Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 26: Xấu hổ!


Cơ Sở cửu phẩm tuy rằng đấu khí chỉ sơ với bát phẩm tăng trưởng một chút nhưng lại càng thêm ngưng thực, đây là hiện tượng lượng thừa dẫn đến biến hoá về chất. Mà thân thể Hàn Phong qua lần đột phá này cũng lặng yên biến hoá.
 
Sau khi đột phá, Hàn Phong cũng không có lập tức nghỉ ngơi mà nhờ vào Tiên Thiên đấu khí trợ giúp, chữa trị những thương tổn cho trùng kích để lại trong cơ thể.
 
Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi mở mắt ra.
 
Bất tri bất giác, ngoài cửa sổ mặt trăng đã lên cao.
 
Hàn Phong đột nhiên cảm thấy khó chịu, cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện toàn thân y phục đã ướt đẫm, mồ hồi dính bết lại rất khó chịu.
 
Vì vậy, một lúc sau …
 
Hàn Phong đã xích loã nằm trong thùng nước nóng, thoải mái rên rỉ một tiếng.
 
Vừa ngâm mình, Hàn Phong vừa hồi tưởng lại những cảnh tượng từ lúc hắn sống lại tới giờ. Hắn nhỡ khi vừa sống lại, đấu khí của hắn dừng lại ở Cơ Sở cửu phẩm, nhưng tới lúc này, chưa qua ba tháng hắn đã là Cơ Sở cửu phẩm, hơn nữa hắn nghĩ muốn đột phá lên Nhân giai cảnh giới thực sự rất dễ dàng. Tốc độ tu luyện kinh người như thế, phóng nhãn khắp đại lục có thể nói là chưa từng có.
 
Hàn Phong tự tin, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, hắn nhất định có thể một lần nữa trở lại Thiên giai cảnh giới.
 
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn tràn ngập tự tin.
 
Nhưng liền lúc này, hắn lại nghe tiếng mở cửa, sự tự tin trong mắt hắn nhất thời tan biến, chỉ còn lại vẻ xấu hổ.
 
- Sư … sư phụ, người thế nào lại vào đây?
 
Hàn Phong thấy Lâm Nguyệt đột nhiên xông tới, vội vàng lấy hai tay che hạ thể, vẻ mặt xấu hổ hỏi.
 
- Ha ha, tiểu tử kia, thì ra ngươi đang tắm!
 
Lâm Nguyệt vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt xấu hổ của Hàn Phong, lông mày hơi nhướng lên, cất giọng nói.
 
Lâm Nguyệt tới đây là do một ngày một đêm đã không thấy Hàn Phong cho nên nàng tới kiểm tra một chút. Lúc tới đây, nàng thấy cửa phòng Hàn Phong không khoá nên đẩy cửa vào luôn.
 
Hàn Phong mặc dù đã sống hơn bốn trăm năm nhưng lúc này khuôn mặt trắng nõn của hắn cũng đỏ bừng, vì người đang đứng trước mặt lúc này chính là sư phụ của hắn.
 
Thấy Lâm Nguyệt đang đi lại gần, Hàn Phong không khỏi đau khổ lắp bắp nói:
 
- Sư phụ, người có thể tạm thời ra ngoài một lát không, để ta mặc quần áo tử tế rồi người hãy đi vào.
 
Lâm Nguyệt nhìn vẻ mặt quẫn bách của Hàn Phong thì cười cười, trực tiếp đi tới bên cạnh hắn, khẽ nói:
 
- Sao lại có biểu tình như vậy. ngươi còn là một tiểu hài tử chưa đủ lông đủ cánh mà sợ ta nhìn sao!
 
Hàn Phong lúc này thật sự chỉ muốn đâm đầu vào thùng nước mà chết, nhưng thấy Lâm Nguyệt không có ý định đi ra ngoài, hắn không thể làm gì khác là nói lãng sang chuyện khác:
 
- Sư phụ, người tìm ta có việc gì sao?
 
- Nguyên ngày hôm nay ta không thấy ngươi nên tới kiểm tra xem ngươi có lười biếng hay không.
 
Lâm Nguyệt chống tay lên thùng gỗ, từ trên cao nhìn xuống Hàn Phong, tiếu ý trong mắt biểu lộ rất rõ. Nàng cảm thấy tên đồ đệ này càng ngày càng khả ái.
 
Thấy sư phụ gần trong gang tấc, một mùi thơm nhàn nhạt bay vào mũi Hàn Phong. Dù sao tâm tính Hàn Phong cũng không phải của một tiểu hài tử, nên khi ngửi thấy mùi hương từ cơ thể của Lâm Nguyệt, tiểu Hàn Phong dưới thân có ý muốn rục rịch, điều này khiến Hàn Phong cảm thấy rất mất tự nhiên.
 
Có lẽ Lâm Nguyệt cho rằng Hàn Phong vẫn là tiểu hài tử nên cũng không có phòng bị. Lúc này nàng đang chống tay lên thùng gỗ, thân thể hơi đổ về phía trước nên cổ áo có chút mở rộng ra.
 
Hàn Phong vừa ngẩng đầu liền thấy được cảnh xuân như ẩn như hiện rất là mê người. Một màn kích động như thế, Hàn Phong làm sao còn có thể nhịn được, tiểu Hàn Phong đang bị che dưới hai tay hắn chịu không được chậm rãi ngẩng đầu lên.
 
Khuông mặt nhỏ nhắn của Hàn Phong xấu hổ không thôi, trong lòng liên tục cầu khẩn sư phụ mau rời khỏi chỗ này. Nhưng lời cầu khấn của hắn không linh, Lâm Nguyệt chẳng những không có ý định rời đi mà còn tiếp tục nhỏ giọng nói:
 
- Tiểu Phong, có muốn sư phụ giúp ngươi tắm hay không … AAA!
 
Đang nói, Lâm Nguyệt đột nhiên la lên sợ hãi, lập tức mắc cỡ đỏ mặt, liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái rồi nhanh chân xoay người chạy ra khỏi phòng.
 
Hàn Phong thấy thế, hận không thể đập đầu vào nước mà chết luôn. Nguyên lai vừa rồi nhất thời không che kỹ, khiến tiểu Hàn Phong đang ngẩng đầu bị lộ ra … và bị Lâm Nguyệt nhìn thấy.
 
Lâm Nguyệt tuy rằng tâm tính đơn thuần nhưng không có nghĩa cái gì nàng cũng không hiểu. Nhìn thấy bộ dáng của Hàn Phong, nàng làm sao còn dám tiếp tục ở lại.
 
Thấy bóng lưng Lâm Nguyệt biến mất, Hàn Phong có chút lo lắng. Lo lắng nàng sẽ không để ý tới hắn nữa, như vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
 
Lâm Nguyệt đi rồi, Hàn Phong lau khô thân thể nằm trên giường ngẫm nghĩ ngày mai làm sao đối mặt với sư phụ ? Trong lòng hắn thấp thõm không yên, loại cảm giác hắn đã mấy trăm năm chưa gặp.
 
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong một đêm không ngủ mở cửa phòng đi ra thì đã thấy Lâm Nguyệt đang mỉm cười đứng trước cửa. Trong lòng hắn vui mừng không thôi, hắn còn tưởng rằng Lâm Nguyệt sẽ giận hắn, không để ý tới hắn nữa. Lúc này vừa thấy nàng thì lo lắng cả đêm qua của hắn cũng được thả lỏng ra.
 
Đi tới trước mặt Lâm Nguyệt, Hàn Phong đột nhiên phát hiện bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ. Một lúc sau, Hàn Phong mới có thể nghẹn nghẹn nói một câu:
 
- Sư phụ!
 
Lâm Nguyệt thấy Hàn Phong, nhớ tới tình cảnh tối qua thì trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó đã bị nàng giấu đi, mặt nghiêm lại nói:
 
- Hừ! Tiểu tử ngươi, tuổi còn nhỏ mà không lo học cho tốt, có tin ta phạt ngươi cấm túc không!
 
Nghe Lâm Nguyệt nói thế, Hàn Phong biết là nàng khẩu xà tâm phật, nhất định sẽ không tính toán chuyện tối qua.
 
Vì vậy, hắn tiến sát lại trước người Lâm Nguyệt, làm bộ mặt hiền lành nói:
 
- Sư phụ, người không thể trách ta, ai bảo người vẫn còn coi ta là một tiểu hài tử chứ!
 
Nhẹ nhàng chỉ lên cái trán của Hàn Phong, Lâm Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt nói:
 
- Đừng lý lẽ với ta, lần sau còn dám như vậy thì ngươi coi chừng đó!
 
Hàn Phong tự nhiên là gật đầu dạ vâng liên tục.
 
Vài ngày sau đó, Hàn Phong lại khôi phục sinh hoạt bình thường, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện thì cùng Lâm Nguyệt chiết chiêu. Tuy rằng khi hai người gặp mặt vẫn có chút xấu hổ nhưng cả hai đều không đề cập tới vấn đề này nữa.
 
Trong lúc đó, thân thể của Mạnh Hùng cũng đã khôi phục nên hắn khẩn trương tới tìm Hàn Phong. Hàn Phong tất nhiên biết ý đồ của hắn nên cũng không nhiều lời dạy cho hắn tâm pháp. Sau đó căn dặn hắn tu luyện cho tốt, đồng thời không được hé chuyện này ra với bất kỳ ai.
 
Mạnh Hùng tự nhiên là gật đầu đồng ý. Có kinh nghiệm đánh bại Lục Minh lần trước, hiện tại trong lòng hắn khâm phục Hàn Phong như thần minh, tuy rằng không biết tại sao thực lực của Hàn Phong vẫn là Cơ Sở tam phẩn nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
 
Hàn Phong cấp tâm pháp cho Mạnh Hùng chính là cao giai tâm pháp dùng để phối hợp với Phách Viêm tam thức. Tâm pháp này tên là Phách Viêm Chiến Thiên quyết, hai thứ này hỗ trợ cho nhau, thiếu một cũng không được.
 
Mạnh Hùng có được tâm pháp tất nhiên rất vui mừng, liên tục hướng Hàn Phong cảm ơn.
 
Sáng sớm hôm nay, Lâm Nguyệt đến tìm Hàn Phong rất sớm. Hàn Phong nghi hoặc hỏi:
 
- Sư phụ, sao hôm nay người tới sớm vậy?
 
Lâm Nguyệt vui vẻ nói:
 
- Tiểu Phong, hôm nay ta tới nói cho ngươi biết, tông chủ quyết định, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ tới Bách Thảo Đường học luyện dược. Ngươi phải cố gắng mà học, đừng phụ tâm ý của tông chủ!
 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương