Ngạo Thế Huyền Linh Sư
Chương 44: Ra biển

“Đã như thế, vậy thì đánh a!” Ngưng Sương lạnh lùng nhìn lão đầu một cái, Ngô Dung trở thành một người an chơi trát táng như ngày hôm nay, chỉ sợ là do tử lão đầu này thường ngày nuông chìêu.

Muốn tốc chiến tốc thắng, thì phải có thực lực tuyệt đối áp đảo được đối phương, Ngưng Sương suy nghĩ một chút, lúc này mới quyết định chủ ý.”Thanh Long, Tiểu Bạch, biến thành áo giáp!” Theo nàng nói nhẹ một tiếng, một bộ áo giáp màu trắng tinh xảo không chê vào đâu được bao lấy dáng người uyển chuyển của nàng, trên mặt áo giáo hoa lệ nổi lên một con rồng băng màu xanh, mỗi một chi tiết nhỏ trên áo giáp đều là hoàn mỹ như vậy. Tay nàng cầm Phượng Ngâm Kiếm, hai mắt băng hàn tựa như hai lưỡi dao sắc bén bắn về phía lão đầu.

Lão đầu kinh ngạc nhìn một loạt biến hóa trước mắt, lòng mang theo lo lắng, khí thế kia, uy áp kia, đều hơn xa mình. Quả nhiên, hay đi cạnh bờ sông, chung quy cũng sẽ có ngày ướt giày. Thiện ác hữu báo, thì ra làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, sẽ thật sự là có báo ứng!

Hôm nay, tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Vẻ mặt lão đầu nghiêm túc gọi ra đồng bạn của hắn —— Hoàng giai Hỏa Diễm Sư, cùng nhau nghênh đón địch. Đồng thời âm thầm truyền âm cho Ngô Dung, “Dung nhi, mau chóng rời đi, lần này sợ rằng ngươi đã trêu chọc phải thiên đại cường địch!”

Một khắc trước Ngô Dung còn vênh váo tự đắc một khắc sau liền cả kinh ngay lập tức, từ trong giọng nói của gia gia hắn nhận ra được, mỹ nhân nhi này lại mạnh hơn so với gia gia, hôm nay rốt cuộc hắn đã trêu chọc phải nhân vật nào?! Nếu gia gia xảy ra chuyện gì, vậy trong nhà chẳng phải sẽ gặp tai hoạ ngập đầu sao? bình thường hắn đắc tội nhiều người như vậy, đến lúc đó người bỏ đá xuống giếng sợ rằng nhiều không đếm xuể.

Nhìn gia gia liên tục bị bại lui, hắn suy nghĩ làm sao để nhân cơ hội rút lui, dù sao, cuộc sống tốt đẹp như vậy, hắn vẫn còn muốn tiếp tục hưởng thụ.

Hôm nay thực lực của Ngưng Sương đã được nâng cao, nước lên thì thuyền lên nên khả năng phát huy uy lực của Phượng Ngâm Kiếm cũng theo đo mà cao lên. Trước lấy lui làm tiến, sau khi xác minh chiêu số của lão đầu nàng liền lấy Băng Phách Hàn Diễm thúc giục Phượng Ngâm Kiếm, một đạo ánh sáng màu lam giống như từ trong hư không bay tới, nhìn như rất chậm, nhưng lại lóe lên rồi biến mất, để lại ở trong lòng mọi người một quỹ tích sáng lạng nhưu vậy.

Đạo kiếm quang này như lưu tinh (*) bay qua, bễ nghễ thiên hạ.

(*) Lưu tinh: Sao băng

Trong phút chốc, kiếm khí đã uy hiếp bay tới, nhưng lão đầu lại không kịp tránh né.

Lão đâu huy một chưởng đem Hỏa Diễm Sư đẩy về phía Phượng Ngâm Kiếm, Hỏa Diễm Sư kêu thảm một tiếng, nhất thời máu bắn tung tóe khắp nơi, Phượng Ngâm Kiếm đâm xuyên qua bụng Hỏa Diễm Sư. Hỏa Diễm Sư thân mang trọng thương từ trên không trung nặng nề rơi xuống.

Lão đầu không chỉ có không có đi qua xem xét thương thế của Hỏa Diễm Sư, mà ngược lại, lại thừa dịp hướng Ngưng Sương phát khởi công kích. Tình cảnh trước mắt làm Ngưng Sương trừng lớn mắt, Hỏa Diễm Sư này là huyền thú bổn mạng của lão đầu kia, là đồng bạn lớn lên với nhau từ nhỏ, hiện tại hắn dùng nó làm làm vật chết thế thân mà thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

“Hỏa viêm bạo vũ thuật” theo hắn quát to một tiếng, một quả cầu lửa rất lớn lấy xu thế dời núi lấp biển đánh vào Ngưng Sương. Hai tay Ngưng Sương kết ấn, Tử Liên thần hỏa hóa thành một con Hỏa Long, mở to miệng, trực tiếp đem hỏa cầu nuốt xuống, sau đó giương mắt nhìn lão đầu phun ra một tiểu hỏa cầu. Trong phút chốc, không khí nóng lên khiến người vây quanh ở xa xa cũng phải toát mồ hôi hột. Trong nháy mắt, lúc tiểu hỏa cầu đến gần lão đầu, thì thần kỳ lớn lên, năng lượng trong không khí giống như cũng bị hỏa cầu hút vào.

“Oanh!,...”

Theo một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt hóa thành khói bụi vô cùng nóng, bay lên không trung.

Lão đầu nhất thời giống như khối giẻ rách bay ra ngoài, hung hăng rơi xuống mặt đất. Trong miệng phun ra máu tươi.

Ngô Dung vẫn không tìm được cơ hội thoát đi nhất thời tâm thần câu liệt, như bị rút hết khí lực toàn thân quỳ rạp trên mặt đất, Ngưng Sương lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, quay người rời đi.

Tin đồn dùng tốc độ kinh người truyền bá, rất nhanh, chuyện về cường giả huyền vương của Ngô gia bị bại trong nháy mắt dưới tay một nữ tử bạch y đã truyền khắp nơi, trong lúc mọi người miêu tả sinh động như thật, chuyện này đã truyền khắp cảng Đan Dương.

Cùng lúc đó, Nam Cung Thanh Ca ở học viện Đế Quốc cũng nhận được một tin tức vô cùng tốt, năm đó Thiên Nhai Các vì Ngưng Sương làm một tấm thẻ Hắc Huyền tinh nay lại xuất hiện tại Thiên Nhai Thuyền Hành ở cảng Đan, căn cứ theo tin tức truyền về, người sử dụng là một nữ tử bạch y khoảng mười tám tuổi.

Nam Cung Thanh Ca suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định nói tin tức cho Huyền Lão biết, ở tiểu viện tĩnh lặng, Nam Cung Thanh Ca nhìn thấy Huyền Lão đang đứng ở chỗ tài liệu luyện khí lâm vào hồi ức.

“Viện trưởng.” Hắn nhẹ giọng gọi.

Giọng nói thanh thuần lọt vào tai, Huyền Lão mới chợt hồi hồn, nhìn thấy Nam Cung Thanh Ca đang đứng ở cửa, hắn thản nhiên cười nói: “Nam Cung tiểu tử lại tới rồi!”

Mấy năm nay Nam Cung Thanh Ca thường xuyên ra vào chỗ tiểu viện này, dĩ nhiên, đây cũng là do Huyền Lão ngầm cho phép. những năm này tiểu tử này liều mạng tu luyện, Huyền Lão cũng là nhìn ở trong mắt. Ngắn ngủn ba năm, hắn từ tam tinh thiên huyền sư, thăng cấp tới nhị tinh thánh huyền sư, gian khổ trong đó không cần nói cũng biết. Nếu không có tín niệm kiên định, thì làm sao hắn có thể trải qua những năm tháng tu luyện khô khan như vậy.

“Có chuyện gì sao?” Chống lại vẻ mặt như muốn nói lại thôi của hắn, Huyền Lão không nhịn được khẽ vuốt râu bạc trắng.

Nam Cung Thanh ca trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Viện trưởng, Thiên Nhai Các của con phát hiện ra thẻ hắc huyền tinh của Ngưng Sương, dùng để trả chi phí ở cảng Đan Dương ngày hôm qua, người cầm thẻ là một nữ tử bạch y khoảng mười bảy mười tám tuổi. Nhưng lại không dò ra huyền lực dao động ở trên người của nàng, cho nên con không thể xác định.”

Khi hắn đangnói chuyện, vẻ mặt Huyền Lão đã thay đổi liên tục, cuối cùng thở phào một cái thật dài!”Nhất định là nàng!” Hắn dừng lại một chút, để cho giọng nói của chính mình tận lực bình tĩnh lại, sau đó mới nói tiếp: “Ban đầu sau khi nàng mất tích, ta từng nhận được lời nhắn từ thủy tinh cầu của nàng truyền tới, nàng chỉ nói bản thân ở lại một mật cảnh để tu luyện, để cho ta không cần phải lo lắng. Trước khi đến rừng rậm Ngạc Mộng tham gia lịch lãm, nàng từng hỏi thăm ta về di tích của thần. Ta nghĩ, nàng là muốn đi dò xét di tích của thần. Hơn nữa nàng có tu luyện một công pháp thần bí nào đó có thể ẩn dấu tu vi, cho nên không dò ra huyền lực dao động trên người nàng, cũng là bình thường.”

Nam Cung Thanh Ca nghe vậy, đầu tiên là mừng như điên sau đó là mày kiếm nhíu chặt, di tích của thần thần bí và hung hiểm, trưởng lão đã từng nói qua, thậm chí lúc trước tứ đại thế gia lánh đời còn từng tổ chức một đội thám hiểm tiến về Đoạn Hồn Hải Vực mênh mông mờ mịt, nhưng thủy chung lại không cách nào tìm được vị trí cụ thể về di tích của thần, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bỏ dở nửa chừng.

“ Chẳng lẽ viện trưởng nói cho Ngưng Sương biết vị trí cụ thể của di tích của thần?”

Huyền Lão khẽ lắc đầu, “Truyền thuyết về di tích của thần, người có duyên sẽ gặp. Người đời đều biết di tích của thần ở Đoạn Hồn Hải Vực, nhưng lại không ai biết vị trí cụ thể.” Hắn ngưng mắt quan sát mấy lần nam tử ngọc thụ lâm phong trước mắt, thở dài nói: “Trẻ tuổi thật tốt, đầm rồng hang hổ cũng dám xông!”

“Viện trưởng, vậy con đi trước, con sẽ truyền tin cho Thiên Nhai Các, để cho bọn họ phái mấy người cao thủ đi theo.” Nam Cung Thanh Ca tâm tư nhạy bén, ẩn sâu trong đáy mắt của viện trưởng là lo lắng, hắn làm sao mà không phát hiện ra chứ.

Nhìn Nam Cung Thanh ca ưu nhã ra khỏi tiểu viện, đáy mắt Huyền Lão nổi lên một cái hài lòng, chiếm được hành tung của Ngưng Sương, tuy có chút lo lắng, nhưng biết rõ phong cách hành sự của Ngưng Sương, nên hắn càng nhiều hơn là vui sướng.

Đến ngày ước định với Thiên Nhai Thuyền Hành, sáng sớm Ngưng Sương liền đi tới Thuyền hành, kể từ sau chuyện của Ngô gia, hai ngày nay nàng đều ở trong phòng đóng cửa tu luyện. Dù sao nàng là một người không thích phiền toái, cho nên phải tận lực tránh phiền toái tìm tới nàng.

Nhìn đội hình thủy thủ trước mắt, nàng lại một lần là vì thực lực của Thiên Nhai Các thâm hậu mà rung động. Hai mươi người thủy thủ, tu vi thấp nhất là tinh thánh huyền sư, cao nhất lại cửu tinh huyền tôn đỉnh cấp. Thực lực tổng hợp đem ra bên ngoài, ở trên đại lục giẫm chân, cả vùng đất cũng phải chấn động.

Tiểu nhị ngày đó tiếp đón nàng tiến lên mỉm cười hỏi “Chẳng hay tiểu thư đối với thủy thủ chúng ta an bài có vừa ý hay không?”

Ngưng Sương lễ độ quay lại mỉm cười, “ ta tin tưởng quý các, ta cũng chưa bao giờ hoài nghi ánh mắt của các ngươi, cho nên nhanh chóng lên đường đi!”

Vẻ mặt tiểu nhị tươi cười, đáy lòng lại âm thầm suy nghĩ, đây chính là toàn bộ cao thủ tinh nhuệ của Thiên Nhai Thuyền Hành tại cảng Đan Dương, nếu không phải do thiếu chủ phân phó, dù là thiên vương lão tử, chỉ sợ cũng không có đãi ngộ như vậy.

Nghĩ như vậy, hắn không nhịn được ngưng mắt nhìn nữ tử bạch y này thêm mấy lần, nàng chỉ mặc một bộ bạch y đơn giản nhưng lại không che đậy được tuyệt đại phong hoa của nàng, giữa hai lông mày ngạo nghễ càng có thể khiến cho thiên địa biến sắc. Lại nghĩ đến mấy năm trước, hắn từng thấy qua thiếu chủ, kiếm mi lãng mục, cười như gió xuân, cũng là một mỹ nam tử ôn nhu như ngọc. Một đôi giai nhân tài mạo song toàn như vậy, thật là ông trời tác hợp cho.

Đi tới bến tàu, sớm có một con thuyền màu xanh lam to lớn đã chờ từ lúc nào, tiểu nhị đưa mắt nhìn bọn họ đi lên thuyền, giương buồm khởi hành. Đôi tay thành kính hợp lại, âm thầm cầu nguyện chuyến đi này thuận buồm xuôi gió.

Thuyền lớn ở trên biển rộng một đường theo gió mà đi, tốc độ đi vô cùng nhanh. lúc mới bắt đầu Ngưng Sương hào hứng bừng bừng dang tay đón gió biển, sau đó rốt cuộc ở dưới ánh mắt sáng quắc của đoàn thủy thủ nàng lựa chọn vào khoang thuyền nghỉ ngơi.

Tiến vào trong khoang thuyền, làm cho người ta có cảm giác giống như là vào một tòa cung điện khổng lồ vậy, nơi này chia thành ba tầng thượng (trên), trung (giữa), hạ (dưới), đủ mọi loại gian phòng, hẳn là có nhất trăm gian.

Ngưng Sương lựa chọn một gian phòng trang trí sang trọng ở tầng chót đi vào, hành trình này cũng không phải chỉ một lát là có thể tới, huống chi sau khi đến, còn phải đối mặt rất nhiều nguy hiểm không biết, cho nên nàng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Bạch Hổ và Phượng Ngâm ra khỏi không gian, Ngưng Sương muốn nghỉ ngơi, nên nàng để bọn họ phụ trách hộ pháp.

Như vậy, Ngưng Sương liền có thể an tâm ngủ một giấc, trước hai ngày lên thuyền, nàng đều luyện đan, thân thể vốn đã vô cùng mệt mỏi. Hôm nay khẽ dựa đầu vào gối, rất nhanh đã tiến vào ngủ say.

Cho dù đã đến huyền vương, nhưng ngủ vẫn là phương thức điều chỉnh thân thể đơn giản nhất để khôi phục tinh thần lực, có lẽ đây chính là lễ vật tự nhiên trao cho loài người.

Trong lúc gian khổ tu luyện, Ngưng Sương chưa bao giờ hảo hảo ngủ qua một giấc, cho dù mệt mỏi đến cực độ nhưng nàng vẫn áp dụng phương thức tĩnh tọa buông lỏng một chút. Tuổi như vậy, nàng đã có được thành tựu như ngày hôm nay, có thể nói cùng với nàng chính là tu luyện không phân biệt ngày đêm.

Thế giới không có thiên tài tuyệt đối, cái gọi là thiên tài, cho tới bây giờ chín chín phần trăm đều là đem mồ hôi bỏ vào.

Ngủ một giấc tình lại, Ngưng Sương vừa lòng duỗi lưng một cái.

Trên bản đồ Hải Vực, hoang đảo này cách cảng Đan Dương rất gần, hôm nay xem ra, cũng không phải là gần như vậy. Thuyền đã đi một ngày đê, nhưng dõi mắt trông về phía xa, vẫn là một mảnh khói mờ mịt.

Ngưng Sương đợi ở trong phòng buồn bực, nên nàng không thể làm gì khác hơn là đi tới lan can thuyền đứng hóng gió, trong đoàn thủy thủ người đối với nàng tò mò nhất chính là Lâm Kiền người có cấp bậc cửu tinh huyền tôn. Hắn vừa muốn biết nàng có đúng là nữ tử bạch y đã đánh bại tên Ngô gia huyền vương kia hay không, cũng vừa muốn biết ý đồ nàng muốn tới hoang đảo kia, cho nên, vừa thấy nàng xuất hiện hắn liền chạy tới.

“Tiểu thư, mục đích của chúng ta chính là tới phiến hoang đảo này sao?” Lâm Kiền đứng ở bên cạnh Ngưng Sương cười nhẹ, hỏi thử.

“Thế nào? Chưa ai tới phiến hoang đảo này sao?” Ngưng Sương ngắm nhìn mặt biển xanh thẳm, tâm tình cũng phá lệ cởi mở hơn, nên ít đi mấy phần lạnh nhạt thường ngày.

Lâm Kiền lúng túng sờ mũi một cái, khẽ lắc đầu, “ Vùng biển phụ cận có một loại đặc sản,gọi xạ hương kình. Loại động vật biển này khắp người đều là bảo vật, nhất là tinh hạch của nó lại càng là rất có giá trị. Nhưng loại động vật biển này, bình thường đều có thực lực thánh giai trung kỳ, trong đó cũng không thiếu cường giả hoàng cấp, cho nên thỉnh thoảng mới có đội thám hiểm tiến về nơi đó vây bắt.”

Ngưng Sương thản nhiên gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Đây là chủng quần cư động vật biển đi!”

Lâm kiền gật đầu, “Đúng vậy, loại này xạ hương kình này rất ít lạc đàn, bình thường đều là hợp thành đàn xuất hiện, cho nên thực lực của đoàn đội phi thường hùng hậu, nhưng bình thường đội thàm hiểm đều phải hy sinh vài tên thánh huyền sư thậm chí huyền tôn mới có thể đổi lấy một hai con xạ hương kình.”

Trong âm thanh của Lâm Kiền lộ ra mấy bi thống không thể che giấu, Ngưng Sương thầm nghĩ, có phải trong lúc vây bắt xạ hương kình hắn đã mất đi người thân hay không? Nàng nhẹ nhàng thở dài, “Cái giá phải trả có phải quá lớn rồi hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương