Ngân Thỏ Kỳ Duyên
-
Chương 37: Ly biệt sắp tới
Ly biệt sắp tới
Yêu nghiệt quyến rũ vẫn nằm xinh đẹp trên chiếc giường lớn, âm thanh gợi cảm tới tận xương truyền từ màn lụa đến, “Đã quyết định rồi?”
“Ừ, Tuyết Cầu ở lại đợi cho tới khi Quá Nhi biến hình, tuy vậy, nhiều nhất là mười năm thôi” Tuyết Cầu nhìn chằm chằm màu hồng nhạt sau màn lụa mỏng, không phải giãy dụa mà cuối cùng không phân được trái tim ra với bé cưng Kim Tinh, “Hơn nữa, ta sẽ tự mình nói với Vân, không cần ngươi lên tiếng” Nói xong, Tuyết Cầu dứt khoát xoay người rời đi, không để ý tới tiếng cười khẽ trầm trầm kia, kết quả mang theo chua xót thế nào.
Tuy nhiên trong một nén nhang thời gian, Tuyết CẦu đã từ cung điện Hồng Nghê của Huyền Mặc trở lại, hơn nữa vừa về là kéo Vân Cảnh vào phòng, vứt Khô Vinh không rõ chân tướng ở bên ngoài.
“Vân, Tuyết Nhi có chuyện muốn nói cùng huynh” Tuyết Cầu ngước đôi mắt đỏ to đẹp mượt mà lên nhìn, trong mắt lấp lánh nước, đôi mi thanh tú cau lại khiến Vân Cảnh nhìn thêm đau lòng, “Nếu mà dùng mười năm đổi lấy ngàn năm tu luyện, huynh có chịu không?”
Vân Cảnh cười khổ, nói như vậy, hắn sớm hiểu chuyện Tuyết Cầu sắp nói là gì rồi, nhưng không thành thật đáp lại, “Dĩ nhiên là đồng ý rồi”
“Tuyết Nhi đã đồng ý với yêu nghiệt bồi hắn mười năm, đổi lại cho Quá Nhi ngàn năm được biến hình” Tuyết Cầu càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng cũng không dám nhìn thẳng vào Vân Cảnh, sợ Vân Cảnh tức giận khiến nàng thay đổi chủ ý.
“Đây là quyết định của nàng hay là hắn ép nàng?” Giọng Vân Cảnh bỗng lạnh nhạt mấy phần, hàn ý trong mắt bạc lóe lên.
Tuyết Cầu cảm thấy Vân Cảnh rõ ràng tức giận, đành rụt cổ lại nói, “Huynh đừng trách hắn, cũng đừng trách con” Nàng bình thường dù ít chú ý đến chuyện người khác, lúc này không hiểu sao lại đồng ý ở lại, nếu toàn bộ là vì bé cưng Kim Tinh, cũng không phải tự nhiên, có lẽ nàng không cự tuyệt nổi nụ cười đầy hoảng hốt và run sợ không che giấu nổi và đầy cợt nhả của yêu nghiệt kia, vì sao mà hoảng, vì sao mà sợ run chứ…
Vân Cảnh không nói lời nào, có vẻ khôi phục lại như người trước kia Tuyết Cầu gặp, không có tình cảm, không có độ ấm, lạnh băng lạnh nhạt.
Ban đêm, Tuyết Cầu nhìn bóng người quay lưng lại phía nàng mà ngủ, đành bực tức khịt khịt mũi, cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, đành túm lấy một góc áo Vân Cảnh, cứ vậy mà ngủ luôn.
Nghe được tiếng thở đều đều của người nằm đằng sau, Vân Cảnh không hề ngủ nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy chuẩn bị đẩy cửa phòng bước ra.
Bằng pháp thuật hệ thủy tránh né thị vệ tộc giao long đi tuần tới trước tẩm cung Hồng Nghê của Huyền Mặc, nhìn thấy ngọn đèn ngọc lưu ly cung đình sáng như ban ngày hắn biết là đã tới đúng chỗ.
“Người tới là khách, nếu Nhị điện hạ đã đến đây, vậy thì mời vào” Giọng Huyền Mặc từ sâu truyền ra, giữa không gian khuya vắng tĩnh mịch càng thêm rõ hơn.
Vân Cảnh hóa hình trốn bằng thuật hệ thủy, tự biết ở trước mặt Huyền Mặc như múa rìu qua mắt thợ. Hắn mới nhớ ra lúc ban đầu nghe được tên Huyền Mặc, phụ vương của hắn cũng nghiêm túc nói cho hắn biết, tám phương đại lục kẻ duy nhất không muốn chọc vào chính là tộc trưởng tộc giao long Huyền Mặc.
Vân Cảnh mặc quần áo trắng chậm rãi bước vào giữa tẩm cung đèn đuốc sáng trưng, Huyền Mặc trước mắt đang dựa ngồi trên sạp, đôi mắt hoa đào màu vàng lấp lánh sáng tà mị dưới ánh nến. Yêu chính là yêu, ban đêm chẳng qua càng tăng thêm vẻ yêu mị của hắn hơn ban ngày mà thôi. “Nếu đã vậy, Vân Cảnh liền nói thẳng vào vấn đề. Chuyện tộc trưởng Vân Cảnh cũng biết sơ sơ từ chỗ Phụ Vương, trăm năm trước…”
“Ha ha, nói vậy Nhị điện hạ không phải là tới ôn lại chuyện cũ trăm năm trước với Huyền Mặc đó chứ, hơn nữa trăm năm chỉ trong nháy mắt, ta đã quên cả rồi, Long Tộc các ngươi cần gì phải nhắc lại chuyện xưa nữa” Tuy Vân Cảnh mới nói hai câu, đã bị Huyền Mặc không khách sáo cắt lời, trong đôi mắt vàng càng thêm lạnh lẽo hơn, khóe miệng nhếch xuống đầy máu tanh mỉm cười, chỉ e Vân Cảnh mà nói thêm một câu nữa thì chắc không dễ ra khỏi cung điện Hồng Nghê này đâu.
Vân Cảnh lạnh lùng liếc nhìn Huyền Mặc trên sạp, môi mỏng mím nhẹ, mày kiếm hơi nhíu. Mãi lâu sau mới mở miệng, “Nếu tộc trưởng cũng không muốn nhắc lại, vậy Vân Cảnh cũng không tốt bụng nhắc lại nữa. Tuyết Nhi cũng đã nói với ta quyết định của nàng ấy, ta không phản đối, chẳng qua mười năm này nếu tộc trưởng dám chạm tới nàng ấy, ta cũng sẽ không từ bỏ ý định đâu” Hàn ý trong mắt Vân Cảnh lóe lên chẳng kém Huyền Mặc chút nào, tuy Huyền Mặc tuổi ít nhất cũng lớn hơn hắn ngoài ngàn năm, nhưng khí phách cũng chẳng kém người ta.
“Ha ha, chuyện nhỏ ấy Nhị điện hạ cứ yên tâm đi, chơi đùa Tiểu Cầu Nhi thích như vậy, chỉ là mười năm Huyền Mặc còn thấy quá ngắn ấy chứ. Dĩ nhiên, sau mười năm, Tiểu CẦu Nhi phải đi, Huyền Mặc cũng sẽ tuyệt không ngăn cản. Hơn nữa ngươi đã khảng khái từ bỏ thứ yêu thích, ta sẽ giúp đỡ cửu tộc các ngươi, mười năm nay ta nhất định sẽ không gây ra cái gì bất thường, như thế thì yên tâm rồi chứ?” Huyền Mặc yêu thích nở nụ cười, trong tiếng cười ấy cứ quẩn quanh mãi trong cung điện, chỉ khiến người ta thêm nổi da gà mà thôi.
“Vậy thì tốt, tộc trưởng Huyền Mặc, ngài nhớ kỹ một điểm cho, chỉ có Tuyết Nhi, ta tuyệt đối sẽ không nhường được” Vân Cảnh tin rằng, dù mười năm không có hắn bảo hộ, Tuyết Nhi của hắn vẫn sống đầy vui vẻ như trước. Chỉ là mười năm này tuyệt đối không cắt đứt được liên hệ của họ, tuyệt đối…
Hôm sau, lúc Tuyết Cầu tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Vân Cảnh, mà Vân Cảnh thì đang dịu dàng nhìn mình, bất giác hơi ngượng và luống cuống, sợ Vân Cảnh vẫn còn đang giận, nên thử mở miệng nói nhỏ nhẹ, “Vân, huynh vẫn còn giận sao?”
Vân Cảnh nhếch môi, khẽ lắc đầu, vuốt tóc hỗn độn giúp Tuyết Cầu, “Cảnh nghĩ thông rồi, mười năm này, ta sẽ đi theo đại nhân Khô Vinh học tập, sau này mạnh mẽ rồi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào cướp được nàng ở bên cạnh ta nữa. Cảnh đợi nàng sau mười năm có thể dẫn theo Nguyên Bảo biến hình trở về bên cạnh ta, đến lúc đó, nếu Nguyên Bảo không chịu trở về tộc Tù Bò, Cảnh cũng có thể để nó đi theo cạnh chúng ta, chúng ta chính là cha mẹ của nó”
“Vân!” Tuyết Cầu cảm động dụi đầu vào trong lòng ngập tràn mùi cỏ thơm của Vân Cảnh, quả nhiên mùi thơm của người như mùi cỏ khiến tâm tình vui vẻ hẳn lên.
“Tuy nhiên” Vân Cảnh khẽ cười nâng đầu Tuyết Cầu lên, hôn lên trán nàng một cái, “Mười năm sau, nàng nhất định phải học được thuật bay lên mới được, đừng để tiểu Nguyên Bảo cười mẹ Tuyết Nhi của nó đấy” Nói xong, ánh mắt Vân Cảnh khẽ thay đổi, áp sát vào tai Tuyết Cầu dặn dò, “Tuyết Nhi, mười năm sau, Cảnh ở lãnh địa phương Bắc gần Cánh đồng tuyết hoang này đợi nàng, có còn nhớ chỗ đó không? Tới gần đây, Cảnh chỉ đầm cá cho nàng xem, nói với họ ở lãnh địa Phương Tây chúng ta có loài chim Man Man có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, chỉ thành đôi mới có thể hành động”
Tuyết Cầu chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, gật đầu lia lịa. Đầm cá bỉ dực này nàng vẫn luôn nhớ kỹ đó chứ. Đó là thân cá béo múp, nếu kho tàu dĩ nhiên mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Hơn nữa vĩnh viễn xuất hiện có đôi có cặp, đó cũng đủ lấp đầy bụng nàng rồi.
“Được, nếu thế, thì nhớ kỹ nhé, mười năm sau, ở đầm suối cá bỉ dực lãnh địa phương bắc, không gặp không về” Vân Cảnh lo lắng nhắc lại lần nữa, tiện đà thò ngón tay thon dài ra chạm nhẹ vào tai phải Tuyết Cầu, nói nhỏ, “Trong vòng trăm dặm ngăn cách, đồng tâm hoàn này sẽ gặp phúc chí tâm linh nhắc nàng, nếu tâm linh hai người tương thông, cũng có thể dùng đồng tâm hoàn này bất cứ lúc nào để hiểu nhau. Đừng để Huyền Mặc biết được huyền bí trong đó, nhớ chưa?”
Tuyết Cầu lại gật đầu lia lịa, tựa đầu vào lòng Vân Cảnh cọ cọ, như không bỏ được làm nũng trước khi chia tay.
“Con bà nó chứ, thằng nhóc thối giao long kia nhất định lừa ngươi ở lại rồi, lão tử muốn xới tung Hồng Nghê này lên!” Khô Vinh là người biết tin cuối cùng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp thuần khiết kia lập tức nổi giận đỏ bừng, tiếp đó cũng khiến bé cưng Kim Tinh trong lòng Tuyết Cầu sợ tới mức cất tiếng ai oán, cả thân bình béo tròn run run trong lòng Tuyết Cầu, cái đầu nho nhỏ chẳng dám nhìn về phía Khô Vinh tý nào.
“Khô Vinh!” Tuyết Cầu lớn tiếng chặn lại cơn giận của Khô Vinh, tiện đà cúi đầu an ủi bé cưng Kim Tinh trong lòng đang bị dọa sợ, nói khẽ, “là Tuyết Nhi tự nguyện, ngươi đừng nhiều lời nữa, chỉ cần mười năm này các ngươi không được quên ta là được” Tuyết Cầu mang tất cả nỗi bi thương trong lòng đẩy lên, trên mặt cứ cười ngây ngô, cho dù khác cũng không muốn lây bi thương sang người ta. Nàng tùy tiện hơn bất kỳ ai song cũng cẩn thận hơn bất kỳ ai.
“Sao có thể quên được chứ” Khô Vinh lẩm bẩm một câu, chỉ là giọng kia quá nhỏ, nên Tuyết Cầu mải lo lắng dỗ bé cưng Kim Tinh cũng không nghe thấy.
Cuối cùng Khô Vinh vì vẫn tức giận khó tiêu dùng pháp thuật hủy đi chỗ Vận Cung họ đang ở, dù chẳng làm bị thương người nào cũng khiến cho người tộc giao long từ cao xuống thấp lo lắng một trận, suýt nữa thì biến thành trận chiến bùng nổ.
Thấy thị vệ tộc giao long mặt mày hằm hằm tay cầm vũ khí như muốn giết người, Tuyết Cầu nhếch miệng cười giải thích, “Khô Vinh vĩ đại của chúng ta đang nghiên cứu thuốc nổ thì thất bại, chẳng may nổ bay mất một tòa cung điện của các vị, không có chuyện lớn gì cả, tất cả giải tán hết đi”
Mọi người đã nhiều ngày quan sát sắc mặt lời nói để làm việc, cũng nhìn ra tộc trưởng của mình yêu tha thiết cô gái mặc bộ quần áo trắng có tóc ngắn này, thật sự cưng chiều nàng ấy mặc nàng ấy làm bậy. Cũng chỉ có thể sai một người chạy đi báo chuyện hoang đường này với tộc trưởng nghe, những người còn lại thì ngượng ngùng chạy trốn.
Ở lại lâu cũng sẽ chọc cho Huyền Mặc mất vui, vì thế Vân Cảnh và Khô Vinh thương lượng xong, quyết định tìm một nơi u tĩnh, chuyên tâm tu luyện pháp thuật. Còn điều không thể tránh khỏi đó là muốn chào từ biệt với Tuyết Cầu.
“Con thỏ ngốc này, lão tử để Tử Nhi ở lại, nếu có chuyện thì có thể báo tim trước cho chúng ta biết nhá” Đứng bên cạnh Hồng Nghê, đưa mắt nhìn bốn phía đều là tuyết trắng, Khô Vinh từ trong tay biến hóa thành một luồng ánh sáng tím, Tử Nhi quyến rũ bé bỏng xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ là lúc này, Tử Nhi định bay lên thơm trộm trên mặt Khô Vinh một cái thì bị Khô Vinh không khách sáo đập bộp một cái khiến cho bé cưng mặt mày đầy sao quay quay, ngất đi.
Bé cưng Kim Tinh vừa thấy Tử Nhi bay tới đầu tiên thì cả kinh, lập tức thấy nàng trợn ngược hai mắt bất tỉnh nhân sự, lập tức quay đầu bắt nạt Tử Nhi, cái đuôi nhỏ cuốn cuốn, đầu lưỡi liếm liếm, chơi thật sự chẳng thấy vui chút nào.
“Vân!” Tiện tay ném bé cưng Kim Tinh vào lòng Khô Vinh, Tuyết Cầu vọt thẳng vào lòng Vân Cảnh, cuối cùng không chịu nổi cất giọng nghẹn ngào.
“Tiểu Cầu Nhi, khóc đủ rồi thôi, ha ha” Huyền Mặc cất giọng cười sang sảng cất lên đằng sau mọi người, Tuyết Cầu theo bản năng run lẩy bẩy cả người, sợ hãi nhìn Vân Cảnh.
“Tuyết Nhi, đi nào, mười năm, Cảnh đợi nàng” Vân Cảnh như vô tình đặt tay lên bên tai trái, ám chỉ Tuyết Cầu đừng quên chuyện đồng tâm hoàn. Hắn buông Tuyết Cầu ra, túm lấy Khô Vinh đang giận phát tiết với Huyền Mặc, cũng nói với Huyền Mặc đang cười rạng rỡ, “Tộc trưởng Huyền Mặc, Vân Cảnh và đại nhân Khô Vinh xin cáo từ. Tuyết Nhi xin phó thác cho tộc trưởng, mong rằng tộc trưởng chớ nuốt lời”
“Dĩ nhiên” Huyền Mặc cười càng tươi hơn, hôm nay hắn khác hẳn lúc trước, mặc một bộ áo bào đỏ thẫm, ống tay áo thêu từng đóa mẫu đơn vàng đầy hoa lệ, tao nhã khác thường.
Bé cưng Kim Tinh từ trên tay Khô Vinh lảo đảo bay trở lại lòng Tuyết Cầu, mở to đôi mắt tím khó hiểu nhìn cảnh không nỡ đi của Vân Cảnh và Khô Vinh, lõm bõm như đang tự hỏi vì sao nương Tuyết Nhi của nó không đi cùng với phụ thân nó.
Nước mắt vẫn đọng trên má, trên mái tóc vẫn còn khăn lụa thắt hình nơ bướm bay múa, chỉ là hai người động tình, xa cách những mười năm.
Tuyết Cầu xoay người, thấy Huyền Mặc một thân đỏ tươi, môi mỏng hoàn mỹ đang cười cợt rung rinh, đâm chọc trái tim.
Làn tóc đen có mấy sợi đỏ như máu biến mất càng lộ ra yêu dị, cứ như đóa hoa nở rộ đối diện với địa ngục vậy, là đóa Mạn châu Sa Hoa. Bỗng Tuyết Cầu hiểu ra, yêu Huyền Mặc là hoa, chỉ là nàng không tìm thấy từ nào để hình dung hoa của hắn cả, hiện giờ nàng tìm được rồi, là Mạn Châu Sa Hoa. Huyền Mặc, lúc nào cũng dùng bề ngoài xinh đẹp yêu dị để che giấu linh hồn ảm đạm bên trong, còn nàng lại sợ hắn chính là nhìn thấy hơi thở đầy tử khí tuyệt vọng tràn ngập mê hoặc kỳ dị từng trong hắn
Yêu nghiệt quyến rũ vẫn nằm xinh đẹp trên chiếc giường lớn, âm thanh gợi cảm tới tận xương truyền từ màn lụa đến, “Đã quyết định rồi?”
“Ừ, Tuyết Cầu ở lại đợi cho tới khi Quá Nhi biến hình, tuy vậy, nhiều nhất là mười năm thôi” Tuyết Cầu nhìn chằm chằm màu hồng nhạt sau màn lụa mỏng, không phải giãy dụa mà cuối cùng không phân được trái tim ra với bé cưng Kim Tinh, “Hơn nữa, ta sẽ tự mình nói với Vân, không cần ngươi lên tiếng” Nói xong, Tuyết Cầu dứt khoát xoay người rời đi, không để ý tới tiếng cười khẽ trầm trầm kia, kết quả mang theo chua xót thế nào.
Tuy nhiên trong một nén nhang thời gian, Tuyết CẦu đã từ cung điện Hồng Nghê của Huyền Mặc trở lại, hơn nữa vừa về là kéo Vân Cảnh vào phòng, vứt Khô Vinh không rõ chân tướng ở bên ngoài.
“Vân, Tuyết Nhi có chuyện muốn nói cùng huynh” Tuyết Cầu ngước đôi mắt đỏ to đẹp mượt mà lên nhìn, trong mắt lấp lánh nước, đôi mi thanh tú cau lại khiến Vân Cảnh nhìn thêm đau lòng, “Nếu mà dùng mười năm đổi lấy ngàn năm tu luyện, huynh có chịu không?”
Vân Cảnh cười khổ, nói như vậy, hắn sớm hiểu chuyện Tuyết Cầu sắp nói là gì rồi, nhưng không thành thật đáp lại, “Dĩ nhiên là đồng ý rồi”
“Tuyết Nhi đã đồng ý với yêu nghiệt bồi hắn mười năm, đổi lại cho Quá Nhi ngàn năm được biến hình” Tuyết Cầu càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng cũng không dám nhìn thẳng vào Vân Cảnh, sợ Vân Cảnh tức giận khiến nàng thay đổi chủ ý.
“Đây là quyết định của nàng hay là hắn ép nàng?” Giọng Vân Cảnh bỗng lạnh nhạt mấy phần, hàn ý trong mắt bạc lóe lên.
Tuyết Cầu cảm thấy Vân Cảnh rõ ràng tức giận, đành rụt cổ lại nói, “Huynh đừng trách hắn, cũng đừng trách con” Nàng bình thường dù ít chú ý đến chuyện người khác, lúc này không hiểu sao lại đồng ý ở lại, nếu toàn bộ là vì bé cưng Kim Tinh, cũng không phải tự nhiên, có lẽ nàng không cự tuyệt nổi nụ cười đầy hoảng hốt và run sợ không che giấu nổi và đầy cợt nhả của yêu nghiệt kia, vì sao mà hoảng, vì sao mà sợ run chứ…
Vân Cảnh không nói lời nào, có vẻ khôi phục lại như người trước kia Tuyết Cầu gặp, không có tình cảm, không có độ ấm, lạnh băng lạnh nhạt.
Ban đêm, Tuyết Cầu nhìn bóng người quay lưng lại phía nàng mà ngủ, đành bực tức khịt khịt mũi, cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, đành túm lấy một góc áo Vân Cảnh, cứ vậy mà ngủ luôn.
Nghe được tiếng thở đều đều của người nằm đằng sau, Vân Cảnh không hề ngủ nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy chuẩn bị đẩy cửa phòng bước ra.
Bằng pháp thuật hệ thủy tránh né thị vệ tộc giao long đi tuần tới trước tẩm cung Hồng Nghê của Huyền Mặc, nhìn thấy ngọn đèn ngọc lưu ly cung đình sáng như ban ngày hắn biết là đã tới đúng chỗ.
“Người tới là khách, nếu Nhị điện hạ đã đến đây, vậy thì mời vào” Giọng Huyền Mặc từ sâu truyền ra, giữa không gian khuya vắng tĩnh mịch càng thêm rõ hơn.
Vân Cảnh hóa hình trốn bằng thuật hệ thủy, tự biết ở trước mặt Huyền Mặc như múa rìu qua mắt thợ. Hắn mới nhớ ra lúc ban đầu nghe được tên Huyền Mặc, phụ vương của hắn cũng nghiêm túc nói cho hắn biết, tám phương đại lục kẻ duy nhất không muốn chọc vào chính là tộc trưởng tộc giao long Huyền Mặc.
Vân Cảnh mặc quần áo trắng chậm rãi bước vào giữa tẩm cung đèn đuốc sáng trưng, Huyền Mặc trước mắt đang dựa ngồi trên sạp, đôi mắt hoa đào màu vàng lấp lánh sáng tà mị dưới ánh nến. Yêu chính là yêu, ban đêm chẳng qua càng tăng thêm vẻ yêu mị của hắn hơn ban ngày mà thôi. “Nếu đã vậy, Vân Cảnh liền nói thẳng vào vấn đề. Chuyện tộc trưởng Vân Cảnh cũng biết sơ sơ từ chỗ Phụ Vương, trăm năm trước…”
“Ha ha, nói vậy Nhị điện hạ không phải là tới ôn lại chuyện cũ trăm năm trước với Huyền Mặc đó chứ, hơn nữa trăm năm chỉ trong nháy mắt, ta đã quên cả rồi, Long Tộc các ngươi cần gì phải nhắc lại chuyện xưa nữa” Tuy Vân Cảnh mới nói hai câu, đã bị Huyền Mặc không khách sáo cắt lời, trong đôi mắt vàng càng thêm lạnh lẽo hơn, khóe miệng nhếch xuống đầy máu tanh mỉm cười, chỉ e Vân Cảnh mà nói thêm một câu nữa thì chắc không dễ ra khỏi cung điện Hồng Nghê này đâu.
Vân Cảnh lạnh lùng liếc nhìn Huyền Mặc trên sạp, môi mỏng mím nhẹ, mày kiếm hơi nhíu. Mãi lâu sau mới mở miệng, “Nếu tộc trưởng cũng không muốn nhắc lại, vậy Vân Cảnh cũng không tốt bụng nhắc lại nữa. Tuyết Nhi cũng đã nói với ta quyết định của nàng ấy, ta không phản đối, chẳng qua mười năm này nếu tộc trưởng dám chạm tới nàng ấy, ta cũng sẽ không từ bỏ ý định đâu” Hàn ý trong mắt Vân Cảnh lóe lên chẳng kém Huyền Mặc chút nào, tuy Huyền Mặc tuổi ít nhất cũng lớn hơn hắn ngoài ngàn năm, nhưng khí phách cũng chẳng kém người ta.
“Ha ha, chuyện nhỏ ấy Nhị điện hạ cứ yên tâm đi, chơi đùa Tiểu Cầu Nhi thích như vậy, chỉ là mười năm Huyền Mặc còn thấy quá ngắn ấy chứ. Dĩ nhiên, sau mười năm, Tiểu CẦu Nhi phải đi, Huyền Mặc cũng sẽ tuyệt không ngăn cản. Hơn nữa ngươi đã khảng khái từ bỏ thứ yêu thích, ta sẽ giúp đỡ cửu tộc các ngươi, mười năm nay ta nhất định sẽ không gây ra cái gì bất thường, như thế thì yên tâm rồi chứ?” Huyền Mặc yêu thích nở nụ cười, trong tiếng cười ấy cứ quẩn quanh mãi trong cung điện, chỉ khiến người ta thêm nổi da gà mà thôi.
“Vậy thì tốt, tộc trưởng Huyền Mặc, ngài nhớ kỹ một điểm cho, chỉ có Tuyết Nhi, ta tuyệt đối sẽ không nhường được” Vân Cảnh tin rằng, dù mười năm không có hắn bảo hộ, Tuyết Nhi của hắn vẫn sống đầy vui vẻ như trước. Chỉ là mười năm này tuyệt đối không cắt đứt được liên hệ của họ, tuyệt đối…
Hôm sau, lúc Tuyết Cầu tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Vân Cảnh, mà Vân Cảnh thì đang dịu dàng nhìn mình, bất giác hơi ngượng và luống cuống, sợ Vân Cảnh vẫn còn đang giận, nên thử mở miệng nói nhỏ nhẹ, “Vân, huynh vẫn còn giận sao?”
Vân Cảnh nhếch môi, khẽ lắc đầu, vuốt tóc hỗn độn giúp Tuyết Cầu, “Cảnh nghĩ thông rồi, mười năm này, ta sẽ đi theo đại nhân Khô Vinh học tập, sau này mạnh mẽ rồi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào cướp được nàng ở bên cạnh ta nữa. Cảnh đợi nàng sau mười năm có thể dẫn theo Nguyên Bảo biến hình trở về bên cạnh ta, đến lúc đó, nếu Nguyên Bảo không chịu trở về tộc Tù Bò, Cảnh cũng có thể để nó đi theo cạnh chúng ta, chúng ta chính là cha mẹ của nó”
“Vân!” Tuyết Cầu cảm động dụi đầu vào trong lòng ngập tràn mùi cỏ thơm của Vân Cảnh, quả nhiên mùi thơm của người như mùi cỏ khiến tâm tình vui vẻ hẳn lên.
“Tuy nhiên” Vân Cảnh khẽ cười nâng đầu Tuyết Cầu lên, hôn lên trán nàng một cái, “Mười năm sau, nàng nhất định phải học được thuật bay lên mới được, đừng để tiểu Nguyên Bảo cười mẹ Tuyết Nhi của nó đấy” Nói xong, ánh mắt Vân Cảnh khẽ thay đổi, áp sát vào tai Tuyết Cầu dặn dò, “Tuyết Nhi, mười năm sau, Cảnh ở lãnh địa phương Bắc gần Cánh đồng tuyết hoang này đợi nàng, có còn nhớ chỗ đó không? Tới gần đây, Cảnh chỉ đầm cá cho nàng xem, nói với họ ở lãnh địa Phương Tây chúng ta có loài chim Man Man có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, chỉ thành đôi mới có thể hành động”
Tuyết Cầu chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, gật đầu lia lịa. Đầm cá bỉ dực này nàng vẫn luôn nhớ kỹ đó chứ. Đó là thân cá béo múp, nếu kho tàu dĩ nhiên mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Hơn nữa vĩnh viễn xuất hiện có đôi có cặp, đó cũng đủ lấp đầy bụng nàng rồi.
“Được, nếu thế, thì nhớ kỹ nhé, mười năm sau, ở đầm suối cá bỉ dực lãnh địa phương bắc, không gặp không về” Vân Cảnh lo lắng nhắc lại lần nữa, tiện đà thò ngón tay thon dài ra chạm nhẹ vào tai phải Tuyết Cầu, nói nhỏ, “Trong vòng trăm dặm ngăn cách, đồng tâm hoàn này sẽ gặp phúc chí tâm linh nhắc nàng, nếu tâm linh hai người tương thông, cũng có thể dùng đồng tâm hoàn này bất cứ lúc nào để hiểu nhau. Đừng để Huyền Mặc biết được huyền bí trong đó, nhớ chưa?”
Tuyết Cầu lại gật đầu lia lịa, tựa đầu vào lòng Vân Cảnh cọ cọ, như không bỏ được làm nũng trước khi chia tay.
“Con bà nó chứ, thằng nhóc thối giao long kia nhất định lừa ngươi ở lại rồi, lão tử muốn xới tung Hồng Nghê này lên!” Khô Vinh là người biết tin cuối cùng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp thuần khiết kia lập tức nổi giận đỏ bừng, tiếp đó cũng khiến bé cưng Kim Tinh trong lòng Tuyết Cầu sợ tới mức cất tiếng ai oán, cả thân bình béo tròn run run trong lòng Tuyết Cầu, cái đầu nho nhỏ chẳng dám nhìn về phía Khô Vinh tý nào.
“Khô Vinh!” Tuyết Cầu lớn tiếng chặn lại cơn giận của Khô Vinh, tiện đà cúi đầu an ủi bé cưng Kim Tinh trong lòng đang bị dọa sợ, nói khẽ, “là Tuyết Nhi tự nguyện, ngươi đừng nhiều lời nữa, chỉ cần mười năm này các ngươi không được quên ta là được” Tuyết Cầu mang tất cả nỗi bi thương trong lòng đẩy lên, trên mặt cứ cười ngây ngô, cho dù khác cũng không muốn lây bi thương sang người ta. Nàng tùy tiện hơn bất kỳ ai song cũng cẩn thận hơn bất kỳ ai.
“Sao có thể quên được chứ” Khô Vinh lẩm bẩm một câu, chỉ là giọng kia quá nhỏ, nên Tuyết Cầu mải lo lắng dỗ bé cưng Kim Tinh cũng không nghe thấy.
Cuối cùng Khô Vinh vì vẫn tức giận khó tiêu dùng pháp thuật hủy đi chỗ Vận Cung họ đang ở, dù chẳng làm bị thương người nào cũng khiến cho người tộc giao long từ cao xuống thấp lo lắng một trận, suýt nữa thì biến thành trận chiến bùng nổ.
Thấy thị vệ tộc giao long mặt mày hằm hằm tay cầm vũ khí như muốn giết người, Tuyết Cầu nhếch miệng cười giải thích, “Khô Vinh vĩ đại của chúng ta đang nghiên cứu thuốc nổ thì thất bại, chẳng may nổ bay mất một tòa cung điện của các vị, không có chuyện lớn gì cả, tất cả giải tán hết đi”
Mọi người đã nhiều ngày quan sát sắc mặt lời nói để làm việc, cũng nhìn ra tộc trưởng của mình yêu tha thiết cô gái mặc bộ quần áo trắng có tóc ngắn này, thật sự cưng chiều nàng ấy mặc nàng ấy làm bậy. Cũng chỉ có thể sai một người chạy đi báo chuyện hoang đường này với tộc trưởng nghe, những người còn lại thì ngượng ngùng chạy trốn.
Ở lại lâu cũng sẽ chọc cho Huyền Mặc mất vui, vì thế Vân Cảnh và Khô Vinh thương lượng xong, quyết định tìm một nơi u tĩnh, chuyên tâm tu luyện pháp thuật. Còn điều không thể tránh khỏi đó là muốn chào từ biệt với Tuyết Cầu.
“Con thỏ ngốc này, lão tử để Tử Nhi ở lại, nếu có chuyện thì có thể báo tim trước cho chúng ta biết nhá” Đứng bên cạnh Hồng Nghê, đưa mắt nhìn bốn phía đều là tuyết trắng, Khô Vinh từ trong tay biến hóa thành một luồng ánh sáng tím, Tử Nhi quyến rũ bé bỏng xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ là lúc này, Tử Nhi định bay lên thơm trộm trên mặt Khô Vinh một cái thì bị Khô Vinh không khách sáo đập bộp một cái khiến cho bé cưng mặt mày đầy sao quay quay, ngất đi.
Bé cưng Kim Tinh vừa thấy Tử Nhi bay tới đầu tiên thì cả kinh, lập tức thấy nàng trợn ngược hai mắt bất tỉnh nhân sự, lập tức quay đầu bắt nạt Tử Nhi, cái đuôi nhỏ cuốn cuốn, đầu lưỡi liếm liếm, chơi thật sự chẳng thấy vui chút nào.
“Vân!” Tiện tay ném bé cưng Kim Tinh vào lòng Khô Vinh, Tuyết Cầu vọt thẳng vào lòng Vân Cảnh, cuối cùng không chịu nổi cất giọng nghẹn ngào.
“Tiểu Cầu Nhi, khóc đủ rồi thôi, ha ha” Huyền Mặc cất giọng cười sang sảng cất lên đằng sau mọi người, Tuyết Cầu theo bản năng run lẩy bẩy cả người, sợ hãi nhìn Vân Cảnh.
“Tuyết Nhi, đi nào, mười năm, Cảnh đợi nàng” Vân Cảnh như vô tình đặt tay lên bên tai trái, ám chỉ Tuyết Cầu đừng quên chuyện đồng tâm hoàn. Hắn buông Tuyết Cầu ra, túm lấy Khô Vinh đang giận phát tiết với Huyền Mặc, cũng nói với Huyền Mặc đang cười rạng rỡ, “Tộc trưởng Huyền Mặc, Vân Cảnh và đại nhân Khô Vinh xin cáo từ. Tuyết Nhi xin phó thác cho tộc trưởng, mong rằng tộc trưởng chớ nuốt lời”
“Dĩ nhiên” Huyền Mặc cười càng tươi hơn, hôm nay hắn khác hẳn lúc trước, mặc một bộ áo bào đỏ thẫm, ống tay áo thêu từng đóa mẫu đơn vàng đầy hoa lệ, tao nhã khác thường.
Bé cưng Kim Tinh từ trên tay Khô Vinh lảo đảo bay trở lại lòng Tuyết Cầu, mở to đôi mắt tím khó hiểu nhìn cảnh không nỡ đi của Vân Cảnh và Khô Vinh, lõm bõm như đang tự hỏi vì sao nương Tuyết Nhi của nó không đi cùng với phụ thân nó.
Nước mắt vẫn đọng trên má, trên mái tóc vẫn còn khăn lụa thắt hình nơ bướm bay múa, chỉ là hai người động tình, xa cách những mười năm.
Tuyết Cầu xoay người, thấy Huyền Mặc một thân đỏ tươi, môi mỏng hoàn mỹ đang cười cợt rung rinh, đâm chọc trái tim.
Làn tóc đen có mấy sợi đỏ như máu biến mất càng lộ ra yêu dị, cứ như đóa hoa nở rộ đối diện với địa ngục vậy, là đóa Mạn châu Sa Hoa. Bỗng Tuyết Cầu hiểu ra, yêu Huyền Mặc là hoa, chỉ là nàng không tìm thấy từ nào để hình dung hoa của hắn cả, hiện giờ nàng tìm được rồi, là Mạn Châu Sa Hoa. Huyền Mặc, lúc nào cũng dùng bề ngoài xinh đẹp yêu dị để che giấu linh hồn ảm đạm bên trong, còn nàng lại sợ hắn chính là nhìn thấy hơi thở đầy tử khí tuyệt vọng tràn ngập mê hoặc kỳ dị từng trong hắn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook