thẩm Tâm cảm thấy người muốn mở công ty là mình, có làm gì cũng phải biết chút ít. Vì vậy cô đã mua rất nhiều sách, mỗi ngày ở nhà tìm hiểu, ngược lại đã hiểu biết thêm kha khá.
Lúc Đào Hạo Nhiên gọi đến, cô cũng không để ý số của ai, bèn bắt máy luôn: “Alo, xin chào.”
“Là Thẩm Tâm đúng không?” Giọng nói một người đàn ông xa lạ truyền từ ống nghe đến. Thẩm Tâm sững sốt, liền ngẩng đầu khỏi quyển sách: “Vâng, xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là Đào Hạo Nhiên.”
Là nhân viên cũ của Cát Duyệt, cô biết cái tên Đào Hạo Nhiên này. Tuy trong lòng rất kinh ngạc nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, Thẩm Tâm hỏi: “Đào tổng à? Anh tìm tôi có việc gì không?”
Cô đã nghỉ việc ở Cát Duyệt, còn chuyện gì đã kinh động đến mức Đào tổng đích thân tìm cô nhỉ?
Đào Hạo Nhiên nói: “Tôi vừa nghe Lương tổng bảo cô nghỉ việc? Người trẻ tuổi không nên kích động như vậy, cô luôn có biểu hiện ưu tú ở công ty, công ty cũng rất xem trọng cô. Lần trước chuyện tổ dự án là do lúc tiến hành đã xảy ra chút sai xót, thực tế trong danh sách tổ dự án có tên cô.”
Chân mày Thẩm Tâm khẽ nhướng lên, nếu là cô lúc vừa tốt nghiệp, nói không chừng sẽ tin lời giải thích này của anh ta, nhưng sau khi lăn lộn trong xã hội này vài vòng, cô đã không còn ngây thơ như vậy nữa. Đột nhiên Đào Hạo Nhiên đến tìm cô bảo cô quay về gia nhập tổ sự án, nhất định đã có chuyện.
Diệp Tri Du nói, Úc thị sẽ tiếp tục hợp tác với mình, còn Cát Duyệt bên kia chắc chắn sẽ không thể hợp tác tiếp. Cô nghĩ Đào Hạo Nhiên vì chuyện này mới gọi điện cho mình.
Cô cười khẽ, nói với Đào Hạo Nhiên: “Đào tổng, tôi đã từ chức rồi, bây giờ có quay về chỉ khiến người khác cười nhạo thôi. Tôi tôn trọng quyết định của công ty trong việc mở tổ dự án, nên bây giờ công ty cũng nên tôn trọng quyết định của tôi.”
Đào Hào Nhiên cười lạnh trong lòng, vị Thẩm tiểu thư này thật biết cách ăn nói. Cô ta tôn trọng quyết định của công ty? Đúng vậy, vì tôn trọng nên cô ta lập tức từ chức, còn khiến người hợp tác với họ rời đi.
“Tiểu Thẩm à, tôi đã nói rồi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, cô về đi, trong công ty không ai dám cười cô đâu.”
“Đào tổng, tôi rất vui khi công ty nguyện ý để tôi gia nhập vào tổ dự án, nhưng bây giờ tôi đã có kế hoạch cho tương lai của mình rồi, cảm ơn Đào tổng đã chiếu cố.”
Đào Hạo Nhiên vốn đang nhịn tính tình để dỗ cô, bây giờ thấy cô không nghe lời, nên nổi giận: “Kế hoạch? Cô đừng tưởng tôi không biết gì, cô muốn một mình hợp tới với Úc thị làm dự án kia chứ gì. Thẩm Tâm, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, hạng mục của Úc thị cô có thể nuốt trôi được chắc? Hôm nay tôi nói thẳng với cô luôn, cô rời khỏi Cát Duyệt, tôi sẽ khiến cô không thể lăn lộn trong cái giới này được nữa.”
Thẩm Tâm mím môi, không muốn nói chuyện với anh ta nên trực tiếp cúp máy. Về sau Đào Hạo Nhiên không tiếp tục gọi điện mắng chửi cô nữa, cô suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói chuyện này cho Diệp Tri Du nghe.
Thẩm Tâm: Đào tổng của Cát Duyệt vừa rồi mới gọi điện cho tôi, anh ta biết chúng ta chuẩn bi hợp tác với Úc thị.
Thẩm Tâm: Anh ta còn uy hiếp không cho tôi lăn lộn trong giới này nữa, anh ta có âm mưu phá hoại gì với chúng ta không?
Diệp Tri Du đọc được tin nhắn của cô thì khẽ nhíu mày, gửi tin nhăn thoại sang cho cô: “Không cho cô lăn lộn trong giới á? Cô để anh ta thử xem, xem ai không để cho ai lăn lộn được trước.”
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như này hiển nhiên Thẩm Tâm rất có lòng tin.
Thẩm Tâm: Vậy tôi cảm ơn ông chủ trước nhé!
Diệp Tri Du: Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô.
Thẩm Tâm: Không cần đâu, tôi đi xe buýt về được rồi.
Diệp Tri Du: Vậy được, tôi tan làm sẽ đến tìm cô bàn chuyện tiếp theo.
Trong trí nhớ mơ màng của Thẩm Tâm, cô nhớ Diệp Tri Du muốn đầu tư cho mình…..không lẽ anh muốn đầu tư thật sao?
Tuy nhiên Thẩm Tâm chưa kịp hỏi thì Diệp Tri Du đã gửi một tin nhắn đến, bảo anh sắp đi họp, có gì trò chuyện sau. Thẩm Tâm sợ quấy rầy đến công việc của anh nên gửi một icon hình OK đi rồi cất điện thoại vào túi.
Do ôm một thùng khá nặng nên khi về tới cửa khu nhà, Thẩm Tâm dùng chiếc xe đẩy nhỏ mà mọi người hay dùng để đẩy đồ. Sau khi về đến nhà, cô phát hiện ra Lý Thù Đường cũng ở nhà: “Sau ngày nào cậu cũng ở nhà thế? Hiếm khi thấy cậu ở lâu đến vậy, không ra ngoài chơi với Trì Tuấn nhà cậu hả?”
Đầu xuân Tạ Khai Hoài đã quay về nhà mình, cô nghĩ Lý Thù Đường chắc cũng muốn ra ngoài du xuân, không ngờ ngày nào cô nàng cũng ở nhà xem phim.
Lý Thù Đường ôm gối, đổi một chương trình khác: “Mùa xuân đi chơi đâu đâu cùng đầy người, ngoài đường thì lạnh lẽo, nhiều nhà hàng không mở cửa, không bằng ở nhà.”
Vốn dĩ cô nàng không đi đâu do không yên tâm đển một mình Thẩm Tâm vừa gặp vài vấn đề trong công việc ở nhà.
“À…” Thẩm Tâm đáp một tiếng, rồi ôm thùng vào phòng khách. Lý Thù Đường nhìn cô ôm đồ về, khẽ nhướng mày: “Cậu nghỉ thật sao?”
“Ừm.” Thẩm Tâm gật đầu một cái, ngồi xuống cạnh cô ấy, “Trước đây cậu có nói, tớ mà thất nghiệp thì cậu sẽ nuôi tớ, bây giờ sắp thành sự thật rồi này.”
“Đừng.” Lý Thù Đường khoát khoát tay, “Bây giờ chắc không tới lượt tớ nuôi cậu đâu, nếu không Diệp tiên sinh sẽ ầm ĩ với tớ mất.”
Thẩm Tâm: “…”
Cô nghiêm túc nói với Lý Thù Đường: “Tớ và anh ấy thật sự không yêu đương gì cả.”
Lý Thù Đường: “..”
Cô ấy thật sự muốn cho cô xem video Diệp Tri Du hôn trộm mình, nhưng nghĩ đến công việc của cô giờ rất căng thẳng, không nên kích thích cô nữa.
“Tới đây nói tớ nghe dự tính tiếp theo của cậu đi.” Lý Thù Đường dời đề tài khỏi người Diệp Tri Du.
Thẩm Tâm thở dài một hơi, nói với cô ấy: “Nói thật tớ chẳng biết nghĩ gì tiếp, tớ muốn tiếp tục làm về du lịch nhưng cụ thể thế nào vẫn chưa suy nghĩ ra. Chắc tớ phải về thành phố A trước.”
Lý Thù Đường khá bất ngờ: “Cậu phải về thành phố A sao?”
“Ừm, dù gì cha và anh tớ đề ở đó, nếu tớ muốn làm gì có họ giúp đỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.” Thẩm Tâm vốn không định để người nhà giúp đỡ mình, nhưng cô nhớ đến lời nói của Diệp Tri Du, nếu mình luôn từ chối sự giúp đỡ từ người nhà thì thật ra họ cũng rất đau lòng, “Ở nhà tớ sẽ có nhiều thời gian chăm sóc họ hơn.”
Tuy Lý Thù Đường không nỡ để Thẩm Tâm đi nhưng Thẩm Tâm đã nghĩ muốn ở cạnh người thân, việc này rất dễ hiểu: “Cố lên nhé, dù cậu về thành phố A rồi thì tớ vẫn sẵn sàng giúp đỡ cậu! Tuy tớ chẳng có dây mơ rễ má gì ở thành phố A nhưng tớ có tiền! Tiền dùng ở đâu cũng như nhau!”
“…Cảm ơn cậu.” Người có tiền thật sự nói nghe hay ghê.
“Cậu về thành phố A thì Diệp Tri Du có biết không? Công ty của anh ấy ở thành phố H mà nhỉ?”
“Ừ, anh ấy nói còn phải về thành phố A thừa kế công ty gia đình. Đúng rồi, công ty phim ảnh Nhuệ Ý là của nhà anh ấy đó, cậu biết không?”
Lý Thù Đường cong khóe miệng: “Biết chứ, Diệp tổng của Nhuệ Ý đã lên hot search tận hai lần với Lý Mộc Dao mà.” Nói đến đoạn này, vẻ mặt Lý Thù Đường trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Lý Mộc Dao này chắc chắc có ý với Diệp Tri Du, cậu phải cẩn thận. Ai cũng họ Lý mà sao cô ta kém tớ kinh thế!”
Thẩm Tâm: “…”
Cô ngồi ở phòng khách một lúc rồi lên lầu dọn dẹp. Cô nhất định phải làm tiếp dự án ăn uống một người, trước tiên cô phải thành lập một phòng làm việc, thuê vài nhân viên. Trước đây anh cô có gửi cho cô một số tiền nhưng cô vẫn chưa dùng đến, hơn nữa hai năm nay ăn uống ké trong nhà Lý Thù Đường nên cô đã dành dụm được một khoảng tiền. Lấy hai số tiền này cộng lại chắc đủ để cô chi tiêu cho sau này.
Cô lên mạng tìm kiếm tài liệu mở phòng làm việc, chợt nhận được tin nhắn của Diệp Tri Du: Tôi về tới nhà rồi, cô ăn cơm chưa?
Thẩm Tâm cứ nghĩ anh phải làm đến tận chiều, khi thấy tin nhắn của anh thì khá bất ngờ: Vẫn chưa, anh họp nhanh vậy sao?
Diệp Tri Du: Bây giờ vẫn còn đang trong kỳ nghỉ tết âm lịch, chỉ tiếp đãi vài vị khách nước ngoài bàn mấy hạng mục thôi.
Thẩm Tâm: À, hóa ra là vậy.
Diệp Tri Du: Tôi có mua đồ ăn về, cô đến nhà của tôi đi, chúng ta vừa ăn vừa bàn việc.
Thẩm Tâm: Được!
Thẩm Tâm thay quần áo rồi chạy xuống lầu. Lý Thù Đường đang ngồi trên ghế salon gọi đồ ăn ngoài, thấy cô xuống bèn gọi cô lại: “Cậu xuống đúng dịp lắm, tớ đang chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài nè, trưa nay cậu muốn ăn món gì?”
Thẩm Tâm nói: “Diệp Tri Du có mua đồ ăn, bảo tớ qua đó tìm anh ấy.”
Lý Thù Đường: “…”
Đúng là phong thủy luân chuyển, trước đây đều là cô nàng đút thức ăn cho chó cho Thẩm Tâm!
“Vậy cậu đi đi! Tớ không gọi đồ ăn ngoài nữa, tớ đến nhà Trì Tuấn đây!” Lý Thù Đường oán giận đứng lên, quay về phòng thay quần áo và trang điểm.
Thẩm Tâm trừng mắt với cô ấy rồi đến nhà Diệp Tri Du ăn ké cơm.
Lúc cô đến, Diệp Tri Du đang bày đồ ăn ra bàn, sau khi mở cửa cho Thẩm Tâm, anh mở chức năng cài đặt khóa vân tay ra, nói với cô: “Cô lưu lại dấu vân tay đi, đỡ sau này mỗi lần cô đến tôi phải ra mở cửa.”
Thẩm Tâm giật giật khóe miệng, hình như cô đến đây đâu được mấy lần? Nhưng nếu Diệp Tri Du đã tin tưởng cô như vậy thì cô cũng hào phóng lưu vân tay của mình.
Sau khi lưu xong, Diệp Tri Du dẫn cô vào phòng. Hai người ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa bàn chuyện công việc: “Tôi đã nói sơ qua tình huống của cô ở đây với Úc tổng, về sau cô có dự định gì?”
Thẩm Tâm nói: “Tôi đã tìm hiểu qua, tôi định mở một phòng làm việc trước.”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi rồi nói: “Hay đăng ký mở công ty luôn đi, về phương diện tiền bạc thì cô không cần lo, tôi đã nói sẽ đầu tư cho cô. Sau khi công ty hoàn thiện hết mọi mặt, Úc thị có thể tiếp tục hợp tác với cô, dù sao bây giờ họ muốn hoàn thành nhà hàng mẫu phục vụ cho một người cũng cần kha khá thời gian.”
Trước đây Diệp Tri Du có nói sẽ tìm Úc Ý nói chuyện, tuy nhiên Thẩm Tâm chẳng ôm bao nhiêu hy vọng, dù sao Cát Duyệt so với cô thì sức cạnh tranh không chỉ lớn không thôi.
“Úc tổng đồng ý sao?” Thẩm Tâm vẫn không tin, “Chuyện này cũng đồng ý hả, quan hệ giữa anh và anh ấy phải tốt thế nào cơ chứ?”
Nếu không phải Úc tổng đã sớm kết hôn, có khi cô cũng hoài nghi giữa hai người có mối quan hệ không muốn cho người khác biết ý chứ.
Diệp Tri Du chỉ cần liếc mắt đã biết cô nghĩ gì, nhưng không vạch trần cô: “Trên thương trường chỉ nói chuyện thương trường, tôi có tiền, cô có kinh nghiệm, cậu ấy không có gì không an tâm cả. Hơn nữa quan hệ của bọn tôi thật sự rất tốt, con người Úc tổng trông lạnh lùng nhưng hay giúp đỡ bạn bè. Cô biết vì sao cậu ấy chỉ mở thánh địa đồ ngọt ở bách hóa Tinh Quang không? Cũng chỉ vì Hạ tổng ở bách hóa Tinh Quang là bạn tốt của cậu ấy.”
“Oa.” Thẩm Tâm không ngờ vô tình nghe được chuyện này, “Nhưng sao chúng ta có thể so với Hạ tổng ở bách hóa Tinh Quang.”
Diệp Tri Du khẽ cười với cô: “Cô nghĩ lấy cô so với Hạ tổng à? Công ty của cô có tôi ở sau ủng hộ, tất nhiên phải lấy tôi so với Hạ tổng rồi.”
Thẩm Tâm: “…”
Được rồi.
“Ông chủ này, tôi có cần ký hợp đồng không?” Đầu tư vào một công ty không phải chỉ một số nhỏ, cô không thân không quen với Diệp Tri Du, Diệp Tri Du chi một khoản lớn như vậy, vẫn nên làm giấy tờ chính thức thì hơn.
Diệp Tri Du ngược lại chẳng có vẻ gì là để tâm đến: “Cô muốn ký thì ký, để tôi báo luật sư soạn ra một bản hợp đồng.”
“Được.” Thẩm Tâm gật đầu, cuối cùng hai người chuyên tâm ăn cơm.
Bọn họ đã bàn xong với Úc thị bên này, bên kia hạng mục của Cát Duyệt gặp phải phiền phức. Người đại diện của Úc thị bỗng nhiên không trả lời, từ chối hợp tác với họ. Đào Hạo Nhiên không ngờ Thẩm Tâm có mặt mũi lớn đến thế, cô chỉ gặp Úc Ý một lần đã khiến người ta nhìn trúng cô.
Úc thị bên kia đã nói vậy, anh ta đành về tìm Lương tổng, bảo ông ta điều Thẩm Tâm vào tổ dự án của họ.
Lương tổng bày tỏ mình bị làm khó: “Tiểu Đào tổng à, không phải tôi không điều người đi mà Thẩm Tâm đã từ chức luôn rồi.”
“Cái gì?” Đào Hạo Nhiên cất cao giọng, “Cô ta từ chúc rồi? Cô ta nghĩ công ty là chỗ nào hả, nói đến là đến, đi là đi?”
Lương tổng thở dài nói: “Người trẻ tuổi thời nay là vậy đó, khi làm việc chịu chút oan ức thì lập tức xin nghỉ.”
Đào Hạo Nhiên mím môi, nói: “Vậy đi, ông đưa phương thức liên lạc của cô ta cho tôi, tự tôi gọi điện.”
“Được thôi.” Lương tổng cúp máy rồi gửi số điện thoại của Thẩm Tâm cho Đào Hạo Nhiên, sau khi nhận được tin nhắn, anh ta bèn gọi cho cô.
Hai ngày nay Thẩm Tâm đều ở nhà nghiên cứu việc mở công ty, mặc dù Diệp Tri Du quen thuộc những việc này hơn cô, cũng đã bảo sẽ để anh làm nhưng Thẩm Tâm cảm thấy người muốn mở công ty là mình, có làm gì cũng phải biết chút ít. Vì vậy cô đã mua rất nhiều sách, mỗi ngày ở nhà tìm hiểu, ngược lại đã hiểu biết thêm kha khá.
Lúc Đào Hạo Nhiên gọi đến, cô cũng không để ý số của ai, bèn bắt máy luôn: “Alo, xin chào.”
“Là Thẩm Tâm đúng không?” Giọng nói một người đàn ông xa lạ truyền từ ống nghe đến. Thẩm Tâm sững sốt, liền ngẩng đầu khỏi quyển sách: “Vâng, xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là Đào Hạo Nhiên.”
Là nhân viên cũ của Cát Duyệt, cô biết cái tên Đào Hạo Nhiên này. Tuy trong lòng rất kinh ngạc nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, Thẩm Tâm hỏi: “Đào tổng à? Anh tìm tôi có việc gì không?”
Cô đã nghỉ việc ở Cát Duyệt, còn chuyện gì đã kinh động đến mức Đào tổng đích thân tìm cô nhỉ?
Đào Hạo Nhiên nói: “Tôi vừa nghe Lương tổng bảo cô nghỉ việc? Người trẻ tuổi không nên kích động như vậy, cô luôn có biểu hiện ưu tú ở công ty, công ty cũng rất xem trọng cô. Lần trước chuyện tổ dự án là do lúc tiến hành đã xảy ra chút sai xót, thực tế trong danh sách tổ dự án có tên cô.”
Chân mày Thẩm Tâm khẽ nhướng lên, nếu là cô lúc vừa tốt nghiệp, nói không chừng sẽ tin lời giải thích này của anh ta, nhưng sau khi lăn lộn trong xã hội này vài vòng, cô đã không còn ngây thơ như vậy nữa. Đột nhiên Đào Hạo Nhiên đến tìm cô bảo cô quay về gia nhập tổ sự án, nhất định đã có chuyện.
Diệp Tri Du nói, Úc thị sẽ tiếp tục hợp tác với mình, còn Cát Duyệt bên kia chắc chắn sẽ không thể hợp tác tiếp. Cô nghĩ Đào Hạo Nhiên vì chuyện này mới gọi điện cho mình.
Cô cười khẽ, nói với Đào Hạo Nhiên: “Đào tổng, tôi đã từ chức rồi, bây giờ có quay về chỉ khiến người khác cười nhạo thôi. Tôi tôn trọng quyết định của công ty trong việc mở tổ dự án, nên bây giờ công ty cũng nên tôn trọng quyết định của tôi.”
Đào Hào Nhiên cười lạnh trong lòng, vị Thẩm tiểu thư này thật biết cách ăn nói. Cô ta tôn trọng quyết định của công ty? Đúng vậy, vì tôn trọng nên cô ta lập tức từ chức, còn khiến người hợp tác với họ rời đi.
“Tiểu Thẩm à, tôi đã nói rồi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, cô về đi, trong công ty không ai dám cười cô đâu.”
“Đào tổng, tôi rất vui khi công ty nguyện ý để tôi gia nhập vào tổ dự án, nhưng bây giờ tôi đã có kế hoạch cho tương lai của mình rồi, cảm ơn Đào tổng đã chiếu cố.”
Đào Hạo Nhiên vốn đang nhịn tính tình để dỗ cô, bây giờ thấy cô không nghe lời, nên nổi giận: “Kế hoạch? Cô đừng tưởng tôi không biết gì, cô muốn một mình hợp tới với Úc thị làm dự án kia chứ gì. Thẩm Tâm, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, hạng mục của Úc thị cô có thể nuốt trôi được chắc? Hôm nay tôi nói thẳng với cô luôn, cô rời khỏi Cát Duyệt, tôi sẽ khiến cô không thể lăn lộn trong cái giới này được nữa.”
Thẩm Tâm mím môi, không muốn nói chuyện với anh ta nên trực tiếp cúp máy. Về sau Đào Hạo Nhiên không tiếp tục gọi điện mắng chửi cô nữa, cô suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói chuyện này cho Diệp Tri Du nghe.
Thẩm Tâm: Đào tổng của Cát Duyệt vừa rồi mới gọi điện cho tôi, anh ta biết chúng ta chuẩn bi hợp tác với Úc thị.
Thẩm Tâm: Anh ta còn uy hiếp không cho tôi lăn lộn trong giới này nữa, anh ta có âm mưu phá hoại gì với chúng ta không?
Diệp Tri Du đọc được tin nhắn của cô thì khẽ nhíu mày, gửi tin nhăn thoại sang cho cô: “Không cho cô lăn lộn trong giới á? Cô để anh ta thử xem, xem ai không để cho ai lăn lộn được trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook