Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi
Chương 157: Châm chọc

Edit: Hoàng Đan

——————-

Chương 157: Châm chọc

Cục trưởng Long không phải là cục trưởng phân cục thành phố A, mà là tổng cục trưởng công an thành phố, nhưng không phải ai cũng biết điều này! Thật không nghĩ tới cục trưởng Long lại sẽ vì loại người này mà xuất hiện ở đây!

Tiêu Cảnh cũng không nghĩ tới việc Long cục trưởng lại đích thân xuất hiện ở nơi này, nhưng anh có thể khẳng định, đây không phải do cha của mình làm. Không phải cha đứng sau, vậy thì rốt cuộc ai làm, thật khó có thể tưởng tượng được.

Tiêu Cảnh đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay cục trưởng, khách khí nói, “Làm phiền Long cục trưởng! ” và chỉ Đào Diễm nói: “Đây là người bị tình nghi, chúng tôi sẵn sàng giao cho ngài, nếu như Long cục trưởng có gì muốn biết, có thể trực tiếp gọi điện thoại liên lạc tôi, hoặc là trực tiếp phái người đến bệnh viện, tôi sẽ tiếp đón đàng hoàng.”

Cục trưởng đáp một tiếng, nhìn chung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn Tiêu Hoằng Nghị, hỏi: “Xin hỏi tôi có thể đến thăm người bị hại xem thế nào không?”

Đường Tịch nhíu mày, mọi người cũng biểu lộ gương mặt khó hiểu, Long cục trưởng cười một tiếng nói: “Tôi muốn nhìn người bị hại một chút, để cân nhắc xử lý vụ án này như thế nào!”

Đường Tịch gật đầu ra dấu cho Tiêu Hoằng Nghị, ông liền dẫn cục trưởng Long đi ra ngoài, trong chốc lát đã trở lại, trực tiếp giao nhiệm vụ cho cấp dưới đang đứng chờ sau lưng, trầm giọng nói: “Mang bà ta đến phòng thẩm vấn!” nói xong liền rời đi, cảnh sát phân khu thấy Long cục trưởng đã cho người đem Đào Diễm đi, cuống quít kêu người còng tay Tiêu Cấm Ninh lại, đuổi theo phía sau.

Tiêu Cấm Ninh bị hai cảnh sát viên đẩy đi ra ngoài, cô ta không cam lòng quay đầu nhìn Đường Tịch, ánh mắt thâm độc: “Tiêu Nhu, cô cho rằng cô bắt nhốt được tôi mọi thứ sẽ tốt hơn sao? Để tôi cho cô biết, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!”

Đường Tịch cảm thấy Tiêu Cấm Ninh có chút điên cuồng, khóe miệng khẽ cười, khoanh tay lại, khoan thai đi tới trước mặt Tiêu Cấm Ninh, ánh mắt lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo, khóe miệng lộ ra một đường cong lãnh đạm, nhướng mày nói, “Tôi chỉ mới tặng cô một món quà nho nhỏ thôi, vậy mà cô đã không chịu nổi? Nếu lần sau có món quà lớn hơn, cô sẽ thành ra sao đây?!”

“Tiêu Nhu!” Tiêu Cấm Ninh dù bị hai cảnh sát viên giữ chặt, nhưng cô ta vẫn liều mạng xông vào Đường Tịch, trừng mắt to nhìn Đường Tịch, hét điên cuồng: “Cô cố ý thật sao? Cô từ đầu tới cuối đều là cố ý! Cô chính là muốn báo thù tôi sao!”

” Đúng, tôi vẫn luôn cố ý!” Đường Tịch cười khẩy, lạnh nhạt nhìn Tiêu Cấm Ninh đang điên cuồng nói: “Trong khoảng thời gian dưỡng bệnh ở bệnh viện, tôi chợt nhận ra, nếu người khác không trừng phạt được các người, vậy thì tôi phải đích thân tới trừng phạt các người, người khác không xử được, nhưng tôi sẽ làm được!”

Tiêu Cấm Ninh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Đường Tịch, Đường Tịch vẫn dáng đứng khoan thai, bình tĩnh nhìn Tiêu Cấm Ninh, nói: “Đi qua 23 năm, có thể thần may mắn đã bên cạnh cô trong suốt thời gian đó, nhưng bây giờ vận số cô đã hết, cho dù người thật lòng muốn giúp cô thì cũng không còn khả năng nữa, thật tò mò không biết ai sẽ phí hết sức khí giúp cô đây?”

Tiêu Cấm Ninh theo bản năng nhìn về phía Lưu Thừa Vũ, nhưng căn bản thì Lưu Thừa Vũ không đếm xỉa đến mình mà đang chăm chăm nhìn Đường Tịch, cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn Đường Tịch cười nhạt một tiếng, “Coi như tôi xui xẻo không có người giúp đỡ, cô bây giờ có thể đắc chí, nhưng sẽ không được lâu đâu, tôi sẽ chờ cái ngày mà mọi người xa lánh, ruồng bỏ cô!”

Đường Tịch hơi nhướng mày, nhìn Tiêu Cấm Ninh, cười lạnh một tiếng, “Vậy thì cô hãy chờ đến khi mục xương nhé, vì ngày hôm đó mãi mãi sẽ không tới!”

Sau khi Tiêu Cấm Ninh bị mang đi, Đường Tịch mới xoay người nhìn lấy từ đầu tới cuối Lâm Nhược Chí, nói, “Ông Lâm, chẳng lẽ ông không có gì muốn nói sao?”

Lâm Nhược Chí đưa ánh mắt đục ngầu nhìn về phía Đường Tịch, do dự hồi lâu mới nói, “Cô Tiêu, tôi biết bà ngoại cô cùng Cấm Ninh đều làm rất nhiều việc có lỗi với mẹ con cô, nhưng theo tôi cô chỉ cần hù dọa họ một chút là đủ rồi!”

Đường Tịch thâm trầm nhìn lấy Lâm Nhược Chí, hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ không hiểu, hỏi, “Tôi làm gì để ông Lâm hiểu lầm sao?”

Lâm Nhược Chí mờ mịt ngước mắt nhìn lấy Đường Tịch, trong ánh mắt Đường Tịch tỏa ra sự lạnh lẽo, cô lãnh đạm nói, “Tất cả những gì tôi mới vừa làm giống đùa giỡn lắm sao? Ông Lâm, bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, một là nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó, hai là ông cũng chờ bị truy tố rồi người một nhà cùng nhau đoàn tụ trong tù! ”

Đường Tịch nghiêng đầu nhìn Tiêu Cảnh, mặt không cảm xúc,nói: “Tôi nhớ vợ chồng Lâm Nhược Chí còn có một đứa con gái hơn kém mẹ tôi gần hai tuổi, gọi là Lâm Giảo, các anh mau cho người đi tìm, tôi nghi ngờ người đó và đứa trẻ sơ sinh 23 năm trước có liên hệ rất lớn!”

Lâm Nhược Chí trông luống cuống, hoảng hốt tiến lên kéo Đường Tịch lại, vội vàng nói, “Chuyện này và chuyện đó không có quan hệ, đây đều là lỗi của vợ chồng ta, là ta cùng bà ấy trộm mẹ cô, còn chuyện cô của cháu không có bất cứ quan hệ nào!”

“Tôi không nói tới chuyện năm đó hai người trộm đi mẹ tôi cùng Lâm Giảo có quan hệ, tôi muốn nói là hai mươi ba năm trước, chuyện tôi tại thành phố W đã bị người ta đánh tráo và chuyện này có quan hệ, cho nên ông cũng không cần sốt ruột đâu!”

Tiêu Cảnh khiếp sợ nhìn Đường Tịch, hắn nuốt khan nước miếng rồi quay sang nhìn Tiêu Sái, hai anh em đều nhận thấy sự sợ hãi trong mắt của đối phương. Họ không tưởng tượng được rằng đứa em gái lại đáng sợ như vậy.

Bây giờ là sắp đến phiên nó tìm bọn họ để gây sự rồi sao?

Chẳng lẽ trong lúc này, bọn họ còn cất giấu thân thế bí ẩn sao?

Hy vọng là bọn họ không nghĩ như vậy!

Lưu Thừa Vũ cùng Hề Lạc Hiền cũng không kịp phản ứng trước những chuyện xảy ra, bọn họ chỉ biết nhìn Đường Tịch; cảm thấy có chút khó hiểu, Hề Lạc Hiền lên tiếng: “Tiểu Nhu, con có thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra không?”

Đường Tịch lắc đầu: “Trước mắt, con cũng không biết rõ sự tình là chuyện gì, chẳng qua là dựa vào phản ứng của vợ chồng nhà Lâm để củng cố sự chính xác trong suy luận của mình!”

Nói xong cô không nhìn Hề Lạc Hiền, xoay người nhìn về phía Tiêu Sái, mím môi nói, “Anh hai, anh hãy làm một bài báo cáo cặn kẽ về Lâm Giảo đưa cho em!”

Tiêu Sái gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.

Lưu Thừa Vũ không hiểu, hỏi: “Bây giờ chỉ vì một chút xíu suy luận mà em tính tra án sao?”

Tra án? Đường Tịch nhíu mày, cô cũng không có tâm trạng gì mà đi tra án, cô chỉ là muốn làm rõ ràng mẹ con Tiêu Nhu đã phải trải qua những gì thôi.

“Không, tôi không phải là muốn tra án, tôi chỉ là muốn biết rõ ràng chân tướng sự tình, tôi không muốn để cho mẹ tôi cả đời sống trong mưu kế của người khác!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương