Ngạo Mạn Và Biến Đen
-
Chương 15
Thầy giáo phòng vẽ tranh suy tư một chút, để cho cô nằm nghiêng trên đài, tạo ra một tư thế hai tay ôm má, lại chỉnh đèn chiếu xung quanh tốt một chút: “Mọi người nên lưu ý, tư tưởng chú yếu của bức ảnh này là màu đỏ, như vậy một mảnh đỏ ở bên trong, hấp dẫn nhất là cái gì? Chúng ta liền lấy cái phương hướng này sáng tác, mọi người có thể tự do phát huy.”
Ở bên ngoài Trác Diễm dựa vào tường chờ đợi.
Thời gian từng phút trôi qua, thậm chí anh đều không nghĩ ra sẽ nói cái gì với cô, cuối cùng muốn đạt thành kết quả thế nào. Anh luôn có thói quen dự trữ hai phần tài liệu giống y đúc, một phần đầy hạng mục công việc, một phần trống không, đợi đến thương lượng trước, anh vĩnh viễn lấy phần trống không kia, giống như không có chuẩn bị bất kì cái gì.
Nhưng bây giờ, anh đã bỏ qua cơ hội này.
Anh không biết trận chiến này có thắng được hay không, cũng không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí anh không hiểu được trái tim mình. Cũng bởi vì nụ hôn không rõ ràng, bởi vì một đêm hoang đường, anh phải rơi vào hoàn cảnh này, căn bản anh không thể tiếp nhận mình như vậy.
Khoá trình hai giờ kết thúc rất nhanh, học sinh khoa mĩ thuật đều lần lượt cầm bản vẽ rời đi.
Nguyễn Tương Nam còn mặc Hán phục Hồng Sắc, giống như là giá y, ngồi trên bục giảng hoạt động các khớp xương, cô cũng không phải là sắt, hai giờ không động đậy giữ vững một tư thế, máu cũng tắc nghẽn.
Trác Diễm đi tới, thuận tay cầm theo cửa thắt lưng, ngồi đối diện cô.
Trầm mặc hồi lâu, anh mở miệng trước: “Về đi thôi.”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh một chút, cũng trả lời nghiêm túc: “Chuyện khác còn có thể thương lượng, duy chỉ có chuyện này là không được.”
“Cô thật là cố chấp.”
“Anh cũng vậy.”
Trác Diễm nói: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ cô cũng không có nghĩ qua, tại sao quan hệ của cô và người nhà lại kém như vậy? Chẳng lẽ không phải nguyên nhân do cô từ một phương diện nào đó?”
“Nguyên nhân ở phương diện khác?” Nguyễn Tương Nam cười lạnh nói, “Mặc kệ anh làm gì đều có người lạnh lùng trào phúng, đây là nguyên nhân ở phương diện khác; luôn có người nhắc tỉnh anh... anh là một người con gái riêng thấp hèn, đây là một nguyên nhân do tôi; ngay cả người làm nhiều năm ở trong nhà đều có thể nói với anh, bởi vì anh, mẹ anh mới hổ thẹn, đây cũng là nguyên nhân khác. Thì ra tất cả đều do tôi làm sai, hô hấp là sai, sống cũng là sai.”
“Cái người này sao lại để ý cái nhìn của người khác, chẳng lẽ trong tiềm thức của cô không muốn hoà giải với mẹ, thậm chí được dì ấy hiểu?”
Bỗng chốc Nguyễn Tương Nam cứng họng, há mồm cả ngày, cũng không thốt nên lời. Cách chốc lát, cô đứng dậy: “Tóm lại anh không có tư cách quản tôi.”
Trác Diễm kéo tay áo cô: “Sao tôi lại không có tư cách? Cô đừng quên quan hệ của chúng ta.”
“Quan hệ?” Cô hơi cong môi giễu cợt một cái, “Nhiều nhất là không cẩn thận thì quan hệ trên giường (*) một lần thôi. Với điều kiện của anh, sau này sẽ có người đàn bà thật lòng, cũng không thiếu tôi. Anh cần bảo vệ thân thể, đây là một lời khuyên của thầy thuốc trong tương lai.”
(*): tình một đêm
“Cô có thể đừng nghĩ tôi đê tiện như vậy được không?!” Rốt cuộc Trác Diễm không thể nhịn được nữa.
“Bởi vì tôi nói đúng, cuối cùng tôi cũng chính xác.” Cô giơ giơ tay áo, “A, anh thật đáng ghét, về sau nói chuyện với tôi, tôi muốn thu lệ phí theo giờ.”
Trác Diễm cắn răng nghiến lợi, anh cũng không tin anh không thuần phục được một người xấu xa như vậy.
Nhất định sẽ có một ngày anh đưa cô về nhà, anh thề.
Chuyến bay quốc tế đi Luân Đôn cuối cùng cũng có thông báo.
Nguyễn Tương Nam đấm vào lưng tê rần vì ngồi lâu, nhìn bầu trời bên ngoài xanh bát ngát mênh mông. Thân máy bay bắt đầu đáp xuống.
Nguyện vọng của Trác Diễm đã trở thành sự thật.
Tạm thời cô và mẹ đã hoà giải rồi, cô đang ở đất khách quê người.
Cô không khỏi nhớ tới bản 《 tiểu vương Tử 》kia, hồ ly nói, tôi tìm được màu sắc của lúa mì.
Trác Diễm nhìn tin tức kinh tế và tài chính hôm đó xong, lại cầm điện thoại lên xem Blogging của Nguyễn Tương Nam.
Thật ra cô rất ít viết gì trên mạng, Blogging dùng nhiều năm, còn le que mấy cái, ngược lại tin nhắn rất nhiều. Chỉ là cô cực ít trả lời.
Blogging mới nhất của cô có hai tin, đều là tin sau khi đến Anh quốc.
“Hôm nay là ngày Luân Đôn đình công, tôi nhận một vị phu nhân bị viêm ruột thừa cấp tính ở phòng cấp cứu, cô ấy đau đớn khó nhịn, nhưng vì đình công mà không có cách nào lên bàn mỗ. Ngược lại cô ấy lại nói, cô ấy có thể hiểu ý nghĩ của việc đình công, cô ấy nguyện ý chờ đợi.”
Cô viết rất ngắn gọn, thậm chí cũng không có ý kiến của mình, chỉ là kể lại chuyện xưa. Thật ra thì điều này cũng phù hợp với tác phong của cô, cô sẽ không cho bất kì ai biết được suy nghĩ của bản thân.
“Hôm nay bạn cùng phòng nói với tôi, cô ấy bị người ta theo dõi, tôi giúp cô đuổi người đi. Cô ấy nói cô ấy rất dễ dàng hấp dẫn những người kì lạ, không biết nguyên nhân có phải là do bản thân mình hay không. Tôi nói, trước thời gian phát hiện vấn đề, dù sao cũng xảy ra chuyện cũng phải giữ tinh thần, chuyện hữu ích là thể xác và tinh thần đều khoẻ mạnh.”
Trác Diễm không nhịn được cười một tiếng.
Miệng lưỡi cô lợi hại là lúc anh phát triển sự nghiệp, thật ra thì anh còn rất thưởng thức cảm giác ẩn dấu của cô.
An Nhã đi tới cửa, đưa tay gõ cửa một cái: “Trác tổng?”
Trác Diễm cầm lấy tài liệu bên tay phải, che điện thoại di động đang mở, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Mời vào.”
An Nhã lại không đi vào, chỉ đứng ở cửa nói: “Trác tổng, Trác đổng vừa nói, nếu như ngài rãnh rỗi, bây giờ đi tới phòng làm việc của ông ấy.”
Trác Diễm để điện thoại vào túi, đứng lên nói: “Tôi biết rồi.”
Anh vừa đi, thư kí sau lưng liền bắt đầu rối rít bàn tán: “Ông chủ vừa mới trở lại sau kì nghỉ phép liền gọi cậu chủ đến phòng làm việc, không biết tại sao a.”
“Dù sao cũng khẳng định gần đây anh không có ngủ trên ghế sa lon, tôi cảm thấy cậu chủ cũng rất đáng thương, sa lon trong phòng làm việc anh ngủ cũng sắp mòn. . . . .”
“Vậy là sao, có người đối với con trai mình vậy sao? Cô xem Tạ Diệu Thuẫn của Tạ thji, anh chưa bao giờ để em trai mình thảm như vậy.”
“Thật ả thì Tạ Diệu Thuẫn mới có vấn đề, bộ dasng của anh ta rõ ràng là muốn bồi dưỡng em trai thành phế nhân, bụng dạ khó lường.”
Ríu ra ríu rít.
An Nhã ngồi vị trí gần cửa nhất, không có tham dự nói chuyện phiếm với mọi người. Cô mới không phải là loại người nhàm chán đó.
Cô đã sớm thấy sơ yếu lí lịch của mấy vị tiểu thư danh môn trong phòng làm việc của Trác đổng, sau đó Trác đổng lại gọi con trai vào phòng làm việc, mục đích không cần nói cũng biết.
Cô sẽ không bát quái đâu.
Trác Diễm đi vào phòng làm việc của chủ tịch, cầm tay nắm trên cửa mở ra, đi vào: “Ba, ba tìm con?”
Trác Hiển Dương nói cho anh một chút: “Ngồi. Gần đây chuyện trong công ty vẫn thuận lợi chứ? Không cần ba giúp con một lần sao?”
Cơ hội hai cha con ngồi đối mặt với nhau cũng không nhiều. Trác Diễm giống cha anh, nhưng mà ngũ quan càng tuấn mĩ, bình thường Trác Hiển Dương sẽ đến Savile Row đê may áo sơ mi và âu phục, Trác Diễm bắt đầu tiếp quản công ty thì cũng bắt chước cha quy định may mấy bộ âu phục màu đậm vào áo sơ mi, vừa có thể đi làm, vừa có thể mặc đi tham giá tiệc rượu.
Con cháu thế gia thích tiệc tùng ăn uống, cũng rất chú ý đến quần áo, giống nhưtrong nhà Tạ Duẫn Thiệu có vị kia có tiếng bất tài Tạ Duẫn Luy. Mà Trác Diễm đều không để ý tới mấy cái này, công việc quá bận rộn, căn bản không có thời gian suy nghĩ về việc này.
Trác Diễm trả lời: “Tạm thời không có gì không được, nếu như có con sẽ nói với ba.”
Trác Hiển Dương ngậm một điếu thuốc, cầm cái bật lửa đốt lên, lại gạt một cái vào cái gạt tàn thuốc: “Thật ra thì thành gia lập nghiệp, cũng là giai đoạn trong cuộc đời người phải trải qua.”
Trác Diễm không nói tiếp, anh biết ý của ba, thật ra thì ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, cho nên anh cũng không kinh ngạc.
“Đây là các vị tiểu thư, nói về điều kiện cũng xem như tương đối với con, tính tình hay năng lực đều yếu hơn con, thật ra thì như vậy cũng tốt, trong một nhà không cần hai người quyết định, kết hợp nam mạnh nữ yếu là vững chắc nhất.” Trác Hiển Dương nhìn anh, “Con đang nghĩ cái gì?”
“Không có gì.”
“Con về lại hẹn người ta ăn cơm, hai người tìm hiểu một chút.”
Đưa mấy tờ giấy thật mỏng, Trác Diễm cầm trong tay, lại có chút nặng trịch.
Lần này anh không thể nói vui lòng, nhưng cũng không ghét, chỉ là vì không biết tại sao ngày này đến hô hấp lại ngừng trệ, có chút không thở nổi.
Vị tiếu thư thứ nhất chính là Lâm Giai, cô là con gái của dì của Nguyễn Tương Nam, họ còn xem là chị em họ.
Anh tới phòng ăn trước mười lăm phút, gọi một chai rượu đỏ chất lượng cũng không tệ, phối hợp rất tốt với thức ăn. Một lúc lâu, Lâm Giai mới chậm rãi đi đến, tới trễ nửa tiếng.
Con gái dù bị trễ cũng có quyền lực, nhưng Trác Diễm không thích định luật trẻ con.
Lâm Giai hiển nhiên cố ý ăn mặc, quần áo trang điểm đều phối hợp rất tốt, có chút bướng bỉnh cười với anh: “Cái người này lần này hẹn em, em thật sự là thụ sủng nhược kinh.”
Trác Diễm cười cười, bắt đầu tuỳ ý tán gẫu: thời tiết hôm nay, món ăn bày trên bàn, người quen biết xung quanh —— không cần động não, cũng sẽ không kích thích tia lửa nào, chính là phương thức bình thản mà chán ngắt nói chuyện phiếm.
Lâm Giai cũng duy trì vẻ danh môn thục nữ, nghe thú vị liền mỉm cười bày tỏ đồng ý, nói tiếp một chút râu ria.
Trác Diễm cảm thấy lãng phí thời gian, anh thà bị tính kế cùng với Nguyễn Tương Nam khốn khiếp đó, cũng tốt hơn nói cái đề tài vừa nhàm chán vừa không có ý nghĩa này.
Rốt cuộc, Lâm Giai nói: “Em cảm thấy vận số của Nguyễn Tương Nam tốt vô cùng, cô vừa lúc ở cùng bệnh viện với Diệp Trưng, anh biết, Diệp Trưng là con thứ hai của Diệp gia, không chừng hai người bọn họ sẽ thành. . . . .”
Diệp Trưng và Nguyễn Tương Nam?
Hiện tại anh cũng không nghĩ tới sẽ có khả năng như vậy.
Trác Diễm giơ tay lên nới lỏng cà vạt một chút, mặt không thay đổi trả lời: “Thật sao? Không nhìn ra, ánh mắt của Diệp Trưng lại kém như vậy.”
Lâm Giai không khỏi sửng sốt một chút. Cô biết Trác Diễm vẫn là một người có quan hệ xã hội, có thủ đoạn, quan hệ với truyền thông cũng được, cho dù bề ngoài nhìn qua cũng không thân thiết, luôn có điểm xa cách, nhưng tư thái ngạo mạn cũng không làm cho người ta ghét, ngược lại còn cảm thấy anh cao quý.
Nhưng những lời này của anh cũng quá thẳng thắn, quả thật rất không khách khí.
“Cái đó, em cũng nghe nói, chị Diệp Trưng là Diệp Vi còn đặc biệt gặp Nguyễn Tương Nam.”
Trác Diễm quyết định kết thúc bữa cơm này sớm một chút. Mặc dù nhìn từ trên danh sách, không có người nào là có tài văn chương tuyệt diệu, nhưng không nghĩ đến cuộc gặp mặt nói chuyện đông tây nhàm chán.
Thay vì như vậy, còn không dứt khoát thay đổi.
Ở bên ngoài Trác Diễm dựa vào tường chờ đợi.
Thời gian từng phút trôi qua, thậm chí anh đều không nghĩ ra sẽ nói cái gì với cô, cuối cùng muốn đạt thành kết quả thế nào. Anh luôn có thói quen dự trữ hai phần tài liệu giống y đúc, một phần đầy hạng mục công việc, một phần trống không, đợi đến thương lượng trước, anh vĩnh viễn lấy phần trống không kia, giống như không có chuẩn bị bất kì cái gì.
Nhưng bây giờ, anh đã bỏ qua cơ hội này.
Anh không biết trận chiến này có thắng được hay không, cũng không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí anh không hiểu được trái tim mình. Cũng bởi vì nụ hôn không rõ ràng, bởi vì một đêm hoang đường, anh phải rơi vào hoàn cảnh này, căn bản anh không thể tiếp nhận mình như vậy.
Khoá trình hai giờ kết thúc rất nhanh, học sinh khoa mĩ thuật đều lần lượt cầm bản vẽ rời đi.
Nguyễn Tương Nam còn mặc Hán phục Hồng Sắc, giống như là giá y, ngồi trên bục giảng hoạt động các khớp xương, cô cũng không phải là sắt, hai giờ không động đậy giữ vững một tư thế, máu cũng tắc nghẽn.
Trác Diễm đi tới, thuận tay cầm theo cửa thắt lưng, ngồi đối diện cô.
Trầm mặc hồi lâu, anh mở miệng trước: “Về đi thôi.”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh một chút, cũng trả lời nghiêm túc: “Chuyện khác còn có thể thương lượng, duy chỉ có chuyện này là không được.”
“Cô thật là cố chấp.”
“Anh cũng vậy.”
Trác Diễm nói: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ cô cũng không có nghĩ qua, tại sao quan hệ của cô và người nhà lại kém như vậy? Chẳng lẽ không phải nguyên nhân do cô từ một phương diện nào đó?”
“Nguyên nhân ở phương diện khác?” Nguyễn Tương Nam cười lạnh nói, “Mặc kệ anh làm gì đều có người lạnh lùng trào phúng, đây là nguyên nhân ở phương diện khác; luôn có người nhắc tỉnh anh... anh là một người con gái riêng thấp hèn, đây là một nguyên nhân do tôi; ngay cả người làm nhiều năm ở trong nhà đều có thể nói với anh, bởi vì anh, mẹ anh mới hổ thẹn, đây cũng là nguyên nhân khác. Thì ra tất cả đều do tôi làm sai, hô hấp là sai, sống cũng là sai.”
“Cái người này sao lại để ý cái nhìn của người khác, chẳng lẽ trong tiềm thức của cô không muốn hoà giải với mẹ, thậm chí được dì ấy hiểu?”
Bỗng chốc Nguyễn Tương Nam cứng họng, há mồm cả ngày, cũng không thốt nên lời. Cách chốc lát, cô đứng dậy: “Tóm lại anh không có tư cách quản tôi.”
Trác Diễm kéo tay áo cô: “Sao tôi lại không có tư cách? Cô đừng quên quan hệ của chúng ta.”
“Quan hệ?” Cô hơi cong môi giễu cợt một cái, “Nhiều nhất là không cẩn thận thì quan hệ trên giường (*) một lần thôi. Với điều kiện của anh, sau này sẽ có người đàn bà thật lòng, cũng không thiếu tôi. Anh cần bảo vệ thân thể, đây là một lời khuyên của thầy thuốc trong tương lai.”
(*): tình một đêm
“Cô có thể đừng nghĩ tôi đê tiện như vậy được không?!” Rốt cuộc Trác Diễm không thể nhịn được nữa.
“Bởi vì tôi nói đúng, cuối cùng tôi cũng chính xác.” Cô giơ giơ tay áo, “A, anh thật đáng ghét, về sau nói chuyện với tôi, tôi muốn thu lệ phí theo giờ.”
Trác Diễm cắn răng nghiến lợi, anh cũng không tin anh không thuần phục được một người xấu xa như vậy.
Nhất định sẽ có một ngày anh đưa cô về nhà, anh thề.
Chuyến bay quốc tế đi Luân Đôn cuối cùng cũng có thông báo.
Nguyễn Tương Nam đấm vào lưng tê rần vì ngồi lâu, nhìn bầu trời bên ngoài xanh bát ngát mênh mông. Thân máy bay bắt đầu đáp xuống.
Nguyện vọng của Trác Diễm đã trở thành sự thật.
Tạm thời cô và mẹ đã hoà giải rồi, cô đang ở đất khách quê người.
Cô không khỏi nhớ tới bản 《 tiểu vương Tử 》kia, hồ ly nói, tôi tìm được màu sắc của lúa mì.
Trác Diễm nhìn tin tức kinh tế và tài chính hôm đó xong, lại cầm điện thoại lên xem Blogging của Nguyễn Tương Nam.
Thật ra cô rất ít viết gì trên mạng, Blogging dùng nhiều năm, còn le que mấy cái, ngược lại tin nhắn rất nhiều. Chỉ là cô cực ít trả lời.
Blogging mới nhất của cô có hai tin, đều là tin sau khi đến Anh quốc.
“Hôm nay là ngày Luân Đôn đình công, tôi nhận một vị phu nhân bị viêm ruột thừa cấp tính ở phòng cấp cứu, cô ấy đau đớn khó nhịn, nhưng vì đình công mà không có cách nào lên bàn mỗ. Ngược lại cô ấy lại nói, cô ấy có thể hiểu ý nghĩ của việc đình công, cô ấy nguyện ý chờ đợi.”
Cô viết rất ngắn gọn, thậm chí cũng không có ý kiến của mình, chỉ là kể lại chuyện xưa. Thật ra thì điều này cũng phù hợp với tác phong của cô, cô sẽ không cho bất kì ai biết được suy nghĩ của bản thân.
“Hôm nay bạn cùng phòng nói với tôi, cô ấy bị người ta theo dõi, tôi giúp cô đuổi người đi. Cô ấy nói cô ấy rất dễ dàng hấp dẫn những người kì lạ, không biết nguyên nhân có phải là do bản thân mình hay không. Tôi nói, trước thời gian phát hiện vấn đề, dù sao cũng xảy ra chuyện cũng phải giữ tinh thần, chuyện hữu ích là thể xác và tinh thần đều khoẻ mạnh.”
Trác Diễm không nhịn được cười một tiếng.
Miệng lưỡi cô lợi hại là lúc anh phát triển sự nghiệp, thật ra thì anh còn rất thưởng thức cảm giác ẩn dấu của cô.
An Nhã đi tới cửa, đưa tay gõ cửa một cái: “Trác tổng?”
Trác Diễm cầm lấy tài liệu bên tay phải, che điện thoại di động đang mở, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Mời vào.”
An Nhã lại không đi vào, chỉ đứng ở cửa nói: “Trác tổng, Trác đổng vừa nói, nếu như ngài rãnh rỗi, bây giờ đi tới phòng làm việc của ông ấy.”
Trác Diễm để điện thoại vào túi, đứng lên nói: “Tôi biết rồi.”
Anh vừa đi, thư kí sau lưng liền bắt đầu rối rít bàn tán: “Ông chủ vừa mới trở lại sau kì nghỉ phép liền gọi cậu chủ đến phòng làm việc, không biết tại sao a.”
“Dù sao cũng khẳng định gần đây anh không có ngủ trên ghế sa lon, tôi cảm thấy cậu chủ cũng rất đáng thương, sa lon trong phòng làm việc anh ngủ cũng sắp mòn. . . . .”
“Vậy là sao, có người đối với con trai mình vậy sao? Cô xem Tạ Diệu Thuẫn của Tạ thji, anh chưa bao giờ để em trai mình thảm như vậy.”
“Thật ả thì Tạ Diệu Thuẫn mới có vấn đề, bộ dasng của anh ta rõ ràng là muốn bồi dưỡng em trai thành phế nhân, bụng dạ khó lường.”
Ríu ra ríu rít.
An Nhã ngồi vị trí gần cửa nhất, không có tham dự nói chuyện phiếm với mọi người. Cô mới không phải là loại người nhàm chán đó.
Cô đã sớm thấy sơ yếu lí lịch của mấy vị tiểu thư danh môn trong phòng làm việc của Trác đổng, sau đó Trác đổng lại gọi con trai vào phòng làm việc, mục đích không cần nói cũng biết.
Cô sẽ không bát quái đâu.
Trác Diễm đi vào phòng làm việc của chủ tịch, cầm tay nắm trên cửa mở ra, đi vào: “Ba, ba tìm con?”
Trác Hiển Dương nói cho anh một chút: “Ngồi. Gần đây chuyện trong công ty vẫn thuận lợi chứ? Không cần ba giúp con một lần sao?”
Cơ hội hai cha con ngồi đối mặt với nhau cũng không nhiều. Trác Diễm giống cha anh, nhưng mà ngũ quan càng tuấn mĩ, bình thường Trác Hiển Dương sẽ đến Savile Row đê may áo sơ mi và âu phục, Trác Diễm bắt đầu tiếp quản công ty thì cũng bắt chước cha quy định may mấy bộ âu phục màu đậm vào áo sơ mi, vừa có thể đi làm, vừa có thể mặc đi tham giá tiệc rượu.
Con cháu thế gia thích tiệc tùng ăn uống, cũng rất chú ý đến quần áo, giống nhưtrong nhà Tạ Duẫn Thiệu có vị kia có tiếng bất tài Tạ Duẫn Luy. Mà Trác Diễm đều không để ý tới mấy cái này, công việc quá bận rộn, căn bản không có thời gian suy nghĩ về việc này.
Trác Diễm trả lời: “Tạm thời không có gì không được, nếu như có con sẽ nói với ba.”
Trác Hiển Dương ngậm một điếu thuốc, cầm cái bật lửa đốt lên, lại gạt một cái vào cái gạt tàn thuốc: “Thật ra thì thành gia lập nghiệp, cũng là giai đoạn trong cuộc đời người phải trải qua.”
Trác Diễm không nói tiếp, anh biết ý của ba, thật ra thì ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, cho nên anh cũng không kinh ngạc.
“Đây là các vị tiểu thư, nói về điều kiện cũng xem như tương đối với con, tính tình hay năng lực đều yếu hơn con, thật ra thì như vậy cũng tốt, trong một nhà không cần hai người quyết định, kết hợp nam mạnh nữ yếu là vững chắc nhất.” Trác Hiển Dương nhìn anh, “Con đang nghĩ cái gì?”
“Không có gì.”
“Con về lại hẹn người ta ăn cơm, hai người tìm hiểu một chút.”
Đưa mấy tờ giấy thật mỏng, Trác Diễm cầm trong tay, lại có chút nặng trịch.
Lần này anh không thể nói vui lòng, nhưng cũng không ghét, chỉ là vì không biết tại sao ngày này đến hô hấp lại ngừng trệ, có chút không thở nổi.
Vị tiếu thư thứ nhất chính là Lâm Giai, cô là con gái của dì của Nguyễn Tương Nam, họ còn xem là chị em họ.
Anh tới phòng ăn trước mười lăm phút, gọi một chai rượu đỏ chất lượng cũng không tệ, phối hợp rất tốt với thức ăn. Một lúc lâu, Lâm Giai mới chậm rãi đi đến, tới trễ nửa tiếng.
Con gái dù bị trễ cũng có quyền lực, nhưng Trác Diễm không thích định luật trẻ con.
Lâm Giai hiển nhiên cố ý ăn mặc, quần áo trang điểm đều phối hợp rất tốt, có chút bướng bỉnh cười với anh: “Cái người này lần này hẹn em, em thật sự là thụ sủng nhược kinh.”
Trác Diễm cười cười, bắt đầu tuỳ ý tán gẫu: thời tiết hôm nay, món ăn bày trên bàn, người quen biết xung quanh —— không cần động não, cũng sẽ không kích thích tia lửa nào, chính là phương thức bình thản mà chán ngắt nói chuyện phiếm.
Lâm Giai cũng duy trì vẻ danh môn thục nữ, nghe thú vị liền mỉm cười bày tỏ đồng ý, nói tiếp một chút râu ria.
Trác Diễm cảm thấy lãng phí thời gian, anh thà bị tính kế cùng với Nguyễn Tương Nam khốn khiếp đó, cũng tốt hơn nói cái đề tài vừa nhàm chán vừa không có ý nghĩa này.
Rốt cuộc, Lâm Giai nói: “Em cảm thấy vận số của Nguyễn Tương Nam tốt vô cùng, cô vừa lúc ở cùng bệnh viện với Diệp Trưng, anh biết, Diệp Trưng là con thứ hai của Diệp gia, không chừng hai người bọn họ sẽ thành. . . . .”
Diệp Trưng và Nguyễn Tương Nam?
Hiện tại anh cũng không nghĩ tới sẽ có khả năng như vậy.
Trác Diễm giơ tay lên nới lỏng cà vạt một chút, mặt không thay đổi trả lời: “Thật sao? Không nhìn ra, ánh mắt của Diệp Trưng lại kém như vậy.”
Lâm Giai không khỏi sửng sốt một chút. Cô biết Trác Diễm vẫn là một người có quan hệ xã hội, có thủ đoạn, quan hệ với truyền thông cũng được, cho dù bề ngoài nhìn qua cũng không thân thiết, luôn có điểm xa cách, nhưng tư thái ngạo mạn cũng không làm cho người ta ghét, ngược lại còn cảm thấy anh cao quý.
Nhưng những lời này của anh cũng quá thẳng thắn, quả thật rất không khách khí.
“Cái đó, em cũng nghe nói, chị Diệp Trưng là Diệp Vi còn đặc biệt gặp Nguyễn Tương Nam.”
Trác Diễm quyết định kết thúc bữa cơm này sớm một chút. Mặc dù nhìn từ trên danh sách, không có người nào là có tài văn chương tuyệt diệu, nhưng không nghĩ đến cuộc gặp mặt nói chuyện đông tây nhàm chán.
Thay vì như vậy, còn không dứt khoát thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook