Trên người cô toàn là máu, chỉ toàn là máu, cô cố dìm mình trong bồn tắm, nước xả ngập.

Năm lần bảy lượt, thế mà mùi máu tanh vẫn còn ở đâu đó trong không khí, khiến cô sợ hãi.

Cô đã kỳ cọ đến mức toàn thân bỏng rát, nổi lên từng mảng đỏ.

Ngâm mình đến mức da trở nên nhăn nhúm.

Vậy mà, hình ảnh Huyền Thư tay ôm bụng, máu chảy ròng vẫn cứ ám ảnh lấy tâm trí cô.
Ngâm tới khi trời tối mịt rồi, cô mới tắt nước, loạng choạng rời khỏi phòng tắm.

Trọng lực suýt chút nữa khiến cô ngã khuỵ.

Mái tóc ngắn rối bù ẩm ướt bám chặt vào gương mặt đang trắng bệch ra của cô.

Mật Nhi thay một bộ váy lụa mỏng, khoác thêm một chiếc áo thắt lại ở giữa eo.

Sống lưng cô cứ lạnh buốt, cô mặc vậy chỉ để bản thân thấy ấm áp hơn một tí.

Mùi nước xả vải dìu dịu át đi mùi máu tanh kia, khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Sấy tóc cho khô rồi xịt nước hoa thơm khắp người, khắp phòng rồi, cô mới dám lên giường đi ngủ.

Cô tỏ ra bình thường nhất có thể, cô muốn chứng minh cho mọi người thấy cô không làm gì sai cả.
Huyền Thư muốn cô tin là do cô đã làm vậy, nhưng không phải, không phải.
Cô lắc đầu nguầy nguầy như điên trên giường.

Đó là cô ta tự té...
Còn đang trằn trọc, đắm mình trong suy nghĩ được một lúc thì rơi vào mê trận, có lẽ do đã thấm mệt rồi.
Trong giấc mơ, cô mơ thấy một bóng đen đang mơn trớn cơ thể mình.

Hình như cô bị bóng đè hay sao, mà cô không sao nhấc người mình lên được.

Bóng đêm, xung quanh chỉ toàn là bóng đêm.

Cô kinh sợ, run lên lẩy bẩy.


Chiếc mành trắng ở bên ô cửa cứ khẽ đung đưa như có một vật gì đó thần bí đang giấu mình trong đó vậy.
Còn cái bóng đen man rợ kia thì không ngừng lướt bàn tay lạnh lẽo của hắn lên khắp cơ thể cô.

Cô không có cách nào chống cự, giống như có vật gì đang đè nặng lên hay tay cô vậy.

Cô muốn kêu lên, nhưng bàn tay lão luyện kia đột nhiên trêu đùa với gò ngực của cô, làm cô bật lên tiếng "Ưm" thay vì thế...
"Thích sao?".
Bị âm thanh bên ngoài đánh động, cô mới giật mình tỉnh giấc.
Trong đêm đen, thân hình to lớn kia không khác gì một con quái thú.

Tay hắn dạo chơi khắp thân thể của cô.

Hắn còn liếm lên từng phân da thịt thơm tho trơn nhẵn của cô.
"Dừng lại đi..." - Cô co chân lên ngăn lấy hắn.
Chợt nhận ra giữa hai chân mình là một mảnh trống trơn.

Ngoài chiếc váy đã được vén lên đến cổ.

Trên người cô chẳng còn lấy một mảnh vải.
Cô khủng hoảng, chống cự trong rối loạn.

Con thú kia giống như đang ngủ say, phút chốc bùng nổ.

Động tác hắn ngày càng trở nên thô bạo.

Hắn không ngừng kích thích, dùng lực kích thích, khiến những chỗ nhạy cảm của cô trở nên nóng rát.
"Làm ơn dừng lại đi" - Chân cô đá lên đùi hắn.
Dường như có thể cảm nhận được cả da thịt hắn.

Hắn đã thoát y rồi sao?
Cô lồm cồm bò dậy, có ý muốn chạy thoát, nhưng bị hắn bắt được, lại trở về bị vần vụ như một con mồi.

Tay hắn lớn, ôm lấy khuôn ngực nặng trĩu của cô không ngừng chà sát, thu tay rất mạnh như muốn bóp vụn chúng ra trong tay, sau đó còn úp mặt cắn xé nụ hồng mong manh của cô.
Tuy đau đớn khó tả nhưng cảm giác xa lạ đốt cháy từng tế bào thần kinh của cô, bụng dưới cô co thắt, truyền ra chất dịch làm ướt hai chân.


Cô muốn khép chân lại thì bị hắn tách hai bên đùi non ra, ngón tay hắn đã len vào, giày xéo dã man bên trong cô.

Mật Nhi thấy mình không còn chút sức lực nào.

Dục vọng đã rút cạn năng lượng của cô.
Có điều, sao tên kia lại đối với cô hung dữ như thế? Hắn hôn lên cô rất mạnh, còn cắn vào cô, đau đến muốn rướm máu.

Bàn tay hắn thô ráp ở trên thân thể mềm mại dùng lực rất dữ dội, như thể đang dày vò chứ không phải kích thích.

Hắn rất mạnh, cô không sao có thể chống lại được.
Trong lúc cô ê ẩm, kiệt sức đến mức muốn lả đi rồi thì hắn đột ngột tiến vào.

Cả người cô cong lên, oằn lên vì đau đớn.
"Mày! Chính mày, đã giết chết con tao!".
Bố, đó chính là bố!
Đau quá! Đau quá! Cổ cô bị siết lấy.

Hạ thân co rút đau đến tê dại.

Hai bàn chân cô ra sức cản hông bố lại, nhưng bố cứ như một cái dùi lớn, muốn đâm thủng cô, ra vào kịch liệt.

Tốc độ mỗi lúc một lớn khiến tầng tầng lớp lớp cơ thể của hai người đều rung lên theo từng đợt công thành của anh.
Chỗ đó của cô thì khít khao còn anh thì vừa dài vừa to lớn, không chút thương hoa tiếc ngọc đâm sâu vào như muốn trực tiếp phá hỏng.

Máu của cô rơi ra không ngừng.

Tiếng da thịt vỗ vào nhau như tiếng của cơn mưa rào mùa hạ.
Cô vừa đau đớn, vừa sợ hãi.

Cô khóc ré lên.

Nhưng người đàn ông kia, vốn dĩ bỏ ngoài tai, anh mặc cho cô kêu gào, mặc cho cô tan nát dưới thân anh.
"Mày giết chết con tao, đêm nay tao sẽ bắt mày phải trả giá, bắt mày phải sống không bằng chết!" - Anh siết lấy cổ cô, không ngừng nguyền rủa.
Thân thể có cảm giác như đã nát vụn.


Đã vậy, bố còn nâng cao cơ thể vô lực của cô lên, luật động rất khí thế.

Cô đau đến không thể thở ra hơi được nữa.
Bố ôm ghì lấy cô như muốn sáp nhập cô lại làm một.

Hơi thở dốc đều đặn phả ra bên tai.

Hai mắt nhắm chặt mê man.

Cô ngửa cổ, thầm mong chuyện này sẽ chóng qua.
Nhưng không, sau khi Lãnh Đông gầm lên một tiếng, vùi sâu trong cơ thể cô để tiết ra chất mật nóng hổi của riêng anh.

Anh lại tiếp tục giày vò cô thêm cả chục lần nữa.

Lâu đến mức, chính cô cũng không biết bên ngoài là sáng hay tối, hai mắt tối sầm, cô không biết chính mình đã ngất đi bao nhiêu lần, cùng anh giao hoan bao lâu, trải qua bao nhiêu tư thế, chỉ biết khi tỉnh dậy lần cuối đã thấy người bên cạnh đi mất, còn lại cô với cơ thể rã rời.

Giữa hai chân vẫn không ngừng trào ra chất dịch của hai người quện chặt vào nhau.

Trên lớp trải giường vẫn còn lưu lại vết máu đỏ thắm.
Đây là cách trả thù của anh sao? Tra tấn cô bằng nhục dục, bằng sự sỉ nhục không gì tả nổi.
Anh cứ thế đến và đi, không nói một lời.
Cô toan đứng dậy, nhưng hông cô truyền tới một cơn tê buốt.

Cô ngã sụp xuống sàn như một nắm cát hỏng.

Ánh sáng rọi vào gương mặt thảm thương của cô.

Một giọng pha lê trong trẻo từ khoé mắt cô rơi xuống.
Cô bỗng nhớ Thiên Đăng vô cùng.

Chợt nhớ ra, cái laptop hôm trước, cái laptop hôm trước...!Nó vẫn còn ở dưới chăn mà.
Thế nhưng sao hôm qua khi cô nằm lên, khi cô cùng bố vật vã trên giường, không hề thấy...!
Mật Nhi khó tin, cố gắng quỳ gối, lật tung chăn, tìm lại lần nữa...!
Vẫn không thấy!
Chắc chắn bị bố lấy mất rồi!
Cô lấy hết sức bình sinh đứng dậy, với lấy chiếc áo choàng, khoác sơ trên người.
Mỗi bước đi là chiếc hông của cô biểu tình dữ dội vì đau buốt.

Ngay đến chân cũng run, cô dựa thân vào tường, cố gắng lết đi.


Một là ở phòng bố, hai là ở thư phòng.
Cửa thư phòng vốn không đóng, cô mím môi bước vào.

May mắn là bên trong không có ai.

Cửa thông qua phòng bố thì khép chặt.
Mật Nhi đóng cửa, bắt đầu lục lọi khắp nơi.

Nhưng không có...!Lẽ nào bố giấu trong phòng ngủ? Đi vào phòng bố, thực sự quá mạo hiểm.

Cô nên canh xem bố có ở nhà không thì hơn.
Mật Nhi đứng ở cửa sổ trong thư phòng trông xuống, xem xem những chiếc xe bố đang xài có đang đậu ngoài sân không...
Đúng là vắng mất một cái, chiếc Roll-Royce mà bố thích nhất.

Chắc là đã đi thăm Huyền Thư rồi.

Cô nghe ngóng tiếng động qua cánh cửa thông, phải chắc chắn bên trong yên tĩnh, cô mới dám mở cửa bước vào.
"Kiếm cái này sao?" - Giọng nói kia khiến cô cứng đờ.
Lãnh Đông ngồi trên giường.

Nửa thân trên để trần.

Mái tóc còn chưa ráo nước, mấy giọt nước vẫn còn đọng lại, chậm rãi rơi xuống.

Trên cơ thể lực lưỡng của bố chỉ còn đúng một cái khăn quấn ngang hông.

Trong không khí vẫn còn nồng đậm mùi hương thơm cùng hơi nước nóng.
Sắc mặt không chút biến chuyển, giống như đã có thể đoán ra từ trước cô sẽ tìm đến đây vậy.
"Chà! Thằng đấy đã đồng ý kết bạn và nhắn lại cho cô rồi này.

Mật Nhi, em có ổn không? Sao anh gọi em không được? Biết anh lo cho em tới mức nào không?" - Câu cuối vừa kết thúc, bố liền liếc cô một cái sắc lẹm - "Cô có muốn trả lời không?".
Mật Nhi bước lùi về phía sau, như đang dò đường để chạy thoát.

Rất nhanh cô xoay người, tìm tới tay nắm cửa, nhưng không có cách nào mở ra được.

Bàn tay của bố đã chặn trên cánh cửa, không cho nó bật ra.

Sống lưng cô lạnh buốt, mồ hôi tay túa ra...
"Bố...".
Cô biết bố đang ở ngay sau lưng, cố gắng để không hoảng hốt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương