Edit: Mộc Tử Đằng
Sau bữa ăn này Diệp Tri Du đã nhận ra một sự thật, rõ ràng anh luôn mời Thẩm Tâm ăn cơm vậy mà càng ngày càng thiếu cô nhiều bữa cơm hơn nữa là sao?
Lúc họ ra khỏi Thiên Hạ Cư, Đinh Dật đã không còn ở đây chờ nữa, lần này Diệp Tri Du cũng không quá bất ngờ. Bây giờ Thẩm Tâm mới để ý hỏi: “Anh Đinh đâu rồi, anh ý đi ăn rồi sao? Vậy chúng ta có nên chờ anh ấy về không?”
“Không cần chờ đâu, tự anh ta có tiền gọi xe.” Diệp Tri Du vô cùng lạnh lùng vô tình.
Thẩm Tâm: “…”
Cô theo sau Diệp Tri Du ngồi vào xe, vừa cài dây an toàn vừa nói với anh: “Anh Đinh là thư ký của cha anh đúng chứ? Say này anh phải về thừa kế công ty, anh ấy cũng được xem là người đi trước nha, sao anh lại đối xử không tốt với anh ấy như vậy?”
Diệp Tri Du hừ lạnh một tiếng: “Lúc anh ta dẫn theo cả đám người truy đuổi tôi ở thành phố H còn chả thấy anh ta tốt lành gì.”
Thẩm Tâm: “…”
Hình như lời anh nói rất đúng, làm người là thế có oán báo oán có ân báo ân.
“Nhà cô ở đâu? Tôi bảo tài xê đưa cô về.”
Thẩm Tâm thấy anh hỏi mình thì nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Tôi ở gần công viên Lệ Trạch, anh đưa tôi đến trước công viên là được rồi.”
Diệp Tri Du nhìn cô không để lại dấu vết gì: “Nếu đã đưa cô về thì hẳn nên đưa cô đến tận cửa.”
Thẩm Tâm nói: “Vừa rồi tôi ăn nhiều quá nên định đi dạo tiêu thực, để khỏi bị mất ngủ ấy mà.”
Diệp Tri Du không hỏi tiếp nữa, anh gật đầu đáp: “Được.”
Tài xế dừng xe trước cửa bắc của công viên Lệ Trạch, Diệp Tri Du xuống xe với Thẩm Tâm, giúp cô lấy vali ở sau cốp xe ra.
Thẩm Tâm chỉ ở nhà ba ngày tuy nhiên mang về khá nhiều đồ, ngoại trừ đồ dùng thường ngày thì phần còn lại chủ yếu là những đặc sản cô mang về từ thành phố H cho cha và anh trai.
“Hôm nay rất cảm ơn Diệp tiên sinh, hẹn gặp lại nhé.” Thẩm Tâm vẫy tay với anh rồi kéo vali đi về phía trước. Diệp Tri Du nhìn theo bóng lưng của cô, chợt lên tiếng gọi cô lại: “Khoan đã.”
“Còn việc gì sao?” Thẩm Tâm quay đầu nhìn anh.
Thật ra Diệp Tri Du cũng không có việc gì, chỉ đột nhiên muốn gọi cô lại thôi. Anh phát hiện ra mình không hề thích hình ảnh bóng lưng rời đi của cô chút nào.
“Khụ, sáng mai 10 giờ nhé, đừng quên đấy.”
Diệp Tri Du đã hẹn cô ngày mai gặp nhau để bàn kế hoạch, Thẩm Tâm hiển nhiên không thể nào quên: “Anh cứ yên tâm, tôi nhớ mà, còn đặt cả đồng hồ báo thức rồi.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Tri Du nói xong ba từ này thì cảm thấy quả thực không còn lý do gì níu kéo người ta nữa, nên anh đành nói: “Vậy mai gặp lại.”
“Tạm biệt anh, mai gặp sau.” Thẩm Tâm cười với anh rồi kéo vali tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Tri Du không gọi cô nữa, anh xoay người ngồi vào xe, bảo tài xế lái xe đi.
Thẩm Tâm nhìn xe của anh rẽ vào con đường đi vào trung tâm thành phố, cô cũng rẽ vào một con đường mòn ở bên phải.
Nhẩm lại thời gian thì cũng hơn hai năm rồi cô chưa về nhà, một lần nữa bước trên con đường này cảm giác thời gian dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Khi còn bé cô rất thích đi dạo chơi ở công viên Lệ Trạch, ngày trước công viên này là nơi nổi tiếng nhất thành phố A, một năm bốn mùa đều đẹp như tranh vẽ. Bây giờ thành phố A đã có công viên Ánh Sao lớn và đẹp hơn công viên Lệ Trạch nhiều, trở thành địa điểm mới ở đây, thế nên số người đến công viên Lệ Trạch ít hơn trước kia rất nhiều.
Thế nhưng công viên Lệ Trạch vẫn luôn đẹp như trong trí nhớ của Thẩm Tâm, những người ở khu kế bên vẫn thích đi tản bộ trong lúc rãnh rỗi, hoặc là những người dậy sớm đến đây chạy dọc theo bờ hồ.
Có một vài thứ luôn không ngừng thay đổi nhưng cũng có một vài thứ vẫn luôn không đổi.
“Tâm Tâm, sao hôm nay em đã về rồi?” Bỗng nhiên có một chiếc xe chạy gần đến cạnh Thẩm Tâm, chậm rãi dừng lại bên lề đường. Thẩm Tâm quay đầu qua nhìn, nhận ra là Thẩm Vọng anh trai mình.
“Anh, trùng hợp ghê nha.” Cô đi tới cạnh xe, cúi người nói chuyện với người bên trong xe.
Thẩm Vọng gật đầu với cô một cái rồi nói: “Em lên xe trước đi, có cần anh giúp mang đồ không?”
“Không cần đâu ạ, em để ở ghế sau là được.”
“Ừm.”
Đầu tiên Thẩm Tâm cất vali nhỏ vào ghế sau, sau đó mở cửa bên ghế phụ ngồi vào. Thẩm Vọng chạy xe, nhìn cô hỏi: “Chẳng phải em bảo trưa mai mới về sao? Anh và cha còn định mai đến sân bay đón em đấy.”
Thẩm Tâm nói: “À, hôm nay cũng có bạn vừa hay từ thành phố H về đây nên em đi cùng luôn.”
“Vậy à.” Thẩm Vọng không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu một cái, “Em về có mệt không, đã ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi ạ.”
“Ăn với bạn đi chung sao?”
“Vâng, còn anh thì sao, đã ăn tối chưa?”
Thẩm Vọng thở dài nói: “Anh vừa từ công ty về, chưa ăn nữa.”
Thẩm Tâm hỏi: “Công ty vẫn chưa nghỉ sao? Công ty du lịch của em đã nghỉ rồi này.”
Thẩm Vọng nói: “Những người khác đều nghỉ cả rồi, anh vẫn còn việc chưa làm xong. Nhưng hôm nay cũng đã hoàn thành, ngày mai có thể ở nhà chơi với em.”
Thẩm Tâm chớp chớp mắt nói: “Nhưng em không thể ở nhà với anh được, sáng mai em còn phải đi gặp tổng giám đốc để bàn dự án nữa!”
Những lời này của cô chọc cười Thẩm vọng: “Gì? Tổng giám đốc nhà ai mà còn xui hơn cả anh thế, ba mươi tết còn phải bàn dự án?”
“…” Thẩm Tâm im lặng một lúc, sau đó nói: “Em vẫn chưa gặp người đó, gặp rồi sẽ kể với anh nhé.”
Thẩm Vọng nhìn cô: “Ngay cả người em muốn gặp cũng không biết mặt sao?”
“À…vì bạn em giới thiệu ý, anh ấy không nói rõ với em, có thể hiểu là người đó làm về mảng ăn uống.”
Trong cuộc trò chuyện của hai người luôn xuất hiện người bạn của cô, rốt cuộc đã khiến Thẩm Vọng cảnh giác: “Bạn nào của em vậy? Là người cùng về với em à?”
“Vâng.”
“Nam hay nữ? Làm công việc gì?”
“…” Thẩm Tâm gãi đầu, “Anh ơi, sao anh đột nhiên tra hộ khẩu của người ta vậy? Là hàng xóm ở cùng tiểu khu với Lý Thù Đường ấy ạ, đối xử với mọi người cũng tốt lắm.”
“Phải không đấy? Sao anh cứ cảm thấy không đơn giản như vậy nhỉ.” Thẩm Vọng vừa nói chuyện vừa lái xe vào khu biệt thự nổi tiếng gần kề công viên Lệ Trạch. Thẩm Tâm sợ anh tiếp tục hỏi nữa nên vội chuyển đề tài: “Anh ơi, có phải Lệ Thâm ở cùng khu biệt thự với mình không? Là cái người hát bài <<Gai Trong Tim>> á, là ca sĩ nổi tiếng nhất năm ý.”
Thẩm Vọng nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc vậy, hình như anh đã gặp cậu ta rồi.”
“Anh gặp anh ấy rồi sao?!”
“Có mấy hôm tăng ca về thì gặp được cậu ta chạy bộ buổi tối.”
“Oa! Anh may mắn ghê.”
“…Anh không phải fan của cậu ta.” Thẩm Vọng hỏi cô, “Sao em biết cậu ta ở tiểu khu này?”
“Thì đầu năm nay anh ấy bị tai nạn xe rồi lên hotsearch, trên mạng có rất nhiều người căn cứ vào hiện trường vụ tai nạn rồi phân tích ra được nhà của anh ấy ở đâu!”
Thẩm Vọng: “…”
Mấy cư dân mạng đó không đi làm trinh sát quả là đáng tiếc.
Thẩm Tâm thấy sự chú ý của Thẩm Vọng đã hoàn toàn bị kéo đi nên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng tại sao cô phải căng thẳng nhỉ? Diệp Tri Du dù sao cũng chỉ là Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu thôi mà.
Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu về đến nhà thì tâm tình không tốt lắm: “Lần trước hai người cho cô đến thành phố H cũng thôi đi, hôm nay còn phái Đinh Dật đến giám sát con sao?”
Cha và mẹ Diệp bốn mắt nhìn nhau, không thừa nhận ngay: “Lần trước cô con dẫn theo cháu trai đi du lịch mà, còn Đinh Dật đến đón con cũng là sai sao?”
“Ồ, hai người nghĩ con là cháu trai nhỏ sao, dễ lừa vậy à?” Diệp Tri Du không đinh để họ lừa mình như vậy, anh nói thẳng thừng, “Lần trước chắc con có nói rồi, con không muốn hai người xen vào chuyện của con và Thẩm Tâm đúng chứ?”
Cha Diệp cười lạnh một tiếng, trong lời nói còn mang theo vẻ khinh thường: “Chuyện của con và Thẩm Tâm? Cha thấy hai đứa vô cùng trong sạch, không hề có chuyện gì ấy.”
Diệp Tri Du: “…”
Cha Diệp vừa nói thế, mẹ Diệp đau lòng hỏi: “Con trai à, hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải gặp khó khăn gì không?”
Diệp Tri Du: “…”
Thẩm Tâm quá ngây ngô có được xem là khó khăn không?
“Tóm lại chuyện này con sẽ tự xử lý tốt, cha mẹ không cần phải bận tâm đâu.”
Diệp Tri Du nói xong bèn lên lầu quay về phòng mình, cha Diệp nhìn mẹ Diệp một cái, nói với bà: “Em nhìn mình đi, anh đã nói với tính cách của nó, sau khi về nhất định sẽ cãi nhau với chúng ta.”
Mẹ Diệp thấy mình rất vô tội: “Em đã cố kiềm chế rồi, em cũng không điều tra lai lịch bối cảnh của Thẩm Tâm, cả quá trình lớn lên của con bé, chỉ để cô của nó đến chỗ làm việc của con bé nhìn chút thôi mà nó đã làm như vậy?”
Cha Diệp kinh ngạc nhìn bà: “Em còn muốn điều tra gia cảnh lai lịch của người ta à? Con trai em mà biết chắc chắn sẽ phá nát luôn cái nhà này ấy.”
“…” Mẹ Diệp cho là ông nói quá, “Có bảo bối nào vậy chứ?”
“Em nói xem? Đinh Dật chỉ đến liếc nhìn một cái đã không muốn rồi, bảo bối gì!”
“Vậy thì chúng ra nên điều tra hết luôn.”
“…” Hình như rất có lý.
Diệp Tri Du quay về phòng tắm, trước khi đi ngủ thì gửi tin nhắn cho Thẩm Tâm, nhắc cô ngày mai đúng giờ gặp.
Vốn Diệp Tri Du muốn đón cô, nhưng hôm nay cô đã không cho anh đưa về tận cửa nhà, chắc chắn cô cũng không cho anh đi đón. Nên Diệp Tri Du dứt khoác hẹn gặp cô ở nhà hàng luôn.
Thành phố A thường ngày có rất nhiều xe, chuyện kẹt xe diễn ra như cơm bữa, nhưng tết đến ai cũng về quê cả rồi, xe trên đường ít hơn nhiều, cả đoạn đường đi Diệp Tri Du đều thuận lợi không bị tắc đường.
Thẩm Tâm ngồi tàu điện ngầm đến, dĩ nhiên không biết kẹt xe. Vốn Thẩm Vọng bảo đưa cô đi, nhân tiện nhìn xem rốt cuộc bạn của cô là ai, nhưng Thẩm Tâm nhất quyết muốn đi một mình, anh ấy cũng đành thôi.
Tuy nhiên Thẩm Tâm càng như thế, khiến anh ấy càng tò mò người bạn trong miệng cô là ai.
Không được, việc này phải nói với cha trước, trong nhà chỉ có mình Thẩm Tâm là con gái, nếu con bé yêu đương, đó chính là đại sự trong nhà.
Thẩm Tâm hoàn toàn không biết mình vừa mới về nhà một ngày đã khiến Thẩm gia đề cao cảnh giác. Bây giờ trong đầu cô toàn là dự án.
Trên đường đến nơi hẹn, cô tự ôn lại những lời muốn nói một lượt, chắc chắn mình đã rành mạch mới thấy yên tâm. Diệp Tri Du đến sớm hơn cô một lúc, nhưng không vào nhà hàng mà chờ cô ở ngoài.
Thẩm Tâm đi khỏi ga tàu điện ngậm đi đến nơi hẹn, Diệp Tri Du liền lên đón: “Cô ngồi tàu điện ngầm đến sao?”
“Ừm, đi tàu điện ngầm rất tiện, hơn nữa bây giờ ít người lắm! Tôi có cảm giác như mình đang bao cả chuyến tàu, rất thoải mái!”
Diệp Tri Du: “…”
Được rồi.
“Úc tổng đang ở bên trong, chúng ta vào trước rồi nói sau.” Diệp Tri Du tỏ ý bảo Thẩm Tâm đi vào cùng mình. Lúc ngồi tàu điện Thẩm Tâm luôn chú ý đến thời gian, cô đến nơi hẹn sớm hai mươi phút, cô nghĩ thế đã sớm lắm rồi, không ngờ Úc tổng còn sớm hơn cả cô.
Khoan đã nào, Úc tổng á?
Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn nhà hàng trước mặt, là nhà hàng Tây dưới trướng Úc thị.
“Này, bạn mà anh nói là Úc tổng sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Tri Du gật đầu một cái.
Thẩm Tâm nuốt nước bọt, “Úc tổng của Úc thị?”
“Ừ.”
“…Là vua của vương quốc đồ ăn đó sao?”
“..” Diệp Tri Du trầm mặc một lúc, “Tôi cảm thấy truyền thông dùng cách gọi này rất không nghệ thuật.”
Thẩm Tâm: “…”
Khoan, điểm chính là đây à? Người ngồi bên trong là Úc Ý đó nha, là người đàn ông được tất cả thực khách tôn thờ là thần linh đó!
Diệp tiên sinh không hổ là người đàn ông một năm có tiền lương cả trăm triệu, chỉ bừa một người bạn đã ở cấp bậc vương giả rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tri Du: À, hóa ra trong lòng em cậu ấy lợi hai như vậy, đột nhiên anh không muốn giới htiệu cho hai người quen biết nữa.
Thẩm Tâm: …
Sau bữa ăn này Diệp Tri Du đã nhận ra một sự thật, rõ ràng anh luôn mời Thẩm Tâm ăn cơm vậy mà càng ngày càng thiếu cô nhiều bữa cơm hơn nữa là sao?
Lúc họ ra khỏi Thiên Hạ Cư, Đinh Dật đã không còn ở đây chờ nữa, lần này Diệp Tri Du cũng không quá bất ngờ. Bây giờ Thẩm Tâm mới để ý hỏi: “Anh Đinh đâu rồi, anh ý đi ăn rồi sao? Vậy chúng ta có nên chờ anh ấy về không?”
“Không cần chờ đâu, tự anh ta có tiền gọi xe.” Diệp Tri Du vô cùng lạnh lùng vô tình.
Thẩm Tâm: “…”
Cô theo sau Diệp Tri Du ngồi vào xe, vừa cài dây an toàn vừa nói với anh: “Anh Đinh là thư ký của cha anh đúng chứ? Say này anh phải về thừa kế công ty, anh ấy cũng được xem là người đi trước nha, sao anh lại đối xử không tốt với anh ấy như vậy?”
Diệp Tri Du hừ lạnh một tiếng: “Lúc anh ta dẫn theo cả đám người truy đuổi tôi ở thành phố H còn chả thấy anh ta tốt lành gì.”
Thẩm Tâm: “…”
Hình như lời anh nói rất đúng, làm người là thế có oán báo oán có ân báo ân.
“Nhà cô ở đâu? Tôi bảo tài xê đưa cô về.”
Thẩm Tâm thấy anh hỏi mình thì nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Tôi ở gần công viên Lệ Trạch, anh đưa tôi đến trước công viên là được rồi.”
Diệp Tri Du nhìn cô không để lại dấu vết gì: “Nếu đã đưa cô về thì hẳn nên đưa cô đến tận cửa.”
Thẩm Tâm nói: “Vừa rồi tôi ăn nhiều quá nên định đi dạo tiêu thực, để khỏi bị mất ngủ ấy mà.”
Diệp Tri Du không hỏi tiếp nữa, anh gật đầu đáp: “Được.”
Tài xế dừng xe trước cửa bắc của công viên Lệ Trạch, Diệp Tri Du xuống xe với Thẩm Tâm, giúp cô lấy vali ở sau cốp xe ra.
Thẩm Tâm chỉ ở nhà ba ngày tuy nhiên mang về khá nhiều đồ, ngoại trừ đồ dùng thường ngày thì phần còn lại chủ yếu là những đặc sản cô mang về từ thành phố H cho cha và anh trai.
“Hôm nay rất cảm ơn Diệp tiên sinh, hẹn gặp lại nhé.” Thẩm Tâm vẫy tay với anh rồi kéo vali đi về phía trước. Diệp Tri Du nhìn theo bóng lưng của cô, chợt lên tiếng gọi cô lại: “Khoan đã.”
“Còn việc gì sao?” Thẩm Tâm quay đầu nhìn anh.
Thật ra Diệp Tri Du cũng không có việc gì, chỉ đột nhiên muốn gọi cô lại thôi. Anh phát hiện ra mình không hề thích hình ảnh bóng lưng rời đi của cô chút nào.
“Khụ, sáng mai 10 giờ nhé, đừng quên đấy.”
Diệp Tri Du đã hẹn cô ngày mai gặp nhau để bàn kế hoạch, Thẩm Tâm hiển nhiên không thể nào quên: “Anh cứ yên tâm, tôi nhớ mà, còn đặt cả đồng hồ báo thức rồi.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Tri Du nói xong ba từ này thì cảm thấy quả thực không còn lý do gì níu kéo người ta nữa, nên anh đành nói: “Vậy mai gặp lại.”
“Tạm biệt anh, mai gặp sau.” Thẩm Tâm cười với anh rồi kéo vali tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Tri Du không gọi cô nữa, anh xoay người ngồi vào xe, bảo tài xế lái xe đi.
Thẩm Tâm nhìn xe của anh rẽ vào con đường đi vào trung tâm thành phố, cô cũng rẽ vào một con đường mòn ở bên phải.
Nhẩm lại thời gian thì cũng hơn hai năm rồi cô chưa về nhà, một lần nữa bước trên con đường này cảm giác thời gian dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Khi còn bé cô rất thích đi dạo chơi ở công viên Lệ Trạch, ngày trước công viên này là nơi nổi tiếng nhất thành phố A, một năm bốn mùa đều đẹp như tranh vẽ. Bây giờ thành phố A đã có công viên Ánh Sao lớn và đẹp hơn công viên Lệ Trạch nhiều, trở thành địa điểm mới ở đây, thế nên số người đến công viên Lệ Trạch ít hơn trước kia rất nhiều.
Thế nhưng công viên Lệ Trạch vẫn luôn đẹp như trong trí nhớ của Thẩm Tâm, những người ở khu kế bên vẫn thích đi tản bộ trong lúc rãnh rỗi, hoặc là những người dậy sớm đến đây chạy dọc theo bờ hồ.
Có một vài thứ luôn không ngừng thay đổi nhưng cũng có một vài thứ vẫn luôn không đổi.
“Tâm Tâm, sao hôm nay em đã về rồi?” Bỗng nhiên có một chiếc xe chạy gần đến cạnh Thẩm Tâm, chậm rãi dừng lại bên lề đường. Thẩm Tâm quay đầu qua nhìn, nhận ra là Thẩm Vọng anh trai mình.
“Anh, trùng hợp ghê nha.” Cô đi tới cạnh xe, cúi người nói chuyện với người bên trong xe.
Thẩm Vọng gật đầu với cô một cái rồi nói: “Em lên xe trước đi, có cần anh giúp mang đồ không?”
“Không cần đâu ạ, em để ở ghế sau là được.”
“Ừm.”
Đầu tiên Thẩm Tâm cất vali nhỏ vào ghế sau, sau đó mở cửa bên ghế phụ ngồi vào. Thẩm Vọng chạy xe, nhìn cô hỏi: “Chẳng phải em bảo trưa mai mới về sao? Anh và cha còn định mai đến sân bay đón em đấy.”
Thẩm Tâm nói: “À, hôm nay cũng có bạn vừa hay từ thành phố H về đây nên em đi cùng luôn.”
“Vậy à.” Thẩm Vọng không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu một cái, “Em về có mệt không, đã ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi ạ.”
“Ăn với bạn đi chung sao?”
“Vâng, còn anh thì sao, đã ăn tối chưa?”
Thẩm Vọng thở dài nói: “Anh vừa từ công ty về, chưa ăn nữa.”
Thẩm Tâm hỏi: “Công ty vẫn chưa nghỉ sao? Công ty du lịch của em đã nghỉ rồi này.”
Thẩm Vọng nói: “Những người khác đều nghỉ cả rồi, anh vẫn còn việc chưa làm xong. Nhưng hôm nay cũng đã hoàn thành, ngày mai có thể ở nhà chơi với em.”
Thẩm Tâm chớp chớp mắt nói: “Nhưng em không thể ở nhà với anh được, sáng mai em còn phải đi gặp tổng giám đốc để bàn dự án nữa!”
Những lời này của cô chọc cười Thẩm vọng: “Gì? Tổng giám đốc nhà ai mà còn xui hơn cả anh thế, ba mươi tết còn phải bàn dự án?”
“…” Thẩm Tâm im lặng một lúc, sau đó nói: “Em vẫn chưa gặp người đó, gặp rồi sẽ kể với anh nhé.”
Thẩm Vọng nhìn cô: “Ngay cả người em muốn gặp cũng không biết mặt sao?”
“À…vì bạn em giới thiệu ý, anh ấy không nói rõ với em, có thể hiểu là người đó làm về mảng ăn uống.”
Trong cuộc trò chuyện của hai người luôn xuất hiện người bạn của cô, rốt cuộc đã khiến Thẩm Vọng cảnh giác: “Bạn nào của em vậy? Là người cùng về với em à?”
“Vâng.”
“Nam hay nữ? Làm công việc gì?”
“…” Thẩm Tâm gãi đầu, “Anh ơi, sao anh đột nhiên tra hộ khẩu của người ta vậy? Là hàng xóm ở cùng tiểu khu với Lý Thù Đường ấy ạ, đối xử với mọi người cũng tốt lắm.”
“Phải không đấy? Sao anh cứ cảm thấy không đơn giản như vậy nhỉ.” Thẩm Vọng vừa nói chuyện vừa lái xe vào khu biệt thự nổi tiếng gần kề công viên Lệ Trạch. Thẩm Tâm sợ anh tiếp tục hỏi nữa nên vội chuyển đề tài: “Anh ơi, có phải Lệ Thâm ở cùng khu biệt thự với mình không? Là cái người hát bài <<Gai Trong Tim>> á, là ca sĩ nổi tiếng nhất năm ý.”
Thẩm Vọng nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc vậy, hình như anh đã gặp cậu ta rồi.”
“Anh gặp anh ấy rồi sao?!”
“Có mấy hôm tăng ca về thì gặp được cậu ta chạy bộ buổi tối.”
“Oa! Anh may mắn ghê.”
“…Anh không phải fan của cậu ta.” Thẩm Vọng hỏi cô, “Sao em biết cậu ta ở tiểu khu này?”
“Thì đầu năm nay anh ấy bị tai nạn xe rồi lên hotsearch, trên mạng có rất nhiều người căn cứ vào hiện trường vụ tai nạn rồi phân tích ra được nhà của anh ấy ở đâu!”
Thẩm Vọng: “…”
Mấy cư dân mạng đó không đi làm trinh sát quả là đáng tiếc.
Thẩm Tâm thấy sự chú ý của Thẩm Vọng đã hoàn toàn bị kéo đi nên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng tại sao cô phải căng thẳng nhỉ? Diệp Tri Du dù sao cũng chỉ là Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu thôi mà.
Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu về đến nhà thì tâm tình không tốt lắm: “Lần trước hai người cho cô đến thành phố H cũng thôi đi, hôm nay còn phái Đinh Dật đến giám sát con sao?”
Cha và mẹ Diệp bốn mắt nhìn nhau, không thừa nhận ngay: “Lần trước cô con dẫn theo cháu trai đi du lịch mà, còn Đinh Dật đến đón con cũng là sai sao?”
“Ồ, hai người nghĩ con là cháu trai nhỏ sao, dễ lừa vậy à?” Diệp Tri Du không đinh để họ lừa mình như vậy, anh nói thẳng thừng, “Lần trước chắc con có nói rồi, con không muốn hai người xen vào chuyện của con và Thẩm Tâm đúng chứ?”
Cha Diệp cười lạnh một tiếng, trong lời nói còn mang theo vẻ khinh thường: “Chuyện của con và Thẩm Tâm? Cha thấy hai đứa vô cùng trong sạch, không hề có chuyện gì ấy.”
Diệp Tri Du: “…”
Cha Diệp vừa nói thế, mẹ Diệp đau lòng hỏi: “Con trai à, hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải gặp khó khăn gì không?”
Diệp Tri Du: “…”
Thẩm Tâm quá ngây ngô có được xem là khó khăn không?
“Tóm lại chuyện này con sẽ tự xử lý tốt, cha mẹ không cần phải bận tâm đâu.”
Diệp Tri Du nói xong bèn lên lầu quay về phòng mình, cha Diệp nhìn mẹ Diệp một cái, nói với bà: “Em nhìn mình đi, anh đã nói với tính cách của nó, sau khi về nhất định sẽ cãi nhau với chúng ta.”
Mẹ Diệp thấy mình rất vô tội: “Em đã cố kiềm chế rồi, em cũng không điều tra lai lịch bối cảnh của Thẩm Tâm, cả quá trình lớn lên của con bé, chỉ để cô của nó đến chỗ làm việc của con bé nhìn chút thôi mà nó đã làm như vậy?”
Cha Diệp kinh ngạc nhìn bà: “Em còn muốn điều tra gia cảnh lai lịch của người ta à? Con trai em mà biết chắc chắn sẽ phá nát luôn cái nhà này ấy.”
“…” Mẹ Diệp cho là ông nói quá, “Có bảo bối nào vậy chứ?”
“Em nói xem? Đinh Dật chỉ đến liếc nhìn một cái đã không muốn rồi, bảo bối gì!”
“Vậy thì chúng ra nên điều tra hết luôn.”
“…” Hình như rất có lý.
Diệp Tri Du quay về phòng tắm, trước khi đi ngủ thì gửi tin nhắn cho Thẩm Tâm, nhắc cô ngày mai đúng giờ gặp.
Vốn Diệp Tri Du muốn đón cô, nhưng hôm nay cô đã không cho anh đưa về tận cửa nhà, chắc chắn cô cũng không cho anh đi đón. Nên Diệp Tri Du dứt khoác hẹn gặp cô ở nhà hàng luôn.
Thành phố A thường ngày có rất nhiều xe, chuyện kẹt xe diễn ra như cơm bữa, nhưng tết đến ai cũng về quê cả rồi, xe trên đường ít hơn nhiều, cả đoạn đường đi Diệp Tri Du đều thuận lợi không bị tắc đường.
Thẩm Tâm ngồi tàu điện ngầm đến, dĩ nhiên không biết kẹt xe. Vốn Thẩm Vọng bảo đưa cô đi, nhân tiện nhìn xem rốt cuộc bạn của cô là ai, nhưng Thẩm Tâm nhất quyết muốn đi một mình, anh ấy cũng đành thôi.
Tuy nhiên Thẩm Tâm càng như thế, khiến anh ấy càng tò mò người bạn trong miệng cô là ai.
Không được, việc này phải nói với cha trước, trong nhà chỉ có mình Thẩm Tâm là con gái, nếu con bé yêu đương, đó chính là đại sự trong nhà.
Thẩm Tâm hoàn toàn không biết mình vừa mới về nhà một ngày đã khiến Thẩm gia đề cao cảnh giác. Bây giờ trong đầu cô toàn là dự án.
Trên đường đến nơi hẹn, cô tự ôn lại những lời muốn nói một lượt, chắc chắn mình đã rành mạch mới thấy yên tâm. Diệp Tri Du đến sớm hơn cô một lúc, nhưng không vào nhà hàng mà chờ cô ở ngoài.
Thẩm Tâm đi khỏi ga tàu điện ngậm đi đến nơi hẹn, Diệp Tri Du liền lên đón: “Cô ngồi tàu điện ngầm đến sao?”
“Ừm, đi tàu điện ngầm rất tiện, hơn nữa bây giờ ít người lắm! Tôi có cảm giác như mình đang bao cả chuyến tàu, rất thoải mái!”
Diệp Tri Du: “…”
Được rồi.
“Úc tổng đang ở bên trong, chúng ta vào trước rồi nói sau.” Diệp Tri Du tỏ ý bảo Thẩm Tâm đi vào cùng mình. Lúc ngồi tàu điện Thẩm Tâm luôn chú ý đến thời gian, cô đến nơi hẹn sớm hai mươi phút, cô nghĩ thế đã sớm lắm rồi, không ngờ Úc tổng còn sớm hơn cả cô.
Khoan đã nào, Úc tổng á?
Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn nhà hàng trước mặt, là nhà hàng Tây dưới trướng Úc thị.
“Này, bạn mà anh nói là Úc tổng sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Tri Du gật đầu một cái.
Thẩm Tâm nuốt nước bọt, “Úc tổng của Úc thị?”
“Ừ.”
“…Là vua của vương quốc đồ ăn đó sao?”
“..” Diệp Tri Du trầm mặc một lúc, “Tôi cảm thấy truyền thông dùng cách gọi này rất không nghệ thuật.”
Thẩm Tâm: “…”
Khoan, điểm chính là đây à? Người ngồi bên trong là Úc Ý đó nha, là người đàn ông được tất cả thực khách tôn thờ là thần linh đó!
Diệp tiên sinh không hổ là người đàn ông một năm có tiền lương cả trăm triệu, chỉ bừa một người bạn đã ở cấp bậc vương giả rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tri Du: À, hóa ra trong lòng em cậu ấy lợi hai như vậy, đột nhiên anh không muốn giới htiệu cho hai người quen biết nữa.
Thẩm Tâm: …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook