Edit: Mộc Tử Đằng
Lễ giáng sinh vừa trôi qua, các cuộc họp thường niên kéo nhau đến.
Diệp Tri Du tham gia xong cuộc họp thường niên ở công ty mình thì bị cha anh gọi về tham gia cuộc họp ở Nhuệ Ý.
Coi như là tổng giám đốc hữu danh vô thực của Nhuệ Ý, cả năm Diệp Tri Du đều không lộ mặt ở công ty, nhưng vẫn luôn được nhận lương. Cuộc họp thường niên mỗi năm một lần, cũng là lần duy nhất anh có mặt.
Do thời gian anh xuất hiện ở công ty quá ít, thậm chí trong công ty còn có một lời đồn rằng chỉ cần nhìn thấy Diệp tổng trong công ty thì một năm tiếp theo sẽ luôn may mắn.
Dĩ nhiên những chuyện như này thì Diệp tổng không hề biết.
Lần này do Diệp Tri Du và cha anh đã thỏa hiệp, anh đồng ý về thừa kế công ty, nên cha Diệp muốn mượn cơ hội này giao ít việc trong công ty vào tay anh.
Bước đầu tiên, nhậm chức nhân viên quản lý cấp cao của công ty vậy.
Cuộc họp thường niên là một cơ hội hiếm thấy tụ họp mọi người lại với nhau, trừ những nhân viên trong các bộ phận ra, những nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty cũng sẽ thể hiện mình trong cuộc họp này.
Đứng hàng đầu trong Nhuệ Ý là phim truyền hình, vài năm trước còn có Hoàn Vũ tranh cao thấp với họ, đến bây giờ Hoàn Vũ dần chuyển trọng tâm vào phim điện ảnh, vì vậy phương diện phim truyền hình đã được Nhuệ Ý độc chiếm.
Trong nước có không ít công ty làm phim truyền hình, nhưng bất luận xét về của cải vật chất hay nhân viên đều không thể so sánh được với Nhuệ Ý, mặc dù thỉnh thoảng nổi tiếng được một hai bộ phim nhưng nhìn vào tổng thể thì chất lượng và độ nổi phim truyền hình của Nhuệ Ý luôn cao hơn.
Sở dĩ họ không thiếu tiền.
Xem như Sugar Daddy trong giới phim truyền hình, những diễn viên dưới trướng của công ty đều khá nổi trong nước, nên cuộc họp thường niên của Nhuệ Ý rất được người hâm mộ chú ý đến.
Diệp Tri Du là tổng giám đốc của Nhuệ Ý, anh không chỉ không thể nhận biết hết mặt của quản lý cấp cao trong công ty mà ngay cả diễn viên đang ăn khách cũng không biết nốt.
Trước khi đến đây Giản Hàng đã làm một file trình chiếu cho anh, tổng kết lại những diễn viên nổi tiếng nhất trong năm ở Nhuệ Ý, chỉ sợ đến lúc đó Diệp tổng của anh không biết người ta thì lại lúng túng.
Nhưng quá rõ là Diệp Tri Du không phải người sẽ lúng túng vì mấy chuyện như này.
Nếu có lúng túng thật thì anh mới là người để người khác lúng túng.
Trước khi cuộc họp thường niên diễn ra, Diệp Tri Du mặc âu phục trắng xuất hiện đã nhanh chóng thu hút được nhiều người. Ở nơi đây có khá nhiều minh tinh quanh năm sống dưới ánh đèn sân khấu, tuy nhiên khi Diệp Tri Du lẫn vào trong đám người đó thì tướng mạo và khí chất của anh vẫn xuất chúng nhất.
Huống hồ anh còn mang hiệu là con trai của chủ tịch, bốn chữ tổng giám đốc Diệp phát sáng lấp lánh trên đầu anh.
Cái này chắc là hào quang tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.
Thấy Diệp Tri Du đến, có một nhân viên mới phấn khích nói với người cũ trong hội trường: “Hóa ra công ty của chúng ta thật sự có Diệp tổng nha!”
Người cũ: “??”
Nếu không thì sao?
Cô nghĩ rằng Diệp tổng chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà mọi người bịa ra à?
“Diệp tổng, chủ tịch đang chờ anh ở bên kia.” Đinh Dật đi đến, dẫn Diệp Tri Du đến ngồi vào bàn của cha Diệp.
Cuộc họp thường niên hôm nay chiêu đãi món Trung truyền thống, trong bàn của cha Diệp thì trừ ông ra, những người còn lại đều nằm trong ban giám đốc trọng yếu của công ty, Giản Hàng và Đinh Dật ngồi vào bàn cạnh đó.
Diệp Tri Du lên tiếng chào hỏi các chú dì ngồi cùng bàn, MC lên sân khấu được trang trí hoa lệ, tuyên bố màn biểu diễn của cuộc họp thường niên chính thức mở màn.
Công ty về phim ảnh dù gì cũng được xem như làm ăn trong giới nghệ thuật, minh tinh lên sân khấu biểu diễn hết khả năng, rất xuất sắc, màn biểu diễn của nhưng nhân viên bình thường cũng được chú tâm tập luyện, trong kịch bản vừa có nhảy múa ca hát vừa có ảo thuật.
Tiết mục diễn ra được một nửa, MC muốn mời vài người lên sân khấy tham gia trò chơi, anh ta vốn định tìm Diệp tổng hiếm khi xuất hiện ở công ty nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tri Du thì anh hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này.
Còn sống là tốt rồi, tại sao phải đi trêu chọc Diệp tổng chứ.
Cuối cùng MC để mọi người tự nguyện lên sân khấu, vì muốn hấp dẫn mọi người lên tham gia, anh ta còn hé lộ phần thưởng. Cuộc họp thường niên ở Nhuệ Ý trước giờ rất lớn, từ bốc thăm cho đến trò chơi, phần thưởng vô cùng phong phú.
Quả nhiên sau khi hé lộ phần thưởng, người bên dưới giơ tay muốn lên cũng vô cùng náo nhiệt. Diệp Tri Du cùng dùng bữa với cha và mấy chú dì trong bàn, không hề chú ý đến, một lúc sau đột nhiên có người diễn tướng thanh trên sân khấu.
Diệp Tri Du: “…”
Anh cố tình đặt đũa xuống nhìn lên, trò chơi đã kết thúc, bây giờ có hai nam nhân viên đang mặc trang phục trung sơn đứng trên đó, cùng biểu diễn tướng thanh cho mọi người xem.
Diệp Tri Du nghĩ ngợi một lúc bèn lấy điện thoại ra quay lại màn biểu diễn của họ, sau đó gửi cho Thẩm Tâm.
Diệp Tri Du: Trong cuộc họp thường niên ở Nhuệ Ý cũng có người biểu diễn tướng thanh mà cô thích này
Thẩm Tâm: Ha ha ha ha ha bọn họ nói buồn cười quá ha ha ha.
Thẩm Tâm: Khoan đã, anh đang dự cuộc họp thường niên ở Nhuệ Ý à? Vậy anh gửi họ cho tôi xem làm gì, phải gửi hình minh tinh chứ!
Diệp Tri Du:…
Anh mở chức năng quay video trong diện thoại lên, rồi quay một vòng các nghệ sĩ trong công ty, gửi đi cho Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm:!! Có nhiều người tôi đã xem phim của họ đóng trong năm nay rồi nè!
Diệp Tri Du: …Cách nói này của cô có phải có vấn đề gì không?
Thẩm Tâm: Anh hiểu ý tôi là được rồi~ Anh có thể xin chữ ký giúp tôi được không?
Diệp Tri Du: Không thể nào.
Thẩm Tâm: …Đúng là một người đàn ông lạnh lùng [Mỉm cười]
Thẩm Tâm: Sao không thấy Lý Mộc Dao đâu cả?
Diệp Tri Du có ấn tượng với cái tên Lý Mộc Dao này, trước đây không lâu anh còn lên hot search vì cô ta.
Diệp Tri Du: Tôi không biết, cô không nói tôi cũng chả phát hiện.
Thẩm Tâm:…
“Nhắn tin với ai đó?” Cha Diệp đột nhiên liếc nhìn di động của Diệp Tri Du, thấp giọng hỏi anh. Diệp Tri Du lập tức khóa màn hình, cất điện thoại vào túi âu phục: “Không có gì, chút chuyện kinh doanh thôi.”
“Chuyện kinh doanh?” Cha Diệp hừ cười một tiếng, rõ ràng không tin, “Bàn việc kinh doanh mà con có thể vui vẻ vậy sao?”
Diệp Tri Du hơi nhíu mày, vừa rồi anh vui vẻ lắm sao? Mặc dù nghi ngờ trong lòng nhưng ngoài mặt anh vẫn vô cùng ung dung: “Dĩ nhiên rồi, công việc khiến con vui vẻ.”
Cha Diệp: “…”
Ông vỗ vai Diệp Tri Du, như có điều suy nghĩ nhìn anh: “Vậy hai ngày kế con đến công ty đi, cha sẽ khiến con thật vui vẻ.”
Diệp Tri Du: “…”
Cuộc họp thường niên diễn ra được một nữa, Lý Mộc Dao được Thẩm Tâm thân thiết dò hỏi mới thong thả đi vào. Vốn cô ta có hoạt động ở bên ngoài, không định tham dự, nhưng khi biết hôm nay có Diệp Tri Du thì cô ta vội vàng chạy đến.
Nói Lý Mộc Dao là diễn viên ăn khách nhất năm của Nhuệ Ý đúng là không nói quá, năm trước cô ta đi thử vai trong đoàn phim, nhiều đạo diễn còn bới móc, năm nay giá trị con người cô ta đã tăng vọt đến mức nhiều đoàn phim không thể với cao được.
Một nữ diễn viên nổi tiếng như cô ta, vừa vào hội trường hiển nhiên luôn được chú ý, số người cầm điện thoại lên chụp lén cô ra rõ ràng tăng lên rất nhiều. Lý Mộc Dao theo sau người đại diện tới bàn của Diệp Tri Du, rồi giơ ly rượu lên với họ: “Chủ tịch, thật xin lỗi vì chúng tôi đến trễ.”
“Không sao, mọi người từ nơi khác đến cũng vất vả.” Mấy vị giám đốc chạm ly với cô ta, rồi uống cạn ly. Sau khi Lý Mộc Dao uống rượu xong thì nhìn sang Diệp Tri Du ở bên kia: “Diệp tổng, đã lâu không gặp.”
Mặc dù Diệp Tri Du không nhớ họ đã gặp nhau khi nào nhưng mặt vẫn không đổi sắc trả lời: “Đã lâu không gặp.”
Lý Mộc Dao cười cười với anh, tự nhiên trò chuyện cùng mọi người: “Không biết những thành viên trong ban giám đốc có nghe qua chưa, trong công ty của chúng ta có một truyền thuyết, chỉ cần nhìn thấy được Diệp tổng ở công ty thì năm tiếp theo sẽ luôn gặp may mắn. Chưa bàn đến tính linh nghiệm ra sao, nhưng năm ngoái khi tôi gặp được Diệp tổng một lần thì năm nay may mắn cực lớn.”
Người xinh đẹp có nói gì cũng rất dễ hấp dẫn người khác, Lý Mộc Dao là một đại mỹ nữ, thành viên ban giám đốc đều bị cô ta chọc cười, chỉ có mình Diệp Tri Du vẫn giữ dáng vẻ hờ hững: “Đây là kết quả từ sự cố gắng của cô, không liên quan gì đến tôi.”
Người đại diện rót cho Lý Mộc Dao một ly rượu, cô ta giơ ly lên, cong đôi môi đỏ mọng nhìn Diệp Tri Du: “Dù nói thế nào thì ly rượu này tôi nhất định phải kính Diệp tổng.”
Diệp Tri Du cầm ly rượu lên, lễ phép chạm vào ly của cô ta.
Lý Mộc Dao kính rượu với họ xong thì đi sang bàn của mình, chào hỏi với những người khác, chuyện cô ta gặp Diệp Tri Du ở cuộc họp thường niên đã lên hot search vào tối đó.
Với độ nổi của Lý Mộc Dao lúc bấy giờ, chỉ cần tùy ý hắt hơi một cái cũng có thể lên hot search chứ đừng nói đến mấy tin tức lá cải dễ dàng khiến người ta liên tưởng như này.
Thẩm Tâm nhìn vào tin đứng đầu hot search “Nguyện vọng năm mới của Lý Mộc Dao đã được thực hiện sớm”, cô ấn vào liên kết mở tin tức ra.
Không ngờ vừa vào xem liền thấy được hình của Diệp Tri Du và Lý Mộc Dao!
Nó không phải là ảnh có độ phân giải cao nhưng với mức độ này cũng không giấu được vẻ xinh đẹp của Lý Mộc Dao. Khuôn mặt cô ta rất nhỏ, được xem như người trẻ tuổi trong giới nữ diễn viên, nhưng ngũ quan lại không lộ ra vẻ gò bó, ngược lại rất tinh xảo và xinh xắn. Do người cao 1m70, cô ta không chọn tạo hình cô gái nhỏ, phối hợp với chiếc váy dài, khiến Lý Mộc Dao trông khí thế hơn những minh tinh khác.
Lần trước Lý Mộc Dao chỉ nói hai chữ “Diệp tổng”, Thẩm Tâm đã thấy hình mẫu đổ vỡ, lần này hai người cùng xuất hiện trong một tấm hình, hình mẫu dường như đã vỡ tan tành.
Bài báo lên hot search này trái lại rất trung quy trung củ, không cố tình nói quá, nhưng những loại tin tức này, quần chúng ăn dưa hiển nhiên sẽ chia sẽ nhiệt tình.
Thẩm Tâm nhìn xuống, ngoại trừ bình luận của fan ra thì quần chúng ăn dưa chân chính đang suy đoán mối quan hệ của hai người, thuận tiện bày tỏ vẻ kinh ngạc trước nhan sắc của Diệp tổng, còn có người thật sự muốn xin vào làm ở Nhuệ Ý.
Sau đó có một bình luận rất hấp dẫn: “Xin vào làm ở Nhuệ ý à, bọn tôi khuyên bạn nên từ bỏ suy nghĩ này ngay và luôn, Diệp tổng của chúng tôi hằng năm đều không có mặt ở công ty, hôm nay tôi cũng mới tin rằng người này thật sự có tồn tại trong công ty đó!”
Thẩm Tâm: “…”
Cô tắt weibo đi, gửi tin nhắn cho Diệp Tri Du: “Chúc mừng anh lại lên hot search lần nữa~”
Lúc này Diệp Tri Du đã tắm xong đang nằm trên giường, thấy Thẩm Tâm gửi tin nhắn cho mình thì anh chỉ muốn biểu đạt bằng một hàng dấu chấm lửng.
Diệp Tri Du: Hình kia chắc do nhân viên chụp lén, tôi tìm người xử lý chút.
Thẩm Tâm: Hôm nay cuộc họp thường niên ở Nhuệ Ý đã chiếm hết mấy hạng hot search, tuy nhiên chỉ có tin về anh và Lý Mộc Dao là đứng hạng cao nhất, hay là Diệp tổng suy xét xem có nên xuất đạo không?
Diệp Tri Du: ….Xuất đạo cùng diễn tướng thanh với cô sao?
Thẩm Tâm: ….Cài này không cần đâu.
Diệp Tri Du rời đi một lúc, sau khi quay lại thì báo cho Thẩm Tâm biết sự việc đã được xử lý tốt.
Diệp Tri Du: Tin tức về tôi hẳn đã biến mất rồi.
Thẩm Tâm: Không hổ là người đàn ông có tiền lương một năm một trăm triệu mà. [Ngưỡng mộ]
Diệp Tri Du: Thật ra lần trước tôi nói sai rồi, tiền lương một năm của tôi không chỉ một trăm triệu thôi đâu.
Thẩm Tâm:…
Đột nhiên khoe giàu là như nào??
Diệp Tri Du: Đúng rồi, ngày kia tôi sẽ quay về thành phố H.
Thẩm Tâm: À…rồi sao?
Sẽ không phải muốn cô đến đón chứ?
Diệp Tri Du:…
Diệp Tri Du: Chỉ muốn báo cô một tiếng thôi.
Thẩm Tâm: Ồ.
Diệp Tri Du gửi cho cô icon mặt cười thật lớn.
Thẩm Tâm không khỏi bị hình mặt cười mỉm chi của anh chọc cười, cô rút vào chăn cười một lúc, rồi mở điện thoại ra nhìn lịch.
Ngày kia là 31 tháng 12, là ngày cuối cùng trong năm.
Lễ giáng sinh vừa trôi qua, các cuộc họp thường niên kéo nhau đến.
Diệp Tri Du tham gia xong cuộc họp thường niên ở công ty mình thì bị cha anh gọi về tham gia cuộc họp ở Nhuệ Ý.
Coi như là tổng giám đốc hữu danh vô thực của Nhuệ Ý, cả năm Diệp Tri Du đều không lộ mặt ở công ty, nhưng vẫn luôn được nhận lương. Cuộc họp thường niên mỗi năm một lần, cũng là lần duy nhất anh có mặt.
Do thời gian anh xuất hiện ở công ty quá ít, thậm chí trong công ty còn có một lời đồn rằng chỉ cần nhìn thấy Diệp tổng trong công ty thì một năm tiếp theo sẽ luôn may mắn.
Dĩ nhiên những chuyện như này thì Diệp tổng không hề biết.
Lần này do Diệp Tri Du và cha anh đã thỏa hiệp, anh đồng ý về thừa kế công ty, nên cha Diệp muốn mượn cơ hội này giao ít việc trong công ty vào tay anh.
Bước đầu tiên, nhậm chức nhân viên quản lý cấp cao của công ty vậy.
Cuộc họp thường niên là một cơ hội hiếm thấy tụ họp mọi người lại với nhau, trừ những nhân viên trong các bộ phận ra, những nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty cũng sẽ thể hiện mình trong cuộc họp này.
Đứng hàng đầu trong Nhuệ Ý là phim truyền hình, vài năm trước còn có Hoàn Vũ tranh cao thấp với họ, đến bây giờ Hoàn Vũ dần chuyển trọng tâm vào phim điện ảnh, vì vậy phương diện phim truyền hình đã được Nhuệ Ý độc chiếm.
Trong nước có không ít công ty làm phim truyền hình, nhưng bất luận xét về của cải vật chất hay nhân viên đều không thể so sánh được với Nhuệ Ý, mặc dù thỉnh thoảng nổi tiếng được một hai bộ phim nhưng nhìn vào tổng thể thì chất lượng và độ nổi phim truyền hình của Nhuệ Ý luôn cao hơn.
Sở dĩ họ không thiếu tiền.
Xem như Sugar Daddy trong giới phim truyền hình, những diễn viên dưới trướng của công ty đều khá nổi trong nước, nên cuộc họp thường niên của Nhuệ Ý rất được người hâm mộ chú ý đến.
Diệp Tri Du là tổng giám đốc của Nhuệ Ý, anh không chỉ không thể nhận biết hết mặt của quản lý cấp cao trong công ty mà ngay cả diễn viên đang ăn khách cũng không biết nốt.
Trước khi đến đây Giản Hàng đã làm một file trình chiếu cho anh, tổng kết lại những diễn viên nổi tiếng nhất trong năm ở Nhuệ Ý, chỉ sợ đến lúc đó Diệp tổng của anh không biết người ta thì lại lúng túng.
Nhưng quá rõ là Diệp Tri Du không phải người sẽ lúng túng vì mấy chuyện như này.
Nếu có lúng túng thật thì anh mới là người để người khác lúng túng.
Trước khi cuộc họp thường niên diễn ra, Diệp Tri Du mặc âu phục trắng xuất hiện đã nhanh chóng thu hút được nhiều người. Ở nơi đây có khá nhiều minh tinh quanh năm sống dưới ánh đèn sân khấu, tuy nhiên khi Diệp Tri Du lẫn vào trong đám người đó thì tướng mạo và khí chất của anh vẫn xuất chúng nhất.
Huống hồ anh còn mang hiệu là con trai của chủ tịch, bốn chữ tổng giám đốc Diệp phát sáng lấp lánh trên đầu anh.
Cái này chắc là hào quang tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.
Thấy Diệp Tri Du đến, có một nhân viên mới phấn khích nói với người cũ trong hội trường: “Hóa ra công ty của chúng ta thật sự có Diệp tổng nha!”
Người cũ: “??”
Nếu không thì sao?
Cô nghĩ rằng Diệp tổng chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà mọi người bịa ra à?
“Diệp tổng, chủ tịch đang chờ anh ở bên kia.” Đinh Dật đi đến, dẫn Diệp Tri Du đến ngồi vào bàn của cha Diệp.
Cuộc họp thường niên hôm nay chiêu đãi món Trung truyền thống, trong bàn của cha Diệp thì trừ ông ra, những người còn lại đều nằm trong ban giám đốc trọng yếu của công ty, Giản Hàng và Đinh Dật ngồi vào bàn cạnh đó.
Diệp Tri Du lên tiếng chào hỏi các chú dì ngồi cùng bàn, MC lên sân khấu được trang trí hoa lệ, tuyên bố màn biểu diễn của cuộc họp thường niên chính thức mở màn.
Công ty về phim ảnh dù gì cũng được xem như làm ăn trong giới nghệ thuật, minh tinh lên sân khấu biểu diễn hết khả năng, rất xuất sắc, màn biểu diễn của nhưng nhân viên bình thường cũng được chú tâm tập luyện, trong kịch bản vừa có nhảy múa ca hát vừa có ảo thuật.
Tiết mục diễn ra được một nửa, MC muốn mời vài người lên sân khấy tham gia trò chơi, anh ta vốn định tìm Diệp tổng hiếm khi xuất hiện ở công ty nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tri Du thì anh hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này.
Còn sống là tốt rồi, tại sao phải đi trêu chọc Diệp tổng chứ.
Cuối cùng MC để mọi người tự nguyện lên sân khấu, vì muốn hấp dẫn mọi người lên tham gia, anh ta còn hé lộ phần thưởng. Cuộc họp thường niên ở Nhuệ Ý trước giờ rất lớn, từ bốc thăm cho đến trò chơi, phần thưởng vô cùng phong phú.
Quả nhiên sau khi hé lộ phần thưởng, người bên dưới giơ tay muốn lên cũng vô cùng náo nhiệt. Diệp Tri Du cùng dùng bữa với cha và mấy chú dì trong bàn, không hề chú ý đến, một lúc sau đột nhiên có người diễn tướng thanh trên sân khấu.
Diệp Tri Du: “…”
Anh cố tình đặt đũa xuống nhìn lên, trò chơi đã kết thúc, bây giờ có hai nam nhân viên đang mặc trang phục trung sơn đứng trên đó, cùng biểu diễn tướng thanh cho mọi người xem.
Diệp Tri Du nghĩ ngợi một lúc bèn lấy điện thoại ra quay lại màn biểu diễn của họ, sau đó gửi cho Thẩm Tâm.
Diệp Tri Du: Trong cuộc họp thường niên ở Nhuệ Ý cũng có người biểu diễn tướng thanh mà cô thích này
Thẩm Tâm: Ha ha ha ha ha bọn họ nói buồn cười quá ha ha ha.
Thẩm Tâm: Khoan đã, anh đang dự cuộc họp thường niên ở Nhuệ Ý à? Vậy anh gửi họ cho tôi xem làm gì, phải gửi hình minh tinh chứ!
Diệp Tri Du:…
Anh mở chức năng quay video trong diện thoại lên, rồi quay một vòng các nghệ sĩ trong công ty, gửi đi cho Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm:!! Có nhiều người tôi đã xem phim của họ đóng trong năm nay rồi nè!
Diệp Tri Du: …Cách nói này của cô có phải có vấn đề gì không?
Thẩm Tâm: Anh hiểu ý tôi là được rồi~ Anh có thể xin chữ ký giúp tôi được không?
Diệp Tri Du: Không thể nào.
Thẩm Tâm: …Đúng là một người đàn ông lạnh lùng [Mỉm cười]
Thẩm Tâm: Sao không thấy Lý Mộc Dao đâu cả?
Diệp Tri Du có ấn tượng với cái tên Lý Mộc Dao này, trước đây không lâu anh còn lên hot search vì cô ta.
Diệp Tri Du: Tôi không biết, cô không nói tôi cũng chả phát hiện.
Thẩm Tâm:…
“Nhắn tin với ai đó?” Cha Diệp đột nhiên liếc nhìn di động của Diệp Tri Du, thấp giọng hỏi anh. Diệp Tri Du lập tức khóa màn hình, cất điện thoại vào túi âu phục: “Không có gì, chút chuyện kinh doanh thôi.”
“Chuyện kinh doanh?” Cha Diệp hừ cười một tiếng, rõ ràng không tin, “Bàn việc kinh doanh mà con có thể vui vẻ vậy sao?”
Diệp Tri Du hơi nhíu mày, vừa rồi anh vui vẻ lắm sao? Mặc dù nghi ngờ trong lòng nhưng ngoài mặt anh vẫn vô cùng ung dung: “Dĩ nhiên rồi, công việc khiến con vui vẻ.”
Cha Diệp: “…”
Ông vỗ vai Diệp Tri Du, như có điều suy nghĩ nhìn anh: “Vậy hai ngày kế con đến công ty đi, cha sẽ khiến con thật vui vẻ.”
Diệp Tri Du: “…”
Cuộc họp thường niên diễn ra được một nữa, Lý Mộc Dao được Thẩm Tâm thân thiết dò hỏi mới thong thả đi vào. Vốn cô ta có hoạt động ở bên ngoài, không định tham dự, nhưng khi biết hôm nay có Diệp Tri Du thì cô ta vội vàng chạy đến.
Nói Lý Mộc Dao là diễn viên ăn khách nhất năm của Nhuệ Ý đúng là không nói quá, năm trước cô ta đi thử vai trong đoàn phim, nhiều đạo diễn còn bới móc, năm nay giá trị con người cô ta đã tăng vọt đến mức nhiều đoàn phim không thể với cao được.
Một nữ diễn viên nổi tiếng như cô ta, vừa vào hội trường hiển nhiên luôn được chú ý, số người cầm điện thoại lên chụp lén cô ra rõ ràng tăng lên rất nhiều. Lý Mộc Dao theo sau người đại diện tới bàn của Diệp Tri Du, rồi giơ ly rượu lên với họ: “Chủ tịch, thật xin lỗi vì chúng tôi đến trễ.”
“Không sao, mọi người từ nơi khác đến cũng vất vả.” Mấy vị giám đốc chạm ly với cô ta, rồi uống cạn ly. Sau khi Lý Mộc Dao uống rượu xong thì nhìn sang Diệp Tri Du ở bên kia: “Diệp tổng, đã lâu không gặp.”
Mặc dù Diệp Tri Du không nhớ họ đã gặp nhau khi nào nhưng mặt vẫn không đổi sắc trả lời: “Đã lâu không gặp.”
Lý Mộc Dao cười cười với anh, tự nhiên trò chuyện cùng mọi người: “Không biết những thành viên trong ban giám đốc có nghe qua chưa, trong công ty của chúng ta có một truyền thuyết, chỉ cần nhìn thấy được Diệp tổng ở công ty thì năm tiếp theo sẽ luôn gặp may mắn. Chưa bàn đến tính linh nghiệm ra sao, nhưng năm ngoái khi tôi gặp được Diệp tổng một lần thì năm nay may mắn cực lớn.”
Người xinh đẹp có nói gì cũng rất dễ hấp dẫn người khác, Lý Mộc Dao là một đại mỹ nữ, thành viên ban giám đốc đều bị cô ta chọc cười, chỉ có mình Diệp Tri Du vẫn giữ dáng vẻ hờ hững: “Đây là kết quả từ sự cố gắng của cô, không liên quan gì đến tôi.”
Người đại diện rót cho Lý Mộc Dao một ly rượu, cô ta giơ ly lên, cong đôi môi đỏ mọng nhìn Diệp Tri Du: “Dù nói thế nào thì ly rượu này tôi nhất định phải kính Diệp tổng.”
Diệp Tri Du cầm ly rượu lên, lễ phép chạm vào ly của cô ta.
Lý Mộc Dao kính rượu với họ xong thì đi sang bàn của mình, chào hỏi với những người khác, chuyện cô ta gặp Diệp Tri Du ở cuộc họp thường niên đã lên hot search vào tối đó.
Với độ nổi của Lý Mộc Dao lúc bấy giờ, chỉ cần tùy ý hắt hơi một cái cũng có thể lên hot search chứ đừng nói đến mấy tin tức lá cải dễ dàng khiến người ta liên tưởng như này.
Thẩm Tâm nhìn vào tin đứng đầu hot search “Nguyện vọng năm mới của Lý Mộc Dao đã được thực hiện sớm”, cô ấn vào liên kết mở tin tức ra.
Không ngờ vừa vào xem liền thấy được hình của Diệp Tri Du và Lý Mộc Dao!
Nó không phải là ảnh có độ phân giải cao nhưng với mức độ này cũng không giấu được vẻ xinh đẹp của Lý Mộc Dao. Khuôn mặt cô ta rất nhỏ, được xem như người trẻ tuổi trong giới nữ diễn viên, nhưng ngũ quan lại không lộ ra vẻ gò bó, ngược lại rất tinh xảo và xinh xắn. Do người cao 1m70, cô ta không chọn tạo hình cô gái nhỏ, phối hợp với chiếc váy dài, khiến Lý Mộc Dao trông khí thế hơn những minh tinh khác.
Lần trước Lý Mộc Dao chỉ nói hai chữ “Diệp tổng”, Thẩm Tâm đã thấy hình mẫu đổ vỡ, lần này hai người cùng xuất hiện trong một tấm hình, hình mẫu dường như đã vỡ tan tành.
Bài báo lên hot search này trái lại rất trung quy trung củ, không cố tình nói quá, nhưng những loại tin tức này, quần chúng ăn dưa hiển nhiên sẽ chia sẽ nhiệt tình.
Thẩm Tâm nhìn xuống, ngoại trừ bình luận của fan ra thì quần chúng ăn dưa chân chính đang suy đoán mối quan hệ của hai người, thuận tiện bày tỏ vẻ kinh ngạc trước nhan sắc của Diệp tổng, còn có người thật sự muốn xin vào làm ở Nhuệ Ý.
Sau đó có một bình luận rất hấp dẫn: “Xin vào làm ở Nhuệ ý à, bọn tôi khuyên bạn nên từ bỏ suy nghĩ này ngay và luôn, Diệp tổng của chúng tôi hằng năm đều không có mặt ở công ty, hôm nay tôi cũng mới tin rằng người này thật sự có tồn tại trong công ty đó!”
Thẩm Tâm: “…”
Cô tắt weibo đi, gửi tin nhắn cho Diệp Tri Du: “Chúc mừng anh lại lên hot search lần nữa~”
Lúc này Diệp Tri Du đã tắm xong đang nằm trên giường, thấy Thẩm Tâm gửi tin nhắn cho mình thì anh chỉ muốn biểu đạt bằng một hàng dấu chấm lửng.
Diệp Tri Du: Hình kia chắc do nhân viên chụp lén, tôi tìm người xử lý chút.
Thẩm Tâm: Hôm nay cuộc họp thường niên ở Nhuệ Ý đã chiếm hết mấy hạng hot search, tuy nhiên chỉ có tin về anh và Lý Mộc Dao là đứng hạng cao nhất, hay là Diệp tổng suy xét xem có nên xuất đạo không?
Diệp Tri Du: ….Xuất đạo cùng diễn tướng thanh với cô sao?
Thẩm Tâm: ….Cài này không cần đâu.
Diệp Tri Du rời đi một lúc, sau khi quay lại thì báo cho Thẩm Tâm biết sự việc đã được xử lý tốt.
Diệp Tri Du: Tin tức về tôi hẳn đã biến mất rồi.
Thẩm Tâm: Không hổ là người đàn ông có tiền lương một năm một trăm triệu mà. [Ngưỡng mộ]
Diệp Tri Du: Thật ra lần trước tôi nói sai rồi, tiền lương một năm của tôi không chỉ một trăm triệu thôi đâu.
Thẩm Tâm:…
Đột nhiên khoe giàu là như nào??
Diệp Tri Du: Đúng rồi, ngày kia tôi sẽ quay về thành phố H.
Thẩm Tâm: À…rồi sao?
Sẽ không phải muốn cô đến đón chứ?
Diệp Tri Du:…
Diệp Tri Du: Chỉ muốn báo cô một tiếng thôi.
Thẩm Tâm: Ồ.
Diệp Tri Du gửi cho cô icon mặt cười thật lớn.
Thẩm Tâm không khỏi bị hình mặt cười mỉm chi của anh chọc cười, cô rút vào chăn cười một lúc, rồi mở điện thoại ra nhìn lịch.
Ngày kia là 31 tháng 12, là ngày cuối cùng trong năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook