Ngày Em Đến
Chương 57

Khoảng hơn bảy giờ sáng hôm sau, Trương Tư Ninh dẫn theo mọi người đến bệnh viện, hơn hai mươi người, bảy chiếc xe màu đen xếp thành một hàng dài, chạy trên đường nhìn vô cùng phong cách. Lúc đến bệnh viện chỉ mới hơn tám giờ, trong phòng bệnh ngoại trừ ông cụ và hộ lý ra không còn ai khác. Trương Tư Ninh nói chuyện với ông nội, chọc ghẹo để ông vui, đến khoảng mười giờ thì đứng dậy chuẩn bị ra về.

Ông cụ biết cô không muốn gặp con trai lớn của mình, tuy hơi buồn nhưng cũng không ép buộc cô, hơn nữa có ép buộc cũng không được, cháu gái lớn rồi, không quản được nữa.

Một ngày phẳng lặng trôi qua, buổi chiều Vệ Cẩm Huyên gọi điện về thông báo công việc của anh bên đó hết sức thuận lợi, nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, trước Chủ nhật này anh có thể bay về nước.

Trương Tư Ninh nghe xong vô cùng vui vẻ, mãi đến tối khuya đi ngủ tâm trạng vẫn rất tốt, vừa chợp mắt một cái đã thấy trời bừng sáng.

Lịch phẫu thuật của ông nội được sắp xếp vào chín giờ sáng hôm nay. Cũng như hôm qua, tám giờ sáng Trương Tư Ninh dẫn theo đoàn người chạy đến bệnh viện, khi lên lầu chỉ để tám người đi cùng, những người còn lại đợi phía dưới. Chuyện này do Trương Tư Ninh cố tình làm vậy, chứ nếu làm theo ý tiểu Trịnh, ít nhất cũng phải dẫn theo mười ba mười bốn người mới đảm bảo an toàn.

Trương Tư Ninh vừa lên tới không bao lâu, chú thím út và hai em họ cũng tới nơi, một lúc sau cô dượng nhỏ cũng dẫn em trai đến, trước đó cô có nghe thím út nói dượng nhỏ đi công tác bên ngoài, tối qua mới về tới.

Dượng nhỏ họ Nhạc, tên Nhạc Triển, là một ông chú trung niên đẹp trai, dáng người được giữ gìn rất tốt, cao gầy rắn rỏi, hấp dẫn hơn ông ba bụng bia ba thước của cô rất nhiều. Có điều ấn tượng của cô với dượng cũng không tốt đẹp gì, trước kia cảm thấy dượng rất tốt, sau này trưởng thành, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô mới biết dượng rất con buôn, có chút dáng dấp tiểu nhân, lúc ông ba đại gia của cô tái hôn, ông ta và cô nhỏ liền nhảy múa vui mừng, hôn lễ đều do ông ta chuẩn bị.

Em trai con cô nhỏ năm nay sáu tuổi, tên là Nhạc Gia Thụy, Trương Tư Ninh còn một em gái con cô nhỏ đang học đại học ở Thượng Hải, nhỏ hơn cô ba tuổi, nói là đang thi cuối kỳ, nên không về được.

Ba anh em Trương gia, tuy Trương Nghênh Trân nhỏ nhất, nhưng con gái lớn của cô ta so với con trai đầu của anh hai mình còn lớn hơn mấy tuổi, nói đến cũng không phải chuyện gì đáng vẻ vang, Trương Nghênh Trân kết hôn sớm, chưa đến mười tám tuổi đã qua lại không rõ ràng với Nhạc Triển, ở cùng nhau rồi bị lớn bụng, vì đây là chuyện rất xấu hổ, nên không nhiều người biết chuyện này, Trương Tư Ninh cũng chỉ tình cờ nghe thấy câu được câu mất khi họ hàng trong nhà nói xấu lẫn nhau.

Trước đó, Nhạc Triển đã mắng vợ mình một trận, lúc biết chuyện xảy ra sau khi cháu gái trở về. Mặc dù không tới mức chấn động lòng người, nhưng cũng đủ khiến người ta mở rộng tầm mắt. Nhất là cái người gọi là bạn trai kia….Ông ta dùng hơn bốn mươi năm kinh nghiệm lăn lộn nửa đời người ra phân tích, nếu thật sự người trong lời nói này có tồn tại …..thì bạn trai kia chắc chắn không phải người tầm thường!

Có điều năm ngoái trong nhà náo loạn quá dữ dội, hôm kia vợ hắn lại làm ra chuyện chẳng giống ai, nên mặc dù Nhạc Triển cảm thấy rất hứng thú nhưng cũng chỉ có thể tự mò mẫm suy nghĩ.

Một lúc sau, có cả mấy người bà con trong họ tộc cũng đến, nhưng từ đầu đến cuối không hề thấy bóng dáng con trai trưởng Trương Nghênh Hoa. Trương Nghênh Trân cau mày đi ra ngoài phòng bệnh gọi điện cho anh trai, trong lúc chờ điện thoại thông, cũng không quên giận dữ suy nghĩ, con nhỏ chết tiệt Trương Tư Ninh này thậm chí ngay cả tiếng dượng cũng chưa kêu, nếu như không phải lúc nói chuyện với Thụy Thụy nhà bà cũng còn quan tâm vài câu, thì vừa rồi ở bên trong chắc bà đã tát cho vài cái, cái thứ không biết lớn nhỏ.

Điện thoại kết nối, Trương Nghênh Trân oán giận: “Anh cả, gần chín giờ rồi, sao anh còn chưa tới!”

Trương Nghênh Hoa ở đầu bên kia hàm hồ nói lập tức tới ngay, sau đó còn lơ đãng thả thêm một câu: “Yến Yến và A Nghị cũng đi cùng.”

Trương Nghênh Trân nghe vậy cười lạnh: “Anh cả, anh muốn chọc cho ba tức chết đúng không, chuyện khác em mặc kệ, nhưng hôm nay ba làm phẫu thuật, nếu anh để chị ta đến, hậu quả anh tự gánh lấy!” Nói xong liền tức giận hừ hừ cúp máy. Mặc dù Trương Nghênh Trân bị Trương Tư Ninh làm cho rất tức giận, cũng muốn xem kịch vui con chồng và mẹ kế đấu đá lẫn nhau, nhưng bà ta vẫn tương đối hiếu thuận, biết ba mình hôm nay mổ tim, lỡ như có chuyện gì xảy ra, bà ta cũng không thể nào vui nổi, mẹ đã mất chỉ còn lại một người ba này, dĩ nhiên tất cả mọi chuyện phải lấy ông làm trọng.

Vì thế bà ta tranh thủ lúc ông cụ nắm tay Trương Tư Ninh nói chuyện với mấy người họ hàng, liền đi vào kêu hai vợ chồng anh hai và cả chồng mình ra ngoài, vẻ mặt mất hứng nói: “Anh cả dẫn theo Hàng Yến và a Nghị tới, làm sao bây giờ?”

“Sao anh cả lại không phân rõ nặng nhẹ vậy chứ! Ba đã nói không được để cho Hàng Yến tới đây! Bây giờ, Tư Tư lại đang ở đây, anh cả đâu phải không biết vì chuyện anh ấy tái hôn mà ba cảm thấy hổ thẹn với Tư Tư đến mức nào!” Trương Nghênh Khải vừa nghe xong cũng muốn phát hỏa, liền lấy di động ra gọi điện cho Trương Nghênh Hoa.

Nhạc Triển đầu óc linh hoạt, hắn giữ tay Trương Nghênh Khải lại nói: “Anh Hai, anh có gọi điện thoại cũng vô dụng, chân mọc trên người Hàng Yến, chị ta đã muốn đến, anh cả còn có thể trói chị ta lại sao? Hơn nữa, nếu đã đến nhanh như vậy, rõ ràng anh cả không quản được Hàng Yến, em nghĩ vẫn nên kêu Tư Tư ra nói rõ cho con bé biết, coi như vì ông cụ, Tư Tư sẽ cố chịu đựng.”

Tuy rằng bình thường Lý Mẫn cũng không ưa gì em rể, nhưng không thể không công nhận, người này thông minh hơn ông chồng nhà mình, khó trách mấy năm gần đây anh cả ngày càng coi trọng hắn.

“Tôi vào kêu Tư Tư ra, Nghênh Trân, cô cùng A Triển xuống lầu đợi, trước hết ngăn cản mấy người nhà anh cả lại.”

Trương Nghênh Trân không thể làm gì khác, đành phải nghe theo sắp xếp của chị dâu, đi thang máy xuống dưới với chồng mình.

Lý Mẫn vào phòng, nghĩ đại vài lý do rồi kêu Trương Tư Ninh ra ngoài, sau đó cứ vậy nói thẳng chuyện Hàng Yến đang tới đây, vốn tưởng cháu gái sẽ nổi trận lôi đình, không hề nghĩ phản ứng của Trương Tư Ninh rất bình thản, cô thờ ơ nói: “Đến thì đến thôi, thím út, thím yên tâm, con không chấp nhặt với tiện nhân.”

Lý Mẫn:......

Rốt cuộc đến tám giờ bốn mươi lăm phút, Trương Nghênh Hoa cũng đã có mặt ở phòng bệnh, lúc đó bác sĩ và y tá đang ở trong phòng làm kiểm tra sức khỏe tổng quát cho ông cụ.

Suy cho cùng, Trương Nghênh Hoa vẫn còn chút lý trí, hắn tự mình đi lên, bảo Hàng Yến ở trong xe dưới lầu, yêu cầu bà ta sau chín giờ mới được đi lên, bằng không lỡ như cha hắn xảy ra chuyện gì, hắn liều mạng với bà ta!

Hàng Yến không ngu nên lúc này cũng không dám làm chuyện càn quấy, ngoan ngoãn đồng ý, ngồi đợi trong xe với con trai, nhưng trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch tìm cách lát nữa vùi dập con nhỏ chết tiệt mà vợ trước chồng mình đã để lại. Không phải bà ta không thể bao dung một cô gái nhỏ, có điều tài sản của chồng bà ta quá lớn, bà ta nhịn nhục nhiều năm như vậy mới có thể tiến dần từng bước được như bây giờ, đương nhiên không muốn trong tương lai con nhỏ kia sẽ tranh giành tài sản với con trai cưng của mình, nên muốn nghĩ ra biện pháp khiến cho con nhỏ đó bị mọi người ghét bỏ!

Chỉ là một đứa con gái nhỏ, hành động bốc đồng thiếu suy nghĩ, năm ngoái không phải trong cơn tức giận đã bỏ nhà đi đó sao?

Ông nội được đưa vào phòng phẫu thuật, ca mổ kéo dài khoảng ba đến năm tiếng, lúc này Trương Tư Ninh tương đối xa cách với những người khác, cho dù là bà con họ hàng hay ba mình, khi có mặt ông cụ, cô còn nói chút chuyện thân thiết, ông cụ vào phòng phẫu thuật, Trương Tư Ninh không quan tâm đến ai khác, ngay cả ba mình cũng không nhìn tới, chỉ đứng tựa vào tường ở hành lang nghịch điện thoại, bên cạnh là tám vệ sĩ mặc đồ đen khá nổi bật.

Trương Dương đứng cùng chỗ với cô, cậu nhóc rất hiếu kỳ về mấy người vệ sĩ của chị họ mình, cứ một lúc lại quay đầu mở to hai mắt nhìn, lứa tuổi choai choai thiếu niên, cảm thấy chị họ thật bùng nổ.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, tính cả bà con họ hàng và những người đi theo Trương Tư Ninh có đến hơn ba mươi người, chia ra thành nhiều nhóm, kẻ đứng người ngồi, có điều cho dù có nói chuyện với nhau cũng chỉ thì thầm những lời nho nhỏ, vì vậy khi có một loạt tiếng giày cao gót giẫm xuống sàn nhà phát ra âm thanh vang dội mỗi lúc một gần, ánh mắt của mọi người đều chếch qua đó.

Xuất hiện trong tầm mắt mọi người, là vẻ mặt miễn cưỡng của Hàng Yến đang lôi con trai mình đi vào. Tuy nói bà ta tiến dần từng bước để lên tới vị trí hôm nay, nhưng thời gian vẫn chưa đủ dài để được nhìn nhận là vợ chính thức, có điều bà ta và Trương Nghênh Hoa cấu kết quá lâu, tiếp sau đó cha mẹ Trương Tư Ninh hoàn toàn rạn nứt, Trương Nghênh Hoa chính thức chuyển ra khỏi nhà sống cùng bà ta, nên bà ta thường xuyên tự cho mình là nữ chủ nhân, thỉnh thoảng cũng có giao thiệp với bà con họ hàng bên chồng.

Nên lúc này lập tức có người chạy đến chủ động chào hỏi bà ta, về phần Trương Tư Ninh…..Là con của vợ trước, có lần cô đã từng nói người đi trà lạnh, lúc này thể hiện rõ ràng nhất.

Hàng Yến khôn khéo chào hỏi họ hàng, thỉnh thoảng liếc mắt qua chỗ Trương Tư Ninh, mặc dù bị mấy người đàn ông mặc đồ đen to cao bên cạnh cô hù dọa, nhưng bà ta vẫn muốn chủ động đi qua khiêu khích cô gái nhỏ.

Bà ta năm nay mới hơn bốn mươi, bình thường rất biết cách chăm sóc bản thân, nên mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng khá phong tình.

Lúc này, bà ta nắm tay con trai uốn éo đi qua, vừa đi miệng vừa cười nói: “Tư Tư trở về lúc nào vậy? Sao không thấy cô về nhà?”

Trương Tư Ninh đang cúi đầu nghịch điện thoại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, hoàn toàn không đếm xỉa tới, đợi đến khi cách cô khoảng năm sáu bước chân, nụ cười trên mặt Hàng Yến càng sâu hơn: “Cô còn chưa có gặp qua em trai đó, đây là a Nghị, a Nghị, đến đây, gọi chị gái đi.”

Khuôn mặt đẹp trai của Trương Nghị đầy bực dọc, cau mày hừ giọng: “Con không có chị gái.” Mấy hôm trước, hắn bị ba mình đánh một trận tơi tả, lúc này mông còn rất đau, trời đang nóng như điên lại chạy tới bệnh viện, còn phải đợi trong xe lâu như vậy…..có thể tưởng tượng được tâm trạng có bao nhiêu cáu kỉnh.

Người thân xung quanh đều đứng một bên nhìn Hàng Yến kiếm chuyện với Trương Tư Ninh, nhưng không ai bước ra nói câu nào, ngay cả Lý Mẫn….. cũng cảm thấy lúc này bản thân có nói gì cũng không thích hợp.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch, đây là chị gái, là con gái còn sót lại của bà bác trước đây.” Bà ta vừa dứt lời, Trương Tư Ninh đã bước lên tát ngay một bạt tai, đánh một cái xong cảm giác còn chưa đủ, liền tát thêm hai cái nữa, trực tiếp làm cho Hàng Yến ngây đần người ra, cả những người bà con của Trương gia cũng đều trợn mắt há hốc, hiển nhiên không nghĩ tới cô gái nhỏ bạo lực như vậy, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Trương Tư Ninh đánh người xong rồi, thong thả nói: “Cái miệng thối của bà mà cũng dám nhắc đến mẹ tôi, tôi con mẹ nó muốn mạng của bà!” Vừa nói vừa nghiêng đầu khinh miệt nhìn Trương Nghị, “Đặt tên cho con mình là ‘Dì’, (Nghị phát âm giống Dì) bà hy vọng nó có thể làm người trung tính, có giới tính thứ ba à, ngu ngốc!”

“Mày dám đánh mẹ tao!”

Trương Nghị nhìn thấy mẹ mình bị đánh, tức giận không nhịn được, lại nghe thấy tên mình bị xuyên tạc, càng thêm phát hỏa! Muốn đi lên đánh trả lại, nhưng những người bên cạnh Trương Tư Ninh cũng không phải ngồi không, một đứa nhóc choai choai sao có thể là đối thủ cho được! Trương Nghênh Hoa thấy bà vợ nhà mình chịu thiệt, cũng phát hỏa, sau đó cả hành lang hỗn loạn cả lên, tưng bừng náo nhiệt không thể tả.

Cũng may tiểu Trịnh khôn khéo, lúc Hàng Yến vừa đi tới khiêu khích, hắn liền nhắn tin bảo mọi người đi lên, cho nên chưa đầy mấy phút đồng hồ sau, mười tám người vẫn đang đợi bên ngoài vội vàng lao vào, hù dọa vô số bác sĩ, y tá và bệnh nhân.

Khi những người này lên đến nơi, tình huống lập tức được kiểm soát, vốn dĩ cũng chỉ có một nhà ba người Trương Nghênh Hoa và cô em gái Trương Nghênh Trân náo loạn, những người khác thật ra đều cố khuyên can, chỉ có điều mấy chục người tụ tập lại một chỗ y hệt cái nồi lẩu thập cẩm, nên có vẻ khá hỗn loạn.

Trương Tư Ninh cứ vậy được hai mươi sáu người đàn ông cao to hùng hổ vây vào giữa, Trương gia đều cho rằng Trương Tư Ninh chỉ dẫn theo tám người, không nghĩ cô trực tiếp dẫn đến hai mươi sáu người!

“Em đi đây!” Trương Dương cảm thán nói, vừa rồi hắn còn lo chị họ phải chịu thiệt, luôn ở bên cạnh che chở, bây giờ xem ra….lo lắng vô ích.

Trước tình thế lực lượng người ta đông mạnh hơn, mấy người Trương gia rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đúng lúc ông chú giám đốc to béo hôm nọ đã dẫn theo một nhóm vệ sĩ chạy tới, vừa nhìn lên, ơ, a, sao lại là cô gái này nữa!

Trương Tư Ninh cũng nhìn thấy ông ta nên cáo trạng trước: “Chú ơi, chuyện này không thể trách cháu được, người phụ nữ kia mắng mẹ cháu, cháu cũng không còn cách nào khác, đã gây thêm phiền phức cho chú, thật ngại quá, bây giờ cháu sẽ dẫn người đi ngay, sẽ không làm chú khó xử đâu ạ.”

Giai điệu quen thuộc này, lí do thoái thác rất đúng lý hợp tình…..

Ông chú giám đốc thật hết nói nổi rồi, nhưng làm việc ở một nơi như bệnh viện, đương nhiên không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ lên, nên cũng dứt khoát: “Vậy cháu nhanh chóng dẫn người đi đi.” Hoàn toàn không hỏi xem bên kia có đồng ý không, vốn cũng sẽ vậy thôi, nếu như mấy người này muốn làm loạn, thì đã sớm báo cảnh sát, chứ không đợi đến lượt hắn dẫn người lên đây.

Hàng Yến bị lỗ nặng, ăn ba cái tát, nén giận trong lòng tức không chịu được, Trương Nghênh Hoa cũng giận đến thiếu điều muốn hộc máu, bà con họ hàng đều ở đây, không thể nào giấu diếm chuyện hôm nay được, đúng là vứt hết mặt mũi thể diện mà.

Nhưng con nhóc chết tiệt đó người đông thế mạnh, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cấm con trai không cho nó nói lung tung, chuyện hôm nay, hắn sẽ không để yên!

Trương Tư Ninh dẫn theo đoàn người hùng hậu tiêu sái bước đi, còn về kết quả phẫu thuật của ông cụ, đợi đến lúc đó em họ gọi điện báo cho cô biết là được, bây giờ thật sự không thích hợp ở lại đây nữa.

Sau khi trở về khách sạn, cô bảo tiểu Trịnh dẫn mọi người đi nghỉ, buổi trưa ăn ngon một chút. Tiểu Trịnh hơi lo lắng: “Tư Ninh tiểu thư, tôi gọi điện cho quản lý Du, bảo ông ta sắp xếp thêm người đến đây được không.” Dù sao lần này trực tiếp khiến người ta mất mặt, không khác gì gây thù chuốc oán. Tính chất không giống như lần trước.

Trương Tư Ninh khẽ cười: “Không cần đâu, đợi có kết quả phẫu thuật xong, chiều nay chúng ta trở về Vũ Lăng.”

Cô cũng không ngốc, Vệ Cẩm Huyên nói rất đúng ‘cường long nan áp địa đầu xà’, tuy ba cô là nhà giàu mới nổi, nhưng mạng lưới giao thiệp không nhỏ, vừa rồi cô đánh người, đánh rất sảng khoái, nhưng nếu ngoan ngoãn ở lại đây thế nào cũng sẽ bị trả thù, dù sao cũng chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không thể ngày ngày phòng cướp được, nên dù bên cạnh có nhiều người bảo vệ như vậy, lỡ như xảy ra chút sơ xuất gì thì người thiệt thòi vẫn là cô! Cô mới không ngốc như vậy!

Khoảng một giờ chiều, ca phẫu thuật kết thúc, Trương Tư Ninh gọi điện cho Trương Dương, biết được ca mổ thuận lợi, nên yên tâm leo lên máy bay, đợi đến khi Trương Nghênh Hoa muốn ra tay dạy dỗ con gái….Mới biết được người đã sớm chạy mất!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương