Ngạo Kiều Chi Nữ
-
Chương 8: Hồng Y nam tử
Đợi cho Chu Tước hoàn toàn thanh tỉnh, Đông Phương Bạch ngạo mạn khoe khoang thành tích bản thân. Đông Phương Bạch một lần nữa đọc lại toàn bộ khẩu quyết của Vũ Thiên Châm theo đúng nguyên tác. Chu Tước bình thường hay khinh thường Đông Phương Bạch nhưng khi nghe nàng đọc qua khẩu quyết của vũ kỹ liền không kiềm được ảnh mắt đầy kinh ngạc và tán thưởng. Chỉ cần nghe qua Đông Phương Bạch Chu Tước cũng biết bộ vũ kỹ này là cao cấp vĩ kỹ. Đơn giản bên ngoài nhưng phức tạp bên trong, đòi hỏi người thực hiện phải thuần thục từng yếu tố.
Quá phấn khích Đông Phương Bạch liền kéo Chu Tước ra ngoài để xem bản thân phô bày thực lực. Từng trận ngân châm tung ra như màn mưa, nhẹ nhàng mà lực sát thương vô cùng cao. Chu Tước một bên ngẩn ngơ xem Đông Phương Bạch, cho đến khi hoàn toàn kết thúc vẫn chưa thoát khỏi ngẩn người. Đông Phương Bạch không tính hôm nay sẽ đến vũ kỹ đường mà ở trong phòng tu luyện. Đông Phương Bạch muốn mau chóng nâng cao thực lực bản thân trước ngày đại hội gia tộc.
Suốt một tuần tu luyện không bước ra khỏi cửa, Đông Phương Bạch cũng đã đả thông được một trăm lẻ bảy kinh mạch, còn một đoạn kinh mạch nữa là có thể vận hành một trăm lẻ tám vòng thiên lực để bước vào Tiên Thiên cảnh giới.
Cả người đói bụng, Đông Phương Bạch liền chạy tới phòng bếp kiếm ít đồ ăn. Sau khi rời khỏi, trên đường về phòng Đông Phương Bạch đi ngang qua một sân viện thì thấy nhiều người đang tập trung ở đó. Thấy được Mộ Chỉ Ly vẻ mặt thoải mái trong đám đông đi ra Đông Phương Bạch liền nghỉ có chuyện vui nên vội vàng chen chúc vào.
Trước mắt Đông Phương Bạch lúc này là một thiếu niên anh tuấn mỹ mạo đang cầm thanh kiếm dính đầy máu, khuôn mặt si ngốc luôn miệng nói "chơi vui, chơi vui.", Đông Phương Bạch nhìn qua liền biết người này trúng độc, còn là loại độc nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Nằm ngay bên cạnh người thanh niên là một xác chết lộ rõ vẻ mặt hoảng sợ.
Bình thường Đông Phương Bạch chính là thuộc loại người thấy chết không cứu, bất quá hôm nay là tại vì có thể thấy được loại độc dược mới, tâm nảy sinh một loại muốn thử sức chế ra giải dược đan nên quyết định muốn tạo ra giải dược cứu người nọ. Đông Phương Bạch biết rõ ai là người hạ độc người thanh niên, là thiên tài y học thế kỷ 21, Đông Phương Bạch muốn bước đầu chứng tỏ bản thân không thua kém Mộ Chỉ Ly. Kiềm nén sự hào hứng Đông Phương Bạch bày ra vẻ mặt thận trọng, từng bước từng bước tới bên cạnh người thiếu niên vẻ mặt si ngốc.
Thiếu niên si nhốc này cũng chính là thiên tài tu luyện của Mộ gia Mộ Khải Siêu, thiên phú tu luyện cực cao. Mục tiêu phấn đấu của mọi đệ tử, trong ngoài phủ thiếu nữ ái mộ Mộ Khải Siêu nhiều không kể xiết.
Các trưởng lão thấy Đông Phương Bạch có ý lại gần Mộ Khải Siêu liền muốn ra tay bắt nàng lại nhưng lại bị Mộ Kình Lệ ngăn cản. Ánh mắt mọi người khó hiểu dừng lại trên người Đông Phương Bạch. Nàng cầm lấy cổ tay Mộ Khải Siêu yên lặng bắt mạch, sau đó lại bóp miệng Mộ Khải Siêu ra rồi ngửi thử. Đông Phương Bạch sau khi khám xong liền đứng dậy hướng tới trước mặt mọi người.
"Vị thiếu gia này bị trúng một loại độc mãn tính, nó ăn mòn trí óc của con ngươi khiến thần trí trở nên không tỉnh táo. Sau một tháng đầu óc bị ăn sạch sẽ tử vong. Tuy đây là lần đầu tiên ta thấy loại độc này nhưng vẫn có khả năng giải, chỉ là.."
Nghe Đông Phương Bạch nói các vị trưởng lão đều không để ý tại sao Đông Phương Bạch lại có thể giải được độc mà vui mừng. Nhưng tại câu cuối cùng sắc mặt mọi người lại trầm xuống, chỉ có Mộ gia chủ Mộ Kình Lệ vẫn giữ được tỉnh táo mà hỏi.
"Chỉ là..?"
"Chỉ là sau khi giải được độc dược phải mất gần một năm để nuôi dạy và điều trị mới có thể minh mẫn như xưa. Nhưng di chứng để lại là những chuyện trước đây đều sẽ quên hết."
Nghe được những lời đó của Đông Phương Bạch các trưởng lão và Mộ Kình Lệ đều thở ra. Chỉ cần có thể trở lại như trước thì cái khác đều không quan trọng.
"Nếu ngươi có thể cứu được Mộ Khải Siêu thì coi như chúng ta Mộ gia thiếu người một cái ân tình." Lời này của Mộ Kình Lệ đều được các trưởng lão khác đồng ý. Chưa kể Mộ Khải Siêu chính là một thiên tài của Mộ gia, hơn nữa dù sao cũng là con cháu trong gia tộc, không thể bỏ rơi như vậy được.
Đông Phương Bạch âm thầm cười vì tự nhiên không không có được vật thí nghiệm thuốc cho mình. Đông Phương Bạch cũng không hai lời liền kéo Mộ Khải Siêu về phòng.
Bây giờ Mộ Khải Siêu thần trí trở thành con nít, Đông Phương Bạch cũng không thể cùng hắn nói lý. Đông Phương Bạch tính ra ngoài tìm ít thuốc nên dọa Mộ Khải Siêu không được đi lung tung.
"Tiểu Siêu ngoan ngoãn ở trong phòng không được đi ra ngoài nha, tỷ tỷ ra ngoài mua đồ rồi quay lại sau. Tiểu Siêu mà không nghe lời ra ngoài sẽ bị nữ nhân ác độc bắt được đem đi ăn thịt rất đau đó." Vừa nói Đông Phương Bạch vừa nói vừa diễn tả bộ dáng hung ác khiến Mộ Khải Siêu nước mắt rưng rưng hoảng sợ gật gật đầu.
Mộ Khải Siêu trúng độc khá phức tạp nên thuốc giải tương đối khó phối. Dược liệu tuy không hiếm nhưng những dược quán trong thành chưa chắc đã có. Đông Phương Bạch muốn lên núi hái thuốc, nơi mà trước kia Đông Phương Bạch từng ở. Dặn dò Chu Tước ở nhà bảo vệ Mộ Khải Siêu, đề phòng Mộ Chỉ Ly kia biết chuyện đến giết người rồi mới yên tâm xuất môn.
Đường phố đông đúc nhộn nhịp, Đông Phương Bạch vừa đi vừa ngó xung quanh nhìn xem các quầy sạp. Trong lúc không để ý Đông Phương Bạch va phải một người làm bản thân xém té, cũng may đối phương nhanh nhẹn nắm được bàn tay nhỏ nhắn của Đông Phương Bạch và kéo lại. Đông Phương Bạch được đối phương giúp đỡ liền ngẩn đầu lên định cảm ơn. Đập vào mắt nàng là một hồng y nam tử vô cùng tuấn mỹ, Mộ Khải Siêu nàng đã từng cho là rất mỹ mạo nhưng nếu so với người này liền một chút cũng không bằng. Mái tóc đen dài được tùy tiện buộc, làm da trắng mịn trông như bạch ngọc sáng bóng dưới ánh mặt trời làm cho mọi thiếu nữ đều ghen tỵ. Trên khuôn mặt hắn đôi mắt phượng mang theo ý cười, môi bạc mím nhẹ vô cùng tà mị. Thân hắn cao như tùng, bờ vai rộng khiến cho người khác có cảm giác an toàn khi tựa vào. Bình thường một nam tử mặc cẩm bào màu đỏ đều rất kỳ, nhưng khi thấy hắn mọi người đều đồng ý rằng hồng y sinh ra chính là để giành cho hắn. Bộ hồng y trên người nam tử khiến hắn trở nên vô cùng tuyệt mỹ, phong thái kiêu ngạo tuấn lãng. Đông Phương Bạch ngớ người nhìn. Đang chìm trong cảnh đẹp thì một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Đông Phương Bạch trán nổi hết gân xanh.
"Tiểu nam hài này lần sau đi đứng nhớ cẩn thận."
Đông Phương Bạch tuy không biết thắc tóc, chỉ buộc một cái đuôi ngựa đằng sau, cơ thể mới bảy tuổi chưa phát dục, bộ hồng y cũng không biết nam trang hay nữ trang nhưng nàng không có ý hóa trang thành nam tử, người thanh niên trước mắt thế quái nào mà lại nói Đông Phương Bạch nàng là nam. Ánh mắt mang theo vài phần sát ý nhưng vẫn lịch sự mỉm cười.
"Đại thẩm này thật biết đùa, ta là nữ hài cũng không phải nam hài. Dù sao cũng cảm tạ đại thẩm này giúp đỡ." Đông Phương Bạch chính là cố ý gọi hồng y nam tử một tiếng đại thẩm, ai mượn hắn ta dám nhầm lẫn giới tính của nàng. Hơn nữa nam tử mà lại có khuôn mặt yêu nghiệt tà mị như thế, làm Đông Phương Bạch xém nữa bị mê hoặc.
Nam tử trước mắt tựa hồ cũng không tức giận vì lời của Đông Phương Bạch, khóe mối kéo cao hơn cười cười. Hắn cũng là cố tình trêu chọc cô bé trước mặt này.
Lúc đụng phải Đông Phương Bạch nam tử không cảm nhận được một tia thiên lực nào, nhưng khi nắm lấy tay nàng hắn lại cảm nhận được một tầng thực lực ngang bằng Hậu thiên cảnh giới. Hồng y nam tử vô cùng ngạc nhiên và tò mò về người trước mắt, không có thiên lực mà vẫn đạt tới trình độ Hậu thiên cảnh.
"Hóa ra là nữ hài, bất quá cô bé cũng hài hước không kém ta. Đường đường là Hàn gia công tử vẫn là lần đầu có người gọi ta là đại thẩm."
Đông Phương Bạch bắt chước dáng vẻ thường ngày của Chu Tước khinh bỉ nhìn đối phương.
"Vâng vâng. Nếu Hàn thúc thúc không có chuyện gì tiểu nữ mạn phép đi trước."
Đông Phương Bạch né qua một bên đi trước thì một bàn tay nắm lấy tay nàng giữ lại.
"Cô bé thật máu lạnh vô tình, ta dù sao cũng bị ngươi đụng lại còn giúp ngươi không bị té, ngươi nỡ không báo đáp ta."
Đông Phương Bạch quay mặt lại nhìn chằm chằm Hàn công tử. Không nói câu nào liền kéo hắn vào một khách điếm gần nhất và gọi đồ ăn.
"Hàn công tử muốn ta báo đáp ngươi đúng không? Ta còn nhỏ không biết làm gì hết, duy chỉ học làm dược sư từ nhỏ nên cũng biết kha khá y lý, bây giờ ta sẽ khám sức khỏe cho ngươi. Nếu không bệnh tật thì ta kê đơn thuốc bổ, còn nếu có bệnh ta sẽ chữa giúp ngươi."
Không đợi đối phương phản bác liền lấy tay bắt mạch. Đông Phương Bạch cũng chỉ tính làm cho có lệ rồi đi, nhưng khi sờ vào mạch tượng đối phương liền phát hiện hắn trúng độc. Đông Phương Bạch sau khi thả tay ra thì chồm người lại gần khiến hồng y nam tử thoáng ngại ngùng, nàng banh mắt đối phương ra rồi nhìn thật kỹ. Bộ mặt bỗng nhiên vô cùng nghiêm trọng của Đông Phương Bạch khiến hồng y nam cũng nghi ngờ về cơ thể bản thân.
"Gần đây Hàn công tử cảm thấy cây sươn sườn thứ ba thường hay đau đơn, tuy không phải rất kịch liệt nhưng lại có điểm khó chịu?"
Lời của Đông Phương Bạch làm hông y nam tử vô cùng kinh ngạc và lại càng thêm chắc chắn bản thân nhất định có gì đó. Thu lại vẻ mặt đùa giỡn lúc trước, hắn nghiêm túc đối mặt với Đông Phương Bạch.
"Tiểu tử ngươi cứ gọi ta là Hàn Như Liệt được rồi. Ta cơ thể là bị gì?"
Đông Phương Bạch nghe thấy tên Hàn Như Liệt ánh mắt rất nhanh xẹt qua tia kinh ngạc. Đông Phương Bạch biết người này, chính là nam chủ của Mộ Chỉ Ly, người trở thành Thời gian lão nhân. Đề xuống sự kích động Đông Phương Bạch bình tĩnh nói.
"Hàn Như Liệt, ngươi trúng độc, lại trúng trong thời gian dài. Loại độc này bình thường kiểm tra sẽ không phát hiện, chỉ có thể sau một thơi gian ngấm vào cơ thể thì mới có thể kiểm tra ra. Ngươi tốt nhất là chuẩn bị quan tài và hai tuần sau liền có thể xuống lỗ."
Hàn Như Liệt nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Bản thân Hàn Như trước đây luôn vô cùng cẩn thận, cho dù là đồ ăn đều kiểm tra kỹ lưỡng, tại sao lại có thể bị hạ độc. Sau một hồi nghĩ nghĩ rồi lại nhìn Đông Phương Bạch.
"Ngươi có thể giải độc?"
Đông Phương Bạch cũng muốn giúp Hàn Như Liệt, nhưng nhớ lại vừa nảy hắn dám đùa giỡn mình nên làm một bộ khó dễ đối phương.
"Ta nói giúp ngươi chữa bệnh cũng chưa từng nói sẽ giải độc nha."
Hàn Như Liệt nhìn Đông Phương Bạch vẻ mặt cười gian liền biết tiểu cô nương này thù hắn vừa rồi dám đòi nàng báo đáp. Nhưng nếu không đùa giỡn thế thì chắc Hàn Như Liệt đã không biết bản thân trúng độc rồi.
"Tiểu tử thù dai. Ngươi muốn gì, chỉ cần có thể ta sẽ giúp ngươi."
"Ta từng nghe sư phụ ta nhắc đến một cái túi có thể chưa rất rất nhiều đồ. Ta là một tiểu hài tử, mà hài tử thì rất hay thích những thứ linh tinh. Ta muốn có một cái túi để đựng đồ. Hàn ca ca có thể kiếm nó cho ta chứ?"
Đông Phương Bạch cũng chỉ định trêu Hàn Như Liệt một tý thôi, ai ngờ hắn có thể đề nghị giúp nàng có được thứ mong muốn nên Đông Phương Bạch liền ám chỉ đến tui Càn Khôn.
"Ý ngươi là túi Càn Khôn chứ gì. Cho ngươi đấy."
Hàn Như Liệt nghe được đồ Đông Phương Bạch yêu cầu liền lấy túi Càn Khôn của bản thân quăng cho nàng. Đông Phương Bạch vẻ mặt hớn hở nâng niu nó như bảo vật làm Hàn Như Liệt cảm thấy nàng khá là đáng yêu. Trước đây Hàn Như Liệt từng gặp qua vô số mĩ nữ nhưng chưa bao giờ cảm thấy thích, Đông Phương Bạch khuôn mặt tuy không phải đẹp kiều diễm nhưng lại bầu bĩnh đáng yêu, hắn càng nhìn càng muốn đưa tay lên véo nhẹ.
"Ngươi tên gì?"
"Đông Phương Bạch." Đang xăm soi túi Càn Khôn không quan tâm xung quanh, Đông Phương Bạch trả lời cụt lũn. Moi hết đan dược bên trong ra quăng lên bàn, Đông Phương Bạch làm ra vẻ ta không hàm tài.
"Ta chỉ lấy túi, đan dược trả lại cho ngươi."
Hàn Như Liệt nhìn đống đan dược kia không có chỗ đựng liền kêu Hàn Dạ. Một người nam tử xuất hiện vào thu hết đống đan dược vào túi của hắn.
"Tiểu Bạch định khi nào thì giúp ta giải độc?" Hàn Như Liệt trưng ra vẻ mặt bỡn cợt nói. Đông Phương Bạch cũng không phải dạng vừa liền đáp lại.
"Liệt Nhi không cần vội, ta bây giờ phải lên núi hái thuốc trước chữa trị cho Mộ công tử Mộ gia."
Hàn Dạ bên cạnh nghe Đông Phương gọi Hàn Như Liệt là Liệt Nhi liền phụt cười. Hàn Như Liệt thấy thế liền lườm Hàn Dạ khiến hắn biết điều lui xuống.
"Ngươi đến Thanh Mộc viện ở Mộ gia đợi ta về hay là theo ta đi hái thuốc?"
"Tất nhiên là theo Tiểu Bạch nhà ta rồi."
Quá phấn khích Đông Phương Bạch liền kéo Chu Tước ra ngoài để xem bản thân phô bày thực lực. Từng trận ngân châm tung ra như màn mưa, nhẹ nhàng mà lực sát thương vô cùng cao. Chu Tước một bên ngẩn ngơ xem Đông Phương Bạch, cho đến khi hoàn toàn kết thúc vẫn chưa thoát khỏi ngẩn người. Đông Phương Bạch không tính hôm nay sẽ đến vũ kỹ đường mà ở trong phòng tu luyện. Đông Phương Bạch muốn mau chóng nâng cao thực lực bản thân trước ngày đại hội gia tộc.
Suốt một tuần tu luyện không bước ra khỏi cửa, Đông Phương Bạch cũng đã đả thông được một trăm lẻ bảy kinh mạch, còn một đoạn kinh mạch nữa là có thể vận hành một trăm lẻ tám vòng thiên lực để bước vào Tiên Thiên cảnh giới.
Cả người đói bụng, Đông Phương Bạch liền chạy tới phòng bếp kiếm ít đồ ăn. Sau khi rời khỏi, trên đường về phòng Đông Phương Bạch đi ngang qua một sân viện thì thấy nhiều người đang tập trung ở đó. Thấy được Mộ Chỉ Ly vẻ mặt thoải mái trong đám đông đi ra Đông Phương Bạch liền nghỉ có chuyện vui nên vội vàng chen chúc vào.
Trước mắt Đông Phương Bạch lúc này là một thiếu niên anh tuấn mỹ mạo đang cầm thanh kiếm dính đầy máu, khuôn mặt si ngốc luôn miệng nói "chơi vui, chơi vui.", Đông Phương Bạch nhìn qua liền biết người này trúng độc, còn là loại độc nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Nằm ngay bên cạnh người thanh niên là một xác chết lộ rõ vẻ mặt hoảng sợ.
Bình thường Đông Phương Bạch chính là thuộc loại người thấy chết không cứu, bất quá hôm nay là tại vì có thể thấy được loại độc dược mới, tâm nảy sinh một loại muốn thử sức chế ra giải dược đan nên quyết định muốn tạo ra giải dược cứu người nọ. Đông Phương Bạch biết rõ ai là người hạ độc người thanh niên, là thiên tài y học thế kỷ 21, Đông Phương Bạch muốn bước đầu chứng tỏ bản thân không thua kém Mộ Chỉ Ly. Kiềm nén sự hào hứng Đông Phương Bạch bày ra vẻ mặt thận trọng, từng bước từng bước tới bên cạnh người thiếu niên vẻ mặt si ngốc.
Thiếu niên si nhốc này cũng chính là thiên tài tu luyện của Mộ gia Mộ Khải Siêu, thiên phú tu luyện cực cao. Mục tiêu phấn đấu của mọi đệ tử, trong ngoài phủ thiếu nữ ái mộ Mộ Khải Siêu nhiều không kể xiết.
Các trưởng lão thấy Đông Phương Bạch có ý lại gần Mộ Khải Siêu liền muốn ra tay bắt nàng lại nhưng lại bị Mộ Kình Lệ ngăn cản. Ánh mắt mọi người khó hiểu dừng lại trên người Đông Phương Bạch. Nàng cầm lấy cổ tay Mộ Khải Siêu yên lặng bắt mạch, sau đó lại bóp miệng Mộ Khải Siêu ra rồi ngửi thử. Đông Phương Bạch sau khi khám xong liền đứng dậy hướng tới trước mặt mọi người.
"Vị thiếu gia này bị trúng một loại độc mãn tính, nó ăn mòn trí óc của con ngươi khiến thần trí trở nên không tỉnh táo. Sau một tháng đầu óc bị ăn sạch sẽ tử vong. Tuy đây là lần đầu tiên ta thấy loại độc này nhưng vẫn có khả năng giải, chỉ là.."
Nghe Đông Phương Bạch nói các vị trưởng lão đều không để ý tại sao Đông Phương Bạch lại có thể giải được độc mà vui mừng. Nhưng tại câu cuối cùng sắc mặt mọi người lại trầm xuống, chỉ có Mộ gia chủ Mộ Kình Lệ vẫn giữ được tỉnh táo mà hỏi.
"Chỉ là..?"
"Chỉ là sau khi giải được độc dược phải mất gần một năm để nuôi dạy và điều trị mới có thể minh mẫn như xưa. Nhưng di chứng để lại là những chuyện trước đây đều sẽ quên hết."
Nghe được những lời đó của Đông Phương Bạch các trưởng lão và Mộ Kình Lệ đều thở ra. Chỉ cần có thể trở lại như trước thì cái khác đều không quan trọng.
"Nếu ngươi có thể cứu được Mộ Khải Siêu thì coi như chúng ta Mộ gia thiếu người một cái ân tình." Lời này của Mộ Kình Lệ đều được các trưởng lão khác đồng ý. Chưa kể Mộ Khải Siêu chính là một thiên tài của Mộ gia, hơn nữa dù sao cũng là con cháu trong gia tộc, không thể bỏ rơi như vậy được.
Đông Phương Bạch âm thầm cười vì tự nhiên không không có được vật thí nghiệm thuốc cho mình. Đông Phương Bạch cũng không hai lời liền kéo Mộ Khải Siêu về phòng.
Bây giờ Mộ Khải Siêu thần trí trở thành con nít, Đông Phương Bạch cũng không thể cùng hắn nói lý. Đông Phương Bạch tính ra ngoài tìm ít thuốc nên dọa Mộ Khải Siêu không được đi lung tung.
"Tiểu Siêu ngoan ngoãn ở trong phòng không được đi ra ngoài nha, tỷ tỷ ra ngoài mua đồ rồi quay lại sau. Tiểu Siêu mà không nghe lời ra ngoài sẽ bị nữ nhân ác độc bắt được đem đi ăn thịt rất đau đó." Vừa nói Đông Phương Bạch vừa nói vừa diễn tả bộ dáng hung ác khiến Mộ Khải Siêu nước mắt rưng rưng hoảng sợ gật gật đầu.
Mộ Khải Siêu trúng độc khá phức tạp nên thuốc giải tương đối khó phối. Dược liệu tuy không hiếm nhưng những dược quán trong thành chưa chắc đã có. Đông Phương Bạch muốn lên núi hái thuốc, nơi mà trước kia Đông Phương Bạch từng ở. Dặn dò Chu Tước ở nhà bảo vệ Mộ Khải Siêu, đề phòng Mộ Chỉ Ly kia biết chuyện đến giết người rồi mới yên tâm xuất môn.
Đường phố đông đúc nhộn nhịp, Đông Phương Bạch vừa đi vừa ngó xung quanh nhìn xem các quầy sạp. Trong lúc không để ý Đông Phương Bạch va phải một người làm bản thân xém té, cũng may đối phương nhanh nhẹn nắm được bàn tay nhỏ nhắn của Đông Phương Bạch và kéo lại. Đông Phương Bạch được đối phương giúp đỡ liền ngẩn đầu lên định cảm ơn. Đập vào mắt nàng là một hồng y nam tử vô cùng tuấn mỹ, Mộ Khải Siêu nàng đã từng cho là rất mỹ mạo nhưng nếu so với người này liền một chút cũng không bằng. Mái tóc đen dài được tùy tiện buộc, làm da trắng mịn trông như bạch ngọc sáng bóng dưới ánh mặt trời làm cho mọi thiếu nữ đều ghen tỵ. Trên khuôn mặt hắn đôi mắt phượng mang theo ý cười, môi bạc mím nhẹ vô cùng tà mị. Thân hắn cao như tùng, bờ vai rộng khiến cho người khác có cảm giác an toàn khi tựa vào. Bình thường một nam tử mặc cẩm bào màu đỏ đều rất kỳ, nhưng khi thấy hắn mọi người đều đồng ý rằng hồng y sinh ra chính là để giành cho hắn. Bộ hồng y trên người nam tử khiến hắn trở nên vô cùng tuyệt mỹ, phong thái kiêu ngạo tuấn lãng. Đông Phương Bạch ngớ người nhìn. Đang chìm trong cảnh đẹp thì một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Đông Phương Bạch trán nổi hết gân xanh.
"Tiểu nam hài này lần sau đi đứng nhớ cẩn thận."
Đông Phương Bạch tuy không biết thắc tóc, chỉ buộc một cái đuôi ngựa đằng sau, cơ thể mới bảy tuổi chưa phát dục, bộ hồng y cũng không biết nam trang hay nữ trang nhưng nàng không có ý hóa trang thành nam tử, người thanh niên trước mắt thế quái nào mà lại nói Đông Phương Bạch nàng là nam. Ánh mắt mang theo vài phần sát ý nhưng vẫn lịch sự mỉm cười.
"Đại thẩm này thật biết đùa, ta là nữ hài cũng không phải nam hài. Dù sao cũng cảm tạ đại thẩm này giúp đỡ." Đông Phương Bạch chính là cố ý gọi hồng y nam tử một tiếng đại thẩm, ai mượn hắn ta dám nhầm lẫn giới tính của nàng. Hơn nữa nam tử mà lại có khuôn mặt yêu nghiệt tà mị như thế, làm Đông Phương Bạch xém nữa bị mê hoặc.
Nam tử trước mắt tựa hồ cũng không tức giận vì lời của Đông Phương Bạch, khóe mối kéo cao hơn cười cười. Hắn cũng là cố tình trêu chọc cô bé trước mặt này.
Lúc đụng phải Đông Phương Bạch nam tử không cảm nhận được một tia thiên lực nào, nhưng khi nắm lấy tay nàng hắn lại cảm nhận được một tầng thực lực ngang bằng Hậu thiên cảnh giới. Hồng y nam tử vô cùng ngạc nhiên và tò mò về người trước mắt, không có thiên lực mà vẫn đạt tới trình độ Hậu thiên cảnh.
"Hóa ra là nữ hài, bất quá cô bé cũng hài hước không kém ta. Đường đường là Hàn gia công tử vẫn là lần đầu có người gọi ta là đại thẩm."
Đông Phương Bạch bắt chước dáng vẻ thường ngày của Chu Tước khinh bỉ nhìn đối phương.
"Vâng vâng. Nếu Hàn thúc thúc không có chuyện gì tiểu nữ mạn phép đi trước."
Đông Phương Bạch né qua một bên đi trước thì một bàn tay nắm lấy tay nàng giữ lại.
"Cô bé thật máu lạnh vô tình, ta dù sao cũng bị ngươi đụng lại còn giúp ngươi không bị té, ngươi nỡ không báo đáp ta."
Đông Phương Bạch quay mặt lại nhìn chằm chằm Hàn công tử. Không nói câu nào liền kéo hắn vào một khách điếm gần nhất và gọi đồ ăn.
"Hàn công tử muốn ta báo đáp ngươi đúng không? Ta còn nhỏ không biết làm gì hết, duy chỉ học làm dược sư từ nhỏ nên cũng biết kha khá y lý, bây giờ ta sẽ khám sức khỏe cho ngươi. Nếu không bệnh tật thì ta kê đơn thuốc bổ, còn nếu có bệnh ta sẽ chữa giúp ngươi."
Không đợi đối phương phản bác liền lấy tay bắt mạch. Đông Phương Bạch cũng chỉ tính làm cho có lệ rồi đi, nhưng khi sờ vào mạch tượng đối phương liền phát hiện hắn trúng độc. Đông Phương Bạch sau khi thả tay ra thì chồm người lại gần khiến hồng y nam tử thoáng ngại ngùng, nàng banh mắt đối phương ra rồi nhìn thật kỹ. Bộ mặt bỗng nhiên vô cùng nghiêm trọng của Đông Phương Bạch khiến hồng y nam cũng nghi ngờ về cơ thể bản thân.
"Gần đây Hàn công tử cảm thấy cây sươn sườn thứ ba thường hay đau đơn, tuy không phải rất kịch liệt nhưng lại có điểm khó chịu?"
Lời của Đông Phương Bạch làm hông y nam tử vô cùng kinh ngạc và lại càng thêm chắc chắn bản thân nhất định có gì đó. Thu lại vẻ mặt đùa giỡn lúc trước, hắn nghiêm túc đối mặt với Đông Phương Bạch.
"Tiểu tử ngươi cứ gọi ta là Hàn Như Liệt được rồi. Ta cơ thể là bị gì?"
Đông Phương Bạch nghe thấy tên Hàn Như Liệt ánh mắt rất nhanh xẹt qua tia kinh ngạc. Đông Phương Bạch biết người này, chính là nam chủ của Mộ Chỉ Ly, người trở thành Thời gian lão nhân. Đề xuống sự kích động Đông Phương Bạch bình tĩnh nói.
"Hàn Như Liệt, ngươi trúng độc, lại trúng trong thời gian dài. Loại độc này bình thường kiểm tra sẽ không phát hiện, chỉ có thể sau một thơi gian ngấm vào cơ thể thì mới có thể kiểm tra ra. Ngươi tốt nhất là chuẩn bị quan tài và hai tuần sau liền có thể xuống lỗ."
Hàn Như Liệt nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Bản thân Hàn Như trước đây luôn vô cùng cẩn thận, cho dù là đồ ăn đều kiểm tra kỹ lưỡng, tại sao lại có thể bị hạ độc. Sau một hồi nghĩ nghĩ rồi lại nhìn Đông Phương Bạch.
"Ngươi có thể giải độc?"
Đông Phương Bạch cũng muốn giúp Hàn Như Liệt, nhưng nhớ lại vừa nảy hắn dám đùa giỡn mình nên làm một bộ khó dễ đối phương.
"Ta nói giúp ngươi chữa bệnh cũng chưa từng nói sẽ giải độc nha."
Hàn Như Liệt nhìn Đông Phương Bạch vẻ mặt cười gian liền biết tiểu cô nương này thù hắn vừa rồi dám đòi nàng báo đáp. Nhưng nếu không đùa giỡn thế thì chắc Hàn Như Liệt đã không biết bản thân trúng độc rồi.
"Tiểu tử thù dai. Ngươi muốn gì, chỉ cần có thể ta sẽ giúp ngươi."
"Ta từng nghe sư phụ ta nhắc đến một cái túi có thể chưa rất rất nhiều đồ. Ta là một tiểu hài tử, mà hài tử thì rất hay thích những thứ linh tinh. Ta muốn có một cái túi để đựng đồ. Hàn ca ca có thể kiếm nó cho ta chứ?"
Đông Phương Bạch cũng chỉ định trêu Hàn Như Liệt một tý thôi, ai ngờ hắn có thể đề nghị giúp nàng có được thứ mong muốn nên Đông Phương Bạch liền ám chỉ đến tui Càn Khôn.
"Ý ngươi là túi Càn Khôn chứ gì. Cho ngươi đấy."
Hàn Như Liệt nghe được đồ Đông Phương Bạch yêu cầu liền lấy túi Càn Khôn của bản thân quăng cho nàng. Đông Phương Bạch vẻ mặt hớn hở nâng niu nó như bảo vật làm Hàn Như Liệt cảm thấy nàng khá là đáng yêu. Trước đây Hàn Như Liệt từng gặp qua vô số mĩ nữ nhưng chưa bao giờ cảm thấy thích, Đông Phương Bạch khuôn mặt tuy không phải đẹp kiều diễm nhưng lại bầu bĩnh đáng yêu, hắn càng nhìn càng muốn đưa tay lên véo nhẹ.
"Ngươi tên gì?"
"Đông Phương Bạch." Đang xăm soi túi Càn Khôn không quan tâm xung quanh, Đông Phương Bạch trả lời cụt lũn. Moi hết đan dược bên trong ra quăng lên bàn, Đông Phương Bạch làm ra vẻ ta không hàm tài.
"Ta chỉ lấy túi, đan dược trả lại cho ngươi."
Hàn Như Liệt nhìn đống đan dược kia không có chỗ đựng liền kêu Hàn Dạ. Một người nam tử xuất hiện vào thu hết đống đan dược vào túi của hắn.
"Tiểu Bạch định khi nào thì giúp ta giải độc?" Hàn Như Liệt trưng ra vẻ mặt bỡn cợt nói. Đông Phương Bạch cũng không phải dạng vừa liền đáp lại.
"Liệt Nhi không cần vội, ta bây giờ phải lên núi hái thuốc trước chữa trị cho Mộ công tử Mộ gia."
Hàn Dạ bên cạnh nghe Đông Phương gọi Hàn Như Liệt là Liệt Nhi liền phụt cười. Hàn Như Liệt thấy thế liền lườm Hàn Dạ khiến hắn biết điều lui xuống.
"Ngươi đến Thanh Mộc viện ở Mộ gia đợi ta về hay là theo ta đi hái thuốc?"
"Tất nhiên là theo Tiểu Bạch nhà ta rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook