Pháp trận được vẽ bằng máu, dùng đầu lâu làm dẫn.

Chẳng biết lão đạo sĩ kiếm đâu ra đầu lâu có sẵn nhiều như vậy, đặt sáu chiếc đầu lâu vào sáu góc, dùng máu nối chúng lại với nhau tạo thành hình tròn có phạm vi khá lớn.“Pháp trận kêu gọi oán khí, dùng đầu lâu của trinh nữ, máu của người chết oan.

Oán khí tích tụ càng nhiều thì yêu quái hấp thụ càng mạnh.” Giọng nói Trần An vang lên bên tai, Trầm Tử Thiêng liếc nhìn hắn, có lẽ đã quen với bộ dạng thôi lôi của Trần An, nên đến nghĩ xấu cho hắn Trầm Tử Thiêng cũng chẳng thèm nghĩ nữa.Trầm Tử Thiêng: “Ở đây còn có yêu quái ư? Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám lộng hành vậy à?”Trần An gật đầu, nhưng nhận ra Trầm Tử Thiêng không nhìn thấy cái gật đầu của mình, bèn đáp: “Đúng vậy, yêu khí rất yếu, tiểu thư không nhận ra cũng khó trách.

Có vẻ nó đang lẩn trốn thì phải, lão đạo sĩ này đã bị thao túng, nó chỉ trốn ở gần đây thôi, cô nhìn xem có ai khả nghi không?”Nàng quan sát từng người trong đám nha dịch, và cả lão đạo sĩ, chỉ là chẳng thấy ông Vương kia ở đâu, vợ chết thẳng cẳng mà lão già này ru rú trong nhà không chịu ra, chắc chắn có điềm.

Cả một căn nhà to lớn mà chẳng có bao nhiêu người.

Xem chừng ông Vương này cũng giàu nhất nhì trong thôn.“Ngươi, mau đi lấy xô nước, lau dọn giường của Vương phu nhân cho sạch sẽ.” Giọng nói oang oang vang lên khiến hai người chú ý, người vừa nói là một cô gái có gương mặt không được xinh đẹp cho lắm, bên miệng có nốt ruồi khá lớn, nàng ta đứng chỉ đạo cho đám nô tì, tay chống bên hông, tạo hình giống hệt cái ấm trà, “Còn ngươi nữa, làm gì mà chậm chạp quá vậy? Ở đằng kia còn nhiều trang sức chưa dọn kỹ kia kìa.

Vương phu nhân chết hơn nửa ngày trời, xác đã lạnh rồi, nếu không dọn vàng bạc trang sức ra ngoài, phỏng chừng Vương phu nhân về đòi mạng các ngươi.”“Vâng vâng.

Nô tì đi ngay.”Đằng xa đám nô tì vừa làm việc vừa xì xào bên tai nhau.“Ngươi xem đi, thật là thất đức, cô ta chẳng làm gì cả, chỉ biết đứng ở đó mà trách chỉ tay năm ngón.”“Đúng quá còn gì, được ông Vương tin cậy, cô ta mới có quyền phách lối.”“Vừa mới tới mà giống như đã ở đây lâu rồi, hôm trước ta còn thấy cô ta tát Vương phu nhân.”“Ôi trời, thật vậy sao? Cô ta có lá gan đó ư?”“Chúng ta sau này cũng sẽ là nạn nhân của cô ta không chừng, thật độc ác.”“Này! Nói cái gì đó?” Cô nương nốt ruồi to thình lình xuất hiện, chống nạnh quát lớn, “Các ngươi không lo làm việc mà lo đứng đây thì thầm to nhỏ sao? Ngươi có muốn nằm vào quan tài chung với Vương phu nhân không?”“Nô tì không dám, nô tì không dám.” Đám nô tì vội đồng thanh nói.Cô nương nốt ruồi to hừ lạnh một tiếng: “Khôn hồn thì câm miệng lại.

Ta mà còn phát hiện các ngươi trốn việc một lần nữa thì đến cái miệng các ngươi cũng không có để nói chuyện nữa đâu.”Trầm Tử Thiêng chỉ vào cô nương nốt ruồi to, nàng nhỏ giọng nói: “Nàng ta là yêu quái, ta ngửi thấy.”Trần An: “...”Trầm Tử Thiêng tu luyện mấy trăm năm ở đỉnh Phương Vân danh tiếng lẫy lừng, kẻ muốn cướp đoạt nhiều vô số kể.


Ấy vậy mà cô gái họ Trầm này vẫn còn nghĩ mình giống với loài súc sinh, không chịu dùng phương thức bình thường nhất để tìm ra yêu vật, có lẽ ở cùng Kha Hoàng đã lâu, nhiễm thói quen “ngửi” ra yêu quái của nó.“Đúng, nhưng không phải kẻ chủ mưu.” Trần An đáp, hắn khom người xuống, giấu mình sau mái nhà, Trầm Tử Thiêng thấy vậy, nàng cũng cúi người theo, hắn nói, “Nếu để lộ dễ dàng như thế thì hạng yêu quái này chỉ là dạng thường thấy, không đáng lo.”“Vậy sao?” Trầm Tử Thiêng thầm kinh ngạc, có thể thấy rằng hắn đã quá quen thuộc, lại nhiều kinh nghiệm, có vẻ đã đứng ở trong không biết bao nhiêu tình huống như thế, nàng lại hỏi, “Ngươi có tìm thấy kẻ nào đáng nghi hơn không?”Trần An đáp: “Ở ngay trong phủ, chỉ là không dám lộ mặt.”“Tại sao?”Trần An cười, hắn quay sang, nhìn thấy sườn mặt của nàng, bỗng nhận ra hai người gần nhau trong gang tấc.

Hắn vội vàng quay mặt trở lại: “Ban đêm mới là thời cơ để kẻ đó xuất hiện.

Nó không dám xuất hiện ban ngày, sợ quá lộ liễu, xem ra con yêu quái này cũng biết mình biết ta, sợ gặp cao nhân lại chẳng qua mắt được mà trốn không thoát.

Hoặc có một vấn đề khác...”“Là vấn đề gì?”Trần An: “Có thể nó đang trọng thương.”Trầm Tử Thiêng: “Sao ngươi lại nghĩ trọng thương? Nó đã có thể giết được người, thao túng cả lão đạo sĩ cơ mà.”Trần An cười, hắn rất kiên nhẫn đáp lời nàng: “Trận pháp Chiêu Oán mà lão đạo sĩ bày ra chính là để kẻ đó hấp thụ để tăng nhanh sức mạnh.

Mà cần nguồn sức mạnh lớn, và vội vàng, còn lộ liễu thực hiện ngay ban ngày, hẳn là rất nguy cấp.”Pháp trận của lão đạo sĩ này không phải thứ hiếm thấy trên nhân gian.

Trên đời này không thiếu những kẻ tà ma ngoại đạo, ưa thích máu và dùng tà niệm để làm thứ cốt yếu để nâng cao đạo hạnh.

Tuy là mạnh, nhưng yêu ma cũng cần phải kiêng dè.

Có câu “đạo cao một thước, ma cao một trượng”, chính phái càng mạnh thì tà phái cũng phải vươn lên không kém và ngược lại.


Bởi vậy, chẳng một kẻ ngu nào lại ban ngày ban mặt vẽ pháp trận ngay trước mắt các thánh thần.Chiêu Oán – còn được gọi là chiêu mời những oán niệm của các cô hồn dã quỷ ở xung quanh tới, tạo thành một cái lồng chỉ nhốt oán niệm, kẻ nào “ngốn” hết được chừng ấy oán khí thì có được một thân thể nguyên vẹn, thậm chí bị đứt lìa còn có thể mọc lại.

Vì oán niệm chỉ sinh sôi thêm, hoặc hoàn toàn biến mất toàn bộ chứ không bị đứt đi.

Tuy rằng nhìn bằng mắt thường sẽ thấy người ở đây không nhiều.

Đất đai nhà cửa còn rộng, thế nhưng người chết oan khuất thì đầy rẫy khắp nơi, đâu đâu cũng có.

Trừ những nơi như chùa chiền, miếu thờ sẽ không mấy khi bắt gặp.

Trần An dùng thần thức, mở con mắt thư ba trên trán, nhìn thấy đâu đâu cũng có những làn khói đen bay đầy trời.

Hắn nắm cổ tay nàng, Trầm Tử Thiêng toan giãy ra, bỗng nhiên sững lại, trước mặt nàng là cảnh mà Trần An nhìn thấy.Có một quán cơm bên vệ đường đang mở cửa, ông chủ múc cơm vào đĩa, khi bày lên bàn cho khách thì khách chưa kịp ăn mà thấy mấy con quỷ đen sì chạy lại bu kín bàn, bốc loạn xạ bỏ vào mồm.

Ông khách thì chẳng nhìn thấy gì, ăn uống ngon lành, còn bốc nhầm ngón tay con quỷ nhai ngấu nghiến, con quỷ kia hét bên tai ông ta: “Cái đồ tham ăn, không cho ta cơm mà còn đi ăn mất của ta! Khốn nạn!”“Hừ hừ, ăn không chừa lại một hạt luôn á trời...”“Ơ kìa, cho ta ăn với! Ủa, đầu của ta đâu rồi...”Trầm Tử Thiêng suýt nữa bị chấn động, không ngờ được rằng ở nhân gian lại bị oán niệm nặng nề đến vậy.


Trên đỉnh Phương Vân tuy rằng cũng có yêu quái tìm đến, ấy vậy mà nơi đó thật sự là một chốn đào nguyên trăm người muốn đến.

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao nếu không còn kết giới của Diệp Lý thì nơi đó trở thành một miếng mồi ngon ma đám danh môn chính phái và yêu ma đem làm đồ nhắm rượu.Mà kẻ nào dám ngang nhiên sử dụng pháp trận thế này?Một là yêu vật này hoàn toàn ngu ngốc, hai là yêu vật mạnh tới nỗi coi thường thần Phật.

Nhưng mà xét về hai điều trên, kẻ nào cũng ngu cả.Trần An buông tay nàng ra, bấy giờ nàng mới hoàn hồn trở lại.

Nàng vắt óc ngẫm nghĩ, phải hồi lâu sau nàng mới đưa ra lời nhận xét: “Ngươi nói rất có lí, ta chưa hiểu nhiều đến vậy.

Nhưng mà… như thế thì sẽ khó gặp được nó và đánh bại nó nếu trận pháp này được mở thành công sao?”“Cô yên tâm.” Trần An nói, “Đêm nay, nếu cô muốn, tôi đưa cô trở lại đây, cô có thể tùy ý xử lý, trận pháp này lão đạo sĩ làm phức tạp hơn bình thường.

Một trận pháp thông thường chỉ cần bốn đầu lâu, nhưng hôm tay trận pháp được mở thêm, lại trộn lẫn quá nhiều máu của người chết oan và máu trinh nữ, phải đến trưa hôm sau trận pháp mới hoàn thành.”Trầm Tử Thiêng quan sát lão đạo sĩ, xung quanh lão được canh gác rất nghiêm ngặt, đám nha dịch cầm kiếm đứng bảo vệ lão, còn lão thì ngồi một chỗ đọc lầm lầm cái gì đó trong miệng, hai mắt lão nhắm nghiền.“Yêu vật này không đến canh và khảo sát sao, chỉ cử những phàm nhân chân yếu tay mềm ở lại, tại sao nó lại tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra?” Trầm Tử Thiêng lại hỏi.Trần An không hiểu vì sao nàng lại thấy đám nam nhân cao to đen hôi với “chân yếu tay mềm” lại có quan hệ mật thiết với nhau.Trần An dằn khóe miệng xuống, căng thẳng nói: “Chỉ cần tiểu yêu kia là được, có vẻ như nó là thuộc hạ của yêu vật kia.”Trầm Tử Thiêng không phát hiện ra nét mặt hắn có gì khác thường, nàng gật đầu: “Thì ra là vậy.

Nếu thế, tiểu yêu kia có giữ vũ khí lợi hại nào đó chăng, có thể yên tâm giao mọi sự cho đám tiểu yêu, hẳn là rất tự tin.”Trần An thấy tóc nàng quệt lên mái ngói, hắn nâng mái tóc nàng lên, dường như là trong vô thức, gạt đi chiếc lá còn vương, hắn nói: “Cũng có thể như vậy.”Thấy dưới chân có động tĩnh, nàng bất ngờ quay đầu lại: “Xem chừng tối nay yêu vật kia sẽ lộ diện, Trần An...!ngươi nắm tóc ta làm gì?”Hắn vội buông tay, giơ hai bàn tay lên cao, giống như muốn đầu hàng: “Ta chỉ thấy có lá trên tóc cô, muốn lấy xuống giúp cô thôi, thật đấy.”Nàng không hiểu vì sao hắn căng thẳng, chỉ chau mày nhìn hắn một cái rồi quay đi.Trần An thầm nghĩ: “Hú hồn, cứ tưởng nàng ấy tức giận vì tưởng mình dán bùa.”“Đến giờ Tuất, ta sẽ xuất phát.” Trần An nói.Trầm Tử Thiêng vén tóc lên, nhìn hắn bằng đuôi mắt: “Thế bây giờ ta và ngươi đi đâu?”Trần An xách tay nải, đáp lời: “Đưa cô đi nếm trải mỹ vị thế gian.”Mỹ vị thế gian mà hắn nói hóa ra là một quán rượu.Trên đường đi đến quán rượu đúng là người đông như mắc cửi.

Cứ ngỡ nơi đây hộ dân ít và nghèo, hóa ra khi thật sự đặt chân xuống đây, quan sát kỹ mới thấy cũng có vẻ nhộn nhịp.

Trầm Tử Thiêng lúc này mới có cảm nhận “ếch ngồi đáy giếng”, thông thường nàng có xuống núi cũng chỉ để đưa người dân về nhà, chỉ xem người dân đi lạc ấy có về tận cửa hay chưa rồi hóa thành làn khói trở về núi.

Mà ban đêm những hôm quỷ môn quan mở lại không có nhà dân nào dám mở cửa hàng, còn bình thường đêm nào cũng giăng đèn đuốc sáng trưng, xa xa thanh lâu có tiếng hát và cười đùa của nữ tử.


Nhà nhà cao thấp đều có, xem ra thôn này nhỏ mà cũng chẳng thua kém những nơi gần kinh thành.Trời xanh mây trắng, không khí mát rượi, Trầm Tử Thiêng cảm thấy tuy nơi đây không yên tĩnh như đỉnh Phương Vân, nhưng khi nghĩ đến Kha Hoàng và Tiêu Thố, nàng nghĩ không chừng có thể hai đứa nó sẽ trở thành phiên chợ thứ hai.Trước khi đến quán rượu, Trầm Tử Thiêng nhác thấy một lão già chống gậy ở bên đường, lưng lão khòm xuống, chòm râu dê rung rung, hai mắt khép hờ, miệng lão ngân nga một đoạn:“Vô Gián nào đâu xaChẳng lọt lưới trời thưaTâm ta tự nhiên tĩnhTựa uống rượu trong mưa.”Trầm Tử Thiêng đi đến sạp hàng của lão già này thì dừng bước.

Nàng đọc hàng chữ trên quầy hàng của lão: “Đoán mệnh chi sơ?”Trần An: “Tức là xem bói thôi.”Lão già nghe ý vị của Trần An, vội nói: “Ấy, vị công tử này không thể đánh đồng hạng xem bói nói ngu si được, lão già này chẳng có tài cán gì hơn người, nhưng xem mệnh tuyệt luôn đúng, nhìn một đoán mười, nhìn mười đoán được trăm, không tin thì công tử có thể tới xem xem.”Trần An bị lời nói của lão già làm cho bật cười: “Cũng là xem mặt đoán mệnh, không phải xem bói thì là gì?”Thấy Trần An có vẻ không tin, lão già cũng chẳng nóng vội, tươi cười giải thích: “Thiên hạ có kẻ học lỏm được đôi ba mánh khóe, “nhà cô có mẹ có cha, mẹ cô đàn bà cha cô đàn ông”, với ta thì chắc chắn khác rồi.

Lão già này chẳng dám xưng danh trong thiên hạ, nếu công tử muốn thật sự xem thì ta đây chẳng giải thích nhiều.”Trần An chỉ cười không đáp.Trầm Tử Thiêng không hiểu xem mệnh là gì, nhưng nghe qua liền đoán được rằng lão già này đang chào mời khách, nàng hỏi: “Thưa ông, người nói có thể xem một đoán mười, nếu đã giỏi như vậy sao quầy hàng của ông chẳng có người đến xem?”Lão già lắc đầu, thâm tàng bất lộ mà rằng: “Tín ngôn bất mỹ, mỹ ngôn bất tín.”Trần An bỗng lên tiếng: “Vậy lão xem cho ta đi, năm nào ta đưa được giai nhân về tay?”Nghe hắn nói vậy, Trầm Tử Thiêng thầm oán, hắn lại lên cơn à?Lão già cười sảng khoái: “Được, mời ngồi.”Lão kéo chiếc ghế con con đặt trước mặt mình, Trần An ngồi xuống, hắn hỏi: “Vừa nãy nghe lão ngâm thơ, nếu nơi đây là cõi Vô Gián, tại sao còn có thể “uống rượu trong mơ”? Ý này là...”Trầm Tử Thiêng ban nãy còn mắng người lúc này đã ngó đầu vào xem chăm chú.Lão già híp mắt, thoạt nhìn có chút xảo trá, thế mà khi lão vuốt chòm râu dê, vừa hay có một dáng vẻ uyên bác lạ thường, lão ôn tồn đáp: “Lời hay chỉ để ngẫm, nói ra rồi còn chi để ngẫm nữa.

Người trẻ tuổi à, hãy ngẫm thật nhiều vào, ta thấy vị công tử đây thọ mạng rất dài, gặp hoạn nạn luôn tìm được lối thoát, kiên chí vô cùng, quả là người tài hiếm có.”Trầm Tử Thiêng kinh ngạc, thầm nghĩ lão già này thật là bịp bợm, nàng thật sự không nhìn ra hắn có tài đức gì.Lão bịp bợm nói: “Mà nhân gian thì ganh ghét người tài, vậy nên trong suốt con đường mà công tử đi, ắt gặp nguy nan.

Nhưng lại được trời trọng dụng, gặp nguy hóa an, không phải lo lắng.”Trần An nghe vậy chỉ mỉm cười tủm tỉm, Trầm Tử Thiêng tưởng mắt mình có vấn đề, chớp vài cái, đúng là Trần An cũng có lúc trưng ra gương mặt của bậc hiền nhân, chỉ là nàng không quen lắm.Lão già này ngồi cũng chẳng yên, nghiêng bên này ngả bên kia, khi phán vài ba câu còn có điệu bộ rung râu híp mắt, rặt một vẻ lừa bịp ở đầu đường xó chợ.Hắn hỏi: “Vậy gia đạo thì sao?”“Gia đạo?” Lão già lại ra vẻ thâm tàng bất lộ hồi lâu, đến khi Trầm Tử Thiêng còn tưởng lão có thể ngủ trong khi ngồi thì lão lại lên tiếng, “Duyên tiền định, trải qua gần trăm kiếp, ài...!công tử à, ta thấy, người và vị kia của người...!kiếp này vô duyên.”Trần An nghe vậy cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc, nhưng Trầm Tử Thiêng thì kinh ngạc.

Xem ra đối với kẻ thích chòng ghẹo như Trần An mà nói, nàng còn tưởng hắn bị cô độc cả đời là một điều quá đỗi nhẹ nhàng.Hắn chau mày, suy tư chốc lát rồi hỏi: “Vô duyên? Lão có nhầm không, vậy tôi và vị tiểu thư này liệu...”Trầm Tử Thiêng không ngờ mình bị hắn lôi vào, nhất thời ngây ra như phỗng.Lão già quan sát Trầm Tử Thiêng, nhìn nàng chằm chằm, lão híp mắt rướn người về phía trước, cái dáng vẻ bịp bợm này của lão quả nhiên đã khiến Trầm Tử Thiêng dù có điềm tĩnh đến đâu cũng phải ghét bỏ quay mặt đi.Lão nói: “Hai người quả thật có tướng phu thê, chắc hẳn cũng đã từng là vợ chồng.”“Vợ chồng?” Trầm Tử Thiêng nghe thấy từ này có vẻ quen thuộc, sau đó như nhớ ra điều gì, nàng hỏi, “Có nghĩa là ta là nước, còn hắn là cá?”Trần An: “...”Khóe miệng lão già giật nhẹ một cái.Vị tiểu thư này không thiếu hụt về tay chân, nhan sắc có thừa, nhưng lại thiếu hụt về não bộ.Trần An kinh ngạc: “Là ai dạy cho cô vậy? Lần trước ta đã nói rồi kia mà, vợ chồng là bạn đời trăm năm, trăm kiếp, ôi...!Đấy, nghe thấy chưa, chững tỏ ta và cô đã từng...”Trầm Tử Thiêng: “Nhảm nhí.”Nhìn vẻ mặt của hai gã nam nhân này, xem chừng Vũ Nương đã gửi gắm cho nàng một suy nghĩ cực kỳ tai hại.Lão già ho một tiếng: “Nhưng có tướng phu thê cũng định là vô duyên.

Ài, thật đáng tiếc thật đáng tiếc.”Trầm Tử Thiêng cố chấp hỏi: “Vợ chông thật sự là như lời hắn nói sao?”Lão già thần bí đáp: “Phu thế ấy à, cô là nhu, công tử là cương, cô là âm, công tử là dương.”Nàng hỏi Trần An: “Phải không đó?”Trần An dằn xuống khóe miệng đang muốn nứt toác ra mang tai, gật đầu, nghiêm túc đáp lời: “Đúng vậy.”Nàng nghe thế liền thật sự ghi nhớ trong đầu.Sau khi hai người rời khỏi sạp quán của lão già đó, Trầm Tử Thiêng vẫn âm thầm suy tư về câu “nàng là nhu chàng là cương”, thì ra hai chữ “vợ chồng” thôi mà lại có nhiều ý nghĩa khác nhau như vậy.

Lão muốn xem mệnh của nàng, nhưng trực giác cho thấy lão già này bốc mùi ba hoa, có lẽ đi bên cạnh Trần An, nàng đã dần dần không còn dễ dàng tin lời người lạ.

Mà lão già kia cũng lạ kỳ thay, khi phán thì tỏ vẻ thâm tàng bất lộ, tay chân khua mù mịt, râu tóc dài thượt rung rung ra vẻ lắm, mà khi Trần An đưa tiền cho lão, không biết Trần An có thấy không, nàng còn phát hiện ra lão gồng cái lưng gù lên, xua tay bảo không lấy đâu, vậy mà nhân lúc không ai để ý, lão liếc con mắt híp ngắm nghía, ung dung cất bạc.

Mà khi hai người đi rồi, Trầm Tử Thiêng tình cờ ngoái đầu lại, thấy lão mừng rỡ như điên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương