Ngang Tàng (Tát Dã)
-
Chương 149: Phiên ngoại 4: Tốt nghiệp
"Cậu đã đến chưa?" – Tưởng Thừa vừa gọi điện thoại vừa cướp cái quạt giấy trong tay Triệu Kha, quạt về phía mặt mình – "Bây giờ bọn tôi phải đi chụp ảnh, bộ quần áo bó này khó chịu muốn chết."
"Còn 5 phút nữa là vào đến cổng trường" – Cố Phi cười nói – "Tôi vừa xem ảnh selfie của cậu thấy cũng tạm được mà, nhìn có vẻ không bị khó chịu."
"Nhìn thì không nhìn ra" – Tưởng Thừa kéo kéo bộ đồ thạc sĩ – "Bó chân lắm, lúc nãy Triệu Kha đi xuống tầng còn bị ngã một phát."
"Suýt nữa thì ngã." – Triệu Kha đính chính lại.
"Ừ thì suýt nữa." – Tưởng Thừa bổ sung thêm.
"Các cậu xuống tầng chờ tôi đi, tôi đến liền đây." – Cố Phi nói.
"Ok." – Tưởng Thừa đáp.
"Đói không?" – Cố Phi lại hỏi một câu – "Tôi mang chút đồ ăn cho cậu nhé?"
"Không đói, lúc nữa chụp xong thì đi tìm đồ ăn sau." – Tưởng Thừa nói.
"Được." – Cố Phi đáp.
Hôm nay coi như là hoàn toàn tốt nghiệp rồi, Tưởng Thừa nhìn từng bạn học cũng mặc giống cậu, rất nhiều bố mẹ và người nhà của các bạn học cũng tới, họ đều cười tươi như hoa.
Nhà Triệu Kha không có ai tới, chỉ có Trương Đan Đồng, đến cả Triệu Kình cũng không tới, nhà cậu ta là dòng dõi học bá nên không có cảm giác gì đối với cái bằng thạc sĩ này.
Tưởng Thừa cũng không có cảm giác mạnh mẽ gì đối với cái chuyện tốt nghiệp này, chỉ cảm thấy là cuối cùng cũng xong cái giai đoạn này, kiếp học trò hoàn toàn kết thúc, có thể tập trung toàn lực vào việc kiếm tiền.
Chính ra thì chuyện này mới khiến cậu càng phấn khởi.
"Kia là Cố Phi đúng không?" – Triệu Kha nhìn về phía cổng trường, hỏi.
"Ừ." – Tưởng Thừa vừa quay đầu vừa đáp, cậu cảm giác bây giờ cậu bắt tin của Cố Phi gần như toàn dựa vào cảm tính.
Cố Phi xách túi đồ chụp ảnh và đội một cái mũ bóng chày, hơn nửa mặt được che bởi vành nón, mặc quần thể thao với áo phông, nhìn qua không có tí cảm giác của nhiếp ảnh gia nào.
Chỉ thấy đẹp trai.
Tưởng Thừa vẫn luôn cảm thấy tư thế đi bộ của Cố Phi rất đẹp mắt, cái kiểu tùy ý thả lỏng nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy dáng đi khập khiễng hay lẻo khẻo.
Lúc Cố Phi đi tới cười với Tưởng Thừa: "Rất đẹp trai nha."
"Mọi người định lưu lại kỷ niệm ở mỗi góc của sân trường" – Tưởng Thừa nói "Cụ thể lưu lại thế nào tôi cũng không biết, cậu cứ chụp đi."
"Ừ" – Cố Phi cười, nhìn đám người sau lưng cậu "Chúc mừng các cậu tốt nghiệp."
"Khách khí với tụi tôi như vậy làm gì" – Trương Tề Tề nói – "Lúc nữa nhờ cậu chụp hình nhá."
"Cứ tùy ý sai tôi" – Cố Phi nói – “Dù sao thì mấy người trong ký túc xá các cậu từ cử nhân đến nghiên cứu sinh đều cùng nhau học, không dễ dàng gì.”
Trong trường có rất nhiều người chụp ảnh, ở chỗ cột mốc trường toàn là người, những địa điểm đặc biệt cũng thế, mấy người họ đi một vòng quanh trường để chụp.
Đầu tiên là thư viện, nơi này tính ra là chỗ quan trọng nhất mấy năm sống trong trường của Tưởng Thừa, hầu như là cứ mỗi khi Tưởng Thừa đang ngồi thì đều là ở thư viện.
"Các cậu là tới mở cuộc nghiên cứu và thảo luận à? Đứng chỉnh tề thì thôi cũng được, lại còn làm vẻ mặt nghiêm túc đến như thế..." – Cố Phi cầm máy ảnh nhìn đám người xếp thành một hàng đứng trước cửa thư viện.
Mấy người nhìn nhau qua lại, ngay lập tức cười vui vẻ, có lẽ thư viện là chỗ quá nghiêm túc nên biểu cảm mấy người họ ngay lập tức trở nên đầy trang trọng, dường như đang tiến vào trạng thái liều mạng trước kỳ thi.
Cố Phi nhân lúc họ đang cười mà chụp lấy mấy tấm.
Đến lúc từng người chụp một thì Tưởng Thừa lại đứng quay lưng lại.
"Cậu chắc chứ?" – Cố Phi nhìn cậu.
"Ừ" – Tưởng Thừa quay lại gật đầu với Cố Phi – "Chính cái tư thế này càng có thể biểu lộ được cảm xúc của tôi."
"Ừm." – Cố Phi quỳ chân sau xuống đất, hạ máy ảnh xuống thấp, nhìn Tưởng Thừa trên màn ảnh đang quay lưng về phía ống kính, chống nạnh ngẩn đầu nhìn hai chữ "Thư viện".
Cái tư thế này chụp kiểu gì cũng có vẻ ngu ngu, dù khí chất của Tưởng Thừa cực tốt, sau gáy cũng lộ ra dáng vẻ đẹp trai soái ca nhưng cũng khó mà chụp đẹp được.
Muốn chụp cái chân dài thì lại bị quần áo thạc sĩ che mất rồi nên không chụp được.
Cố Phi chỉ có thể cố hết sức chụp sao cho cảnh vật có cảm giác bị đè nén mạnh mẽ một chút, để Tưởng Thừa nhìn qua giống như đang đứng giữa ranh giới của trời đất, khi cậu bước vào thư viện sẽ trở thành một người bách chiến bách thắng.
"*** má" – Tưởng Thừa nhìn ảnh chụp – "Cái ảnh này cậu edit một chút để cảm giác như là tôi sắp cưỡi rồng bay lên."
"Được, lúc về tôi chỉnh sửa giúp cậu." – Cố Phi nhìn cậu một cái – "Nói thật, Thừa ca."
"Ừ?" – Tưởng Thừa đáp.
"Cậu đội cái mũ này xấu vờ lờ." – Cố Phi nói.
"Cút đi!" – Tưởng Thừa trợn mắt nhìn cậu, nghĩ nghĩ một lúc lại cười vui vẻ – "Có thật không? Thế thì ảnh xấu cũng không trách tôi được."
"Đúng thế, trách cái mũ ấy, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy với giá trị nhan sắc của cậu mà không cứu được trang phục đấy" – Cố Phi giơ máy ảnh lùi lại mấy bước – "Chụp phát ảnh đặc tả nào."
"Hai cậu" – Lỗ Thực ở bên cạnh thở dài – "Là cặp ngọt phát ngấy nhất tôi từng gặp."
"Lại đây" – Tưởng Thừa cười cười, Lỗ Thực đã thất tình được nửa năm, vẫn rất khó để có thể vượt qua, Tưởng Thừa đi tới vỗ vai cậu ta – "Đi nào, tiếp theo đi đến chỗ nào?"
"Canteen?" – Triệu Kha hỏi.
Mọi người nhao nhao đồng ý rồi nhanh chóng đổi địa điểm.
“Chúng ta thiếu sáng tạo ghê” – Trương Tề Tề vừa đi vừa nói – “Chốc nữa vòng lại ký túc xá chụp vòng nữa rồi tới phòng học, mấy năm nay chúng ta nhìn chán ngấy mấy chỗ này rồi.”
“Nói thì nói là chán” – Triệu Kha nói – “Sau này cũng không biết còn cơ hội quay lại hay không, mà dù có quay lại, cảm giác cũng không giống nữa.”
“Đúng thế.” – Tưởng Thừa vươn vai duỗi eo.
Lúc tốt nghiệp đại học cảm giác đó cũng không rõ ràng lắm, suy cho cùng đây vẫn là khuôn viên quen thuộc, lên lớp ăn cơm học hành ngủ nghê thì bên cạnh vẫn là những con người quen thuộc.
Cho dù là tốt nghiệp cấp ba hay đại học, hoàn cảnh dù mới nhưng vẫn là ở sân trường, sân trường nhỏ hay lớn mà thôi.
Thế nhưng bây giờ bọn họ đã kết thúc đời sống học sinh, phải đối mặt với một trang mới của cuộc đời, trải qua những thứ mới, thay đổi, thích nghi từng chút một.
Có một ngày nhìn lại, những thứ mà bạn “nhìn phát ngấy đó” đều trở nên thật xúc động.
Cố Phi bê máy ảnh đi phía sau họ, thi thoảng chụp vài tấm, trạng thái tự nhiên như thế này chụp rất đẹp.
Ánh nắng rực rỡ, sân trường sạch sẽ mát mẻ, một đám học bá vừa đi vừa nói cười.
Cố Phi không biết bây giờ Tưởng Thừa nghĩ gì trong lòng, nhưng cậu đang nghĩ ngợi rất nhiều, trong chốc lát cậu còn không thể sắp xếp được những dòng suy nghĩ.
Năm đó Cố Phi cùng Tưởng Thừa vào trường này, cậu chưa hề nghĩ tới, lại càng không hề nghĩ đến rằng sẽ có một ngày mình sẽ bê máy ảnh, chụp lại từng tí vào giây phút Tưởng Thừa tốt nghiệp.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Thừa, Cố Phi thế nào cũng sẽ không ngờ tới rằng cuộc đời cậu sẽ vì thiếu niên nhìn qua có vẻ nóng nảy ngây thơ này mà phát sinh ra thay đổi lớn đến thế.
Cậu đã học đại học, đã làm giáo viên vài năm, đưa theo Cố Miểu cùng máy ảnh tới bên cạnh Tưởng Thừa, sống ở thành phố mà trước kia cậu chưa từng mong đợi sẽ đi tới mà có một phần hy vọng nơi đây sẽ thuộc về chính mình.
Mà sau khi đã trải qua nhiều sự việc không ngờ tới như vậy, hai người họ vẫn yêu nhau.
Chụp hơn ba tiếng, tính ra cũng khá nhanh vì có rất nhiều người, lúc chụp xong, thay đồ thu dọn xong xuôi đi về phía cổng trường, Tưởng Thừa thở dài: “May mà phòng chúng ta toàn là nam, chứ mà là nữ chắc phải chụp đến đêm mất.”
“Chắc không đến nỗi đấy chứ.” – Cố Phi nói.
“Cậu nhìn mấy bạn gái kia kìa” – Tưởng Thừa nháy mắt ra hiệu – “Lúc chúng ta đi thư viện thì bọn họ đang chụp trên đá.”
“A.” – Cố Phi nhìn sang, trong lúc họ nhìn qua thì mấy bạn nữ đang chụp ảnh đã nhấc gậy tự sướng thay đổi rất nhiều pose, biểu cảm một cách khá ăn ý.
“Ba tiếng rồi” – Tưởng Thừa nói – “Vẫn còn ở nguyên đây.”
“Có khi họ chụp một vòng xong quay lại rồi.” – Cố Phi nói.
“Có lẽ vậy” – Tưởng Thừa nhìn dãy nhà bên cạnh, dừng bước – “Tôi cũng chụp thêm hai tấm nữa, mấy phòng học này chính là thanh xuân của tôi.”
Lần này Tưởng Thừa không tạo dáng gì mà chỉ tùy ý đứng trước tòa nhà.
Cố Phi chụp xong vẫn giơ máy ảnh nhìn cậu.
“Sao thế?” – Tưởng Thừa đi tới trước mặt Cố Phi.
“Cậu biết không?” – Một lát sau Cố Phi mới buông máy ảnh xuống, cúi đầu lật ảnh – “Tôi có thói quen lúc xem ảnh, những bức ảnh của cậu và Cố Miểu từ nhiều năm trước tôi vẫn thường xuyên xem.
“Ừ tôi biết mà” – Tưởng Thừa cười cười – “Lúc xem thì cả đêm cũng không ra khỏi ổ.”
“Có những lúc mặt đối mặt cảm giác không rõ ràng” – Cố Phi tắt máy, bỏ vào bao ngước mắt nhìn Tưởng Thừa – “Thì xem ảnh sẽ nhìn ra sự thay đổi của một người, từ tấm đầu tiên đến tấm cuối cùng, mỗi ngày, mỗi giai đoạn đều sẽ có sự biến đổi, ánh mắt là rõ ràng nhất.”
“À” – Tưởng Thừa nháy mắt một cái, đổi sang giọng điệu ông cụ non – “Ánh mắt tôi…Có phải dần trở nên trong sáng…”
“Đúng thế.” – Cố Phi thuận tay gõ đầu cậu.
Tưởng Thừa ôm đầu: “Tôi nói cho cậu biết, nhịn cậu bao năm rồi, cứ giơ tay là gõ đầu tôi, cậu có sửa không hả?”
“Không sửa thì cậu làm gì được tôi?” – Cố Phi xoay người đi về phía cổng trường.
Tưởng Thừa đi theo, xoa đầu: “Thì cũng có làm được gì cậu đâu.”
“Thế còn đòi tôi sửa?” – Cố Phi nói.
“…Sự thay đổi của cậu thật ra không nhìn ảnh tôi cũng thấy được” – Tưởng Thừa nói – “Kiêu, càng ngày càng kiêu.”
“Học cậu đó” – Cố Phi vừa nói vừa móc điện thoại đang reo ra – “Lưu Phàm…có thể là tiễn khách rồi, bảo mai hẹn gặp.”
“Bảo cậu ta đến nhà ăn lẩu” – Tưởng Thừa nói – “Mua nhiều thịt thế không ai ăn giúp tôi sợ là để lâu thì mất tươi.”
“Ừ” – Cố Phi nhận điện thoại – “Alo.”
Cố Phi có mấy người bạn thì Lưu Phàm là người ở gần nhà chạy dự án mỗi tháng đều phải qua một lần tới là phải ăn bữa cơm mới đi, gần đây còn muốn kéo Lý Viêm tự mở công ti nhưng mà Lý Viêm vẫn không hứng thú.
“Lại kêu ca là Lý Viêm không muốn làm cùng cậu ta” – Cố Phi cúp điện thoại.
“Vì sao nhất quyết phải kéo Lý Viêm” – Tưởng Thừa cười – “Lý Viêm thích làm tóc cho người ta… À giờ là làm lông cho động vật, cậu ta hình như không thích chuyện buôn bán.”
“Ừ” – Cố Phi gật đầu – “Giờ đưa Thừa ca qua đó thì cũng không ai tỉa lông cho Thừa ca nữa.”
“Cố Phi tui cảnh cáo cậu lần cuối” – Tưởng Thừa nhìn cậu – “Em gái cậu bảo con mèo mập đó bây giờ tên là Nhục Nhục (Thịt Thịt).”
“Gọi quen rồi” – Cố Phi gật đầu thành khẩn nói – “Tôi sẽ sửa.”
“Gọi quen gì mà gọi quen” – Tưởng Thừa nói – “Gọi Nhục Nhục cả năm rồi, diễn xuất của cậu càng ngày càng deep, sắp không lộ ra là diễn nữa rồi.”
“Tôi yêu cậu” – Cố Phi xáp lại bên tai cậu nói khẽ, Tưởng Thừa khựng lại không biết là do Cố Phi xáp lại quá gần hay là vì giọng Cố Phi nghe gần rất ư là mê người, hoặc là chỉ vì ở trên con đường này…
Thực ra là vì Cố Phi bình thường không nói ra ba chữ này, mặc dù ba chữ này luôn ở đáy lòng, tựa như cây cổ thụ đâm rễ trong lòng nhưng mà tính cách của hai người đều là người không dễ nói ra miệng ba từ đó, đã bao nhiêu năm hai người cộng lại nói ba chữ đó chưa được mười lần mỗi lần nghe thấy đều làm Tưởng Thừa tim đập rộn ràng.
Cậu quay đầu nhìn Cố Phi.
“Cậu nhìn xem” – Cố Phi nói – “Đây có phải có dấu vết của diễn không?”
“Đồ hâm.” – Tưởng Thừa cười nói.
“Từ trong lòng đấy” – Cố Phi nói – “Không cần diễn xuất.”
“Bao tuổi rồi?” – Tưởng Thừa nói – “Cố Miểu còn chín chắn hơn cậu.”
“Tôi chín chắn quá sớm” – Cố Phỉ cười khoác tay vào vai Tưởng Thừa – “Nên giờ tôi còn đang phản lão hoàn đồng.”
“Có giỏi thì cậu phản lão cho người khác nhìn xem” – Tưởng Thừa nói – “Bề ngoài cậu lúc nào cũng như là thanh niên tử tế chín chắn, tôi mà không nom cậu lớn chắc tôi cũng tin.”
Cố Phi cười mãi.
Hai ngày nay trường học không có việc nhưng mà việc khác thì lại rất nhiều.
Ăn xong cơm hai người ngồi trên sofa, Tưởng Thừa sau khi viết xong “Cố Bá Thiên thức tỉnh” thì luôn có thói quen viết nhật ký.
“Nhị Miểu bắt đầu tập huấn vào thứ 3 đúng không?” – Cậu ngồi khoanh chân mở laptop.
“Ừ, buổi chiều tôi đã gọi cho thầy Tần ngày mai chúng ta ghé qua.” – Cố Phi cũng cầm laptop gửi ảnh vừa nói vừa xem – “Cậu nên cắt tóc đi, xén tóc xén lông mày.”
“Tôi còn định đợi lúc Lý Viêm tới cắt.” – Tưởng Thừa nhìn vào trong laptop, tóc hơi dài thật.
“Hai chúng ta với Cố Miểu, có lẽ là ba cái đầu duy nhất được cậu ta cắt tóc cho” – Cố Phi nói – “Nhưng mà cậu ta cuối tháng mới có thời gian, Phan Trí mở buôn bán, cậu ta qua chơi.”
“Không phải chứ, cậu có thể đừng lúc nào nói chuyện cũng như là phim kinh dị được không” – Tưởng Thừa cười – “Nghe mà tôi lạnh cả gáy.”
“Cừu Múp phải xén lông hả?” – Cố Phi cười nói – “Hứa Hành Chi nói Lý Viêm tỉa lông cho Cừu Múp cũng đẹp lắm, cắt xong Cừu Múp chụp ảnh không nổi nóng nữa.”
“Hỏi thử” – Tưởng Thừa nói – “Nói tới cái này thì không phải Hứa Hành Chi có nói nếu như Lý Viêm thích làm đẹp cho thú cưng thì anh ta có thể giúp sao, anh ta quen một đám sen còn gì.”
“Không biết, Lý Viêm muốn suy nghĩ, đừng thấy cậu ta lúc nào cũng hâm mộ chúng ta được ra khỏi xưởng thép, nếu thật kêu cậu ta ra khỏi đó” – Cố Phi ngửa đầu tựa vào Tưởng Thừa – “Cậu ta đâu thể dứt khoát như thế.”
“Hoàn cảnh chúng ta và cậu ta khác nhau” – Tưởng Thừa nói – “Cậu ta lớn lên ở đó, gia đình cũng tốt, không nỡ rời đi, Lưu Phàm suốt ngày chạy ở bên ngoài cũng không muốn rời khỏi xưởng thép đấy thôi.”
“Ừ” – Cố Phi quay đầu lại nhìn – “Nếu như không có cậu chắc tôi cũng gần giống thế cũng không vào nổi đại học, đại khái là muốn buôn bán tốt ở cái tiệm đó là được.”
Tưởng Thùa cười cười, quay đầu hôn lên miệng cậu.
“Cậu thứ hai qua chỗ công ty giám đốc Vượng nhập chức đúng nhỉ?” – Cố Phi hỏi.
“Ừ” – Tưởng Thừa gật đầu, ấn ấn trên laptop – “Tôi phát hiện mà mấy đợt này bận quá, phải quen với công việc còn xã giao đọc tài liệu, kèo dịch trước nhận còn chưa làm được một tí nào.”
“Nếu đi làm rồi thì đừng nhận dịch nữa” – Cố Phi nói – “Mệt lắm, bận không chịu nổi.”
“Xem tình hình đã, lúc nào tôi cũng dựa vào đi dịch nâng cao tiếng Anh” – Tưởng Thừa nghĩ rồi tặc một tiếng – “Nhiều tiền, tôi cũng không nỡ bỏ.”
“Ài!” – Cố Phi ôm laptop đổ người trên sofa – “Thẻ tôi đưa cậu rồi, cậu có thế bớt mê tiền một chút không.”
Cố Miểu nãy giờ ngồi trên mặt đất xem tivi quay lại: “Mê tiền.”
“Đúng, nói hay lắm” – Cố Phi lặp tức giơ ngón trỏ, hiện giờ Cố Miểu bắt đầu từ từ học những từ vựng mà chưa từng gặp qua, Hứa Hành Chi dạy Cố Phi chỉ cần như vậy sẽ tuyên dương con bé, cổ vũ con bé nói lại – “Nhị Miểu, nói hay lắm nói lại lần nữa được không?
“Mê tiền.” – Cố Miểu nhìn Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa mắt đối mặt với con bé mấy giây rồi bườn cười: “Tôi không khen nổi.”
“Nhanh lên.” – Cố Phi đá cậu một chút.
“Giỏi ghê, Nhị Miểu nói hay lắm.” – Tưởng Thừa nói.
“Mê tiền.” – Cố Miểu.
“Ừ, tôi mê tiền.” – Tưởng Thừa cúi đầu.
Cố Phi đến chưa tới một năm, học theo một editor ở trong studio của ông ta, cũng tranh thủ tự mình học chụp ảnh, hiện giờ thu nhập cũng không đến nỗi tốt mấy, nhưng mỗi lần Tưởng Thừa kiểm tra thẻ của cậu ta, con số trong thẻ lại thay đổi.
Cuộc sống càng ngày càng tốt, ít nhất là Cố Miểu đã không cần tốn một khoản tiền lớn nữa, Cố Phi có thu nhập cố định, công việc bán thời gian của cậu cũng không chỉ là một chút tiền gia sư nữa, hiện giờ lại sắp có thể chính thức làm viêc.
“Thừa ca” – Cố Phi ngáp một cái – “Mì 800 tệ và thịt 200 tệ của cậu bao giờ mời tôi ăn.”
“Lúc sinh nhật năm nay đi” – Tưởng Thừa nói – “Tôi đã tìm được chỗ rồi.”
“Ở đâu?” – Cố Phi hỏi – “Còn có cửa hàng không cần mặt mũi đến thế à?”
“Là cái quán mì thịt cừu ở đối diện khu mình ý.” – Tưởng Thừa nói.
“Đối diện?” – Cố Phi trừng mắt – “Mì thịt cừu của họ chỉ có 23 tệ một bát, còn kèm cả rau thơm, thêm thịt thì cũng chỉ 8 tệ.”
“Đúng thế.” – Tưởng Thừa gật đầu.
“Tôi nhớ trước đó cậu nói là 800 tệ tiền mì, 200 tệ tiền thịt mà.” – Cố Phi nhắc nhở cậu.
“Lần trước” – Tưởng Thừa quay đầu nhìn cậu – “Lúc đi ăn mì làm một cái thẻ nạp 1000 tệ rồi, dùng 800 tệ mua mì, 200 tệ thêm thịt.”
“Ồ” – Cố Phi trợn mắt nhìn cậu ta mất 10s mới buồn cười – “Tôi phục cậu rồi đấy.”
“Thế thì phải làm sao, mì thịt nhà bọn họ ăn rất ngon” – Tưởng Thừa nói – “Đúng rồi, ông chủ bảo là “Tôi là lần đầu tiên thấy người không sợ bị cầm tiền chạy mất mà nạp nhiều tiền như thế, còn có tặng kèm một bát mì, một cốc sữa đậu nành, cậu thấy thế nào?””
“Thừa ca giỏi nhất.” – Cố Phi vừa cười vừa vỗ tay.
“Biết là tốt” – Tưởng Thừa gật đầu tiếp tục nhìn laptop – “Đang rảnh thì cậu nghĩ xem lúc Phan Trí khai trương tặng gì mới tốt, cậu khéo tay chọn quà lắm.”
“Để tôi nghĩ” – Cố Phi nói – “Bà chủ Tiêu có thật sự định tặng Phan Trí tượng đồng à? Hôm đó lúc cô ấy nói thì không giống như đang đùa lắm.”
Bà chủ Tiêu là bà chủ bất đắc dĩ, nghề tay trái mở tiệm café, nghề chính là làm tượng đồng, Phan Trí đã chính thức theo đuổi người ta được một năm rưỡi rồi, gầy đi mấy cân thịt mà vẫn chưa thành công.
“Cảm giác khá thật” – Tưởng Thừa nói – “Tôi cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý Phan Trí.”
“Thế thì chúng ta có phải chuẩn bị trước banner không?” – Cố Phi nghiêm túc ngồi dậy – “Ghi là ‘Cảm ơn Tiêu mỹ nữ vì dân trừ hại’.”
“Ừ, nên chuẩn bị đó, ngày này cuối cùng cũng sắp tới rồi” – Tưởng Thừa cũng nghiêm túc, nói xong, nghĩ đi nghĩ lại rồi chặc lưỡi một tiếng – “Nghĩ chuyện của người khác thì hăng như vậy, quà sinh nhật của tôi thì không thể để ý chút nào thế? Bánh sinh nhật năm ngoái tốn mấy miếng thịt nướng, mấy bó hoa giả, tôi là nhìn mấy miếng thịt nên mới không tính toán với cậu đấy.”
“Lúc sinh nhật về xưởng thép với tôi đi.” – Cố Phi nói.
“Hả?” – Tưởng Thừa sửng sốt – “Đi về á?”
“Được không?” – Cố Phi hỏi.
“Được chứ” – Tưởng Thừa nói – “Chọn lúc cuối tuần về là được…Quà ở xưởng thép à.”
“Đúng rồi.” – Cố Phi cười một tiếng.
"Còn 5 phút nữa là vào đến cổng trường" – Cố Phi cười nói – "Tôi vừa xem ảnh selfie của cậu thấy cũng tạm được mà, nhìn có vẻ không bị khó chịu."
"Nhìn thì không nhìn ra" – Tưởng Thừa kéo kéo bộ đồ thạc sĩ – "Bó chân lắm, lúc nãy Triệu Kha đi xuống tầng còn bị ngã một phát."
"Suýt nữa thì ngã." – Triệu Kha đính chính lại.
"Ừ thì suýt nữa." – Tưởng Thừa bổ sung thêm.
"Các cậu xuống tầng chờ tôi đi, tôi đến liền đây." – Cố Phi nói.
"Ok." – Tưởng Thừa đáp.
"Đói không?" – Cố Phi lại hỏi một câu – "Tôi mang chút đồ ăn cho cậu nhé?"
"Không đói, lúc nữa chụp xong thì đi tìm đồ ăn sau." – Tưởng Thừa nói.
"Được." – Cố Phi đáp.
Hôm nay coi như là hoàn toàn tốt nghiệp rồi, Tưởng Thừa nhìn từng bạn học cũng mặc giống cậu, rất nhiều bố mẹ và người nhà của các bạn học cũng tới, họ đều cười tươi như hoa.
Nhà Triệu Kha không có ai tới, chỉ có Trương Đan Đồng, đến cả Triệu Kình cũng không tới, nhà cậu ta là dòng dõi học bá nên không có cảm giác gì đối với cái bằng thạc sĩ này.
Tưởng Thừa cũng không có cảm giác mạnh mẽ gì đối với cái chuyện tốt nghiệp này, chỉ cảm thấy là cuối cùng cũng xong cái giai đoạn này, kiếp học trò hoàn toàn kết thúc, có thể tập trung toàn lực vào việc kiếm tiền.
Chính ra thì chuyện này mới khiến cậu càng phấn khởi.
"Kia là Cố Phi đúng không?" – Triệu Kha nhìn về phía cổng trường, hỏi.
"Ừ." – Tưởng Thừa vừa quay đầu vừa đáp, cậu cảm giác bây giờ cậu bắt tin của Cố Phi gần như toàn dựa vào cảm tính.
Cố Phi xách túi đồ chụp ảnh và đội một cái mũ bóng chày, hơn nửa mặt được che bởi vành nón, mặc quần thể thao với áo phông, nhìn qua không có tí cảm giác của nhiếp ảnh gia nào.
Chỉ thấy đẹp trai.
Tưởng Thừa vẫn luôn cảm thấy tư thế đi bộ của Cố Phi rất đẹp mắt, cái kiểu tùy ý thả lỏng nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy dáng đi khập khiễng hay lẻo khẻo.
Lúc Cố Phi đi tới cười với Tưởng Thừa: "Rất đẹp trai nha."
"Mọi người định lưu lại kỷ niệm ở mỗi góc của sân trường" – Tưởng Thừa nói "Cụ thể lưu lại thế nào tôi cũng không biết, cậu cứ chụp đi."
"Ừ" – Cố Phi cười, nhìn đám người sau lưng cậu "Chúc mừng các cậu tốt nghiệp."
"Khách khí với tụi tôi như vậy làm gì" – Trương Tề Tề nói – "Lúc nữa nhờ cậu chụp hình nhá."
"Cứ tùy ý sai tôi" – Cố Phi nói – “Dù sao thì mấy người trong ký túc xá các cậu từ cử nhân đến nghiên cứu sinh đều cùng nhau học, không dễ dàng gì.”
Trong trường có rất nhiều người chụp ảnh, ở chỗ cột mốc trường toàn là người, những địa điểm đặc biệt cũng thế, mấy người họ đi một vòng quanh trường để chụp.
Đầu tiên là thư viện, nơi này tính ra là chỗ quan trọng nhất mấy năm sống trong trường của Tưởng Thừa, hầu như là cứ mỗi khi Tưởng Thừa đang ngồi thì đều là ở thư viện.
"Các cậu là tới mở cuộc nghiên cứu và thảo luận à? Đứng chỉnh tề thì thôi cũng được, lại còn làm vẻ mặt nghiêm túc đến như thế..." – Cố Phi cầm máy ảnh nhìn đám người xếp thành một hàng đứng trước cửa thư viện.
Mấy người nhìn nhau qua lại, ngay lập tức cười vui vẻ, có lẽ thư viện là chỗ quá nghiêm túc nên biểu cảm mấy người họ ngay lập tức trở nên đầy trang trọng, dường như đang tiến vào trạng thái liều mạng trước kỳ thi.
Cố Phi nhân lúc họ đang cười mà chụp lấy mấy tấm.
Đến lúc từng người chụp một thì Tưởng Thừa lại đứng quay lưng lại.
"Cậu chắc chứ?" – Cố Phi nhìn cậu.
"Ừ" – Tưởng Thừa quay lại gật đầu với Cố Phi – "Chính cái tư thế này càng có thể biểu lộ được cảm xúc của tôi."
"Ừm." – Cố Phi quỳ chân sau xuống đất, hạ máy ảnh xuống thấp, nhìn Tưởng Thừa trên màn ảnh đang quay lưng về phía ống kính, chống nạnh ngẩn đầu nhìn hai chữ "Thư viện".
Cái tư thế này chụp kiểu gì cũng có vẻ ngu ngu, dù khí chất của Tưởng Thừa cực tốt, sau gáy cũng lộ ra dáng vẻ đẹp trai soái ca nhưng cũng khó mà chụp đẹp được.
Muốn chụp cái chân dài thì lại bị quần áo thạc sĩ che mất rồi nên không chụp được.
Cố Phi chỉ có thể cố hết sức chụp sao cho cảnh vật có cảm giác bị đè nén mạnh mẽ một chút, để Tưởng Thừa nhìn qua giống như đang đứng giữa ranh giới của trời đất, khi cậu bước vào thư viện sẽ trở thành một người bách chiến bách thắng.
"*** má" – Tưởng Thừa nhìn ảnh chụp – "Cái ảnh này cậu edit một chút để cảm giác như là tôi sắp cưỡi rồng bay lên."
"Được, lúc về tôi chỉnh sửa giúp cậu." – Cố Phi nhìn cậu một cái – "Nói thật, Thừa ca."
"Ừ?" – Tưởng Thừa đáp.
"Cậu đội cái mũ này xấu vờ lờ." – Cố Phi nói.
"Cút đi!" – Tưởng Thừa trợn mắt nhìn cậu, nghĩ nghĩ một lúc lại cười vui vẻ – "Có thật không? Thế thì ảnh xấu cũng không trách tôi được."
"Đúng thế, trách cái mũ ấy, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy với giá trị nhan sắc của cậu mà không cứu được trang phục đấy" – Cố Phi giơ máy ảnh lùi lại mấy bước – "Chụp phát ảnh đặc tả nào."
"Hai cậu" – Lỗ Thực ở bên cạnh thở dài – "Là cặp ngọt phát ngấy nhất tôi từng gặp."
"Lại đây" – Tưởng Thừa cười cười, Lỗ Thực đã thất tình được nửa năm, vẫn rất khó để có thể vượt qua, Tưởng Thừa đi tới vỗ vai cậu ta – "Đi nào, tiếp theo đi đến chỗ nào?"
"Canteen?" – Triệu Kha hỏi.
Mọi người nhao nhao đồng ý rồi nhanh chóng đổi địa điểm.
“Chúng ta thiếu sáng tạo ghê” – Trương Tề Tề vừa đi vừa nói – “Chốc nữa vòng lại ký túc xá chụp vòng nữa rồi tới phòng học, mấy năm nay chúng ta nhìn chán ngấy mấy chỗ này rồi.”
“Nói thì nói là chán” – Triệu Kha nói – “Sau này cũng không biết còn cơ hội quay lại hay không, mà dù có quay lại, cảm giác cũng không giống nữa.”
“Đúng thế.” – Tưởng Thừa vươn vai duỗi eo.
Lúc tốt nghiệp đại học cảm giác đó cũng không rõ ràng lắm, suy cho cùng đây vẫn là khuôn viên quen thuộc, lên lớp ăn cơm học hành ngủ nghê thì bên cạnh vẫn là những con người quen thuộc.
Cho dù là tốt nghiệp cấp ba hay đại học, hoàn cảnh dù mới nhưng vẫn là ở sân trường, sân trường nhỏ hay lớn mà thôi.
Thế nhưng bây giờ bọn họ đã kết thúc đời sống học sinh, phải đối mặt với một trang mới của cuộc đời, trải qua những thứ mới, thay đổi, thích nghi từng chút một.
Có một ngày nhìn lại, những thứ mà bạn “nhìn phát ngấy đó” đều trở nên thật xúc động.
Cố Phi bê máy ảnh đi phía sau họ, thi thoảng chụp vài tấm, trạng thái tự nhiên như thế này chụp rất đẹp.
Ánh nắng rực rỡ, sân trường sạch sẽ mát mẻ, một đám học bá vừa đi vừa nói cười.
Cố Phi không biết bây giờ Tưởng Thừa nghĩ gì trong lòng, nhưng cậu đang nghĩ ngợi rất nhiều, trong chốc lát cậu còn không thể sắp xếp được những dòng suy nghĩ.
Năm đó Cố Phi cùng Tưởng Thừa vào trường này, cậu chưa hề nghĩ tới, lại càng không hề nghĩ đến rằng sẽ có một ngày mình sẽ bê máy ảnh, chụp lại từng tí vào giây phút Tưởng Thừa tốt nghiệp.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Thừa, Cố Phi thế nào cũng sẽ không ngờ tới rằng cuộc đời cậu sẽ vì thiếu niên nhìn qua có vẻ nóng nảy ngây thơ này mà phát sinh ra thay đổi lớn đến thế.
Cậu đã học đại học, đã làm giáo viên vài năm, đưa theo Cố Miểu cùng máy ảnh tới bên cạnh Tưởng Thừa, sống ở thành phố mà trước kia cậu chưa từng mong đợi sẽ đi tới mà có một phần hy vọng nơi đây sẽ thuộc về chính mình.
Mà sau khi đã trải qua nhiều sự việc không ngờ tới như vậy, hai người họ vẫn yêu nhau.
Chụp hơn ba tiếng, tính ra cũng khá nhanh vì có rất nhiều người, lúc chụp xong, thay đồ thu dọn xong xuôi đi về phía cổng trường, Tưởng Thừa thở dài: “May mà phòng chúng ta toàn là nam, chứ mà là nữ chắc phải chụp đến đêm mất.”
“Chắc không đến nỗi đấy chứ.” – Cố Phi nói.
“Cậu nhìn mấy bạn gái kia kìa” – Tưởng Thừa nháy mắt ra hiệu – “Lúc chúng ta đi thư viện thì bọn họ đang chụp trên đá.”
“A.” – Cố Phi nhìn sang, trong lúc họ nhìn qua thì mấy bạn nữ đang chụp ảnh đã nhấc gậy tự sướng thay đổi rất nhiều pose, biểu cảm một cách khá ăn ý.
“Ba tiếng rồi” – Tưởng Thừa nói – “Vẫn còn ở nguyên đây.”
“Có khi họ chụp một vòng xong quay lại rồi.” – Cố Phi nói.
“Có lẽ vậy” – Tưởng Thừa nhìn dãy nhà bên cạnh, dừng bước – “Tôi cũng chụp thêm hai tấm nữa, mấy phòng học này chính là thanh xuân của tôi.”
Lần này Tưởng Thừa không tạo dáng gì mà chỉ tùy ý đứng trước tòa nhà.
Cố Phi chụp xong vẫn giơ máy ảnh nhìn cậu.
“Sao thế?” – Tưởng Thừa đi tới trước mặt Cố Phi.
“Cậu biết không?” – Một lát sau Cố Phi mới buông máy ảnh xuống, cúi đầu lật ảnh – “Tôi có thói quen lúc xem ảnh, những bức ảnh của cậu và Cố Miểu từ nhiều năm trước tôi vẫn thường xuyên xem.
“Ừ tôi biết mà” – Tưởng Thừa cười cười – “Lúc xem thì cả đêm cũng không ra khỏi ổ.”
“Có những lúc mặt đối mặt cảm giác không rõ ràng” – Cố Phi tắt máy, bỏ vào bao ngước mắt nhìn Tưởng Thừa – “Thì xem ảnh sẽ nhìn ra sự thay đổi của một người, từ tấm đầu tiên đến tấm cuối cùng, mỗi ngày, mỗi giai đoạn đều sẽ có sự biến đổi, ánh mắt là rõ ràng nhất.”
“À” – Tưởng Thừa nháy mắt một cái, đổi sang giọng điệu ông cụ non – “Ánh mắt tôi…Có phải dần trở nên trong sáng…”
“Đúng thế.” – Cố Phi thuận tay gõ đầu cậu.
Tưởng Thừa ôm đầu: “Tôi nói cho cậu biết, nhịn cậu bao năm rồi, cứ giơ tay là gõ đầu tôi, cậu có sửa không hả?”
“Không sửa thì cậu làm gì được tôi?” – Cố Phi xoay người đi về phía cổng trường.
Tưởng Thừa đi theo, xoa đầu: “Thì cũng có làm được gì cậu đâu.”
“Thế còn đòi tôi sửa?” – Cố Phi nói.
“…Sự thay đổi của cậu thật ra không nhìn ảnh tôi cũng thấy được” – Tưởng Thừa nói – “Kiêu, càng ngày càng kiêu.”
“Học cậu đó” – Cố Phi vừa nói vừa móc điện thoại đang reo ra – “Lưu Phàm…có thể là tiễn khách rồi, bảo mai hẹn gặp.”
“Bảo cậu ta đến nhà ăn lẩu” – Tưởng Thừa nói – “Mua nhiều thịt thế không ai ăn giúp tôi sợ là để lâu thì mất tươi.”
“Ừ” – Cố Phi nhận điện thoại – “Alo.”
Cố Phi có mấy người bạn thì Lưu Phàm là người ở gần nhà chạy dự án mỗi tháng đều phải qua một lần tới là phải ăn bữa cơm mới đi, gần đây còn muốn kéo Lý Viêm tự mở công ti nhưng mà Lý Viêm vẫn không hứng thú.
“Lại kêu ca là Lý Viêm không muốn làm cùng cậu ta” – Cố Phi cúp điện thoại.
“Vì sao nhất quyết phải kéo Lý Viêm” – Tưởng Thừa cười – “Lý Viêm thích làm tóc cho người ta… À giờ là làm lông cho động vật, cậu ta hình như không thích chuyện buôn bán.”
“Ừ” – Cố Phi gật đầu – “Giờ đưa Thừa ca qua đó thì cũng không ai tỉa lông cho Thừa ca nữa.”
“Cố Phi tui cảnh cáo cậu lần cuối” – Tưởng Thừa nhìn cậu – “Em gái cậu bảo con mèo mập đó bây giờ tên là Nhục Nhục (Thịt Thịt).”
“Gọi quen rồi” – Cố Phi gật đầu thành khẩn nói – “Tôi sẽ sửa.”
“Gọi quen gì mà gọi quen” – Tưởng Thừa nói – “Gọi Nhục Nhục cả năm rồi, diễn xuất của cậu càng ngày càng deep, sắp không lộ ra là diễn nữa rồi.”
“Tôi yêu cậu” – Cố Phi xáp lại bên tai cậu nói khẽ, Tưởng Thừa khựng lại không biết là do Cố Phi xáp lại quá gần hay là vì giọng Cố Phi nghe gần rất ư là mê người, hoặc là chỉ vì ở trên con đường này…
Thực ra là vì Cố Phi bình thường không nói ra ba chữ này, mặc dù ba chữ này luôn ở đáy lòng, tựa như cây cổ thụ đâm rễ trong lòng nhưng mà tính cách của hai người đều là người không dễ nói ra miệng ba từ đó, đã bao nhiêu năm hai người cộng lại nói ba chữ đó chưa được mười lần mỗi lần nghe thấy đều làm Tưởng Thừa tim đập rộn ràng.
Cậu quay đầu nhìn Cố Phi.
“Cậu nhìn xem” – Cố Phi nói – “Đây có phải có dấu vết của diễn không?”
“Đồ hâm.” – Tưởng Thừa cười nói.
“Từ trong lòng đấy” – Cố Phi nói – “Không cần diễn xuất.”
“Bao tuổi rồi?” – Tưởng Thừa nói – “Cố Miểu còn chín chắn hơn cậu.”
“Tôi chín chắn quá sớm” – Cố Phỉ cười khoác tay vào vai Tưởng Thừa – “Nên giờ tôi còn đang phản lão hoàn đồng.”
“Có giỏi thì cậu phản lão cho người khác nhìn xem” – Tưởng Thừa nói – “Bề ngoài cậu lúc nào cũng như là thanh niên tử tế chín chắn, tôi mà không nom cậu lớn chắc tôi cũng tin.”
Cố Phi cười mãi.
Hai ngày nay trường học không có việc nhưng mà việc khác thì lại rất nhiều.
Ăn xong cơm hai người ngồi trên sofa, Tưởng Thừa sau khi viết xong “Cố Bá Thiên thức tỉnh” thì luôn có thói quen viết nhật ký.
“Nhị Miểu bắt đầu tập huấn vào thứ 3 đúng không?” – Cậu ngồi khoanh chân mở laptop.
“Ừ, buổi chiều tôi đã gọi cho thầy Tần ngày mai chúng ta ghé qua.” – Cố Phi cũng cầm laptop gửi ảnh vừa nói vừa xem – “Cậu nên cắt tóc đi, xén tóc xén lông mày.”
“Tôi còn định đợi lúc Lý Viêm tới cắt.” – Tưởng Thừa nhìn vào trong laptop, tóc hơi dài thật.
“Hai chúng ta với Cố Miểu, có lẽ là ba cái đầu duy nhất được cậu ta cắt tóc cho” – Cố Phi nói – “Nhưng mà cậu ta cuối tháng mới có thời gian, Phan Trí mở buôn bán, cậu ta qua chơi.”
“Không phải chứ, cậu có thể đừng lúc nào nói chuyện cũng như là phim kinh dị được không” – Tưởng Thừa cười – “Nghe mà tôi lạnh cả gáy.”
“Cừu Múp phải xén lông hả?” – Cố Phi cười nói – “Hứa Hành Chi nói Lý Viêm tỉa lông cho Cừu Múp cũng đẹp lắm, cắt xong Cừu Múp chụp ảnh không nổi nóng nữa.”
“Hỏi thử” – Tưởng Thừa nói – “Nói tới cái này thì không phải Hứa Hành Chi có nói nếu như Lý Viêm thích làm đẹp cho thú cưng thì anh ta có thể giúp sao, anh ta quen một đám sen còn gì.”
“Không biết, Lý Viêm muốn suy nghĩ, đừng thấy cậu ta lúc nào cũng hâm mộ chúng ta được ra khỏi xưởng thép, nếu thật kêu cậu ta ra khỏi đó” – Cố Phi ngửa đầu tựa vào Tưởng Thừa – “Cậu ta đâu thể dứt khoát như thế.”
“Hoàn cảnh chúng ta và cậu ta khác nhau” – Tưởng Thừa nói – “Cậu ta lớn lên ở đó, gia đình cũng tốt, không nỡ rời đi, Lưu Phàm suốt ngày chạy ở bên ngoài cũng không muốn rời khỏi xưởng thép đấy thôi.”
“Ừ” – Cố Phi quay đầu lại nhìn – “Nếu như không có cậu chắc tôi cũng gần giống thế cũng không vào nổi đại học, đại khái là muốn buôn bán tốt ở cái tiệm đó là được.”
Tưởng Thùa cười cười, quay đầu hôn lên miệng cậu.
“Cậu thứ hai qua chỗ công ty giám đốc Vượng nhập chức đúng nhỉ?” – Cố Phi hỏi.
“Ừ” – Tưởng Thừa gật đầu, ấn ấn trên laptop – “Tôi phát hiện mà mấy đợt này bận quá, phải quen với công việc còn xã giao đọc tài liệu, kèo dịch trước nhận còn chưa làm được một tí nào.”
“Nếu đi làm rồi thì đừng nhận dịch nữa” – Cố Phi nói – “Mệt lắm, bận không chịu nổi.”
“Xem tình hình đã, lúc nào tôi cũng dựa vào đi dịch nâng cao tiếng Anh” – Tưởng Thừa nghĩ rồi tặc một tiếng – “Nhiều tiền, tôi cũng không nỡ bỏ.”
“Ài!” – Cố Phi ôm laptop đổ người trên sofa – “Thẻ tôi đưa cậu rồi, cậu có thế bớt mê tiền một chút không.”
Cố Miểu nãy giờ ngồi trên mặt đất xem tivi quay lại: “Mê tiền.”
“Đúng, nói hay lắm” – Cố Phi lặp tức giơ ngón trỏ, hiện giờ Cố Miểu bắt đầu từ từ học những từ vựng mà chưa từng gặp qua, Hứa Hành Chi dạy Cố Phi chỉ cần như vậy sẽ tuyên dương con bé, cổ vũ con bé nói lại – “Nhị Miểu, nói hay lắm nói lại lần nữa được không?
“Mê tiền.” – Cố Miểu nhìn Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa mắt đối mặt với con bé mấy giây rồi bườn cười: “Tôi không khen nổi.”
“Nhanh lên.” – Cố Phi đá cậu một chút.
“Giỏi ghê, Nhị Miểu nói hay lắm.” – Tưởng Thừa nói.
“Mê tiền.” – Cố Miểu.
“Ừ, tôi mê tiền.” – Tưởng Thừa cúi đầu.
Cố Phi đến chưa tới một năm, học theo một editor ở trong studio của ông ta, cũng tranh thủ tự mình học chụp ảnh, hiện giờ thu nhập cũng không đến nỗi tốt mấy, nhưng mỗi lần Tưởng Thừa kiểm tra thẻ của cậu ta, con số trong thẻ lại thay đổi.
Cuộc sống càng ngày càng tốt, ít nhất là Cố Miểu đã không cần tốn một khoản tiền lớn nữa, Cố Phi có thu nhập cố định, công việc bán thời gian của cậu cũng không chỉ là một chút tiền gia sư nữa, hiện giờ lại sắp có thể chính thức làm viêc.
“Thừa ca” – Cố Phi ngáp một cái – “Mì 800 tệ và thịt 200 tệ của cậu bao giờ mời tôi ăn.”
“Lúc sinh nhật năm nay đi” – Tưởng Thừa nói – “Tôi đã tìm được chỗ rồi.”
“Ở đâu?” – Cố Phi hỏi – “Còn có cửa hàng không cần mặt mũi đến thế à?”
“Là cái quán mì thịt cừu ở đối diện khu mình ý.” – Tưởng Thừa nói.
“Đối diện?” – Cố Phi trừng mắt – “Mì thịt cừu của họ chỉ có 23 tệ một bát, còn kèm cả rau thơm, thêm thịt thì cũng chỉ 8 tệ.”
“Đúng thế.” – Tưởng Thừa gật đầu.
“Tôi nhớ trước đó cậu nói là 800 tệ tiền mì, 200 tệ tiền thịt mà.” – Cố Phi nhắc nhở cậu.
“Lần trước” – Tưởng Thừa quay đầu nhìn cậu – “Lúc đi ăn mì làm một cái thẻ nạp 1000 tệ rồi, dùng 800 tệ mua mì, 200 tệ thêm thịt.”
“Ồ” – Cố Phi trợn mắt nhìn cậu ta mất 10s mới buồn cười – “Tôi phục cậu rồi đấy.”
“Thế thì phải làm sao, mì thịt nhà bọn họ ăn rất ngon” – Tưởng Thừa nói – “Đúng rồi, ông chủ bảo là “Tôi là lần đầu tiên thấy người không sợ bị cầm tiền chạy mất mà nạp nhiều tiền như thế, còn có tặng kèm một bát mì, một cốc sữa đậu nành, cậu thấy thế nào?””
“Thừa ca giỏi nhất.” – Cố Phi vừa cười vừa vỗ tay.
“Biết là tốt” – Tưởng Thừa gật đầu tiếp tục nhìn laptop – “Đang rảnh thì cậu nghĩ xem lúc Phan Trí khai trương tặng gì mới tốt, cậu khéo tay chọn quà lắm.”
“Để tôi nghĩ” – Cố Phi nói – “Bà chủ Tiêu có thật sự định tặng Phan Trí tượng đồng à? Hôm đó lúc cô ấy nói thì không giống như đang đùa lắm.”
Bà chủ Tiêu là bà chủ bất đắc dĩ, nghề tay trái mở tiệm café, nghề chính là làm tượng đồng, Phan Trí đã chính thức theo đuổi người ta được một năm rưỡi rồi, gầy đi mấy cân thịt mà vẫn chưa thành công.
“Cảm giác khá thật” – Tưởng Thừa nói – “Tôi cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý Phan Trí.”
“Thế thì chúng ta có phải chuẩn bị trước banner không?” – Cố Phi nghiêm túc ngồi dậy – “Ghi là ‘Cảm ơn Tiêu mỹ nữ vì dân trừ hại’.”
“Ừ, nên chuẩn bị đó, ngày này cuối cùng cũng sắp tới rồi” – Tưởng Thừa cũng nghiêm túc, nói xong, nghĩ đi nghĩ lại rồi chặc lưỡi một tiếng – “Nghĩ chuyện của người khác thì hăng như vậy, quà sinh nhật của tôi thì không thể để ý chút nào thế? Bánh sinh nhật năm ngoái tốn mấy miếng thịt nướng, mấy bó hoa giả, tôi là nhìn mấy miếng thịt nên mới không tính toán với cậu đấy.”
“Lúc sinh nhật về xưởng thép với tôi đi.” – Cố Phi nói.
“Hả?” – Tưởng Thừa sửng sốt – “Đi về á?”
“Được không?” – Cố Phi hỏi.
“Được chứ” – Tưởng Thừa nói – “Chọn lúc cuối tuần về là được…Quà ở xưởng thép à.”
“Đúng rồi.” – Cố Phi cười một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook