Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi
-
Chương 2: Người thăm bệnh
Editor: Thủy Tiên.
-------------------------
"Ha, Tiểu Nhu cô còn đang nhìn cái gì à?" Tiểu y tá tới kêu Tiêu Nhu đưa tay tại trước mặt Đường Tịch quơ quơ, thúc giục, "Nhanh lên một chút á..., bọn họ đều tới một hồi lâu, tôi khắp nơi tìm cô đã được một lúc, ngày khác lại nhìn, muốn nhìn Kiều tiên sinh thì ngay tại trên ti vi xem nha!"
Đường Tịch phục hồi tinh thần lại, thấy dì Kiều dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn lấy cô, cô cười ha ha, "Dì Kiều, con của dì cũng quá tuấn tú rồi!" Nói xong kéo tiểu y tá mới vừa tới gọi cô xoay người chạy.
Kiều Lương hướng về phía mẹ mình nơi này đi tới, thấy Đường Tịch mới vừa chạy tới, chân mày không tự chủ cau một cái, ngồi xuống trước mặt của mình đậy kín tấm thảm trên đùi, ôn nhu hỏi, "Khá hơn chút nào không?"
Dì Kiều cười cầm tay của Kiều Lương gật đầu, "Con bận rộn như vậy, thật ra thì có thể không cần qua đây,cũng không được bao lâu nữa mẹ liền xuất viện."
"Lần này con???" Kiều Lương bỗng nhiên yên lặng, nói tiếp, "Con sẽ ở lại chỗ này cùng mẹ hai ngày, qua mấy ngày con sẽ đi nước Mỹ một chuyến."
"Lại đi công tác sao?" Kiều a di hơi nhíu mày, "Con không phải là mới vừa ra khỏi nhà một tháng trở lại sao, tại sao lại muốn ra khỏi nhà?"
"Có chút việc phải xử lý." Kiều Lương nói xong không lên tiếng nữa, rõ ràng cho thấy không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Dì Kiều nhìn anh như vậy biết rõ mình coi như là muốn tiếp tục hỏi cái gì, đều không hỏi ra kết quả gì rồi, chỉ có thể chuyển đổi đề tài, "Mẹ mới vừa muốn cùng cô bé Tiểu Nhu kia đi bờ hồ hóng gió một chút, không bằng con đẩy mẹ đi qua đi."
" Được."
Đường Tịch kéo tiểu y tá hướng về phía lầu bệnh viện chạy, vừa chạy Đường Tịch vừa hỏi tiểu y tá, "Ai tới thăm tôi?"
"Một quý phu nhân thật xinh đẹp." Tiểu y tá trả lời.
Đường Tịch cau mày, "Không có những người khác?"
"Còn có một cái tiểu thư thật xinh đẹp."
Đường Tịch đại khái đoán được là ai, cho nên cũng liền không nóng nảy, thả chậm bước chân cùng tiểu y tá câu được câu không nói chuyện phiếm, "Cô buổi trưa hôm nay ăn cái gì?"
"Tôi ăn thịt trâu kho tàu a!"
"Cmn, các người lại có thịt trâu kho tàu có thể ăn! Tôi cũng không có!"
Đường Tịch chậm rãi đi đến phòng bệnh rồi cho tiểu y tá nói tiếng bái bai mới đẩy cửa đi vào, mới vừa đẩy cửa đi vào một cái chính là một bầu trời toàn là lời chửi rủa liền bay tới, "Một bệnh nhân như mày chạy khắp bệnh viện cái gì! Mày còn ngại không đủ mất mặt, còn chạy ra ngoài cho tao mất mặt phải không! Mày lại không thể để cho chúng ta tiết kiệm một chút thót tim sao! Tới thăm mày nửa ngày cũng không tìm tới mày, mày biết trễ nãi một hồi này, tao có thể nói một cái hiệp ước sao!"
Đường Tịch thấy rõ ràng người kia là đang mắng cô, đây chính là bà mẹ có sự nghiệp như mặt trời ban trưa của Tiêu Nhu, Lâm Như.
Lâm Như đã từng là vương bài của giải trí Thịnh Đại, sau đó gả cho ông chủ của công ty giải trí Thịnh Đại, chính là tổng giám đốc tập đoàn của Tiêu thị, Tiêu Hoằng Nghị, sinh một gái một trai, bây giờ đã là tổng giám đốc của giải trí Thịnh Đại giải trí rồi.
Cũng chính bởi vì cô ở thương trường lăn lộn đã lâu, cho nên là dùng kim tiền để cân nhắc thân tình, mà bây giờ Tiêu Cấm Ninh là một nữ diễn viên ở trong vòng giải trí quan trọng hàng đầu, ngược lại Tiêu Nhu chỉ là một con vịt xấu xí từ nông thôn tìm trở về mà thôi, cho nên Tiêu gia rốt cuộc lựa chọn ai ở trong nhà làm thiên kim tiểu thư, liền vô cùng rõ ràng.
"Tao nói với mày mày không nghe thấy sao!" Lâm Như ngẩng đầu nhìn tới, vốn là muốn mắng Tiêu Nhu, nhưng là bỗng nhiên liền ngây ngẩn, một tháng không thấy, da của cô so với lúc mới đến đó biến hóa khá hơn nhiều.
Thật ra thì ngay từ đầu khi bà biết năm đó bế nhầm đứa trẻ, trong lòng là đối với con gái ruột thịt của mình áy náy, cho nên hết toàn lực tìm con gái của mình, nhưng là cuối cùng tìm được kết quả lại là thất vọng, bà hi vọng cái người xấu xí đen đúa lại hèn nhát vô dụng đó, không phải là con của bọn họ, nhưng là DNA giám định lại không lừa được người???
"Nghe được." Đường Tịch mặt không có chút biểu tình trả lời, "Ngài không phải nói là ngài lúc nói chuyện tôi không thể chen miệng sao, tôi để cho ngài nói xong a."
Nói xong Đường Tịch nhìn Tiêu Cấm Ninh đứng sau lưng Lâm Như dương dương đắc ý nhìn mình, thẳng hướng giường bệnh của chính mình đi tới ngồi xuống, lạnh giọng nói, " Xin lỗi, tôi trong phòng bệnh ngoại trừ một tấm giường bệnh ra, cái gì cũng không có,
Cho nên sẽ không mời các người ngồi."
Lâm Như kinh ngạc quay đầu nhìn lấy cô gái đang ngồi ở trên giường bệnh kia, đây là con gái ruột nhát gan như chuột thấy bà liền chỉ mong chuyển tới trong động kia sao? Vẫn là con gái ruột mà chính mình nhắm mắt làm ngơ sao?
Tiêu Cấm Ninh hơi nhíu mày, rất nhanh vừa buông ra, không nghĩ tới một tháng không thấy, Tiêu Nhu lại ở trong bệnh viện đem da thịt dưỡng tốt, hơn nữa lá gan cũng lớn không ít!
"Nhu Nhu, em như thế nào cùng mẹ nói chuyện như thế, mẹ cũng là quan tâm em, mẹ tới thăm em thấy em không có ở, lo lắng em đã xảy ra chuyện gì, cho nên nói chuyện ngữ khí mới nặng đi một tí, em không nên cùng mẹ nói chuyện như vậy." Tiêu Cấm Ninh nhiệt độ uyển chuyển hiền thục nhìn lấy Tiêu Nhu, mỉm cười nói, "Hơn nữa, mẹ là cố ý tới đón em trở về nhà đây."
Cô ta ngoài mặt là giúp Lâm Như giải thích, người khác nghe được, lại sẽ có vẻ Đường Tịch đặc biệt không hiểu chuyện, đặc biệt không lễ phép.
"Về nhà?" Đường Tịch cười khẽ, trong tròng mắt cô thoáng qua một tia ánh sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Như, nhíu mày, "Nếu như tôi nhớ không lầm, một tháng trước tôi đã bị Lâm tổng đuổi ra khỏi nhà."
"Tao tại sao đuổi mày ra ngoài, mày không biết sao!" Lâm Như nghe được Đường Tịch nói như vậy, nguyên bản trong lòng dâng lên một điểm mềm lòng ngay lập tức đã biến mất không thấy gì nữa, bà ta lạnh như băng nhìn lấy Đường Tịch, "Tiêu Nhu, con gái Lâm Như ta sinh ra, làm cái gì cũng sẽ không làm trộm cắp, mày trộm đồ vật của Cấm Ninh mày còn lý luận thật sao?"
"Ha ha." Đường Tịch cười lạnh, bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Cấm Ninh.
Tiêu Cấm Ninh bị Đường Tịch nhìn có không yên lòng, cô vội vàng nói, "Mẹ có thể là con không cẩn thận rớt lại bên trong phòng Nhu Nhu, mẹ đừng trách Nhu Nhu, thân thể em ấy mới vừa khá một chút."
Lâm Như nghe Tiêu Cấm Ninh đã nói như vậy mới không có tiếp tục nói nữa, nhưng là ánh mắt vẫn là trợn mắt nhìn Đường Tịch, Đường Tịch như thường không khách khí trừng trở về, sau đó lạnh giọng hạ lệnh trục khách, "Lâm tổng nếu cũng đã xem qua tôi, như vậy thì xin trở về đi, tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi."
"Tiêu Nhu, mày là nghe không hiểu tao đang nói cái gì sao!" Lâm Như xem Đường Tịch một bộ không coi bà ta ra gì, lửa giận lập tức bị Đường Tịch đốt lên, bà ta hai bước đi lên, giơ tay lên liền hướng trên mặt Đường Tịch đánh tới.
Ngay tại giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc Đường Tịch bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt bàn tay Lâm Như đánh tới tay, lạnh lùng nói, "Lâm tổng, thật ngượng ngùng, tôi không là gì của bà, bà cũng không thể tùy tiện ra tay đánh người lung tung, nếu không, tôi có thể cáo bà cố ý tổn thương."
"Tao là mẹ của may!" Lâm Như vùng vẫy một hồi muốn từ trong tay Đường Tịch rút tay của mình về, nhưng là phát hiện tay của Đường Tịch sức lực lớn không là bình thường, bà ta lại nhất thời rút ra không trở lại, chỉ có thể tức giận nói, "Mày cái này nghịch tử, còn không buông tao ra!"
Đường Tịch như bà ta mong muốn buông bà ta ra, không thèm để ý chút nào nói, "Tôi thật giống như nhớ, Lâm tổng ngài nói qua, tôi cùng bà không có bất cứ quan hệ nào, cho nên bà ở chỗ này nhận thức con gái, có phải hay không nhận lầm?"
Lâm Như nắm chặt hai tay, khi đó thật sự là bà ta nói qua những lời này, bởi vì quá tức giận rồi, cũng quá thất vọng, không nghĩ tới con gái do Lâm Như bà sinh ra, lại là như vầy, không chỉ có đen đúa lại xấu xí giống như là một cái ăn mày nuôi dưỡng không tốt, hơn nữa cô lại còn trộm Cấm Ninh giây chuyền, người như vậy, căn bản cũng không xứng đáng làm con gái của Lâm Như bà, cho nên trong cơn tức giận bà ta đã để cho cô biến đi, nói cô và bà ta không có bất cứ quan hệ nào, còn để cho cô vĩnh viễn chớ kêu bà ta là mẹ, nhưng là bà ta thật không nghĩ tới cô cứ như vậy đi ra ngoài, sau đó sẽ không tìm được rồi, lại còn xảy ra chuyện???
-------------------------
"Ha, Tiểu Nhu cô còn đang nhìn cái gì à?" Tiểu y tá tới kêu Tiêu Nhu đưa tay tại trước mặt Đường Tịch quơ quơ, thúc giục, "Nhanh lên một chút á..., bọn họ đều tới một hồi lâu, tôi khắp nơi tìm cô đã được một lúc, ngày khác lại nhìn, muốn nhìn Kiều tiên sinh thì ngay tại trên ti vi xem nha!"
Đường Tịch phục hồi tinh thần lại, thấy dì Kiều dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn lấy cô, cô cười ha ha, "Dì Kiều, con của dì cũng quá tuấn tú rồi!" Nói xong kéo tiểu y tá mới vừa tới gọi cô xoay người chạy.
Kiều Lương hướng về phía mẹ mình nơi này đi tới, thấy Đường Tịch mới vừa chạy tới, chân mày không tự chủ cau một cái, ngồi xuống trước mặt của mình đậy kín tấm thảm trên đùi, ôn nhu hỏi, "Khá hơn chút nào không?"
Dì Kiều cười cầm tay của Kiều Lương gật đầu, "Con bận rộn như vậy, thật ra thì có thể không cần qua đây,cũng không được bao lâu nữa mẹ liền xuất viện."
"Lần này con???" Kiều Lương bỗng nhiên yên lặng, nói tiếp, "Con sẽ ở lại chỗ này cùng mẹ hai ngày, qua mấy ngày con sẽ đi nước Mỹ một chuyến."
"Lại đi công tác sao?" Kiều a di hơi nhíu mày, "Con không phải là mới vừa ra khỏi nhà một tháng trở lại sao, tại sao lại muốn ra khỏi nhà?"
"Có chút việc phải xử lý." Kiều Lương nói xong không lên tiếng nữa, rõ ràng cho thấy không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Dì Kiều nhìn anh như vậy biết rõ mình coi như là muốn tiếp tục hỏi cái gì, đều không hỏi ra kết quả gì rồi, chỉ có thể chuyển đổi đề tài, "Mẹ mới vừa muốn cùng cô bé Tiểu Nhu kia đi bờ hồ hóng gió một chút, không bằng con đẩy mẹ đi qua đi."
" Được."
Đường Tịch kéo tiểu y tá hướng về phía lầu bệnh viện chạy, vừa chạy Đường Tịch vừa hỏi tiểu y tá, "Ai tới thăm tôi?"
"Một quý phu nhân thật xinh đẹp." Tiểu y tá trả lời.
Đường Tịch cau mày, "Không có những người khác?"
"Còn có một cái tiểu thư thật xinh đẹp."
Đường Tịch đại khái đoán được là ai, cho nên cũng liền không nóng nảy, thả chậm bước chân cùng tiểu y tá câu được câu không nói chuyện phiếm, "Cô buổi trưa hôm nay ăn cái gì?"
"Tôi ăn thịt trâu kho tàu a!"
"Cmn, các người lại có thịt trâu kho tàu có thể ăn! Tôi cũng không có!"
Đường Tịch chậm rãi đi đến phòng bệnh rồi cho tiểu y tá nói tiếng bái bai mới đẩy cửa đi vào, mới vừa đẩy cửa đi vào một cái chính là một bầu trời toàn là lời chửi rủa liền bay tới, "Một bệnh nhân như mày chạy khắp bệnh viện cái gì! Mày còn ngại không đủ mất mặt, còn chạy ra ngoài cho tao mất mặt phải không! Mày lại không thể để cho chúng ta tiết kiệm một chút thót tim sao! Tới thăm mày nửa ngày cũng không tìm tới mày, mày biết trễ nãi một hồi này, tao có thể nói một cái hiệp ước sao!"
Đường Tịch thấy rõ ràng người kia là đang mắng cô, đây chính là bà mẹ có sự nghiệp như mặt trời ban trưa của Tiêu Nhu, Lâm Như.
Lâm Như đã từng là vương bài của giải trí Thịnh Đại, sau đó gả cho ông chủ của công ty giải trí Thịnh Đại, chính là tổng giám đốc tập đoàn của Tiêu thị, Tiêu Hoằng Nghị, sinh một gái một trai, bây giờ đã là tổng giám đốc của giải trí Thịnh Đại giải trí rồi.
Cũng chính bởi vì cô ở thương trường lăn lộn đã lâu, cho nên là dùng kim tiền để cân nhắc thân tình, mà bây giờ Tiêu Cấm Ninh là một nữ diễn viên ở trong vòng giải trí quan trọng hàng đầu, ngược lại Tiêu Nhu chỉ là một con vịt xấu xí từ nông thôn tìm trở về mà thôi, cho nên Tiêu gia rốt cuộc lựa chọn ai ở trong nhà làm thiên kim tiểu thư, liền vô cùng rõ ràng.
"Tao nói với mày mày không nghe thấy sao!" Lâm Như ngẩng đầu nhìn tới, vốn là muốn mắng Tiêu Nhu, nhưng là bỗng nhiên liền ngây ngẩn, một tháng không thấy, da của cô so với lúc mới đến đó biến hóa khá hơn nhiều.
Thật ra thì ngay từ đầu khi bà biết năm đó bế nhầm đứa trẻ, trong lòng là đối với con gái ruột thịt của mình áy náy, cho nên hết toàn lực tìm con gái của mình, nhưng là cuối cùng tìm được kết quả lại là thất vọng, bà hi vọng cái người xấu xí đen đúa lại hèn nhát vô dụng đó, không phải là con của bọn họ, nhưng là DNA giám định lại không lừa được người???
"Nghe được." Đường Tịch mặt không có chút biểu tình trả lời, "Ngài không phải nói là ngài lúc nói chuyện tôi không thể chen miệng sao, tôi để cho ngài nói xong a."
Nói xong Đường Tịch nhìn Tiêu Cấm Ninh đứng sau lưng Lâm Như dương dương đắc ý nhìn mình, thẳng hướng giường bệnh của chính mình đi tới ngồi xuống, lạnh giọng nói, " Xin lỗi, tôi trong phòng bệnh ngoại trừ một tấm giường bệnh ra, cái gì cũng không có,
Cho nên sẽ không mời các người ngồi."
Lâm Như kinh ngạc quay đầu nhìn lấy cô gái đang ngồi ở trên giường bệnh kia, đây là con gái ruột nhát gan như chuột thấy bà liền chỉ mong chuyển tới trong động kia sao? Vẫn là con gái ruột mà chính mình nhắm mắt làm ngơ sao?
Tiêu Cấm Ninh hơi nhíu mày, rất nhanh vừa buông ra, không nghĩ tới một tháng không thấy, Tiêu Nhu lại ở trong bệnh viện đem da thịt dưỡng tốt, hơn nữa lá gan cũng lớn không ít!
"Nhu Nhu, em như thế nào cùng mẹ nói chuyện như thế, mẹ cũng là quan tâm em, mẹ tới thăm em thấy em không có ở, lo lắng em đã xảy ra chuyện gì, cho nên nói chuyện ngữ khí mới nặng đi một tí, em không nên cùng mẹ nói chuyện như vậy." Tiêu Cấm Ninh nhiệt độ uyển chuyển hiền thục nhìn lấy Tiêu Nhu, mỉm cười nói, "Hơn nữa, mẹ là cố ý tới đón em trở về nhà đây."
Cô ta ngoài mặt là giúp Lâm Như giải thích, người khác nghe được, lại sẽ có vẻ Đường Tịch đặc biệt không hiểu chuyện, đặc biệt không lễ phép.
"Về nhà?" Đường Tịch cười khẽ, trong tròng mắt cô thoáng qua một tia ánh sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Như, nhíu mày, "Nếu như tôi nhớ không lầm, một tháng trước tôi đã bị Lâm tổng đuổi ra khỏi nhà."
"Tao tại sao đuổi mày ra ngoài, mày không biết sao!" Lâm Như nghe được Đường Tịch nói như vậy, nguyên bản trong lòng dâng lên một điểm mềm lòng ngay lập tức đã biến mất không thấy gì nữa, bà ta lạnh như băng nhìn lấy Đường Tịch, "Tiêu Nhu, con gái Lâm Như ta sinh ra, làm cái gì cũng sẽ không làm trộm cắp, mày trộm đồ vật của Cấm Ninh mày còn lý luận thật sao?"
"Ha ha." Đường Tịch cười lạnh, bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Cấm Ninh.
Tiêu Cấm Ninh bị Đường Tịch nhìn có không yên lòng, cô vội vàng nói, "Mẹ có thể là con không cẩn thận rớt lại bên trong phòng Nhu Nhu, mẹ đừng trách Nhu Nhu, thân thể em ấy mới vừa khá một chút."
Lâm Như nghe Tiêu Cấm Ninh đã nói như vậy mới không có tiếp tục nói nữa, nhưng là ánh mắt vẫn là trợn mắt nhìn Đường Tịch, Đường Tịch như thường không khách khí trừng trở về, sau đó lạnh giọng hạ lệnh trục khách, "Lâm tổng nếu cũng đã xem qua tôi, như vậy thì xin trở về đi, tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi."
"Tiêu Nhu, mày là nghe không hiểu tao đang nói cái gì sao!" Lâm Như xem Đường Tịch một bộ không coi bà ta ra gì, lửa giận lập tức bị Đường Tịch đốt lên, bà ta hai bước đi lên, giơ tay lên liền hướng trên mặt Đường Tịch đánh tới.
Ngay tại giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc Đường Tịch bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt bàn tay Lâm Như đánh tới tay, lạnh lùng nói, "Lâm tổng, thật ngượng ngùng, tôi không là gì của bà, bà cũng không thể tùy tiện ra tay đánh người lung tung, nếu không, tôi có thể cáo bà cố ý tổn thương."
"Tao là mẹ của may!" Lâm Như vùng vẫy một hồi muốn từ trong tay Đường Tịch rút tay của mình về, nhưng là phát hiện tay của Đường Tịch sức lực lớn không là bình thường, bà ta lại nhất thời rút ra không trở lại, chỉ có thể tức giận nói, "Mày cái này nghịch tử, còn không buông tao ra!"
Đường Tịch như bà ta mong muốn buông bà ta ra, không thèm để ý chút nào nói, "Tôi thật giống như nhớ, Lâm tổng ngài nói qua, tôi cùng bà không có bất cứ quan hệ nào, cho nên bà ở chỗ này nhận thức con gái, có phải hay không nhận lầm?"
Lâm Như nắm chặt hai tay, khi đó thật sự là bà ta nói qua những lời này, bởi vì quá tức giận rồi, cũng quá thất vọng, không nghĩ tới con gái do Lâm Như bà sinh ra, lại là như vầy, không chỉ có đen đúa lại xấu xí giống như là một cái ăn mày nuôi dưỡng không tốt, hơn nữa cô lại còn trộm Cấm Ninh giây chuyền, người như vậy, căn bản cũng không xứng đáng làm con gái của Lâm Như bà, cho nên trong cơn tức giận bà ta đã để cho cô biến đi, nói cô và bà ta không có bất cứ quan hệ nào, còn để cho cô vĩnh viễn chớ kêu bà ta là mẹ, nhưng là bà ta thật không nghĩ tới cô cứ như vậy đi ra ngoài, sau đó sẽ không tìm được rồi, lại còn xảy ra chuyện???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook