Ngẫu Ngộ Thành Tiên
-
Chương 21: Bảo mệnh hoàn thượng đẳng (thượng)
Chương: 21 Bảo mệnh hoàn thượng đẳng (thượng)
Híc thật là xấu mặt a, vậy mà mình quên không có chuẩn bị lễ vật ra mắt. Tuy nhiên không thể để xấu mặt được hắn một thoáng suy nghĩ rồi nhanh chóng một bình ngọc màu trắng đã hiện ra trên tay rồi đưa cho Trịnh Chỉnh nói: “chúc mừng Trịnh sư điệt, ta cũng không có gì đặc biệt, có bình đan dược này ta mới luyện chế thành công, cho ngươi để bồi dưỡng cơ thể vậy, sau này có dịp sẽ bổ sung a!”.
Đa tạ Hoàng Trần sư thúc. Nói rồi cầm lấy bình đan dược đang định cho vào túi cất đi thì một âm thanh vang lên: “Khoan đã”. Là tiếng của Trần Thắng.
Trần thắng mau chóng đã tiến đến phía sau, chủ ý của hắn là muốn bêu xấu vị sư đệ miệng còn hôi sữa trong mắt hắn là Hoàng Trần này. Hắn nhìn Trịnh Chỉnh rồi quay sang Hoàng Trần hỏi: sư đệ vừa nói là đan dược do đệ tự luyện chế sao? Có thể cho vi huynh cùng mọi người diện kiến một chút bản lĩnh của đệ được không, Trịnh Chỉnh cho sư thúc mượn lại bình đan dược một chút có được không vậy? Nói rồi chìa tay ra trước mặt Trịnh Chỉnh một luồng hấp lực được sinh ra, nhanh chóng bắt lấy bình đan dược, từ tay của Trịnh Chỉnh. Trịnh Chỉnh mặc dù không muốn đưa ra song cũng không thể nào giữ được, đành thở dài.
Bình ngọc tới tay, Trần Thắng, hắn dương dương tự đắc, hắn không tin rằng bằng vào năng lực Luyện Khí Kỳ tầng 2 vừa nhập môn của Hoàng Trần có thể chế luyện ra loại đan dược nào cơ chứ. Chẳng qua là nói phét mà thôi. Nghĩ thế hắn nhanh chóng mở nắp bình và dốc ngược ra lòng bàn tay, trong đó có 10 viên đan dược màu nâu nhạt, bề mặt viên đan sáng bóng, tỏa ra một mùi thơm khiến cơ thể thoải mái. Là bảo mệnh hoàn loại thượng đẳng sao. Mọi người ồ lên.
Đối với Bảo mệnh hoàn thì ai cũng không còn xa lạ gì, nhưng loại thượng đẳng thì không phải là lúc nào cũng có thể tìm được, vì để luyện chế loại đan dược này tới thượng đẳng thì bắt buộc phải tạo được một thuộc tính trong ngũ hành đạt tới tinh thuần ẩn trong đan dược. loại đan dược này ngoài những tính chất vốn sẵn có của Bảo mệnh hoàn, còn đặc biệt có tác dụng làm tăng tiến tu vi đối với người sử dụng, nếu như người dùng nó có cùng thuộc tính linh căn với đan dược. Luyện chế loại này khá kì công, thông thường phải hi sinh thêm một số loại dược thảo trân quý để tạo đan, tỉ lệ thành công lại không cao, nên thông thường ít người dành thời gian điều chế.
Về chuyện này thì Hoàng Trần không hề hay biết, vì trong lúc luyện chế đan dược khi ngưng đan hắn đã vận dụng công dụng của phong ấn cổ đỉnh trong đan điền để bổ xung linh lực cho bản thân nhằm tăng hiệu suốt ngưng đan nên đã vô cùng xảo hợp lại luyện chế thành công Bảo mệnh hoàn thượng đẳng. Sau khi nghe Trần Thắng và mọi người bàn tán thì hắn đã nhanh chóng phân tích ra nguyên nhân như thế, tuyệt đối là một ngẫu nhiên a. Không nghĩ trong lúc vô tình mình lại luyện chế thành công loại thượng đẳng đan dược này. Nói về giá trị của Bảo mệnh hoàn thì không lớn nhưng nếu là thượng đẳng thì khác, Bảo mệnh hoàn thượng đẳng có giá trị không khác gì tẩy cốt đan đặc biệt còn có mặt ưu việt hơn khi sử dụng cho người có linh căn phù hợp vì linh lực do dược lực của đan dược loại này không có tạp chất khi sử dụng nên không để lại những tai họa ngầm về sau. Nghĩ đến đây Hoàng Trần không hỏi từ vui vẻ trong lòng, nhưng cố nén lại mà mặt ngoài vẫn tỏ ra khá nghiêm trọng.
Cùng là luyện đan sư cả, nên mọi người ở đây kinh nghiệm khá nhiều, chỉ nhìn thoáng cái đã nhận ra, đan dược trong tay Trần Thắng là loại thượng phẩm đan có thuộc tính Hỏa. Là một loại rất phù hợp cho luyện đan sư phục dụng, vì họ là luyện đan sư cơ bản đều mang linh căn thuộc tính hỏa trong mình. Chính vì vậy khi viên đan dược xuất hiện không ít luyện đan sư đệ tử cấp bậc Luyện Khí Kỳ đều có ý them muốn a.
Trần Thắng cũng thoáng ngạc nhiên không ít, loại đan dược này nhất định phải là Phong chủ bỏ ra không ít công phu để luyện chế riêng cho Hoàng Trần rồi, vậy mà hắn giám bịa đặt chuyện tự mình luyện chế sao. Nghĩ như thế hắn không khỏi toát lên một tia lãnh ý, muốn nhân cơ hội này làm nhục Hoàng Trần trước sư môn một phen.
Đúng lúc này một âm thanh gia nua vang lên phía sau: “có chuyện gì sao Trần Thắng”. Là giọng của Trần Độ sư phụ của hắn.
Khởi bẩm sư phụ, Trần Nhanh chóng trả lời: “chả là Hoàng Trần sư đệ tặng cho Trịnh Chỉnh tiểu điệt một lọ đan dược nói là do đệ ấy tự chế luyện, kính mời sư tôn xem qua”.
Ồ, Hoàng Trần sư điệt đã luyện được thành đan sao, thiên phú quả nhiên không tồi a, đưa ta xem. Nói rồi vươn tay cầm lấy lọ đan dược rồi đổ ra xem. Nét mặt lão nhanh chóng trở nên khó coi, hắn nhìn Hoàng Trần rồi một giọng lạnh lùng đầy uy hiếp:
Ngươi nói là tự mình chế luyện thành công đan dược này sao?
Hoàng Trần cũng đã cảm thấy có gì đó bất ổn, xong hắn cũng chẳng có cách nào khác là thành thành thật thật mà gật đầu thừa nhận. Nhưng ngay sau đó nét mặt của Trần Độ sư thúc lại trở nên khó coi hơn, lão đỏ mặt tía tai, làm mất cả phong phạm tiến bối quát lên với Hoàng Trần:
Láo toét, ngươi tưởng bọn ta là trẻ lên ba để ngươi khoa môi múa mép sao? Ta sẽ làm rõ việc này xem ngươi sẽ nói thế nào với sư phụ ngươi.
Sự việc đến lúc này, đa phần đệ tử đều đã vây quanh nơi này, việc đó không thể tránh khỏi sự để ý của sư huynh đệ Trần Hanh, Nguyễn Liễu, hai người cũng nhanh chóng có mặt. Sau khi nắm rõ tình hình Trần Hanh bước lên cung kính nói với Trần Độ: “sư thúc bớt giận, việc này sư điệt sẽ chịu trách nhiệm báo cáo sư tôn, để người điều tra và sẽ cho sư thúc một câu trả lời xác đáng. Kính xin sư thúc giơ cao đánh khẽ!”.
Nói dễ nghe, việc này không thể cứ thế cho qua, hắn đã trắng trợn gian dối, như vậy là trái với môn quy, cần xử lý nghiêm khắc.
Hoàng Trần đệ mau nhận lỗi với sư thúc, rồi có gì về giải quyết sau, Trần Hanh truyền âm nói với Hoàng Trần, nhưng Hoàng Trần coi như không nghe thấy, ngược lại hắn hiên ngang bước về phía trước rồi nói với Trần Độ:
“Khởi bẩm sư thúc, việc này còn chưa rõ trắng đen, nếu sư thúc không tin lời ta thì cũng phải cho ta có cơ hội để chứng minh, quyết không thể vu oan cho ta được”.
Giỏi, ngươi còn giám cãi, ngươi tưởng có Phong chủ chống lừng thì người muốn vẽ nhăng vẽ quậy thế nào cũng được sao. Bằng vào người thực lực mà giám khua môi múa mép trước mặt lão phu sao!
Giữa lúc đó một bóng áo xanh nhanh chóng lướt tới nơi này khi nhìn rõ hình dạng, một loạt đệ tử đồng thanh: Phong chủ giá lâm.
Được rồi, có chuyện gì, hôm nay là ngày vui, làm sao lại ầm ĩ lên thế tam đệ? Nguyễn lão sư cất tiếng hỏi.
Sau khi tường thuật qua sự việc, Trần Độ gay gắt nói: Thưa sư huynh sự việc này huynh phải xử lý nghiêm khắc để răn đe các đệ tử.
Không cần nói nhiều, đệ đưa ta xem, nói rồi tay trái vung lên bình đan dược từ trong tày Trần Độ bay vút qua, sau khi xem xét đan dược, Nguyễn lão chau mày, nhìn sang Hoàng Trần ôn tồn hỏi: đan này là con tự luyện chế?
Hoàng Trần tiến lên cung kính: khởi bẩm sư tôn, cách đây mấy ngày, đệ tử mới may mắn không nhục mệnh chế luyện thành công được mấy lô đan dược này, đang muốn bẩm báo sư tôn nhưng vì hôm nay cũng không có mang theo lễ vật cho Trịnh Chỉnh sư điệt nên đành mang ra làm lễ ra mắt tặng cho sư điệt. Không nghĩ đến sự việc lại diễn ra như thế, khiến sư tôn phải nhọc lòng. Kính xin sư tôn xem xét.
Được rồi, các đệ tử không phận sự lui ra, ai về việc nấy. Chỉ sau mấy phút, không gian đã yên tĩnh trở lại.
Híc thật là xấu mặt a, vậy mà mình quên không có chuẩn bị lễ vật ra mắt. Tuy nhiên không thể để xấu mặt được hắn một thoáng suy nghĩ rồi nhanh chóng một bình ngọc màu trắng đã hiện ra trên tay rồi đưa cho Trịnh Chỉnh nói: “chúc mừng Trịnh sư điệt, ta cũng không có gì đặc biệt, có bình đan dược này ta mới luyện chế thành công, cho ngươi để bồi dưỡng cơ thể vậy, sau này có dịp sẽ bổ sung a!”.
Đa tạ Hoàng Trần sư thúc. Nói rồi cầm lấy bình đan dược đang định cho vào túi cất đi thì một âm thanh vang lên: “Khoan đã”. Là tiếng của Trần Thắng.
Trần thắng mau chóng đã tiến đến phía sau, chủ ý của hắn là muốn bêu xấu vị sư đệ miệng còn hôi sữa trong mắt hắn là Hoàng Trần này. Hắn nhìn Trịnh Chỉnh rồi quay sang Hoàng Trần hỏi: sư đệ vừa nói là đan dược do đệ tự luyện chế sao? Có thể cho vi huynh cùng mọi người diện kiến một chút bản lĩnh của đệ được không, Trịnh Chỉnh cho sư thúc mượn lại bình đan dược một chút có được không vậy? Nói rồi chìa tay ra trước mặt Trịnh Chỉnh một luồng hấp lực được sinh ra, nhanh chóng bắt lấy bình đan dược, từ tay của Trịnh Chỉnh. Trịnh Chỉnh mặc dù không muốn đưa ra song cũng không thể nào giữ được, đành thở dài.
Bình ngọc tới tay, Trần Thắng, hắn dương dương tự đắc, hắn không tin rằng bằng vào năng lực Luyện Khí Kỳ tầng 2 vừa nhập môn của Hoàng Trần có thể chế luyện ra loại đan dược nào cơ chứ. Chẳng qua là nói phét mà thôi. Nghĩ thế hắn nhanh chóng mở nắp bình và dốc ngược ra lòng bàn tay, trong đó có 10 viên đan dược màu nâu nhạt, bề mặt viên đan sáng bóng, tỏa ra một mùi thơm khiến cơ thể thoải mái. Là bảo mệnh hoàn loại thượng đẳng sao. Mọi người ồ lên.
Đối với Bảo mệnh hoàn thì ai cũng không còn xa lạ gì, nhưng loại thượng đẳng thì không phải là lúc nào cũng có thể tìm được, vì để luyện chế loại đan dược này tới thượng đẳng thì bắt buộc phải tạo được một thuộc tính trong ngũ hành đạt tới tinh thuần ẩn trong đan dược. loại đan dược này ngoài những tính chất vốn sẵn có của Bảo mệnh hoàn, còn đặc biệt có tác dụng làm tăng tiến tu vi đối với người sử dụng, nếu như người dùng nó có cùng thuộc tính linh căn với đan dược. Luyện chế loại này khá kì công, thông thường phải hi sinh thêm một số loại dược thảo trân quý để tạo đan, tỉ lệ thành công lại không cao, nên thông thường ít người dành thời gian điều chế.
Về chuyện này thì Hoàng Trần không hề hay biết, vì trong lúc luyện chế đan dược khi ngưng đan hắn đã vận dụng công dụng của phong ấn cổ đỉnh trong đan điền để bổ xung linh lực cho bản thân nhằm tăng hiệu suốt ngưng đan nên đã vô cùng xảo hợp lại luyện chế thành công Bảo mệnh hoàn thượng đẳng. Sau khi nghe Trần Thắng và mọi người bàn tán thì hắn đã nhanh chóng phân tích ra nguyên nhân như thế, tuyệt đối là một ngẫu nhiên a. Không nghĩ trong lúc vô tình mình lại luyện chế thành công loại thượng đẳng đan dược này. Nói về giá trị của Bảo mệnh hoàn thì không lớn nhưng nếu là thượng đẳng thì khác, Bảo mệnh hoàn thượng đẳng có giá trị không khác gì tẩy cốt đan đặc biệt còn có mặt ưu việt hơn khi sử dụng cho người có linh căn phù hợp vì linh lực do dược lực của đan dược loại này không có tạp chất khi sử dụng nên không để lại những tai họa ngầm về sau. Nghĩ đến đây Hoàng Trần không hỏi từ vui vẻ trong lòng, nhưng cố nén lại mà mặt ngoài vẫn tỏ ra khá nghiêm trọng.
Cùng là luyện đan sư cả, nên mọi người ở đây kinh nghiệm khá nhiều, chỉ nhìn thoáng cái đã nhận ra, đan dược trong tay Trần Thắng là loại thượng phẩm đan có thuộc tính Hỏa. Là một loại rất phù hợp cho luyện đan sư phục dụng, vì họ là luyện đan sư cơ bản đều mang linh căn thuộc tính hỏa trong mình. Chính vì vậy khi viên đan dược xuất hiện không ít luyện đan sư đệ tử cấp bậc Luyện Khí Kỳ đều có ý them muốn a.
Trần Thắng cũng thoáng ngạc nhiên không ít, loại đan dược này nhất định phải là Phong chủ bỏ ra không ít công phu để luyện chế riêng cho Hoàng Trần rồi, vậy mà hắn giám bịa đặt chuyện tự mình luyện chế sao. Nghĩ như thế hắn không khỏi toát lên một tia lãnh ý, muốn nhân cơ hội này làm nhục Hoàng Trần trước sư môn một phen.
Đúng lúc này một âm thanh gia nua vang lên phía sau: “có chuyện gì sao Trần Thắng”. Là giọng của Trần Độ sư phụ của hắn.
Khởi bẩm sư phụ, Trần Nhanh chóng trả lời: “chả là Hoàng Trần sư đệ tặng cho Trịnh Chỉnh tiểu điệt một lọ đan dược nói là do đệ ấy tự chế luyện, kính mời sư tôn xem qua”.
Ồ, Hoàng Trần sư điệt đã luyện được thành đan sao, thiên phú quả nhiên không tồi a, đưa ta xem. Nói rồi vươn tay cầm lấy lọ đan dược rồi đổ ra xem. Nét mặt lão nhanh chóng trở nên khó coi, hắn nhìn Hoàng Trần rồi một giọng lạnh lùng đầy uy hiếp:
Ngươi nói là tự mình chế luyện thành công đan dược này sao?
Hoàng Trần cũng đã cảm thấy có gì đó bất ổn, xong hắn cũng chẳng có cách nào khác là thành thành thật thật mà gật đầu thừa nhận. Nhưng ngay sau đó nét mặt của Trần Độ sư thúc lại trở nên khó coi hơn, lão đỏ mặt tía tai, làm mất cả phong phạm tiến bối quát lên với Hoàng Trần:
Láo toét, ngươi tưởng bọn ta là trẻ lên ba để ngươi khoa môi múa mép sao? Ta sẽ làm rõ việc này xem ngươi sẽ nói thế nào với sư phụ ngươi.
Sự việc đến lúc này, đa phần đệ tử đều đã vây quanh nơi này, việc đó không thể tránh khỏi sự để ý của sư huynh đệ Trần Hanh, Nguyễn Liễu, hai người cũng nhanh chóng có mặt. Sau khi nắm rõ tình hình Trần Hanh bước lên cung kính nói với Trần Độ: “sư thúc bớt giận, việc này sư điệt sẽ chịu trách nhiệm báo cáo sư tôn, để người điều tra và sẽ cho sư thúc một câu trả lời xác đáng. Kính xin sư thúc giơ cao đánh khẽ!”.
Nói dễ nghe, việc này không thể cứ thế cho qua, hắn đã trắng trợn gian dối, như vậy là trái với môn quy, cần xử lý nghiêm khắc.
Hoàng Trần đệ mau nhận lỗi với sư thúc, rồi có gì về giải quyết sau, Trần Hanh truyền âm nói với Hoàng Trần, nhưng Hoàng Trần coi như không nghe thấy, ngược lại hắn hiên ngang bước về phía trước rồi nói với Trần Độ:
“Khởi bẩm sư thúc, việc này còn chưa rõ trắng đen, nếu sư thúc không tin lời ta thì cũng phải cho ta có cơ hội để chứng minh, quyết không thể vu oan cho ta được”.
Giỏi, ngươi còn giám cãi, ngươi tưởng có Phong chủ chống lừng thì người muốn vẽ nhăng vẽ quậy thế nào cũng được sao. Bằng vào người thực lực mà giám khua môi múa mép trước mặt lão phu sao!
Giữa lúc đó một bóng áo xanh nhanh chóng lướt tới nơi này khi nhìn rõ hình dạng, một loạt đệ tử đồng thanh: Phong chủ giá lâm.
Được rồi, có chuyện gì, hôm nay là ngày vui, làm sao lại ầm ĩ lên thế tam đệ? Nguyễn lão sư cất tiếng hỏi.
Sau khi tường thuật qua sự việc, Trần Độ gay gắt nói: Thưa sư huynh sự việc này huynh phải xử lý nghiêm khắc để răn đe các đệ tử.
Không cần nói nhiều, đệ đưa ta xem, nói rồi tay trái vung lên bình đan dược từ trong tày Trần Độ bay vút qua, sau khi xem xét đan dược, Nguyễn lão chau mày, nhìn sang Hoàng Trần ôn tồn hỏi: đan này là con tự luyện chế?
Hoàng Trần tiến lên cung kính: khởi bẩm sư tôn, cách đây mấy ngày, đệ tử mới may mắn không nhục mệnh chế luyện thành công được mấy lô đan dược này, đang muốn bẩm báo sư tôn nhưng vì hôm nay cũng không có mang theo lễ vật cho Trịnh Chỉnh sư điệt nên đành mang ra làm lễ ra mắt tặng cho sư điệt. Không nghĩ đến sự việc lại diễn ra như thế, khiến sư tôn phải nhọc lòng. Kính xin sư tôn xem xét.
Được rồi, các đệ tử không phận sự lui ra, ai về việc nấy. Chỉ sau mấy phút, không gian đã yên tĩnh trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook