Ngày Em Đến
-
Chương 21
Tiễn Vệ Cẩm Huyên xong cũng đã gần hai giờ sáng, nếu không có lý do gì đặc biệt, đương nhiên Trương Tư Ninh sẽ không để anh ở lại qua đêm.
Hôm sau là thứ bảy, cửa hàng buôn bán khá tốt. Giữa trưa, chị chủ siêu thị đi qua, bên cạnh là một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt, vóc dáng trung bình, tướng mạo lịch sự, mặc âu phục, thắt cà vạt, đầu tóc được chăm chút rất tỉ mỉ, khi nhìn người khác ánh mắt có vẻ khá xem thường, mũi hếch lên trời, thật khiến người ta không cách nào thích được.
Chu Thúy Thúy giới thiệu đó là em họ mình.
Trần Bình Bình và Hứa Dương ở một bên nghe xong liền nhìn nhau nháy mắt ra hiệu, Trương Tư Ninh vờ như không nhớ chuyện giới thiệu đối tượng lần trước, thản nhiên chào hỏi, chỉ nói một câu: “Xin chào,” rồi hết chuyện. Hôm nay, Chu Thúy Thúy đặc biệt tìm đến đây, nghĩ thầm trong bụng, nhìn đi cô còn không vừa ý sao, tôi không mời cô cũng sẽ chạy tới lấy lòng tôi cho xem, hết sức tự tin! Đôi mắt ti hí cười híp lại: “Đứa em này của chị đó, cái khác không nói, được cái rất rộng rãi, người ta tặng nó hải sâm to bằng nắm tay, đồ mắc tiền như vậy cũng đem tới tặng cho anh chị một ít, nói gì cũng không nghe.
Trương Tư Ninh mỉm cười không nói gì, chỉ kêu Hứa Dương đem hộp đồ nghề đến, để đi tỉa cành mấy chậu mẫu đơn trong tiệm.
Chu Thúy Thúy vẫn đang nói không ngừng: “Ông chủ rất coi trọng nó, vài ngày tới còn đi nước ngoài,” rồi nghiêng đầu nhìn em họ mình: “Quốc Dương, lúc nãy em nói là nước nào nhỉ?”
Lưu Quốc Dương mất tự nhiên đáp: “Ý”. Giọng nói nhàn nhạt, mang chút ý tứ của người có địa vị cao lại phải nhân nhượng với người thấp hơn mình. Ánh mắt như có như không ngắm nhìn Trương Tư Ninh, trước đó khi nghe chị họ nói muốn giới thiệu đối tượng là một người bán hoa cho hắn, hắn còn không vui, cảm thấy không xứng với mình. Hôm nay tới đây vừa nhìn thấy, không nghĩ dáng vẻ xinh đẹp đến mức này, khí chất cũng tốt, đừng thấy Lưu Quốc Dương bề ngoài đang cố tỏ ra cao ngạo, thật ra ruột gan cũng đang thình thịch đập loạn xạ, cảm thấy vô cùng hài lòng với năng lực xử lý chuyện lần này của bà chị.
“Đúng, đúng, chính là Ý.” Chu Thúy Thúy khoa trương cười ha ha: “Tư Ninh à, em đã đến Ý chưa, nghe nói nơi đó cổ kính lắm.”
Trương Tư Ninh đang bảo Hứa Dương chuyển mấy chậu quýt vàng ra gần cửa cho cô có chỗ ngồi rộng rãi để cắt sửa mấy cành mẫu đơn, nghe thấy Chu Thúy Thúy hỏi, cô cũng không quay đầu lại chỉ nói ‘chưa ạ’. Chu Thúy Thúy thấy cô cứ loay hoay bận rộn như thế khá bất mãn, cảm thấy không tôn trọng chị em họ: “Tư Ninh, em cũng đừng vội làm việc nữa, Quốc Dương hiểu biết rộng, cô gái nhỏ như em tới đây nghe nói chuyện chút đi.”
Trương Tư Ninh phủi phủi tay, đưa kéo cho Hứa Dương, hỏi Trần Bình Bình xem mấy giờ rồi, Trần Bình Bình nói mười một giờ, Trương Tư Ninh liền nói với Chu Thúy Thúy: “Chị dâu, thật ngại quá, em có hẹn ăn cơm với bạn nên bây giờ phải ra ngoài, có gì đợi em về rồi nói sau ạ.”
Cô cũng không để ý tới sắc mặt Chu Thúy Thúy đang vô cùng khó coi, chỉ dặn Trần Bình Bình và Hứa Dương trông tiệm cẩn thận, rồi mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa xe, ví tiền và đi ra cửa. Chu Thúy Thúy tức giận thiếu điều muốn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy vứt hết mặt mũi trước em họ, sắc mặt Lưu Quốc Dương cũng rất khó coi, u ám dọa người, Trần Bình Bình ở một bên âm thầm líu lưỡi, chỉ như vậy mà đã muốn ăn thịt thiên nga, sao có cửa sánh với vị Tiền Thiệu kia chứ. Cũng không biết bà chủ siêu thị này nghĩ thế nào nữa, lần trước người ta đã từ chối rồi mà còn hấp tấp tự mình chuốc lấy phiền phức.
Quả thật có người hẹn Trương Tư Ninh ăn cơm, là Kim Giai Di, cô nàng nói mới lãnh lương nên khao một bữa. Có điều địa điểm nơi hai người hẹn khá gần cửa hàng hoa, mười một giờ rưỡi cô bắt đầu đi cũng không muộn, bây giờ còn sớm, chỉ có thể lái xe loanh quanh vài vòng giết thời gian.
Đúng lúc Trương Tư Ninh nhìn thấy một phòng trưng bày tranh, nghĩ đến bức tranh ở nhà chưa đóng khung, tính vào xem thử rồi đặt một khung tranh.
Vừa đậu xe xong, bên cạnh cũng có một chiếc xe ngừng lại, Trương Tư Ninh nhìn thoáng qua, là xe Vệ Cẩm Huyên, thật trùng hợp mà. Anh đã hạ cửa sổ xe xuống, Trương Tư Ninh cũng bước xuống xe, đi qua cúi người xuống chào người đang ở bên trong: “Herman, thật trùng hợp.”
Vệ Cẩm Huyên mở cửa xe tỏ ý bảo cô ngồi vào trong, đợi cô ngồi xuống, anh nói: “Buổi trưa, tôi có hẹn ăn cơm gần đây,” lại hỏi: “Em ra ngoài mua đồ sao?” Anh biết Trương Tư Ninh bình thường rất hiếm khi ra khỏi tiệm, huống chi hôm nay lại là cuối tuần, là thời điểm buôn bán bận rộn nhất.
Trương Tư Ninh thả lỏng người: “Tôi cũng có hẹn ăn cơm, nhưng đi hơi sớm, chị chủ siêu thị bên cạnh cứ tìm tôi giới thiệu đối tượng, tôi ngại phiền phức nên chạy trước.”
Vệ Cẩm Huyên nghe xong, không hiểu sao trong lòng rất khó chịu, có chút bực mình, nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ nhàn nhạt vân đạm phong khinh như mây trôi gió thoảng: “Em mới bao nhiêu tuổi, mà giới thiệu đối tượng?”
Trương Tư Ninh nhún vai: “Vậy nên tôi mới chạy trốn đó, dù sao cũng là hàng xóm, người ta lại có ý tốt, cũng không thể nào làm ầm ĩ quá được.”
“Em cũng thật hiền lành mà,” Vệ Cẩm Huyên hơi tức giận, dạy dỗ cô: “Người như vậy không cần để ý tới, lúc về em nói chuyện một lần cho rõ ràng, không thể vì nể tình mà nhượng bộ, còn chạy trốn, trốn tránh có thể giải quyết vấn đề sao, còn ra cái gì nữa.” Thấy cô không cho là đúng, anh không nhịn được đưa tay lên véo mặt cô: “Là con gái, chuyện như vậy rất thua thiệt, phải nghiêm túc!” Anh dùng sức hơi mạnh, Trương Tư Ninh a một tiếng: “Đau, anh nhẹ một chút!”
Lúc này, Vệ Cẩm Huyên mới buông cô ra, thấy má bên trái có chút ửng hồng, cũng không hề cảm thấy chột dạ, chỉ hỏi: “Em hẹn bạn ăn cơm ở đâu?”
Trương Tư Ninh xoa xoa mặt chậm rì đáp: “Nhà hàng Hoàng Gia trên đường Quảng Minh.”
Hiện tại, hai người đang ở đường Vân Hành, muốn đến đường Quảng Minh phải đi thẳng đến giao lộ phía trước rồi quẹo trái. Vệ Cẩm Huyên hỏi: “Sao em đậu xe ở đây?”
Trương Tư Ninh đáp: “Thời gian còn sớm, tôi thấy có phòng trưng bày tranh, nên tính vào xem thử đặt làm một khung tranh”.
Hỏi xong rồi, Vệ Cẩm Huyên gật đầu nói: “Vậy em đi đi, tối nay tôi có hẹn với ông chủ Nam Viên, có muốn ăn điểm tâm giống lần trước không?”
“Đương nhiên muốn ăn rồi,” Trương Tư Ninh nhìn anh mỉm cười, vốn đang ghi hận chuyện bị anh véo mặt, lúc này hoàn toàn quên sạch: “Muốn ăn bánh bí ngô, bánh đậu xanh, bánh củ từ và cả bánh gạo nếp nhưng phải là nhân hoa quế.”
Vệ Cẩm Huyên nghe xong bật cười, xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Buổi tối, tôi ghé đưa cho em, đi đi, nhớ lái xe cẩn thận.”
Giá cả ở nhà hàng Hoàng Gia không rẻ, lúc nghe Kim Giai Di hẹn ăn cơm ở đây, Trương Tư Ninh vô cùng ngạc nhiên, tốt bụng khuyên cô nàng tùy ý tìm một tiệm cơm gia đình là được, nhưng Kim Giai Di rất hào hùng, nhất định phải ăn cơm ở đây, còn phải đúng buổi trưa. Vốn dĩ cô khá cảm động, nên mặc dù hôm nay là thứ bảy trong tiệm khá bận rộn, cô cũng không yêu cầu đổi lúc khác. Nhưng lúc này, một chút cảm động cũng không còn, vì cô nhìn thấy Lương Bân và ba bốn người bạn của anh ta từ bên ngoài đi vào, mà chỗ ngồi của cô lại gần cửa chính, nên hai bên liền nhìn thấy nhau.
“Giai Di, Trương tiểu thư, thật trùng hợp.” Lương Bân chủ động đi tới chào hỏi hai người, vẫn nét mặt chưa nói đã cười, nhã nhặn tuấn tú như trước.
Kim Giai Di đứng lên, nở nụ cười vô cùng thùy mị, có cả chút vui mừng: “Lương tổng, anh và bạn tới đây ăn cơm sao?”
“Ừ, hôm nay cuối tuần nên ra ngoài gặp gỡ bạn bè.” Nói xong, anh ta liếc nhìn bàn ăn của hai người, thấy trên bàn mới bưng lên có hai món, liền mời: “Giai Di, cô và Trương tiểu thư cũng qua chỗ tôi đi, tôi đặt ghế lô, càng đông người càng vui.”
Trương Tư Ninh âm thầm bĩu môi, không cần suy nghĩ cô cũng biết bạn thân mình sẽ trả lời thế nào. Quả nhiên, Kim Giai Di tỏ vẻ vừa muốn đi vừa bối rối ngập ngừng nói: “Như vậy có làm phiền mọi người không?”
Lương Bân mỉm cười: “Không đâu, đi thôi,” Còn nói: “Hai người gọi thức ăn rồi phải không, lát nữa bảo bọn họ mang qua ghế lô luôn, tính vào hóa đơn của tôi.”
“Sao có thể không biết xấu hổ vậy được.”
“Đừng khách sáo.”
Mấy lời này của Lương Bân khiến Kim Giai Di nháy mắt mở cờ trong bụng, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, lôi Trương Tư Ninh không chút tình nguyện, hấp tấp đi theo phía sau Lương Bân. Trương Tư Ninh véo hông cô nàng, Kim Giai Di nhìn cô mỉm cười lấy lòng, nhỏ giọng giải thích: “Vất vả lắm tớ mới hỏi thăm được chuyện này từ chỗ anh họ, làm ơn, phối hợp đi mà, hmm, đợi tớ theo đuổi được nam thần rồi, chắc chắn sẽ không quên ơn cậu.”
Trương Tư Ninh không còn gì để nói, cô còn có thể nói gì đây.
Mấy người bạn của Lương Bân nhìn qua đều là những người thành đạt, cũng rất dễ nói chuyện, cả nhóm chỉ toàn đàn ông, bỗng nhiên xuất hiện thêm hai em gái nhỏ, trong đó một người vô cùng xinh đẹp nên rất nhiệt tình. Giới thiệu một hồi, nghe nói Trương Tư Ninh mở cửa hàng hoa liền ồn ào muốn cô để lại địa chỉ và số điện thoại, nói sau này sẽ đến mua hoa ủng hộ.
Trương Tư Ninh lịch sự chào hỏi mọi người, cũng chỉ nói mấy câu cho có lệ. Kim Giai Di ngồi im lặng bên cạnh Lương Bân, tựa như chim nhỏ nép vào người, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Lương Bân, trực tiếp ném cô bạn thân Trương Tư Ninh sang một bên ứng phó với những người khác, Trương Tư Ninh tức giận âm thầm cắn răng, than thầm đúng là giao trứng cho ác mà.
Ăn cơm được nửa chừng, Lương Bân mở lời: “Buổi chiều, mọi người tính đi đánh golf, Giai Di, nếu không cô và Trương tiểu thư đi cùng luôn?”
“Chiều nay tôi còn có việc, thật xin lỗi.” Trương Tư Ninh vờ không thấy ánh mắt cảnh cáo của bạn thân, dứt khoát từ chối, cô cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để giúp Kim Giai Di theo đuổi đàn ông, có thể cùng nhau ăn xong bữa cơm này cũng không tệ rồi, dù sao hôm nay trong tiệm thật sự rất nhiều việc, buổi chiều càng bận rộn hơn, chỉ có Trần Bình Bình và Hứa Dương căn bản không thể nào làm xuể được.
Lương Bân nghe vậy, rất am hiểu lòng người nói: “Không cần xin lỗi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.” Rồi hỏi Kim Giai Di ở bên cạnh: “Còn cô, buổi chiều cũng có việc sao?”
Kim Giai Di không ngờ anh ta có thể hỏi riêng mình, cảm thấy lâng lâng bay bổng, đỏ mặt nói: “Buổi chiều, em không có kế hoạch gì.”
Trương Tư Ninh về đến tiệm cũng đã hơn hai giờ, lúc này quả nhiên rất nhiều việc, cô liền xắn tay áo lên rồi đi tiếp đón khách hàng.
Chờ hết một lượt khách, Trần Bình Bình đến chỗ cô nói: “Chị Tư Ninh, lúc nãy Mộc lão tiên sinh gọi điện tới, nói sáng sớm mai sẽ lên tàu, hỏi chị tối nay có thể cho chuyển hoa qua đây được không.”
Trương Tư Ninh nói có thể: “Em gọi lại cho ông cụ hẹn rõ thời gian đi.” Nói xong thấy cô nàng vẫn không nhúc nhích, liền hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Dáng vẻ Trần Bình Bình ấp úng giống như người đã phạm lỗi, nhỏ giọng nói: “Em... em… hình như lúc nãy em thu tiền bị nhầm. Đúng ra phải thu ba trăm bảy mươi tệ, em chỉ lấy một trăm bảy mươi tệ, lúc đó đông người quá, em cũng nhìn không rõ, không để ý ông ta còn mua cả chậu sứ.” Cuối cùng còn nói: “Chị Tư Ninh, số tiền này chị trừ vào tiền lương của em đi, nhất định sau này em sẽ cẩn thận hơn.”
Trương Tư Ninh nghe xong cũng không tức giận trách móc, chỉ mỉm cười nói không có việc gì: “Sau này, em chú ý hơn là được, ai chẳng có lúc phạm phải sai lầm, hai trăm tệ đó cũng không cần em bồi thường đâu, xem như thưởng cho em có dũng khí dám chủ động nhận lỗi.”
Tuy rằng đồ đạc trong tiệm đều được kiểm đếm liệt kê trong sổ, bán ra món nào cũng ghi chép vào, nhưng bình thường Trương Tư Ninh rất ít khi kiểm tra sổ sách, Trần Bình Bình biết việc này, nhưng hôm nay vẫn thẳng thắn nhận lỗi, chuyện này rất khó có được, mặc dù cô bé này thỉnh thoảng có chút tâm tư, nhưng đúng là một người trung thực.
Hôm sau là thứ bảy, cửa hàng buôn bán khá tốt. Giữa trưa, chị chủ siêu thị đi qua, bên cạnh là một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt, vóc dáng trung bình, tướng mạo lịch sự, mặc âu phục, thắt cà vạt, đầu tóc được chăm chút rất tỉ mỉ, khi nhìn người khác ánh mắt có vẻ khá xem thường, mũi hếch lên trời, thật khiến người ta không cách nào thích được.
Chu Thúy Thúy giới thiệu đó là em họ mình.
Trần Bình Bình và Hứa Dương ở một bên nghe xong liền nhìn nhau nháy mắt ra hiệu, Trương Tư Ninh vờ như không nhớ chuyện giới thiệu đối tượng lần trước, thản nhiên chào hỏi, chỉ nói một câu: “Xin chào,” rồi hết chuyện. Hôm nay, Chu Thúy Thúy đặc biệt tìm đến đây, nghĩ thầm trong bụng, nhìn đi cô còn không vừa ý sao, tôi không mời cô cũng sẽ chạy tới lấy lòng tôi cho xem, hết sức tự tin! Đôi mắt ti hí cười híp lại: “Đứa em này của chị đó, cái khác không nói, được cái rất rộng rãi, người ta tặng nó hải sâm to bằng nắm tay, đồ mắc tiền như vậy cũng đem tới tặng cho anh chị một ít, nói gì cũng không nghe.
Trương Tư Ninh mỉm cười không nói gì, chỉ kêu Hứa Dương đem hộp đồ nghề đến, để đi tỉa cành mấy chậu mẫu đơn trong tiệm.
Chu Thúy Thúy vẫn đang nói không ngừng: “Ông chủ rất coi trọng nó, vài ngày tới còn đi nước ngoài,” rồi nghiêng đầu nhìn em họ mình: “Quốc Dương, lúc nãy em nói là nước nào nhỉ?”
Lưu Quốc Dương mất tự nhiên đáp: “Ý”. Giọng nói nhàn nhạt, mang chút ý tứ của người có địa vị cao lại phải nhân nhượng với người thấp hơn mình. Ánh mắt như có như không ngắm nhìn Trương Tư Ninh, trước đó khi nghe chị họ nói muốn giới thiệu đối tượng là một người bán hoa cho hắn, hắn còn không vui, cảm thấy không xứng với mình. Hôm nay tới đây vừa nhìn thấy, không nghĩ dáng vẻ xinh đẹp đến mức này, khí chất cũng tốt, đừng thấy Lưu Quốc Dương bề ngoài đang cố tỏ ra cao ngạo, thật ra ruột gan cũng đang thình thịch đập loạn xạ, cảm thấy vô cùng hài lòng với năng lực xử lý chuyện lần này của bà chị.
“Đúng, đúng, chính là Ý.” Chu Thúy Thúy khoa trương cười ha ha: “Tư Ninh à, em đã đến Ý chưa, nghe nói nơi đó cổ kính lắm.”
Trương Tư Ninh đang bảo Hứa Dương chuyển mấy chậu quýt vàng ra gần cửa cho cô có chỗ ngồi rộng rãi để cắt sửa mấy cành mẫu đơn, nghe thấy Chu Thúy Thúy hỏi, cô cũng không quay đầu lại chỉ nói ‘chưa ạ’. Chu Thúy Thúy thấy cô cứ loay hoay bận rộn như thế khá bất mãn, cảm thấy không tôn trọng chị em họ: “Tư Ninh, em cũng đừng vội làm việc nữa, Quốc Dương hiểu biết rộng, cô gái nhỏ như em tới đây nghe nói chuyện chút đi.”
Trương Tư Ninh phủi phủi tay, đưa kéo cho Hứa Dương, hỏi Trần Bình Bình xem mấy giờ rồi, Trần Bình Bình nói mười một giờ, Trương Tư Ninh liền nói với Chu Thúy Thúy: “Chị dâu, thật ngại quá, em có hẹn ăn cơm với bạn nên bây giờ phải ra ngoài, có gì đợi em về rồi nói sau ạ.”
Cô cũng không để ý tới sắc mặt Chu Thúy Thúy đang vô cùng khó coi, chỉ dặn Trần Bình Bình và Hứa Dương trông tiệm cẩn thận, rồi mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa xe, ví tiền và đi ra cửa. Chu Thúy Thúy tức giận thiếu điều muốn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy vứt hết mặt mũi trước em họ, sắc mặt Lưu Quốc Dương cũng rất khó coi, u ám dọa người, Trần Bình Bình ở một bên âm thầm líu lưỡi, chỉ như vậy mà đã muốn ăn thịt thiên nga, sao có cửa sánh với vị Tiền Thiệu kia chứ. Cũng không biết bà chủ siêu thị này nghĩ thế nào nữa, lần trước người ta đã từ chối rồi mà còn hấp tấp tự mình chuốc lấy phiền phức.
Quả thật có người hẹn Trương Tư Ninh ăn cơm, là Kim Giai Di, cô nàng nói mới lãnh lương nên khao một bữa. Có điều địa điểm nơi hai người hẹn khá gần cửa hàng hoa, mười một giờ rưỡi cô bắt đầu đi cũng không muộn, bây giờ còn sớm, chỉ có thể lái xe loanh quanh vài vòng giết thời gian.
Đúng lúc Trương Tư Ninh nhìn thấy một phòng trưng bày tranh, nghĩ đến bức tranh ở nhà chưa đóng khung, tính vào xem thử rồi đặt một khung tranh.
Vừa đậu xe xong, bên cạnh cũng có một chiếc xe ngừng lại, Trương Tư Ninh nhìn thoáng qua, là xe Vệ Cẩm Huyên, thật trùng hợp mà. Anh đã hạ cửa sổ xe xuống, Trương Tư Ninh cũng bước xuống xe, đi qua cúi người xuống chào người đang ở bên trong: “Herman, thật trùng hợp.”
Vệ Cẩm Huyên mở cửa xe tỏ ý bảo cô ngồi vào trong, đợi cô ngồi xuống, anh nói: “Buổi trưa, tôi có hẹn ăn cơm gần đây,” lại hỏi: “Em ra ngoài mua đồ sao?” Anh biết Trương Tư Ninh bình thường rất hiếm khi ra khỏi tiệm, huống chi hôm nay lại là cuối tuần, là thời điểm buôn bán bận rộn nhất.
Trương Tư Ninh thả lỏng người: “Tôi cũng có hẹn ăn cơm, nhưng đi hơi sớm, chị chủ siêu thị bên cạnh cứ tìm tôi giới thiệu đối tượng, tôi ngại phiền phức nên chạy trước.”
Vệ Cẩm Huyên nghe xong, không hiểu sao trong lòng rất khó chịu, có chút bực mình, nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ nhàn nhạt vân đạm phong khinh như mây trôi gió thoảng: “Em mới bao nhiêu tuổi, mà giới thiệu đối tượng?”
Trương Tư Ninh nhún vai: “Vậy nên tôi mới chạy trốn đó, dù sao cũng là hàng xóm, người ta lại có ý tốt, cũng không thể nào làm ầm ĩ quá được.”
“Em cũng thật hiền lành mà,” Vệ Cẩm Huyên hơi tức giận, dạy dỗ cô: “Người như vậy không cần để ý tới, lúc về em nói chuyện một lần cho rõ ràng, không thể vì nể tình mà nhượng bộ, còn chạy trốn, trốn tránh có thể giải quyết vấn đề sao, còn ra cái gì nữa.” Thấy cô không cho là đúng, anh không nhịn được đưa tay lên véo mặt cô: “Là con gái, chuyện như vậy rất thua thiệt, phải nghiêm túc!” Anh dùng sức hơi mạnh, Trương Tư Ninh a một tiếng: “Đau, anh nhẹ một chút!”
Lúc này, Vệ Cẩm Huyên mới buông cô ra, thấy má bên trái có chút ửng hồng, cũng không hề cảm thấy chột dạ, chỉ hỏi: “Em hẹn bạn ăn cơm ở đâu?”
Trương Tư Ninh xoa xoa mặt chậm rì đáp: “Nhà hàng Hoàng Gia trên đường Quảng Minh.”
Hiện tại, hai người đang ở đường Vân Hành, muốn đến đường Quảng Minh phải đi thẳng đến giao lộ phía trước rồi quẹo trái. Vệ Cẩm Huyên hỏi: “Sao em đậu xe ở đây?”
Trương Tư Ninh đáp: “Thời gian còn sớm, tôi thấy có phòng trưng bày tranh, nên tính vào xem thử đặt làm một khung tranh”.
Hỏi xong rồi, Vệ Cẩm Huyên gật đầu nói: “Vậy em đi đi, tối nay tôi có hẹn với ông chủ Nam Viên, có muốn ăn điểm tâm giống lần trước không?”
“Đương nhiên muốn ăn rồi,” Trương Tư Ninh nhìn anh mỉm cười, vốn đang ghi hận chuyện bị anh véo mặt, lúc này hoàn toàn quên sạch: “Muốn ăn bánh bí ngô, bánh đậu xanh, bánh củ từ và cả bánh gạo nếp nhưng phải là nhân hoa quế.”
Vệ Cẩm Huyên nghe xong bật cười, xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Buổi tối, tôi ghé đưa cho em, đi đi, nhớ lái xe cẩn thận.”
Giá cả ở nhà hàng Hoàng Gia không rẻ, lúc nghe Kim Giai Di hẹn ăn cơm ở đây, Trương Tư Ninh vô cùng ngạc nhiên, tốt bụng khuyên cô nàng tùy ý tìm một tiệm cơm gia đình là được, nhưng Kim Giai Di rất hào hùng, nhất định phải ăn cơm ở đây, còn phải đúng buổi trưa. Vốn dĩ cô khá cảm động, nên mặc dù hôm nay là thứ bảy trong tiệm khá bận rộn, cô cũng không yêu cầu đổi lúc khác. Nhưng lúc này, một chút cảm động cũng không còn, vì cô nhìn thấy Lương Bân và ba bốn người bạn của anh ta từ bên ngoài đi vào, mà chỗ ngồi của cô lại gần cửa chính, nên hai bên liền nhìn thấy nhau.
“Giai Di, Trương tiểu thư, thật trùng hợp.” Lương Bân chủ động đi tới chào hỏi hai người, vẫn nét mặt chưa nói đã cười, nhã nhặn tuấn tú như trước.
Kim Giai Di đứng lên, nở nụ cười vô cùng thùy mị, có cả chút vui mừng: “Lương tổng, anh và bạn tới đây ăn cơm sao?”
“Ừ, hôm nay cuối tuần nên ra ngoài gặp gỡ bạn bè.” Nói xong, anh ta liếc nhìn bàn ăn của hai người, thấy trên bàn mới bưng lên có hai món, liền mời: “Giai Di, cô và Trương tiểu thư cũng qua chỗ tôi đi, tôi đặt ghế lô, càng đông người càng vui.”
Trương Tư Ninh âm thầm bĩu môi, không cần suy nghĩ cô cũng biết bạn thân mình sẽ trả lời thế nào. Quả nhiên, Kim Giai Di tỏ vẻ vừa muốn đi vừa bối rối ngập ngừng nói: “Như vậy có làm phiền mọi người không?”
Lương Bân mỉm cười: “Không đâu, đi thôi,” Còn nói: “Hai người gọi thức ăn rồi phải không, lát nữa bảo bọn họ mang qua ghế lô luôn, tính vào hóa đơn của tôi.”
“Sao có thể không biết xấu hổ vậy được.”
“Đừng khách sáo.”
Mấy lời này của Lương Bân khiến Kim Giai Di nháy mắt mở cờ trong bụng, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, lôi Trương Tư Ninh không chút tình nguyện, hấp tấp đi theo phía sau Lương Bân. Trương Tư Ninh véo hông cô nàng, Kim Giai Di nhìn cô mỉm cười lấy lòng, nhỏ giọng giải thích: “Vất vả lắm tớ mới hỏi thăm được chuyện này từ chỗ anh họ, làm ơn, phối hợp đi mà, hmm, đợi tớ theo đuổi được nam thần rồi, chắc chắn sẽ không quên ơn cậu.”
Trương Tư Ninh không còn gì để nói, cô còn có thể nói gì đây.
Mấy người bạn của Lương Bân nhìn qua đều là những người thành đạt, cũng rất dễ nói chuyện, cả nhóm chỉ toàn đàn ông, bỗng nhiên xuất hiện thêm hai em gái nhỏ, trong đó một người vô cùng xinh đẹp nên rất nhiệt tình. Giới thiệu một hồi, nghe nói Trương Tư Ninh mở cửa hàng hoa liền ồn ào muốn cô để lại địa chỉ và số điện thoại, nói sau này sẽ đến mua hoa ủng hộ.
Trương Tư Ninh lịch sự chào hỏi mọi người, cũng chỉ nói mấy câu cho có lệ. Kim Giai Di ngồi im lặng bên cạnh Lương Bân, tựa như chim nhỏ nép vào người, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Lương Bân, trực tiếp ném cô bạn thân Trương Tư Ninh sang một bên ứng phó với những người khác, Trương Tư Ninh tức giận âm thầm cắn răng, than thầm đúng là giao trứng cho ác mà.
Ăn cơm được nửa chừng, Lương Bân mở lời: “Buổi chiều, mọi người tính đi đánh golf, Giai Di, nếu không cô và Trương tiểu thư đi cùng luôn?”
“Chiều nay tôi còn có việc, thật xin lỗi.” Trương Tư Ninh vờ không thấy ánh mắt cảnh cáo của bạn thân, dứt khoát từ chối, cô cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để giúp Kim Giai Di theo đuổi đàn ông, có thể cùng nhau ăn xong bữa cơm này cũng không tệ rồi, dù sao hôm nay trong tiệm thật sự rất nhiều việc, buổi chiều càng bận rộn hơn, chỉ có Trần Bình Bình và Hứa Dương căn bản không thể nào làm xuể được.
Lương Bân nghe vậy, rất am hiểu lòng người nói: “Không cần xin lỗi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.” Rồi hỏi Kim Giai Di ở bên cạnh: “Còn cô, buổi chiều cũng có việc sao?”
Kim Giai Di không ngờ anh ta có thể hỏi riêng mình, cảm thấy lâng lâng bay bổng, đỏ mặt nói: “Buổi chiều, em không có kế hoạch gì.”
Trương Tư Ninh về đến tiệm cũng đã hơn hai giờ, lúc này quả nhiên rất nhiều việc, cô liền xắn tay áo lên rồi đi tiếp đón khách hàng.
Chờ hết một lượt khách, Trần Bình Bình đến chỗ cô nói: “Chị Tư Ninh, lúc nãy Mộc lão tiên sinh gọi điện tới, nói sáng sớm mai sẽ lên tàu, hỏi chị tối nay có thể cho chuyển hoa qua đây được không.”
Trương Tư Ninh nói có thể: “Em gọi lại cho ông cụ hẹn rõ thời gian đi.” Nói xong thấy cô nàng vẫn không nhúc nhích, liền hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Dáng vẻ Trần Bình Bình ấp úng giống như người đã phạm lỗi, nhỏ giọng nói: “Em... em… hình như lúc nãy em thu tiền bị nhầm. Đúng ra phải thu ba trăm bảy mươi tệ, em chỉ lấy một trăm bảy mươi tệ, lúc đó đông người quá, em cũng nhìn không rõ, không để ý ông ta còn mua cả chậu sứ.” Cuối cùng còn nói: “Chị Tư Ninh, số tiền này chị trừ vào tiền lương của em đi, nhất định sau này em sẽ cẩn thận hơn.”
Trương Tư Ninh nghe xong cũng không tức giận trách móc, chỉ mỉm cười nói không có việc gì: “Sau này, em chú ý hơn là được, ai chẳng có lúc phạm phải sai lầm, hai trăm tệ đó cũng không cần em bồi thường đâu, xem như thưởng cho em có dũng khí dám chủ động nhận lỗi.”
Tuy rằng đồ đạc trong tiệm đều được kiểm đếm liệt kê trong sổ, bán ra món nào cũng ghi chép vào, nhưng bình thường Trương Tư Ninh rất ít khi kiểm tra sổ sách, Trần Bình Bình biết việc này, nhưng hôm nay vẫn thẳng thắn nhận lỗi, chuyện này rất khó có được, mặc dù cô bé này thỉnh thoảng có chút tâm tư, nhưng đúng là một người trung thực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook