Ngày Gió
-
Chương 10: Tôi vẫn không thỏa hiệp
Avenue đang trong cuộc họp thì tiếng tin nhắn ting ting vang lên.
Phong cầm điện thoại nhìn vào màn hình “Cảm ơn anh đã tẩy trắng cho tôi. Nhưng tôi vẫn nói một câu như cũ: Tôi sẽ không thỏa hiệp”
Phong nhíu mày bóp chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch, từng đường gân xanh chạy ngang dọc đan chéo trên mu bàn tay.
Mọi người trong bàn họp nhìn gương mặt biến đổi của anh, đoán có chuyện chẳng lành nhưng không ai dám lên tiếng hỏi.
“Bộ phận kế toán kiểm kê lại sổ sách, chớ để lọt thông tin gì ra bên ngoài. Bộ phận chăm sóc khách hàng cố gắng chiều lòng và đáp ứng tất cả những yêu cầu của khách. Bộ phận truyền thông làm tốt công tác báo chí, kiềm chế không được gây loạn trên mạng xã hội”
Các bộ phận ái ngại nhìn nhau vâng dạ. Không biết sắp tới có chuyện gì mà tổng giám đốc nghiêm trọng vậy.
“Được rồi, các bộ phận tập trung làm tốt công việc của mình đi. Tan họp”
Diệp Anh ngồi lại sau cùng. Khi mọi người đã ra khỏi phòng họp, cô lả lướt đi đến sau lưng Phong, vòng tay ôm cổ anh, bộ ngực đẫy đà ép sát lưng anh. Phong khó chịu, gỡ tay cô nàng ra.
“Đây là công sở”
Diệp Anh bĩu môi giận dỗi “Cũng là nhà của chúng mình mà”
Phong khó chịu “Em phải biết phân biệt việc công và tư”
Thấy khuôn mặt Phong lộ vẻ không vui, Diệp Anh tự động dịch ra ngồi sang ghế bên cạnh.
“Lúc...lúc nãy có chuyện gì phải không?”
“Không phải việc của em” Phong vẫn nhìn màn hình điện thoại.
“Anh, tối nay bố mẹ về nước, bảo chúng mình về ăn cơm”
Phong nhíu mày “Ừ, chiều e về trước đi. Anh xử lý công việc muộn chút sang sau”
Thấy Phong không thèm ngẩng đầu nhìn mình, Diệp Anh tức giận nhưng không dám phát ra ngoài.
Phong đứng dậy tay đút túi quần, đi ra khỏi phòng để lại Diệp Anh sau lưng ấm ức hậm hực.
————
Buổi tối tại nhà Diệp Anh
Ông Phúc ngồi trên ghế sofa sắc mặt đỏ bừng tức giận.
“Nó là thằng nào mà dám tới trễ vậy. Tôi lại hủy bỏ hôn ước bây giờ”
“Ông làm gì mà nổi nóng vậy. Chúng nó còn trẻ chưa hiểu phép tắc”
“Trẻ mỏ cái gì nữa, nó đã 26 tuổi đầu rồi, đường đường là tổng giám đốc của một công ty, vuốt mặt cũng phải nể mũi”
“Thì ông cũng phải để nó làm xong việc”
“Việc việc cái gì, tôi mà điên lên tôi rút hết vốn cắt hết hợp đồng xem nó có trụ được không, láo toét”
Diệp Anh nghe vậy hết hồn, nũng nịu ôm cánh tay ông Phúc.
“Ba à, lâu ngày gặp con gái không hỏi con được câu nào, bao giờ cũng mắng Phong Phong. Hứ, con hổng chịu đâu”
Ông Phúc dịu lại, cưng chiều xoa đầu con gái.
“Cục cưng của ba, bao nhiêu thằng thích không ưng, chạy theo cái thằng đó làm gì hả con. Nó đã không coi con ra gì”
Diệp Anh lại giậm chân nũng nịu.
“Ba đừng mở miệng ra là nói anh ấy thằng này thằng kia, con buồn nghe ba. Lát nữa anh ấy qua, ba cũng đừng làm con buồn đó”
Ông Phúc thở dài, con với cái đúng là chiều quá không phân biệt được tốt xấu mà.
Tiếng ô tô phanh trước cổng, Diệp Anh nhanh chóng thả tay ông Phúc ra, chạy như bay ra khỏi cổng.
Ông Phúc bị con gái rượu vất bỏ lại, có chút bực bội.
“Bà thấy cưng chiều nó bao nhiêu năm, giờ thấy trai là mắt sáng lên có thấy bố mẹ nữa đâu”
“Thôi ông, bọn trẻ nó vậy mà”
Phong đĩnh đạc bước vào, bên cạnh Diệp Anh tíu tít nhưng nhìn hai người chẳng liên quan.
“Ghê nhỉ, anh bận đến thế sao”
Phong vẫn bình thản không lộ cảm xúc.
“Cháu xin lỗi, xử lý việc công ty đến hơi trễ”
“Có mỗi việc xử lý cái con phóng viên quèn”
Phong nhíu mày “Bác...”
Ngửi thấy không khí có phần căng thẳng, bà Thảo khéo léo ngắt lời.
“Thôi vào ăn cơm đi, muộn rồi. Hôm nay có nhiều món hai đứa thích lắm”
Diệp Anh vẫn giành phần ngồi sát sàn sạt bên Phong. Ông Phúc bực lắm nhưng phải cố nhịn. Bữa ăn diễn ra có phần khách khí. Ông Phúc hỏi gì anh nói cái đó, bên cạnh Diệp Anh vẫn nũng nịu đòi gắp đồ ăn, Phong cũng chiều cô ta, ăn một miếng thi thoảng lại gắp một miếng đặt vào chén.
“Cậu đã xử lý xong mấy bài đánh đấm đó chưa?”
“Cũng sắp”
“Sắp là sắp thế nào, phải tay tôi thì nó nát lâu rồi”
Phong lạnh lùng “Cháu không thích dùng bạo lực”
“Ha ha, khá! Cậu tưởng bố cậu kinh doanh trong sạch lắm mà được cơ ngơi này à? Hay cậu không dám? Để tôi”
Tay cầm đũa của Phong nắm chặt, anh gằn giọng “Việc công ty cháu bác không cần lo”
“A, thằng nhóc này. Cổ phần của tôi trong đó đến...”
“Nếu bác muốn định đoạt công ty thì họp cổ đông nhấc cháu xuống. Còn bây giờ cháu vẫn đang điều hành, quyền định đoạt là ở cháu”
“Cậu...”
“Cháu ăn đủ rồi. Xin lỗi cháu có việc xin phép về trước”
Nói rồi anh cầm áo khoác trên giá đi thẳng ra ngoài.
Diệp Anh vội chạy theo sau.
“Anh, anh đừng đi, ăn tráng miệng đã”
Phong không nói gì ngồi thẳng vào xe rồ ga vọt ra cổng.
Diệp Anh chạy vào ném chiếc đũa vẫn đang cầm trên tay cái cạch.
“Ba, tại ba hết, lần nào cũng gây gổ mắng chửi anh ấy”
“Thằng mất dạy đó mà con còn yêu thương được sao, ba kiếm cho con đứa khác ngon hơn trăm lần. Con gái thích tây hay ta, con bộ trưởng hay con quan chức?”
Diệp Anh giận dỗi “Con không thích ai hết, con chỉ lấy anh Phong” rồi hậm hực chạy lên lầu.
Ông Phúc ôm ngực thở dốc. Ông phát điên, có hai đứa con một đứa thì phá phách, một đứa thì nhất quyết chạy theo một thằng không ra gì. Ông làm sao sống nổi đây!
Phong rồ ga vọt ra ngoài khu biệt thự, thật bức bí. Anh nới lỏng cổ áo, hạ cửa kính hít thở khí trời. Bây giờ đang là mùa thu không khí mát mẻ dễ chịu nhưng sao anh vẫn bực bội trong lòng. Tay đặt trên vô lăng gõ nhẹ. Trong đầu tràn ngập dòng tin nhắn sáng nay.
Bước tiếp theo cô ta định làm gì? Không thỏa hiệp sao? Chẳng nhẽ sẽ động vào tài chính công ty? Không thể, sổ sách của công ty được bảo mật rất kỹ, chính tay anh kiểm tra mỗi tuần. Anh cũng đã cho người lót tay các sếp ở bên thuế, sẽ không bao giờ lộ được sổ sách gốc. Tất cả đầu vào đầu ra đều chặt chẽ và hợp thức hoá đến từng con số. Trừ khi có nội gián mới có thể để lộ khe hở. Nhưng điều này cũng là bất khả thi. Sổ cơ mật chỉ giám đốc tài chính, trợ lý Lâm và anh biết được, các hoạt động của công ty cũng nằm trong vòng bí mật ba người. Trợ lý Lâm là bạn từ thời trung học, không có khả năng phản lại, giám đốc tài chính là người được lợi lộc nhất công ty, lại là người của ba anh từ ngày xưa sẽ không có khả năng để lộ.
Nếu vậy thì những lời nói của cô ta “không thoả hiệp” có hay không là hăm dọa hay cô ta sẽ có cách tiếp cận nào khác.
Để giải quyết một phóng viên nhỏ không khó nếu như quyết liệt từ đầu. Nhưng Phong không tài nào ra tay được. Nguyên tắc của anh là không động đến phụ nữ.
Đi thẳng vào Diamond bay, Khôi, Triết và Tú đã ngồi chờ sẵn. Phong vất áo khoác lên ghế, nhíu mày nhìn mấy cô gái mặt non choẹt đang bị mấy thằng bạn ôm cứng. Khôi ngồi bên cạnh một mình, bắt chéo chân nghịch điện thoại.
“Gọi cho cậu một đứa trẻ nhất nha” Triết nháy mắt.
“Điên à”
Phong cầm ly rượu nốc một hơi cạn sạch.
“Ha ha đùa tí, sao hôm nay bực bội vậy. Cậu khéo có khi phải đi kiểm tra lại giới tính đi”
Tú nắm mông cô gái bóp mạnh một cái, cô ta “á” lên một tiếng nũng nịu.
Phong nhìn càng ngứa mắt “Cút hết ngay”
Tú và Triết đành vỗ mông hai em gái “Đi đi lát các anh gọi” rồi dúi một xấp tiền vào tay họ. Mấy cô gái hát sung sướng ưỡn ẹo đi ra ngoài.
Phong cầm điện thoại nhìn vào màn hình “Cảm ơn anh đã tẩy trắng cho tôi. Nhưng tôi vẫn nói một câu như cũ: Tôi sẽ không thỏa hiệp”
Phong nhíu mày bóp chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch, từng đường gân xanh chạy ngang dọc đan chéo trên mu bàn tay.
Mọi người trong bàn họp nhìn gương mặt biến đổi của anh, đoán có chuyện chẳng lành nhưng không ai dám lên tiếng hỏi.
“Bộ phận kế toán kiểm kê lại sổ sách, chớ để lọt thông tin gì ra bên ngoài. Bộ phận chăm sóc khách hàng cố gắng chiều lòng và đáp ứng tất cả những yêu cầu của khách. Bộ phận truyền thông làm tốt công tác báo chí, kiềm chế không được gây loạn trên mạng xã hội”
Các bộ phận ái ngại nhìn nhau vâng dạ. Không biết sắp tới có chuyện gì mà tổng giám đốc nghiêm trọng vậy.
“Được rồi, các bộ phận tập trung làm tốt công việc của mình đi. Tan họp”
Diệp Anh ngồi lại sau cùng. Khi mọi người đã ra khỏi phòng họp, cô lả lướt đi đến sau lưng Phong, vòng tay ôm cổ anh, bộ ngực đẫy đà ép sát lưng anh. Phong khó chịu, gỡ tay cô nàng ra.
“Đây là công sở”
Diệp Anh bĩu môi giận dỗi “Cũng là nhà của chúng mình mà”
Phong khó chịu “Em phải biết phân biệt việc công và tư”
Thấy khuôn mặt Phong lộ vẻ không vui, Diệp Anh tự động dịch ra ngồi sang ghế bên cạnh.
“Lúc...lúc nãy có chuyện gì phải không?”
“Không phải việc của em” Phong vẫn nhìn màn hình điện thoại.
“Anh, tối nay bố mẹ về nước, bảo chúng mình về ăn cơm”
Phong nhíu mày “Ừ, chiều e về trước đi. Anh xử lý công việc muộn chút sang sau”
Thấy Phong không thèm ngẩng đầu nhìn mình, Diệp Anh tức giận nhưng không dám phát ra ngoài.
Phong đứng dậy tay đút túi quần, đi ra khỏi phòng để lại Diệp Anh sau lưng ấm ức hậm hực.
————
Buổi tối tại nhà Diệp Anh
Ông Phúc ngồi trên ghế sofa sắc mặt đỏ bừng tức giận.
“Nó là thằng nào mà dám tới trễ vậy. Tôi lại hủy bỏ hôn ước bây giờ”
“Ông làm gì mà nổi nóng vậy. Chúng nó còn trẻ chưa hiểu phép tắc”
“Trẻ mỏ cái gì nữa, nó đã 26 tuổi đầu rồi, đường đường là tổng giám đốc của một công ty, vuốt mặt cũng phải nể mũi”
“Thì ông cũng phải để nó làm xong việc”
“Việc việc cái gì, tôi mà điên lên tôi rút hết vốn cắt hết hợp đồng xem nó có trụ được không, láo toét”
Diệp Anh nghe vậy hết hồn, nũng nịu ôm cánh tay ông Phúc.
“Ba à, lâu ngày gặp con gái không hỏi con được câu nào, bao giờ cũng mắng Phong Phong. Hứ, con hổng chịu đâu”
Ông Phúc dịu lại, cưng chiều xoa đầu con gái.
“Cục cưng của ba, bao nhiêu thằng thích không ưng, chạy theo cái thằng đó làm gì hả con. Nó đã không coi con ra gì”
Diệp Anh lại giậm chân nũng nịu.
“Ba đừng mở miệng ra là nói anh ấy thằng này thằng kia, con buồn nghe ba. Lát nữa anh ấy qua, ba cũng đừng làm con buồn đó”
Ông Phúc thở dài, con với cái đúng là chiều quá không phân biệt được tốt xấu mà.
Tiếng ô tô phanh trước cổng, Diệp Anh nhanh chóng thả tay ông Phúc ra, chạy như bay ra khỏi cổng.
Ông Phúc bị con gái rượu vất bỏ lại, có chút bực bội.
“Bà thấy cưng chiều nó bao nhiêu năm, giờ thấy trai là mắt sáng lên có thấy bố mẹ nữa đâu”
“Thôi ông, bọn trẻ nó vậy mà”
Phong đĩnh đạc bước vào, bên cạnh Diệp Anh tíu tít nhưng nhìn hai người chẳng liên quan.
“Ghê nhỉ, anh bận đến thế sao”
Phong vẫn bình thản không lộ cảm xúc.
“Cháu xin lỗi, xử lý việc công ty đến hơi trễ”
“Có mỗi việc xử lý cái con phóng viên quèn”
Phong nhíu mày “Bác...”
Ngửi thấy không khí có phần căng thẳng, bà Thảo khéo léo ngắt lời.
“Thôi vào ăn cơm đi, muộn rồi. Hôm nay có nhiều món hai đứa thích lắm”
Diệp Anh vẫn giành phần ngồi sát sàn sạt bên Phong. Ông Phúc bực lắm nhưng phải cố nhịn. Bữa ăn diễn ra có phần khách khí. Ông Phúc hỏi gì anh nói cái đó, bên cạnh Diệp Anh vẫn nũng nịu đòi gắp đồ ăn, Phong cũng chiều cô ta, ăn một miếng thi thoảng lại gắp một miếng đặt vào chén.
“Cậu đã xử lý xong mấy bài đánh đấm đó chưa?”
“Cũng sắp”
“Sắp là sắp thế nào, phải tay tôi thì nó nát lâu rồi”
Phong lạnh lùng “Cháu không thích dùng bạo lực”
“Ha ha, khá! Cậu tưởng bố cậu kinh doanh trong sạch lắm mà được cơ ngơi này à? Hay cậu không dám? Để tôi”
Tay cầm đũa của Phong nắm chặt, anh gằn giọng “Việc công ty cháu bác không cần lo”
“A, thằng nhóc này. Cổ phần của tôi trong đó đến...”
“Nếu bác muốn định đoạt công ty thì họp cổ đông nhấc cháu xuống. Còn bây giờ cháu vẫn đang điều hành, quyền định đoạt là ở cháu”
“Cậu...”
“Cháu ăn đủ rồi. Xin lỗi cháu có việc xin phép về trước”
Nói rồi anh cầm áo khoác trên giá đi thẳng ra ngoài.
Diệp Anh vội chạy theo sau.
“Anh, anh đừng đi, ăn tráng miệng đã”
Phong không nói gì ngồi thẳng vào xe rồ ga vọt ra cổng.
Diệp Anh chạy vào ném chiếc đũa vẫn đang cầm trên tay cái cạch.
“Ba, tại ba hết, lần nào cũng gây gổ mắng chửi anh ấy”
“Thằng mất dạy đó mà con còn yêu thương được sao, ba kiếm cho con đứa khác ngon hơn trăm lần. Con gái thích tây hay ta, con bộ trưởng hay con quan chức?”
Diệp Anh giận dỗi “Con không thích ai hết, con chỉ lấy anh Phong” rồi hậm hực chạy lên lầu.
Ông Phúc ôm ngực thở dốc. Ông phát điên, có hai đứa con một đứa thì phá phách, một đứa thì nhất quyết chạy theo một thằng không ra gì. Ông làm sao sống nổi đây!
Phong rồ ga vọt ra ngoài khu biệt thự, thật bức bí. Anh nới lỏng cổ áo, hạ cửa kính hít thở khí trời. Bây giờ đang là mùa thu không khí mát mẻ dễ chịu nhưng sao anh vẫn bực bội trong lòng. Tay đặt trên vô lăng gõ nhẹ. Trong đầu tràn ngập dòng tin nhắn sáng nay.
Bước tiếp theo cô ta định làm gì? Không thỏa hiệp sao? Chẳng nhẽ sẽ động vào tài chính công ty? Không thể, sổ sách của công ty được bảo mật rất kỹ, chính tay anh kiểm tra mỗi tuần. Anh cũng đã cho người lót tay các sếp ở bên thuế, sẽ không bao giờ lộ được sổ sách gốc. Tất cả đầu vào đầu ra đều chặt chẽ và hợp thức hoá đến từng con số. Trừ khi có nội gián mới có thể để lộ khe hở. Nhưng điều này cũng là bất khả thi. Sổ cơ mật chỉ giám đốc tài chính, trợ lý Lâm và anh biết được, các hoạt động của công ty cũng nằm trong vòng bí mật ba người. Trợ lý Lâm là bạn từ thời trung học, không có khả năng phản lại, giám đốc tài chính là người được lợi lộc nhất công ty, lại là người của ba anh từ ngày xưa sẽ không có khả năng để lộ.
Nếu vậy thì những lời nói của cô ta “không thoả hiệp” có hay không là hăm dọa hay cô ta sẽ có cách tiếp cận nào khác.
Để giải quyết một phóng viên nhỏ không khó nếu như quyết liệt từ đầu. Nhưng Phong không tài nào ra tay được. Nguyên tắc của anh là không động đến phụ nữ.
Đi thẳng vào Diamond bay, Khôi, Triết và Tú đã ngồi chờ sẵn. Phong vất áo khoác lên ghế, nhíu mày nhìn mấy cô gái mặt non choẹt đang bị mấy thằng bạn ôm cứng. Khôi ngồi bên cạnh một mình, bắt chéo chân nghịch điện thoại.
“Gọi cho cậu một đứa trẻ nhất nha” Triết nháy mắt.
“Điên à”
Phong cầm ly rượu nốc một hơi cạn sạch.
“Ha ha đùa tí, sao hôm nay bực bội vậy. Cậu khéo có khi phải đi kiểm tra lại giới tính đi”
Tú nắm mông cô gái bóp mạnh một cái, cô ta “á” lên một tiếng nũng nịu.
Phong nhìn càng ngứa mắt “Cút hết ngay”
Tú và Triết đành vỗ mông hai em gái “Đi đi lát các anh gọi” rồi dúi một xấp tiền vào tay họ. Mấy cô gái hát sung sướng ưỡn ẹo đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook