Đường phố đông đúc người qua lại, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông rất quen, cô rượt đuổi theo bóng lưng kia.

Nhất thời không để ý đến chiếc xe lao về phía mình, cô thất thần không tránh mà đứng chôn chân.

Người đàn ông quay đầu, đúng lúc chiếc xe hất người cô bay lên không trung, sau đó cả người cô nằm nhoài dưới nền bê tông lạnh lẽo.

Ánh mắt mông lung nhìn về phía người đàn ông kia, mờ dần, sau đó không còn nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Ý thức bị bóng đen nuốt trọn! "Tô Nhiên! Tô Nhiên!.

Có người lay lay người mình, Tô Nhiên mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Tô Lăng, tròng mắt hẳn lên tia đỏ ngầu.

Đầu óc bị giấc mơ tiêu khiển, chưa thể định thần lại mọi thứ xung quanh.

"Em thấy trong người sao rồi?"
Tô Lăng sốt sắng sờ đầu, sờ mặt cô hỏi han.

"Chị! chị vừa gọi em hả?"
"Ừ, là chị, chị gái của em"
Tô Lăng cũng không nhớ mình giải thích cho Tô Nhiên biết bao nhiêu lần.

Hai năm sống chung, Tô Nhiên chỉ biết Tô Lăng là người thân của cô, chỉ nhận thức được cô chỉ có một người chị gái, chắc tại theo thói quen.


Thế nhưng, tên gọi của chính mình cũng không nhớ, huống hồ tên của Tô Lăng, đều cũng sẽ không nhớ nổi.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
cô không còn nhớ tới trước đó mình đã làm gì.

"Em bị ngất trong tiệm"
"Dạ"
"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
"Em ổn"
Cô vẫy vẫy tay cười cười "Tạm biệt"
Tô Nhiên bỏ cuốn sổ vào lại trong hộc tủ, cô lục di động ra xem thời gian, đồng hồ trên màn hình điểm 10 giờ hơn.

Cô cất di động, rời khỏi quầy tính tiền, tiến đến cầm lấy bình tưới xịt lên những bó hoa đặt trên kệ.

Trong đầu cô bây giờ trống rỗng, không sót lại một kí ức của nam nhân tên Ngạn Thần.

Nhưng thật lạ, cứ mỗi lần nhìn thấy cái tên này, cô có chút quen thuộc, nhưng là không thể nhớ ra.

Tưới xong hoa, cô quay người trở vào.

Nhưng lúc cô trở quay người ngẩng đầu, phát hiện một người đàn ông đang đứng ở góc tường đối diện nhìn chằm chằm vào người Tô Nhiên.

Cô mở to đôi mắt nhìn hẳn, tình cờ bốn mắt chạm nhau, ngập tràn sự rúng động trong lòng.


Tô Nhiên ngấn người một lúc, má cô chợt phiếm hồng.

Cô rời mắt khỏi người hắn, nhẹ mỉm cười ngại ngùng.

Ngạn Thần co giãn đồng tử, ánh mắt khẽ mỉm cười.

Hắn đang đợi lão già Quan Phùng thu thập số liệu trong khu, vừa mới lòng vòng khám phá trong khu mấy lượt, cuối cùng nhàm chán tìm đến Tô Nhiên.

Ngạn Thần bước vào cửa tiệm, hắn ngồi vào bàn chờ, hai chân bắt chéo lên nhau, một tay gõ gõ lên bàn ý nói Tô Nhiên mời nước.

Cô hiểu ý, rót cho hắn một ly nước.

Tô Nhiên không dám ngồi gần hắn, cô cầm khay đựng trên tay đứng nép một bên.

Ngạn Thần liếc xéo cô, rồi đưa nước lên uống một ngụm hết cạn, hẳn lắc lắc ly rỗng rồi đặt xuống bàn.

"Ngồi xuống"
Cô lắc lắc đầu.

"Tôi không hút hết dương khí của cô đâu mà lo"
hắn cau mày tỏ vẻ không vui.

Cô chầm chầm ngồi cách xa hẳn, quả nhiên, lần này trên người hắn không còn phát ra luồng khí lạnh lẽo kia nữa.

Tô Nhiên thở phào một hơi, nói nhỏ "Anh! anh còn khát nữa không?"
"Không"
"Vậy! vậy.

.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương