Tháng bảy, đại bộ phận thành phố đã biến thành cái lò lửa. Trừ phi bất đắc dĩ thì chẳng có bao nhiêu người muốn đội nắng ra ngoài, người như Thiện Tuân lại càng không bước ra ngoài một bước. Ngày tháng có phần buồn tẻ, trái lại cũng không khó chịu đựng, chớp mắt cái là đã đến kỳ nghỉ hè của học sinh, triển lãm sách Tiêu Ngữ chuẩn bị trước đó cũng tới.

Tham gia ký tặng có ba tác giả dưới trướng Tiêu Ngữ, một ở thành phố, hai người từ nơi khác đến. Nam tần nữ tần nửa nọ nửa kia, đây là hai lĩnh vực bán chạy nhất mấy năm qua ở vùng khác, so với đó, Thiện Tuân cùng tác giả nữ tần người thành phố kia cũng thành làm nền. Trước đó quen mấy người trong nhóm tác giả, cũng có người thảo luận chuyện này. Con người luôn có thói quen tạo thành đoàn thể nhỏ, những người kia đa số là người thành phố, cũng sẽ tụ tập với Thiện Tuân, tác phẩm không hot được như Thiện Tuân, phần lớn đều là tay bút nghiệp dư. Tiêu điểm chủ yếu của những người kia đặt trên người tác giả nam tần từ vùng khác tới, đào bới lịch sử đen tối của người ta một lần, lại thảo luận tác phẩm của gã đầu cơ trục lợi, đây không phải tay bút, mà là con buôn. Thiện Tuân không tham gia thảo luận, nhìn bọn họ tán phét một lúc, liền đóng QQ chơi game.

Kí tặng kéo dài bốn tiếng, danh tiếng đều bị hai vị đại thần đến từ vùng khác dìm xuống, Thiện Tuân cùng vị tác giả nữ bản địa kia còn có thời gian nói chuyện phiếm. Buổi chiều, Cù Phương Trạch cùng mấy biên tập viên đến đây một chuyến, buổi tối lại chạy không thoát khỏi liên hoan, ca hát. Phòng tài vụ đến là quản lý Đường Tiêu, phụ nữ, năm nay gần bốn mươi, Thiện Tuân cũng không quen. Quậy thẳng đến hừng đông, Tiêu Quân Mạc cũng không lộ diện.

Thiện Tuân uống rượu, gọi taxi về nhà. Ban đầu không có nhiều cảm xúc lắm, thấy đường phố vắng tanh, giống như lòng cũng trống rỗng theo. Di động móc ra lại đặt về, cuối cùng châm điếu thuốc, sự nôn nóng kia mới dần dần bình ổn lại.

Về nhà tắm rửa sạch sẽ, mở máy tính ra, login game, ngoài ý muốn, ID Tiêu Quân Mạc vẫn còn sáng.

Thiện Tuân liền bật cười với màn hình.

Chuột phải, chat mật.

[Khưu Tốc Tốc]: Sư! Hổ! Hổ!

Đại khái qua ba bốn phút, đối diện mới đáp lại.

[Ly Biệt Cùng Quân]: Không phải con đi ngủ lúc mười một giờ à?

[Khưu Tốc Tốc]: Không ngủ được

[Ly Biệt Cùng Quân]: Nghĩ cách mà ngủ

[Khưu Tốc Tốc]: Nhớ người QAQ

[Ly Biệt Cùng Quân]: …

Nhớ anh.

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ngu ngốc

[Khưu Tốc Tốc]: Sư hổ, chúng ta tâm sự nha

[Ly Biệt Cùng Quân]: Con mịe nó lại không nhịn được à?

[Khưu Tốc Tốc]: Miệng con cũng có nói ra được đâu QAQ

[Ly Biệt Cùng Quân]: …

[Khưu Tốc Tốc]: Tâm sự nha tâm sự nha ~(≧▽≦)/~

[Ly Biệt Cùng Quân]: Tâm sự cái gì?

[Khưu Tốc Tốc]: Tình cảm (⊙o⊙)

Đối phương không đáp lại.

Thiện Tuân căng thẳng chẳng biết vì sao, chỉ sợ ID này bỗng nhiên tối đi, giống như tuyên án kết quả nào đó ——hắn rất hiếm khi căng thẳng.

Chờ một hồi, yết hầu có hơi khô, cũng không đi phòng khách rót nước, mãi đến khi thông báo chat mật vang lên một tiếng——

[Ly Biệt Cùng Quân]: Phắn đi ngủ đi

Thiện Tuân bật cười, cũng quên luôn cả khát nước.

[Khưu Tốc Tốc]: Không ngủ được thật mà, sư hổ cũng không ngủ được ạ?

Bên kia trả lời rất chậm.

[Ly Biệt Cùng Quân]: Cho nên?

[Khưu Tốc Tốc]: Có tâm sự đúng không ạ (⊙o⊙)

[Ly Biệt Cùng Quân]: Không có

[Khưu Tốc Tốc]: Con có ((

[Ly Biệt Cùng Quân]: Con nít tâm sự đâu ra

[Khưu Tốc Tốc]: o(﹏)o Thế nên con không phải con nít

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ái chà

[Khưu Tốc Tốc]: Chúng ta tới Động Đình tâm sự dưới cái cây đước lớn kia nha, có được không

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ngu ngốc, cái đó gọi là cây Nhân Duyên

[Khưu Tốc Tốc]: QAQ

Không bao lâu, lại nhìn vị trí hiện tại của anh, đã chuyển thành Động Đình. Trong lòng Thiện Tuân vui vẻ, cũng nhanh chóng chuyển theo. Nữ Thuật sĩ cưỡi một con liệt mã (1), lắc lư nửa bản đồ, cuối cùng cũng tới được chỗ cần đến. Thời gian đã qua rạng sáng, mai lại là ngày làm việc, trong cảnh đã ít đi dấu chân người. Thiện Tuân đương nhiên biết cái cây này gọi là cây Nhân Duyên, hơn nữa còn là địa điểm người chơi nam và nữ nhận nhiệm vụ tình nhân trong game. Cây Nhân Duyên vốn là một cổ thụ ngàn năm to khỏe, cành lá xum xuê, có hình chiếc ô lớn, che kín cả bầu trời. Lá cây đương nhiên là màu xanh lá, nhưng bởi vì bên trên treo đầy giấy ước màu đỏ, kéo màn hình ra xa, liền thành một chiếc ô đỏ. Cây Nhân Duyên ở góc Tây Bắc của bản đồ Động Đình, kề bên hồ nước, sau lưng là một rừng đào, người hãy còn ở xa, tầm mắt đã bị một mảng đào hồng lấp đầy.

Tiểu Thuật sĩ đi vào rừng đào, xa xa trông thấy hai người đứng dưới tàng cây Nhân Duyên, một cô gái áo đỏ, cũng chính là NPC Hồng Nương, người giao nhiệm vụ tình nhân. Một người khác, tóc trắng áo đen, trên lưng đeo một chiếc đao cổ, đương nhiên chính là cái người vừa mới mắng hắn ngu ngốc.

Tiểu Thuật sĩ xuống ngựa, chuyển động quanh Đao khách một vòng.

[Khưu Tốc Tốc]: Sư hổ hổ (^o^)/~

[Ly Biệt Cùng Quân]: =.=

[Khưu Tốc Tốc]: Chủ đề kỳ này của chúng ta là tình cảm nha ⊙o⊙, sư hổ có từng trải qua tình cảm rung động lòng người, à không phải, khắc cốt ghi tâm nào không

[Ly Biệt Cùng Quân]: Không

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) Nhưng con có nè

[Ly Biệt Cùng Quân]: Chém tiếp đi

[Khưu Tốc Tốc]: o(≧口≦)o Có thật mà!

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ờ, tiếp

[Khưu Tốc Tốc]: Ma ma đưa con đi học cờ vây, sau đấy gặp được một người đáng mến lắm, con thử tiếp cận cậu ấy, kết quả phát hiện cậu ấy cũng thích con, giống như trước khi con thích cậu ấy thì cậu ấy đã thích con rồi á

Cách mấy phút, khung chat vẫn không có nội dung mới.

[Khưu Tốc Tốc]: Người chẳng nói lời nào cả QAQ

[Ly Biệt Cùng Quân]: …Sau đó?

[Khưu Tốc Tốc]: Không có thành ý QAQ

[Ly Biệt Cùng Quân]: Thế con cũng đừng nói nữa

[Khưu Tốc Tốc]: QAQ!!!

[Khưu Tốc Tốc]: Sau đó bọn con thổ lộ với nhau, rồi kết giao, cậu ấy thích yên tĩnh, con không nói chuyện được, vừa vặn

[Khưu Tốc Tốc]: Sau này bọn con chia tay, bởi vì người nhà cậu ấy không chấp nhận một người tàn tật ~(≧▽≦)/~

[Ly Biệt Cùng Quân]: …

[Khưu Tốc Tốc]: Cho dù sư hổ không tin thì con cũng đã trưởng thành rồi o(﹏)o

[Ly Biệt Cùng Quân]: Sư phụ có tin hay không hình như cũng chẳng liên quan mấy nhỉ

[Khưu Tốc Tốc]: Ạch……

[Ly Biệt Cùng Quân]: Đừng nghĩ nữa, ngủ đi

[Khưu Tốc Tốc]: Sư hổ cảm thấy cậu ấy còn có thể quay lại không QAQ

[Ly Biệt Cùng Quân]: Làm sao mà sư phụ biết được →_→

[Khưu Tốc Tốc]: Nếu người là cậu ấy QAQ người sẽ làm gì

[Ly Biệt Cùng Quân]: Không có nếu

[Khưu Tốc Tốc]: Ví dụ chút thôi mà QAQ

Đối diện bỗng nhiên im lặng.

Thiện Tuân dựa lưng vào ghế, cầm lấy sữa và ống hút trên bàn, chọc vào, ngậm trong miệng, nhìn trần nhà.

Hút tù tì đến khi hộp giấy phát ra tiếng ọp ọp, hắn mới dụi mắt, ngồi dậy, một lần nữa nhìn về phía màn hình.

[Ly Biệt Cùng Quân]: Thế bây giờ, con còn thích cậu ta không?

[Khưu Tốc Tốc]: Thích

[Ly Biệt Cùng Quân]: Cho dù cậu ta không dám thừa nhận con?

[Khưu Tốc Tốc]: Vâng

Câu trả lời tiếp theo tới rất chậm.

[Ly Biệt Cùng Quân]: Được rồi, đi ngủ đi, hơn một giờ rồi

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙_⊙) không ngủ, sư hổ vẫn chưa nói mà

[Ly Biệt Cùng Quân]: Nói cái gì?

[Khưu Tốc Tốc]: Nói lý do người không ngủ được ý

[Ly Biệt Cùng Quân]: Vi sư không có không ngủ được

[Khưu Tốc Tốc]: Nhưng mà ngày mai không phải người còn phải đi làm sao, cũng không có ai chơi với người, rồi người lại ngẩn người một mình be be (⊙o⊙)

[Ly Biệt Cùng Quân]: …Con muốn thế nào mới bằng lòng lăn đi ngủ hả

[Khưu Tốc Tốc]: ~(≧▽≦)/~ nghe tình sử của sư hổ

[Ly Biệt Cùng Quân]: Nghe xong tình sử của sư phụ rồi làm cái lông gì?

[Khưu Tốc Tốc]: Người không nói thì con không ngủ, tiếp tục quấy rầy người quấy rầy người quấy rầy chết ngươi ╭(╯^╰)╮

[Ly Biệt Cùng Quân]: …

[Ly Biệt Cùng Quân]: Sư phụ bỗng nhiên nhớ tới một người, phiền như con vậy

Thiện Tuân: “…”

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) Phiền lắm ạ

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ừ, cậu ta là vi (2) phiền, con là thần phiền

[Khưu Tốc Tốc]: ╭(╯^╰)╮

Ngẩn người với máy tính một lát, Thiện Tuân lại nở nụ cười không rõ tiếng.

[Khưu Tốc Tốc]: Sư hổ nhất định thích người đó, mới dìm hàng con như vậy ╭(╯^╰)╮

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ừ

Đáp đến dứt khoát, Thiện Tuân cũng cảm thấy bất ngờ.

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙_⊙) vậy mà lại đoán đúng

[Khưu Tốc Tốc]: Thích lắm ạ! Là ai thế ạ! ⊙o⊙

[Ly Biệt Cùng Quân]: Con không biết đâu

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙)

[Ly Biệt Cùng Quân]: Người đó A rồi

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙_⊙)

[Ly Biệt Cùng Quân]: Nghĩa là nghỉ game ấy

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) Vậy ạ

[Khưu Tốc Tốc]: Người đó đi rồi, sư hổ vẫn thích ạ?

[Ly Biệt Cùng Quân]: →_→

[Khưu Tốc Tốc]: Thích bao lâu rồi ạ

[Ly Biệt Cùng Quân]: Thích hai năm, yêu năm tháng

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙)

[Ly Biệt Cùng Quân]: Đi ngủ được chưa?

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) một vấn đề cuối cùng

[Ly Biệt Cùng Quân]: →_→

[Khưu Tốc Tốc]: Sư hổ không ngủ được, là đang nhớ người đó sao

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ừ

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙)…

[Ly Biệt Cùng Quân]: Hỏi xong chưa, thần phiền

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙)…… Sư hổ không cần phải nhiều lời, con nhẹ nhàng lăn đi ngủ đây ~(≧▽≦)/~

Không chờ đối phương trả lời, lưu loát tắt game.

Máy tính không tắt máy nhanh, tiến vào trạng thái cài đặt cập nhật, ánh huỳnh quang chiếu lên mặt Thiện Tuân, nhợt nhạt như bị bệnh. Hắn không đứng dậy, mà nằm ngửa cả người trên ghế, một bên mắt cá chân gác lên bắp đùi khác, nhìn trần nhà, hút xong một điếu thuốc, màn hình máy tính cũng tắt.

Thiện Tuân lấy được thành quả khoản đầu tư đầu tiên, trước đấy cũng đúng hạn nhận được tài khoản chi tiết Tô Chỉ gửi tới, số tiền kia cũng không tính là đột ngột. Tô Chỉ gửi tiền cho hắn, lại gọi điện qua nói: “Cùng ăn mừng một trận đi. Anh cũng là cổ đông mà”

Công ty nhỏ xem như là ổn định, Lương Khâm Vũ và Tô Chỉ cũng chẳng phải bọn chuột nhắt gì. Mấy năm nay nhân mạch tích lũy trên công việc không phải uổng phí, làm xong mấy đơn hàng cho khách sộp, danh tiếng cũng dần dần truyền ra, giờ đã không cần phải mời người ăn cơm khắp thế giới như ban đầu nữa. Công ty lại có thêm mấy nhân vật nòng cốt, phần nhiều là đối tác kinh doanh trước đây của hai người, kỳ thật chỉ coi như là cuộc tụ họp nhân viên nội bộ, không có bóng dáng của những nhà đầu tư khác. Tô Chỉ mời khách hát karaoke, mang một đám người đến, ngay cả Tần Duệ lẫn vào một số tiền nhỏ cũng được tiện tay kéo tới. Thiện Tuân lại gặp được nhà thiết kế lần trước tới Tiêu Ngữ cùng Lương Khâm Vũ, qua chào hỏi với đối phương, Tô Chỉ giới thiệu đơn giản, cô gái này gọi là Phạm Tư Lâm, hoạt động triển lãm của Tiêu Ngữ chính là cô dẫn dắt cả tổ thiết kế phụ trách. Tuy rằng trước đó Lương Khâm Vũ chọn cô đi cùng, thì chắc phải là nhân vật rất xuất sắc, song nhìn từ tư lịnh tuổi tác, Thiện Tuân vẫn không ngờ được cô có thể gánh được Đại Lương (3) này. Đối phương thấy hắn ngược lại rất niềm nở, mở miệng liền nói: “Sau khi về em cố gắng search baidu một hồi, chó quả thật chỉ có thể trực tiếp cắt bỏ tinh hoàn”

Thiện Tuân: “…”

Chắc là đầu có hơi ngà ngà say, Phạm Tư Lâm nói có hơi nhiều, túm Thiện Tuân tán gẫu rất lâu, cuối cùng bị Lương Khâm Vũ xách ra chỗ khác mời rượu đồng nghiệp. Cô vừa đi, Tần Duệ liền chen đến ngồi,  đưa cho hắn điếu thuốc, ghé sát vào: “Tình cảm sư đồ sao rồi?”

Thiện Tuân lấy cái bật lửa ra châm thuốc, híp mắt cười một tiếng, nói: “Gắn bó keo sơn”

Tần Duệ cười theo, một lát sau lại nói: “Không hiểu nổi mày bày trò gì nữa”

Thiện Tuân im lặng một lúc, từ từ nói: “Nếu mày không theo đuổi được Diệp Chu Chu, sẽ cắt đứt qua lại với em ấy sao?”

Tần Duệ nói: “Sẽ không”

Thiện Tuân cười nói: “Nhưng nếu như đã làm rõ, lui tới nhiều chỉ thêm lúng túng, ở trước mặt mày, em ấy có thể không còn là Diệp Chu Chu ban đầu nữa”

Tần Duệ không lên tiếng.

Thiện Tuân gảy tàn thuốc, mỉm cười nói: “Chỉ là muốn nhìn anh ấy nhiều hơn mà thôi”

Tô Chỉ vừa mới hát xong, tắt micro, sán lại nói: “Đang nói về bạn của Thiện Tuân à?”

Thiện Tuân cười nói: “Phắn sang một bên đi”

Tô Chỉ nói: “Anh còn biết theo đuổi người khác hả?”

Thiện Tuân nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Tô Chỉ nghiêm mặt, mím môi suy nghĩ một hồi, mỉm cười nói: “Người ba mươi tuổi, tâm hồn thiếu nữ rung động một lần cũng không kỳ lạ”

Thiện Tuân cười nói: “Làm như cậu nhiều kinh nghiệm lắm không bằng”

Tô Chỉ nói: “Cãi nhau à?”

Thiện Tuân không mở miệng, chỉ cúi đầu hút thuốc.

Trời nóng nực, Thiện Tuân mặc một chiếc áo chữ T cổ rộng màu xanh, xương quai xanh cùng hầu kết đều lộ rõ ra ngoài, cúi đầu, tuyến sau gáy kéo thẳng, ánh đèn rất mờ, trông bóng loáng nhẵn nhụi. Bỗng nhiên, chỉ cảm thấy sau vai đau nhói, chờ đến khi phản ứng lại, môi Tô Chỉ đã dời đi.

Thiện Tuân quay đầu nhìn, đáng tiếc góc độ không đúng, căn bản không nhìn thấy. Chắc là chảy máu, có điều hạ miệng cũng không tính nặng.

Thấy Thiện Tuân nhíu mày lại, Tô Chỉ lau miệng, nhấp một ngụm bia, cười nói: “Cởi ra cho hắn nhìn, đàn ông cũng thích ghen, ghen rồi liền hồi tâm chuyển ý, sau đấy anh lại chầm chậm dỗ dành”

Thiện Tuân nguýt cậu, kéo cổ áo lên cao chút, “Bớt nhàm chán đi, về sau còn như vậy, tôi trở mặt đấy”

Tô Chỉ cười không rõ tiếng, đưa cho hắn lon bia ướp lạnh đã mở nắp.

Tần Duệ nói: “Hai người các cậu không có việc gì đều nghịch như vậy à?”

Tô Chỉ nói: “Nào dám, có cho em chạm vào đâu”

Tần Duệ nói: “Cậu như vầy mà không phải dám gì”

Tô Chỉ nói: “Em phải đánh cược một phen đấy”

Thiện Tuân dụi tàn thuốc, ngắt lời nói: “Được rồi”

Đề tài cứ thế chấm dứt, mấy người lại nói tới chuyện khác. Thiện Tuân nói hơi ít, trong đầu nhảy ra rất nhiều giả thiết, lại phủ định từng cái một. Vẫn nên quên đi, đã đồng ý với Tiêu Quân Mạc, trước khi nghe được câu trả lời chắc chắn của anh thì không đến với người khác, không thể dùng cái này đi kích thích anh được, lấy tính cánh của anh, có lẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi. Nhưng nghĩ lại——thời hạn của anh là bao lâu nhỉ, cho anh chút thời gian, thời gian này đến lúc nào mới hết? Ngày tháng chờ đợi là khó khăn nhất, giống như chờ thông báo thành tích sau khi nộp bài thi, ngồi xổm trong phòng giam chờ phán quyết cuối cùng vậy. Nếu như anh mấy năm không đưa ra kết quả, có phải hắn cũng phải chờ anh mấy năm không?

Lại nghĩ đến câu nói kia của anh

Thích hai năm, yêu năm tháng.

Hai người chân chính tiếp xúc là bắt đầu từ nụ hôn xấu hổ sau họp thường niên năm ngoái. Bảy tháng trước, trong game bị một Đao khách thổ phỉ tên Ly Biệt Cùng Quân cướp mất vật tư, cứ thế quen biết, mỗi ngày làm việc xấu khắp nơi, voice chat với anh. Nếu như hắn quen thuộc với giọng nói anh, như vậy hẳn là sáu tháng trước, hắn đã đặt Dụ Dỗ Từng Bước và Thiện Tuân lại cùng một chỗ.

Rồi sau đấy, bốn tháng trước, hai người làm phát súng đầu tiên.

Càng nghĩ càng loạn. Chắc là Thiện Tuân tỏa ra khí tràng không tốt lắm, Tần Duệ cùng Tô Chỉ cũng dần dần im bặt, hoặc là chơi di động, hoặc là nói chuyện với người khác. Thiện Tuân chấm dứt suy nghĩ, lại khom người lấy khui mở rượu. Thấy Phạm Tư Lâm chạy lên trên bục hát phía trước, cầm micro, vẻ mặt thâm tình.

Rất nhiều người đều không nói lời nào, dường như muốn nghe màn biểu diễn của cô.

Tô Chỉ sán lại nói: “Phạm Tư Lâm hát rất hay, thời đại học tham gia cuộc thi ca sĩ trong trường, làm cho âm thanh trong trường im bặt”

Còn rất có phong thái ca sĩ, trong lúc nhạc dạo, cô cúi đầu vén một bên tóc ra sau tai.

“Nàng không có vẻ rực rỡ tựa pháo hoa——cũng chẳng thể bay lượn như cánh chim trời——

Chẳng qua chỉ là một con diều trên cao——sợ người đau lòng mới dứt cánh bay đi ——

Sợi dây ký ức vẫn ở trong tay người——nếu người có thể khiến nàng rơi xuống…”

Có người đang khen hay, cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi sáng với nhóm người trên ghế sopha.

“Thế gian này quá nhiều phồn hoa——

Nàng lướt qua, chỉ mình nàng lướt qua——

Để người dừng bước——

Im lặng, để hai trái tim thôi im lặng——“

“Hãy giữ nàng lại trong vòng tay người——

Nguyện làm con thuyền, nếu người là biển rộng——

Ít nhất để nàng rơi xuống trong lòng người (4)…”

Chỗ bị Tô Chỉ cắn một cái kia lành lại rất nhanh. Ngày nào đó cạo xong râu mép, Thiện Tuân kéo cổ áo thun xuống, xoay người quay lưng về phía gương, nghiêng đầu nhìn sau vai, thấy chỗ đó chỉ còn một mảng xanh tím, dấu răng đã kết vảy. Duỗi tay chạm vào một cái, muốn gảy đi, lại sợ để lại vết thâm, liền từ bỏ.

Tiết trời có hơi lạnh, đi ra khỏi phòng tắm, hắn liền mặc áo thun dài tay cùng quần dài. Tiến vào hạ tuần tháng bảy, mưa mấy ngày liền, ngày hôm nay tạnh, bầu trời vẫn âm u, nhồi đầy mây đen tựa như sợi bông cũ nát, y như cái túi rác, trông có vẻ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Dọn quần áo bẩn ra, ném tất cả vào máy giặt, thêm nước, trộn bột giặt, khởi động. Lại cầm cây lau nhà, lau sạch toàn bộ từ phòng bếp đến phòng ăn, phòng khách, ban công nhỏ, phòng ngủ chính, phòng khách, thư phòng trong tiếng kêu của máy móc. Gọi điện kêu đồ ăn ngoài, lại lên máy chạy bộ chạy ra một thân mồ hôi, tắm rửa, quần áo cũng đã giặt sạch. Khi đang phơi quần áo, chuông cửa vang lên, chạy ra mở cửa, em trai đồ ăn ngoài xách một cái túi cười với hắn, mùi chao cá (5) tỏa ra, dạ dày rất phối hợp ùng ục một tiếng.

Lúc ăn cá không chú ý nuốt phải xương, kẹt trong cổ họng không nuốt xuống được, phải uống dấm chua mới nuốt được cơm, khoảng nửa tiếng sau mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Cũng không còn thấy ngon miệng nữa, vất nửa hộp cơm còn lại, vào thư phòng.

Ấn nút power khởi động máy, tiện tay lấy di động ra lướt WeChat. Có mấy thông báo tin nhắn.

Dụ Dỗ Từng Bước: Nguyện ~~~~ là con thuyền ~~~~ (⊙o⊙) nếu người ~~~~ là biển rộng ~~~~~

Reply: [Thu Thủy]: Sóng đánh chết lão yêu tinh nhà ngươi

[Mi Mới Là Cầm Thú]: …Đường gợn sóng tiêu hồn

[Chu Chu Thích Ăn Cháo]: A a a a Kim Phấn thế gia! Dụ Dỗ đang nhớ lại à!!

[Cao Lãnh Thiếu Một Người Mẹ]: Phải cho Phạm Tư Lâm nhìn mới được

Còn lại đều là một đống like. Tiêu Quân Mạc cũng ở trong đó, thời gian hơn một giờ sáng.

Nhìn chằm chằm reply của Đinh Thu một lúc, Thiện Tuân vẫn còn cười, nghĩ bụng cô thật sự đoán đúng kết cục ——không phải bị sóng đánh đó sao.

Vừa muốn thoát ra, lại thấy một cái reply mới. Tay bút ngôn tình quen biết lần trước, Bao Tự.

[Bao Tự]: Cho dù bị sóng anh nuốt chửng em việc nghĩa chẳng từ nan

Thiện Tuân đáp lại cô bằng cái khuôn mặt cười nhe răng.

Máy tính khởi động xong, Thiện Tuân lên mạng, mở hòm thư ra, gửi bài viết mới nhất cho Đinh Thu. Login vào game, mở danh sách hảo hữu ra nhìn, Tiêu Quân Mạc không online. Tiểu Thuật sĩ ngày hôm qua đã max cấp, chết sống dây dưa một hồi, đối phương cuối cùng cũng đồng ý để hắn làm buff cố định, ngược lại cố gắng thực hiện trách nhiệm của người làm sư phụ, đúc cho hắn một bộ trang bị max cấp ra dáng, gọi một người chơi buff thâm niên trong bang tới giải thích cho hắn cách phối đồ và thao tác yêu cầu.

Lúc này chắc anh đang có việc bận, bình thường chỉ online vào buổi tối. Thiện Tuân vừa mới muốn đi làm chút gì đấy, liền thấy một tin chat mật nhảy ra.

[Long Duyệt]: Trong bang đánh phó bản, Tiểu Tốc Tốc có muốn đi không

[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) nhưng mà em không biết đi

[Long Duyệt]: Không sao, anh chỉ cho

[Khưu Tốc Tốc]: (^o^)/ thật sự không sao ạ, diệt đoàn cũng không sao ạ

[Long Duyệt]: Anh mở đoàn, đều là người mình, diệt mấy lần cũng không sao

Hai tiếng sau, Long Duyệt đã biết được hậu quả của việc phát ngôn tùy tiện.

Boss số ba diệt đoàn lần thứ năm, suy cho cùng cũng không phải khai hoang, cho dù là người cùng bang, cũng có người mở mic phun nước miếng.

“Cái cô Khưu Tốc Tốc kia bị bệnh à, có biết chơi game không thế”

Cũng có mấy người châm chọc, cuối cùng đều bị Long Duyệt cấm mic. Thiện Tuân lại nhận được chat mật của một trong những đội hữu, Tần Duệ.

[Tần Ca]: Diễn chuyên nghiệp vãi…Thôi đủ rồi, còn xoắn xuýt nữa tao cũng muốn bùng cháy

[Khưu Tốc Tốc]: Không chuyên nghiệp không được, thiết lập ban đầu chính là ngốc tạp moe (6), suôn sẻ quá lại thành mâu thuẫn

[Tần Ca]: …Bố mày muốn out có kỹ thuật (7)

[Khưu Tốc Tốc]: Không sợ đắc tội Long Duyệt thì mày out đi

[Tần Ca]: …Mịe mày hăng hái nhỉ

Đúng là rất hăng hái, diệt đoàn nhiều lần thế, vẫn cố tình làm sai. Thật ra trước đây hắn cũng rất ít đánh phó bản, có điều cũng từng cùng Kiếm Thất mở đoàn đánh mấy lần, mấy cái cơ chế quy mô lớn cũng biết hết. Độ khó của boss ba phó bản này rất lớn, các loại đại chiêu vẫn đè thanh máu tank ở tầng chót, còn có rất nhiều skill AOE, buff chẳng những phải chú ý thanh máu tụt nhanh của tank, mà còn phải đảm bảo mỗi một DPS da mỏng đều được an toàn, vô cùng vất vả. Trong trường hợp cần bố trí ba buff, nhưng trong bang chỉ có một người online, Long Duyệt kéo viện trợ bên ngoài Tần Duệ vào, thật sự không tìm được người nữa, mới lừa gạt tiểu Thuật sĩ vừa mới max cấp tới. Đây cũng là lần đầu tiên Thiện Tuân chơi buff, cho dù thao tác nghiêm túc cũng chưa chắc có thể cam đoan tục hàng (8), song hai buff khác kỹ năng đều rất tốt, nếu như hắn phát huy khả năng vốn có, có thể qua boss, nhưng không phù hợp với đặc điểm tay tàn đó giờ của tiểu Thuật sĩ.

Thiện Tuân gõ mấy câu xin lỗi tội nghiệp, Long Duyệt kiên nhẫn an ủi, cũng khéo, Tiêu Quân Mạc lên.

Lúc này Long Duyệt mời anh đến thay cho đoàn viên hùng hùng hổ hổ ban nãy, Tiêu Quân Mạc vốn không nghĩ đến ——rất ít thấy anh đánh phó bản, chắc đến cơ chế cũng không thạo. Thế nhưng vẫn bị Long Duyệt nói một câu ép tới.

“Tiểu đệ tử của anh không biết buff, chắc phải nhờ anh đến chỉ”

Thiện Tuân rất oan uổng, thật ra hắn đang chuẩn bị nghiêm túc phát huy, lại phải giả vờ ngu ngốc một ván.

Chú thích:

(1) Liệt mã “ 劣马”:

1. Con ngựa gầy yếu

2. Con ngựa khó thuần phục

(2) Vi “ 微”: nhỏ bé, thâm thúy, sâu xa

(3) Đại Lương “ 大梁”: Lương là một trong những quốc hiệu của Trung Quốc cổ đại. Thời Chiến Quốc, Ngụy Huệ Vương dời đô về Đại Lương, nước Ngụy cũng được gọi là nước Lương

(4) Bài hát Để nàng rơi xuống “ 让她降 落 ” nhạc phim Kim phấn thế gia. Nghe bài hát ở đây

(5) Chao cá, một trong những món ăn truyền thống nổi tiếng ở tỉnh Hồ Bắc. Chủ yếu lấy ngũ vị hương làm chao làm thành phần, lấy các loại gia vị ớt, rượu Thiệu hưng, bột gừng hầm mà thành

(6) Ngốc tạp moe “ 呆卡萌 ”: ng ư ời dốt về internet (game), sai rồi vẫn giả đò không nhận sai, cố ý bán moe

(7) Nguyên văn Tính kỹ thuật điệu tuyến “ 技术性掉线”: chính là có ngoại lực khác tác động vào làm out game. Ví dụ như khi bạn ăn hành ngập mồm trong phó bản, không chịu nổi nữa, ngoài cách rời đội tự động out ra khỏi phó bản thì còn cách khác đó chính là rút dây điện, rút dây mạng =))))))) Đây được gọi là out có kỹ thuật =)))))

(8) Nguyên văn Tục hàng “ 续 航 ”: là thuật ngữ chuyện nghiệp chỉ thuyền, máy bay có năng lực di chuyển liên tục. Còn ở trong game (thường thấy trong LOL) thì nó có nghĩa là năng lực kéo dài DPS khi đang chiến đấu với đối phương, khả năng tục hàng càng mạnh, thời gian kéo dài DPS càng lâu, DPS càng cao. Cũng có thể chỉ khả năng hồi HP và MP.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương