Ngày Mai Liền Hòa Ly
-
Chương 2: Còn muốn ly chưa thể rời?
Ánh trăng sáng trong tựa thủy ngân, len qua manh giấy dầu dán cửa sổ chiếu vào bên trong, trong phòng khắp nơi choáng ngợp hầu như đều màu đỏ, hai chữ hỷ đỏ thẫm đập vào mắt chói loá, trên chiếc giường màu đỏ, trướng màn trong suốt cũng thế, nơi đó thấp thoáng hai nhân ảnh quấn nhau xuân ý dạt dào, giường lớn không ngường kêu vang kẽo kẹt đến độ ánh trăng cũng phải xấu hổ đỏ mặt.
Qua một lúc sau, bên trong động tĩnh mới hoàn toàn bình ổn, gương mặt tiểu tức phụ đỏ bừng, rúc trong cánh tay thiếu niên chưa thể bình phục sau cuộc mây mưa vừa rồi.
“Nàng có khỏe không?” Thiếu niên khẽ cười, âm thanh nhu nhu dựa đỉnh đầu nàng hỏi.
Bọn họ thành thân được mười ngày, cuộc hôn nhân này là do phụ mẫu sắp đặt, qua mấy ngày này tiếp xúc chàng phát hiện tính tình nàng nhu mỳ, đáng yêu. Trước kia từng gặp qua nhưng chàng không có chút ấn tượng nào đặc biệt về nàng, nhưng thế này cũng không tồi. Hơn nữa chàng mới nếm qua chuyện chăn gối, lại trong tuổi thanh niên xung sức, mấy này qua cùng chung chăn gối dù ý chí sắt đá cũng thua, lòng chàng thực chấp nhận nàng.
Chàng rõ ràng, nếu mình đã thành thân rồi, thứ không phải của mình sẽ không suy nghĩ nhiều.
Tiểu tức phụ không phải dạng mỹ nhân xuất chúng, thân mình cân đối vừa vặn, gương mặt tròn tròn có chút trẻ con, đôi mắt to tròn, cái mũi xinh xinh, cái miệng chúm chím trông thanh lệ cùng đáng yêu.
Nàng trộm nhìn chàng, thẹn thùng nói “Còn hảo, cũng đã quen.”
Thiếu niên tiếp tục cười, âm lượng trầm thấp dễ nghe, cười xong chàng thủ thỉ bên tai nàng trịnh trọng nói: “Phu nhân, đời này ta sẽ hảo hảo đối với nàng, nhất sinh nhất thế một đôi.”
Thiếu nữ nghe xong chủ động ôm chặt eo chàng, dán mặt hõm cổ chàng nói “Vâng, ta đời này cũng sẽ hảo hảo đối với chàng, toàn tâm toàn ý.”
- -- --------
Giang Nhã Phù bị tiếng nói của hạ nhân ngoài cửa đánh thức, tối hôm qua giấc ngủ không tốt, khẽ động hạ mí mắt liền cảm thấy đầu thật đau như thể muốn nứt ra.
Chậm rãi mở mắt, đập thẳng vào chính là một màu đỏ rực, nàng vẫn chưa thể tỉnh táo bỗng phát hiện kế bên có người. Nàng nhớ rõ ràng tối qua mình ngủ chỉ một mình…
Nàng nhanh chóng nhìn về phía người bên cạnh, bắt gặp một gương mặt quen thuộc lại xa lạ! Đây là Thời Phái không sai, nhưng sao ông ấy lại trẻ đến nhiều tuổi như vậy? Chẳng lẽ nàng vẫn ở trong mộng? Nhưng này mộng cũng quá chân thật.
Nàng duỗi tay sờ sờ trước ngược ông, có nhiệt! Hơi thở phập phồng!
“Này! Tỉnh tỉnh!”
Thời Phái tối hôm qua ngủ cũng không tốt, bị nàng đẩy phải rời giường liền sinh khí “Muốn chết, lão gia ta còn muốn ngủ.”
Xúc cảm này! Âm thanh này! Hết thảy đều rất chân thật! Giang Nhã Phù véo mạnh lên người một phen, cảm giác đau đớn càng thêm chân thật, này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Là chuyện quỷ gì?
Bọn nha hoàn ở bên ngoài nghe động tĩnh kêu một tiếng “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, nô tỳ bưng nước cùng quần áo sạch sẽ vào.”
Một thanh tú đại nha hoàn mang theo hai tiểu nha hoàn đẩy cửa đi vào.
Giang Nhã Phù hoảng loạn một phen kéo ra giường màn, nhìn về phía đại nha hoàn hô lên “Mộc Lưu Phi! Như thế nào lại là ngươi? Không phải… Không phải…” Đã chết sao?
Không! Có gì đó không đúng! Đây là gương mặt Mộc Lưu Phi lúc trẻ, sau nàng là Xuân Hạnh cùng Xuân nguyệt đều cũng vậy, chuyện gì thế này?
Mộc Lưu Phi bị nàng hỏi thế, gương mặt ngốc đơ hơi sợ, thầm nghĩ Thiếu phu nhân chắc là va chạm cái gì không sạch sẽ mới hỏi vậy, nàng cười trả lời: “Thiếu phu nhân người có khó chịu chỗ nào không? Tại sao người ngủ dậy liền quên mất nô tỳ?”
Thời Phái bị cuộc nói chuyện làm cho thanh tỉnh, ông không tình nguyện ngồi dậy mở mắt, bị người trước làm kinh ngạc đến quên cả tức giận vì bị phiền giấc ngủ.
Đôi mắt ông nhìn chằm chằm bà, xác không phải mình ảo giác, ông run giọng hỏi “Bà…… Phu nhân? Nhã phù?”
Phu thê hai người nhìn nhau, đều cùng vẻ mặt khiếp sợ đến ngu người, Thời Phái liếc nhìn quanh phòng vài lần, thật khó tin tưởng ông vươn tay phải véo gương mặt trắng nõn Giang Nhã Phù.
Bị véo đau, Giang Nhã Phù cậy bàn tay to đang giày xéo mặt mình, nhìn chằm chằm đối mắt ông, thấp thỏm bất an thấp giọng hỏi “Quốc công gia? Đầu nhất, Viên thạch, Ngọc Nhi?”
Thời Phái hiểu rõ, nín thở chăm chú nhìn nàng gật gật đầu, tuy rằng quá sức tưởng tượng, nhưng sự tình thực sự đã xảy ra, bọn họ cùng trở về thời điểm mới thành thân, nhìn bọn nha hoàn vừa vào, nhìn bố trí trong phòng, đều cùng lúc ấy giống nhau như đúc.
Giang Nhã Phù càng thêm hoảng loạn “Sao có thể? Chúng ta vừa trở về! Hài…”
Thời Phái ra hiệu nàng từ từ nói, chuyện này khó giải thích rõ với đám nha hoàn, nhìn họ ông nói “Các ngươi để lại những thứ đó xuống rồi lui trước đi, nơi này tạm thời không cần các ngươi hầu hạ.”
“Vâng.” Mộc Lưu Phi áp nghi vấn trong lòng xuống, mang theo hai cái nha hoàn đi ra ngoài.
Cửa lần nữa từ bên ngoài đóng lại, phòng trong chỉ còn lại hai lão gia hỏa đột nhiên khôi phục thanh xuân, không khí tức khắc chuyển biến vi diệu.
Hôm qua vừa mới cãi nhau muốn cùng hòa li, kết quả sau một giấc ngủ dậy ông trời liền cho bọn họ cơ hội trùng sinh, thế nhưng ông trời… Nên đánh không đây!
Không còn người ngoài, hai người không nhất thiết đeo mặt nạ, cảm giác cả người mát lạnh, Giang Nhã Phù đi chân trần xuống đất đem xiêm y lấy cho mình và ném cho Thời Phái một bộ nhanh chóng mặc vào.
“Ông nói chúng ta có thể trở về sao?”
Thời Phái không vội vã mặc quần áo, ánh mắt vẫn luôn ở trên người nàng không rời trả lời “Ta thật đã quên, lúc tuổi trẻ bà còn rất có thịt.”
“Thời Phái!”
“Đừng nghĩ, trải qua một lần đã là kỳ tích, lão phu không tin còn có lần thứ hai. Nơi này hết thảy đều rất chân thực, chúng ta thật sự một lần nữa sống lại.”
Giang Nhã Phù bề ngoài hiện tại là cái tiểu cô nương, nhưng nội tâm đã là thành thục ổn trọng của phụ nhân. Nàng cũng biết là vậy chỉ là muốn một đáp án khác mà thôi.
Nàng suy sụp ngồi ở trước gương, nhìn chính mình gương mặt tuổi trẻ, đôi mắt ảm đạm nhìn xa xăm, nàng thực luyến tiếc bọn nhỏ, không biết thế giới kia còn nàng hay không có nàng cùng Thời Phái.
Thời Phái trầm mặt suy nghĩ, chém giết nửa đời, vừa mới có thể an nhàn quãng đời còn lại, ai ngờ trời cao thế nhưng đối ông như thể một trò đùa vui. Dù vậy, từ trước đến nay tư tưởng ông rất phóng khoán, rất nhanh tiếp nhận hiện thực.
Một khi tiếp nhận tình hình thực tế, ông nhớ lại thời trẻ của mình, nhìn lướt những đồ dùng trong phòng cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bụng Giang Nhã Phù.
“Không cần quá khổ sở, bà không nghĩ tới sao, tuy bọn nhỏ không thấy được nhưng lúc này lão gia tử, mọi người đều tồn tại sao.”
Lời này lập tức làm tâm trạng Giang Nhã Phù cô đơn ánh mắt trở nên sáng rực, đúng vậy, trùng sinh một lần nàng có thể đền bù đạo hiếu đời trước tiếc nuối, phụ thân còn có lão quốc công gia lúc này tất cả đều khỏe mạnh.
“Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Từ khi nào ông ấy còn có kiểu thừa nước đục thả câu thế này.
“Xem trong phòng bố trí, bọn nha hoàn thái độ, tối hôm qua hẳn không phải đêm động phòng hoa chúc, ta nếu đoán không sai, chúng ta thành thân hẳn đã nhiều ngày, lúc này, Đầu nhất đã có trong bụng bà.”
Giang Nhã Phù theo bản năng nhìn bụng nhỏ của mình, đưa tay ấn, trong lòng ngũ vị tạp trần…
Thật ra năm đó vừa thành thân nàng liền có thai.
Trời cao đang trêu đùa nàng sao? Nếu thật muốn cho hai người lần nữa cơ hội lựa chọn, vì sao không cho thời gian sớm hơn một chút, lúc mà cả hai vẫn chưa gả! Nhưng cố tình là ngày hôm nay, trong bụng nàng chắc đã có tiểu Đầu nhất, lại lần nữa cùng Thời Phái dây dưa.
Trải qua tràng khắc khẩu ngày hôm qua, nếu trùng sinh sớm hơn nàng thật sự sẽ thận trọng suy xét nên hay không lần nữa gả cho Thời Phái, không phải nàng hoàn toàn chặt đứt thân duyên cùng các hài tử, nhưng thử một lần không liên quan với ông có thể khác không.
Nhưng hiện tại…
Nàng nhìn về phía Thời Phái, xuyên thấu qua gương mặt tuổi trẻ đầy tinh thần đến gương mặt nhăn nheo bởi thời gian mà mắng nàng, nói nàng chanh chua, nàng cắn chặt môi, nhớ đêm qua đầy phẫn hận giờ không biết nên nói như thế nào.
Nàng thực bực bội, trong đầu nháo loạn loạn một đoàn tựa đống hồ nhão, về sau nàng nên làm cái gì? Một chút manh mối đều không có.
Nàng tuy rằng không nói, hai mươi năm phu thê, từ ánh mắt Thời Phái hiểu cảm thụ của nàng, nhìn ông bề ngoài bình tĩnh thực ra nội tâm cũng mờ mịt chẳng khác gì nàng.
Nhưng ông tự tin rằng, bất cứ lúc nào tinh thần mình vẫn mạnh hơn nàng, bao gồm cả tâm tính.
Vì vậy ông còn tỏ vẻ châm chọc hỏi nàng “Bà tính thế nào? Hiện tại còn muốn hòa li sao?”
Giang Nhã Phù trừng mắt nhìn ông, ánh mắt bốc hỏa nặng hơn hôm qua, hơn bốn mươi nàng còn dám đề hòa li, hiện tại mới mười bảy có cái gì mà nàng không dám? Ông ấy cho rằng hôm qua là nàng cùng ông nói giỡn? Ông không xin lỗi, ngược lại mở miệng còn kích thích nàng! Ông dựa vào cái gì chứ?
Triều đình Đại Hạ thông thoáng, đến mẹ đẻ đương kim thánh thượng còn tái giá nữa là. Ông nghĩ nàng nhu nhược, lại đang hoài thai nghĩ nàng không có ông sẽ sống không được?
Nực cười!
Mà hiện tại là nàng trùng sinh, mọi điều đều không thể nói trước, ai biết còn có những điều kỳ quái nào khác nữa. Thế giới này không nhất định sẽ giống kiếp trước, ai biết thực là nàng có đang hoài thai không?
Tuy rằng lý trí nghĩ vậy nhưng tận sâu nội tâm mình nàng vẫn hy vọng trong bụng có tiểu Đầu nhất.
“Ly! Đương nhiên ly! Ai lui trước sẽ là đồ lưu manh.” Không phải nói nàng thô tục sao? Nàng liền hoàn toàn triển lộ bản tính cho ông xem, dù sao cả hai cũng đã xé rách mặt rồi, nàng ở trong lòng ông vĩnh viễn kém Hứa Triển Nhan kia, nàng cần gì nhu thuận cho ai xem?
“Bây giờ đừng quen thói nói chuyện đó, trong bụng hài tử kia sẽ thế nào đây?” Thời Phái không muốn trêu đùa nữa, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm nàng. Nếu nàng hòa li để đi tìm nam nhân khác, nói muốn xoá sạch tiểu Đầu nhất, ổng nghĩ có thể mình tức giận động thủ bóp chết nàng.
Mắt nhìn bụng nhỏ đầy từ ái, Giang Nhã Phù ngẩng đầu trả lời “Đương nhiên là sinh xong tiểu Đầu nhất mới hòa li. Ha hả ông yên tâm, ta khinh thường dùng hài tử làm khó ông. Ông cứ việc tìm hồng nhan tri kỷ của mình, ta tuyệt không có ý kiến.”
Ánh mắt Thời Phái thâm trầm, giọng điệu càng trầm hơn “Bà không muốn dính dáng đến ta, ý là muốn ta cũng đừng làm khó bà? Để bà thoải mái quay lại cùng Chu ca ca?”
“Ừ, nói vậy cũng đúng, chúng ta trừ bỏ dính dáng tiểu Đầu nhất, còn lại nước sông không phạm nước giếng, Giang Nhã Phù ta nói được thì làm được.”
Thời Phái bị nàng hoàn toàn chọc giận cười lạnh “Bà yên tâm, ta cũng không muốn làm kia phường lưu manh!”
Qua một lúc sau, bên trong động tĩnh mới hoàn toàn bình ổn, gương mặt tiểu tức phụ đỏ bừng, rúc trong cánh tay thiếu niên chưa thể bình phục sau cuộc mây mưa vừa rồi.
“Nàng có khỏe không?” Thiếu niên khẽ cười, âm thanh nhu nhu dựa đỉnh đầu nàng hỏi.
Bọn họ thành thân được mười ngày, cuộc hôn nhân này là do phụ mẫu sắp đặt, qua mấy ngày này tiếp xúc chàng phát hiện tính tình nàng nhu mỳ, đáng yêu. Trước kia từng gặp qua nhưng chàng không có chút ấn tượng nào đặc biệt về nàng, nhưng thế này cũng không tồi. Hơn nữa chàng mới nếm qua chuyện chăn gối, lại trong tuổi thanh niên xung sức, mấy này qua cùng chung chăn gối dù ý chí sắt đá cũng thua, lòng chàng thực chấp nhận nàng.
Chàng rõ ràng, nếu mình đã thành thân rồi, thứ không phải của mình sẽ không suy nghĩ nhiều.
Tiểu tức phụ không phải dạng mỹ nhân xuất chúng, thân mình cân đối vừa vặn, gương mặt tròn tròn có chút trẻ con, đôi mắt to tròn, cái mũi xinh xinh, cái miệng chúm chím trông thanh lệ cùng đáng yêu.
Nàng trộm nhìn chàng, thẹn thùng nói “Còn hảo, cũng đã quen.”
Thiếu niên tiếp tục cười, âm lượng trầm thấp dễ nghe, cười xong chàng thủ thỉ bên tai nàng trịnh trọng nói: “Phu nhân, đời này ta sẽ hảo hảo đối với nàng, nhất sinh nhất thế một đôi.”
Thiếu nữ nghe xong chủ động ôm chặt eo chàng, dán mặt hõm cổ chàng nói “Vâng, ta đời này cũng sẽ hảo hảo đối với chàng, toàn tâm toàn ý.”
- -- --------
Giang Nhã Phù bị tiếng nói của hạ nhân ngoài cửa đánh thức, tối hôm qua giấc ngủ không tốt, khẽ động hạ mí mắt liền cảm thấy đầu thật đau như thể muốn nứt ra.
Chậm rãi mở mắt, đập thẳng vào chính là một màu đỏ rực, nàng vẫn chưa thể tỉnh táo bỗng phát hiện kế bên có người. Nàng nhớ rõ ràng tối qua mình ngủ chỉ một mình…
Nàng nhanh chóng nhìn về phía người bên cạnh, bắt gặp một gương mặt quen thuộc lại xa lạ! Đây là Thời Phái không sai, nhưng sao ông ấy lại trẻ đến nhiều tuổi như vậy? Chẳng lẽ nàng vẫn ở trong mộng? Nhưng này mộng cũng quá chân thật.
Nàng duỗi tay sờ sờ trước ngược ông, có nhiệt! Hơi thở phập phồng!
“Này! Tỉnh tỉnh!”
Thời Phái tối hôm qua ngủ cũng không tốt, bị nàng đẩy phải rời giường liền sinh khí “Muốn chết, lão gia ta còn muốn ngủ.”
Xúc cảm này! Âm thanh này! Hết thảy đều rất chân thật! Giang Nhã Phù véo mạnh lên người một phen, cảm giác đau đớn càng thêm chân thật, này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Là chuyện quỷ gì?
Bọn nha hoàn ở bên ngoài nghe động tĩnh kêu một tiếng “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, nô tỳ bưng nước cùng quần áo sạch sẽ vào.”
Một thanh tú đại nha hoàn mang theo hai tiểu nha hoàn đẩy cửa đi vào.
Giang Nhã Phù hoảng loạn một phen kéo ra giường màn, nhìn về phía đại nha hoàn hô lên “Mộc Lưu Phi! Như thế nào lại là ngươi? Không phải… Không phải…” Đã chết sao?
Không! Có gì đó không đúng! Đây là gương mặt Mộc Lưu Phi lúc trẻ, sau nàng là Xuân Hạnh cùng Xuân nguyệt đều cũng vậy, chuyện gì thế này?
Mộc Lưu Phi bị nàng hỏi thế, gương mặt ngốc đơ hơi sợ, thầm nghĩ Thiếu phu nhân chắc là va chạm cái gì không sạch sẽ mới hỏi vậy, nàng cười trả lời: “Thiếu phu nhân người có khó chịu chỗ nào không? Tại sao người ngủ dậy liền quên mất nô tỳ?”
Thời Phái bị cuộc nói chuyện làm cho thanh tỉnh, ông không tình nguyện ngồi dậy mở mắt, bị người trước làm kinh ngạc đến quên cả tức giận vì bị phiền giấc ngủ.
Đôi mắt ông nhìn chằm chằm bà, xác không phải mình ảo giác, ông run giọng hỏi “Bà…… Phu nhân? Nhã phù?”
Phu thê hai người nhìn nhau, đều cùng vẻ mặt khiếp sợ đến ngu người, Thời Phái liếc nhìn quanh phòng vài lần, thật khó tin tưởng ông vươn tay phải véo gương mặt trắng nõn Giang Nhã Phù.
Bị véo đau, Giang Nhã Phù cậy bàn tay to đang giày xéo mặt mình, nhìn chằm chằm đối mắt ông, thấp thỏm bất an thấp giọng hỏi “Quốc công gia? Đầu nhất, Viên thạch, Ngọc Nhi?”
Thời Phái hiểu rõ, nín thở chăm chú nhìn nàng gật gật đầu, tuy rằng quá sức tưởng tượng, nhưng sự tình thực sự đã xảy ra, bọn họ cùng trở về thời điểm mới thành thân, nhìn bọn nha hoàn vừa vào, nhìn bố trí trong phòng, đều cùng lúc ấy giống nhau như đúc.
Giang Nhã Phù càng thêm hoảng loạn “Sao có thể? Chúng ta vừa trở về! Hài…”
Thời Phái ra hiệu nàng từ từ nói, chuyện này khó giải thích rõ với đám nha hoàn, nhìn họ ông nói “Các ngươi để lại những thứ đó xuống rồi lui trước đi, nơi này tạm thời không cần các ngươi hầu hạ.”
“Vâng.” Mộc Lưu Phi áp nghi vấn trong lòng xuống, mang theo hai cái nha hoàn đi ra ngoài.
Cửa lần nữa từ bên ngoài đóng lại, phòng trong chỉ còn lại hai lão gia hỏa đột nhiên khôi phục thanh xuân, không khí tức khắc chuyển biến vi diệu.
Hôm qua vừa mới cãi nhau muốn cùng hòa li, kết quả sau một giấc ngủ dậy ông trời liền cho bọn họ cơ hội trùng sinh, thế nhưng ông trời… Nên đánh không đây!
Không còn người ngoài, hai người không nhất thiết đeo mặt nạ, cảm giác cả người mát lạnh, Giang Nhã Phù đi chân trần xuống đất đem xiêm y lấy cho mình và ném cho Thời Phái một bộ nhanh chóng mặc vào.
“Ông nói chúng ta có thể trở về sao?”
Thời Phái không vội vã mặc quần áo, ánh mắt vẫn luôn ở trên người nàng không rời trả lời “Ta thật đã quên, lúc tuổi trẻ bà còn rất có thịt.”
“Thời Phái!”
“Đừng nghĩ, trải qua một lần đã là kỳ tích, lão phu không tin còn có lần thứ hai. Nơi này hết thảy đều rất chân thực, chúng ta thật sự một lần nữa sống lại.”
Giang Nhã Phù bề ngoài hiện tại là cái tiểu cô nương, nhưng nội tâm đã là thành thục ổn trọng của phụ nhân. Nàng cũng biết là vậy chỉ là muốn một đáp án khác mà thôi.
Nàng suy sụp ngồi ở trước gương, nhìn chính mình gương mặt tuổi trẻ, đôi mắt ảm đạm nhìn xa xăm, nàng thực luyến tiếc bọn nhỏ, không biết thế giới kia còn nàng hay không có nàng cùng Thời Phái.
Thời Phái trầm mặt suy nghĩ, chém giết nửa đời, vừa mới có thể an nhàn quãng đời còn lại, ai ngờ trời cao thế nhưng đối ông như thể một trò đùa vui. Dù vậy, từ trước đến nay tư tưởng ông rất phóng khoán, rất nhanh tiếp nhận hiện thực.
Một khi tiếp nhận tình hình thực tế, ông nhớ lại thời trẻ của mình, nhìn lướt những đồ dùng trong phòng cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bụng Giang Nhã Phù.
“Không cần quá khổ sở, bà không nghĩ tới sao, tuy bọn nhỏ không thấy được nhưng lúc này lão gia tử, mọi người đều tồn tại sao.”
Lời này lập tức làm tâm trạng Giang Nhã Phù cô đơn ánh mắt trở nên sáng rực, đúng vậy, trùng sinh một lần nàng có thể đền bù đạo hiếu đời trước tiếc nuối, phụ thân còn có lão quốc công gia lúc này tất cả đều khỏe mạnh.
“Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Từ khi nào ông ấy còn có kiểu thừa nước đục thả câu thế này.
“Xem trong phòng bố trí, bọn nha hoàn thái độ, tối hôm qua hẳn không phải đêm động phòng hoa chúc, ta nếu đoán không sai, chúng ta thành thân hẳn đã nhiều ngày, lúc này, Đầu nhất đã có trong bụng bà.”
Giang Nhã Phù theo bản năng nhìn bụng nhỏ của mình, đưa tay ấn, trong lòng ngũ vị tạp trần…
Thật ra năm đó vừa thành thân nàng liền có thai.
Trời cao đang trêu đùa nàng sao? Nếu thật muốn cho hai người lần nữa cơ hội lựa chọn, vì sao không cho thời gian sớm hơn một chút, lúc mà cả hai vẫn chưa gả! Nhưng cố tình là ngày hôm nay, trong bụng nàng chắc đã có tiểu Đầu nhất, lại lần nữa cùng Thời Phái dây dưa.
Trải qua tràng khắc khẩu ngày hôm qua, nếu trùng sinh sớm hơn nàng thật sự sẽ thận trọng suy xét nên hay không lần nữa gả cho Thời Phái, không phải nàng hoàn toàn chặt đứt thân duyên cùng các hài tử, nhưng thử một lần không liên quan với ông có thể khác không.
Nhưng hiện tại…
Nàng nhìn về phía Thời Phái, xuyên thấu qua gương mặt tuổi trẻ đầy tinh thần đến gương mặt nhăn nheo bởi thời gian mà mắng nàng, nói nàng chanh chua, nàng cắn chặt môi, nhớ đêm qua đầy phẫn hận giờ không biết nên nói như thế nào.
Nàng thực bực bội, trong đầu nháo loạn loạn một đoàn tựa đống hồ nhão, về sau nàng nên làm cái gì? Một chút manh mối đều không có.
Nàng tuy rằng không nói, hai mươi năm phu thê, từ ánh mắt Thời Phái hiểu cảm thụ của nàng, nhìn ông bề ngoài bình tĩnh thực ra nội tâm cũng mờ mịt chẳng khác gì nàng.
Nhưng ông tự tin rằng, bất cứ lúc nào tinh thần mình vẫn mạnh hơn nàng, bao gồm cả tâm tính.
Vì vậy ông còn tỏ vẻ châm chọc hỏi nàng “Bà tính thế nào? Hiện tại còn muốn hòa li sao?”
Giang Nhã Phù trừng mắt nhìn ông, ánh mắt bốc hỏa nặng hơn hôm qua, hơn bốn mươi nàng còn dám đề hòa li, hiện tại mới mười bảy có cái gì mà nàng không dám? Ông ấy cho rằng hôm qua là nàng cùng ông nói giỡn? Ông không xin lỗi, ngược lại mở miệng còn kích thích nàng! Ông dựa vào cái gì chứ?
Triều đình Đại Hạ thông thoáng, đến mẹ đẻ đương kim thánh thượng còn tái giá nữa là. Ông nghĩ nàng nhu nhược, lại đang hoài thai nghĩ nàng không có ông sẽ sống không được?
Nực cười!
Mà hiện tại là nàng trùng sinh, mọi điều đều không thể nói trước, ai biết còn có những điều kỳ quái nào khác nữa. Thế giới này không nhất định sẽ giống kiếp trước, ai biết thực là nàng có đang hoài thai không?
Tuy rằng lý trí nghĩ vậy nhưng tận sâu nội tâm mình nàng vẫn hy vọng trong bụng có tiểu Đầu nhất.
“Ly! Đương nhiên ly! Ai lui trước sẽ là đồ lưu manh.” Không phải nói nàng thô tục sao? Nàng liền hoàn toàn triển lộ bản tính cho ông xem, dù sao cả hai cũng đã xé rách mặt rồi, nàng ở trong lòng ông vĩnh viễn kém Hứa Triển Nhan kia, nàng cần gì nhu thuận cho ai xem?
“Bây giờ đừng quen thói nói chuyện đó, trong bụng hài tử kia sẽ thế nào đây?” Thời Phái không muốn trêu đùa nữa, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm nàng. Nếu nàng hòa li để đi tìm nam nhân khác, nói muốn xoá sạch tiểu Đầu nhất, ổng nghĩ có thể mình tức giận động thủ bóp chết nàng.
Mắt nhìn bụng nhỏ đầy từ ái, Giang Nhã Phù ngẩng đầu trả lời “Đương nhiên là sinh xong tiểu Đầu nhất mới hòa li. Ha hả ông yên tâm, ta khinh thường dùng hài tử làm khó ông. Ông cứ việc tìm hồng nhan tri kỷ của mình, ta tuyệt không có ý kiến.”
Ánh mắt Thời Phái thâm trầm, giọng điệu càng trầm hơn “Bà không muốn dính dáng đến ta, ý là muốn ta cũng đừng làm khó bà? Để bà thoải mái quay lại cùng Chu ca ca?”
“Ừ, nói vậy cũng đúng, chúng ta trừ bỏ dính dáng tiểu Đầu nhất, còn lại nước sông không phạm nước giếng, Giang Nhã Phù ta nói được thì làm được.”
Thời Phái bị nàng hoàn toàn chọc giận cười lạnh “Bà yên tâm, ta cũng không muốn làm kia phường lưu manh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook