Ngày Mai Liền Hòa Ly
-
Chương 82: Cả nhà ngươi đều là con thỏ đỏ (1)
“Làm càn!” Cửu công chúa đang quát nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của nam tử bên cạnh thì không dám quát tiếp nữa.
Cho dù nàng là công chúa quyền quý cũng không thể ăn nói lỗ mãng với đại thần trong triều, huống chi sự sự việc hôm nay là nàng không đúng trước.
Hoa Anh hơi chau mày, ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm nhìn qua người thanh niên kia.
Thấy hai người nọ đều là thư sinh nho nhã, dù người này có chút khí tiết hơn kẻ kia nhưng trong mắt nàng cũng đều như nhau.
Nàng cong khóe miệng “Ta không nghĩ tới, nam nhân chói gà không chặt cũng có thể ra làm quan được.” Thực tình nàng cũng không ác ý gì, chỉ là biểu đạt chân thật ý nghĩ của mình mà thôi.
Chu Hi biết là nàng không ác ý, nếu không vừa rồi sẽ không ra tay cứu người. Nhưng đối với vị công chúa dị quốc này chàng có thành kiến từ lâu, nếu không có nàng Ti tộc sao dám xâm phạm Đại Hạ với quy mô lớn như vậy, lại bức Nhã Phù có khổ mà không nói nên lời.
Vì thế chàng cũng không ác ý trả lời lại “Công chúa nói sai rồi, cái gọi là mạnh yếu không thể hơn thua được, hầu hết người Đại Hạ không uy vũ bằng người Ti tộc, nhưng từ xưa đến nay từ hoàng thân cho đến lê dân bá tánh đều là lấy nghi lễ làm đầu.”
Hoa Anh tức giận, mặt tức khắc đỏ bừng, nàng vừa muốn mở lời không nghĩ Chu Hi còn chưa có nói xong.
“Ví như vị Tề đại nhân này, bề ngoài tuy rằng thư sinh trói gà không chặt nhưng trí tuệ thì lại siêu quần. Sai lầm khi cho rằng trị quốc phải dựa vào trí tuệ mà không dùng vũ lực và trên chiến trường cũng thế. Ta nói đúng chứ Công chúa điện hạ?”
Ngữ khí chàng cực kỳ bình đạm, nghe vào tại lại cực kỳ đau thấu. Chàng dứt lời liền cong khóe môi liếc qua Hoa Anh như thể khiêu khích.
Hoa Anh cảm nhận chàng ăn nói lễ độ bình tĩnh nhưng che giấu trong đó là đang cười nhạo mình, nháy mắt nàng đã bị chọc giận. Nói thật, trừ bỏ lần đại bại kia phải khuất nhục trước Thời Phái thì không một kẻ Đại Hạ nào nàng để vào mắt, càng đừng nói khiến nàng phải nổi giận.
Thực hảo, tên tiểu bạch kiểm này quả là can đảm.
Thấy Hoa Anh ăn thua thiệt, Cửu công chúa muốn cười lại không dám nàng nghẹn thực vất vả. Thật là quá sảng khoái, một Hoa Anh làm cả triều đình xào xáo lên, làm cho cuộc sống Thái Hậu cùng phụ hoàng mỗi ngày đều mệt mỏi, cuối cùng cũng có người khắc tinh với nàng ta. Nếu là người khác bị như vậy, nàng sớm vỗ tay trầm trồ khen ngợi một phen rồi.
Chu Hi thấy Hoa Anh ngưng tụ tức giận, sắc mặt âm trầm thì khẩu khí cũng hòa hoãn lại “Tại hạ vừa rồi chỉ là ăn ngay nói thật, nếu có mạo phạm, xin thứ cho tại hạ vô tình đắc tội.”
“Hừ!” Hoa Anh hừ lạnh một tiếng, nàng thu hồi tầm mắt rồi giục ngựa rời đi, Cửu công chúa ngốc lăng một lúc cũng thúc ngựa đuổi theo.
Hai vị công chúa đi rồi, Tề đại nhân mới cảm thấy trái tim mình đập lại, chuyện vừa rồi dọa hắn chết khiếp, ánh mắt công chúa Hoa Anh đầy sát khí có thể tùy thời điểm bắn lên người hắn và Chu Hi vài lỗ thủng.
Hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên trán “Chu huynh, vừa rồi đa tạ ngươi vì ta giải vây nhưng ngươi thật quá lỗ mãng rồi, đắc tội Hoa Anh công chúa không chừng nàng ta tâu trước mặt Hoàng Thượng ngáng tay chân ngươi sao.”
Chu Hi dẫn đầu đi vào trong cung “Chu mỗ sợ sao? Quan viên Đại Hạ sao có thể dung nàng ta trào phúng trước mặt mọi người chứ?”
Nhưng lòng Tề đại nhân như cũ còn sợ hãi đuổi theo chàng “Nói như thế… Ai, ngươi nói xem công chúa Hoa Anh kia chỉ là một nữ nhi nhỏ bé, dung mạo thì xinh đẹp mà sao khí thế dọa người đến vậy.”
Chu Hi không để bụng “Dung mạo xinh đẹp thì thế nào? Trong khi tâm địa rắn rết vẫn đẹp sao?”
Tề đại nhân suy nghĩ một phen, cảm thấy chàng nói như vậy có chút bất công “Nhưng không thể so người ta như rắn rết được, sao gì nàng ta cũng cứu mạng hai chúng ta mà.
Đối với việc này Chu Hi không ý kiến, chàng thiết nghĩ, có phải nàng ta một lòng muốn gả cho Thời Phái hay không? Hoa Anh lớn lên trong cung, cuộc sống trải qua bao ấm lạnh so với người thường dày dạn hơn nhiều, nàng uy vũ mạnh mẽ ra chiến trường, chẳng lẽ vì cái gọi là tình yêu nam nữ liền bỏ xuống tự tôn mà gả cho Thời Phái sao?
Chàng không tin, tựa như Diệp Tri Tri lúc trước tiếp xúc chàng vậy, bọn họ đều có mục đích riêng cả.
Nàng ta so với Nhã Phù nhỏ hơn vài tuổi, khuôn mặt có chút non nớt nhưng nếu ai xem nàng là nữ hài tử mà đối đãi liền là kẻ ngu xuẩn. Nàng ta sao cam lòng làm tướng quân bại trận với mối thù dân tộc chứ.
Hoa Anh chạy nhanh như bay, đi thẳng một lèo đến trại nuôi ngựa vùng ngoại ô mới ngừng lại, Cửu công chúa đến chậm hơn, tới nơi nàng thở hồng hộc.
“Hoa Anh, ngươi sao phi ngựa nhanh thế? Ngươi đang giận sao?” Cửu công chúa vui sướng khi người gặp họa hỏi.
Dọc đường đi đúng là rất tức giận, nhưng lúc này đỡ hơn nhiều, nàng hỏi “Không biết nam nhân vừa rồi là ai?”
“Hắn hả, là Trạng Nguyên Chu Hi tiếng tăm lừng lẫy, sao thế? Ngươi coi trọng hắn sao?”
Hoa Anh dùng trầm mặc không nói.
Vừa rồi thấy hai vị công chúa đi vào, Tần La Y cùng Trần Như Vân trốn vào một góc lúc này mới chui ra.
Trần Như Vân nhấp miệng chống cằm suy nghĩ, mà sắc mặt Tần La Y lúc này khá phức tạp.
Nàng hỏi “Như vân, ngươi nói xem Hoa Anh có thật sự coi trọng Chu Hi không?”
Vẻ mặt Trần Như Vân lộ vui mừng “Hắn đích thị là ứng cử viên không tồi, sao ta lại quên mất hắn nhỉ. Mà này? Ngươi sao lại có bộ dáng này, không phải không thích hắn sao?”
Tần La Y ngượng ngùng “Tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng có chút mất mát a! Ta cảm thấy bọn họ không được, giữa Chu Hi cùng biểu ca ngươi là hai loại người khác nhau. Biểu ca ngươi bề ngoài lộ ra đầy sát khí mà Chu Hi nhìn qua chỉ là một thư sinh khiêm tốn, thì sao Hoa Anh chịu.”
Trần Như Vân tích cực “Không nhất định như vậy, đôi khi ngươi cảm thấy không có khả năng thì càng có khả năng sao.”
Tần La Y bĩu môi “Vậy chúng ta đánh cuộc đi! Hoa Anh trời sinh thích cường giả, nếu nàng coi trọng Chu Hi mới là chuyện lạ đó.”
“Được, đánh cuộc liền đánh cuộc! Ngươi cũng đừng hạ chí khí nam nhân Đại Hạ chúng ta chứ, chẳng lẽ nàng không gả cho biểu ca ta thì cả đời này không gả sao?”
“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta cùng chờ xem.”
Hai người nhỏ giọng đấu miệng, thấy có người tới liền làm như không có việc gì đi ra chỗ trại nuôi ngựa.
Hôm nay tới không có các vị tiểu thư chỉ có công chúa và quận chúa, rất là ít người. Lúc trước tại Nguyệt thành Hoa Anh gặp Trần Như Vân rồi, nhưng Như Vân luôn trang điểm thành nam nhân và cử chỉ thể hiện rất giống nam nhi, cho nên khi không có Giang Nhã Phù bên cạnh Hoa Anh không nhận ra được.
Đối với việc Hoa Anh gặp Giang Nhã Phù ở biên quan, nàng không biết nguyên nhân cụ thể thế nào nên không nhắc đến chuyện này.
Nàng không rõ tại sao Giang Nhã Phù phải tự mình áp giải lương thảo, rốt cuộc chuyện này có quan hệ đến hoàng tử Đại Hạ tranh đoạt quyền lợi hay không. Với lại lần này đến là vì hoà đàm, không cần liên lụy quá nhiều, nếu nàng nói chuyện gặp qua Giang Nhã Phù ở biên quan, sẽ lộ ra chuyện đại vương tử bắt cóc Giang Nhã Phù, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cửu công chúa gọi các quý nữ tới để Hoa Anh nhận thức tỷ muội một chút, và để nàng chỉ điểm họ kỹ thuật cưỡi ngựa luôn.
Nhìn qua Hoa Anh đơn độc nhưng đối với việc này nàng không khó xử mà tận tâm chỉ giáo đám khuê nữ kia.
Có người do uy phong của công chúa hiếu kỳ mà đến, không nghĩ Hoa Anh sẽ dạy mình học nên học rất nghiêm túc.
Trần Như Vân làm bộ bị trặc chân để Tần La Y đỡ mình sang một bên nghỉ ngơi. Hoa Anh đi tới, ngồi xuống nhéo nhéo cổ chân nàng “Không thương đến xương cốt, có thể do trật chút gân về nhà bôi chút rượu thuốc là khỏi.”
Nói xong nàng đứng lên, dõi mắt nhìn trại nuôi ngựa không biết đang nghĩ gì.
Tần La Y nâng Trần Như Vân dậy, Trần Như Vân chọc nàng ý bảo nói chuyện đi.
“Khụ!” Tần La Y lấy giọng, không nghĩ tới quá khứ một thời to gan lớn mật lúc này đứng trước Hoa Anh liền có chút rụt rè.
“Công chúa?”
“Hả?” Hoa Anh xoay đầu, nhàn nhạt lên tiếng.
Nếu đã mở miệng mà không nói thì thật là kỳ quái, vì thế Tần La Y chỉ có thể căng da đầu nói tiếp “Hoa, Hoa Anh công chúa, ta nghe nói Thái Hậu nương nương đang giúp người chọn hiền tế phải không, người đừng chê ta nhiều chuyện, kỳ thật ta cảm thấy trong triều có một người cùng công chúa rất xứng đôi, không biết công chúa có muốn suy xét một chút hay không?”
Nói hai câu ngắn thôi mà da đầu nàng như tê dại, hô hấp cũng khó khăn.
Nếu không phải đối mặt với Thời Phái thì đối với người khác Hoa Anh có chút hiền lành “Phải không? Không biết là vị tài tuấn nào? Không ngại nói ta nghe một chút.”
“Là trạng Nguyên Chu Hi đó, hắn không chỉ có tài mà nhân phẩm lại thanh khiết, hơn nữa hắn chỉ có một mình không vướng bận trưởng bối thúc hôn…”
Sắc mặt Hoa Anh lập tức thay đổi, chuyện này không phải quá buồn cười đi! Biểu tình lạnh nhạt hỏi lại.
“Ngươi nói là ai?”
“Chu Hi a, không biết công chúa có chút ấn tượng nào với hắn không, triều đình có mấy lần họp mặt có thể người gặp qua hắn rồi…”
Hoa Anh giơ tay cản lại “Từ từ nào! Là tên tiểu bạch thỏ trói gà không chặt miệng lưỡi sắc bén đó hả? Ngươi muốn giới thiệu hắn cho ta sao?”
Tần La Y sửng sốt, tiểu bạch thỏ? Vóc người Chu Hi đĩnh bạt, tuy có gầy một chút trắng một chút, nhưng sao có thể so sánh với động vật đáng yêu thế được.
“Ách… Công chúa cảm thấy hắn chẳng ra gì sao?” Nàng hỏi cẩn thận lại.
Hoa Anh hít một hơi thật sâu, không biết đầu óc nữ nhân Đại Hạ thế nào mà lớn lên, suy nghĩ giữa họ và nàng như hai đường thẳng song song. Chỉ sợ nam tử chanh chua kia thuộc loại hình các nàng thích đi?
May mà nàng chướng mắt hắn.
“Xác thật chẳng ra gì, dẫn ngựa cho ta còn không xứng nữa là.”
Cũng do ở cửa cung nàng ăn nói lỗ mãng, nhưng thì sao, chỉ vài câu mà hắn chọc đến gai ốc nàng rồi. Hắn châm chọc nàng tứ chi phát triển, còn nghi lễ cơ bản, trí tuệ mưu lược đều thua xa tướng sĩ Đại Hạ cho nên mới bại trận.
Lời này nếu là do Thời Phái đánh bại nàng nói ra còn tạm chấp nhận đi. Nhưng hắn chỉ là một tiểu tử vô danh cư nhiên cũng dám? Hắn muốn gì chứ?
Tần La Y không dám nhiều lời nữa, Trần Như Vân phía sau kéo kéo nàng, hai người nhìn nhau, công chúa Hoa Anh này trừ bỏ việc hòa thân thì là một kẻ ngang ngược vô lý, không biết hôm nay hỏa khí ở đâu mà lớn như vậy chứ?
Xem ra con đường này đi không thông rồi, cả hai rất thất vọng, đặc biệt là Trần Như Vân, trừ lần đó ra nàng tạm thời chưa nghĩ được biện pháp nào tốt hơn cả. Biểu tẩu là người tốt, nàng không hy vọng biểu tẩu chịu thương tổn gì, còn có tiểu Đầu Nhất đáng yêu cùng Tiểu Bảo bảo chưa sinh ra nữa.
Cho dù nàng là công chúa quyền quý cũng không thể ăn nói lỗ mãng với đại thần trong triều, huống chi sự sự việc hôm nay là nàng không đúng trước.
Hoa Anh hơi chau mày, ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm nhìn qua người thanh niên kia.
Thấy hai người nọ đều là thư sinh nho nhã, dù người này có chút khí tiết hơn kẻ kia nhưng trong mắt nàng cũng đều như nhau.
Nàng cong khóe miệng “Ta không nghĩ tới, nam nhân chói gà không chặt cũng có thể ra làm quan được.” Thực tình nàng cũng không ác ý gì, chỉ là biểu đạt chân thật ý nghĩ của mình mà thôi.
Chu Hi biết là nàng không ác ý, nếu không vừa rồi sẽ không ra tay cứu người. Nhưng đối với vị công chúa dị quốc này chàng có thành kiến từ lâu, nếu không có nàng Ti tộc sao dám xâm phạm Đại Hạ với quy mô lớn như vậy, lại bức Nhã Phù có khổ mà không nói nên lời.
Vì thế chàng cũng không ác ý trả lời lại “Công chúa nói sai rồi, cái gọi là mạnh yếu không thể hơn thua được, hầu hết người Đại Hạ không uy vũ bằng người Ti tộc, nhưng từ xưa đến nay từ hoàng thân cho đến lê dân bá tánh đều là lấy nghi lễ làm đầu.”
Hoa Anh tức giận, mặt tức khắc đỏ bừng, nàng vừa muốn mở lời không nghĩ Chu Hi còn chưa có nói xong.
“Ví như vị Tề đại nhân này, bề ngoài tuy rằng thư sinh trói gà không chặt nhưng trí tuệ thì lại siêu quần. Sai lầm khi cho rằng trị quốc phải dựa vào trí tuệ mà không dùng vũ lực và trên chiến trường cũng thế. Ta nói đúng chứ Công chúa điện hạ?”
Ngữ khí chàng cực kỳ bình đạm, nghe vào tại lại cực kỳ đau thấu. Chàng dứt lời liền cong khóe môi liếc qua Hoa Anh như thể khiêu khích.
Hoa Anh cảm nhận chàng ăn nói lễ độ bình tĩnh nhưng che giấu trong đó là đang cười nhạo mình, nháy mắt nàng đã bị chọc giận. Nói thật, trừ bỏ lần đại bại kia phải khuất nhục trước Thời Phái thì không một kẻ Đại Hạ nào nàng để vào mắt, càng đừng nói khiến nàng phải nổi giận.
Thực hảo, tên tiểu bạch kiểm này quả là can đảm.
Thấy Hoa Anh ăn thua thiệt, Cửu công chúa muốn cười lại không dám nàng nghẹn thực vất vả. Thật là quá sảng khoái, một Hoa Anh làm cả triều đình xào xáo lên, làm cho cuộc sống Thái Hậu cùng phụ hoàng mỗi ngày đều mệt mỏi, cuối cùng cũng có người khắc tinh với nàng ta. Nếu là người khác bị như vậy, nàng sớm vỗ tay trầm trồ khen ngợi một phen rồi.
Chu Hi thấy Hoa Anh ngưng tụ tức giận, sắc mặt âm trầm thì khẩu khí cũng hòa hoãn lại “Tại hạ vừa rồi chỉ là ăn ngay nói thật, nếu có mạo phạm, xin thứ cho tại hạ vô tình đắc tội.”
“Hừ!” Hoa Anh hừ lạnh một tiếng, nàng thu hồi tầm mắt rồi giục ngựa rời đi, Cửu công chúa ngốc lăng một lúc cũng thúc ngựa đuổi theo.
Hai vị công chúa đi rồi, Tề đại nhân mới cảm thấy trái tim mình đập lại, chuyện vừa rồi dọa hắn chết khiếp, ánh mắt công chúa Hoa Anh đầy sát khí có thể tùy thời điểm bắn lên người hắn và Chu Hi vài lỗ thủng.
Hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên trán “Chu huynh, vừa rồi đa tạ ngươi vì ta giải vây nhưng ngươi thật quá lỗ mãng rồi, đắc tội Hoa Anh công chúa không chừng nàng ta tâu trước mặt Hoàng Thượng ngáng tay chân ngươi sao.”
Chu Hi dẫn đầu đi vào trong cung “Chu mỗ sợ sao? Quan viên Đại Hạ sao có thể dung nàng ta trào phúng trước mặt mọi người chứ?”
Nhưng lòng Tề đại nhân như cũ còn sợ hãi đuổi theo chàng “Nói như thế… Ai, ngươi nói xem công chúa Hoa Anh kia chỉ là một nữ nhi nhỏ bé, dung mạo thì xinh đẹp mà sao khí thế dọa người đến vậy.”
Chu Hi không để bụng “Dung mạo xinh đẹp thì thế nào? Trong khi tâm địa rắn rết vẫn đẹp sao?”
Tề đại nhân suy nghĩ một phen, cảm thấy chàng nói như vậy có chút bất công “Nhưng không thể so người ta như rắn rết được, sao gì nàng ta cũng cứu mạng hai chúng ta mà.
Đối với việc này Chu Hi không ý kiến, chàng thiết nghĩ, có phải nàng ta một lòng muốn gả cho Thời Phái hay không? Hoa Anh lớn lên trong cung, cuộc sống trải qua bao ấm lạnh so với người thường dày dạn hơn nhiều, nàng uy vũ mạnh mẽ ra chiến trường, chẳng lẽ vì cái gọi là tình yêu nam nữ liền bỏ xuống tự tôn mà gả cho Thời Phái sao?
Chàng không tin, tựa như Diệp Tri Tri lúc trước tiếp xúc chàng vậy, bọn họ đều có mục đích riêng cả.
Nàng ta so với Nhã Phù nhỏ hơn vài tuổi, khuôn mặt có chút non nớt nhưng nếu ai xem nàng là nữ hài tử mà đối đãi liền là kẻ ngu xuẩn. Nàng ta sao cam lòng làm tướng quân bại trận với mối thù dân tộc chứ.
Hoa Anh chạy nhanh như bay, đi thẳng một lèo đến trại nuôi ngựa vùng ngoại ô mới ngừng lại, Cửu công chúa đến chậm hơn, tới nơi nàng thở hồng hộc.
“Hoa Anh, ngươi sao phi ngựa nhanh thế? Ngươi đang giận sao?” Cửu công chúa vui sướng khi người gặp họa hỏi.
Dọc đường đi đúng là rất tức giận, nhưng lúc này đỡ hơn nhiều, nàng hỏi “Không biết nam nhân vừa rồi là ai?”
“Hắn hả, là Trạng Nguyên Chu Hi tiếng tăm lừng lẫy, sao thế? Ngươi coi trọng hắn sao?”
Hoa Anh dùng trầm mặc không nói.
Vừa rồi thấy hai vị công chúa đi vào, Tần La Y cùng Trần Như Vân trốn vào một góc lúc này mới chui ra.
Trần Như Vân nhấp miệng chống cằm suy nghĩ, mà sắc mặt Tần La Y lúc này khá phức tạp.
Nàng hỏi “Như vân, ngươi nói xem Hoa Anh có thật sự coi trọng Chu Hi không?”
Vẻ mặt Trần Như Vân lộ vui mừng “Hắn đích thị là ứng cử viên không tồi, sao ta lại quên mất hắn nhỉ. Mà này? Ngươi sao lại có bộ dáng này, không phải không thích hắn sao?”
Tần La Y ngượng ngùng “Tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng có chút mất mát a! Ta cảm thấy bọn họ không được, giữa Chu Hi cùng biểu ca ngươi là hai loại người khác nhau. Biểu ca ngươi bề ngoài lộ ra đầy sát khí mà Chu Hi nhìn qua chỉ là một thư sinh khiêm tốn, thì sao Hoa Anh chịu.”
Trần Như Vân tích cực “Không nhất định như vậy, đôi khi ngươi cảm thấy không có khả năng thì càng có khả năng sao.”
Tần La Y bĩu môi “Vậy chúng ta đánh cuộc đi! Hoa Anh trời sinh thích cường giả, nếu nàng coi trọng Chu Hi mới là chuyện lạ đó.”
“Được, đánh cuộc liền đánh cuộc! Ngươi cũng đừng hạ chí khí nam nhân Đại Hạ chúng ta chứ, chẳng lẽ nàng không gả cho biểu ca ta thì cả đời này không gả sao?”
“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta cùng chờ xem.”
Hai người nhỏ giọng đấu miệng, thấy có người tới liền làm như không có việc gì đi ra chỗ trại nuôi ngựa.
Hôm nay tới không có các vị tiểu thư chỉ có công chúa và quận chúa, rất là ít người. Lúc trước tại Nguyệt thành Hoa Anh gặp Trần Như Vân rồi, nhưng Như Vân luôn trang điểm thành nam nhân và cử chỉ thể hiện rất giống nam nhi, cho nên khi không có Giang Nhã Phù bên cạnh Hoa Anh không nhận ra được.
Đối với việc Hoa Anh gặp Giang Nhã Phù ở biên quan, nàng không biết nguyên nhân cụ thể thế nào nên không nhắc đến chuyện này.
Nàng không rõ tại sao Giang Nhã Phù phải tự mình áp giải lương thảo, rốt cuộc chuyện này có quan hệ đến hoàng tử Đại Hạ tranh đoạt quyền lợi hay không. Với lại lần này đến là vì hoà đàm, không cần liên lụy quá nhiều, nếu nàng nói chuyện gặp qua Giang Nhã Phù ở biên quan, sẽ lộ ra chuyện đại vương tử bắt cóc Giang Nhã Phù, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cửu công chúa gọi các quý nữ tới để Hoa Anh nhận thức tỷ muội một chút, và để nàng chỉ điểm họ kỹ thuật cưỡi ngựa luôn.
Nhìn qua Hoa Anh đơn độc nhưng đối với việc này nàng không khó xử mà tận tâm chỉ giáo đám khuê nữ kia.
Có người do uy phong của công chúa hiếu kỳ mà đến, không nghĩ Hoa Anh sẽ dạy mình học nên học rất nghiêm túc.
Trần Như Vân làm bộ bị trặc chân để Tần La Y đỡ mình sang một bên nghỉ ngơi. Hoa Anh đi tới, ngồi xuống nhéo nhéo cổ chân nàng “Không thương đến xương cốt, có thể do trật chút gân về nhà bôi chút rượu thuốc là khỏi.”
Nói xong nàng đứng lên, dõi mắt nhìn trại nuôi ngựa không biết đang nghĩ gì.
Tần La Y nâng Trần Như Vân dậy, Trần Như Vân chọc nàng ý bảo nói chuyện đi.
“Khụ!” Tần La Y lấy giọng, không nghĩ tới quá khứ một thời to gan lớn mật lúc này đứng trước Hoa Anh liền có chút rụt rè.
“Công chúa?”
“Hả?” Hoa Anh xoay đầu, nhàn nhạt lên tiếng.
Nếu đã mở miệng mà không nói thì thật là kỳ quái, vì thế Tần La Y chỉ có thể căng da đầu nói tiếp “Hoa, Hoa Anh công chúa, ta nghe nói Thái Hậu nương nương đang giúp người chọn hiền tế phải không, người đừng chê ta nhiều chuyện, kỳ thật ta cảm thấy trong triều có một người cùng công chúa rất xứng đôi, không biết công chúa có muốn suy xét một chút hay không?”
Nói hai câu ngắn thôi mà da đầu nàng như tê dại, hô hấp cũng khó khăn.
Nếu không phải đối mặt với Thời Phái thì đối với người khác Hoa Anh có chút hiền lành “Phải không? Không biết là vị tài tuấn nào? Không ngại nói ta nghe một chút.”
“Là trạng Nguyên Chu Hi đó, hắn không chỉ có tài mà nhân phẩm lại thanh khiết, hơn nữa hắn chỉ có một mình không vướng bận trưởng bối thúc hôn…”
Sắc mặt Hoa Anh lập tức thay đổi, chuyện này không phải quá buồn cười đi! Biểu tình lạnh nhạt hỏi lại.
“Ngươi nói là ai?”
“Chu Hi a, không biết công chúa có chút ấn tượng nào với hắn không, triều đình có mấy lần họp mặt có thể người gặp qua hắn rồi…”
Hoa Anh giơ tay cản lại “Từ từ nào! Là tên tiểu bạch thỏ trói gà không chặt miệng lưỡi sắc bén đó hả? Ngươi muốn giới thiệu hắn cho ta sao?”
Tần La Y sửng sốt, tiểu bạch thỏ? Vóc người Chu Hi đĩnh bạt, tuy có gầy một chút trắng một chút, nhưng sao có thể so sánh với động vật đáng yêu thế được.
“Ách… Công chúa cảm thấy hắn chẳng ra gì sao?” Nàng hỏi cẩn thận lại.
Hoa Anh hít một hơi thật sâu, không biết đầu óc nữ nhân Đại Hạ thế nào mà lớn lên, suy nghĩ giữa họ và nàng như hai đường thẳng song song. Chỉ sợ nam tử chanh chua kia thuộc loại hình các nàng thích đi?
May mà nàng chướng mắt hắn.
“Xác thật chẳng ra gì, dẫn ngựa cho ta còn không xứng nữa là.”
Cũng do ở cửa cung nàng ăn nói lỗ mãng, nhưng thì sao, chỉ vài câu mà hắn chọc đến gai ốc nàng rồi. Hắn châm chọc nàng tứ chi phát triển, còn nghi lễ cơ bản, trí tuệ mưu lược đều thua xa tướng sĩ Đại Hạ cho nên mới bại trận.
Lời này nếu là do Thời Phái đánh bại nàng nói ra còn tạm chấp nhận đi. Nhưng hắn chỉ là một tiểu tử vô danh cư nhiên cũng dám? Hắn muốn gì chứ?
Tần La Y không dám nhiều lời nữa, Trần Như Vân phía sau kéo kéo nàng, hai người nhìn nhau, công chúa Hoa Anh này trừ bỏ việc hòa thân thì là một kẻ ngang ngược vô lý, không biết hôm nay hỏa khí ở đâu mà lớn như vậy chứ?
Xem ra con đường này đi không thông rồi, cả hai rất thất vọng, đặc biệt là Trần Như Vân, trừ lần đó ra nàng tạm thời chưa nghĩ được biện pháp nào tốt hơn cả. Biểu tẩu là người tốt, nàng không hy vọng biểu tẩu chịu thương tổn gì, còn có tiểu Đầu Nhất đáng yêu cùng Tiểu Bảo bảo chưa sinh ra nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook