Ngày Em Đến
-
Chương 102
Tang lễ của ông cụ rất thuận lợi, không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có điều Trương Tư Ninh rất đau lòng, buổi chiều khi trở về khách sạn vẫn chưa lấy lại được tinh thần, lúc ông xã gọi điện thoại tới vẫn còn rất mệt mỏi không chút sức sống nào.
Vệ tiên sinh biết bà xã thương tâm, nhưng lại không thể ở bên cạnh cô được nên trong lòng rất áy náy, nhìn qua video thấy mắt vợ mình sưng to, anh hết sức đau lòng, dịu dàng nói: “Ông nội đã được chôn cất rồi, em phải mạnh mẽ lên nhìn về phía trước, vì con, vì anh.”
Trương Tư Ninh không muốn ông xã đang ở bên Pháp xa xôi mà còn phải lo lắng cho mình, cô hít một hơi thật sâu, vực dậy tinh thần, khẽ nói: “Em không sao, chỉ một hai ngày sẽ trở lại bình thường thôi, Herman, bên đó sao rồi anh, có thuận lợi không ạ?”
Vệ tiên sinh nói rõ: “Vệ thị bên này không suông sẻ lắm, ba anh để lại mấy lão thần rất trung thành, cũng rất có năng lực, scandal bùng nổ, tuy bên ngoài hỗn loạn, nhưng bên trong công ty được những người này quản lý rất gọn gàng trật tự, muốn đột phá, có lẽ phải tốn thêm chút thời gian.” Anh còn nói thêm chuyện Vệ Cẩm Thiệu: “Hiện tại mẹ con Phương Y Chân đã bỏ trốn, hai mẹ con này về sau cũng hết đường rồi, không cần anh ra tay, bọn họ cũng không có kết quả tốt đẹp gì, chỉ là chuột chạy qua đường mà thôi.”
Điểm này Trương Tư Ninh cũng rất tin tưởng. Càng là người có tiền, có địa vị thì càng xem trọng thể diện, trong tầng lớp thượng lưu của xã hội, người không có thể diện không thể nào tồn tại được, anh ta sẽ bị phần còn lại loại trừ. Mà scandal của hai mẹ con Phương Y Chân quá mức kinh khủng, nên tình huống chỉ có thể tệ hại hơn, khi bọn họ bị cả xã hội bài xích, đối với người quen đứng ở đỉnh cao mà nói, sống mới là thống khổ.
Dư luận rất đáng sợ, không chỉ đơn giản là lời nói mà nó thật sự có khả năng giết người vô hình, người có thể thật sự không quan tâm đến ánh mắt và nhận xét của người khác, không phải đần độn thì chính là thánh nhân. Dù sao chắc chắn mẹ con Phương Y Chân không đạt đến tiêu chuẩn này.
“Anh nói, có khi nào bọn họ vò mẻ không sợ sứt không? Dù sao loạn luân chẳng qua là không tuân theo chuẩn mực đạo đức chứ không phải vi phạm pháp luật. Chỉ cần cắn răng chống đỡ cho qua mấy ngày này, thời gian qua rồi, ai còn chú ý đến bọn họ nữa, cùng lắm là không xuất hiện ở tầng lớp thượng lưu của xã hội nữa là được, dù sao bọn họ cũng không thiếu tiền.”
Vệ Cẩm Huyên không quan tâm chuyện này: “Quả thật như vậy cũng không tệ, cũng khả thi.”
Vệ phu nhân nghe ông xã nói như vậy, mù mịt hết chỗ nói rồi, cô cảm thấy dường như Vệ tiên sinh nhà cô đang có âm mưu gì đó, rất tà ác. Có điều cô mơ hồ cảm thấy ông xã không muốn nói với cô những chuyện này, Vệ phu nhân tự nhận mình là người vợ rất hiểu lòng người nên không nói tiếp chủ đề này nữa để anh được thoải mái.
Hai vợ chồng nói mấy chuyện chẳng có gì vui vẻ này một lúc, rồi nói tới nhóc con Vệ tiểu béo.
“Con đang ngủ sao em?”
“Dạ, vẫn chưa thức,” Trương Tư Ninh trả lời rồi nói thêm: “Anh đợi một lát, để em cho anh xem điệu bộ ngủ của nhóc con.” Nói xong cô liền cầm điện thoại hướng về nôi, cu cậu đang say sưa ngủ ngon lành, khuôn mặt ngốc nghếch chảy nước miếng, đường truyền internet rất rõ, Vệ tiên sinh nhìn thấy bé con xinh đẹp mũm mĩm, trong lòng mềm mại như nước, anh ở đầu bên kia khẽ nói: “Hình như con lớn hơn rồi.”
Trương Tư Ninh bĩu môi, quả nhiên ông xã thích chó con này hơn, khi nói chuyện với cô cũng chưa thấy anh dịu dàng nhẹ nhàng như vậy, lời nói tựa như tắm gió xuân, còn hơn cả tắm gió xuân. Có điều cũng là con của mình, nên cô không thèm tính toán.
......
Mấy ngày sau khi tang lễ kết thúc, Trương Tư Ninh vẫn luôn ở trong khách sạn không đi đâu ra ngoài, tin tức của Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân cũng dần chìm xuống. Đây cũng là chuyện rất bình thường, xã hội bây giờ, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, hai mẹ con kia không phải ngôi sao, cũng không phải quan chức, trừ một số người có quan hệ với bọn họ thì bình thường có ai chú ý đến làm gì chứ?
Mỗi ngày Trương Tư Ninh nói chuyện điện thoại với ông xã ít nhất hai lần, bên cạnh luôn là nhóc con nhìn ba ba qua di động, sau một thời gian chỉ cần điện thoại của Trương Tư Ninh vừa reo lên là cu cậu lập tức mở to đôi mắt màu lam vô cùng xinh đẹp nhìn về phía mẹ, a a kêu mấy tiếng ba ba, bập bẹ như vậy, vô cùng lanh lợi. Vệ tiên sinh biết được chuyện này rất cao hứng, cảm thấy con mình rất thông minh, mỗi lần gọi điện thoại về đều không ngừng trêu chọc cu cậu. Thấy quan hệ của hai cha con tốt như vậy, là người phụ nữ duy nhất trong nhà, mẹ đứa nhỏ kiêm bà xã của chồng mình Vệ phu nhân vô cùng thương cảm.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua như vậy, đến ngày hai mươi sáu tháng chạp, trên mạng hầu như không còn tin tức gì của hai mẹ con Phương Y Chân nữa, kể cả tin tức liên quan đến nhị thiếu gia Vệ Cẩm Huyên nghe đồn bị đuổi ra khỏi nhà bị truyền thông bới móc lên cũng không thấy nữa. Nghe Vệ Cẩm Huyên nói, tin tức bên Pháp cũng dần chìm xuống, nhưng Trương Tư Ninh vẫn khá lo lắng cho ông xã, sợ hai mẹ con kia ngóc đầu trở lại, ra ngoài gây chuyện rắc rối đem thêm phiền phức cho Vệ tiên sinh. Vệ tiên sinh cười nói: “Những chuyện này do em lo lắng nên nghĩ vậy thôi, nước đã bị khuấy đục rồi, không thể nào khôi phục lại như trước nữa. Em đừng lo, thật ra dư luận xã hội cũng chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi, anh cũng không dựa vào dư luận để đạt được mục đích.” Nếu không phải sự việc bỗng nhiên phát sinh, anh không hề có chút chuẩn bị nào, thì anh đã giải quyết mọi chuyện nhanh hơn và thẳng tay hơn. Có trách là trách Vệ Cẩm Thiệu kia ngu ngốc, bị vợ tóm được sơ hở mà không biết, hắn đào tường nhà cha mẹ vợ mình, hại một nhà cha vợ mình thê thảm, lại muốn bỏ vợ chạy theo niềm vui mới, cô chị dâu kia không báo thù mới lạ.
Phong lưu, đúng là chẳng tốt đẹp gì! Vệ tiên sinh từng một thời phong lưu đào hoa nghĩ như vậy.
Trương Tư Ninh thấy ông xã mình tự tin như vậy, cô cũng không nghĩ ngợi lung tung nữa, rồi nói chuyện trở lại Vũ Lăng: “Bây giờ mọi chuyện đã lắng xuống, em tính mấy ngày này mang con về nhà.” Không thể nào đón năm mới ở khách sạn được, mặc dù ở phòng tổng thống, nhưng bên ngoài còn mấy chục vệ sỹ, người ta cũng phải đón năm mới, để họ phải ở lại đây đón tết với cô thì thật có lỗi.
Vệ Cẩm Huyên cũng đã nghĩ đến chuyện này, anh gật đầu nói: “Được, để anh bảo quản lý Du sắp xếp, bao trọn gói một chiếc máy bay cho an toàn.” Vệ tiên sinh có chút hối hận, hai năm trước có người bạn đề nghị anh mua máy bay tư nhân sử dụng, vừa thoải mái vừa tiện lợi. Nhưng lúc đó anh thấy hoàn toàn không cần thiết, phí bảo dưỡng hàng năm cũng là một con số rất lớn, là thương nhân, đặc biệt là một thương nhân thông minh khôn khéo, Vệ tiên sinh cảm thấy không bằng dùng số tiền này đầu tư càng sinh ra thêm nhiều lợi nhuận, anh cũng không phải kiểu người thích hưởng thụ những thứ xa xỉ.
Nhưng bây giờ bắt đầu cân nhắc, có lẽ anh cần phải chuẩn bị một máy bay tư nhân rồi, như vậy tương lai cả gia đình đi ra ngoài thuận tiện hơn, lỡ gặp phải mấy chuyện cần tránh ánh mắt người khác như lúc này cũng không cần phải thuê máy bay trọn gói.
Tóm lại vì vợ con, Vệ tiên sinh hiếm có cơ hội được tiêu xài hoang phí một lần.
Trước khi rời khỏi Vũ Lăng, dưới sự bảo vệ của tầng tầng vệ sỹ, Trương Tư Ninh bế con đến mộ ông nội quỳ lạy đốt giấy tiền vàng cáo biệt. Lúc cô đến nghĩa trang, đúng lúc gặp cả nhà chú út. Tuy trước đó có chút không vui, nhưng với miệng lưỡi trơn tru và độ dày da mặt người bình thường khó có được của thím út Lý Mẫn, thì ít nhất ngoài mặt, khi gặp nhau hai bên có thể coi như ở chung hài hòa, bình thường gặp gỡ cũng có thể nói mấy câu.
Trước kia Trương Tư Ninh cảm thấy thím út không tệ, khi đó cả một đại gia đình chỉ có mình bà không khuyên cô chấp nhận cho ba mình cưới Hàng Yến, mặc dù không nói giúp cô nhưng so với những người kia, Trương Tư Ninh vẫn có ấn tượng tốt với thím út. Nhưng bây giờ, thiện cảm đó đã không còn nữa. Năm ngoái, khi cô bị Hàng Yến chèn ép ở bệnh viện, bà không có đứng ra nói lời công bằng, rồi trước đó ở bệnh viện, bà cũng không nhìn cô, người như vậy, Trương Tư Ninh xem như đã hiểu được.
Chỉ là ông nội chôn cất ở nơi này, mộ ông bà ngoại cô cũng là Lý Mẫn trông nom, nên Trương Tư Ninh mới nguyện ý giữ mối quan hệ với bà, ít nhất không vạch rõ mặt nhau làm gì. Về phần ông nội, cô không lo lắng, nhưng mộ ông bà ngoại cô ở quê, cho dù cô tìm người giúp đỡ trông coi, nhưng lỡ như Lý Mẫn có lòng trả thù thì phải làm sao? Dù sao cô cũng không sống ở Phúc Kiến, chi bằng cứ đối phó như vậy thôi.
“Tư Tư đến thăm ông nội à?” Trên khuôn mặt mập tròn của Lý Mẫn là nụ cười dịu dàng phúc hậu, thoạt nhìn qua khiến người ta rất dễ gần gũi thân thiết.
Khóe miệng Trương Tư Ninh giật giật, gọi một tiếng chú út, lại gọi thím út, nhìn hai em họ chào hỏi rồi nói: “Hôm nay con về Vũ Lăng, nên tới nói lời từ biệt với ông nội.”
“Hôm nay con phải đi rồi sao? Nếu ở lại đón năm mới thì thật tốt.” Lý Mẫn dường như có chút quyến luyến, nhìn thấy Vệ tiểu béo đã bị ôm vào trong xe, nói: “Trời lạnh, bay tới bay lui như vậy, thật làm khổ đứa nhỏ.”
Trương Tư Ninh chỉ mỉm cười, không nói gì. Lý Mẫn bảo ba cha con vào đốt giấy tiền vàng cho ông cụ trước, còn bà kề sát lại gần Trương Tư Ninh nói: “Ba con và Hàng Yến sắp ly hôn, hai ngày nữa ra tòa. Người đàn bà đó bị như vậy cũng xem như đúng người đúng tội, con không ở lại xem thử sao? Nghe nói lần này anh cả đưa cho cô ta một căn nhà, năm mươi vạn tệ, hình như trước khi kết hôn bọn họ có ký kết thỏa thuận gì đó, cho dù có ly hôn thì tài sản cũng không bị phân chia, tài sản đứng tên ai là của người đó. Ba con nhanh trí, mấy năm nay Hàng Yến cũng chỉ được nhìn vậy thôi chứ thực tế không moi được bao nhiêu của cải. Còn Trương Nghị, nghe nói muốn sống với Hàng Yến không muốn đi theo ba con. Trước đó ba con bị thằng nhóc này đánh nên hiện tại không còn cưng chiều nó như trước nữa, nó muốn đi với Hàng Yến, ba con cũng đồng ý luôn.”
Ngụ ý của Lý Mẫn rất rõ ràng, mẹ con Hàng Yến đã cuốn gói lăn khỏi nhà, Trương Nghênh Hoa bây giờ chỉ còn lại một cô con gái. Bây giờ mà Trương Tư Ninh ở lại, sau này tài sản của Trương Nghênh Hoa không phải đều thuộc về cô sao!
Trương Tư Ninh nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, bình thản nói: “Những chuyện này không có liên quan gì đến con, thím út, giờ con phải ra sân bay, chuyện của ba con cứ để tự bản thân ông bị dằn vặt đi, con cũng không thiếu chút tiền đó.” Nói xong, cô không nhìn Lý Mẫn đang giật mình sửng sốt mà lên xe rời khỏi đó, phía sau mấy vệ sỹ cũng lần lượt lên xe, một đoàn xe hơi, ở vùng ngoại ô thưa người vắng vẻ, cũng xem như một cảnh lạ.
Lúc này Lý Mẫn mới lấy lại tinh thần, thầm mắng Trương Tư Ninh không biết tốt xấu. Trương Nghênh Khải đi ra từ cánh cổng sắt lớn phía sau nghĩa trang, nghiêm mặt hỏi vợ mình: “Bà nói hươu nói vượn gì với Tư Tư đó, anh cả và Hàng Yến ly hôn, bà bảo con bé dính vào làm gì.”
Lý Mẫn mất hứng: “Tôi còn không phải vì muốn tốt cho nó sao, trước mắt hai mẹ con Hàng Yến đều đã bị đuổi đi, anh cả nhiều tài sản như vậy, Tư Tư chỉ cần bỏ chút tâm tư ra nhẹ nhàng với ba nó, không phải tương lai tất cả tài sản đó đều thuộc về nó sao!” Con của bà và Tư Tư quan hệ với nhau rất tốt, chồng Tư Tư có tiền có công ty riêng, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến mấy nhà xưởng ở Phúc Kiến này, đến lúc đó bà sẽ tiếp tục năn nỉ Tư Tư một chút, Tư Tư mềm lòng, sẽ giao mấy nhà xưởng ở đây cho gia đình bà quản lý. Nhiều kế hoạch hoàn mỹ như vậy, đáng tiếc ông chồng bà đầu óc bảo thủ, Lý Mẫn có chút thất vọng.
“Bà thì biết cái gì! Chuyện này bà đừng xen vào! Anh cả muốn đưa tiền cho ai thì đưa, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được!” Mặc dù đầu óc của ông không nhanh nhạy, nhưng hiểu anh cả mình rất rõ, anh cả là người rất đa nghi, nếu bỗng nhiên Tư Tư nịnh bợ chắc chắn anh cả sẽ nghi ngờ, lỡ như biết được là do bà vợ nhà mình khích bác, vậy thì còn tốt cái nổi gì!
Nói trắng ra, Trương Nghênh Khải chính là một người an phận thủ thường gần như là một người đàn ông nhát gan, cho dù chỉ có một phần ngàn khả năng đắc tội với ngọn núi dựa là anh cả mình, ông ta cũng không dám mạo hiểm làm vậy.
......
Rời khỏi Vũ Lăng nửa tháng, về đến nhà, mặc dù vừa mở cửa ra chỉ có không khí vắng lặng nhưng Trương Tư Ninh vẫn cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được buông lỏng.
Thím Tào muốn tổng vệ sinh nhà cửa, hai cha con Trịnh gia liền ở lại giúp đỡ. Trương Tư Ninh dỗ con ngủ xong, gọi điện thoại báo cho ông xã mọi thứ đều tốt, sau đó thay quần áo mặc ở nhà bắt đầu dọn dẹp.
Hôm nay đã là hai mươi tám, năm nay không có ba mươi, chỉ có đến ngày hai mươi chín, là ngày mai. Có lẽ ông xã sẽ không kịp về đón tết, Trương Tư Ninh có chút thất vọng, nhưng hiểu được công việc bên kia rất khẩn cấp, nên khi nói chuyện điện thoại cô cũng không hối thúc anh trở về.
Một lúc sau, Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại lại, hỏi Trương Tư Ninh về nhà có thuận lợi không, Trương Tư Ninh nói thuận lợi, hai người cũng giống như mọi khi nói chuyện về nhóc con, về tiến độ công việc, về nỗi nhớ nhung. Sau khi cúp điện thoại, hốc mắt Trương Tư Ninh đã hoen ướt, cô cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cô không hỏi anh về lễ mừng năm mới, cũng không hối thúc anh trở về, vậy mà anh cũng không thèm nhắc đến! Vệ phu nhân rất thương tâm, hậu quả chính là để thím Tào ở nhà trông coi nhóc con, còn mình chạy đến cửa hàng phung phí mua sắm một trận thỏa thích, tốn không ít tiền mua rất nhiều đồ, chỉ riêng quần áo cho nhóc con thôi mà đã mười mấy thứ, còn mua cho chính mình, mua luôn cho thím Tào, chỉ không mua cho Vệ tiên sinh!
Mặc sức mua sắm một trận điên cuồng như vậy, trút được hết những bất mãn trong lòng, đến tối khi gọi điện thoại, Vệ phu nhân vẫn là người vợ hiền lành dịu dàng như cũ, hỏi han ông xã rất ân cần, suy cho cùng, cô rất cưng chiều cái người này, không muốn anh phải chịu nhiều áp lực.
Đến ngày hai mươi chín, từ sáng sớm thím Tào đã bận rộn nhiều việc, mặc dù ông chủ không kịp về đón tết, nhưng không phải bà chủ và cậu chủ nhỏ vẫn ở nhà đó sao? Năm nay là năm đầu tiên thím Tào ở lại Vệ gia đón tết, hơn nữa hôm qua bà chủ còn mua cho bà quần áo mới, thím Tào cảm thấy rất vui nên cả người tràn đầy năng lượng, tất nhiên muốn bày một bàn lớn đầy thức ăn ngon để đón năm mới đến.
Tối qua khi gọi điện thoại, Vệ tiên sinh nói hôm nay anh có việc rất quan trọng, nếu anh không chủ động gọi về thì Trương Tư Ninh cũng đừng gọi qua cho anh. Anh nói nghiêm túc như vậy đương nhiên Trương Tư Ninh không dám tùy ý quấy rầy, nên cả ngày hôm nay đều không có liên lạc với ông xã, đến tối ăn bữa cơm tất niên, mặc dù một bàn đầy thức ăn ngon nhưng không có ông chủ ở nhà, không khí rất lạnh lẽo, vắng vẻ.
Trương Tư Ninh có chút không vui, ngồi ôm con xem tiết mục cuối năm, sau đó nhóc con ngủ thiếp đi, nhìn thấy mí mắt thím Tào cũng bắt đầu đánh nhau, Vệ phu nhân thở dài bảo thím Tào về phòng ngủ trước, đợi đến giao thừa cô cũng ôm con lên lầu về phòng ngủ.
Đến mười một giờ, thấy ông xã bên kia vẫn không có tin tức, Trương Tư Ninh bắt đầu bất an, lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không, muốn gọi điện thoại cho anh lại sợ làm hư chuyện của anh, trong lòng rối rắm không biết nên làm thế nào.
Cô đi tới đi lui trong phòng, lúc thì nhìn con đang ngủ say trong nôi, lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ thấy pháo hoa thỉnh thoảng lập lòe vụt sáng lên, trong lòng vô cùng lo lắng, không cách nào yên ổn được.
Trong tâm trạng lo lắng như vậy, Vệ phu nhân bỗng nhiên nổi giận, không biết hôm nay là lễ mừng năm mới sao! Vậy mà một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi! Đúng là đồ khốn mà!
Bên này, Vệ phu nhân đang tức giận, thì cái tên khốn kiếp đang bị oán hận bên kia đã đẩy cửa lầu hai đi vào. Thấy bốn phía đều yên tĩnh, vắng lặng chẳng có chút không khí mừng năm mới, Vệ tiên sinh nói không nên lời, anh đặt hành lý cạnh cửa, lúc đang lấy dép lê trong tủ giày dép thay ra thì cửa phòng ngủ bỗng nhiên bật mở, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy cô vợ nhỏ bằng xương bằng thịt đã nhiều ngày không gặp. Khuôn mặt vô thức nở nụ cười dịu dàng: “Tư Ninh, anh về rồi.”
Trở về ngôi nhà ấm áp, được nhìn thấy người nhung nhớ trong lòng, Vệ cẩm Huyên mở rộng vòng tay đón cô vợ nhỏ bé của anh vào lòng, trái tim phút chốc bình yên lại, đây là tình yêu chân thành, là bến cảng của anh, vợ anh.
Vệ tiên sinh biết bà xã thương tâm, nhưng lại không thể ở bên cạnh cô được nên trong lòng rất áy náy, nhìn qua video thấy mắt vợ mình sưng to, anh hết sức đau lòng, dịu dàng nói: “Ông nội đã được chôn cất rồi, em phải mạnh mẽ lên nhìn về phía trước, vì con, vì anh.”
Trương Tư Ninh không muốn ông xã đang ở bên Pháp xa xôi mà còn phải lo lắng cho mình, cô hít một hơi thật sâu, vực dậy tinh thần, khẽ nói: “Em không sao, chỉ một hai ngày sẽ trở lại bình thường thôi, Herman, bên đó sao rồi anh, có thuận lợi không ạ?”
Vệ tiên sinh nói rõ: “Vệ thị bên này không suông sẻ lắm, ba anh để lại mấy lão thần rất trung thành, cũng rất có năng lực, scandal bùng nổ, tuy bên ngoài hỗn loạn, nhưng bên trong công ty được những người này quản lý rất gọn gàng trật tự, muốn đột phá, có lẽ phải tốn thêm chút thời gian.” Anh còn nói thêm chuyện Vệ Cẩm Thiệu: “Hiện tại mẹ con Phương Y Chân đã bỏ trốn, hai mẹ con này về sau cũng hết đường rồi, không cần anh ra tay, bọn họ cũng không có kết quả tốt đẹp gì, chỉ là chuột chạy qua đường mà thôi.”
Điểm này Trương Tư Ninh cũng rất tin tưởng. Càng là người có tiền, có địa vị thì càng xem trọng thể diện, trong tầng lớp thượng lưu của xã hội, người không có thể diện không thể nào tồn tại được, anh ta sẽ bị phần còn lại loại trừ. Mà scandal của hai mẹ con Phương Y Chân quá mức kinh khủng, nên tình huống chỉ có thể tệ hại hơn, khi bọn họ bị cả xã hội bài xích, đối với người quen đứng ở đỉnh cao mà nói, sống mới là thống khổ.
Dư luận rất đáng sợ, không chỉ đơn giản là lời nói mà nó thật sự có khả năng giết người vô hình, người có thể thật sự không quan tâm đến ánh mắt và nhận xét của người khác, không phải đần độn thì chính là thánh nhân. Dù sao chắc chắn mẹ con Phương Y Chân không đạt đến tiêu chuẩn này.
“Anh nói, có khi nào bọn họ vò mẻ không sợ sứt không? Dù sao loạn luân chẳng qua là không tuân theo chuẩn mực đạo đức chứ không phải vi phạm pháp luật. Chỉ cần cắn răng chống đỡ cho qua mấy ngày này, thời gian qua rồi, ai còn chú ý đến bọn họ nữa, cùng lắm là không xuất hiện ở tầng lớp thượng lưu của xã hội nữa là được, dù sao bọn họ cũng không thiếu tiền.”
Vệ Cẩm Huyên không quan tâm chuyện này: “Quả thật như vậy cũng không tệ, cũng khả thi.”
Vệ phu nhân nghe ông xã nói như vậy, mù mịt hết chỗ nói rồi, cô cảm thấy dường như Vệ tiên sinh nhà cô đang có âm mưu gì đó, rất tà ác. Có điều cô mơ hồ cảm thấy ông xã không muốn nói với cô những chuyện này, Vệ phu nhân tự nhận mình là người vợ rất hiểu lòng người nên không nói tiếp chủ đề này nữa để anh được thoải mái.
Hai vợ chồng nói mấy chuyện chẳng có gì vui vẻ này một lúc, rồi nói tới nhóc con Vệ tiểu béo.
“Con đang ngủ sao em?”
“Dạ, vẫn chưa thức,” Trương Tư Ninh trả lời rồi nói thêm: “Anh đợi một lát, để em cho anh xem điệu bộ ngủ của nhóc con.” Nói xong cô liền cầm điện thoại hướng về nôi, cu cậu đang say sưa ngủ ngon lành, khuôn mặt ngốc nghếch chảy nước miếng, đường truyền internet rất rõ, Vệ tiên sinh nhìn thấy bé con xinh đẹp mũm mĩm, trong lòng mềm mại như nước, anh ở đầu bên kia khẽ nói: “Hình như con lớn hơn rồi.”
Trương Tư Ninh bĩu môi, quả nhiên ông xã thích chó con này hơn, khi nói chuyện với cô cũng chưa thấy anh dịu dàng nhẹ nhàng như vậy, lời nói tựa như tắm gió xuân, còn hơn cả tắm gió xuân. Có điều cũng là con của mình, nên cô không thèm tính toán.
......
Mấy ngày sau khi tang lễ kết thúc, Trương Tư Ninh vẫn luôn ở trong khách sạn không đi đâu ra ngoài, tin tức của Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân cũng dần chìm xuống. Đây cũng là chuyện rất bình thường, xã hội bây giờ, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, hai mẹ con kia không phải ngôi sao, cũng không phải quan chức, trừ một số người có quan hệ với bọn họ thì bình thường có ai chú ý đến làm gì chứ?
Mỗi ngày Trương Tư Ninh nói chuyện điện thoại với ông xã ít nhất hai lần, bên cạnh luôn là nhóc con nhìn ba ba qua di động, sau một thời gian chỉ cần điện thoại của Trương Tư Ninh vừa reo lên là cu cậu lập tức mở to đôi mắt màu lam vô cùng xinh đẹp nhìn về phía mẹ, a a kêu mấy tiếng ba ba, bập bẹ như vậy, vô cùng lanh lợi. Vệ tiên sinh biết được chuyện này rất cao hứng, cảm thấy con mình rất thông minh, mỗi lần gọi điện thoại về đều không ngừng trêu chọc cu cậu. Thấy quan hệ của hai cha con tốt như vậy, là người phụ nữ duy nhất trong nhà, mẹ đứa nhỏ kiêm bà xã của chồng mình Vệ phu nhân vô cùng thương cảm.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua như vậy, đến ngày hai mươi sáu tháng chạp, trên mạng hầu như không còn tin tức gì của hai mẹ con Phương Y Chân nữa, kể cả tin tức liên quan đến nhị thiếu gia Vệ Cẩm Huyên nghe đồn bị đuổi ra khỏi nhà bị truyền thông bới móc lên cũng không thấy nữa. Nghe Vệ Cẩm Huyên nói, tin tức bên Pháp cũng dần chìm xuống, nhưng Trương Tư Ninh vẫn khá lo lắng cho ông xã, sợ hai mẹ con kia ngóc đầu trở lại, ra ngoài gây chuyện rắc rối đem thêm phiền phức cho Vệ tiên sinh. Vệ tiên sinh cười nói: “Những chuyện này do em lo lắng nên nghĩ vậy thôi, nước đã bị khuấy đục rồi, không thể nào khôi phục lại như trước nữa. Em đừng lo, thật ra dư luận xã hội cũng chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi, anh cũng không dựa vào dư luận để đạt được mục đích.” Nếu không phải sự việc bỗng nhiên phát sinh, anh không hề có chút chuẩn bị nào, thì anh đã giải quyết mọi chuyện nhanh hơn và thẳng tay hơn. Có trách là trách Vệ Cẩm Thiệu kia ngu ngốc, bị vợ tóm được sơ hở mà không biết, hắn đào tường nhà cha mẹ vợ mình, hại một nhà cha vợ mình thê thảm, lại muốn bỏ vợ chạy theo niềm vui mới, cô chị dâu kia không báo thù mới lạ.
Phong lưu, đúng là chẳng tốt đẹp gì! Vệ tiên sinh từng một thời phong lưu đào hoa nghĩ như vậy.
Trương Tư Ninh thấy ông xã mình tự tin như vậy, cô cũng không nghĩ ngợi lung tung nữa, rồi nói chuyện trở lại Vũ Lăng: “Bây giờ mọi chuyện đã lắng xuống, em tính mấy ngày này mang con về nhà.” Không thể nào đón năm mới ở khách sạn được, mặc dù ở phòng tổng thống, nhưng bên ngoài còn mấy chục vệ sỹ, người ta cũng phải đón năm mới, để họ phải ở lại đây đón tết với cô thì thật có lỗi.
Vệ Cẩm Huyên cũng đã nghĩ đến chuyện này, anh gật đầu nói: “Được, để anh bảo quản lý Du sắp xếp, bao trọn gói một chiếc máy bay cho an toàn.” Vệ tiên sinh có chút hối hận, hai năm trước có người bạn đề nghị anh mua máy bay tư nhân sử dụng, vừa thoải mái vừa tiện lợi. Nhưng lúc đó anh thấy hoàn toàn không cần thiết, phí bảo dưỡng hàng năm cũng là một con số rất lớn, là thương nhân, đặc biệt là một thương nhân thông minh khôn khéo, Vệ tiên sinh cảm thấy không bằng dùng số tiền này đầu tư càng sinh ra thêm nhiều lợi nhuận, anh cũng không phải kiểu người thích hưởng thụ những thứ xa xỉ.
Nhưng bây giờ bắt đầu cân nhắc, có lẽ anh cần phải chuẩn bị một máy bay tư nhân rồi, như vậy tương lai cả gia đình đi ra ngoài thuận tiện hơn, lỡ gặp phải mấy chuyện cần tránh ánh mắt người khác như lúc này cũng không cần phải thuê máy bay trọn gói.
Tóm lại vì vợ con, Vệ tiên sinh hiếm có cơ hội được tiêu xài hoang phí một lần.
Trước khi rời khỏi Vũ Lăng, dưới sự bảo vệ của tầng tầng vệ sỹ, Trương Tư Ninh bế con đến mộ ông nội quỳ lạy đốt giấy tiền vàng cáo biệt. Lúc cô đến nghĩa trang, đúng lúc gặp cả nhà chú út. Tuy trước đó có chút không vui, nhưng với miệng lưỡi trơn tru và độ dày da mặt người bình thường khó có được của thím út Lý Mẫn, thì ít nhất ngoài mặt, khi gặp nhau hai bên có thể coi như ở chung hài hòa, bình thường gặp gỡ cũng có thể nói mấy câu.
Trước kia Trương Tư Ninh cảm thấy thím út không tệ, khi đó cả một đại gia đình chỉ có mình bà không khuyên cô chấp nhận cho ba mình cưới Hàng Yến, mặc dù không nói giúp cô nhưng so với những người kia, Trương Tư Ninh vẫn có ấn tượng tốt với thím út. Nhưng bây giờ, thiện cảm đó đã không còn nữa. Năm ngoái, khi cô bị Hàng Yến chèn ép ở bệnh viện, bà không có đứng ra nói lời công bằng, rồi trước đó ở bệnh viện, bà cũng không nhìn cô, người như vậy, Trương Tư Ninh xem như đã hiểu được.
Chỉ là ông nội chôn cất ở nơi này, mộ ông bà ngoại cô cũng là Lý Mẫn trông nom, nên Trương Tư Ninh mới nguyện ý giữ mối quan hệ với bà, ít nhất không vạch rõ mặt nhau làm gì. Về phần ông nội, cô không lo lắng, nhưng mộ ông bà ngoại cô ở quê, cho dù cô tìm người giúp đỡ trông coi, nhưng lỡ như Lý Mẫn có lòng trả thù thì phải làm sao? Dù sao cô cũng không sống ở Phúc Kiến, chi bằng cứ đối phó như vậy thôi.
“Tư Tư đến thăm ông nội à?” Trên khuôn mặt mập tròn của Lý Mẫn là nụ cười dịu dàng phúc hậu, thoạt nhìn qua khiến người ta rất dễ gần gũi thân thiết.
Khóe miệng Trương Tư Ninh giật giật, gọi một tiếng chú út, lại gọi thím út, nhìn hai em họ chào hỏi rồi nói: “Hôm nay con về Vũ Lăng, nên tới nói lời từ biệt với ông nội.”
“Hôm nay con phải đi rồi sao? Nếu ở lại đón năm mới thì thật tốt.” Lý Mẫn dường như có chút quyến luyến, nhìn thấy Vệ tiểu béo đã bị ôm vào trong xe, nói: “Trời lạnh, bay tới bay lui như vậy, thật làm khổ đứa nhỏ.”
Trương Tư Ninh chỉ mỉm cười, không nói gì. Lý Mẫn bảo ba cha con vào đốt giấy tiền vàng cho ông cụ trước, còn bà kề sát lại gần Trương Tư Ninh nói: “Ba con và Hàng Yến sắp ly hôn, hai ngày nữa ra tòa. Người đàn bà đó bị như vậy cũng xem như đúng người đúng tội, con không ở lại xem thử sao? Nghe nói lần này anh cả đưa cho cô ta một căn nhà, năm mươi vạn tệ, hình như trước khi kết hôn bọn họ có ký kết thỏa thuận gì đó, cho dù có ly hôn thì tài sản cũng không bị phân chia, tài sản đứng tên ai là của người đó. Ba con nhanh trí, mấy năm nay Hàng Yến cũng chỉ được nhìn vậy thôi chứ thực tế không moi được bao nhiêu của cải. Còn Trương Nghị, nghe nói muốn sống với Hàng Yến không muốn đi theo ba con. Trước đó ba con bị thằng nhóc này đánh nên hiện tại không còn cưng chiều nó như trước nữa, nó muốn đi với Hàng Yến, ba con cũng đồng ý luôn.”
Ngụ ý của Lý Mẫn rất rõ ràng, mẹ con Hàng Yến đã cuốn gói lăn khỏi nhà, Trương Nghênh Hoa bây giờ chỉ còn lại một cô con gái. Bây giờ mà Trương Tư Ninh ở lại, sau này tài sản của Trương Nghênh Hoa không phải đều thuộc về cô sao!
Trương Tư Ninh nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, bình thản nói: “Những chuyện này không có liên quan gì đến con, thím út, giờ con phải ra sân bay, chuyện của ba con cứ để tự bản thân ông bị dằn vặt đi, con cũng không thiếu chút tiền đó.” Nói xong, cô không nhìn Lý Mẫn đang giật mình sửng sốt mà lên xe rời khỏi đó, phía sau mấy vệ sỹ cũng lần lượt lên xe, một đoàn xe hơi, ở vùng ngoại ô thưa người vắng vẻ, cũng xem như một cảnh lạ.
Lúc này Lý Mẫn mới lấy lại tinh thần, thầm mắng Trương Tư Ninh không biết tốt xấu. Trương Nghênh Khải đi ra từ cánh cổng sắt lớn phía sau nghĩa trang, nghiêm mặt hỏi vợ mình: “Bà nói hươu nói vượn gì với Tư Tư đó, anh cả và Hàng Yến ly hôn, bà bảo con bé dính vào làm gì.”
Lý Mẫn mất hứng: “Tôi còn không phải vì muốn tốt cho nó sao, trước mắt hai mẹ con Hàng Yến đều đã bị đuổi đi, anh cả nhiều tài sản như vậy, Tư Tư chỉ cần bỏ chút tâm tư ra nhẹ nhàng với ba nó, không phải tương lai tất cả tài sản đó đều thuộc về nó sao!” Con của bà và Tư Tư quan hệ với nhau rất tốt, chồng Tư Tư có tiền có công ty riêng, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến mấy nhà xưởng ở Phúc Kiến này, đến lúc đó bà sẽ tiếp tục năn nỉ Tư Tư một chút, Tư Tư mềm lòng, sẽ giao mấy nhà xưởng ở đây cho gia đình bà quản lý. Nhiều kế hoạch hoàn mỹ như vậy, đáng tiếc ông chồng bà đầu óc bảo thủ, Lý Mẫn có chút thất vọng.
“Bà thì biết cái gì! Chuyện này bà đừng xen vào! Anh cả muốn đưa tiền cho ai thì đưa, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được!” Mặc dù đầu óc của ông không nhanh nhạy, nhưng hiểu anh cả mình rất rõ, anh cả là người rất đa nghi, nếu bỗng nhiên Tư Tư nịnh bợ chắc chắn anh cả sẽ nghi ngờ, lỡ như biết được là do bà vợ nhà mình khích bác, vậy thì còn tốt cái nổi gì!
Nói trắng ra, Trương Nghênh Khải chính là một người an phận thủ thường gần như là một người đàn ông nhát gan, cho dù chỉ có một phần ngàn khả năng đắc tội với ngọn núi dựa là anh cả mình, ông ta cũng không dám mạo hiểm làm vậy.
......
Rời khỏi Vũ Lăng nửa tháng, về đến nhà, mặc dù vừa mở cửa ra chỉ có không khí vắng lặng nhưng Trương Tư Ninh vẫn cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được buông lỏng.
Thím Tào muốn tổng vệ sinh nhà cửa, hai cha con Trịnh gia liền ở lại giúp đỡ. Trương Tư Ninh dỗ con ngủ xong, gọi điện thoại báo cho ông xã mọi thứ đều tốt, sau đó thay quần áo mặc ở nhà bắt đầu dọn dẹp.
Hôm nay đã là hai mươi tám, năm nay không có ba mươi, chỉ có đến ngày hai mươi chín, là ngày mai. Có lẽ ông xã sẽ không kịp về đón tết, Trương Tư Ninh có chút thất vọng, nhưng hiểu được công việc bên kia rất khẩn cấp, nên khi nói chuyện điện thoại cô cũng không hối thúc anh trở về.
Một lúc sau, Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại lại, hỏi Trương Tư Ninh về nhà có thuận lợi không, Trương Tư Ninh nói thuận lợi, hai người cũng giống như mọi khi nói chuyện về nhóc con, về tiến độ công việc, về nỗi nhớ nhung. Sau khi cúp điện thoại, hốc mắt Trương Tư Ninh đã hoen ướt, cô cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cô không hỏi anh về lễ mừng năm mới, cũng không hối thúc anh trở về, vậy mà anh cũng không thèm nhắc đến! Vệ phu nhân rất thương tâm, hậu quả chính là để thím Tào ở nhà trông coi nhóc con, còn mình chạy đến cửa hàng phung phí mua sắm một trận thỏa thích, tốn không ít tiền mua rất nhiều đồ, chỉ riêng quần áo cho nhóc con thôi mà đã mười mấy thứ, còn mua cho chính mình, mua luôn cho thím Tào, chỉ không mua cho Vệ tiên sinh!
Mặc sức mua sắm một trận điên cuồng như vậy, trút được hết những bất mãn trong lòng, đến tối khi gọi điện thoại, Vệ phu nhân vẫn là người vợ hiền lành dịu dàng như cũ, hỏi han ông xã rất ân cần, suy cho cùng, cô rất cưng chiều cái người này, không muốn anh phải chịu nhiều áp lực.
Đến ngày hai mươi chín, từ sáng sớm thím Tào đã bận rộn nhiều việc, mặc dù ông chủ không kịp về đón tết, nhưng không phải bà chủ và cậu chủ nhỏ vẫn ở nhà đó sao? Năm nay là năm đầu tiên thím Tào ở lại Vệ gia đón tết, hơn nữa hôm qua bà chủ còn mua cho bà quần áo mới, thím Tào cảm thấy rất vui nên cả người tràn đầy năng lượng, tất nhiên muốn bày một bàn lớn đầy thức ăn ngon để đón năm mới đến.
Tối qua khi gọi điện thoại, Vệ tiên sinh nói hôm nay anh có việc rất quan trọng, nếu anh không chủ động gọi về thì Trương Tư Ninh cũng đừng gọi qua cho anh. Anh nói nghiêm túc như vậy đương nhiên Trương Tư Ninh không dám tùy ý quấy rầy, nên cả ngày hôm nay đều không có liên lạc với ông xã, đến tối ăn bữa cơm tất niên, mặc dù một bàn đầy thức ăn ngon nhưng không có ông chủ ở nhà, không khí rất lạnh lẽo, vắng vẻ.
Trương Tư Ninh có chút không vui, ngồi ôm con xem tiết mục cuối năm, sau đó nhóc con ngủ thiếp đi, nhìn thấy mí mắt thím Tào cũng bắt đầu đánh nhau, Vệ phu nhân thở dài bảo thím Tào về phòng ngủ trước, đợi đến giao thừa cô cũng ôm con lên lầu về phòng ngủ.
Đến mười một giờ, thấy ông xã bên kia vẫn không có tin tức, Trương Tư Ninh bắt đầu bất an, lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không, muốn gọi điện thoại cho anh lại sợ làm hư chuyện của anh, trong lòng rối rắm không biết nên làm thế nào.
Cô đi tới đi lui trong phòng, lúc thì nhìn con đang ngủ say trong nôi, lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ thấy pháo hoa thỉnh thoảng lập lòe vụt sáng lên, trong lòng vô cùng lo lắng, không cách nào yên ổn được.
Trong tâm trạng lo lắng như vậy, Vệ phu nhân bỗng nhiên nổi giận, không biết hôm nay là lễ mừng năm mới sao! Vậy mà một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi! Đúng là đồ khốn mà!
Bên này, Vệ phu nhân đang tức giận, thì cái tên khốn kiếp đang bị oán hận bên kia đã đẩy cửa lầu hai đi vào. Thấy bốn phía đều yên tĩnh, vắng lặng chẳng có chút không khí mừng năm mới, Vệ tiên sinh nói không nên lời, anh đặt hành lý cạnh cửa, lúc đang lấy dép lê trong tủ giày dép thay ra thì cửa phòng ngủ bỗng nhiên bật mở, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy cô vợ nhỏ bằng xương bằng thịt đã nhiều ngày không gặp. Khuôn mặt vô thức nở nụ cười dịu dàng: “Tư Ninh, anh về rồi.”
Trở về ngôi nhà ấm áp, được nhìn thấy người nhung nhớ trong lòng, Vệ cẩm Huyên mở rộng vòng tay đón cô vợ nhỏ bé của anh vào lòng, trái tim phút chốc bình yên lại, đây là tình yêu chân thành, là bến cảng của anh, vợ anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook