Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất
-
Chương 2-1
Khu thương mại quốc tế Vương Miện, tầng 42.
Theo thường lệ lại là một ngày bận rộn. Người trong phòng làm việc đầu kề đầu, tiếng điện thoại liên thanh, tiếng máy fax sột soạt.
“Trác phó tổng, điện thoại của ngài.”
Giọng của thư ký, Trác Lập Phàm ngẩng đầu lên từ trước máy tính, “Ai gọi?”
“Ông ta nói mình họ Lưu, là bạn thân của cha ngài.”
“Cha tôi?” Trong lòng nhảy một phát, Trác Lập Phàm vội nói: “Tiếp vào đây.”
“Vâng.”
Vài giây sau…
“Tôi là Trác Lập Phàm, xin hỏi ngài là vị nào?”
“Ta, ta là… Lưu Trí Viễn.” Trong điện thoại truyền tới một giọng nam trung niên có chút ngập ngừng.
“Chú Lưu!” Trác Lập Phàm kinh hỉ kêu lên: “Đã lâu không gặp chú!”
“Ta gọi tìm cháu, chủ yếu là bởi nguyên nhân từ cha cháu.”
“Cha cháu? Ông rốt cuộc như thế nào?” Nghe trong giọng đối phương vẻ ngưng trọng không tầm thường, Trác Lập Phàm nhịn không được đứng lên.
“Hắn… Thật không tốt…” Người đàn ông thở một hơi trong ống nghe, nói: “Cháu có thể trở về một chuyến hay không?”
“Cháu đi ngay lập tức!”
Nắm chặt lấy ống nghe, đốt tay gần như trở nên trắng bệch, dự cảm chẳng lành, tại ***g ngực Trác Lập Phàm, càng nén càng nặng…
* * *
Tầng tầng mây đen buông thấp giữa bầu trời, mặc dù đã mùa thu, nhưng ngày hôm nay lại dị thường oi bức. Có lẽ buổi tối sẽ có một cơn mưa rào đến phân tán tràng khí áp thấp này.
Mặt đường trải nhựa bốc lên trận trận bụi đất, có vài đoạn đường đã bị hủy hoại, bánh xe in lại ổ gà, thân xe thỉnh thoảng xóc nhẹ.
Xe buýt đường dài thong thả tiến vào trạm cuối cùng.
Trấn Tùng Hồ.
Bảng hiệu nhà ga trạm cuối khắc ba chữ như vậy.
Sau khi trải qua năm tiếng đi đường dài khiến người buồn ngủ, Trác Lập Phàm nhấc lên một cái túi du lịch đơn giản, đứng bên tấm bảng viết ba chữ “Trấn Tùng Hồ” ở ga cuối, bắt đầu thong thả cất bước đi về phía trước.
Y đi rất chậm rất chậm, vừa đi vừa không ngừng nhìn nhà cửa bốn phía, nhà lầu, mấy chiếc xe thưa thớt lướt qua trên đường và người đi đường.
Hết thảy đều quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ như vậy. Thoát ly đô thị phồn hoa, một lần nữa trở lại quê nhà, không khỏi trăm mối ngổn ngang.
Trấn nhỏ mộc mạc, ẩn sâu biết bao chuyện cũ.
Y vẫn luôn cùng những chuyện cũ đó gặp nhau trong giấc mơ trước khi bình minh, vài lần dây dưa, vốn tưởng hết thảy đều đã đi qua, hốt nhiên quay đầu lại, thế mà vẫn là một tràng mộng cảnh tương đồng.
Sinh mệnh chẳng qua lại một lần nữa nhắc nhở quỹ tích của chính mình.
Đi được có xa, căn bản, vẫn dừng lại ở điểm đầu.
Móc ra bóp da trong túi áo, lấy ra mảnh giấy có viết một cái tên, ánh mắt y nhẹ nhàng dừng lại ở bức ảnh giấu trong bóp da.
Trong tấm ảnh đã có chút ngả vàng, là hai thiếu niên dương quang xán lạn, bối cảnh là tàng cây trong sân vườn, cành cây rợp khắp.
Hai người cười đến xán lạn, một đôi bạn tốt thời nhỏ dại.
… Mười ba năm, chẳng biết hắn có còn giống như trước đây hay không? Y nhẹ vuốt lên hình hai cậu bé vui vẻ cười to trong bức ảnh một chút, bỏ bóp tiền vào lại túi áo.
Bước chân nhẹ bổng mà lại nặng nề, mỗi một bước đi, đều như là hành tẩu giữa mộng cảnh hư vô… Không, rốt cuộc là mộng hay là hiện thực, y đã phân biệt chẳng rõ.
Ngang qua một siêu thị nhỏ, phía trước chính là trường tiểu học ngày xưa từng học, dường như đã tu sửa qua một lần, nước sơn mới trên bảng hiệu trường viết lên bốn chữ “Tiểu học Tùng Hồ”.
Y không tự chủ được mà dừng bước, đốt tay nắm chặt túi hành lý đã hơi hơi trở nên trắng, cuối cùng đến rồi, hoặc là nói, là y về rồi.
Bất luận chuyện gì, cuối cùng đều có kết thúc, tựa như con đường dưới chân này đây, mỗi một lối, đều có điểm cuối. Nhưng y lại không cách nào biết được, nỗi tưởng niệm vô hình trong lòng, sẽ kéo dài đến khi nào.
Tư vị tưởng niệm một người a…
“Bin…”
Tiếng còi truyền tới, y quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên bước xuống từ trên chiếc xe hơi tồi tàn màu trắng.
“Là Tiểu, Tiểu Phàm đi!” Người đàn ông nọ hướng về phía y khẽ cười nói: “Ta là Lưu Trí Viễn, đến đón cháu.”
* * *
Bệnh viện Tùng Hồ, phòng chăm sóc đặc biệt.
Một người đàn ông hơn năm mươi, che mắt nằm ngửa trên giường bệnh, mang theo mặt nạ dưỡng khí, cả người cắm đầy ống truyền dịch, lộ ra cánh tay da bọc xương dưới lớp áo bệnh nhân, có thể nhìn thấy từng đường gân xanh rõ ràng…
Cả phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, và cả bóng ma tử vong.
“Ông rốt cuộc thế nào rồi?” Không đành lòng lại nhìn tiếp, Trác Lập Phàm quay đầu đi, hỏi Lưu Trí Viễn đã thay áo bác sĩ.
“Hắn, hắn dạng này… Sợ là không sống qua nổi mùa thu đi.” Lưu Trí Viễn đè thấp thanh âm, nói.
“Hai tháng cũng không qua nổi?” Trác Lập Phàm ép chặt nắm tay.
“Sợ rằng, sợ rằng bị ngạt…” Lưu Trí Viễn cười khổ nói. Ông là một trong những bác sĩ của bệnh viện Tùng Hồ, chẳng qua ông là bác sĩ ngoại khoa.
“Hiểu rồi…” Trác Lập Phàm thốt lên.
“Ta còn phải phụ trách bệnh nhân ngoại khoa bên kia, cháu trước tiên ở đây bồi hắn đi, ta đợi lúc họp lại đến xem cháu.”
“Cảm ơn chú, chú Lưu.”
Phòng bệnh an tĩnh lại, có thể nghe thấy thanh âm hô hấp của người đàn ông nọ xuyên qua mặt nạ dưỡng khí, một chút, lại một chút…
Trác Lập Phàm tìm cái ghế, ngồi xuống bên người ông.
Có sự khác biệt rất lớn so với trong ấn tượng, năm tháng nhuộm lên gương mặt kia tầng tầng sắc thái tang thương, điểm xuyết lên sợi sợi bạc trắng bên góc tóc mai.
Khuôn mặt sắc sảo có đường nét tương tự với Trác Lập Phàm, nhưng lại càng thêm thanh tú đôi chút, có thể thấy thời tuổi trẻ nhất định là một mỹ nam tử điên đảo chúng sinh.
Đã mười mấy năm không gặp mặt, không có một chút tin tức, không có bất kì thư từ, ai ngờ đâu sẽ là đột ngột gặp mặt như vậy.
Gặp mặt thảm đạm lại u ám như vậy, còn mang theo nỗi tuyệt vọng nói không nên lời. Quen thuộc mà xa lạ, tựa như cảm giác mà trấn nhỏ tuổi thơ này mang đến cho y.
Thời gian đang đảo lưu sao?
“Tiểu Phàm…” Kèm theo tiếng hộc hơi khó khăn mà mập mờ, ngón tay lạnh buốt chạm lên trên mu bàn tay y.
Trác Lập Phàm hốt nhiên ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt ôn nhu ngấn nước.
Mặc kệ từng chia cách bao lâu, vẫn là chỉ cần liếc mắt, ba liền có thể nhận ra con sao? Mày kiếm bất thình lình trói chặt, Trác Lập Phàm một phát lao đến trước mặt ông.
“Ba!”
Người đàn ông da bọc xương trước mắt này, chính là người cha đã biến mất mười mấy năm của mình!
“Xin thứ lỗi.” Trác Nhiên nhìn đứa con trai cao to anh tuấn của mình, không khỏi lão lệ tung hoành.
“Ba!” Trác Lập Phàm cố sức nắm chặt tay cha.
Không cần nói xin lỗi, đây là đường chính ba lựa chọn, không phải sao?
“Con về rồi…”
“Về thì tốt rồi.”
Trác Nhiên nói không ra lời, chỉ còn lại tiếng hút khí nặng nề truyền tới từ dưới mặt nạ dưỡng khí.
===chap2 con’t===
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook