Ngày Nắng Gặp Mưa Rào
-
Chương 53
Trong màn mưa bình luận có một số chú thích đối với lời của Nghê Lam và biểu cảm của Phan Kính.
‘Mợ nó! Nghê Lam tính làm chuyện xấu rồi! Mấy người có chú ý đến biểu cảm của Phan Kính không.’
‘Đội cặn bã này không có thực lực tính làm chuyện mờ ám à?’
‘Nếu vậy thì cũng buồn nôn quá đi?’
‘Đã xảy ra gì rồi mà mày nói buồn nôn. Giờ người ta làm gì? Chỉ mới nói mà thôi.’
‘Tiết mục này trực tiếp một ngày rồi mọi người có phát hiện ra không? Tổ tiết mục mua rất nhiều thủy quân* tạo tiết tấu, tẩy trắng cho Nghê Lam đây. Bản đạo diễn chọn ống kính cũng quay Nghê Lam nhiều nhất.’
‘Tôi cũng phát hiện ra. Rõ ràng trên mạng mắng cô ta ghê gớm như vậy, sao bình luận trong tiết mục đều im hết rồi? Tôi liền ha ha. Cả ngày hôm nay xem toàn là cô ta, buồn nôn.’
‘Buồn nôn mà cũng ngồi xem một ngày, thần kinh.’
‘Mà chỗ buồn nôn nhất của cô ta là lúc nào cũng lấy Lam đáng yêu ra dùng. Trước đó tôi vẫn chửi chuyện này suốt nhưng bị mấy bình luận khác che mất rồi. Toàn màn hình đều là hahahaha che giúp cô ta.’
‘Nhưng mà xem ra cô ấy với Lam đáng yêu quả thật không có dáng vẻ thù oán. Trước đó Lam đáng yêu còn nói giúp cô ấy trên mạng. Hơn nữa lần này hai bên cũng ảnh hưởng qua lại lẫn nhau. Hai người bọn họ sớm đã xong chuyện rồi phải không, ngược lại mấy vụ quảng bá kia còn lấy hai người ra làm couple tạo độ hot.’
‘Độ hot do Nghê Lam tạo hay bên marketing tạo còn chưa chắc.’
‘Tôi không quan tâm cô ta ngủ với mấy người, nhưng cô ta mà đụng vào Chương Văn Hiên và Lạc Lạc là không được.’
‘Chút nữa đến 8 giờ có phải sẽ không trực tiếp nữa không, vậy bọn họ giở trò gì sau lưng trộm đồ của người khác có phải là chúng ta không biết không?’
‘Chờ chút, tôi muốn biết trong quy tắc trò chơi có quy định trước khi vào sân chơi đi cướp bản đồ hay trang bị của người khác sẽ bị trục xuất khỏi trò chơi không?’
‘Chắc là tổ tiết mục không ngờ tới trong nhóm khách mời lại có người đạo đức thấp như vậy.’
Trong màn mưa bình luận lại nhao nhao, nhóm Nghê Lam cũng không biết.
Có người chuyển sang màn hình ‘Phòng đạo diễn’ để xem nhóm đạo diễn tính thế nào.
Bên tổ đạo diễn có trợ lý đọc lên mấy nội dung quan trọng trong khu bình luận, đạo diễn nói với ống kính: “Quy tắc trò chơi là, muốn cướp tài nguyên của người khác phải cướp trong sân chơi, trong thời gian thi đấu, đồng thời phải bắn chết đối thủ, mới có thể thu đồ của đối phương làm của riêng.”
Nghê Lam bên này chạy ra ngoài thò đầu ra nhìn, tìm địa điểm họp bí mật của mấy đội khác.
Mặt Phan Kính sợ hãi, vừa muốn có bản đồ vừa sợ sẽ phá quy tắc. Anh lấy tờ quy tắc trò chơi ra đọc kỹ một lần, chọn hai điều nói với Nghê Lam, giống như lời của phòng đạo diễn nói.
Nghê Lam không để ý đến cái này, chỉ nói với anh: “Anh thấy chị An Ni dễ đối phó hay chị Bội Bội dễ hơn?”
“Em có biết bây giờ nhất cử nhất động của em đều đang quay trực tiếp không?” Phan Kính có ý nhắc nhở cô.
“Biết, cho nên chúng ta phải hoàn thành nhanh trước tám giờ, quang minh chính đại. Sau tám giờ coi như là hành động ngầm, không thích hợp rồi.”
Phan Kính: “…” Sao có thể nói nguyên tắc đến vậy, như thể chính nghĩa lẫm liệt.
Nghê Lam nhìn thấy Điền Lạc và Môn Bội Bội rồi, cô bỗng nhiên lùi đầu về nhỏ giọng nói với Phan Kính: “Em nhìn thấy bọn họ rồi, gặp được chính là duyên, vậy chọn chị Bội Bội đi.”
Trong phòng đạo diễn, phân tổ đạo diễn của Môn Bội Bội nói: “Vị trí máy quay bên này không quay đến được mặt Môn Bội Bội, phiền quay phim số 5 qua bổ sung thêm máy.”
Tổng đạo diễn nói: “Đừng để bọn họ nhìn thấy máy quay, xem trước xem Nghê Lam muốn làm gì.”
Quay phim số 5 lên tiếng, cầm máy qua rồi. Anh núp sau cửa sổ, hướng ống kính đối diện Môn Bội Bội.
Bên này, Phan Kính khẩn trương hỏi: “Anh dẫn bọn họ ra?”
Nghê Lam ngạc nhiên hỏi: “Anh dẫn bọn họ ra thì sao mà mượn?”
Phan Kính: “Hả?”
Nghê Lam: “Hả cái gì?”
“Không phải trộm?”
Nghê Lam: “…Anh làm nhân vật phản diện quen rồi à? Sao lại nghĩ ra thủ đoạn không đứng đắn để đạt được mục đích thế?”
Phan Kính: “….”
Bình luận một mảng chấm chấm chấm.
Sau đó, hahahahahahaha.
‘Nhân vật phản điện đối đầu với không não có chút đáng thương.’
‘Tổ đạo diễn còn sẵn sàng trận địa đón quân địch, buồn cười quá.’
Tổ đạo diễn: “….”
Nghê Lam bên này lại thò đầu ra nhìn: “Nhanh nhanh, hết thời gian rồi. Em thấy bọn họ để bản đồ trên bàn kìa.”
Nghê Lam cười tủm tỉm đi qua, Điền Lạc và Môn Bội Bội đang ngồi đối diện bản đồ thương lượng đường đi ngày mai, thấy vậy lập tức cảnh giác.
“Chị Bội Bội.” Nghê Lam kêu rất ngọt ngào.
Điền Lạc gấp bản đồ lại, dùng laptop đậy lên phương án bọn họ đang thương lượng, che chữ đi.
Môn Bội Bội đi qua, không đợi Nghê Lam mở miệng đã nói trước: “Đội tụi chị không liên thủ với đội khác.”
Nghê Lam vội lắc đầu: “Không liên thủ không liên thủ, một đồng đội em đã mệt rồi.”
Phan Kính: “…”
Môn Bội Bội: “Vậy tụi em qua đây làm gì?”
Nghê Lam chắp tay làm lễ, bộ dạng đáng thương: “Em muốn mượn bản đồ xem một chút.”
“Lần này tính thế nào?”
Nghê Lam nhìn đồng hồ: “Mười phút?”
Môn Bội Bội chất vấn: “Có phải em muốn cướp bản đồ của tụi chị không?”
“Làm gì có? Toàn thế giới đang nhìn chằm chằm chúng ta đó.”
“Ý là muốn trộm kế hoạch tác chiến của tụi chị.”
“Nhóm chị vẽ trên bản đồ rồi à?” Nghê Lam vẻ mặt tiếc hận.
“Không có.”
“Cho em mượn coi năm phút, em hứa với chị sẽ giết đội Chương Văn Hiên trước.”
Phan Kính đứng sau lưng Nghê Lam bịt mắt.
Điền Lạc cũng cười lên.
Nghê Lam mặc kệ bọn họ, cô nhìn Môn Bội Bội: “Thế nào?”
Môn Bội Bội không nói.
Nghê Lam lôi kéo tay cô: “Chị Bội Bội, hôm nay người ta chạy cùng với chị, còn làm chị cười vui như vậy…”
“Em Lam Lam, bản đồ của người ta cũng phải thi thắng mới có, ai bảo em không thắng.” Môn Bội Bội lắc lắc tay Nghê Lam, còn ỏn ẻn hơn Nghê Lam.
Phan Kính và Điền Lạc chịu không được.
“Eo.” Nghê Lam chà chà cánh tay mình. “Chiêu này không hợp với em, chịu thua rồi.”
Môn Bội Bội ha hả cười hé hé hé.
Nghê Lam lại chắp tay: “Năm phút thôi. Ngay trước mặt mọi người, không lấy đi.”
Môn Bội Bội nhìn Điền Lạc, Nghê Lam lại chắp tay về phía Điền Lạc: “Anh Lạc, anh đẹp trai tốt bụng, em chỉ nhìn chút thôi.”
Điền Lạc và Môn Bội Bội liếc nhìn nhau: “Được thôi.”
Nghê Lam mừng rỡ, ra sức khen: “Hai người thật là thiên sứ.”
Lam Diệu Dương đang dùng điện thoại xem trực tiếp, khóe miệng giật giật. Cái cô này, cô rốt cuộc có bao nhiêu thiên sứ vậy?
Lúc này Đỗ Lợi Quần đi đến, Lam Diệu Dương để điện thoại xuống, đứng dậy bắt tay với ông.
“Lam tổng thật khách sáo quá rồi, còn mời tôi dùng cơm.”
“Đỗ tổng là người bận rộn, không dễ hẹn.” Lam Diệu Dương cười nói.
Đỗ Lợi Quần khách sáo cười: “Làm gì có, hôm nay máy bay vừa hạ cánh tôi đã đến rồi.”
“Cám ơn Đỗ tổng đã nể mặt.” Lam Diệu Dương nhường chỗ cho Đỗ Lợi Quần, gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Hai người trò chuyện tình hình gần đây, Lam Diệu Dương trở lại chủ đề chính: “Chuyện trước đó nói trên điện thoại với Đỗ tổng, bên phía Đỗ tổng có vấn đề gì không?”
“Không có. Email anh gửi cho tôi tôi cũng chuyển cho pháp vụ xem rồi. Không thành vấn đề. Phong Phạm chúng tôi không bỏ qua tiền đâu.”
Lam Diệu Dương cười cười.
Nghê Lam nhìn bản đồ dưới sự giám sát của Điền Lạc và Môn Bội Bội. Môn Bội Bội rất biết phối hợp hiệu quả tiết mục, bấm đồng hồ tính giờ cho Nghê Lam.
Trong màn bình luận có người còn cược Nghê Lam có ôm bản đồ chạy mất hay không.
Cũng có người nói bản đồ này phức tạp như vậy, xem năm phút được ích lợi gì?
‘Tôi cũng cảm thấy chẳng ích gì, mọi người thấy biểu cảm của nhân vật phản diện là biết rồi.’
‘Mà khu trò chơi của bọn họ lớn thật nha, tôi cũng muốn đi chơi rồi.’
‘Xem đi, người ta là mời minh tinh lên làm tiết mục, hiệu quả quảng cáo đạt được rồi.’
Môn Bội Bội bên này bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy….. ba, hai, một.”
Tiếng ‘một’ này của Môn Bội Bội vừa dứt, Điền Lạc đã lấy bản đồ đi.
Phan Kính kêu tô: “Chờ chút, chờ chút.” Anh còn chưa xem xong.
Không có ai để ý anh. Phan Kính vò đầu bứt tai, thử cắn răng nhớ lại mấy ký hiệu chỗ giấu năm huy chương là ở đâu.
Nghê Lam không nói gì, vẻ mặt cô nghiêm túc cũng làm mọi người đoán chắc chắn cô cũng không thuộc bản đồ.
Không lâu sau, đến tám giờ.
Nhóm đạo diễn thông báo thời gian, trong lúc đếm ngược, đóng kênh trực tiếp lại.
“Mọi người vất vả rồi.” Đạo diễn hiện trường và nhóm trợ lý chạy tới chỗ mấy vị khách mời, giúp bọn họ gỡ micro và đồ linh tinh khác, để bọn họ có thể thoải mái nghỉ ngơi hoàn toàn.
Môn Bội Bội lập tức xụ xuống, hôm nay còn chưa chính thức đối chiến cô đã mệt không chịu nổi rồi.
Sáu vị khách mời chào hỏi nhau trong phòng khách, nói chuyện phiếm vài câu giữ tình cảm, sau đó ai về phòng nấy.
Trong phòng khách mời không có lắp đặt máy quay, Nghê Lam tháo trang sức, tắm rửa, thay đồ, ra xem điện thoại một chút, không có điện thoại của Lam Diệu Dương.
Ngược lại có vài tin nhắn WeChat của Thiệu Gia Kỳ. Cô nói hôm nay cô rất bận nhưng vẫn dành thời gian xem trực tiếp một chút, thấy biểu hiện của Nghê Lam cực kỳ tốt, đánh giá trên mạng với Nghê Lam cũng có thay đổi, cô thực sự vui thay cho Nghê Lam. Cô kêu Nghê Lam tiếp tục cố lên, nắm chắc cơ hội này. Đợi tiết mục kết thúc rồi, hai cô hẹn thời gian đi ăn ngon.
Hồng Lôi cũng nhắn tin tới, cảm thán Nghê Lam thật sự may mắn. Vốn tưởng sau khi xảy ra chuyện sẽ bị giang hồ chém giết, kết quả lật ngược bàn cờ rồi. Cô khuyên Nghê Lam tiếp thu kinh nghiệm trước kia một chút, bây giờ phải thật cố gắng, không được vô trách nhiệm giống như đợt tập nghệ thuật cho thực tập sinh lần trước.
Ngoài ra còn có nhóm Khương Thành, Cảnh Uy cũng nhắn tới khẳng định và khuyến khích.
Nghê Lam cảm động, lướt Weibo một chút, phát hiện mấy người bạn này đều nói giúp cô trên Weibo, khẳng định biểu hiện hôm nay của cô. Lão đại hàng hiệu như Khương Thành cũng làm mặt troll trên Weibo cảnh cô gặm bánh bao, giúp cô tạo nhiệt độ. Bây giờ cô đã không còn là nghệ sĩ của Phong Phạm, Khương Thành còn bằng lòng giúp đỡ như vậy, Nghê Lam cảm nhận sâu sắc hiệu quả và lợi ích trong ngành này vẫn còn tình người.
Nghê Lam nằm trên giường đợi, nhưng đợi đến lúc đi ngủ vẫn không đợi được tin nhắn của Lam Diệu Dương.
Hôm sau 7 giờ Nghê Lam bị đánh thức dậy. Giống hôm qua, trang điểm, thay đồ, đeo tai nghe, microphone.
Trực tiếp hôm nay là trang bị huấn luyện dã chiến, còn gắn thêm một máy quay phim cỡ nhỏ trên vai. Cái này có thể giúp người xem quan sát sự vật từ nhóm khách mời.
“Cái này lợi hại nha.” Nghê Lam khen, “Cái này có cần giấy phép đặc biệt không?” Cái này quả thực không khác gì với dụng cụ cảnh sát hình sự dùng rồi.
“Đúng vậy, nếu không hợp tác với Thụy Thuẫn làm gì.” Đạo diễn hiện trường bước sang xem nhóm khách mời chuẩn bị thế nào, nghe thấy Nghê Lam nói vậy liền nói: “Thiết bị, hệ thống bảo vệ, những cái này đều phải có bằng cấp liên quan mới làm được. Không phải cứ có quan hệ với tiền mới làm được.”
Anh suy nghĩ một chút bổ sung một câu. “Lúc quay trực tiếp đừng nói đến đề tài này nhé.”
Nghê Lam làm dấu ok với anh.
Quay trực tiếp vẫn bắt đầu lúc 8 giờ, ăn bữa sáng chính thức bắt đầu. Nghê Lam nhìn thấy bưng bánh bao lên liền lớn tiếng thở dài, Phan Kính nghiêm túc ăn chăm chú. Những người khác đều cười haha.
Môn Bội Bội trêu chọc nói: “Lam Lam, em không được lôi chuyện này ra oán thán anh Kính nữa, em còn may mắn là không phải em lên, nếu không bây giờ anh ấy sẽ khẳng khái hùng hồn oán thán em rồi.”
Nghê Lam gật đầu: “Đúng, đúng, chị Bội Bội nói đúng.”
Giọng điệu đáp lời này của cô rành rành là không phục, trêu cho mọi người lại cười.
Phan Kính vội vàng nói: “Chứ sao nữa, em lên cũng là kết quả này thôi, không thể oán anh.”
“Chị Bội Bội nói được, anh còn mặt mũi nói sao?” Nghê Lam trừng Phan Kính.
Phan Kính hùng hồn: “Sao anh không có mặt mũi, anh chính là nhân vật phản diện.”
Fan của tiết mục trực tiếp mới sáng sớm đã cười điên.
‘Đội cặn bã bánh bao hơi quá rồi, mới sáng sớm đã rùm beng.’
‘Hi vọng hôm nay bọn họ có cái để ầm ĩ.’
‘Hôm nay đã chính thức vào sân chơi rồi, hai người bọn họ ngoại trừ cố ý nhao nhao ra để thu hút còn có thể làm gì?’
‘Hôm qua tôi không xem, hôm nay cố tình lên xem Nghê Lam bị bắn chết thế nào. Chứng nhận một chút là Nghê Lam đen đủi.’
‘Tôi cũng vậy, Nghê Lam đen. Tôi cũng là lên xem cô ta bị đánh.’
Mấy người phụ họa nhảy vào.
‘Tổ tiết mục chỉ đủ tiền mời thủy quân một ngày đúng không?’
‘Cuối tuần rồi, bọn nhỏ được nghỉ rồi.’
Màn bình luận hôm nay rõ ràng náo nhiệt hơn hôm qua. Tổ đạo diễn chào hỏi qua camera: “Mọi người, chào buổi sáng, tổ đạo diễn ở đây không có mời thủy quân, không viết sẵn kịch bản trực tiếp. Mọi người có hứng thú có thể vào phòng đạo diễn quan sát tình hình của chúng tôi.”
Trong màn bình luận có người đáp lại chào hỏi, có người nói tiết mục này có độc, ngay cả đạo diễn cũng ra tới ống kính.
Nhóm Nghê Lam ăn sáng xong, bắt đầu khâu phỏng vấn.
Cũng giống như hôm qua, từng người xếp hàng tiến vào phòng.
Lần này thời gian tương đối nhiều, đạo diễn hiện trường trò chuyện một hồi với khách mời.
Sau một ngày quan sát Chương Văn Hiên cảm thấy tự tin chiến thắng càng nhiều, hơn nữa đêm qua lúc nghiên cứu chiến thuật Uông An Ni có nói với anh, nếu như thắng sẽ để anh đi lãnh thưởng. Vì cô thấy cô còn chưa chuẩn bị tốt để kinh doanh một cửa hàng, cô cần thêm chút thời gian. Như vậy không bằng để Chương Văn Hiên có thể thực hiện ngay được nguyện vọng thì thực tế hơn.
Chương Văn Hiên nói như vậy đạo diễn hiện trường liền muốn hỏi, vậy đến thời điểm đó, là anh bắn cô hay cô tự nổ súng?
Chương Văn Hiên há to miệng sững sờ: “Cái này, cái này tụi em chưa có thương lượng.” Anh nghĩ ngợi, “Tự mình nói rời khỏi sân chơi không được sao?”
Đạo diễn hiện trường cười: “Không được, quy tắc chính là quân địch có thể sống, đồng đội phải hi sinh.”
Mưa bình luận lại tràn ra.
‘Tiết mục này thật kích thích.’
‘Khảo nghiệm nhân tính à.’
‘Khảo nghiệm nhân tính cái gì, đây là trò chơi cũng không phải đạn thật.’
Lúc Uông An Ni được phỏng vấn cũng kẹt ngay tại câu hỏi cuối cùng này: “Ác vậy sao?”
Đạo diễn hiện trường gật đầu: “Đúng vậy.”
Điền Lạc vẫn trả lời giống ngày đầu tiên, cảm thấy có lòng tin chiến thắng, để Môn Bội Bội đi lĩnh thưởng.
Đạo diễn hiện trường hỏi đến vấn đề nổ súng, Điền Lạc khẽ cắn môi: “Chắc là em. Chị Bội Bội khẳng định không nỡ.”
Đến lúc Môn Bội Bội được hỏi, cô nghe xong câu hỏi cuối này lập tức nói: “Vậy tôi không lĩnh thưởng, tôi cho mình ba phát, để Lạc Lạc đi lãnh.”
Màn bình luận: ‘Tổ kia thì ai bắn vì ai, tổ này thì ai tự sát vì ai.’
‘Đội tiếp theo thì sao?’
‘Đội tiếp theo ngắm phong cảnh trong khu trò chơi.’
Đội tiếp theo Phan Kính và Nghê Lam trả lời giống ngày đầu tiên.
Vấn đề ai nổ súng với bọn họ không thành vấn đề.
Phan Kính chỉ nói muốn thắng, Nghê Lam khăng khăng nói sẽ không để Phan Kính kéo chân cô.
Thời gian phỏng vấn này rất dài, xong mọi người lại vào phòng huấn luyện, huấn luyện viên nói lại một lần nữa cách sử dụng thiết bị cho bọn họ, nói lại quy tắc một lần nữa.
Sau đó phân phát trang bị hôm qua bọn họ lấy được. Túi đeo chiến thuật, súng trường, súng ngắn, hộp đạn, máy bộ đàm, mũ giáp, còn có nước và lương khô.
Huấn luyện viên giúp mọi người mặc đồ, nhân viên sân chơi đến giúp bọn họ điều chỉnh tóc, trang phục. Hôm qua nhóm khách mới được huấn luyện các loại, hôm nay mới là lần đầu tiên mặc vũ trang lên người.
Nghê Lam không cần bất kỳ ai giúp, cô một mình tự mặc, nhanh chóng đeo toàn bộ mọi thứ lên, động tác cực kỳ thuần thục.
Sau đó cô đứng nhìn toàn thân trước gương.
Cô thoáng nhìn mình trong gương, có chút sững sờ.
Trong đầu đột nhiên toát ra một cảm giác quen thuộc.
Phân tổ đạo diễn vẫn luôn theo sát Nghê Lam, thấy trạng thái của Nghê Lam vậy vội vàng hỏi: “Nghê Lam sao thế?”
Nhân viên hiện trường nghe được trong tai nghe, nhanh chóng bước tới trước hỏi Nghê Lam có cần giúp đỡ hay không.
Trong đầu Nghê Lam chợt có cái gì lóe lên, cô đang cố nắm lấy, bị cắt ngang rồi.
“Không có gì.” Nghê Lam khẽ gật đầu với nhân viên kia, “Tôi thấy rất ổn.”
Nghê Lam cúi đầu kiểm tra súng trường một chút, bỗng nhiên có cảm giác xấu hổ, coi như có thắng, có phải cũng là thắng không vẻ vang gì không?
Hành trình sau đó, ba đội đều tách ra.
Đội Chương Văn Hiên là đội A, Điền Lạc đội B, Phan Kính Nghê Lam đội C.
Mấy kênh trong máy bộ đàm, một cái là cùng tần số, có thể nói cho mọi người đều nghe được. Một cái là kênh của đội nhỏ. Còn một cái là để nói riêng với đội A, B, C phân tích của bình luận, đây là để tiện châm ngòi ly gián.
Mỗi một đội được phân một dụng cụ định vị, sau khi hộp huy chương được mở ra, tín hiệu huy chương sẽ xuất hiện trên dụng cụ định vị này.
Nói cách khác, bạn sẽ không biết đối thủ của bạn ở đâu, nhưng bạn có thể biết huy chương bị lấy đi rồi thì họ ở đâu.
Năm huy chương, ba cái ở ba chỗ khác nhau gần cửa ra vào, hai cái ở trung tâm, là tiêu điểm cướp đoạt.
Ba đội trên ba chiếc xe, chạy băng băng về ba cửa khác nhau của khu trò chơi.
Lúc này đã mười một giờ. Chỗ vào đã chuẩn bị xong cơm trưa, sau khi nhóm khách mời ăn cơm xong sẽ tự động tiến vào khu trò chơi, bắt đầu thi đấu.
Trước năm giờ chiều, bọn họ đều có thể cướp huy chương, bắn đối thủ trong vùng tìm kiếm.
Ngoại trừ camera trong khu trò chơi, mặt khác mỗi đội còn có thêm hai người quay phim đi xe motor theo, có một huấn luyện viên đi motor theo bảo đảm an toàn.
Nghê Lam và Phan Kính là từ cửa C phía tây đi vào.
Nghê Lam không nói gì một mực chạy về phía trước, Phan Kính theo phía sau, không lâu sau đã bắt đầu hỏi: “Em nhớ rõ bản đồ sao? Giờ là do hưng phấn mà chạy băng băng như vậy, hay là có mục tiêu tiến lên hả?”
Nghê Lam chạy một hồi thì dừng lại, quay đầu nhìn Phan Kính: “Anh Kính, nguyện vọng lĩnh thưởng của anh là gì?”
“Diễn vai người tốt.” Phan Kính không hiểu vì sao cô đột nhiên lại hỏi như vậy nhưng vẫn đáp lời.
Nghê Lam khẽ gật đầu, đột nhiên giương súng về phía người Phan Kính ‘bằng bằng bằng’ nổ ba phát.
“Chúc mừng anh, nguyện vọng của anh thực hiện rồi.”
Phan Kính: “…”
Hoàn toàn hóa đá.
Tổ quay phim sững sỡ, huấn luyện viên sững sờ, phòng đạo diễn cũng lặng như tờ.
Trên màn bình luận không ai kịp phản ứng lại.
Nghê Lam cầm lấy bộ đàm, mở kênh công cộng: “Các vị, trong vòng năm phút tôi sẽ lấy được huy chương thứ nhất. Như lời hứa hôm qua, tiếp theo tôi sẽ tiêu diệt đội A trước, đội B xin cũng chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Hai đội khác nghe thấy vậy không rõ: “Chiến lược của bọn họ là tuyên chiến à?”
Tổ đạo diễn truyền thông báo đầu tiên tới sân chơi: “Phan Kính đội C hi sinh.”
Chương Văn Hiên: “…”
Uông An Ni: “…”
Điền Lạc: “…”
Môn Bội Bội: “…”
Mưa bình luận điên cuồng.
‘Ha ha ha ahahaha.’
‘Ha ha ha ahahaha.’
‘Mối thù bánh bao rốt cuộc cũng có thể báo.’
‘Em tuyệt đối sẽ không để anh Kính kéo chân em. Người ta nói được làm được nha, là một nữ hán tử!’
‘Phan Kính, bây giờ anh là người tốt rồi, hahahahahaha.’
Chú thích:
*Thuỷ quân: trong tiếng Trung là wanglou shuijun, là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim. Gia nhập thuỷ quân đa số là những người vô gia cư, những bà nội trợ, và thậm chí là học sinh, sinh viên cần kiếm thêm thu nhập. Các công ty giải trí có thể thuê thuỷ quân từ vài người đến vài trăm người ở những công ty đội lốt online marketing, để nâng rating phim, giúp một nghệ sĩ có nhiều người theo dõi trên mạng xã hội hay thậm chí là bôi nhọ danh tiếng của đối thủ.
‘Mợ nó! Nghê Lam tính làm chuyện xấu rồi! Mấy người có chú ý đến biểu cảm của Phan Kính không.’
‘Đội cặn bã này không có thực lực tính làm chuyện mờ ám à?’
‘Nếu vậy thì cũng buồn nôn quá đi?’
‘Đã xảy ra gì rồi mà mày nói buồn nôn. Giờ người ta làm gì? Chỉ mới nói mà thôi.’
‘Tiết mục này trực tiếp một ngày rồi mọi người có phát hiện ra không? Tổ tiết mục mua rất nhiều thủy quân* tạo tiết tấu, tẩy trắng cho Nghê Lam đây. Bản đạo diễn chọn ống kính cũng quay Nghê Lam nhiều nhất.’
‘Tôi cũng phát hiện ra. Rõ ràng trên mạng mắng cô ta ghê gớm như vậy, sao bình luận trong tiết mục đều im hết rồi? Tôi liền ha ha. Cả ngày hôm nay xem toàn là cô ta, buồn nôn.’
‘Buồn nôn mà cũng ngồi xem một ngày, thần kinh.’
‘Mà chỗ buồn nôn nhất của cô ta là lúc nào cũng lấy Lam đáng yêu ra dùng. Trước đó tôi vẫn chửi chuyện này suốt nhưng bị mấy bình luận khác che mất rồi. Toàn màn hình đều là hahahaha che giúp cô ta.’
‘Nhưng mà xem ra cô ấy với Lam đáng yêu quả thật không có dáng vẻ thù oán. Trước đó Lam đáng yêu còn nói giúp cô ấy trên mạng. Hơn nữa lần này hai bên cũng ảnh hưởng qua lại lẫn nhau. Hai người bọn họ sớm đã xong chuyện rồi phải không, ngược lại mấy vụ quảng bá kia còn lấy hai người ra làm couple tạo độ hot.’
‘Độ hot do Nghê Lam tạo hay bên marketing tạo còn chưa chắc.’
‘Tôi không quan tâm cô ta ngủ với mấy người, nhưng cô ta mà đụng vào Chương Văn Hiên và Lạc Lạc là không được.’
‘Chút nữa đến 8 giờ có phải sẽ không trực tiếp nữa không, vậy bọn họ giở trò gì sau lưng trộm đồ của người khác có phải là chúng ta không biết không?’
‘Chờ chút, tôi muốn biết trong quy tắc trò chơi có quy định trước khi vào sân chơi đi cướp bản đồ hay trang bị của người khác sẽ bị trục xuất khỏi trò chơi không?’
‘Chắc là tổ tiết mục không ngờ tới trong nhóm khách mời lại có người đạo đức thấp như vậy.’
Trong màn mưa bình luận lại nhao nhao, nhóm Nghê Lam cũng không biết.
Có người chuyển sang màn hình ‘Phòng đạo diễn’ để xem nhóm đạo diễn tính thế nào.
Bên tổ đạo diễn có trợ lý đọc lên mấy nội dung quan trọng trong khu bình luận, đạo diễn nói với ống kính: “Quy tắc trò chơi là, muốn cướp tài nguyên của người khác phải cướp trong sân chơi, trong thời gian thi đấu, đồng thời phải bắn chết đối thủ, mới có thể thu đồ của đối phương làm của riêng.”
Nghê Lam bên này chạy ra ngoài thò đầu ra nhìn, tìm địa điểm họp bí mật của mấy đội khác.
Mặt Phan Kính sợ hãi, vừa muốn có bản đồ vừa sợ sẽ phá quy tắc. Anh lấy tờ quy tắc trò chơi ra đọc kỹ một lần, chọn hai điều nói với Nghê Lam, giống như lời của phòng đạo diễn nói.
Nghê Lam không để ý đến cái này, chỉ nói với anh: “Anh thấy chị An Ni dễ đối phó hay chị Bội Bội dễ hơn?”
“Em có biết bây giờ nhất cử nhất động của em đều đang quay trực tiếp không?” Phan Kính có ý nhắc nhở cô.
“Biết, cho nên chúng ta phải hoàn thành nhanh trước tám giờ, quang minh chính đại. Sau tám giờ coi như là hành động ngầm, không thích hợp rồi.”
Phan Kính: “…” Sao có thể nói nguyên tắc đến vậy, như thể chính nghĩa lẫm liệt.
Nghê Lam nhìn thấy Điền Lạc và Môn Bội Bội rồi, cô bỗng nhiên lùi đầu về nhỏ giọng nói với Phan Kính: “Em nhìn thấy bọn họ rồi, gặp được chính là duyên, vậy chọn chị Bội Bội đi.”
Trong phòng đạo diễn, phân tổ đạo diễn của Môn Bội Bội nói: “Vị trí máy quay bên này không quay đến được mặt Môn Bội Bội, phiền quay phim số 5 qua bổ sung thêm máy.”
Tổng đạo diễn nói: “Đừng để bọn họ nhìn thấy máy quay, xem trước xem Nghê Lam muốn làm gì.”
Quay phim số 5 lên tiếng, cầm máy qua rồi. Anh núp sau cửa sổ, hướng ống kính đối diện Môn Bội Bội.
Bên này, Phan Kính khẩn trương hỏi: “Anh dẫn bọn họ ra?”
Nghê Lam ngạc nhiên hỏi: “Anh dẫn bọn họ ra thì sao mà mượn?”
Phan Kính: “Hả?”
Nghê Lam: “Hả cái gì?”
“Không phải trộm?”
Nghê Lam: “…Anh làm nhân vật phản diện quen rồi à? Sao lại nghĩ ra thủ đoạn không đứng đắn để đạt được mục đích thế?”
Phan Kính: “….”
Bình luận một mảng chấm chấm chấm.
Sau đó, hahahahahahaha.
‘Nhân vật phản điện đối đầu với không não có chút đáng thương.’
‘Tổ đạo diễn còn sẵn sàng trận địa đón quân địch, buồn cười quá.’
Tổ đạo diễn: “….”
Nghê Lam bên này lại thò đầu ra nhìn: “Nhanh nhanh, hết thời gian rồi. Em thấy bọn họ để bản đồ trên bàn kìa.”
Nghê Lam cười tủm tỉm đi qua, Điền Lạc và Môn Bội Bội đang ngồi đối diện bản đồ thương lượng đường đi ngày mai, thấy vậy lập tức cảnh giác.
“Chị Bội Bội.” Nghê Lam kêu rất ngọt ngào.
Điền Lạc gấp bản đồ lại, dùng laptop đậy lên phương án bọn họ đang thương lượng, che chữ đi.
Môn Bội Bội đi qua, không đợi Nghê Lam mở miệng đã nói trước: “Đội tụi chị không liên thủ với đội khác.”
Nghê Lam vội lắc đầu: “Không liên thủ không liên thủ, một đồng đội em đã mệt rồi.”
Phan Kính: “…”
Môn Bội Bội: “Vậy tụi em qua đây làm gì?”
Nghê Lam chắp tay làm lễ, bộ dạng đáng thương: “Em muốn mượn bản đồ xem một chút.”
“Lần này tính thế nào?”
Nghê Lam nhìn đồng hồ: “Mười phút?”
Môn Bội Bội chất vấn: “Có phải em muốn cướp bản đồ của tụi chị không?”
“Làm gì có? Toàn thế giới đang nhìn chằm chằm chúng ta đó.”
“Ý là muốn trộm kế hoạch tác chiến của tụi chị.”
“Nhóm chị vẽ trên bản đồ rồi à?” Nghê Lam vẻ mặt tiếc hận.
“Không có.”
“Cho em mượn coi năm phút, em hứa với chị sẽ giết đội Chương Văn Hiên trước.”
Phan Kính đứng sau lưng Nghê Lam bịt mắt.
Điền Lạc cũng cười lên.
Nghê Lam mặc kệ bọn họ, cô nhìn Môn Bội Bội: “Thế nào?”
Môn Bội Bội không nói.
Nghê Lam lôi kéo tay cô: “Chị Bội Bội, hôm nay người ta chạy cùng với chị, còn làm chị cười vui như vậy…”
“Em Lam Lam, bản đồ của người ta cũng phải thi thắng mới có, ai bảo em không thắng.” Môn Bội Bội lắc lắc tay Nghê Lam, còn ỏn ẻn hơn Nghê Lam.
Phan Kính và Điền Lạc chịu không được.
“Eo.” Nghê Lam chà chà cánh tay mình. “Chiêu này không hợp với em, chịu thua rồi.”
Môn Bội Bội ha hả cười hé hé hé.
Nghê Lam lại chắp tay: “Năm phút thôi. Ngay trước mặt mọi người, không lấy đi.”
Môn Bội Bội nhìn Điền Lạc, Nghê Lam lại chắp tay về phía Điền Lạc: “Anh Lạc, anh đẹp trai tốt bụng, em chỉ nhìn chút thôi.”
Điền Lạc và Môn Bội Bội liếc nhìn nhau: “Được thôi.”
Nghê Lam mừng rỡ, ra sức khen: “Hai người thật là thiên sứ.”
Lam Diệu Dương đang dùng điện thoại xem trực tiếp, khóe miệng giật giật. Cái cô này, cô rốt cuộc có bao nhiêu thiên sứ vậy?
Lúc này Đỗ Lợi Quần đi đến, Lam Diệu Dương để điện thoại xuống, đứng dậy bắt tay với ông.
“Lam tổng thật khách sáo quá rồi, còn mời tôi dùng cơm.”
“Đỗ tổng là người bận rộn, không dễ hẹn.” Lam Diệu Dương cười nói.
Đỗ Lợi Quần khách sáo cười: “Làm gì có, hôm nay máy bay vừa hạ cánh tôi đã đến rồi.”
“Cám ơn Đỗ tổng đã nể mặt.” Lam Diệu Dương nhường chỗ cho Đỗ Lợi Quần, gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Hai người trò chuyện tình hình gần đây, Lam Diệu Dương trở lại chủ đề chính: “Chuyện trước đó nói trên điện thoại với Đỗ tổng, bên phía Đỗ tổng có vấn đề gì không?”
“Không có. Email anh gửi cho tôi tôi cũng chuyển cho pháp vụ xem rồi. Không thành vấn đề. Phong Phạm chúng tôi không bỏ qua tiền đâu.”
Lam Diệu Dương cười cười.
Nghê Lam nhìn bản đồ dưới sự giám sát của Điền Lạc và Môn Bội Bội. Môn Bội Bội rất biết phối hợp hiệu quả tiết mục, bấm đồng hồ tính giờ cho Nghê Lam.
Trong màn bình luận có người còn cược Nghê Lam có ôm bản đồ chạy mất hay không.
Cũng có người nói bản đồ này phức tạp như vậy, xem năm phút được ích lợi gì?
‘Tôi cũng cảm thấy chẳng ích gì, mọi người thấy biểu cảm của nhân vật phản diện là biết rồi.’
‘Mà khu trò chơi của bọn họ lớn thật nha, tôi cũng muốn đi chơi rồi.’
‘Xem đi, người ta là mời minh tinh lên làm tiết mục, hiệu quả quảng cáo đạt được rồi.’
Môn Bội Bội bên này bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy….. ba, hai, một.”
Tiếng ‘một’ này của Môn Bội Bội vừa dứt, Điền Lạc đã lấy bản đồ đi.
Phan Kính kêu tô: “Chờ chút, chờ chút.” Anh còn chưa xem xong.
Không có ai để ý anh. Phan Kính vò đầu bứt tai, thử cắn răng nhớ lại mấy ký hiệu chỗ giấu năm huy chương là ở đâu.
Nghê Lam không nói gì, vẻ mặt cô nghiêm túc cũng làm mọi người đoán chắc chắn cô cũng không thuộc bản đồ.
Không lâu sau, đến tám giờ.
Nhóm đạo diễn thông báo thời gian, trong lúc đếm ngược, đóng kênh trực tiếp lại.
“Mọi người vất vả rồi.” Đạo diễn hiện trường và nhóm trợ lý chạy tới chỗ mấy vị khách mời, giúp bọn họ gỡ micro và đồ linh tinh khác, để bọn họ có thể thoải mái nghỉ ngơi hoàn toàn.
Môn Bội Bội lập tức xụ xuống, hôm nay còn chưa chính thức đối chiến cô đã mệt không chịu nổi rồi.
Sáu vị khách mời chào hỏi nhau trong phòng khách, nói chuyện phiếm vài câu giữ tình cảm, sau đó ai về phòng nấy.
Trong phòng khách mời không có lắp đặt máy quay, Nghê Lam tháo trang sức, tắm rửa, thay đồ, ra xem điện thoại một chút, không có điện thoại của Lam Diệu Dương.
Ngược lại có vài tin nhắn WeChat của Thiệu Gia Kỳ. Cô nói hôm nay cô rất bận nhưng vẫn dành thời gian xem trực tiếp một chút, thấy biểu hiện của Nghê Lam cực kỳ tốt, đánh giá trên mạng với Nghê Lam cũng có thay đổi, cô thực sự vui thay cho Nghê Lam. Cô kêu Nghê Lam tiếp tục cố lên, nắm chắc cơ hội này. Đợi tiết mục kết thúc rồi, hai cô hẹn thời gian đi ăn ngon.
Hồng Lôi cũng nhắn tin tới, cảm thán Nghê Lam thật sự may mắn. Vốn tưởng sau khi xảy ra chuyện sẽ bị giang hồ chém giết, kết quả lật ngược bàn cờ rồi. Cô khuyên Nghê Lam tiếp thu kinh nghiệm trước kia một chút, bây giờ phải thật cố gắng, không được vô trách nhiệm giống như đợt tập nghệ thuật cho thực tập sinh lần trước.
Ngoài ra còn có nhóm Khương Thành, Cảnh Uy cũng nhắn tới khẳng định và khuyến khích.
Nghê Lam cảm động, lướt Weibo một chút, phát hiện mấy người bạn này đều nói giúp cô trên Weibo, khẳng định biểu hiện hôm nay của cô. Lão đại hàng hiệu như Khương Thành cũng làm mặt troll trên Weibo cảnh cô gặm bánh bao, giúp cô tạo nhiệt độ. Bây giờ cô đã không còn là nghệ sĩ của Phong Phạm, Khương Thành còn bằng lòng giúp đỡ như vậy, Nghê Lam cảm nhận sâu sắc hiệu quả và lợi ích trong ngành này vẫn còn tình người.
Nghê Lam nằm trên giường đợi, nhưng đợi đến lúc đi ngủ vẫn không đợi được tin nhắn của Lam Diệu Dương.
Hôm sau 7 giờ Nghê Lam bị đánh thức dậy. Giống hôm qua, trang điểm, thay đồ, đeo tai nghe, microphone.
Trực tiếp hôm nay là trang bị huấn luyện dã chiến, còn gắn thêm một máy quay phim cỡ nhỏ trên vai. Cái này có thể giúp người xem quan sát sự vật từ nhóm khách mời.
“Cái này lợi hại nha.” Nghê Lam khen, “Cái này có cần giấy phép đặc biệt không?” Cái này quả thực không khác gì với dụng cụ cảnh sát hình sự dùng rồi.
“Đúng vậy, nếu không hợp tác với Thụy Thuẫn làm gì.” Đạo diễn hiện trường bước sang xem nhóm khách mời chuẩn bị thế nào, nghe thấy Nghê Lam nói vậy liền nói: “Thiết bị, hệ thống bảo vệ, những cái này đều phải có bằng cấp liên quan mới làm được. Không phải cứ có quan hệ với tiền mới làm được.”
Anh suy nghĩ một chút bổ sung một câu. “Lúc quay trực tiếp đừng nói đến đề tài này nhé.”
Nghê Lam làm dấu ok với anh.
Quay trực tiếp vẫn bắt đầu lúc 8 giờ, ăn bữa sáng chính thức bắt đầu. Nghê Lam nhìn thấy bưng bánh bao lên liền lớn tiếng thở dài, Phan Kính nghiêm túc ăn chăm chú. Những người khác đều cười haha.
Môn Bội Bội trêu chọc nói: “Lam Lam, em không được lôi chuyện này ra oán thán anh Kính nữa, em còn may mắn là không phải em lên, nếu không bây giờ anh ấy sẽ khẳng khái hùng hồn oán thán em rồi.”
Nghê Lam gật đầu: “Đúng, đúng, chị Bội Bội nói đúng.”
Giọng điệu đáp lời này của cô rành rành là không phục, trêu cho mọi người lại cười.
Phan Kính vội vàng nói: “Chứ sao nữa, em lên cũng là kết quả này thôi, không thể oán anh.”
“Chị Bội Bội nói được, anh còn mặt mũi nói sao?” Nghê Lam trừng Phan Kính.
Phan Kính hùng hồn: “Sao anh không có mặt mũi, anh chính là nhân vật phản diện.”
Fan của tiết mục trực tiếp mới sáng sớm đã cười điên.
‘Đội cặn bã bánh bao hơi quá rồi, mới sáng sớm đã rùm beng.’
‘Hi vọng hôm nay bọn họ có cái để ầm ĩ.’
‘Hôm nay đã chính thức vào sân chơi rồi, hai người bọn họ ngoại trừ cố ý nhao nhao ra để thu hút còn có thể làm gì?’
‘Hôm qua tôi không xem, hôm nay cố tình lên xem Nghê Lam bị bắn chết thế nào. Chứng nhận một chút là Nghê Lam đen đủi.’
‘Tôi cũng vậy, Nghê Lam đen. Tôi cũng là lên xem cô ta bị đánh.’
Mấy người phụ họa nhảy vào.
‘Tổ tiết mục chỉ đủ tiền mời thủy quân một ngày đúng không?’
‘Cuối tuần rồi, bọn nhỏ được nghỉ rồi.’
Màn bình luận hôm nay rõ ràng náo nhiệt hơn hôm qua. Tổ đạo diễn chào hỏi qua camera: “Mọi người, chào buổi sáng, tổ đạo diễn ở đây không có mời thủy quân, không viết sẵn kịch bản trực tiếp. Mọi người có hứng thú có thể vào phòng đạo diễn quan sát tình hình của chúng tôi.”
Trong màn bình luận có người đáp lại chào hỏi, có người nói tiết mục này có độc, ngay cả đạo diễn cũng ra tới ống kính.
Nhóm Nghê Lam ăn sáng xong, bắt đầu khâu phỏng vấn.
Cũng giống như hôm qua, từng người xếp hàng tiến vào phòng.
Lần này thời gian tương đối nhiều, đạo diễn hiện trường trò chuyện một hồi với khách mời.
Sau một ngày quan sát Chương Văn Hiên cảm thấy tự tin chiến thắng càng nhiều, hơn nữa đêm qua lúc nghiên cứu chiến thuật Uông An Ni có nói với anh, nếu như thắng sẽ để anh đi lãnh thưởng. Vì cô thấy cô còn chưa chuẩn bị tốt để kinh doanh một cửa hàng, cô cần thêm chút thời gian. Như vậy không bằng để Chương Văn Hiên có thể thực hiện ngay được nguyện vọng thì thực tế hơn.
Chương Văn Hiên nói như vậy đạo diễn hiện trường liền muốn hỏi, vậy đến thời điểm đó, là anh bắn cô hay cô tự nổ súng?
Chương Văn Hiên há to miệng sững sờ: “Cái này, cái này tụi em chưa có thương lượng.” Anh nghĩ ngợi, “Tự mình nói rời khỏi sân chơi không được sao?”
Đạo diễn hiện trường cười: “Không được, quy tắc chính là quân địch có thể sống, đồng đội phải hi sinh.”
Mưa bình luận lại tràn ra.
‘Tiết mục này thật kích thích.’
‘Khảo nghiệm nhân tính à.’
‘Khảo nghiệm nhân tính cái gì, đây là trò chơi cũng không phải đạn thật.’
Lúc Uông An Ni được phỏng vấn cũng kẹt ngay tại câu hỏi cuối cùng này: “Ác vậy sao?”
Đạo diễn hiện trường gật đầu: “Đúng vậy.”
Điền Lạc vẫn trả lời giống ngày đầu tiên, cảm thấy có lòng tin chiến thắng, để Môn Bội Bội đi lĩnh thưởng.
Đạo diễn hiện trường hỏi đến vấn đề nổ súng, Điền Lạc khẽ cắn môi: “Chắc là em. Chị Bội Bội khẳng định không nỡ.”
Đến lúc Môn Bội Bội được hỏi, cô nghe xong câu hỏi cuối này lập tức nói: “Vậy tôi không lĩnh thưởng, tôi cho mình ba phát, để Lạc Lạc đi lãnh.”
Màn bình luận: ‘Tổ kia thì ai bắn vì ai, tổ này thì ai tự sát vì ai.’
‘Đội tiếp theo thì sao?’
‘Đội tiếp theo ngắm phong cảnh trong khu trò chơi.’
Đội tiếp theo Phan Kính và Nghê Lam trả lời giống ngày đầu tiên.
Vấn đề ai nổ súng với bọn họ không thành vấn đề.
Phan Kính chỉ nói muốn thắng, Nghê Lam khăng khăng nói sẽ không để Phan Kính kéo chân cô.
Thời gian phỏng vấn này rất dài, xong mọi người lại vào phòng huấn luyện, huấn luyện viên nói lại một lần nữa cách sử dụng thiết bị cho bọn họ, nói lại quy tắc một lần nữa.
Sau đó phân phát trang bị hôm qua bọn họ lấy được. Túi đeo chiến thuật, súng trường, súng ngắn, hộp đạn, máy bộ đàm, mũ giáp, còn có nước và lương khô.
Huấn luyện viên giúp mọi người mặc đồ, nhân viên sân chơi đến giúp bọn họ điều chỉnh tóc, trang phục. Hôm qua nhóm khách mới được huấn luyện các loại, hôm nay mới là lần đầu tiên mặc vũ trang lên người.
Nghê Lam không cần bất kỳ ai giúp, cô một mình tự mặc, nhanh chóng đeo toàn bộ mọi thứ lên, động tác cực kỳ thuần thục.
Sau đó cô đứng nhìn toàn thân trước gương.
Cô thoáng nhìn mình trong gương, có chút sững sờ.
Trong đầu đột nhiên toát ra một cảm giác quen thuộc.
Phân tổ đạo diễn vẫn luôn theo sát Nghê Lam, thấy trạng thái của Nghê Lam vậy vội vàng hỏi: “Nghê Lam sao thế?”
Nhân viên hiện trường nghe được trong tai nghe, nhanh chóng bước tới trước hỏi Nghê Lam có cần giúp đỡ hay không.
Trong đầu Nghê Lam chợt có cái gì lóe lên, cô đang cố nắm lấy, bị cắt ngang rồi.
“Không có gì.” Nghê Lam khẽ gật đầu với nhân viên kia, “Tôi thấy rất ổn.”
Nghê Lam cúi đầu kiểm tra súng trường một chút, bỗng nhiên có cảm giác xấu hổ, coi như có thắng, có phải cũng là thắng không vẻ vang gì không?
Hành trình sau đó, ba đội đều tách ra.
Đội Chương Văn Hiên là đội A, Điền Lạc đội B, Phan Kính Nghê Lam đội C.
Mấy kênh trong máy bộ đàm, một cái là cùng tần số, có thể nói cho mọi người đều nghe được. Một cái là kênh của đội nhỏ. Còn một cái là để nói riêng với đội A, B, C phân tích của bình luận, đây là để tiện châm ngòi ly gián.
Mỗi một đội được phân một dụng cụ định vị, sau khi hộp huy chương được mở ra, tín hiệu huy chương sẽ xuất hiện trên dụng cụ định vị này.
Nói cách khác, bạn sẽ không biết đối thủ của bạn ở đâu, nhưng bạn có thể biết huy chương bị lấy đi rồi thì họ ở đâu.
Năm huy chương, ba cái ở ba chỗ khác nhau gần cửa ra vào, hai cái ở trung tâm, là tiêu điểm cướp đoạt.
Ba đội trên ba chiếc xe, chạy băng băng về ba cửa khác nhau của khu trò chơi.
Lúc này đã mười một giờ. Chỗ vào đã chuẩn bị xong cơm trưa, sau khi nhóm khách mời ăn cơm xong sẽ tự động tiến vào khu trò chơi, bắt đầu thi đấu.
Trước năm giờ chiều, bọn họ đều có thể cướp huy chương, bắn đối thủ trong vùng tìm kiếm.
Ngoại trừ camera trong khu trò chơi, mặt khác mỗi đội còn có thêm hai người quay phim đi xe motor theo, có một huấn luyện viên đi motor theo bảo đảm an toàn.
Nghê Lam và Phan Kính là từ cửa C phía tây đi vào.
Nghê Lam không nói gì một mực chạy về phía trước, Phan Kính theo phía sau, không lâu sau đã bắt đầu hỏi: “Em nhớ rõ bản đồ sao? Giờ là do hưng phấn mà chạy băng băng như vậy, hay là có mục tiêu tiến lên hả?”
Nghê Lam chạy một hồi thì dừng lại, quay đầu nhìn Phan Kính: “Anh Kính, nguyện vọng lĩnh thưởng của anh là gì?”
“Diễn vai người tốt.” Phan Kính không hiểu vì sao cô đột nhiên lại hỏi như vậy nhưng vẫn đáp lời.
Nghê Lam khẽ gật đầu, đột nhiên giương súng về phía người Phan Kính ‘bằng bằng bằng’ nổ ba phát.
“Chúc mừng anh, nguyện vọng của anh thực hiện rồi.”
Phan Kính: “…”
Hoàn toàn hóa đá.
Tổ quay phim sững sỡ, huấn luyện viên sững sờ, phòng đạo diễn cũng lặng như tờ.
Trên màn bình luận không ai kịp phản ứng lại.
Nghê Lam cầm lấy bộ đàm, mở kênh công cộng: “Các vị, trong vòng năm phút tôi sẽ lấy được huy chương thứ nhất. Như lời hứa hôm qua, tiếp theo tôi sẽ tiêu diệt đội A trước, đội B xin cũng chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Hai đội khác nghe thấy vậy không rõ: “Chiến lược của bọn họ là tuyên chiến à?”
Tổ đạo diễn truyền thông báo đầu tiên tới sân chơi: “Phan Kính đội C hi sinh.”
Chương Văn Hiên: “…”
Uông An Ni: “…”
Điền Lạc: “…”
Môn Bội Bội: “…”
Mưa bình luận điên cuồng.
‘Ha ha ha ahahaha.’
‘Ha ha ha ahahaha.’
‘Mối thù bánh bao rốt cuộc cũng có thể báo.’
‘Em tuyệt đối sẽ không để anh Kính kéo chân em. Người ta nói được làm được nha, là một nữ hán tử!’
‘Phan Kính, bây giờ anh là người tốt rồi, hahahahahaha.’
Chú thích:
*Thuỷ quân: trong tiếng Trung là wanglou shuijun, là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim. Gia nhập thuỷ quân đa số là những người vô gia cư, những bà nội trợ, và thậm chí là học sinh, sinh viên cần kiếm thêm thu nhập. Các công ty giải trí có thể thuê thuỷ quân từ vài người đến vài trăm người ở những công ty đội lốt online marketing, để nâng rating phim, giúp một nghệ sĩ có nhiều người theo dõi trên mạng xã hội hay thậm chí là bôi nhọ danh tiếng của đối thủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook