Ngạo Kiều Anh Lại Đây
-
Chương 21
Trong lòng Lăng Nhân vốn có chút khẩn trương, bị anh hỏi như vậy, tay chân luống cuống, sau khi ở phòng vệ sinh thay kính sát tròng, phản ứng khoa trương của Vương Gia Lâm ——
" Trời ạ! A Nhân! Tớ bị sắc đẹp của cậu chinh phục rồi! Từ hôm nay trở đi cậu chính là nữ thần của tớ!"
Chẳng lẽ... Anh cũng bị cô chinh phục? Trong lòng không khỏi có chút đắc ý, Lăng Nhân cúi đầu nhìn ngón tay: "Tớ câu dẫn cậu như thế nào?" Lục Thiệu Đông ôm tay, môi mỏng dương lên càng cao, hơi rũ tròng mắt tràn đầy thản nhiên, cũng như giọng anh vậy — —
"Từ khi bắt đầu, cậu vẫn luôn chớp mắt với tôi.”
“...”
“Cậu câu dẫn tôi như vậy, lòng tôi rất loạn.”
“..."
Lăng Nhân bị dáng vẻ nghiêm túc nói hươu nói vượn của anh làm cho ngơ ngác, trầm mặc mấy giây, nói: "Có thể là do chưa đeo kính áp tròng đúng, có chút không thoải mái, cho nên vẫn luôn chớp mắt." Nói xong nhắm mắt lại nhẹ nhàng mà nhu nhu, rồi mới ngẩng mặt cười với anh chớp chớp mắt: "Bây giờ thì tốt rồi."
Cái chớp mắt này thiếu chút nữa câu mất hồn của Lục Thiệu Đông đi. Anh ngây người vài giây, rồi mới có chút mất tự nhiên mà dời mắt đi, tầm mắt lượn quanh ở nơi xa, mới lại nhìn về phía cô: "Không thoải mái thì mang lại mắt kính, bộ dáng trước kia cũng được.”
“Vậy hiện tại thì sao?" — — Lời vừa hỏi ra Lăng Nhân liền hối hận. Hỏi trắng trợn như vậy, rõ ràng chính là muốn được khen mà. Quả nhiên — —
" Bây giờ là tiểu tiên nữ." Tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười, cũng không biết mấy phần thật mấy phần giả. Lăng Nhân ngượng ngùng mà hắc hắc hai tiếng, trong lúc nhất thời cảm thấy tay dài chân dài, không biết nên đặt ở đâu, vì thế giơ tay vén tóc mái trên trán, nhưng trên trán cũng không có tóc mái mà vén, tay cô ở không trung xấu hổ mà dừng mấy giây, cuối cùng chuyển qua chắn ánh nắng.
Lục Thiệu Đông lúc này mới nhận ra ánh mặt trời chói chang, anh nâng nâng cằm: "Về phòng học đi. Ở đây nắng gắt." Tuy rằng chưa có nhìn đủ, nhưng cũng không đành lòng để cô phơi nắng. Người trước mặt " Ừ " một tiếng liền đi. Cũng không đau lòng mà tiếp tục phơi nắng cùng anh.
Lục Thiệu Đông trong lòng thay chính mình ủy khuất một phen, lại nghĩ tới một chuyện: "Trước khi thi đã nói, tôi tiến lên một phòng thi, cậu liền đáp ứng tôi một chuyện."
Bước chân người phía trước hơi dừng: "... Ừ." Lục Thiệu Đông nghe giọng điệu của cô có chút không tình nguyện, cong miệng cười rộ lên: "Đừng sợ, tôi sẽ không ăn cậu đâu.”
“...”
“Cũng sẽ không ảnh hưởng cậu học tập.”
“..." Anh càng nói như thế, trong lòng Lăng Nhân càng cảm giác không yên lòng, vẫn luôn cảm thấy anh đang bất động thanh sắc mà đào hố cho cô. Giây tiếp theo —— “Sau này cùng tôi làm bài tập." Cứ như vậy. Lăng nhân quay đầu lại nhìn về phía anh, biểu tình có chút ngốc nghếch. "Cậu thoạt nhìn hình như rất thất vọng, Nếu không tôi đổi lại? Ví dụ như, đáp ứng cùng tôi... “
“Làm bài tập, khá tốt!” Lăng Nhân ngắt lời anh, đỏ mặt chạy chậm ra sân thể dục. Tuy rằng không biết phía sau câu " cùng tôi " của anh kia sẽ là cái gì, nhưng vừa nghe khẩu khí liền biết không có chuyện tốt. Lục Thiệu Đông cong khóe miệng xấu xa lên cười, cho đến khi bóng dáng trong mắt kia càng ngày càng xa, mới thu lại độ cong trên khóe miệng, xoay người đi về đường chạy.
Không phải nói kịch bản theo đuổi cô gái học giỏi đều bắt đầu từ làm bài tập sao? Anh tạm thời tin một lần. Chạy một lát, lại nghĩ tới bộ dáng chớp chớp mắt với anh vừa rồi của cô gái nhỏ — —
Có người chớp mắt thật sự sẽ phóng điện.... Chạy xong hai mươi vòng, một đám người đổ mồ hôi đầy đầu đi tới quầy bán đồ vặt, Lục Thiệu Đông từ trong túi tiền rút hai tấm Mao gia gia cho Vương Liên, để cho hắn mua đồ uống cho mọi người, coi như là khao thưởng.
Dù sao hôm nay chơi lớn như vậy. "Tôi hỏi cậu ít chuyện." Lục Thiệu Đông gọi Phó Kiêu Phong đến bên cạnh, vặn nắp coca trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, hỏi: "Nói với tôi chút, cậu trước kia thổ lộ với con gái như thế nào?" Phó Kiêu Phong vừa nghe lập tức liền vui vẻ: "Cậu rốt cuộc cũng tới thỉnh giáo tớ sao?”
“ Ừ, không phải nói thất bại là mẹ thành công sao? Tôi trước thu lượm kinh nghiệm thất bại của cậu, vì ngày sau thành công mà chuẩn bị.”
“..." Phó Kiêu Phong thiếu chút nữa không nhịn được mà phun một ngụm nước ngọt có ga ra: "Kinh nghiệm thất bại kia đó cũng là tài nguyên, há có thể nói cho liền cho? Cậu trước phát một bao lì xì wechat cho tớ đã."
Lục Thiệu Đông lanh lẹ ấn một cái, gửi đi bao tiền lì xì năm mao tiền, "Tôi bỏ vốn lớn mua kinh nghiệm, cậu tốt nhất cho nó chút giá trị." Phó Kiêu Phong lòng tràn đầy vui mừng mở bao lì xì: "..." Thật hối hận vì vừa rồi nhịn ngụm nước ngọt có ga kia xuống.
"Thật ra tớ cũng không có kinh nghiệm thực chiến gì, phần lớn đều xem phin Hàn, theo tớ thống kê, xác suất thành công cao nhất chính là giả chết, nếu cậu đủ tàn nhẫn, đâm tường hoặc nhảy lầu gì đó, đảm bảo tiểu tiên nữ lập tức không cậu không gả.”
“...”
“Không cần ngại kinh nghiệm không tốt, năm đồng tiền cũng chỉ có thể mua được loại trình độ này.”
“...”
“Chẳng qua nghiêm chỉnh mà nói, tớ đề nghị cậu hiện giờ vẫn tốn thêm chút tâm tư ngăn cản ong bướm lao về phía tiểu tiên nữ, ví dụ như cái tên đối diện đó."
Phó Kiêu Phong nói xong, tay chỉ tới phía trước, trò hay lên sân khấu. Lục Thiệu Đông nhìn theo hướng ngón tay Phó Kiêu Phong, quả nhiên thấy có một con ong mật không sợ chết nhào về phía tiểu tiên nữ của anh, lúc này cong khóe miệng lên cười nhạo một tiếng. Lợi hại. Mới biến thành tiểu tiên nữ mấy phút liền bắt đầu " trêu hoa ghẹo nguyệt "....
Trước khu dạy học. Lăng Nhân mới từ quầy bán đồ vặt mua đồ về, đã bị một nam sinh xa lạ ngăn cản. Cô đi sang hướng bên kia, hắn liền chặn hướng bên kia, qua lại mấy lần, Lăng Nhân có chút không kiên nhẫn.
"Bạn học, phiền nhường đường chút." Giọng cô mềm nhẹ, mặc dù ngữ khí không kiên nhẫn, nghe vào trong tai cũng mềm mại. Người đối diện không có nửa ý muốn nhượng bộ, chặn kín đường, giọng khinh bạc: "Người đẹp nhìn có chút lạ mắt, khối mấy? Khối mười sao?”
“Phiền cậu nhường đường một chút, tớ còn có tiết." Cô lần nữa nhấn mạnh. "Nói cho tôi tên của cậu, tôi sẽ để cho cậu đi." Mặc dù không cảm thấy người này lấy được tên cô sẽ từ bỏ ý đồ, nhưng Lăng Nhân vẫn không có biện pháp mở miệng: "Lăng Nhân.”
“ Lăng Nhân? Có chút quen tai." Nam sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vỗ đùi, nói: "Không phải hai ngày trước ở trên Tieba đó sao... Trong hình cũng không đẹp như vậy. Cậu lừa gạt tôi sao? Thành thật mà nói rốt cuộc tên cậu là gì?" Lăng Nhân nhíu mày, né người muốn đi, nam sinh lần nữa ngăn cô lại.
"Coi như cậu thật sự gọi Lăng Nhân, Tôi hỏi cậu, cậu có quan hệ gì với Lục Thiệu Đông?" Quan hệ gì? Cậu có quan hệ gì với Lục Thiệu Đông? Vấn đề này xoay vòng ở trong đầu Lăng Nhân mấy vòng, cứ thế theo dự đoán không tìm được câu trả lời. Đây là lần đầu tiên cô bị người hỏi như vậy, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc tự hỏi quan hệ của cô với anh. Bạn học? Hình như không chỉ vậy.
Bạn học thì nhiều, nhưng Lục Thiệu Đông chỉ có một, không thể thay thế. So với bạn học hơn một chút... Đang nghĩ đến xuất thần, người đang nghĩ trong lòng kia bỗng nhiên thình lình nhảy ra — —
"Chính là loại quan hệ cậu đang nghĩ đó." Giọng nói lạnh băng xưa nay chưa từng có. Lăng Nhân theo tiếng nói quay đầu lại, liếc mắt nhìn tới khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thiệu Đông đi tới, trên mặt anh không có quá nhiều biểu tình, nhưng khí thế hết sức dọa người, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
Lục Thiệu Đông chân dài một bước đứng ở phía sau Lăng Nhân, tầm mắt nhìn qua đỉnh đầu cô quét về phía " Ong mật " đối diện, trong con ngươi sâu không thấy đáy kết băng.
"Nói cho tôi tên cậu, tôi để cho cậu đi."
Nam sinh kia lúc này liền kinh sợ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, co cẳng liền muốn chạy, vừa quay người lại nhưng phát hiện phía sau mấy chục người xếp hàng xếp hàng. "Tôi khuyên cậu vẫn nên thành thật khai báo."
Vương Liên quơ quơ dây nước ngọt trong tay, ý nói: Cậu nếu không nói rõ ràng, tôi liền đánh xuống một chai. Lúc này nhóm giáo bá chậm một cước phát hiện tình huống bên này, cũng sôi nổi vây quanh lại, biết rõ là tên lưu manh cấp dưới đùa giỡn tiểu tiên nữ, toàn bộ ở trong lòng hô: Huynh đệ này xong đời rồi. Tiểu tiên nữ lúc vẫn còn là bốn mắt, chính là bảo bối đầu quả tim của Đông ca, ngay cả câu nặng lời cũng chưa nói.
Hôm nay biến thành tiểu tiên nữ, lại càng thêm bảo bối đấy, há có thể để người ngoài khi dễ? Tên côn đồ cũng ý thức được chuyện lớn không ổn, chân có chút đứng không yên, hắn vốn chỉ là miệng tiện, gặp được cô gái xinh đẹp liền muốn đùa giỡn hai câu, không nghĩ tới thế nhưng hôm nay đá phải ván sắt, hối hận vô cùng, hận không thể tự tát mình.
Hắn tuy rằng lăn lộn ở khối mười một, rất ít giao thiệp với người của khối mười hai, nhưng danh hiệu Lục Thiệu Đông đã sớm như sấm bên tai hắn. Lục Thiệu Đông sở dĩ nổi danh ở Nhất Trung, không chỉ có chỉ là bởi vì dáng dấp anh đẹp trai, chủ yếu hơn nguyên nhân là anh tàn nhẫn, làm chuyện lớn cũng không chớp mắt lấy một cái, đám người khối mười hai kia bị anh dọn dẹp ngoan ngoãn dễ bảo, không phải là không có đạo lý. Trước mắt đụng chạm đến Diêm Vương gia, cũng chỉ có thể chịu thiệt.
"Thật xin lỗi, em sai rồi." Tên côn đồ cúi đầu nhận sai. Lục Thiệu Đông không đáp lời, hiển nhiên đối với một câu đơn giản " thật xin lỗi, em sai rồi " cũng không vừa lòng. Diêm Vương gia không mở miệng, nhóm Hắc Bạch Vô Thường đương nhiên ngăn cản gắt gao lối thoát. Thân mình tên côn đồ bắt đầu run bần bật, nhưng vẫn cắn răng không dám nói tên ra. Sợ sau chuyện này Lục Thiệu Đông tức giận, lại tới tìm hắn trả thù. Hai bên giằng co.
Lúc này có không ít bạn học đi ngang qua bắt đầu dừng lại vây xem, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh. Lăng nhân không muốn làm chuyện thêm lớn, người không rõ chân tướng nói không chừng còn tưởng răng Lục Thiệu Đông khi dễ nhỏ yếu. Cô quay đầu lại kéo kéo góc áo anh, ngửa mặt nhìn anh. Chỉ một ánh mắt Lục Thiệu Đông liền biết cô gái nhỏ muốn một điều nhịn chín điều lành.
Cô không có ý kiến, anh tự nhiên cũng không ý kiến. Hừ lạnh một tiếng, anh nói với tên côn đồ: "Sau này tay chân sạch sẽ chút, đừng quấy rầy bạn học nữ học tập."
Tên côn đồ gật đầu như giã tỏi, chân mềm nhũn, té ngã lộn nhào mà tránh thoát. Lục Thiệu đông cũng lười nhìn, trực tiếp rũ mắt hỏi nhân nhi bên cạnh: "Không có việc gì chứ?”
“Không có.”
Lăng nhân lắc đầu, nói xong lại thêm một câu: "Cảm ơn cậu." Lục Thiệu đông nghe vậy gật đầu thật mạnh, một bộ " cậu nói rất có đạo lý ": "Cậu đúng thật phải cảm ơn tôi rồi. Tôi nhớ khoản này, ngày khác tìm cậu đòi.”
“..." Người này lúc nào thì trở nên thích so đo như vậy? Lăng Nhân buồn cười mím môi một cái, nhấc chân đi tới khu dạy học. Không nói lời nào chính là thầm chấp nhận?
Lục Thiệu Đông tâm tình tốt mà đi theo phía sau cô, vừa đi vừa nói: "Sau này cậu cứ học tập thật tốt, có tôi bảo vệ." Trong lồng ngực Lăng Nhân như có một dòng nước ấm trào lên, nơi nào đó sâu nhất trong đáy lòng, được ánh sáng chiếu tới, chiếu sáng cả buồng tim.
Cô cắn môi cố đè xuống nụ cười bên mép, thả chậm bước chân, chờ anh cùng cô sóng vai, mới cúi đầu nhìn bậc thang nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Khóe miệng Lục Thiệu Đông cong lên, hai tay đặt sau đầu, bước từng bước: "Chỉ nói cảm ơn thì không được nha." Âm cuối kéo đến thật dài, rõ ràng cố ý chọc cô. Lăng nhân cũng không tức giận, tính tình tốt hỏi: "Vậy cậu muốn như thế nào?”
“Để tôi suy nghĩ chút — —" Giọng Lục Thiệu Đông ngừng một lát, trong con ngươi đen nhánh nghiền ngẫm biến thành nghiêm túc, thật lâu, anh nghiêng đầu: "Gọi ca ca thì sao?" Lời nói sau khi ra khỏi miệng, anh càng xác định suy nghĩ của mình, nặng nề gật đầu.
Không sai, muốn nghe cô gọi ca ca. Tiếng " Đông ca " kia của cô gái nhỏ, thế nào cũng không nghe đủ. Lăng Nhân không ngờ tới anh sẽ nói ra yêu cầu này, gương mặt trắng nõn hồng nhạt một giây đồng hồ biến thành đỏ bừng. Đầu cô sắp cúi xuống nền đất, trầm mặc không lên tiếng bước lên mấy bậc thang, mới nhẹ giọng nói: "Không có gì đặc biệt.”
“……” Cô thật cho rằng anh đang thương lượng với cô hử! Lục Thiệu đông cong miệng cười rộ lên, hai tay đan chéo sau đầu chuyển tới lưng: "Vậy cậu nói xem, tôi hôm nay oai phong không?" Không muốn gọi ca ca, vậy không miễn cưỡng nữa. Nhưng dù sao cũng phải khen anh đôi câu chứ? "
Loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này, tôi lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên tôi làm. Dù sao cũng phải khen ngợi chứ?"" Anh không đứng đắn mà nói. "..."
Lăng Nhân vốn im lặng, bắt được một tầng ý khác trong lời nói của anh — — Cô là cô gái duy nhất được anh làm như vậy. Duy nhất. Nhận biết này vốn làm cho trong lòng tràn đầy ấm áp, nhiệt độ lại tăng thêm một lần. Lăng Nhân đưa hai tay ra sau lưng, mười đầu ngón tay quấn quít thành bánh quai chèo, hai người một trước một sau nhanh chóng đến cửa sau phòng học lớp chín, sau đó cô mới xoay người, nhón chân lên ở bên người anh nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nhanh chóng đi tới lớp học của mình. Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi anh, nhưng tâm cảnh lại hoàn toàn mới.
Lần trước lúc cô gọi anh, đem mình làm " Tiểu đệ ", lúc đó anh chẳng qua là đại lão, cũng không có khó khăn mở miệng như vậy. Mà lần này... Qua tâm... Lăng Nhân càng nghĩ càng không ngóc đầu lên được, trên mặt như có lửa đốt tới tai, trong lòng có cảm giác không nhận ra. Khẩn trương? Ngượng ngùng? Hay là — — ngọt ngào?
Lục Thiệu Đông ngốc tại chỗ ngây người nửa giây, sau đó cảm giác mình như bay lên trời cao. Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ phảng phất còn xoay quanh ở bên tai. Cô vừa rồi nói cái gì nhỉ? — —
Đông ca, cậu uy phong nhất. Tiếng nói ngọt ngào tan chảy lòng người còn chưa đủ, thế nào cũng phải ở bên tai anh thả tiên khí, làm cho anh thiếu chút nữa động " Chân khí ". Tối nay sợ rằng không ngủ được. Nhưng vì tiếng " Đông ca " này của cô gái nhỏ, không ngủ cũng đáng..
Ngày hôm sau, sau khi tan học, Lục Thiệu Đông đặt mấy đề thi ngoại ngữ số học lý hóa sinh vào trong cặp, rồi mới khóa kéo, cười đến xuân phong đắc ý. "Cậu rốt cuộc có cảm giác nguy cơ, học bá nghịch tập quyết định học tập cho giỏi sao?"
Phó Kiêu Phong nghiêng đầu trêu ghẹo nói. Lục Thiệu Đông quay đầu: "Cảm giác nguy cơ gì? Học bá gì? "Cái tên hạng nhất khối mười một đó, gọi là Triệu gì gì, không nhớ tên, dù sao chính là cái người này, muốn đọc diễn cảm thơ ở trong tiệc ngày kỷ niệm thành lập trường cùng tiểu tiển nữ. Chuyện này cậu không biết sao?" Trên mặt xuân phong nháy mắt biến mất hầu như không còn. "Cậu lặp lại lần nữa? Muốn làm cái gì?”
“Đọc diễn cảm thơ, trai gái hợp đôi, cùng tình ca đối xướng. Chuyện này truyền khắp trên Tieba, nghe nói ban đầu quyết định hai người khối mười cùng lên đài đọc diễn cảm, cái tên hạng nhất gì đó còn rất không vui, bây giờ đoán chừng vụng trộm vui vẻ..."
Phó Kiêu Phong lời còn chưa nói hết, người trước mặt đã mất dạng. Tâm tình anh giờ lòng như lửa đốt có thể hiểu được, nhưng mà — — Bây giờ còn đang giờ học mà! Thầy giáo trên bục giảng mặt đầy ngơ ngác: "Đến lúc đánh chuông tan lớp sao?"
Phó Kiêu Phong cười cười: "Hiệu trưởng tìm cậu ấy có chuyện, online chờ, rất gấp." Thầy giáo: "..."... Lớp trọng điểm. Trên bục giảng cô giáo đang chuẩn bị bài tập, Lăng Nhân đang chuyên tâm ghi chép, bỗng nhiên cảm giác có một ánh nhìn chăm chú mãnh liệt từ ngoài cửa sổ truyền tới.
Nghiêng đầu qua, quả nhiên có người. Cô lúc này chuyển qua một ánh mắt nghi vấn: Bây giờ đang là giờ học, cậu sao lại tới vậy? Không đợi người ngoài cửa sổ trả lời, tiếng cô giáo bỗng nhiên từ trên bục giảng truyền đến — —
"Bạn học nam bên ngoài kia, em tìm ai?"
" Trời ạ! A Nhân! Tớ bị sắc đẹp của cậu chinh phục rồi! Từ hôm nay trở đi cậu chính là nữ thần của tớ!"
Chẳng lẽ... Anh cũng bị cô chinh phục? Trong lòng không khỏi có chút đắc ý, Lăng Nhân cúi đầu nhìn ngón tay: "Tớ câu dẫn cậu như thế nào?" Lục Thiệu Đông ôm tay, môi mỏng dương lên càng cao, hơi rũ tròng mắt tràn đầy thản nhiên, cũng như giọng anh vậy — —
"Từ khi bắt đầu, cậu vẫn luôn chớp mắt với tôi.”
“...”
“Cậu câu dẫn tôi như vậy, lòng tôi rất loạn.”
“..."
Lăng Nhân bị dáng vẻ nghiêm túc nói hươu nói vượn của anh làm cho ngơ ngác, trầm mặc mấy giây, nói: "Có thể là do chưa đeo kính áp tròng đúng, có chút không thoải mái, cho nên vẫn luôn chớp mắt." Nói xong nhắm mắt lại nhẹ nhàng mà nhu nhu, rồi mới ngẩng mặt cười với anh chớp chớp mắt: "Bây giờ thì tốt rồi."
Cái chớp mắt này thiếu chút nữa câu mất hồn của Lục Thiệu Đông đi. Anh ngây người vài giây, rồi mới có chút mất tự nhiên mà dời mắt đi, tầm mắt lượn quanh ở nơi xa, mới lại nhìn về phía cô: "Không thoải mái thì mang lại mắt kính, bộ dáng trước kia cũng được.”
“Vậy hiện tại thì sao?" — — Lời vừa hỏi ra Lăng Nhân liền hối hận. Hỏi trắng trợn như vậy, rõ ràng chính là muốn được khen mà. Quả nhiên — —
" Bây giờ là tiểu tiên nữ." Tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười, cũng không biết mấy phần thật mấy phần giả. Lăng Nhân ngượng ngùng mà hắc hắc hai tiếng, trong lúc nhất thời cảm thấy tay dài chân dài, không biết nên đặt ở đâu, vì thế giơ tay vén tóc mái trên trán, nhưng trên trán cũng không có tóc mái mà vén, tay cô ở không trung xấu hổ mà dừng mấy giây, cuối cùng chuyển qua chắn ánh nắng.
Lục Thiệu Đông lúc này mới nhận ra ánh mặt trời chói chang, anh nâng nâng cằm: "Về phòng học đi. Ở đây nắng gắt." Tuy rằng chưa có nhìn đủ, nhưng cũng không đành lòng để cô phơi nắng. Người trước mặt " Ừ " một tiếng liền đi. Cũng không đau lòng mà tiếp tục phơi nắng cùng anh.
Lục Thiệu Đông trong lòng thay chính mình ủy khuất một phen, lại nghĩ tới một chuyện: "Trước khi thi đã nói, tôi tiến lên một phòng thi, cậu liền đáp ứng tôi một chuyện."
Bước chân người phía trước hơi dừng: "... Ừ." Lục Thiệu Đông nghe giọng điệu của cô có chút không tình nguyện, cong miệng cười rộ lên: "Đừng sợ, tôi sẽ không ăn cậu đâu.”
“...”
“Cũng sẽ không ảnh hưởng cậu học tập.”
“..." Anh càng nói như thế, trong lòng Lăng Nhân càng cảm giác không yên lòng, vẫn luôn cảm thấy anh đang bất động thanh sắc mà đào hố cho cô. Giây tiếp theo —— “Sau này cùng tôi làm bài tập." Cứ như vậy. Lăng nhân quay đầu lại nhìn về phía anh, biểu tình có chút ngốc nghếch. "Cậu thoạt nhìn hình như rất thất vọng, Nếu không tôi đổi lại? Ví dụ như, đáp ứng cùng tôi... “
“Làm bài tập, khá tốt!” Lăng Nhân ngắt lời anh, đỏ mặt chạy chậm ra sân thể dục. Tuy rằng không biết phía sau câu " cùng tôi " của anh kia sẽ là cái gì, nhưng vừa nghe khẩu khí liền biết không có chuyện tốt. Lục Thiệu Đông cong khóe miệng xấu xa lên cười, cho đến khi bóng dáng trong mắt kia càng ngày càng xa, mới thu lại độ cong trên khóe miệng, xoay người đi về đường chạy.
Không phải nói kịch bản theo đuổi cô gái học giỏi đều bắt đầu từ làm bài tập sao? Anh tạm thời tin một lần. Chạy một lát, lại nghĩ tới bộ dáng chớp chớp mắt với anh vừa rồi của cô gái nhỏ — —
Có người chớp mắt thật sự sẽ phóng điện.... Chạy xong hai mươi vòng, một đám người đổ mồ hôi đầy đầu đi tới quầy bán đồ vặt, Lục Thiệu Đông từ trong túi tiền rút hai tấm Mao gia gia cho Vương Liên, để cho hắn mua đồ uống cho mọi người, coi như là khao thưởng.
Dù sao hôm nay chơi lớn như vậy. "Tôi hỏi cậu ít chuyện." Lục Thiệu Đông gọi Phó Kiêu Phong đến bên cạnh, vặn nắp coca trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, hỏi: "Nói với tôi chút, cậu trước kia thổ lộ với con gái như thế nào?" Phó Kiêu Phong vừa nghe lập tức liền vui vẻ: "Cậu rốt cuộc cũng tới thỉnh giáo tớ sao?”
“ Ừ, không phải nói thất bại là mẹ thành công sao? Tôi trước thu lượm kinh nghiệm thất bại của cậu, vì ngày sau thành công mà chuẩn bị.”
“..." Phó Kiêu Phong thiếu chút nữa không nhịn được mà phun một ngụm nước ngọt có ga ra: "Kinh nghiệm thất bại kia đó cũng là tài nguyên, há có thể nói cho liền cho? Cậu trước phát một bao lì xì wechat cho tớ đã."
Lục Thiệu Đông lanh lẹ ấn một cái, gửi đi bao tiền lì xì năm mao tiền, "Tôi bỏ vốn lớn mua kinh nghiệm, cậu tốt nhất cho nó chút giá trị." Phó Kiêu Phong lòng tràn đầy vui mừng mở bao lì xì: "..." Thật hối hận vì vừa rồi nhịn ngụm nước ngọt có ga kia xuống.
"Thật ra tớ cũng không có kinh nghiệm thực chiến gì, phần lớn đều xem phin Hàn, theo tớ thống kê, xác suất thành công cao nhất chính là giả chết, nếu cậu đủ tàn nhẫn, đâm tường hoặc nhảy lầu gì đó, đảm bảo tiểu tiên nữ lập tức không cậu không gả.”
“...”
“Không cần ngại kinh nghiệm không tốt, năm đồng tiền cũng chỉ có thể mua được loại trình độ này.”
“...”
“Chẳng qua nghiêm chỉnh mà nói, tớ đề nghị cậu hiện giờ vẫn tốn thêm chút tâm tư ngăn cản ong bướm lao về phía tiểu tiên nữ, ví dụ như cái tên đối diện đó."
Phó Kiêu Phong nói xong, tay chỉ tới phía trước, trò hay lên sân khấu. Lục Thiệu Đông nhìn theo hướng ngón tay Phó Kiêu Phong, quả nhiên thấy có một con ong mật không sợ chết nhào về phía tiểu tiên nữ của anh, lúc này cong khóe miệng lên cười nhạo một tiếng. Lợi hại. Mới biến thành tiểu tiên nữ mấy phút liền bắt đầu " trêu hoa ghẹo nguyệt "....
Trước khu dạy học. Lăng Nhân mới từ quầy bán đồ vặt mua đồ về, đã bị một nam sinh xa lạ ngăn cản. Cô đi sang hướng bên kia, hắn liền chặn hướng bên kia, qua lại mấy lần, Lăng Nhân có chút không kiên nhẫn.
"Bạn học, phiền nhường đường chút." Giọng cô mềm nhẹ, mặc dù ngữ khí không kiên nhẫn, nghe vào trong tai cũng mềm mại. Người đối diện không có nửa ý muốn nhượng bộ, chặn kín đường, giọng khinh bạc: "Người đẹp nhìn có chút lạ mắt, khối mấy? Khối mười sao?”
“Phiền cậu nhường đường một chút, tớ còn có tiết." Cô lần nữa nhấn mạnh. "Nói cho tôi tên của cậu, tôi sẽ để cho cậu đi." Mặc dù không cảm thấy người này lấy được tên cô sẽ từ bỏ ý đồ, nhưng Lăng Nhân vẫn không có biện pháp mở miệng: "Lăng Nhân.”
“ Lăng Nhân? Có chút quen tai." Nam sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vỗ đùi, nói: "Không phải hai ngày trước ở trên Tieba đó sao... Trong hình cũng không đẹp như vậy. Cậu lừa gạt tôi sao? Thành thật mà nói rốt cuộc tên cậu là gì?" Lăng Nhân nhíu mày, né người muốn đi, nam sinh lần nữa ngăn cô lại.
"Coi như cậu thật sự gọi Lăng Nhân, Tôi hỏi cậu, cậu có quan hệ gì với Lục Thiệu Đông?" Quan hệ gì? Cậu có quan hệ gì với Lục Thiệu Đông? Vấn đề này xoay vòng ở trong đầu Lăng Nhân mấy vòng, cứ thế theo dự đoán không tìm được câu trả lời. Đây là lần đầu tiên cô bị người hỏi như vậy, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc tự hỏi quan hệ của cô với anh. Bạn học? Hình như không chỉ vậy.
Bạn học thì nhiều, nhưng Lục Thiệu Đông chỉ có một, không thể thay thế. So với bạn học hơn một chút... Đang nghĩ đến xuất thần, người đang nghĩ trong lòng kia bỗng nhiên thình lình nhảy ra — —
"Chính là loại quan hệ cậu đang nghĩ đó." Giọng nói lạnh băng xưa nay chưa từng có. Lăng Nhân theo tiếng nói quay đầu lại, liếc mắt nhìn tới khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thiệu Đông đi tới, trên mặt anh không có quá nhiều biểu tình, nhưng khí thế hết sức dọa người, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
Lục Thiệu Đông chân dài một bước đứng ở phía sau Lăng Nhân, tầm mắt nhìn qua đỉnh đầu cô quét về phía " Ong mật " đối diện, trong con ngươi sâu không thấy đáy kết băng.
"Nói cho tôi tên cậu, tôi để cho cậu đi."
Nam sinh kia lúc này liền kinh sợ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, co cẳng liền muốn chạy, vừa quay người lại nhưng phát hiện phía sau mấy chục người xếp hàng xếp hàng. "Tôi khuyên cậu vẫn nên thành thật khai báo."
Vương Liên quơ quơ dây nước ngọt trong tay, ý nói: Cậu nếu không nói rõ ràng, tôi liền đánh xuống một chai. Lúc này nhóm giáo bá chậm một cước phát hiện tình huống bên này, cũng sôi nổi vây quanh lại, biết rõ là tên lưu manh cấp dưới đùa giỡn tiểu tiên nữ, toàn bộ ở trong lòng hô: Huynh đệ này xong đời rồi. Tiểu tiên nữ lúc vẫn còn là bốn mắt, chính là bảo bối đầu quả tim của Đông ca, ngay cả câu nặng lời cũng chưa nói.
Hôm nay biến thành tiểu tiên nữ, lại càng thêm bảo bối đấy, há có thể để người ngoài khi dễ? Tên côn đồ cũng ý thức được chuyện lớn không ổn, chân có chút đứng không yên, hắn vốn chỉ là miệng tiện, gặp được cô gái xinh đẹp liền muốn đùa giỡn hai câu, không nghĩ tới thế nhưng hôm nay đá phải ván sắt, hối hận vô cùng, hận không thể tự tát mình.
Hắn tuy rằng lăn lộn ở khối mười một, rất ít giao thiệp với người của khối mười hai, nhưng danh hiệu Lục Thiệu Đông đã sớm như sấm bên tai hắn. Lục Thiệu Đông sở dĩ nổi danh ở Nhất Trung, không chỉ có chỉ là bởi vì dáng dấp anh đẹp trai, chủ yếu hơn nguyên nhân là anh tàn nhẫn, làm chuyện lớn cũng không chớp mắt lấy một cái, đám người khối mười hai kia bị anh dọn dẹp ngoan ngoãn dễ bảo, không phải là không có đạo lý. Trước mắt đụng chạm đến Diêm Vương gia, cũng chỉ có thể chịu thiệt.
"Thật xin lỗi, em sai rồi." Tên côn đồ cúi đầu nhận sai. Lục Thiệu Đông không đáp lời, hiển nhiên đối với một câu đơn giản " thật xin lỗi, em sai rồi " cũng không vừa lòng. Diêm Vương gia không mở miệng, nhóm Hắc Bạch Vô Thường đương nhiên ngăn cản gắt gao lối thoát. Thân mình tên côn đồ bắt đầu run bần bật, nhưng vẫn cắn răng không dám nói tên ra. Sợ sau chuyện này Lục Thiệu Đông tức giận, lại tới tìm hắn trả thù. Hai bên giằng co.
Lúc này có không ít bạn học đi ngang qua bắt đầu dừng lại vây xem, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh. Lăng nhân không muốn làm chuyện thêm lớn, người không rõ chân tướng nói không chừng còn tưởng răng Lục Thiệu Đông khi dễ nhỏ yếu. Cô quay đầu lại kéo kéo góc áo anh, ngửa mặt nhìn anh. Chỉ một ánh mắt Lục Thiệu Đông liền biết cô gái nhỏ muốn một điều nhịn chín điều lành.
Cô không có ý kiến, anh tự nhiên cũng không ý kiến. Hừ lạnh một tiếng, anh nói với tên côn đồ: "Sau này tay chân sạch sẽ chút, đừng quấy rầy bạn học nữ học tập."
Tên côn đồ gật đầu như giã tỏi, chân mềm nhũn, té ngã lộn nhào mà tránh thoát. Lục Thiệu đông cũng lười nhìn, trực tiếp rũ mắt hỏi nhân nhi bên cạnh: "Không có việc gì chứ?”
“Không có.”
Lăng nhân lắc đầu, nói xong lại thêm một câu: "Cảm ơn cậu." Lục Thiệu đông nghe vậy gật đầu thật mạnh, một bộ " cậu nói rất có đạo lý ": "Cậu đúng thật phải cảm ơn tôi rồi. Tôi nhớ khoản này, ngày khác tìm cậu đòi.”
“..." Người này lúc nào thì trở nên thích so đo như vậy? Lăng Nhân buồn cười mím môi một cái, nhấc chân đi tới khu dạy học. Không nói lời nào chính là thầm chấp nhận?
Lục Thiệu Đông tâm tình tốt mà đi theo phía sau cô, vừa đi vừa nói: "Sau này cậu cứ học tập thật tốt, có tôi bảo vệ." Trong lồng ngực Lăng Nhân như có một dòng nước ấm trào lên, nơi nào đó sâu nhất trong đáy lòng, được ánh sáng chiếu tới, chiếu sáng cả buồng tim.
Cô cắn môi cố đè xuống nụ cười bên mép, thả chậm bước chân, chờ anh cùng cô sóng vai, mới cúi đầu nhìn bậc thang nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Khóe miệng Lục Thiệu Đông cong lên, hai tay đặt sau đầu, bước từng bước: "Chỉ nói cảm ơn thì không được nha." Âm cuối kéo đến thật dài, rõ ràng cố ý chọc cô. Lăng nhân cũng không tức giận, tính tình tốt hỏi: "Vậy cậu muốn như thế nào?”
“Để tôi suy nghĩ chút — —" Giọng Lục Thiệu Đông ngừng một lát, trong con ngươi đen nhánh nghiền ngẫm biến thành nghiêm túc, thật lâu, anh nghiêng đầu: "Gọi ca ca thì sao?" Lời nói sau khi ra khỏi miệng, anh càng xác định suy nghĩ của mình, nặng nề gật đầu.
Không sai, muốn nghe cô gọi ca ca. Tiếng " Đông ca " kia của cô gái nhỏ, thế nào cũng không nghe đủ. Lăng Nhân không ngờ tới anh sẽ nói ra yêu cầu này, gương mặt trắng nõn hồng nhạt một giây đồng hồ biến thành đỏ bừng. Đầu cô sắp cúi xuống nền đất, trầm mặc không lên tiếng bước lên mấy bậc thang, mới nhẹ giọng nói: "Không có gì đặc biệt.”
“……” Cô thật cho rằng anh đang thương lượng với cô hử! Lục Thiệu đông cong miệng cười rộ lên, hai tay đan chéo sau đầu chuyển tới lưng: "Vậy cậu nói xem, tôi hôm nay oai phong không?" Không muốn gọi ca ca, vậy không miễn cưỡng nữa. Nhưng dù sao cũng phải khen anh đôi câu chứ? "
Loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này, tôi lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên tôi làm. Dù sao cũng phải khen ngợi chứ?"" Anh không đứng đắn mà nói. "..."
Lăng Nhân vốn im lặng, bắt được một tầng ý khác trong lời nói của anh — — Cô là cô gái duy nhất được anh làm như vậy. Duy nhất. Nhận biết này vốn làm cho trong lòng tràn đầy ấm áp, nhiệt độ lại tăng thêm một lần. Lăng Nhân đưa hai tay ra sau lưng, mười đầu ngón tay quấn quít thành bánh quai chèo, hai người một trước một sau nhanh chóng đến cửa sau phòng học lớp chín, sau đó cô mới xoay người, nhón chân lên ở bên người anh nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nhanh chóng đi tới lớp học của mình. Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi anh, nhưng tâm cảnh lại hoàn toàn mới.
Lần trước lúc cô gọi anh, đem mình làm " Tiểu đệ ", lúc đó anh chẳng qua là đại lão, cũng không có khó khăn mở miệng như vậy. Mà lần này... Qua tâm... Lăng Nhân càng nghĩ càng không ngóc đầu lên được, trên mặt như có lửa đốt tới tai, trong lòng có cảm giác không nhận ra. Khẩn trương? Ngượng ngùng? Hay là — — ngọt ngào?
Lục Thiệu Đông ngốc tại chỗ ngây người nửa giây, sau đó cảm giác mình như bay lên trời cao. Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ phảng phất còn xoay quanh ở bên tai. Cô vừa rồi nói cái gì nhỉ? — —
Đông ca, cậu uy phong nhất. Tiếng nói ngọt ngào tan chảy lòng người còn chưa đủ, thế nào cũng phải ở bên tai anh thả tiên khí, làm cho anh thiếu chút nữa động " Chân khí ". Tối nay sợ rằng không ngủ được. Nhưng vì tiếng " Đông ca " này của cô gái nhỏ, không ngủ cũng đáng..
Ngày hôm sau, sau khi tan học, Lục Thiệu Đông đặt mấy đề thi ngoại ngữ số học lý hóa sinh vào trong cặp, rồi mới khóa kéo, cười đến xuân phong đắc ý. "Cậu rốt cuộc có cảm giác nguy cơ, học bá nghịch tập quyết định học tập cho giỏi sao?"
Phó Kiêu Phong nghiêng đầu trêu ghẹo nói. Lục Thiệu Đông quay đầu: "Cảm giác nguy cơ gì? Học bá gì? "Cái tên hạng nhất khối mười một đó, gọi là Triệu gì gì, không nhớ tên, dù sao chính là cái người này, muốn đọc diễn cảm thơ ở trong tiệc ngày kỷ niệm thành lập trường cùng tiểu tiển nữ. Chuyện này cậu không biết sao?" Trên mặt xuân phong nháy mắt biến mất hầu như không còn. "Cậu lặp lại lần nữa? Muốn làm cái gì?”
“Đọc diễn cảm thơ, trai gái hợp đôi, cùng tình ca đối xướng. Chuyện này truyền khắp trên Tieba, nghe nói ban đầu quyết định hai người khối mười cùng lên đài đọc diễn cảm, cái tên hạng nhất gì đó còn rất không vui, bây giờ đoán chừng vụng trộm vui vẻ..."
Phó Kiêu Phong lời còn chưa nói hết, người trước mặt đã mất dạng. Tâm tình anh giờ lòng như lửa đốt có thể hiểu được, nhưng mà — — Bây giờ còn đang giờ học mà! Thầy giáo trên bục giảng mặt đầy ngơ ngác: "Đến lúc đánh chuông tan lớp sao?"
Phó Kiêu Phong cười cười: "Hiệu trưởng tìm cậu ấy có chuyện, online chờ, rất gấp." Thầy giáo: "..."... Lớp trọng điểm. Trên bục giảng cô giáo đang chuẩn bị bài tập, Lăng Nhân đang chuyên tâm ghi chép, bỗng nhiên cảm giác có một ánh nhìn chăm chú mãnh liệt từ ngoài cửa sổ truyền tới.
Nghiêng đầu qua, quả nhiên có người. Cô lúc này chuyển qua một ánh mắt nghi vấn: Bây giờ đang là giờ học, cậu sao lại tới vậy? Không đợi người ngoài cửa sổ trả lời, tiếng cô giáo bỗng nhiên từ trên bục giảng truyền đến — —
"Bạn học nam bên ngoài kia, em tìm ai?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook