Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh
-
Chương 11: Chuyện cũ
Mới trở lại bối lặc phủ, vẻ mặt Lê Bá liền nghiêm túc nói chuyện của A mã. Nàng biết, cái phủ này từ đây về sau là do nàng làm chủ, tất cả mọi chuyện, nàng đều phải biết. Tỉ như A mã như thế nào chỉ là bối lặc mà không là Vương Gia? Tỉ như sau này phủ là thịnh là suy, con đường sắp tới sẽ như thế nào? Tỉ như, chung thân đại sự của nàng.
"Rất nhiều năm trước, khi đó Bối Lặc Gia còn không phải bối lặc, mà là tiểu hoàng tử Tiên Hoàng. Tiên Hoàng từ nhỏ đã chinh chiến vô số, thân thể vẫn cường tráng, khỏe mạnh, chỉ là sau này trong một cuộc chiến bệnh cũ tái phát, từ đó, không còn năng lực có con. Bí mật này mọi người đều biết, nhưng cũng may mắn trước đó người đã có hai hoàng tử. Bởi vậy, Tiên Hoàng ngồi trên vàng tuy là tràn đầy nguy cơ, nhưng lại sống thọ và chết tại nhà. Tiểu thư, hai hoàng tử này, một người là phụ thân của Đương Kim hoàng thượng, một người khác đó là Bối Lặc Gia." Nói qua, Lê Bá liền không ngừng thở dài, khóe mắt hơi ướt."Vốn là Tiên Hoàng có ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Bối Lặc Gia. Nhưng không ngờ, Bối Lặc Gia yêu mẫu thân ngươi. Tiểu thư, ngươi còn không biết đi! Thiếu phu nhân nàng chính là một nha hoàn, xuất thân từ nhà nghèo khổ. Thiếu phu nhân là người tốt, tính tình lại vô cùng ôn hòa. Lúc ấy cùng Bối Lặc Gia sống qua một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng mà, vương triều chúng ta xưa nay chú trọng môn đăng hộ đối, Bối Lặc Gia thân phận tôn quý như vậy tuyệt đối không thể cưới nha đầu sai vặt địa vị thấp kém làm vợ. Cho dù là làm thiếp, cũng tuyệt đối không được."
Nàng lẳng lặng nghe, có chút tò mò với tình yêu của A mã và mẫu thân. Bọn họ nhất định là đã trải qua không ít khó khăn đi! Tuyệt đối không thể! Lê Bá nhấn mạnh, như vậy tuyệt đối không thể, phải làm đến nước này, ắt hẳn mấu chốt là dũng khí rồi.
Nàng có chút rõ ràng vì sao nhiều hạ nhân đều lại nhìn nàng không vừa mắt như vậy, bọn họ chắc chắn đều nhận định là mẫu thân chim sẻ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, thực ra bản chất vẫn là hèn mọn. Cho dù trong thân thể của bản thân chảy dòng máu tôn quý, cũng vẫn bị khinh thường.
"Sau này ••• sau này ••• long nhan phẩn nộ!" Lê Bá nói đứt quãng, vẩn đục trong mắt làm tinh thần suy sụp, đồng tử dãn ra, lại âm thầm tập trung ở một chỗ, lâm vào trong hồi ức đau khổ."Bối Lặc Gia bị giáng làm thứ dân. Ngày ấy, mưa xối xả như trút nước, cả ngày lẫn đêm, A mã ngươi vừa khóc vừa cười, cái thân phận hoàng tử cao cao tại thượng kia, hắn cuối cùng cũng vứt bỏ, nhưng cũng biến thành cô nhi. Bối Lặc Gia kỳ thực là không đành lòng, Tiên Hoàng luôn luôn yêu thương hắn, phần quan tâm này bỗng chốc biến mất, hắn rất đau lòng. Chính là, tuổi trẻ bồng bột đi! Nhưng cũng bởi vậy, Bối Lặc Gia thuận lợi cưới thiếu phu nhân. Nửa năm sau, Tiên Hoàng uất ức thành bệnh, rồi đi. Trước khi chết, nhắc nhở Thái Thượng Hoàng phải đối xử tử tế với phụ thân ngươi. Từ đây, liền phong bối lặc."
" Quan hệ huynh đệ bọn họ vốn vô cùng tốt, Thái Thượng Hoàng cũng là người thấu tình đạt lý, hắn biết rõ mồn một, cho dù không có mẫu thân ngươi, Bối Lặc Gia cũng không muốn làm quan, không có ý định ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Chẳng qua, Bối Lặc Gia tồn tại cũng là người uy hiếp duy nhất đối với hắn, cho nên, liền chỉ phong bối lặc, mà không phải là Vương Gia."
"Bối Lặc Gia hắn cả đời không màng danh lợi, tâm tình thong dong •••••• "
Lê Bá nghẹn ngào, nhìn rơi nước mắt làm cho nàng rất đau lòng.
"Lê Bá." Lê Uyển Tố vội đứng dậy đỡ hắn ngồi xuống. Lê Bá vì cái phủ này hao hết tâm huyết, vốn nên an dưỡng tuổi già, không màng thế sự.
Nàng cẩn thận cúi mí mắt, không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng luôn như vậy, lấy lặng im để thay thế lời lẽ vụng về. Lời Lê Bá nói, nàng tin tưởng nhất định là sự thật, nhưng vẫn không hiểu, vì sao nàng rõ ràng là nữ nhi của A mã. Nhưng mà Lê Bá lại không đau lòng như vậy. Nàng lại bất hiếu sao? Nhớ được khi còn bé, A mã múa kiếm cánh tay không cẩn thận bị thương, chỉ chảy một chút máu, nàng liền đau lòng một mình vụng trộm khóc vài ngày. Bây giờ, nàng đúng là có chút may mắn, may mắn A mã và mẫu thân cuối cùng người có tình cũng đã được ở bên nhau. Nàng rất áy náy, nếu không có sinh ra nàng, mẫu thân cũng sẽ không rời A mã mà đi, là nàng chia rẽ bọn họ. Chỉ là áy náy này, nhưng cũng không thể thay đổi cái gì. Giống như, nàng gần như chính là hung thủ sát hại mẫu thân, mà lại yên ổn còn sống.
"Tiểu thư thích Hoàng thượng?"
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Lê Bá chẳng biết lúc nào đã đứng ở cạnh bàn, vén ra bí mật nàng đang che giấu. Nàng không đứng dậy, thậm chí không đến gần, chỉ trừng lớn mắt, tiếp nhận vở kịch thay đổi. Lúc nãy Lê Bá còn tràn đầy đau thương kể chuyện A mã cho nàng nghe, giờ khắc này đã phá vỡ bí mật nàng cẩn thận giữ gìn.
Thì ra, người nào cũng biết. Linh Nhi tỷ tỷ biết, Lê Bá biết, A mã biết, có lẽ, tất cả mọi người đều biết.
Trên mặt bàn rõ ràng bày biện chính là bức tranh vẫn chưa vẽ xong của nàng. Đã qua nhiều ngày, đối với hình dáng mông lung thêm vài nét vẽ. Nàng chỉ muốn lưu lại cho bản thân chút kỷ niệm, làm sao có những ý nghĩ viễn vông? Làm thế nào chịu được Lê Bá nghiêm nghị chất vấn như vậy?
“Phải.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, kìm nén tủi thân chợt nảy lên trong lòng.
Lê Bá không giống với Linh Nhi tỷ tỷ, nàng không thể trốn tránh, cũng không thể cho qua.
"Thôi, thôi, đừng uổng phí gia khổ tâm." Lê Bá than nhẹ một tiếng, liền khoanh tay rời đi. Lưng của ông cong lại, nàng nhìn thấy, liền biết ông đã lệ rơi đầy mặt rồi. Bàn tay mảnh khảnh ở trong tay áo rộng lặng lẽ nắm thành quyền, ánh mắt kiên định, xa xăm cố chấp. Lê Bá,ta biết nên làm như thế nào.
"Rất nhiều năm trước, khi đó Bối Lặc Gia còn không phải bối lặc, mà là tiểu hoàng tử Tiên Hoàng. Tiên Hoàng từ nhỏ đã chinh chiến vô số, thân thể vẫn cường tráng, khỏe mạnh, chỉ là sau này trong một cuộc chiến bệnh cũ tái phát, từ đó, không còn năng lực có con. Bí mật này mọi người đều biết, nhưng cũng may mắn trước đó người đã có hai hoàng tử. Bởi vậy, Tiên Hoàng ngồi trên vàng tuy là tràn đầy nguy cơ, nhưng lại sống thọ và chết tại nhà. Tiểu thư, hai hoàng tử này, một người là phụ thân của Đương Kim hoàng thượng, một người khác đó là Bối Lặc Gia." Nói qua, Lê Bá liền không ngừng thở dài, khóe mắt hơi ướt."Vốn là Tiên Hoàng có ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Bối Lặc Gia. Nhưng không ngờ, Bối Lặc Gia yêu mẫu thân ngươi. Tiểu thư, ngươi còn không biết đi! Thiếu phu nhân nàng chính là một nha hoàn, xuất thân từ nhà nghèo khổ. Thiếu phu nhân là người tốt, tính tình lại vô cùng ôn hòa. Lúc ấy cùng Bối Lặc Gia sống qua một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng mà, vương triều chúng ta xưa nay chú trọng môn đăng hộ đối, Bối Lặc Gia thân phận tôn quý như vậy tuyệt đối không thể cưới nha đầu sai vặt địa vị thấp kém làm vợ. Cho dù là làm thiếp, cũng tuyệt đối không được."
Nàng lẳng lặng nghe, có chút tò mò với tình yêu của A mã và mẫu thân. Bọn họ nhất định là đã trải qua không ít khó khăn đi! Tuyệt đối không thể! Lê Bá nhấn mạnh, như vậy tuyệt đối không thể, phải làm đến nước này, ắt hẳn mấu chốt là dũng khí rồi.
Nàng có chút rõ ràng vì sao nhiều hạ nhân đều lại nhìn nàng không vừa mắt như vậy, bọn họ chắc chắn đều nhận định là mẫu thân chim sẻ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, thực ra bản chất vẫn là hèn mọn. Cho dù trong thân thể của bản thân chảy dòng máu tôn quý, cũng vẫn bị khinh thường.
"Sau này ••• sau này ••• long nhan phẩn nộ!" Lê Bá nói đứt quãng, vẩn đục trong mắt làm tinh thần suy sụp, đồng tử dãn ra, lại âm thầm tập trung ở một chỗ, lâm vào trong hồi ức đau khổ."Bối Lặc Gia bị giáng làm thứ dân. Ngày ấy, mưa xối xả như trút nước, cả ngày lẫn đêm, A mã ngươi vừa khóc vừa cười, cái thân phận hoàng tử cao cao tại thượng kia, hắn cuối cùng cũng vứt bỏ, nhưng cũng biến thành cô nhi. Bối Lặc Gia kỳ thực là không đành lòng, Tiên Hoàng luôn luôn yêu thương hắn, phần quan tâm này bỗng chốc biến mất, hắn rất đau lòng. Chính là, tuổi trẻ bồng bột đi! Nhưng cũng bởi vậy, Bối Lặc Gia thuận lợi cưới thiếu phu nhân. Nửa năm sau, Tiên Hoàng uất ức thành bệnh, rồi đi. Trước khi chết, nhắc nhở Thái Thượng Hoàng phải đối xử tử tế với phụ thân ngươi. Từ đây, liền phong bối lặc."
" Quan hệ huynh đệ bọn họ vốn vô cùng tốt, Thái Thượng Hoàng cũng là người thấu tình đạt lý, hắn biết rõ mồn một, cho dù không có mẫu thân ngươi, Bối Lặc Gia cũng không muốn làm quan, không có ý định ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Chẳng qua, Bối Lặc Gia tồn tại cũng là người uy hiếp duy nhất đối với hắn, cho nên, liền chỉ phong bối lặc, mà không phải là Vương Gia."
"Bối Lặc Gia hắn cả đời không màng danh lợi, tâm tình thong dong •••••• "
Lê Bá nghẹn ngào, nhìn rơi nước mắt làm cho nàng rất đau lòng.
"Lê Bá." Lê Uyển Tố vội đứng dậy đỡ hắn ngồi xuống. Lê Bá vì cái phủ này hao hết tâm huyết, vốn nên an dưỡng tuổi già, không màng thế sự.
Nàng cẩn thận cúi mí mắt, không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng luôn như vậy, lấy lặng im để thay thế lời lẽ vụng về. Lời Lê Bá nói, nàng tin tưởng nhất định là sự thật, nhưng vẫn không hiểu, vì sao nàng rõ ràng là nữ nhi của A mã. Nhưng mà Lê Bá lại không đau lòng như vậy. Nàng lại bất hiếu sao? Nhớ được khi còn bé, A mã múa kiếm cánh tay không cẩn thận bị thương, chỉ chảy một chút máu, nàng liền đau lòng một mình vụng trộm khóc vài ngày. Bây giờ, nàng đúng là có chút may mắn, may mắn A mã và mẫu thân cuối cùng người có tình cũng đã được ở bên nhau. Nàng rất áy náy, nếu không có sinh ra nàng, mẫu thân cũng sẽ không rời A mã mà đi, là nàng chia rẽ bọn họ. Chỉ là áy náy này, nhưng cũng không thể thay đổi cái gì. Giống như, nàng gần như chính là hung thủ sát hại mẫu thân, mà lại yên ổn còn sống.
"Tiểu thư thích Hoàng thượng?"
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Lê Bá chẳng biết lúc nào đã đứng ở cạnh bàn, vén ra bí mật nàng đang che giấu. Nàng không đứng dậy, thậm chí không đến gần, chỉ trừng lớn mắt, tiếp nhận vở kịch thay đổi. Lúc nãy Lê Bá còn tràn đầy đau thương kể chuyện A mã cho nàng nghe, giờ khắc này đã phá vỡ bí mật nàng cẩn thận giữ gìn.
Thì ra, người nào cũng biết. Linh Nhi tỷ tỷ biết, Lê Bá biết, A mã biết, có lẽ, tất cả mọi người đều biết.
Trên mặt bàn rõ ràng bày biện chính là bức tranh vẫn chưa vẽ xong của nàng. Đã qua nhiều ngày, đối với hình dáng mông lung thêm vài nét vẽ. Nàng chỉ muốn lưu lại cho bản thân chút kỷ niệm, làm sao có những ý nghĩ viễn vông? Làm thế nào chịu được Lê Bá nghiêm nghị chất vấn như vậy?
“Phải.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, kìm nén tủi thân chợt nảy lên trong lòng.
Lê Bá không giống với Linh Nhi tỷ tỷ, nàng không thể trốn tránh, cũng không thể cho qua.
"Thôi, thôi, đừng uổng phí gia khổ tâm." Lê Bá than nhẹ một tiếng, liền khoanh tay rời đi. Lưng của ông cong lại, nàng nhìn thấy, liền biết ông đã lệ rơi đầy mặt rồi. Bàn tay mảnh khảnh ở trong tay áo rộng lặng lẽ nắm thành quyền, ánh mắt kiên định, xa xăm cố chấp. Lê Bá,ta biết nên làm như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook