Ngẫu Ngộ Thành Tiên
-
Chương 106: Một thoáng nhân sinh
Hai người phi hành khá nhanh, khoảng một canh giờ hai người đã về tới Phong Châu thành. Thủ tục nhập thành khá đơn giản vì Hoàng Trần đã có sẵn lệnh bài, còn Tố Loan thì vốn có thân phận tại nơi đây.
Sau khi trở lại Phong Châu thành Hoàng Trần dẫn Tố Loan trở lại động phủ của 2 ông cháu. Khi tới nơi này, nhìn lại dấu tích của trận đấu khiến cho Tố Loan không tránh khỏi một hồi bi thương mà khóc lên nức nở.
Được rồi, ngươi cứ ở lại nơi này một thời gian đợi ta giải quyết xong công việc sẽ về đón ngươi rời khỏi nơi này. Có lẽ cũng không lâu, khoảng chừng 1 tháng. Nói rồi đưa hắn đưa thêm cho Tố Loan một số pháp bảo phòng thân. Với số pháp bảo ấy, nếu không phải gặp vây công thì cũng đủ để Tố Loan có thể tự bảo vệ mình trước bất kỳ một tu sỹ Trúc cơ kỳ nào.
Sau nửa canh giờ Hoàng Trần trong chân diện mục đã trở về tới mật thất của mình ở nơi tập trung của Hoàng Long. Thời gian lúc này cũng đã là cuối ngày, hắn vừa bước vào trong mật thất khởi động toàn bộ cấm chế thì không gian dao động, một đạo truyền âm phù bay tới trước mặt hắn, vung nhẹ cánh tay âm thanh thánh thót của sư tỷ Nguyễn Liễu vang lên bên tai: “Sư phụ nói tối nay có giao dịch hội khá lớn tại Phong Châu thành, đệ có rảnh thì cùng đi, nghe nói có rất nhiều linh tài địa bảo hữu dụng cho Luyện đan sư chúng ta”.
- Ohm đệ đang tập luyện đan tới giai đoạn mấu chốt, muốn tranh thủ mấy ngày thời gian còn lại để vượt qua bình cảnh, hi vọng sẽ đạt kết quả tốt hơn ở kỳ đại hội này! Sư tỷ cùng sư phụ thông cảm để khi khác vậy! Hoàng Trần truyền âm trả lời với giọng nói đầy tiếc nuối.
“Không sao, vậy đệ tập trung luyện tập, ta cùng sư phụ đi vậy!” Nguyễn Liễu sau một thoáng thất vọng thì lên tiếng.
Nguyễn Liễu đã rời khỏi cửa mật thất, lúc này Hoàng Trần mới thở nhẹ một hơi. Qủa thật hắn cũng muốn tham gia hội đấu giá để có thêm kiến thức cũng như vận may, nhưng cái hắn muốn đều là thứ hãn hữu nên không mấy hi vọng ở những cuộc đấu giá thông thường. Lại nói hắn đã có trong tay một suất lệnh bài tham gia đấu giá hội cao cấp vào tối mai nên cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Hắn muốn tranh thủ thời gian để hảo hảo rèn luyện thêm kỹ năng luyện đan của mình, sau khi kiểm tra lại toàn bộ cấm chế một lần nữa Hoàng Trần mới yên tâm tiến vào trong không gian của pháp bảo Long đan. Quả thực cũng đã khá lâu Hoàng Trần không có tiến vào nơi này, vì dù sao nếu như để tăng tốc độ tu luyện thì hắn trực tiếp sử dụng la bàn thời gian sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng la bàn thời gian chỉ có thể tu luyện, còn luyện đan thuật lại cần phải có không gian nên hắn đành chấp nhận tiến nhập không gian pháp bảo Long đan.
Lúc này hắn đang có mặt tại không gian động phủ trong Long đan pháp bảo, thời gian một ngày ở ngoài cho phép hắn có tới 20 ngày tại nơi này để luyện đan.
Trong không gian động phủ, 9 ngày sau đó Hoàng Trần ở trạng thái vô cùng uể oải, linh lực trong cơ thể cạn kiệt, mồ hôi lấm tấm đầy trán, khuôn mặt hắn tái mét như thể thiếu dưỡng khí vây. Trong 9 ngày qua đã 3 lần hắn rơi vào trạng thái này, cứ mỗi lần luyện đan liên tục 3 ngày mà không hề ngừng nghỉ là cơ thể hắn lại rơi vào trạng thái cạn kiệt linh lực. Kết quả đạt được cung không mấy tốt đẹp. Xem ra luyện chế Trúc cơ đan không hề đơn giản chút nào, tuy nhiên hắn không có nản chí. Nếu như dễ dàng luyện chế như thế thì số lượng Luyện Đan Sư cấp 3 thành danh cũng không có ít đến thê thảm như vậy.
Hoàng Trần, lấy ra một chiếc bình ngọc sau đó trút ra liền mấy viên đan dược ném vào mồm rồi bắt đầu điều tức. 2 canh giờ trôi qua, Hoàng Trần đã hoàn toàn hồi phục, lần luyện đan này không phải là không có thu hoạch gì, dù là đều thất bại xong kinh nghiệm mang lại cũng không phải là ít. Hắn cảm thấy bản thân còn thiếu một cái gì đó mới đạt tới được kết quả, nhưng miễn cưỡng thì không tài nào có thể chạm tới được, chỉ luyện tập không thôi thì khó mà thăng tiến được, như thể người ta tu luyện gặp bình cảnh, nếu như không thể đột phá thì tu vi mãi mãi bị kẹt mà thôi.
Nửa canh giờ sau, Hoàng Trần đã có mặt tại cửa mật thất, hắn quyết định ngừng tu luyện để ra ngoài dạo chơi. Lúc này trời cũng mới hửng sáng, hắn mới bước đi được vài bước thì một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Đệ luyện tập xong rồi à? Kết quả tốt đẹp cả chứ? Đúng là giọng của Nguyễn Liễu sư tỷ.
Hoàng Trần quay người lại một bóng nữ áo hồng đầy quyến rũ đang vui vẻ tiến về phía hắn. “Cũng không có gì to tát cả, sư tỷ dậy sớm thế? Nếu có nhã hứng thì đệ mời tỷ ra dạo phố?”. Hoàng Trần cất giọng khá thân mật, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn chủ động mời vị sư tỷ này đi chơi cùng mình, mặc dù không có ý gì nhưng sau khi nói ra mặt hắn cũng có cảm giác ngượng gạo rồi.
- Vậy thì tốt quá, tỷ cũng chẳng có việc gì làm, đang định đi ngắm cảnh, nếu có đệ đi cùng thì càng thú vị. Nói rồi 2 người nhanh chóng thành một cặp tiến về trung tâm thành Phong châu.
Trung tâm thành Phong châu mặc giờ này mới là đầu giờ sáng đã vô cùng náo nhiệt, từ các quán ăn uống cho đến các sạp hàng kinh doanh đều tấp nập người qua lại.
Tại một con phố nhỏ của Phong châu thành, nơi đây chủ yếu là các cửa hàng của phàm nhân, phục vụ các món ăn phổ thông. Người qua lại nơi này khá ít so với các con phố khác, chủ yếu là một số tán tu và dân thường quen cuộc sống thường nhật mới hay lui laị nơi đây. Cả con phố buổi sáng đều dậy mùi đồ ăn thức uống, thi thoảng còn vang lên những tiếng rao nho nhỏ “ Ai bánh nếp, bánh giầy nào”...... “ Ai khoai lang luộc, sắn dây luộc nào”...
Tất cả những âm thanh đó có thể đối với mọi người đến nơi đây lần đầu thì đều lạ lẫm, nhưng đối với một số người thì lại khác. Mặc dù mới lần đầu đến Phong châu thành, nhưng sau khi mua một tấm ngọc giản về bản đồ nơi này thì ngoài các trung tâm phường thị ra Hoàng Trần hết sức chú ý tới con phố có tên là Phố Xưa này.
Không hiểu vì lý do gì, nhưng có lẽ tên phố gợi cho hắn nhớ về quê hương, nơi có cha mẹ và rất nhiều người thân quen của hắn đang sinh sống. Đó chính là Hà Nội, nơi mà hắn sinh ra và lớn lên với những tiếng rao hàng buổi sáng, với tiếng ồn ào náo nhiệt của xe cộ qua lại, với phố cổ bình yên và tĩnh lặng đến nao người.
Hoàng Trần đang chìm trong suy nghĩ miên man của chính mình, hắn không biết rằng lúc này Nguyễn Liễu người đang đi bên cạnh hắn còn đang dương đôi mắt ngơ ngẩn nhìn một cậu bé đang say sưa làm động tác quạt chả nướng vô cùng điệu nghệ. Một mùi thơm hấp dẫn từ những xiên thịt bốc khói nghi ngút khiến của Nguyễn Liễu cũng nổi tính tò mò, khiến cho cả 2 người vô thức đứng lại trước cửa quán.
Một âm thanh già nua vang lên khiến cả 2 đều giật mình “Mời quan khách vào thưởng thức bữa sáng”!
Âm thanh này khiến cho cả 2 chợt ngẩn người, nhưng chỉ một thoáng qua Hoàng Trần đã nhận ra sự thất thố của mình liền kéo tay vị sư tỷ của mình vào trong quán ăn rồi không quên kêu tới 2 tô bún chả.
Chỉ một thoáng, tiểu nhị đã nhanh chóng bê đồ ăn lên, Hoàng Trần giới thiệu đôi nét về món ăn dân giã này, hắn không quên thêm thắt các tình tiết cũng như tô vẽ làm cho Nguyễn Liễu mới nghe đã cảm thấy thèm ăn.
Sau bữa ăn, hai người vui vẻ tiếp tục cuộc hành trình của mình. Hôm nay Hoàng Trần triệt để muốn dạo phố theo đúng nghĩa của nó, không mục đích, hoàn toàn buông bỏ tất cả những toan tính, vướng bận trong lòng để hoà vào khung cảnh nơi đây. Không hiểu vì lý do gì mà chính Hoàng Trần sau này cũng tự hỏi lúc đó hắn thế nào lại làm được.
Phải biết rằng muốn đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất là vô cùng khó, đó là cảnh giới mà hàng trăm ngàn người tu đạo đều khao khát hướng tới. Mà trên nó chính là cảnh giới nhập phàm. Biến mình thành phàm nhân để hoà vào thế giới con người thấu hiểu nhân sinh để thành đại đạo. Hoàng Trần có may mắn vốn được sinh ra và lớn lên trong thế giới phàm nhân, khiến hắn tiếp cận không ít các tư tưởng nhân sinh của con người bình thường, đó cũng chính là cái nhân, cái nhân này theo năm tháng được nuôi dưỡng trong con người của hắn để dần dần nảy mầm trong hắn.
Nhưng thôi, đó là chuyện của mãi về sau này Hoàng Trần mới có thể hiểu được, còn hôm nay giữa những con phố đông người này, chỉ biết rằng Hoàng Trần và Nguyễn Liễu đã có những kỷ niệm nhân sinh vô cùng đáng nhớ.
Hai người trở về tới động phủ nơi tập trung thì trời cũng đã nhá nhem tối, sau khi từ biệt sư tỷ Hoàng Trần trở lại động phủ chuẩn bị một số thứ. Nửa canh giờ sau tại một con hẻm nhỏ của trung tâm Phong Châu thành, một lão nhân độ chừng 50 tuổi với mái tóc hoa râm, khuôn mặt khá vuông vức đạo mạo đột nhiên xuất hiện. Không ai khác chính là Hoàng Trần đã dùng mặt nạ hóa thân thành. Lần này hắn hóa thân thành một người bạn của sư phụ hắn có tên là Trần Hòe, tu vi Trúc cơ hậu kỳ, địa điểm này là nơi hắn đã ấn định từ trước với Lý Hùng.
Như đã hẹn trước, chưa đầy một khắc thời gian sau thì Lý Hùng đúng hẹn có mặt, sau khi 2 bên trao đổi ám hiệu thì nhanh chóng cùng nhau tiến sâu vào phía trong hẻm.
Sau khi trở lại Phong Châu thành Hoàng Trần dẫn Tố Loan trở lại động phủ của 2 ông cháu. Khi tới nơi này, nhìn lại dấu tích của trận đấu khiến cho Tố Loan không tránh khỏi một hồi bi thương mà khóc lên nức nở.
Được rồi, ngươi cứ ở lại nơi này một thời gian đợi ta giải quyết xong công việc sẽ về đón ngươi rời khỏi nơi này. Có lẽ cũng không lâu, khoảng chừng 1 tháng. Nói rồi đưa hắn đưa thêm cho Tố Loan một số pháp bảo phòng thân. Với số pháp bảo ấy, nếu không phải gặp vây công thì cũng đủ để Tố Loan có thể tự bảo vệ mình trước bất kỳ một tu sỹ Trúc cơ kỳ nào.
Sau nửa canh giờ Hoàng Trần trong chân diện mục đã trở về tới mật thất của mình ở nơi tập trung của Hoàng Long. Thời gian lúc này cũng đã là cuối ngày, hắn vừa bước vào trong mật thất khởi động toàn bộ cấm chế thì không gian dao động, một đạo truyền âm phù bay tới trước mặt hắn, vung nhẹ cánh tay âm thanh thánh thót của sư tỷ Nguyễn Liễu vang lên bên tai: “Sư phụ nói tối nay có giao dịch hội khá lớn tại Phong Châu thành, đệ có rảnh thì cùng đi, nghe nói có rất nhiều linh tài địa bảo hữu dụng cho Luyện đan sư chúng ta”.
- Ohm đệ đang tập luyện đan tới giai đoạn mấu chốt, muốn tranh thủ mấy ngày thời gian còn lại để vượt qua bình cảnh, hi vọng sẽ đạt kết quả tốt hơn ở kỳ đại hội này! Sư tỷ cùng sư phụ thông cảm để khi khác vậy! Hoàng Trần truyền âm trả lời với giọng nói đầy tiếc nuối.
“Không sao, vậy đệ tập trung luyện tập, ta cùng sư phụ đi vậy!” Nguyễn Liễu sau một thoáng thất vọng thì lên tiếng.
Nguyễn Liễu đã rời khỏi cửa mật thất, lúc này Hoàng Trần mới thở nhẹ một hơi. Qủa thật hắn cũng muốn tham gia hội đấu giá để có thêm kiến thức cũng như vận may, nhưng cái hắn muốn đều là thứ hãn hữu nên không mấy hi vọng ở những cuộc đấu giá thông thường. Lại nói hắn đã có trong tay một suất lệnh bài tham gia đấu giá hội cao cấp vào tối mai nên cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Hắn muốn tranh thủ thời gian để hảo hảo rèn luyện thêm kỹ năng luyện đan của mình, sau khi kiểm tra lại toàn bộ cấm chế một lần nữa Hoàng Trần mới yên tâm tiến vào trong không gian của pháp bảo Long đan. Quả thực cũng đã khá lâu Hoàng Trần không có tiến vào nơi này, vì dù sao nếu như để tăng tốc độ tu luyện thì hắn trực tiếp sử dụng la bàn thời gian sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng la bàn thời gian chỉ có thể tu luyện, còn luyện đan thuật lại cần phải có không gian nên hắn đành chấp nhận tiến nhập không gian pháp bảo Long đan.
Lúc này hắn đang có mặt tại không gian động phủ trong Long đan pháp bảo, thời gian một ngày ở ngoài cho phép hắn có tới 20 ngày tại nơi này để luyện đan.
Trong không gian động phủ, 9 ngày sau đó Hoàng Trần ở trạng thái vô cùng uể oải, linh lực trong cơ thể cạn kiệt, mồ hôi lấm tấm đầy trán, khuôn mặt hắn tái mét như thể thiếu dưỡng khí vây. Trong 9 ngày qua đã 3 lần hắn rơi vào trạng thái này, cứ mỗi lần luyện đan liên tục 3 ngày mà không hề ngừng nghỉ là cơ thể hắn lại rơi vào trạng thái cạn kiệt linh lực. Kết quả đạt được cung không mấy tốt đẹp. Xem ra luyện chế Trúc cơ đan không hề đơn giản chút nào, tuy nhiên hắn không có nản chí. Nếu như dễ dàng luyện chế như thế thì số lượng Luyện Đan Sư cấp 3 thành danh cũng không có ít đến thê thảm như vậy.
Hoàng Trần, lấy ra một chiếc bình ngọc sau đó trút ra liền mấy viên đan dược ném vào mồm rồi bắt đầu điều tức. 2 canh giờ trôi qua, Hoàng Trần đã hoàn toàn hồi phục, lần luyện đan này không phải là không có thu hoạch gì, dù là đều thất bại xong kinh nghiệm mang lại cũng không phải là ít. Hắn cảm thấy bản thân còn thiếu một cái gì đó mới đạt tới được kết quả, nhưng miễn cưỡng thì không tài nào có thể chạm tới được, chỉ luyện tập không thôi thì khó mà thăng tiến được, như thể người ta tu luyện gặp bình cảnh, nếu như không thể đột phá thì tu vi mãi mãi bị kẹt mà thôi.
Nửa canh giờ sau, Hoàng Trần đã có mặt tại cửa mật thất, hắn quyết định ngừng tu luyện để ra ngoài dạo chơi. Lúc này trời cũng mới hửng sáng, hắn mới bước đi được vài bước thì một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Đệ luyện tập xong rồi à? Kết quả tốt đẹp cả chứ? Đúng là giọng của Nguyễn Liễu sư tỷ.
Hoàng Trần quay người lại một bóng nữ áo hồng đầy quyến rũ đang vui vẻ tiến về phía hắn. “Cũng không có gì to tát cả, sư tỷ dậy sớm thế? Nếu có nhã hứng thì đệ mời tỷ ra dạo phố?”. Hoàng Trần cất giọng khá thân mật, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn chủ động mời vị sư tỷ này đi chơi cùng mình, mặc dù không có ý gì nhưng sau khi nói ra mặt hắn cũng có cảm giác ngượng gạo rồi.
- Vậy thì tốt quá, tỷ cũng chẳng có việc gì làm, đang định đi ngắm cảnh, nếu có đệ đi cùng thì càng thú vị. Nói rồi 2 người nhanh chóng thành một cặp tiến về trung tâm thành Phong châu.
Trung tâm thành Phong châu mặc giờ này mới là đầu giờ sáng đã vô cùng náo nhiệt, từ các quán ăn uống cho đến các sạp hàng kinh doanh đều tấp nập người qua lại.
Tại một con phố nhỏ của Phong châu thành, nơi đây chủ yếu là các cửa hàng của phàm nhân, phục vụ các món ăn phổ thông. Người qua lại nơi này khá ít so với các con phố khác, chủ yếu là một số tán tu và dân thường quen cuộc sống thường nhật mới hay lui laị nơi đây. Cả con phố buổi sáng đều dậy mùi đồ ăn thức uống, thi thoảng còn vang lên những tiếng rao nho nhỏ “ Ai bánh nếp, bánh giầy nào”...... “ Ai khoai lang luộc, sắn dây luộc nào”...
Tất cả những âm thanh đó có thể đối với mọi người đến nơi đây lần đầu thì đều lạ lẫm, nhưng đối với một số người thì lại khác. Mặc dù mới lần đầu đến Phong châu thành, nhưng sau khi mua một tấm ngọc giản về bản đồ nơi này thì ngoài các trung tâm phường thị ra Hoàng Trần hết sức chú ý tới con phố có tên là Phố Xưa này.
Không hiểu vì lý do gì, nhưng có lẽ tên phố gợi cho hắn nhớ về quê hương, nơi có cha mẹ và rất nhiều người thân quen của hắn đang sinh sống. Đó chính là Hà Nội, nơi mà hắn sinh ra và lớn lên với những tiếng rao hàng buổi sáng, với tiếng ồn ào náo nhiệt của xe cộ qua lại, với phố cổ bình yên và tĩnh lặng đến nao người.
Hoàng Trần đang chìm trong suy nghĩ miên man của chính mình, hắn không biết rằng lúc này Nguyễn Liễu người đang đi bên cạnh hắn còn đang dương đôi mắt ngơ ngẩn nhìn một cậu bé đang say sưa làm động tác quạt chả nướng vô cùng điệu nghệ. Một mùi thơm hấp dẫn từ những xiên thịt bốc khói nghi ngút khiến của Nguyễn Liễu cũng nổi tính tò mò, khiến cho cả 2 người vô thức đứng lại trước cửa quán.
Một âm thanh già nua vang lên khiến cả 2 đều giật mình “Mời quan khách vào thưởng thức bữa sáng”!
Âm thanh này khiến cho cả 2 chợt ngẩn người, nhưng chỉ một thoáng qua Hoàng Trần đã nhận ra sự thất thố của mình liền kéo tay vị sư tỷ của mình vào trong quán ăn rồi không quên kêu tới 2 tô bún chả.
Chỉ một thoáng, tiểu nhị đã nhanh chóng bê đồ ăn lên, Hoàng Trần giới thiệu đôi nét về món ăn dân giã này, hắn không quên thêm thắt các tình tiết cũng như tô vẽ làm cho Nguyễn Liễu mới nghe đã cảm thấy thèm ăn.
Sau bữa ăn, hai người vui vẻ tiếp tục cuộc hành trình của mình. Hôm nay Hoàng Trần triệt để muốn dạo phố theo đúng nghĩa của nó, không mục đích, hoàn toàn buông bỏ tất cả những toan tính, vướng bận trong lòng để hoà vào khung cảnh nơi đây. Không hiểu vì lý do gì mà chính Hoàng Trần sau này cũng tự hỏi lúc đó hắn thế nào lại làm được.
Phải biết rằng muốn đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất là vô cùng khó, đó là cảnh giới mà hàng trăm ngàn người tu đạo đều khao khát hướng tới. Mà trên nó chính là cảnh giới nhập phàm. Biến mình thành phàm nhân để hoà vào thế giới con người thấu hiểu nhân sinh để thành đại đạo. Hoàng Trần có may mắn vốn được sinh ra và lớn lên trong thế giới phàm nhân, khiến hắn tiếp cận không ít các tư tưởng nhân sinh của con người bình thường, đó cũng chính là cái nhân, cái nhân này theo năm tháng được nuôi dưỡng trong con người của hắn để dần dần nảy mầm trong hắn.
Nhưng thôi, đó là chuyện của mãi về sau này Hoàng Trần mới có thể hiểu được, còn hôm nay giữa những con phố đông người này, chỉ biết rằng Hoàng Trần và Nguyễn Liễu đã có những kỷ niệm nhân sinh vô cùng đáng nhớ.
Hai người trở về tới động phủ nơi tập trung thì trời cũng đã nhá nhem tối, sau khi từ biệt sư tỷ Hoàng Trần trở lại động phủ chuẩn bị một số thứ. Nửa canh giờ sau tại một con hẻm nhỏ của trung tâm Phong Châu thành, một lão nhân độ chừng 50 tuổi với mái tóc hoa râm, khuôn mặt khá vuông vức đạo mạo đột nhiên xuất hiện. Không ai khác chính là Hoàng Trần đã dùng mặt nạ hóa thân thành. Lần này hắn hóa thân thành một người bạn của sư phụ hắn có tên là Trần Hòe, tu vi Trúc cơ hậu kỳ, địa điểm này là nơi hắn đã ấn định từ trước với Lý Hùng.
Như đã hẹn trước, chưa đầy một khắc thời gian sau thì Lý Hùng đúng hẹn có mặt, sau khi 2 bên trao đổi ám hiệu thì nhanh chóng cùng nhau tiến sâu vào phía trong hẻm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook