Lục Thẩm Nhất rút một tờ khăn giấy, quay đầu nhổ vào đó, nói: “Mì khó ăn như vậy mà sao cậu còn nói là ngon?”

Lăng Vân giả ngu nói: “Có sao? Có lẽ là hợp khẩu vị của mình thôi!”

“Bởi vì do cậu làm, nên dù có mặn thì mình cũng sẽ nuốt trôi. Sao mình nỡ nói từ “không ngon” khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của cậu chứ?” Lăng Vân nuốt nước bọt, vẫn còn mặn.

Đột nhiên một tia chớp lóe lên trên vách tường, tiếng sấm “ầm ầm” vang tận mây xanh, cây hoa quế ngoài cửa sổ rụng mấy cành, trong đó một cành đáp trên bệ cửa sổ, lá cây ướt đẫm nước mưa.

Lăng Vân nắm chặt chăn, vô cùng hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Lục Thẩm Nhất kéo rèm cửa sổ lại, cô mới tỉnh táo.

“Hay là, tối nay mình ngủ cạnh cậu.” Lục Thẩm Nhất quan sát khoảng sàn trống bên cạnh tủ quần áo.

Lăng Vân trừng to mắt, không thể tin được nhìn Lục Thẩm Nhất.

“Ý mình là trên sàn, bên cạnh cậu.”

“Sao không nói luôn một lần đi? Suýt nữa mình đã hét lên là đồ lưu manh rồi!?” Lăng Vân thầm than trong lòng.

“Không cần đâu.” Lăng Vân siết chặt chăn hơn.

Thời tiết cực đoan hiếm thấy, cảm giác bất an nơi đất khách thật sự khiến Lăng Vân khá sụp đổ, nhưng việc cô nam quả nữ ở chung một phòng qua đêm, đương nhiên Lăng Vân phản đối.

Nhận thức của cô vẫn còn non nớt trong chuyện tình cảm, cô chỉ biết là mình thích Lục Thẩm Nhất, còn lại tất cả cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác để giải thích, mà lý trí ăn sâu trong xương luôn xuất hiện vào những khoảnh khắc đặc biệt.

“Vậy thì tranh thủ làm bài kiểm tra đi!” Lục Thẩm Nhất nói rồi bắt đầu dọn dẹp rác trên bàn.

Trong một tiếng rưỡi tiếp theo, Lăng Vân cầm bút không ngừng tính toán trên giấy, mặc dù cô cũng không biết sao mình lại phải làm bài kiểm tra.

Lục Thẩm Nhất kéo ghế, ngồi chéo phía sau Lăng Vân, tay cầm sách.

“Hết giờ, nộp bài.” Lục Thẩm Nhất gõ lên bàn.

Lăng Vân miệng thì đồng ý, nhưng bút trong tay thì vẫn tiếp tục chuyển động, cô gia tăng lực đè lên bài kiểm tra, tay phải không ngừng viết.

“Buông tay!” Lục Thẩm Nhất duỗi tay lấy bài kiểm tra, thế nhưng Lăng Vân gần như dùng toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên nó.

“Ba - hai - một.” Lục Thẩm Nhất tăng âm lượng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lăng Vân.

Khi anh đếm đến một, cô lập tức buông tay, không phải bởi vì đã làm xong, mà vì sợ nếu không nộp, cô sẽ gặp rắc rối.

Bài kiểm tra bị nhấc lên khỏi mặt bàn, phát ra tiếng ma sát, Lăng Vân cúi đầu không dám nhìn Lục Thẩm Nhất.

“Giỏi rồi, còn học được cách coi thường kỷ luật thi cử, cậu có biết nếu đây là kỳ thi đại học, cậu sẽ trực tiếp bị điểm 0 môn Toán không.” Lục Thẩm Nhất cố ý kéo dài hai từ “điểm 0”.

Lăng Vân vẫn cúi đầu, ngón cái không ngừng cọ vào ngón trỏ.

Lục Thẩm Nhất lướt qua mặt trước của bài kiểm tra, thấy có vài câu trắc nghiệm để trống, anh không xem tiếp mà nói: “Bài kiểm tra này khó, không chấm điểm, mình trực tiếp giảng luôn!”

Lăng Vân cho rằng mình nghe nhầm, len lén ngẩng đầu, muốn nhìn biểu cảm của Lục Thẩm Nhất một chút, ánh mắt hai người đúng lúc chạm vào nhau.

Trong mắt Lục Thẩm Nhất lộ vẻ dịu dàng, vẻ mặt cũng rất ôn hòa, khiến Lăng Vân không có ý định quay đầu đi ngay.


Lăng Vân sắp xếp lại giấy nháp trước mặt, dịch ghế sang bên cạnh, chờ Lục Thẩm Nhất xách ghế ngồi lại.

“Các bước ở đây đều đúng, nhưng sao lại tính sai đáp án?” Lục Thẩm Nhất chỉ vào tờ giấy nháp đầu tiên, nghiêm túc nhìn Lăng Vân.

“Trong vòng hai phút, sửa lại!” Lục Thẩm Nhất không đợi Lăng Vân trả lời, ra lệnh.

Lăng Vân nhanh chóng xem lại các bước giải, tính toán lại từng bước một, cuối cùng phát hiện ra chỗ mình tính sai.

“Còn chỗ này, tư duy không đúng, trước tiên nên áp dụng công thức lượng giác…” Lục Thẩm Nhất vừa nhìn bài kiểm tra vừa phân tích kỹ lưỡng, trong khi Lăng Vân chống cằm, hơi mệt mỏi.

Nửa tiếng sau, tần suất cô nhắm mắt ngày càng nhiều, mí mắt nặng trĩu không thể che giấu, cô cũng không biết mình làm sao, chỉ muốn ngủ.

“Lục Thẩm Nhất, mình muốn nghỉ một chút.” Vừa nói xong, đầu Lăng Vân đã gục xuống bàn, may mà Lục Thẩm Nhất kịp thời đỡ lấy, không để cô va vào đèn học.

“Lăng Vân.” Lục Thẩm Nhất khẽ gọi, Lăng Vân nhắm mắt đáp lại.

Lục Thẩm Nhất cười, bế cô nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn cho cô.

“Lục Thẩm Nhất, mình…” Lục Thẩm Nhất vừa quay đi, chợt nghe Lăng Vân gọi tên mình, nhưng câu sau chỉ nghe rõ một chữ “mình”.

Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách đã chuyển sang chế độ im lặng, đêm đã khuya.

Sau cơn mưa, Tây Giang trở nên mờ ảo và lãng mạn, những vũng nước khắp nơi đầy ắp sự hồn nhiên của trẻ con. Trong buổi sáng yên tĩnh này, Lăng Vân lờ mờ nghe tiếng chuông báo thức trong ký túc xá.

Lăng Vân từ từ mở mắt, với tay lấy đồng hồ trên bàn, đúng sáu giờ.

Ngẩng đầu lên, Lăng Vân thấy cửa phòng đang mở. Trải nghiệm ngày hôm qua khiến cô chắc chắn đây là do Lục Thẩm Nhất làm. Cô bước xuống giường và đi về phía phòng khách.

Vừa ra khỏi cửa, Lăng Vân nhìn thấy Lục Thẩm Nhất đang nằm trên sofa, một tay che mắt, dường như anh vẫn còn ngủ say.

Lăng Vân nhẹ nhàng đi vào toilet, sợ làm anh tỉnh giấc.

“Dậy rồi à.” Lăng Vân mới đi được vài bước, giọng của Lục Thẩm Nhất đã vang lên từ phía sau.

“Ừm, chào buổi sáng.” Lăng Vân xoay người, thấy Lục Thẩm Nhất trông có vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không có vẻ gì là vừa ngủ dậy.

“Chào buổi sáng.” Giọng Lục Thẩm Nhất hơi nặng nề.

“Cậu ngủ không ngon à?” Lăng Vân thấy đôi mắt anh đầy tơ máu, lo lắng hỏi.

“Không sao, sáng nay cậu muốn ăn gì, mình ra ngoài mua.” Lục Thẩm Nhất né tránh ánh mắt của Lăng Vân.

Khoảng 7 giờ, Lục Thẩm Nhất tiễn Lăng Vân lên xe buýt.

Thực ra ý định của anh là muốn đưa Lăng Vân về nhà, nhưng sáng nay cô bất ngờ phát hiện mình đi lại tự nhiên hơn nhiều, chỗ bị trật cũng không quá đau nữa. Mặc dù không biết vì sao, nhưng cô nghĩ khỏi là được rồi.

Xe buýt chạy thẳng về phía trước. Buổi sáng trên chuyến xe buýt từ thành thị về nông thôn không có nhiều người, Lăng Vân ngồi ở hàng ghế cuối, tựa đầu vào cửa sổ, gương mặt rạng rỡ niềm vui.

Sao cô có thể nghĩ đến, tối hôm qua cô đã ở nhà của Lục Thẩm Nhất, càng không nghĩ mình lại có trải nghiệm kỳ diệu như vậy, nhào vào người Lục Thẩm Nhất, coi anh là kẻ trộm, phớt lờ mệnh lệnh nộp bài của anh. Tất cả những điều này thật sự là do cô làm sao?

Một cú phanh gấp kéo Lăng Vân trở về thực tại. Trên đường có mấy đứa trẻ đang chơi bóng đá, bên cạnh hoàn toàn không có người lớn giám sát.

“Phụ huynh trông con kiểu gì thế này?” Người lái xe đập mạnh vào vô lăng, rất rõ ràng anh ta bị tình huống vừa rồi làm cho hoảng sợ.

Lăng Vân mở to mắt nhìn về phía trước, ông cụ ngồi ở ghế ưu tiên cũng lắc đầu.

Xe buýt khởi động lại, Lăng Vân không nhịn được, quay đầu nhìn về phía sau xe, mấy đứa trẻ chơi bóng đá đang chạy nhảy vui vẻ, chuyền bóng cho nhau.

Bỏ qua yếu tố an toàn, Lăng Vân cảm thấy rất ngưỡng mộ. Càng lớn, mỗi ngày cô càng phải đối mặt với nhiều áp lực học hành, nhưng cô cũng đã từng là một đứa trẻ lớn dần lên.

Trước đây, Lăng Vân rất muốn lớn lên thật nhanh, vì cô cảm thấy như vậy có thể giúp Vương Vi làm được nhiều việc hơn, để bà bớt lo lắng hơn.

Sau đó, Lăng Vân muốn nhanh chóng đi làm, muốn có thu nhập.

Cho đến khi Lục Thẩm Nhất xuất hiện, cô mới muốn có ước mơ, cô mới bắt đầu suy nghĩ về điều đó.

Xe buýt tiếp tục chạy vững vàng về phía trước, những ký ức tuổi thơ lại hiện lên trong tâm trí Lăng Vân.

“Nếu hồi mẫu giáo mình gặp được Lục Thẩm Nhất, liệu sẽ có ai bắt nạt mình không?”

“Nếu mình và Lục Thẩm Nhất học cùng lớp hồi Tiểu học, liệu sẽ có ai vu oan cho mình không?”

Tuổi thơ của Lăng Vân không đáng để nhớ lại, nhưng cũng khó mà quên được. Mỗi khi nghĩ đến chính mình ngày xưa, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh Lục Thẩm Nhất, nhưng trước đây, trong đoạn ký ức đó chỉ có Lăng Vân và những người khác.

Mấy tiếng sau, xe buýt chạy vào trạm cuối cùng, Lăng Vân cẩn thận bước xuống xe.

“Lăng Vân, đến trường Tiểu học với mẹ nhé.” Vương Vi nhận lấy hành lý của Lăng Vân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương