Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh
-
Chương 9: Của ngươi ban cho
"A!!"
Lê Uyển Tố thét chói tai ngồi dậy, thân mình vốn suy yếu lại bỗng nhiên giống như tràn trề sức mạnh.
Vừa vặn, nữ tử quyến rũ xinh đẹp kia từng bước một tới gần hắn, lạnh lùng quát lớn, ngón tay thon dài nháy mắt liền hóa sắc bén kẹp chặt yết hầu của nàng. Nàng không thể không thanh tỉnh, nhưng lại vừa mông lung vừa đục ngầu. Lúc sau, dường như phía sau tỏa ra ánh sáng vàng tươi đẹp, nàng nhìn thấy nàng ta bỗng chốc đồng tử mở to bên trong có Phật ngồi xếp bằng. Nàng nghe thấy nàng ta thê lương quát to, tuyệt vọng mà ngân xa. Đến khi nàng bừng tỉnh, tiếng la này vẫn muốn phá tan lồng ngực của nàng vang vọng ở bên tai.
Lê Uyển Tố không kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy phía trước có thanh âm quen thuộc truyền đến.
"Nàng tỉnh? Khụ khụ ••• "
"Dạ. Mẫu hậu, người ••• "
"Đỡ ta đi xem nàng."
"Mẫu hậu, thái y đã nói nàng không có gì đáng ngại, ngược lại người, là nên ••• "
"Hỗn trướng!"
"Mẫu hậu?"
"Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi."
"Hoàng nhi biết."
"Còn không mau đi xem nàng!"
"Vâng!"
Lê Uyển Tố ngớ ra. Bọn họ vì nàng mà cãi nhau, Thái hậu và Hoàng thượng mà lại vì nàng mà cãi nhau, làm sao có thể? Hắn là quân vương anh minh hiếu thuận như vậy, sao có thể vì một nữ nhân mà làm trái ý của Thái hậu? Mà nguyên nhân này, chắc là do không thích nàng đi! Hắn nhìn thấy mặt của nàng, như vậy, mặc dù là chán ghét nàng, cũng là cực bình thường. Nghĩ tới liền chống đỡ định xuống giường đi đến phía trước, nhưng khi vừa mới tiếp xúc sàn nhà liền bị ngã xuống.
Nàng mơ hồ thấy bóng dáng màu vàng nhẹ nhàng chạy vụt tới. Nhưng mà đã chậm, nàng vẫn nằm ở trên mặt sàn giá lạnh, mắt nhắm chặt lại, sau lại cố sức mở, ý thức rốt cục từng chút một bắt đầu tỉnh táo, liền có cổ hàn khí từ sau lưng chậm rãi truyền vào lòng bàn tay. Thanh lãnh (lành lạnh), thanh tĩnh.
Hắn ôn nhu ôm nàng lên thả lại trên giường rộng rãi. Cái ôm của hắn mềm nhẹ êm ái, bỗng nhiên nàng cảm thấy, cảm giác như vậy nàng thật không nỡ xa, có một cái bờ vai để dựa vào, có thể an tĩnh nhắm mắt, hắn làm cho nàng cảm thấy mọi thứ trên thế gian đều thật an toàn. Nàng dùng sức mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, giống như bao nhiêu ủy khuất rốt cục cũng được trút xuống. Nàng từ đầu đến cuối vẫn không thấy rõ dung nhan của hắn có phải giống tranh nàng vẽ hay không? Cuối cùng tay mở ra, một mảnh hoa mẫu đơn nằm trong lòng bàn tay nàng nhặt ở trên đại điện. Vẫn nguyên vẹn như cũ, chỉ là đã khô héo, có chút nếp nhăn. Nàng cố sức nâng tay đem cánh hoa mẫu đơn này nâng tới trước mặt hắn.
Lê Lạc Hiên ngẩn người, liền đùa nói: "Ngươi nghĩ muốn ban thưởng cái gì? Trẫm nhất định sẽ thành toàn ngươi, ngươi múa rất đẹp."
Hắn yên lặng nhìn mắt nàng, vẫn sáng như vậy, tinh như vậy, tựa như có thể nhìn xuyên thấu hết mọi thứ trên thế gian. Là trong sáng, hoặc là bẩn thỉu.
Từ nhỏ, phụ hoàng đã dạy hắn là quân vương nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Trước hết đó là vô tình, hoặc là, ít nhất không thể đa tình. Hắn đã không đa tình, thế nhưng hắn vẫn luôn có tình.
Hắn biết, chân tình trong lòng hắn bắt đầu nảy mầm. Cũng bởi vậy, hắn nhìn thấy nàng, mơ hồ cảm thấy nguy hiểm. Không thả ra, cũng không bỏ xuống được. Nhưng mà, trách nhiệm của quân vương, là phải tạo phúc dân chúng, không thể trầm mê thanh sắc. Phụ hoàng từng nói qua, muốn ngồi vững trên trên ngai vàng, ngồi trên vị trí Chí Cao Vô Thượng như thế, phải trả lại cái giá tương xứng. Cho nên, hắn mới chịu đựng. Phải ngấm ngầm chịu đựng. Không thể nhìn mọi thứ chỉ với vẻ bề ngoài.
Hắn sợ phải thừa nhận nàng thích hắn.
Hoặc là, cũng sợ hắn sẽ yêu nàng.
Hắn từ nhỏ tập võ, nay đã đạt được thành tựu, sư phụ hắn là Ninh Trạm.
Sư phụ từng dạy hắn cảnh giới cao nhất của võ thuật là tâm tình tĩnh lặng như nước, người kiếm phải hợp làm một, vô dục vô cầu. Nhưng hắn chưa bao giờ làm được, hắn có rất nhiều thứ không bỏ xuống được, không bỏ xuống được lê dân bách tính, không bỏ xuống được mẫu hậu, không bỏ xuống được giang sơn xã tắc. Hắn biết, sư phụ cũng chưa bao giờ làm được, ai cũng đều có thứ không bỏ xuống được, hiện tại không có nhưng sau này sẽ có, bất quá đạo lý này ai ai cũng biết nhưng vẫn không làm được mà thôi.
Cũng bởi vậy, đối với Thanh nhi, lòng hắn có một phần cảm kích. Bọn họ làm vợ chồng đã nhiều năm, trước sau tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).
Mà vừa vặn, Lê Uyển Tố ngã xuống, hắn dốc hết toàn lực đúng là không thể tiếp được nàng.
Cũng là ở trong nháy mắt như vậy, hắn mới giật mình hiểu ra hắn đối với nàng có bao nhiêu khẩn trương.
Nhất kiến chung tình sao! Hắn cười bản thân, nhưng vẫn không thể để cho nàng thấy, phải che giấu ở trong lòng.
Chỉ là, nếu như nàng muốn làm phi tử của hắn, hắn nhất định vui vẻ thành toàn. Hắn có lẽ có thể nếm trải được cảm giác yêu người một người.
Nhưng đáng tiếc. Lê Uyển Tố chỉ lắc đầu, tuy không có nước mắt nhưng tầm mắt vẫn như cũ mơ hồ, như là tầng tầng vật cản vô hình.
Nàng đưa tay dùng sức nâng về phía trước, nhưng vẫn suy yếu nặng nề mà rớt xuống, khi va phải mép giường thì hơi thất thần, đau đớn kịch liệt truyền tới đáy lòng. Cơn đau chậm rãi, kịch liệt, dai dẳng. Nàng đã quên, đúng là đã quên, hắn chỉ là đứng ở mép giường, cho dù nàng có cố sức như thế nào cũng không thể làm cho hắn hiểu nàng muốn cái gì. Nàng luôn với không tới hắn, trong mộng cũng vậy, hiện thực cũng như thế.
Lê Uyển Tố rũ mí mắt xuống. Hắn chỉ nhìn thấy lông mi nàng khẽ run, khóe mắt vẫn còn sót lại giọt lệ, lẳng lặng đứng khoanh tay, tiếng động thanh thúy vang lên. Nàng nhất định rất đau! Nàng là nữ tử lạnh nhạt hiếu thuận như vậy, sao có thể vì bản thân mình mà liều mạng múa một điệu múa này chứ? Tay Lê Lạc Hiên chậm rãi nắm thành quyền, gân xanh mơ hồ lộ ra ngoài, trầm giọng từ từ nói: "Ngươi có thể an tâm tĩnh dưỡng, sau đó trẫm liền chuẩn ngươi hồi phủ. Mặt khác, trẫm tất nhiên sẽ không bạc đãi người trong phủ ngươi. Về phần ban thưởng cho ngươi cái gì, trước hết thiếu đi! Ngày nào đó ngươi có muốn gì, lại có thể với nói trẫm, trẫm sẽ nhớ kỹ. Ngươi có nghe rõ, là ban thưởng cho ngươi, là của ngươi! Của ngươi!"
Hắn vô tình nhấn mạnh, hoàn toàn không chú ý tới nữ tử trên giường, bên môi sớm nở ra một đóa hoa lộng lẫy. Hắn rốt cục cũng hiểu được tâm ý của nàng.
Lê Uyển Tố thấy hắn xoay người chuẩn bị rời đi, vội mở to đồng tử, nỗ lực làm cho giọng trong trẻo êm dịu, nhưng khi nói ra vẫn nằm trong dự kiến suy yếu khàn khàn vô lực. Nàng gằn từng tiếng nói: "Thần nữ Lê Uyển Tố tạ chủ long ân."
Nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, ánh mắt vô cùng lưu luyến.
Nàng có một chút hy vọng, hắn sẽ xoay người lại, để nàng có thể thấy rõ mặt hắn. Mà lúc này, dường như làm càn trong lúc vô tình, sẽ không bị trách cứ.
Nàng nhìn đến hắn thoáng giật mình, nhưng vẫn chỉ đơn giản "Uh" một tiếng liền không chút do dự rời đi. Bước đi của hắn trước sau như một trầm ổn. Chỉ là, bàn tay ở trong tay áo cẩm long bào rộng rãi, nhìn không ra là nắm chặt hay mở ra?
Lê Uyển Tố thét chói tai ngồi dậy, thân mình vốn suy yếu lại bỗng nhiên giống như tràn trề sức mạnh.
Vừa vặn, nữ tử quyến rũ xinh đẹp kia từng bước một tới gần hắn, lạnh lùng quát lớn, ngón tay thon dài nháy mắt liền hóa sắc bén kẹp chặt yết hầu của nàng. Nàng không thể không thanh tỉnh, nhưng lại vừa mông lung vừa đục ngầu. Lúc sau, dường như phía sau tỏa ra ánh sáng vàng tươi đẹp, nàng nhìn thấy nàng ta bỗng chốc đồng tử mở to bên trong có Phật ngồi xếp bằng. Nàng nghe thấy nàng ta thê lương quát to, tuyệt vọng mà ngân xa. Đến khi nàng bừng tỉnh, tiếng la này vẫn muốn phá tan lồng ngực của nàng vang vọng ở bên tai.
Lê Uyển Tố không kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy phía trước có thanh âm quen thuộc truyền đến.
"Nàng tỉnh? Khụ khụ ••• "
"Dạ. Mẫu hậu, người ••• "
"Đỡ ta đi xem nàng."
"Mẫu hậu, thái y đã nói nàng không có gì đáng ngại, ngược lại người, là nên ••• "
"Hỗn trướng!"
"Mẫu hậu?"
"Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi."
"Hoàng nhi biết."
"Còn không mau đi xem nàng!"
"Vâng!"
Lê Uyển Tố ngớ ra. Bọn họ vì nàng mà cãi nhau, Thái hậu và Hoàng thượng mà lại vì nàng mà cãi nhau, làm sao có thể? Hắn là quân vương anh minh hiếu thuận như vậy, sao có thể vì một nữ nhân mà làm trái ý của Thái hậu? Mà nguyên nhân này, chắc là do không thích nàng đi! Hắn nhìn thấy mặt của nàng, như vậy, mặc dù là chán ghét nàng, cũng là cực bình thường. Nghĩ tới liền chống đỡ định xuống giường đi đến phía trước, nhưng khi vừa mới tiếp xúc sàn nhà liền bị ngã xuống.
Nàng mơ hồ thấy bóng dáng màu vàng nhẹ nhàng chạy vụt tới. Nhưng mà đã chậm, nàng vẫn nằm ở trên mặt sàn giá lạnh, mắt nhắm chặt lại, sau lại cố sức mở, ý thức rốt cục từng chút một bắt đầu tỉnh táo, liền có cổ hàn khí từ sau lưng chậm rãi truyền vào lòng bàn tay. Thanh lãnh (lành lạnh), thanh tĩnh.
Hắn ôn nhu ôm nàng lên thả lại trên giường rộng rãi. Cái ôm của hắn mềm nhẹ êm ái, bỗng nhiên nàng cảm thấy, cảm giác như vậy nàng thật không nỡ xa, có một cái bờ vai để dựa vào, có thể an tĩnh nhắm mắt, hắn làm cho nàng cảm thấy mọi thứ trên thế gian đều thật an toàn. Nàng dùng sức mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, giống như bao nhiêu ủy khuất rốt cục cũng được trút xuống. Nàng từ đầu đến cuối vẫn không thấy rõ dung nhan của hắn có phải giống tranh nàng vẽ hay không? Cuối cùng tay mở ra, một mảnh hoa mẫu đơn nằm trong lòng bàn tay nàng nhặt ở trên đại điện. Vẫn nguyên vẹn như cũ, chỉ là đã khô héo, có chút nếp nhăn. Nàng cố sức nâng tay đem cánh hoa mẫu đơn này nâng tới trước mặt hắn.
Lê Lạc Hiên ngẩn người, liền đùa nói: "Ngươi nghĩ muốn ban thưởng cái gì? Trẫm nhất định sẽ thành toàn ngươi, ngươi múa rất đẹp."
Hắn yên lặng nhìn mắt nàng, vẫn sáng như vậy, tinh như vậy, tựa như có thể nhìn xuyên thấu hết mọi thứ trên thế gian. Là trong sáng, hoặc là bẩn thỉu.
Từ nhỏ, phụ hoàng đã dạy hắn là quân vương nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Trước hết đó là vô tình, hoặc là, ít nhất không thể đa tình. Hắn đã không đa tình, thế nhưng hắn vẫn luôn có tình.
Hắn biết, chân tình trong lòng hắn bắt đầu nảy mầm. Cũng bởi vậy, hắn nhìn thấy nàng, mơ hồ cảm thấy nguy hiểm. Không thả ra, cũng không bỏ xuống được. Nhưng mà, trách nhiệm của quân vương, là phải tạo phúc dân chúng, không thể trầm mê thanh sắc. Phụ hoàng từng nói qua, muốn ngồi vững trên trên ngai vàng, ngồi trên vị trí Chí Cao Vô Thượng như thế, phải trả lại cái giá tương xứng. Cho nên, hắn mới chịu đựng. Phải ngấm ngầm chịu đựng. Không thể nhìn mọi thứ chỉ với vẻ bề ngoài.
Hắn sợ phải thừa nhận nàng thích hắn.
Hoặc là, cũng sợ hắn sẽ yêu nàng.
Hắn từ nhỏ tập võ, nay đã đạt được thành tựu, sư phụ hắn là Ninh Trạm.
Sư phụ từng dạy hắn cảnh giới cao nhất của võ thuật là tâm tình tĩnh lặng như nước, người kiếm phải hợp làm một, vô dục vô cầu. Nhưng hắn chưa bao giờ làm được, hắn có rất nhiều thứ không bỏ xuống được, không bỏ xuống được lê dân bách tính, không bỏ xuống được mẫu hậu, không bỏ xuống được giang sơn xã tắc. Hắn biết, sư phụ cũng chưa bao giờ làm được, ai cũng đều có thứ không bỏ xuống được, hiện tại không có nhưng sau này sẽ có, bất quá đạo lý này ai ai cũng biết nhưng vẫn không làm được mà thôi.
Cũng bởi vậy, đối với Thanh nhi, lòng hắn có một phần cảm kích. Bọn họ làm vợ chồng đã nhiều năm, trước sau tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).
Mà vừa vặn, Lê Uyển Tố ngã xuống, hắn dốc hết toàn lực đúng là không thể tiếp được nàng.
Cũng là ở trong nháy mắt như vậy, hắn mới giật mình hiểu ra hắn đối với nàng có bao nhiêu khẩn trương.
Nhất kiến chung tình sao! Hắn cười bản thân, nhưng vẫn không thể để cho nàng thấy, phải che giấu ở trong lòng.
Chỉ là, nếu như nàng muốn làm phi tử của hắn, hắn nhất định vui vẻ thành toàn. Hắn có lẽ có thể nếm trải được cảm giác yêu người một người.
Nhưng đáng tiếc. Lê Uyển Tố chỉ lắc đầu, tuy không có nước mắt nhưng tầm mắt vẫn như cũ mơ hồ, như là tầng tầng vật cản vô hình.
Nàng đưa tay dùng sức nâng về phía trước, nhưng vẫn suy yếu nặng nề mà rớt xuống, khi va phải mép giường thì hơi thất thần, đau đớn kịch liệt truyền tới đáy lòng. Cơn đau chậm rãi, kịch liệt, dai dẳng. Nàng đã quên, đúng là đã quên, hắn chỉ là đứng ở mép giường, cho dù nàng có cố sức như thế nào cũng không thể làm cho hắn hiểu nàng muốn cái gì. Nàng luôn với không tới hắn, trong mộng cũng vậy, hiện thực cũng như thế.
Lê Uyển Tố rũ mí mắt xuống. Hắn chỉ nhìn thấy lông mi nàng khẽ run, khóe mắt vẫn còn sót lại giọt lệ, lẳng lặng đứng khoanh tay, tiếng động thanh thúy vang lên. Nàng nhất định rất đau! Nàng là nữ tử lạnh nhạt hiếu thuận như vậy, sao có thể vì bản thân mình mà liều mạng múa một điệu múa này chứ? Tay Lê Lạc Hiên chậm rãi nắm thành quyền, gân xanh mơ hồ lộ ra ngoài, trầm giọng từ từ nói: "Ngươi có thể an tâm tĩnh dưỡng, sau đó trẫm liền chuẩn ngươi hồi phủ. Mặt khác, trẫm tất nhiên sẽ không bạc đãi người trong phủ ngươi. Về phần ban thưởng cho ngươi cái gì, trước hết thiếu đi! Ngày nào đó ngươi có muốn gì, lại có thể với nói trẫm, trẫm sẽ nhớ kỹ. Ngươi có nghe rõ, là ban thưởng cho ngươi, là của ngươi! Của ngươi!"
Hắn vô tình nhấn mạnh, hoàn toàn không chú ý tới nữ tử trên giường, bên môi sớm nở ra một đóa hoa lộng lẫy. Hắn rốt cục cũng hiểu được tâm ý của nàng.
Lê Uyển Tố thấy hắn xoay người chuẩn bị rời đi, vội mở to đồng tử, nỗ lực làm cho giọng trong trẻo êm dịu, nhưng khi nói ra vẫn nằm trong dự kiến suy yếu khàn khàn vô lực. Nàng gằn từng tiếng nói: "Thần nữ Lê Uyển Tố tạ chủ long ân."
Nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, ánh mắt vô cùng lưu luyến.
Nàng có một chút hy vọng, hắn sẽ xoay người lại, để nàng có thể thấy rõ mặt hắn. Mà lúc này, dường như làm càn trong lúc vô tình, sẽ không bị trách cứ.
Nàng nhìn đến hắn thoáng giật mình, nhưng vẫn chỉ đơn giản "Uh" một tiếng liền không chút do dự rời đi. Bước đi của hắn trước sau như một trầm ổn. Chỉ là, bàn tay ở trong tay áo cẩm long bào rộng rãi, nhìn không ra là nắm chặt hay mở ra?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook