Ngẫu Ngộ Thành Tiên
-
Chương 26: Truyền tống trận về nhân giới
Đầu canh 3 đúng như đã hẹn, Hoàng Trần có mặt tại khu vực cấm chế bảo vệ tông môn, lúc này ở đây khá là đông người, có đến gần 20 người, trong đó cả Hoàng Trần là 7 người đệ tử mới gia nhập, còn lại là các sư huynh cùng sư thúc của sư môn.
Hộ tống 7 tân đệ tử là sư huynh có tu vi trúc cơ kỳ, tất cả đều đã sẵn sàng, sau khi một vầng sáng lóe lên, cấm chế khu vực dao động rồi nhanh chóng mỏ ra, đoàn người nhanh chóng xuất phát ra khỏi khu vực cấm chế.
Phía ngoài cấm chế là một khu vực bãi đá hoang vu, đã có sẵn 2 đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng 8 đón sẵn, họ có nhiệm vụ sẽ dẫn đội hình đến khu vực có truyền tống trận để ly khai Hoàng Sa quận.
Sau khi phi hành được 1 canh giờ đội hình đến bên một ngọn núi khá lớn. Hoàng Trần nghe rõ tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ đá. Là biển, mình đúng là đang ngoài biển thật, vậy mà cả mấy tháng nay mình chưa từng được biết. Kể từ ngày được Nguyễn Lão cứu rồi đưa về tông môn, Hoàng Trần như rơi vào một thế giới khác, cho đến giờ phút này hắn mới thấy mình như đang gần về với cuộc sống trước đây của mình, trong lòng không khỏi có chút bồi hồi.
Một tiếng nói vang lên: “tất cả chú ý, đây la khu vực giới hạn của Hoàng Sa quận, bước sang bên kia sẽ là thế giới của phàm nhân, lưu ý các sư huynh bảo hộ các tân đệ tử cho tốt, truyền tống trận được bố trí phía trên sơn cốc nằm lưng chừng ngọn núi này. Chúng đệ chỉ có nhiệm vụ tới đây, các sư huynh đệ tiếp tục tiến tới, sẽ có người phụ trách truyền tống tiếp đón.”
Được rồi, đa ta các đệ. Chúng ta đi thôi, Trần Hanh lên tiếng rồi dẫn đoàn tiến lên phía sơn cốc trên đỉnh núi. Sau thời gian khoảng 1 bữa cơm, toàn thể đội hình đã có mặt tại trong một sơn cốc.
Sơn cốc này bố trí vô cùng bí mật, có cấm chế che khuất, nên bề ngoài nhìn thấy chỉ là một vách đá thẳng đứng mà thôi.
Phía trong sơn cốc không gian khá hẹp chỉ khoảng 30 mét vuông, có bố trí tương đối thô sơ, có bàn một chiếc bàn đá với một bộ ấm chén đã cũ kỹ và chỉ có 3 chiếc chén, mấy chiếc ghế đá để ở góc xó đầy bụi, ngồi ở phía bàn đang uống trà là 4 lão già râu tóc đã bạc phơ, linh lực trong cơ thể cảm giác như có như không cảm tưởng như phàm nhân, đôi đôi mắt ngà ngà nhìn về phía đoàn người mới xuất hiện.
Đây là bốn vị tiền bối trong 4 tông môn, đã gần như không xen vào thế sự của các môn phái, họ ở nơi này để canh giữ và bảo vệ cấm chế của cả khu vực này, tu vi của họ đều đã là kết đan hậu kỳ đại viên mãn nhưng không thể đột phá bước cuối để tiến vào Nguyên Anh nên tình nguyện ra nơi này, Trần Hanh nhỏ dọng giải thích.
Bỗng một giọng nói khàn khàn già nua vang lên từ lão già mặc áo xám ngồi phía trong cùng:
Lũ hậu bối Đông Long nhập phàm hả? có tín vật chưởng môn đấy không?
Khởi bẩm tiền bối có, Trần Hanh nói rồi cung kính dang lên phía lão già một lệnh bài. Sau khi xem qua, lão ném trả lại cho Trần Hanh, rồi nói:
Được rồi việc này chúng ta cũng đã được Đông Long thông báo, sau đây chúng ta sẽ khởi động truyền tống trận, mỗi một lần tối đa là truyền tống 4 người, địa điểm truyền tống theo danh sách gồm có 2 khu vực: Đông Nam Á, và Trường Sa Quận. Ưu tiên Trường Sa Quận là xa hơn, nên sẽ truyền tống trước, các ngươi sắp xếp và giao nạp linh thạch truyền tống, mỗi người 100 linh thạch hạ phẩm.
Sau khi Trần Hanh giao đầy đủ linh thạch cho 4 lão, mỗi người nhanh chóng được phát một tấm truyền tống phù màu vàng nhạt, trên đó ẩn chứa linh lực nhàn nhạt. Truyền tống phù này sẽ giúp chúng ta chống lại một số tác dụng không mong muốn khi xuyên qua không gian. Tuy nhiên khoảng cách truyền tống của chúng ta gần nên cũng không có quá nhiều lo ngại.
Sau khi phát xong truyền tống phù, bốn lão già cùng nhau đứng dậy dẫn mọi người đi sâu vào sơn cốc, phía trong cách miệng sơn cốc khoảng 100 mét, một đồ án cổ xưa được chạm khắc tinh tế tỷ mỉ trên vách đá, nhìn toát lên một cảm giác huyền ảo. Phía trên đồ án có 5 hốc nhỏ lõm xuống, 1 trong số các lão già vung tay một cái, 5 viên hạ phẩm linh thạch nhanh chóng được khảm vào đúng vị trí các hốc trên đồ án, một vùng ánh sáng năng lượng mờ ảo lóe lên trong phạm vi 2 mét vuông: Truyền tống sẵn sàng, 4 người đầu tiên tới Trường Sa Quận nhanh chóng tiến vào vúng sáng, ánh sáng mở ảo nhanh chóng bao phủ 4 người rồi biến mất, không gian lại trở lên yên tính. Truyền tống lần một kết thúc, tiếp tục 2 lượt truyền tống nữa đến khu vực Trường Sa Quận, rồi cũng đến lượt Hoàng Trần. Đã chứng kiến mọi người truyền tống nên Hoàng Trần cũng không quá hồi hộp, thứ nữa có Trần Hanh cùng đi nên rất yên tâm bước vào vòng sáng.
Vòng sáng nhanh chóng bao phủ 4 người Hoàng Trần, một cảm giác cả cơ thể như có một lực hút cực mạnh nào đó hút đi, Hoàng Trần cảm giác như không thể điều khiển được cơ thể cũng như giác quan của mình vậy, nhưng cảm giác đó nhanh chóng được một luồng linh lực nhẹ nhàng tỏa ra từ tấm phù lục truyền tống màu vàng làm êm dịu. Thời gian chừng một chén trà trôi qua, bịch một tiếng khi mở mắt hắn đã đặt chân lên nền đất cứng, một cảm giác mát lạnh ùa vào mặt làm Hoàng Trần nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Sau khi mở mắt, hắn thấy 4 người đang đứng trong một hang động bằng đá, linh khí nơi đây đã có chút loãng hơn, phía sau bốn người là một cổng truyền tống trận, một âm thanh lạ lẫm vang lên: Hoan nghênh các vị đạo hữu tới Đông Nam Á, tại hạ là Lý Kiên cùng Lý Hoàn phụ trách cổng truyền tống này.
Hai người có gương mặt giống nhau như đúc, chắc là anh em sinh đôi, mang trang phục màu vàng, phía trên ngực áo có hình ảnh bông tuyết trắng, đại diện cho môn phái tu tiên Băng Phong Cốc cảnh giới 2 người đều là Trúc cơ sơ kỳ. Môn phái cấp 3 tu chân giới, có địa bàn nằm trên khu vực đỉnh núi Phan xi păng cao nhất Đông Nam Châu Á. Đây là môn phái có truyền thống cũng khá lâu đời, người lập phái là một người Họ Lý, có truyền thống hoàng gia tu tiên, truyền thừa tới nay cũng đã gần 2 ngàn năm nghe nói là Thời Tiền Lý của Việt Nam. Trần Hanh Truyền ân giải thích rồi nhanh chóng tiến tới cung tay:
Tại hạ là Trần Hanh, sư đệ là Trần Thắng, cùng đưa 02 đệ tân đệ tử về tư gia giải quyết nốt chút việc riêng kính xin 2 đạo hữu tạo điều kiện.
Không có gì, đều là nhiệm vụ cả, có điều lần này cũng thật may mắn là Đông Nam Á lại có đến 2 tân đệ tử ra nhập quý phái a. Lý Kiên nhanh chóng đáp rồi đưa ánh mắt thoáng có chút dò xét tới Hoàng Trần.
Trần Hanh nói: cũng không tồi, lần này lại được một vị đồng hương với ta, đây là Hoàng Trần là tân đệ tử cũng là sư đệ cùng sư tôn với ta, nói rồi kéo Hoàng Trần ra giới thiệu.
Hoàng Trần cung tay: tiểu đệ xin ra mắt hai vị sư huynh, sau này còn có dịp phải nhờ vả hai vị mong hai huynh tạo điều kiện.
Không cần khách khí, đã ra nhập vào con đường này, thì chúng ta lấy tiên đạo làm tiêu chí, nếu có gì giúp được đệ sẽ tuyệt không từ chối.
Bây giờ trời vẫn còn đêm, nếu 4 vị chưa vội có thể ở lại đây đàm đạo một lát, chờ trời sáng hãy khởi hành.
Đa tạ hai vị đạo hữu, chúng ta cũng cần phải lợi dụng đêm tối để khởi hành tới điểm tiếp đón của môn phái, tránh kinh động tới phàm nhân. Nếu có cơ hội lần sau sẽ đàm đạo cùng hai vị lâu hơn. Trần hanh nói rồi 4 người nhanh chóng rời khỏi sơn cốc.
Hộ tống 7 tân đệ tử là sư huynh có tu vi trúc cơ kỳ, tất cả đều đã sẵn sàng, sau khi một vầng sáng lóe lên, cấm chế khu vực dao động rồi nhanh chóng mỏ ra, đoàn người nhanh chóng xuất phát ra khỏi khu vực cấm chế.
Phía ngoài cấm chế là một khu vực bãi đá hoang vu, đã có sẵn 2 đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng 8 đón sẵn, họ có nhiệm vụ sẽ dẫn đội hình đến khu vực có truyền tống trận để ly khai Hoàng Sa quận.
Sau khi phi hành được 1 canh giờ đội hình đến bên một ngọn núi khá lớn. Hoàng Trần nghe rõ tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ đá. Là biển, mình đúng là đang ngoài biển thật, vậy mà cả mấy tháng nay mình chưa từng được biết. Kể từ ngày được Nguyễn Lão cứu rồi đưa về tông môn, Hoàng Trần như rơi vào một thế giới khác, cho đến giờ phút này hắn mới thấy mình như đang gần về với cuộc sống trước đây của mình, trong lòng không khỏi có chút bồi hồi.
Một tiếng nói vang lên: “tất cả chú ý, đây la khu vực giới hạn của Hoàng Sa quận, bước sang bên kia sẽ là thế giới của phàm nhân, lưu ý các sư huynh bảo hộ các tân đệ tử cho tốt, truyền tống trận được bố trí phía trên sơn cốc nằm lưng chừng ngọn núi này. Chúng đệ chỉ có nhiệm vụ tới đây, các sư huynh đệ tiếp tục tiến tới, sẽ có người phụ trách truyền tống tiếp đón.”
Được rồi, đa ta các đệ. Chúng ta đi thôi, Trần Hanh lên tiếng rồi dẫn đoàn tiến lên phía sơn cốc trên đỉnh núi. Sau thời gian khoảng 1 bữa cơm, toàn thể đội hình đã có mặt tại trong một sơn cốc.
Sơn cốc này bố trí vô cùng bí mật, có cấm chế che khuất, nên bề ngoài nhìn thấy chỉ là một vách đá thẳng đứng mà thôi.
Phía trong sơn cốc không gian khá hẹp chỉ khoảng 30 mét vuông, có bố trí tương đối thô sơ, có bàn một chiếc bàn đá với một bộ ấm chén đã cũ kỹ và chỉ có 3 chiếc chén, mấy chiếc ghế đá để ở góc xó đầy bụi, ngồi ở phía bàn đang uống trà là 4 lão già râu tóc đã bạc phơ, linh lực trong cơ thể cảm giác như có như không cảm tưởng như phàm nhân, đôi đôi mắt ngà ngà nhìn về phía đoàn người mới xuất hiện.
Đây là bốn vị tiền bối trong 4 tông môn, đã gần như không xen vào thế sự của các môn phái, họ ở nơi này để canh giữ và bảo vệ cấm chế của cả khu vực này, tu vi của họ đều đã là kết đan hậu kỳ đại viên mãn nhưng không thể đột phá bước cuối để tiến vào Nguyên Anh nên tình nguyện ra nơi này, Trần Hanh nhỏ dọng giải thích.
Bỗng một giọng nói khàn khàn già nua vang lên từ lão già mặc áo xám ngồi phía trong cùng:
Lũ hậu bối Đông Long nhập phàm hả? có tín vật chưởng môn đấy không?
Khởi bẩm tiền bối có, Trần Hanh nói rồi cung kính dang lên phía lão già một lệnh bài. Sau khi xem qua, lão ném trả lại cho Trần Hanh, rồi nói:
Được rồi việc này chúng ta cũng đã được Đông Long thông báo, sau đây chúng ta sẽ khởi động truyền tống trận, mỗi một lần tối đa là truyền tống 4 người, địa điểm truyền tống theo danh sách gồm có 2 khu vực: Đông Nam Á, và Trường Sa Quận. Ưu tiên Trường Sa Quận là xa hơn, nên sẽ truyền tống trước, các ngươi sắp xếp và giao nạp linh thạch truyền tống, mỗi người 100 linh thạch hạ phẩm.
Sau khi Trần Hanh giao đầy đủ linh thạch cho 4 lão, mỗi người nhanh chóng được phát một tấm truyền tống phù màu vàng nhạt, trên đó ẩn chứa linh lực nhàn nhạt. Truyền tống phù này sẽ giúp chúng ta chống lại một số tác dụng không mong muốn khi xuyên qua không gian. Tuy nhiên khoảng cách truyền tống của chúng ta gần nên cũng không có quá nhiều lo ngại.
Sau khi phát xong truyền tống phù, bốn lão già cùng nhau đứng dậy dẫn mọi người đi sâu vào sơn cốc, phía trong cách miệng sơn cốc khoảng 100 mét, một đồ án cổ xưa được chạm khắc tinh tế tỷ mỉ trên vách đá, nhìn toát lên một cảm giác huyền ảo. Phía trên đồ án có 5 hốc nhỏ lõm xuống, 1 trong số các lão già vung tay một cái, 5 viên hạ phẩm linh thạch nhanh chóng được khảm vào đúng vị trí các hốc trên đồ án, một vùng ánh sáng năng lượng mờ ảo lóe lên trong phạm vi 2 mét vuông: Truyền tống sẵn sàng, 4 người đầu tiên tới Trường Sa Quận nhanh chóng tiến vào vúng sáng, ánh sáng mở ảo nhanh chóng bao phủ 4 người rồi biến mất, không gian lại trở lên yên tính. Truyền tống lần một kết thúc, tiếp tục 2 lượt truyền tống nữa đến khu vực Trường Sa Quận, rồi cũng đến lượt Hoàng Trần. Đã chứng kiến mọi người truyền tống nên Hoàng Trần cũng không quá hồi hộp, thứ nữa có Trần Hanh cùng đi nên rất yên tâm bước vào vòng sáng.
Vòng sáng nhanh chóng bao phủ 4 người Hoàng Trần, một cảm giác cả cơ thể như có một lực hút cực mạnh nào đó hút đi, Hoàng Trần cảm giác như không thể điều khiển được cơ thể cũng như giác quan của mình vậy, nhưng cảm giác đó nhanh chóng được một luồng linh lực nhẹ nhàng tỏa ra từ tấm phù lục truyền tống màu vàng làm êm dịu. Thời gian chừng một chén trà trôi qua, bịch một tiếng khi mở mắt hắn đã đặt chân lên nền đất cứng, một cảm giác mát lạnh ùa vào mặt làm Hoàng Trần nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Sau khi mở mắt, hắn thấy 4 người đang đứng trong một hang động bằng đá, linh khí nơi đây đã có chút loãng hơn, phía sau bốn người là một cổng truyền tống trận, một âm thanh lạ lẫm vang lên: Hoan nghênh các vị đạo hữu tới Đông Nam Á, tại hạ là Lý Kiên cùng Lý Hoàn phụ trách cổng truyền tống này.
Hai người có gương mặt giống nhau như đúc, chắc là anh em sinh đôi, mang trang phục màu vàng, phía trên ngực áo có hình ảnh bông tuyết trắng, đại diện cho môn phái tu tiên Băng Phong Cốc cảnh giới 2 người đều là Trúc cơ sơ kỳ. Môn phái cấp 3 tu chân giới, có địa bàn nằm trên khu vực đỉnh núi Phan xi păng cao nhất Đông Nam Châu Á. Đây là môn phái có truyền thống cũng khá lâu đời, người lập phái là một người Họ Lý, có truyền thống hoàng gia tu tiên, truyền thừa tới nay cũng đã gần 2 ngàn năm nghe nói là Thời Tiền Lý của Việt Nam. Trần Hanh Truyền ân giải thích rồi nhanh chóng tiến tới cung tay:
Tại hạ là Trần Hanh, sư đệ là Trần Thắng, cùng đưa 02 đệ tân đệ tử về tư gia giải quyết nốt chút việc riêng kính xin 2 đạo hữu tạo điều kiện.
Không có gì, đều là nhiệm vụ cả, có điều lần này cũng thật may mắn là Đông Nam Á lại có đến 2 tân đệ tử ra nhập quý phái a. Lý Kiên nhanh chóng đáp rồi đưa ánh mắt thoáng có chút dò xét tới Hoàng Trần.
Trần Hanh nói: cũng không tồi, lần này lại được một vị đồng hương với ta, đây là Hoàng Trần là tân đệ tử cũng là sư đệ cùng sư tôn với ta, nói rồi kéo Hoàng Trần ra giới thiệu.
Hoàng Trần cung tay: tiểu đệ xin ra mắt hai vị sư huynh, sau này còn có dịp phải nhờ vả hai vị mong hai huynh tạo điều kiện.
Không cần khách khí, đã ra nhập vào con đường này, thì chúng ta lấy tiên đạo làm tiêu chí, nếu có gì giúp được đệ sẽ tuyệt không từ chối.
Bây giờ trời vẫn còn đêm, nếu 4 vị chưa vội có thể ở lại đây đàm đạo một lát, chờ trời sáng hãy khởi hành.
Đa tạ hai vị đạo hữu, chúng ta cũng cần phải lợi dụng đêm tối để khởi hành tới điểm tiếp đón của môn phái, tránh kinh động tới phàm nhân. Nếu có cơ hội lần sau sẽ đàm đạo cùng hai vị lâu hơn. Trần hanh nói rồi 4 người nhanh chóng rời khỏi sơn cốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook