Ngân Thỏ Kỳ Duyên
-
Chương 26: Lượng băng hỏa nặng
Lượng băng hỏa nặng
Côn Lôn vốn có Dao Trì là nơi tiên linh hồn đệ nhất thiên hạ, còn Phù Ngọc có Kiếp Trước Không Tang độc nhất vô nhị. Kiếp trước Không Tang không phải núi cũng không phải nước, chỉ có một vách tường bạch ngọc chứa đầy những chữ văn thượng cổ kỳ dị. Vách tường này cao chừng tường cung điện, được thành bao quanh, ở giữa có chỗ trống là con đường duy nhất tiến vào Kiếp Trước Không Tang. Kiếp Trước Không Tang vì có loại văn cổ kỳ dị thần bí, nên ở trong đó đều là ảo cảnh, nếu người có duyên, thì có thể thấy chuyện cũ trước kia; nếu không có duyên, thì cứ theo đường bên trong Kiếp Trước Không tang đi dạo một vòng rồi ra, mộng tưởng hão huyền.
Tục truyền rằng, Kiếp Trước Không Tang tuy không phải là thần vật như hạt sen bảy màu, cũng khiến cho con người ta đau triệt nội tâm đột nhiên hiểu ra công hiệu kỳ diệu, người tiến vào trong đó đều được thoát thai hoán cốt, cũng có nguyên nhân hiểu rõ duyên kiếp trước của mình. Vì vậy, Bồ Lao Vương Thổ Thân hạ lệnh cấm, nếu không có Kiếp Trước không tang tự mình chỉ định người hữu duyên, tự tiện xâm nhập coi thường mạng sống, một khi phát hiện, tất sẽ nghiêm trị. Chỉ là Kiếp Trước Không Tang thực sự là khối vật chết, sao biết chỉ định người hữu duyên chứ? Trong này cũng có hiệu quả sử dụng, từ lúc bộ tộc Bồ Lao xây hành cung vào Phù Ngọc Thần, ngay lúc đó Bồ Lao Vườn liền sai người giắt ở vách tường bên ngoài một chiếc chuông đồng, kiếp trước Không Tang tự có linh tính, phàm là người hữu duyên tiếp cận, chuông mặc dù không vang cũng tự vang, người tộc Bồ Lao coi như thần tích càng thành kính đợi.
Vân Cảnh tuy bị Vân Tuyền trục xuất khỏi tộc Phụ Hý, nhưng vì lời đồn dĩ vãng nên đâu đâu cũng được chào đón. Vì thế khi hắn đi đến Phù Ngọc Thần, không những không bị tộc Bồ Lao xua đuổi bài xích mà ngược lại còn được nhiệt tình tiếp đón, rồi nhanh chóng được truyền triệu tới gặp Bồ Lao Vương Thổ Thân.
“Cảnh Nhi!” Trên đại điện bỗng truyền tới một giọng vang như chuông đồng, người tới thoạt nhìn là một nam tử khí chất hào sảng, mặc toàn thân bộ long bào màu tơ vàng, có râu dài.
“Cảnh Nhi bái kiến thân thúc phụ” Vân Cảnh rõ ràng rất thân với Bồ Lao Vương, cũng không theo lễ tiết xưng hô Thổ Thân một câu Bệ hạ, mà gọi một câu thân thiết là “thân thúc phụ”
“Chuyện của cháu, ta đã nghe từ cha Vương cháu rồi, đừng đau lòng, thúc phụ nhất định sẽ cố gắng khuyên nhủ cha cháu” Thổ Thân làm người ngay thẳng, cho dù thân là đế vương cũng không phải là người nhiều kế, bởi vậy cũng do tính bộc trực mà đắc tội không ít người, nên Vân Cảnh thật ra rất thích vị thúc phụ không có tâm cơ này tý nào, từ nhỏ đã gần gũi vô cùng.
“Phụ Vương dụng tâm lương khổ, trăm năm này Vân Cảnh dĩ nhiên sẽ đi ngao du, thân thúc phụ chớ lo cho Cảnh Nhi” Vân Cảnh một thân quần áo trắng đơn thuần, nhưng không giảm chút khí chất vương tôn quý tộc nào, khuôn mặt càng trầm tĩnh như nước, tuy đi đường dài nhưng vẫn không thấy sắc mệt mỏi.
“Cảnh Nhi khó có được tấm lòng này, thằng nhóc Vân Tuyền kia thật quá may mắn, có được đứa con như thế. So với thúc phụ ta, haizz” Thổ Thân quả thật nói một là một, mắt thấy Vân Cảnh xuất sắc như thế, lại liên tưởng tới đứa con nối dòng của mình càng phiền não thêm.
“Các ngươi còn nói bao lời khách sáo nữa đây, tiểu quỷ Phụ Hý, ngươi chẳng phải có việc tới tìm Thổ Thân này hay sao!” Khô vinh thấy họ cứ người nói đi tôi nói lại mãi, liền la hét cắt ngang cuộc nói chuyện của hia người, khiên Thổ Thân phải toàn lực chú ý tới mình.
Thổ Thân híp mắt quan sát rất lâu, lúc này mới không khách sáo hỏi, “Thằng nhóc bé con nhà ngươi khẩu khí lớn thật, ngươi là ai hả?”
Khô Vinh nghe vậy, lập tức nhảy lên người Thổ Thân, hung hăng kéo mạnh râu đẹp đầy kiêu ngạo của ông ta, vênh váo tự đắc lườm ông ta một cái nói, “Thằng nhóc to mồm nhà ngươi này, lão tử và lão gia hỏa Long thần kia lúc thời điểm đấu pháp thì ngươi vẫn đang đòi bú sữa mẹ ngươi đó, ai mới là nhóc con chứ, ha ha!”
Vân Cảnh thấy sắc mặt Thổ Thân khó chịu, vội vàng giải thích, “Thân thúc phụ, vị này là Khô Vinh đại nhân, tính tình ngài ấy đã thế rồi, tuyệt đối không có ác ý, chớ giận dữ với ngài ấy”
Thổ Thân mặc dù lúc nhỏ có gặp qua Khô Vinh một lần, nhưng cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, lại không phải cái con người nhỏ xíu như ngón tay cái trước mắt này, vì vậy, dù biết thanh âm này của Khô Vinh còn gào to với tộc ông ta hơn thì cũng không thể hình dung, nhận ra được vị Khô Vinh này năm đó đã bị Long Thần phong ấn lại nữa. Khô Vinh tuy thân là trưởng bối Thổ Thân, lại vì miệng chẳng chút đắn đo chọc giận ông. Vì thế Thổ Thân chỉ khẽ hừ một tiếng rồi phớt lờ hắn luôn, không phải lễ phép đối đãi như là Phượng Cửu. “Cảnh Nhi, lần này cháu đến, là có chuyện gì thế?” Thổ thân biết Vân Cảnh trời sinh tính đạm bạc, nếu không chủ động mời, nhất định cũng không vô duyên vô cớ tới tìm ông ta.
“Thân Thúc phụ à, chẳng dám giấu gì thúc, CẢnh Nhi thời gian trước luôn ở chỗ Phượng Vương Xích Nguyên, còn được vinh dự tham gia nghi thức niết bàn của tộc Phượng Hoàng nữa, chỉ tiếc là niết bàn thất bại” Ánh mắt Vân Cảnh sáng quắc ngước mắt nhìn Thổ thân trước mặt, nói tiếp, ‘Không may chính là nguyên nhân khiến niết bàn thất bại là thừ thần thú Anh Chiêu của bộ tộc Bồ Lao thúc phụ mang tới. Cảnh Nhi không rõ vì sao Anh Chiêu lại có trên người thủy ngân, nếu không không có Phượng Vương anh minh, bình ổn cơn tức của mọi người tộc Phượng Hoàng, thì e là cả hai tộc sẽ không thể không có khả năng bất hòa ạ”
Thổ Thân nghe xong, mặt biến sắc, vội vàng quát thuộc hạ lui ra, lúc này mặt mới nặng nề, nắm chặt tay, ngửa mặt lên trời than, “Nghiệt tử mà, Thổ thân sao lại sinh ra một nghiệt tử như vậy chứ!”
“Thân Thúc phụ, ý người là?” Vân Cảnh chỉ biết Thổ Thân có mỗi hai đứa con gái, còn đứa con trai thứ hai kia trời sinh ra tư chất bình thường, chưa tốt cũng chưa tính, mà chỉ e khiến thiên hạ không loạn, chung quanh không chuốc họa mới không yên. Thổ Thân vốn có nhân duyên không tốt, cộng thêm hai đứa con ngu xuẩn, lại càng đắc tội thêm vô số người, khuôn mặt u sầu này dĩ nhiên lúc nào cũng đều có cả.
“Nghiệp chướng Thổ Thanh kia! Thúc phụ cũng chẳng sợ mất thể diện nữa, dù sao gương mặt già này sớm đã quen rồi. Cảnh Nhi có còn nhớ trên thọ yến của Mẫu Hậu cháu từng từ chối món quà thần long chí bảo Thất Thải Hàn Linh Thiền mà tộc giao lòng dâng tặng không?” Thổ Thân vừa nhắc tới con ông, trên mặt ai oán tự trách, lập tức trông như già đi rất nhiều, chẳng còn khí chất hào sảng lúc trước nữa.
Vân Cảnh sớm đã thấy đúng là loạn cả rồi, lại là tộc giao long, Huyền Mặc, ngươi đang bày ra chuyện gì, vô số chuyện đều có liên quan tới ngươi, không cam lòng bị đuổi ra khỏi tám phương đại lục thì có ý đồ trả thù sao? Nếu như không phải, sao trùng hợp này lại khiến người ta sợ hãi quá mức chứ. “Như Cảnh Nhi nhớ không nhầm, Thất Thải Linh Thiền kia thực sự là vẫn chưa tặng ra, vì thế chắc vẫn còn trong tay tộc giao long”
“Cháu có điều không biết rồi, chuyện này chính là một sỉ nhục lớn của bộ tộc Bồ Lao ta, Cảnh Nhi, thúc phụ cũng không sợ cháu chê cười gì cả!”
“Thân thúc phụ nếu tin tưởng Cảnh nhi, Cảnh Nhi dĩ nhiên sẽ không nói ra một chữ nào với kẻ khác” Vân CẢnh bình tĩnh nhìn thổ thân, môi mỏng khẽ nhếch, mắt bạc cũng toát ra vẻ lạnh nhạt.
“Thực ra thúc phụ đúng là sau khi nghiệp chướng kia gặp chuyện không may mới biết được việc này. Hóa ra ngay từ lúc trên thọ yến đó, nghiệp chướng kia thấy vật thì nổi lòng tham, đợi lúc về Phù Ngọc, nó liền gạt chúng ta một mình chạy tới cánh đồng tuyết hoang. Nó tự cao nín thở dùng pháp thuật ẩn thân thực hành lên bậc cao nhất, nhưng lại tiến hành hoạt động ăn trộm, đem chí bảo Thất Thải Hàn Linh Thiền mà tộc giao long người ta cất giữ ăn trộm được. Thế còn chưa tính, ta đem gương mặt già này bỏ qua, tự mình đưa về cùng người nhà, chuyện đã thế rồi. Ai ngờ nghiệp chướng kia lại phạm vào si, cứ tưởng Thất Thải Hàn Linh Thiền này là quả táo ngon, mới nuốt trọn, lúc này sự việc đã bại lộ, nên ta mới biết được việc này”
Vân Cảnh nghe rõ, bất giác không kìm được kinh hãi lắp bắp, không ngờ Thổ Thanh ngu ngốc, coi linh vật thế như đồ ăn bị hắn nuốt sạch.
“Con bà nó chứ, to mồm, thằng nhóc ngu xuẩn nhà ngươi kia coi Thất Thải HÀn Linh Thiền là thập toàn đại bổ sao, thích nuốt thì nuốt, ha ha, xem ra là nó không cần cái mạng nhỏ nữa rồi” Khô Vinh hiểu biết rộng, dĩ nhiên biết Thất Thải Hàn Linh Thiền luôn bên cạnh Long Vương rồi, nhớ ngày đó hắn còn có chủ ý động tới bảo bối này, cuối cùng bị Long Vương phát hiện ra nên không đoạt được. Ai ngờ tới khi hắn tỉnh lại từ trong phong ấn, mới hiểu biết chút ít kỳ nhân dị sỹ của tám phương đại lục, mà chính là so với hắn nghe thấy nhìn thấy còn khiến người ta cứng lưỡi.
“Vân…” Tuyết Cầu kéo kéo ống tay áo Vân Cảnh, nàng không phải người của tám phương đại lục, nên tất nhiên không rõ sự quan trọng bên trong, liền mở miệng hỏi, “Không thể ăn được sao?”
Vân Cảnh thấy Tuyết Cầu lộ ra bộ dáng ngây thơ tò mò, trong lòng nổi lên gợn sóng, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, tiện dà xoa xoa đầu tóc ngắn của nàng, mở miệng giải thích, “Thất Thải Hàn Linh Thiền đúng là chí bảo tu luyện tăng lên pháp lực cho chủ nhân, lại chỉ có một điều, nó chính là hàn vật đệ nhất thiên hạ, còn lạnh lợi hại hơn cả hồ hàn băng. Mà biểu đệ Thổ Thanh đem vật ấy nuốt vào, nếu không mau chóng bức ra ngoài cơ thể thì cũng bị hàn thiềm phản phệ, sẽ bị đông lạnh thành một khối băng, đồng thời cũng là nơi cư ngụ của hàn thiền”
Tuyết CẦu tặc tặc cái lưỡi thơm tho, suy nghĩ chút cười cười, “Xem ra sau này Tuyết Nhi cũng không thể tham ăn như vậy, nhỡ đâu ăn nhầm loại thực vật gì đó, biết đâu chừng mạng nhỏ sẽ đi đời”
Vân Cảnh mỉm cười, đột nhiên nhớ tới hiện trạng của Thổ Thanh, vội vàng quay đầu về phía Thổ Thân, lo lắng hỏi, “Thân Thúc Phụ, vậy biểu đệ Thổ Thanh hiện giờ tình hình thế nào rồi? Nói thế, Anh Chiêu ngày đó cùng với thủy ngân, thực sự là vì muốn giảm bớt hàn khí của biểu đệ Thổ thanh mà đặc biệt mang về sao?”
“Không tệ, nghiệp chướng kia dù sao cũng là cốt nhục của thúc phụ, ta mặc dù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nó bị hàn khí hoành hành, nên mới sai Anh Chiêu đi một chuyến lấy thủy ngân, muốn dem vật cự nóng đối chọi với vật cực lạnh. Chỉ là thủy ngân mà so với hàn thiền cuối cùng cũng không đỡ nổi cỗ hàn khí kia, mắt thấy Thanh Nhi sắp không chỗng đỡ được nữa rồi” Thổ Thần nghẹn ngào, cốt nhục tình htaam, sao có thể khiến ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ.
“Hừ!” Khô Vinh ở cạnh cười nhạo khinh thường, đôi mắt phượng lóng lánh chuyển động, môi mỏng bĩu lên, đôi mắt đẹp thuần khiết như tinh linh khiến người ta nhìn cũng không hòa được với kiểu tính tình tự cao tự đại so đo vô lại của hắn được. “Vọng tưởng dùng thủy ngân nấu chảy mà hóa giải hàn khí của Thất Thải Hàn Linh thiền sao, quả thật là lấy chứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình”
“Hả? Nói vậy thì thiên hạ đệ nhất Khô vinh đại nhân chắc là có cách đối phó với hàn thiền này rồi nhỉ?” tuyết Cầu thấy Khô vinh bày ra bộ dạng như thế, lập tức hiểu ngay, hắn nhất định có cách, nhưng chắc chắn sẽ không dễ cho biết. Vì để lo giúp cho Vân Cảnh chút, muốn dùng phép khích tướng này khiến Khô Vinh nói ra.
“Đõ là dĩ nhiên, thiên hạ rộng lớn, còn có chuyện gì lão tử không biết sao?” Khô Vinh bị sự tâng bốc càng dạt dào đắc ý, liếc mắt nhìn Tuyết Cầu, thần khí không ai bì nổi.
“Như thế thì nói mọi người cùng nghe chút đi” Tuyết Cầu cũng không giận mà ngược lại cười tủm tỉm mang Khô vinh trở lại lòng bàn tay, mở to đôi mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, long lanh lấp lánh.
Khô Vinh bất giác hoảng hốt, lại cũng không đến nỗi quá ngốc, lập tức biết ngay Tuyết Cầu có thái độ vậy nhất định là muốn biết cách giải quyết trong miệng hắn rồi, trong lòng bất giác bốc hỏa, ngoảnh đầu sang chỗ khác nhất định không chịu mở miệng.
“Cứ tưởng là ngươi biết đó chứ, hóa ra là nói khoác đi. Đi đi đi, cách xa ta ra một chút, ta muốn tiếp tục ấp trứng tiểu bảo bảo” Tuyết Cầu thấy Khô Vinh không chịu nói, thì mất hứng đuổi hắn đi, tự tay Vân Cảnh lấy trong bọc to ra bọc trứng rồng đưa cho nàng, yêu quý ôm trong ngực, mắt to thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Khô Vinh.
Trong lòng Khô vinh vốn đang tức giận, thấy Tuyết Cầu tha cho hắn rồi lại quan tâm tới quả trứng đá chó má kia, lập tức cơn giận trào ra, oa oa hét to, “con thỏ ngốc kia, ai bảo lão tử không biết chứ, Thất Thải Hàn Linh Thiền đó thích nhất là cây thánh mộc Mạn Đoái nước, dùng cây nước này là có thể dẫn nó chui ra. Chậc chậc chậc, Long vương và Long Mẫu chết rồi, vì thế bí mật này cũng chỉ có mình lão tử và lão giao hỏa Long thần kia biết thôi, các ngươi đám nhóc thối này còn dám dùng thủy ngân nấu chảy rỗi hơi, đây chẳng phải muốn dìm người ta chết chẹt bên trong đó sao” Khô Vinh nói xong mới biết mình bị Tuyết Cầu một kích đem toàn bộ lỡ miệng nói ra, lập tức nhất quyết không tha quấn lấy Tuyết Cầu giận dữ mắng liên tục.
Tuyết Cầu cười duyên điểm nhẹ lên trán Khô vinh nho nhỏ một cái, có chút vô tội nói, “Ai bảo ngươi không thích dùng kích như vậy, tuy nhiên vẫn nên cám ơn ngươi đó” tuyết Cầu nói xong, cúi người xuống hôn nhẹ lên cái bớt đỏ trên trán Khô Vinh một cái, có tính biểu dương.
Khô vinh vốn đang còn bực bội vì chuyện bị búng trán, nhưng sau đó bị một cái hôn lướt nhẹ bất ngờ trên trán, kinh ngạc há miệng thở dốc, chẳng nói ra câu nào.
“Ha ha ha, bé con Khô Vinh, đùa ngươi thật vui quá đi” Tuyết Cầu thấy vậy thì cười ngã vào lòng Vân Cảnh, bên hông căng thẳng, đúng là Vân Cảnh ghen cấu nhẹ bên hông nàng, thần sắc có chút không vui.
Thổ Thân vốn là người rất hào sảng, dĩ nheien không rõ sóng tình ngầm bắt đầu khở động này, từ tận đáy lòng cảm tạ Tuyết Cầu ra tay giúp đỡ, vội vàng xoa cằm ngẫm nghĩ tạ ơn. Cũng không quên tạ ơn Khô Vinh đã nói ra, hơn nữa còn gọi thánh thú Anh Chiêu bay tới.
Côn Lôn vốn có Dao Trì là nơi tiên linh hồn đệ nhất thiên hạ, còn Phù Ngọc có Kiếp Trước Không Tang độc nhất vô nhị. Kiếp trước Không Tang không phải núi cũng không phải nước, chỉ có một vách tường bạch ngọc chứa đầy những chữ văn thượng cổ kỳ dị. Vách tường này cao chừng tường cung điện, được thành bao quanh, ở giữa có chỗ trống là con đường duy nhất tiến vào Kiếp Trước Không Tang. Kiếp Trước Không Tang vì có loại văn cổ kỳ dị thần bí, nên ở trong đó đều là ảo cảnh, nếu người có duyên, thì có thể thấy chuyện cũ trước kia; nếu không có duyên, thì cứ theo đường bên trong Kiếp Trước Không tang đi dạo một vòng rồi ra, mộng tưởng hão huyền.
Tục truyền rằng, Kiếp Trước Không Tang tuy không phải là thần vật như hạt sen bảy màu, cũng khiến cho con người ta đau triệt nội tâm đột nhiên hiểu ra công hiệu kỳ diệu, người tiến vào trong đó đều được thoát thai hoán cốt, cũng có nguyên nhân hiểu rõ duyên kiếp trước của mình. Vì vậy, Bồ Lao Vương Thổ Thân hạ lệnh cấm, nếu không có Kiếp Trước không tang tự mình chỉ định người hữu duyên, tự tiện xâm nhập coi thường mạng sống, một khi phát hiện, tất sẽ nghiêm trị. Chỉ là Kiếp Trước Không Tang thực sự là khối vật chết, sao biết chỉ định người hữu duyên chứ? Trong này cũng có hiệu quả sử dụng, từ lúc bộ tộc Bồ Lao xây hành cung vào Phù Ngọc Thần, ngay lúc đó Bồ Lao Vườn liền sai người giắt ở vách tường bên ngoài một chiếc chuông đồng, kiếp trước Không Tang tự có linh tính, phàm là người hữu duyên tiếp cận, chuông mặc dù không vang cũng tự vang, người tộc Bồ Lao coi như thần tích càng thành kính đợi.
Vân Cảnh tuy bị Vân Tuyền trục xuất khỏi tộc Phụ Hý, nhưng vì lời đồn dĩ vãng nên đâu đâu cũng được chào đón. Vì thế khi hắn đi đến Phù Ngọc Thần, không những không bị tộc Bồ Lao xua đuổi bài xích mà ngược lại còn được nhiệt tình tiếp đón, rồi nhanh chóng được truyền triệu tới gặp Bồ Lao Vương Thổ Thân.
“Cảnh Nhi!” Trên đại điện bỗng truyền tới một giọng vang như chuông đồng, người tới thoạt nhìn là một nam tử khí chất hào sảng, mặc toàn thân bộ long bào màu tơ vàng, có râu dài.
“Cảnh Nhi bái kiến thân thúc phụ” Vân Cảnh rõ ràng rất thân với Bồ Lao Vương, cũng không theo lễ tiết xưng hô Thổ Thân một câu Bệ hạ, mà gọi một câu thân thiết là “thân thúc phụ”
“Chuyện của cháu, ta đã nghe từ cha Vương cháu rồi, đừng đau lòng, thúc phụ nhất định sẽ cố gắng khuyên nhủ cha cháu” Thổ Thân làm người ngay thẳng, cho dù thân là đế vương cũng không phải là người nhiều kế, bởi vậy cũng do tính bộc trực mà đắc tội không ít người, nên Vân Cảnh thật ra rất thích vị thúc phụ không có tâm cơ này tý nào, từ nhỏ đã gần gũi vô cùng.
“Phụ Vương dụng tâm lương khổ, trăm năm này Vân Cảnh dĩ nhiên sẽ đi ngao du, thân thúc phụ chớ lo cho Cảnh Nhi” Vân Cảnh một thân quần áo trắng đơn thuần, nhưng không giảm chút khí chất vương tôn quý tộc nào, khuôn mặt càng trầm tĩnh như nước, tuy đi đường dài nhưng vẫn không thấy sắc mệt mỏi.
“Cảnh Nhi khó có được tấm lòng này, thằng nhóc Vân Tuyền kia thật quá may mắn, có được đứa con như thế. So với thúc phụ ta, haizz” Thổ Thân quả thật nói một là một, mắt thấy Vân Cảnh xuất sắc như thế, lại liên tưởng tới đứa con nối dòng của mình càng phiền não thêm.
“Các ngươi còn nói bao lời khách sáo nữa đây, tiểu quỷ Phụ Hý, ngươi chẳng phải có việc tới tìm Thổ Thân này hay sao!” Khô vinh thấy họ cứ người nói đi tôi nói lại mãi, liền la hét cắt ngang cuộc nói chuyện của hia người, khiên Thổ Thân phải toàn lực chú ý tới mình.
Thổ Thân híp mắt quan sát rất lâu, lúc này mới không khách sáo hỏi, “Thằng nhóc bé con nhà ngươi khẩu khí lớn thật, ngươi là ai hả?”
Khô Vinh nghe vậy, lập tức nhảy lên người Thổ Thân, hung hăng kéo mạnh râu đẹp đầy kiêu ngạo của ông ta, vênh váo tự đắc lườm ông ta một cái nói, “Thằng nhóc to mồm nhà ngươi này, lão tử và lão gia hỏa Long thần kia lúc thời điểm đấu pháp thì ngươi vẫn đang đòi bú sữa mẹ ngươi đó, ai mới là nhóc con chứ, ha ha!”
Vân Cảnh thấy sắc mặt Thổ Thân khó chịu, vội vàng giải thích, “Thân thúc phụ, vị này là Khô Vinh đại nhân, tính tình ngài ấy đã thế rồi, tuyệt đối không có ác ý, chớ giận dữ với ngài ấy”
Thổ Thân mặc dù lúc nhỏ có gặp qua Khô Vinh một lần, nhưng cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, lại không phải cái con người nhỏ xíu như ngón tay cái trước mắt này, vì vậy, dù biết thanh âm này của Khô Vinh còn gào to với tộc ông ta hơn thì cũng không thể hình dung, nhận ra được vị Khô Vinh này năm đó đã bị Long Thần phong ấn lại nữa. Khô Vinh tuy thân là trưởng bối Thổ Thân, lại vì miệng chẳng chút đắn đo chọc giận ông. Vì thế Thổ Thân chỉ khẽ hừ một tiếng rồi phớt lờ hắn luôn, không phải lễ phép đối đãi như là Phượng Cửu. “Cảnh Nhi, lần này cháu đến, là có chuyện gì thế?” Thổ thân biết Vân Cảnh trời sinh tính đạm bạc, nếu không chủ động mời, nhất định cũng không vô duyên vô cớ tới tìm ông ta.
“Thân Thúc phụ à, chẳng dám giấu gì thúc, CẢnh Nhi thời gian trước luôn ở chỗ Phượng Vương Xích Nguyên, còn được vinh dự tham gia nghi thức niết bàn của tộc Phượng Hoàng nữa, chỉ tiếc là niết bàn thất bại” Ánh mắt Vân Cảnh sáng quắc ngước mắt nhìn Thổ thân trước mặt, nói tiếp, ‘Không may chính là nguyên nhân khiến niết bàn thất bại là thừ thần thú Anh Chiêu của bộ tộc Bồ Lao thúc phụ mang tới. Cảnh Nhi không rõ vì sao Anh Chiêu lại có trên người thủy ngân, nếu không không có Phượng Vương anh minh, bình ổn cơn tức của mọi người tộc Phượng Hoàng, thì e là cả hai tộc sẽ không thể không có khả năng bất hòa ạ”
Thổ Thân nghe xong, mặt biến sắc, vội vàng quát thuộc hạ lui ra, lúc này mặt mới nặng nề, nắm chặt tay, ngửa mặt lên trời than, “Nghiệt tử mà, Thổ thân sao lại sinh ra một nghiệt tử như vậy chứ!”
“Thân Thúc phụ, ý người là?” Vân Cảnh chỉ biết Thổ Thân có mỗi hai đứa con gái, còn đứa con trai thứ hai kia trời sinh ra tư chất bình thường, chưa tốt cũng chưa tính, mà chỉ e khiến thiên hạ không loạn, chung quanh không chuốc họa mới không yên. Thổ Thân vốn có nhân duyên không tốt, cộng thêm hai đứa con ngu xuẩn, lại càng đắc tội thêm vô số người, khuôn mặt u sầu này dĩ nhiên lúc nào cũng đều có cả.
“Nghiệp chướng Thổ Thanh kia! Thúc phụ cũng chẳng sợ mất thể diện nữa, dù sao gương mặt già này sớm đã quen rồi. Cảnh Nhi có còn nhớ trên thọ yến của Mẫu Hậu cháu từng từ chối món quà thần long chí bảo Thất Thải Hàn Linh Thiền mà tộc giao lòng dâng tặng không?” Thổ Thân vừa nhắc tới con ông, trên mặt ai oán tự trách, lập tức trông như già đi rất nhiều, chẳng còn khí chất hào sảng lúc trước nữa.
Vân Cảnh sớm đã thấy đúng là loạn cả rồi, lại là tộc giao long, Huyền Mặc, ngươi đang bày ra chuyện gì, vô số chuyện đều có liên quan tới ngươi, không cam lòng bị đuổi ra khỏi tám phương đại lục thì có ý đồ trả thù sao? Nếu như không phải, sao trùng hợp này lại khiến người ta sợ hãi quá mức chứ. “Như Cảnh Nhi nhớ không nhầm, Thất Thải Linh Thiền kia thực sự là vẫn chưa tặng ra, vì thế chắc vẫn còn trong tay tộc giao long”
“Cháu có điều không biết rồi, chuyện này chính là một sỉ nhục lớn của bộ tộc Bồ Lao ta, Cảnh Nhi, thúc phụ cũng không sợ cháu chê cười gì cả!”
“Thân thúc phụ nếu tin tưởng Cảnh nhi, Cảnh Nhi dĩ nhiên sẽ không nói ra một chữ nào với kẻ khác” Vân CẢnh bình tĩnh nhìn thổ thân, môi mỏng khẽ nhếch, mắt bạc cũng toát ra vẻ lạnh nhạt.
“Thực ra thúc phụ đúng là sau khi nghiệp chướng kia gặp chuyện không may mới biết được việc này. Hóa ra ngay từ lúc trên thọ yến đó, nghiệp chướng kia thấy vật thì nổi lòng tham, đợi lúc về Phù Ngọc, nó liền gạt chúng ta một mình chạy tới cánh đồng tuyết hoang. Nó tự cao nín thở dùng pháp thuật ẩn thân thực hành lên bậc cao nhất, nhưng lại tiến hành hoạt động ăn trộm, đem chí bảo Thất Thải Hàn Linh Thiền mà tộc giao long người ta cất giữ ăn trộm được. Thế còn chưa tính, ta đem gương mặt già này bỏ qua, tự mình đưa về cùng người nhà, chuyện đã thế rồi. Ai ngờ nghiệp chướng kia lại phạm vào si, cứ tưởng Thất Thải Hàn Linh Thiền này là quả táo ngon, mới nuốt trọn, lúc này sự việc đã bại lộ, nên ta mới biết được việc này”
Vân Cảnh nghe rõ, bất giác không kìm được kinh hãi lắp bắp, không ngờ Thổ Thanh ngu ngốc, coi linh vật thế như đồ ăn bị hắn nuốt sạch.
“Con bà nó chứ, to mồm, thằng nhóc ngu xuẩn nhà ngươi kia coi Thất Thải HÀn Linh Thiền là thập toàn đại bổ sao, thích nuốt thì nuốt, ha ha, xem ra là nó không cần cái mạng nhỏ nữa rồi” Khô Vinh hiểu biết rộng, dĩ nhiên biết Thất Thải Hàn Linh Thiền luôn bên cạnh Long Vương rồi, nhớ ngày đó hắn còn có chủ ý động tới bảo bối này, cuối cùng bị Long Vương phát hiện ra nên không đoạt được. Ai ngờ tới khi hắn tỉnh lại từ trong phong ấn, mới hiểu biết chút ít kỳ nhân dị sỹ của tám phương đại lục, mà chính là so với hắn nghe thấy nhìn thấy còn khiến người ta cứng lưỡi.
“Vân…” Tuyết Cầu kéo kéo ống tay áo Vân Cảnh, nàng không phải người của tám phương đại lục, nên tất nhiên không rõ sự quan trọng bên trong, liền mở miệng hỏi, “Không thể ăn được sao?”
Vân Cảnh thấy Tuyết Cầu lộ ra bộ dáng ngây thơ tò mò, trong lòng nổi lên gợn sóng, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, tiện dà xoa xoa đầu tóc ngắn của nàng, mở miệng giải thích, “Thất Thải Hàn Linh Thiền đúng là chí bảo tu luyện tăng lên pháp lực cho chủ nhân, lại chỉ có một điều, nó chính là hàn vật đệ nhất thiên hạ, còn lạnh lợi hại hơn cả hồ hàn băng. Mà biểu đệ Thổ Thanh đem vật ấy nuốt vào, nếu không mau chóng bức ra ngoài cơ thể thì cũng bị hàn thiềm phản phệ, sẽ bị đông lạnh thành một khối băng, đồng thời cũng là nơi cư ngụ của hàn thiền”
Tuyết CẦu tặc tặc cái lưỡi thơm tho, suy nghĩ chút cười cười, “Xem ra sau này Tuyết Nhi cũng không thể tham ăn như vậy, nhỡ đâu ăn nhầm loại thực vật gì đó, biết đâu chừng mạng nhỏ sẽ đi đời”
Vân Cảnh mỉm cười, đột nhiên nhớ tới hiện trạng của Thổ Thanh, vội vàng quay đầu về phía Thổ Thân, lo lắng hỏi, “Thân Thúc Phụ, vậy biểu đệ Thổ Thanh hiện giờ tình hình thế nào rồi? Nói thế, Anh Chiêu ngày đó cùng với thủy ngân, thực sự là vì muốn giảm bớt hàn khí của biểu đệ Thổ thanh mà đặc biệt mang về sao?”
“Không tệ, nghiệp chướng kia dù sao cũng là cốt nhục của thúc phụ, ta mặc dù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nó bị hàn khí hoành hành, nên mới sai Anh Chiêu đi một chuyến lấy thủy ngân, muốn dem vật cự nóng đối chọi với vật cực lạnh. Chỉ là thủy ngân mà so với hàn thiền cuối cùng cũng không đỡ nổi cỗ hàn khí kia, mắt thấy Thanh Nhi sắp không chỗng đỡ được nữa rồi” Thổ Thần nghẹn ngào, cốt nhục tình htaam, sao có thể khiến ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ.
“Hừ!” Khô Vinh ở cạnh cười nhạo khinh thường, đôi mắt phượng lóng lánh chuyển động, môi mỏng bĩu lên, đôi mắt đẹp thuần khiết như tinh linh khiến người ta nhìn cũng không hòa được với kiểu tính tình tự cao tự đại so đo vô lại của hắn được. “Vọng tưởng dùng thủy ngân nấu chảy mà hóa giải hàn khí của Thất Thải Hàn Linh thiền sao, quả thật là lấy chứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình”
“Hả? Nói vậy thì thiên hạ đệ nhất Khô vinh đại nhân chắc là có cách đối phó với hàn thiền này rồi nhỉ?” tuyết Cầu thấy Khô vinh bày ra bộ dạng như thế, lập tức hiểu ngay, hắn nhất định có cách, nhưng chắc chắn sẽ không dễ cho biết. Vì để lo giúp cho Vân Cảnh chút, muốn dùng phép khích tướng này khiến Khô Vinh nói ra.
“Đõ là dĩ nhiên, thiên hạ rộng lớn, còn có chuyện gì lão tử không biết sao?” Khô Vinh bị sự tâng bốc càng dạt dào đắc ý, liếc mắt nhìn Tuyết Cầu, thần khí không ai bì nổi.
“Như thế thì nói mọi người cùng nghe chút đi” Tuyết Cầu cũng không giận mà ngược lại cười tủm tỉm mang Khô vinh trở lại lòng bàn tay, mở to đôi mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, long lanh lấp lánh.
Khô Vinh bất giác hoảng hốt, lại cũng không đến nỗi quá ngốc, lập tức biết ngay Tuyết Cầu có thái độ vậy nhất định là muốn biết cách giải quyết trong miệng hắn rồi, trong lòng bất giác bốc hỏa, ngoảnh đầu sang chỗ khác nhất định không chịu mở miệng.
“Cứ tưởng là ngươi biết đó chứ, hóa ra là nói khoác đi. Đi đi đi, cách xa ta ra một chút, ta muốn tiếp tục ấp trứng tiểu bảo bảo” Tuyết Cầu thấy Khô Vinh không chịu nói, thì mất hứng đuổi hắn đi, tự tay Vân Cảnh lấy trong bọc to ra bọc trứng rồng đưa cho nàng, yêu quý ôm trong ngực, mắt to thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Khô Vinh.
Trong lòng Khô vinh vốn đang tức giận, thấy Tuyết Cầu tha cho hắn rồi lại quan tâm tới quả trứng đá chó má kia, lập tức cơn giận trào ra, oa oa hét to, “con thỏ ngốc kia, ai bảo lão tử không biết chứ, Thất Thải Hàn Linh Thiền đó thích nhất là cây thánh mộc Mạn Đoái nước, dùng cây nước này là có thể dẫn nó chui ra. Chậc chậc chậc, Long vương và Long Mẫu chết rồi, vì thế bí mật này cũng chỉ có mình lão tử và lão giao hỏa Long thần kia biết thôi, các ngươi đám nhóc thối này còn dám dùng thủy ngân nấu chảy rỗi hơi, đây chẳng phải muốn dìm người ta chết chẹt bên trong đó sao” Khô Vinh nói xong mới biết mình bị Tuyết Cầu một kích đem toàn bộ lỡ miệng nói ra, lập tức nhất quyết không tha quấn lấy Tuyết Cầu giận dữ mắng liên tục.
Tuyết Cầu cười duyên điểm nhẹ lên trán Khô vinh nho nhỏ một cái, có chút vô tội nói, “Ai bảo ngươi không thích dùng kích như vậy, tuy nhiên vẫn nên cám ơn ngươi đó” tuyết Cầu nói xong, cúi người xuống hôn nhẹ lên cái bớt đỏ trên trán Khô Vinh một cái, có tính biểu dương.
Khô vinh vốn đang còn bực bội vì chuyện bị búng trán, nhưng sau đó bị một cái hôn lướt nhẹ bất ngờ trên trán, kinh ngạc há miệng thở dốc, chẳng nói ra câu nào.
“Ha ha ha, bé con Khô Vinh, đùa ngươi thật vui quá đi” Tuyết Cầu thấy vậy thì cười ngã vào lòng Vân Cảnh, bên hông căng thẳng, đúng là Vân Cảnh ghen cấu nhẹ bên hông nàng, thần sắc có chút không vui.
Thổ Thân vốn là người rất hào sảng, dĩ nheien không rõ sóng tình ngầm bắt đầu khở động này, từ tận đáy lòng cảm tạ Tuyết Cầu ra tay giúp đỡ, vội vàng xoa cằm ngẫm nghĩ tạ ơn. Cũng không quên tạ ơn Khô Vinh đã nói ra, hơn nữa còn gọi thánh thú Anh Chiêu bay tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook