Ngày Nắng
-
Chương 1
Rầm...
" Chạy đi, chạy đi con!!! "
Ba tôi nắm tóc mẹ, lôi xềnh xệch toan đuổi theo tôi. Mặt mẹ bê bết máu, gào khản cổ.
Tôi lúc ấy chả biết làm gì nữa, chân tôi chỉ biết chạy, không phương hướng. Con đường làng gập ghề sỏi đá quanh co, tôi vấp ngã. Nhưng rồi lại nhanh chóng đứng lên, mải miết chạy tiếp, không ngừng cầu nguyện ba đừng đuổi theo.
Trời đã quá trưa, chắc giờ này về được rồi nhỉ? Tôi bắt đầu men theo con đường đất quen thuộc, trở về cái nơi được gọi là nhà. Lần nào cũng vậy, cảnh tượng tôi nhìn thấy sẽ là mẹ đang tự bôi thuốc và ba nằm kềnh trên cái giường tre. Nhưng hôm nay ồn ào lạ thường, các cô các bác tập chung đầy ở ngoài ngõ bàn tán xì xào đủ kiểu. Tôi cố lắm mới lách được vào nhà. Chết sốc.
Mẹ tôi đắp chiếu nằm đó. Các dì các bác họ ngoại của tôi nhìn tôi, ánh mắt bi thương kì lạ. Tim tôi như muốn nổ tung, tôi chạy lại mở cái chiếu...
Khuôn mặt mẹ tôi tím tái, nhợt nhạt, lạnh ngắt. Dì Hồng - em gái mẹ tôi lên tiếng.
" Lan, mẹ mày mất rồi! "
Tay tôi run run, rơi cả mép chiếu, tôi gào lên.
" Không, mẹ cháu không mất, mẹ vẫn ở đây với cháu cơ mà, mẹ ơi mẹ ơi. "
Tôi vùng vằng mãi, lay mẹ mãi mà mẹ không chịu dậy. Gọi khản cổ, nhưng nước mắt tôi lại rơi, tôi đưa tay lên quệt nước, dì chạy lại gỡ tay tôi ra.
" Mẹ cháu mất rồi, cháu thương mẹ cháu thì bình tĩnh lại, cho mẹ cháu ra đi thanh thản. "
Tôi bừng tỉnh. Mẹ mất rồi sao? Tôi sẽ không gặp lại mẹ nữa à? Chẳng biết làm gì ngoài gật đầu thơ thẩn. Đám tang mẹ tôi, chẳng ai buồn đến viếng. Hàng xóm và tất cả người họ nội. Tôi biết lý do.
Tôi...chẳng phải con của ba tôi. Và, mẹ tôi là đĩ. Tôi biết những điều này là thật, và tôi chấp nhận nó. Trong cái làng này chẳng ai ưa tôi và mẹ. Hồi bé, tôi từng ước được chơi chung với các bạn, nhưng ai cũng xa lánh tôi, với cùng một lý do: Tôi là con hoang và mẹ tôi là đĩ. Dần dần, tôi chấp nhận. So với chúng nó, tôi trưởng thành hơn khá nhiều. Tôi làm tất cả việc nhà, trong khi chúng nó tụ tập chơi ở ngoài ngõ. Nhà tôi nghèo, nghèo lắm. Nhà tôi nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Cha tôi không làm ăn gì cả, chỉ rượu uống suốt ngày. Mẹ tôi ngoài đồng quần quật. Có hôm lén đem tiền đi đong gạo, bị bố tôi phát hiện, ông cứ lao vào mẹ tôi mà đánh bôm bốp. Tôi chẳng thể cản, mẹ gào thét nói tôi chạy thật xa. Tôi chưa lần nào cảm nhận được cái không khí ra đình trọn vẹn nó như thế nào.
...
Mẹ tôi được chôn cất dưới lớp đất dày lạnh lẽo, tôi không rơi một giọt nước mắt. Là ba tôi đâm chết mẹ tôi rồi bỏ trốn. Nhà tôi bị công an niêm phong. Và từ ấy, tôi thành trẻ mồ côi. Các dì, các bác nghèo, lo được cho cái đám tang mẹ tôi là tốt lắm rồi, chứ nuôi tôi sao được. Người ta đem tôi vào cái nơi nào đó, gọi là trại trẻ mồ côi. Có rất nhiều đứa trẻ ở đó, và theo tôi biết, họ cũng như tôi, không cha không mẹ.
Ngồi thu lu một góc, tôi gục mặt xuống gối. Có người vỗ vai tôi. Tôi ngẩng mặt lên. Anh chìa tay ra, đưa cái kẹo bắt mắt cho tôi, mỉm cười. Tôi cầm lấy cái kẹo, mân mê. Anh ngồi xuống, ngay bên cạnh tôi.
" Cậu tên gì? "
Giọng của anh có một ma lực rất to lớn đối với tôi, tôi vô thức trả lời theo phản xạ.
" Nhật Lan. "
Tôi không có họ, vì ba không cho tôi theo họ của ba. Anh mỉm cười.
" Tên cậu thật đẹp. "
Tôi biết, đó là một trong hai điều tốt đẹp duy nhất mà mẹ cho tôi. Một là mẹ đã đem tôi tới thế giới này, hai là, mẹ đã cho tôi một cái tên đẹp. Nhật Lan. Mẹ nói Nhật là mặt trời, còn Lan là tên đệm của mẹ. Mẹ bảo, ý nghĩa của cái tên này chính là mong tôi có một cuộc đời tươi sáng hơn mẹ tôi.
" Cậu bao nhiêu tuổi thế? "
" Bảy. " Tôi trả lời cụt lủn.
" Vậy phải gọi tớ là anh rồi, tớ tám tuổi cơ. "
" Dạ, anh. "
Tôi vẫn chưa quen lắm. Tôi sợ, nếu biết được tôi là con hoang, anh cũng sẽ ghét bỏ tôi, như mấy đứa trẻ con trong xóm.
" Anh tên Nhật Minh, tên chúng ta cùng có chữ Nhật! "
" Chạy đi, chạy đi con!!! "
Ba tôi nắm tóc mẹ, lôi xềnh xệch toan đuổi theo tôi. Mặt mẹ bê bết máu, gào khản cổ.
Tôi lúc ấy chả biết làm gì nữa, chân tôi chỉ biết chạy, không phương hướng. Con đường làng gập ghề sỏi đá quanh co, tôi vấp ngã. Nhưng rồi lại nhanh chóng đứng lên, mải miết chạy tiếp, không ngừng cầu nguyện ba đừng đuổi theo.
Trời đã quá trưa, chắc giờ này về được rồi nhỉ? Tôi bắt đầu men theo con đường đất quen thuộc, trở về cái nơi được gọi là nhà. Lần nào cũng vậy, cảnh tượng tôi nhìn thấy sẽ là mẹ đang tự bôi thuốc và ba nằm kềnh trên cái giường tre. Nhưng hôm nay ồn ào lạ thường, các cô các bác tập chung đầy ở ngoài ngõ bàn tán xì xào đủ kiểu. Tôi cố lắm mới lách được vào nhà. Chết sốc.
Mẹ tôi đắp chiếu nằm đó. Các dì các bác họ ngoại của tôi nhìn tôi, ánh mắt bi thương kì lạ. Tim tôi như muốn nổ tung, tôi chạy lại mở cái chiếu...
Khuôn mặt mẹ tôi tím tái, nhợt nhạt, lạnh ngắt. Dì Hồng - em gái mẹ tôi lên tiếng.
" Lan, mẹ mày mất rồi! "
Tay tôi run run, rơi cả mép chiếu, tôi gào lên.
" Không, mẹ cháu không mất, mẹ vẫn ở đây với cháu cơ mà, mẹ ơi mẹ ơi. "
Tôi vùng vằng mãi, lay mẹ mãi mà mẹ không chịu dậy. Gọi khản cổ, nhưng nước mắt tôi lại rơi, tôi đưa tay lên quệt nước, dì chạy lại gỡ tay tôi ra.
" Mẹ cháu mất rồi, cháu thương mẹ cháu thì bình tĩnh lại, cho mẹ cháu ra đi thanh thản. "
Tôi bừng tỉnh. Mẹ mất rồi sao? Tôi sẽ không gặp lại mẹ nữa à? Chẳng biết làm gì ngoài gật đầu thơ thẩn. Đám tang mẹ tôi, chẳng ai buồn đến viếng. Hàng xóm và tất cả người họ nội. Tôi biết lý do.
Tôi...chẳng phải con của ba tôi. Và, mẹ tôi là đĩ. Tôi biết những điều này là thật, và tôi chấp nhận nó. Trong cái làng này chẳng ai ưa tôi và mẹ. Hồi bé, tôi từng ước được chơi chung với các bạn, nhưng ai cũng xa lánh tôi, với cùng một lý do: Tôi là con hoang và mẹ tôi là đĩ. Dần dần, tôi chấp nhận. So với chúng nó, tôi trưởng thành hơn khá nhiều. Tôi làm tất cả việc nhà, trong khi chúng nó tụ tập chơi ở ngoài ngõ. Nhà tôi nghèo, nghèo lắm. Nhà tôi nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Cha tôi không làm ăn gì cả, chỉ rượu uống suốt ngày. Mẹ tôi ngoài đồng quần quật. Có hôm lén đem tiền đi đong gạo, bị bố tôi phát hiện, ông cứ lao vào mẹ tôi mà đánh bôm bốp. Tôi chẳng thể cản, mẹ gào thét nói tôi chạy thật xa. Tôi chưa lần nào cảm nhận được cái không khí ra đình trọn vẹn nó như thế nào.
...
Mẹ tôi được chôn cất dưới lớp đất dày lạnh lẽo, tôi không rơi một giọt nước mắt. Là ba tôi đâm chết mẹ tôi rồi bỏ trốn. Nhà tôi bị công an niêm phong. Và từ ấy, tôi thành trẻ mồ côi. Các dì, các bác nghèo, lo được cho cái đám tang mẹ tôi là tốt lắm rồi, chứ nuôi tôi sao được. Người ta đem tôi vào cái nơi nào đó, gọi là trại trẻ mồ côi. Có rất nhiều đứa trẻ ở đó, và theo tôi biết, họ cũng như tôi, không cha không mẹ.
Ngồi thu lu một góc, tôi gục mặt xuống gối. Có người vỗ vai tôi. Tôi ngẩng mặt lên. Anh chìa tay ra, đưa cái kẹo bắt mắt cho tôi, mỉm cười. Tôi cầm lấy cái kẹo, mân mê. Anh ngồi xuống, ngay bên cạnh tôi.
" Cậu tên gì? "
Giọng của anh có một ma lực rất to lớn đối với tôi, tôi vô thức trả lời theo phản xạ.
" Nhật Lan. "
Tôi không có họ, vì ba không cho tôi theo họ của ba. Anh mỉm cười.
" Tên cậu thật đẹp. "
Tôi biết, đó là một trong hai điều tốt đẹp duy nhất mà mẹ cho tôi. Một là mẹ đã đem tôi tới thế giới này, hai là, mẹ đã cho tôi một cái tên đẹp. Nhật Lan. Mẹ nói Nhật là mặt trời, còn Lan là tên đệm của mẹ. Mẹ bảo, ý nghĩa của cái tên này chính là mong tôi có một cuộc đời tươi sáng hơn mẹ tôi.
" Cậu bao nhiêu tuổi thế? "
" Bảy. " Tôi trả lời cụt lủn.
" Vậy phải gọi tớ là anh rồi, tớ tám tuổi cơ. "
" Dạ, anh. "
Tôi vẫn chưa quen lắm. Tôi sợ, nếu biết được tôi là con hoang, anh cũng sẽ ghét bỏ tôi, như mấy đứa trẻ con trong xóm.
" Anh tên Nhật Minh, tên chúng ta cùng có chữ Nhật! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook