Ngàn Năm Luân Hồi
-
Chương 21
Trần An biết đây là ảo cảnh của Quảng Đức, mà quỷ Hấp Tinh lớn mạnh cũng chính là do dục niệm nặng nề.
Quảng Đức biết rõ người trong lòng hắn là ai, biến hóa thành chính người đó, chỉ cần hắn sa lưới thì đường sinh tử đã nằm gọn trong lòng bàn tay Quảng Đức.Mà tay Trần An này tuy không biết thần thông quảng đại ra sao, nhưng đã có chí khí hơn người tất nhiên sẽ có mầm tự cao.
Hắn cũng không từ chối sự kiêu căng ngạo mạn đó, chưa vội đập tan ảo cảnh của Quảng Đức mà để xem thực lực lão hòa thượng này nông sâu thế nào.
Và tuy rằng lão hòa thượng có thể không làm gì được hắn, nhưng hắn còn ở đây, nghĩa là Trầm Tử Thiêng cũng chưa thể thoát khỏi.Trầm Tử Thiêng theo đạo mấy trăm năm, đã là một yêu hồ trưởng thành, đủ lông đủ đuôi thế nhưng do ở trên núi quá lâu nên tâm hồn chưa chắc đã đuổi kịp tuổi tác.
Trần An nghĩ vậy, thầm thở dài thườn thượt: “Ôi, vẫn chẳng thể nào khiến ta bớt lo được.”Thanh Trúc đi theo mấy anh chị em cùng đạo rời khỏi quán nước, bỗng nhiên bị một bàn tay bắt lấy cổ tay mình, hắn nắm không chặt lắm, nhưng nàng cũng không thể giãy tay ra được.
Kẻ đó nói một câu: “Có một nữ tử xinh đẹp thế này đi theo các ngươi thật uổng phí, cho ta nhé.”Nói xong, hắn kéo nàng, cưỡi gió bay đi.Chuyện này diễn ra nhanh tới mức chẳng ai kịp suy xét gì, chỉ thấy người đã biến mất tăm, ngay cả Thanh Trúc cũng không hiểu mô tê ra sao.
Đến khi nhận ra mình thật sự bị một kẻ lạ mặt lôi đi ngay giữa thanh thiên bạch nhật thì nàng mới rút kiếm, chém tới.
Trần An chỉ cười tủm tỉm, cũng không ngạc nhiên, dường như cảm thấy Thanh Trúc vốn dĩ nên như vậy.Hắn lách người sang một bên, thoắt cái đã đứng sau lưng nàng, đặt tay lên bàn tay mà Thanh Trúc đang cầm kiếm, khẽ nói: “Làm nữ nhi không nên quá sát phạt, xem ra tên lão hòa thượng này cũng hiểu em phết.”Thanh Trúc “hừ” một tiếng: “Yêu nghiệt phương nào!”Dứt lời, nàng toan bẻ tay, đâm kiếm ra phía sau thế nhưng không tài nào nhúc nhích được.
Bỗng nhiên nàng phát hiện tay kẻ này trông thì đang nhẹ nhàng nắm hờ tay mình, không ngờ lại nặng như bị ngàn cân đè xuống.
Thế nhưng Thanh Trúc nào dễ dàng bị khuất phục, nàng lật tay bên kia, tát kẻ phía sau một cái.Một tiếng “bốp” vang lên, nụ cười trên môi Trần An lập tức sững lại.Thanh Trúc cười khẩy, nhân lúc Trần An thất thần, trên tay nàng cũng nhẹ bớt đi một chút, nàng lập tức giãy tay ra, trở mặt đâm kiếm tới ngực Trần An.
Một tay Trần An xoa má, lại trở về với vẻ cà lơ phất phơ, nhảy ra sau vài bước, cười nói: “Nóng tính vậy sao?”Lúc này mới được đối mặt với hắn, Thanh Trúc thoáng để lộ ra vẻ ngạc nhiên, hóa ra là kẻ vừa nãy ở quán nước đã “liếc mắt đưa tình” với nàng.
Thanh Trúc lập tức có suy đoán, bèn nói huỵch toẹt luôn: “Thì ra ngươi cũng là yêu hồ thích mê hoặc người khác.”Trần An cảm thấy bị oan ức: “Ôi, oan cho ta, ta đã làm gì mạo phạm đến cô đâu.”Thanh Trúc lạnh lùng nói: “Ngươi muốn mê hoặc ta, còn cãi.”Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Trần An, nụ cười trên môi hắn nở rộng ra tận mang tai: “Ái chà, tâm cô không tịnh, còn đổ lỗi cho ta.”Thanh Trúc nhíu mày, có lẽ nàng cũng cảm thấy như vậy thật, thế nhưng chuyện này cũng giống như lòng tự trọng cao vời vợi của nàng bị đạp lên, nàng tức giận, vung kiếm chém tới.
Trần An không đáp lại, chỉ né tránh, hệt như đang cố ý để cho nàng đuổi theo.Nàng chắc hẳn đã nhận ra, mới đầu lửa giận còn mới nhú, như một hòn than, lúc này “bùm” một cái cháy phừng phừng.“Không được chạy.” Nàng lạnh lùng nói.Trần An nhìn thẳng vào mắt nàng, vừa chạy lùi về phía sau vừa đáp: “Ta cứ thích chạy đấy, ôi cô gái xinh đẹp, đừng nóng nảy, tức giận nhiều sẽ nhanh già lắm biết không hả? Ấy, sao cô lại nhìn ta như vậy? Tộc yêu hồ bọn ta cũng giống như các cô thôi, đều thích cái đẹp, trông cô vừa có khí chất hơn người vừa có đạo hạnh cao thâm, ta đi theo cô chẳng phải tốt cho ta sao? Các cô tu đạo cũng là vì muốn tốt cho bản thân, ta và cô có khác gì nhau?”“Hừ, các ngươi cầu đạo bằng sự đau khổ của dân chúng, bằng máu thịt của người đời, bằng oán hận của thế gian thì có gì mà giống với không giống? Vốn dĩ các ngươi và chúng ta không cùng chung một con đường.” Có vẻ Thanh Trúc cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, thông thường đám đạo sĩ gặp yêu là giết, đâu cần phí lời làm gì.
Nàng bỏ ra một ít thời gian để nói chuyện với hắn, có lẽ là lòng từ bi cũng quá lớn.“Thiên tính thì không thể thay đổi.” Trần An né mũi kiếm của nàng, còn thuận thế lách người đến bên nàng, ung dung véo má nàng một cái, khiến Thanh Trúc tức tới mức mắt gần như muốn nổ đom đóm, hắn nói, “Nếu thế gian này không có chém giết, thì cũng chẳng có cái gọi là chính đạo.
Hổ sinh ra đã sẵn thiên tính ăn thịt những loài thú khác, làm sao có thể ăn cỏ được? Cho dù có ăn thì lâu ngày nó cũng chết.
Xinh đẹp, mỹ mạo lại chính là trời sinh cho tộc hồ yêu, bọn ta cũng đâu làm gì khác được? Từ bao đời nay luôn đi tìm sự trường sinh, kẻ nào mà chẳng mơ một ngày được làm duy ngã độc tôn?”Thanh Trúc mắng: “Đồ không đứng đắn, ngươi...!đừng cười nữa! Tất cả đều sẽ thay đổi, không có gì là không thể!”“Vậy hồ yêu bọn ta cũng có thể ăn chay được sao?” Trần An cười tủm tỉm, chẳng biết lấy đâu ra hoa Tử Đằng mà vừa ung dung tránh né mũi kiếm của nàng vừa thong thả bện một vòng hoa, ngón tay hắn đan thoăn thoắt, như thể đây là chuyện hắn từng làm rất nhiều lần, “Ta muốn ăn chay, có thể tới tìm cô không? Cô nuôi ta nhé?”“Lời nói của yêu hồ không bao giờ đáng tin.” Thanh Trúc không chạm được tới hắn, trong lòng hơi bực bội.Trần An thoắt ẩn thoắt hiện, đan một chốc đã hoàn thành xong chiếc vòng hoa Tử Đằng, màu tím lịm, hắn đứng phía sau Thanh Trúc, nàng còn chưa biết hắn đã đi đâu, bỗng nhiên thấy trên đầu mình có cảm giác lạ.“Quá xinh đẹp.” Trần An gật đầu khen ngợi.“Ngươi...” Có thể nói cả đời này nàng chưa gặp một tên ăn hại nào như hắn, tức đến mức mặt đỏ tía tai.“Trên đời này ai tu đạo mà không cầu trường sinh? Thanh Trúc ơi, cô có chắc lòng mình chẳng cầu gì không?”Thanh Trúc càng nghe càng thấy tên này “mồm chó vó ngựa”, nàng cũng không muốn nghe lọt từ nào, cứ như biến bản thân thành một kẻ cường hãn, xông tới, đâm kiếm trực diện.
Trần An cố tình chậm lại, bị cứa rách áo, hắn đáp xuống một con đường nhỏ, hai bên cây cối um tùm rậm rạp.
Thanh Trúc cũng dừng lại, quyết không buông tha cho hắn, nung nấu ý nghĩ đuổi cùng giết tận.Trần An đáp xuống đất trước, hắn ngẩng đầu chạm mắt Thanh Trúc, nàng từ trên cao lao xuống, mũi kiếm chĩa thẳng vào đỉnh đầu hắn.
Thế nhưng khi kiếm khí quét tới, mũi kiếm sắp sửa đâm trúng thì Thanh Trúc ngưng lại, có lẽ cảm thấy không nên quá tàn nhẫn, bèn thu kiếm về, dùng tay không vận tám phần công lực, vỗ xuống.Bỗng nhiên hắn ôm đầu, ngồi chồm hỗm, không biết học đâu ra cái phép biến hình mà đằng sau lưng mọc ra chín cái đuôi cáo, to tướng như chín con mãng xà trắng tinh.
Thanh Trúc không ngờ hắn hiện nguyên hình, vội dừng lại, thế như tám phần công lực kia đã tung ra, không thể nào thu hồi, Trần An vừa hay ngồi xuống, dựng kết giới bảo vệ bản thân.
Thanh Trúc muốn xem hắn lại giở trò gì, bèn đáp xuống mặt đất.Trần An ôm đầu nói: “Ôi, cô có biết trên đầu người ta nhạy cảm lắm không?”Sau đó hắn còn e ngại len lén nhìn nàng một cái rồi cúi đầu xuống, hai má đỏ ửng.Thanh Trúc: “...”Sao nàng lại có cảm giác bản thân mình mới là kẻ đi trêu ghẹo hắn nhỉ.“Ngươi...” Thanh Trúc vội biện bạch, “Ngươi đỏ mặt cái gì? Ta đã làm gì ngươi?”Trần An đứng dậy, như một thiếu nữ bị chòng ghẹo, lùi lại vài bước, cố ý muốn đứng xa nàng, cũng chẳng dám nhìn nàng, đỉnh đầu hắn mọc ra hai cái tai cáo, cũng là nơi mà ban nãy kiếm khí của nàng chạm tới, hắn nói: “Chỉ tình thân thật sự của ta mới chạm vào được, ta đã để dành cho vợ của ta rồi, cô...!cô đã chạm vào, thế nên...!cũng phải có trách nhiệm với ta.”Tai là nơi nhạy cảm, kể cả là con người cũng vậy.
Thanh Trúc bỗng có một suy đoán, nhưng không vội nói ra.
Nàng nghe đến câu “có trách nhiệm” của hắn, bỗng nhiên có cảm giác không biết phải ứng phó ra sao: “Ngươi...!muốn ta có trách nhiệm gì? Ta cũng chưa xuống tay với ngươi, không thể nói là đã chạm vào...”Nói đến đây nàng bỗng tự cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại suy nghĩ không ra.Trần An hậm hực, tỏ ra không cam lòng: “Cô là chính đạo, xưa nay chính đạo luôn có tấm lòng ngay thẳng, đạo mạo khiêm cung.
Đã làm cái gì đều sẽ suy nghĩ thật kỹ, cô không có tình cảm với ta, mà lại động chạm vào nơi mà chỉ có tình nhân mới được chạm vào.
Ngay cả nhân gian cũng có câu tứ không sờ, một đầu nam nhân, hai eo nữ tử.
Cô chạm vào đầu ta rồi, không phải vợ thì cũng là mẹ, cô là chính đạo mà còn không dám nhận ư?”“Ta...” Nàng cứng họng, cảm thấy tên này nói bịa đặt, nhưng lại tìm không ra lời nào để biện giải, lời nói của hắn như chiếc mũ chụp lên người nàng, không kiếm ra sơ hở.Trên Côn Sơn, quanh năm suốt tháng chỉ lo lắng cho tu luyện, mong cầu ngày nào đó được thành đại đạo, chưa bao giờ có ý nghĩ tìm tri kỷ đồng hành.
Nàng là phận nữ nhi, vốn dĩ không nên quá sát phạt quyết đoán, thế nhưng nàng lại mang tính cách trái ngược như vậy nên hình thành một sự mạnh mẽ vững chãi của bậc nam tử.
Tuy nhiên, không phải là nàng không bị sắc đẹp dẫn dụ.
Mạnh mẽ cỡ nào nàng cũng vẫn là một nữ nhi, mà nữ nhi không thông hiểu ái hận tình cừu ắt sẽ dễ bị sa lầy.
Nếu một con người rắn rỏi, không dễ để mình có suy nghĩ vớ vẩn, một khi bị sắc dẫn dụ, bị sa lầy rồi rất khó thoát ra.Lần đầu tiên bị một kẻ trông tướng tá đẹp đẽ, lời ăn tiếng nói đều muốn động chạm vào đáy lòng người ta đưa vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nàng bỗng nhiên cảm thấy rối bời.
Xét lại thật kỹ càng một chút, nàng cũng không tìm ra được lý do vì sao trong mắt kẻ trước mặt này nàng lại trở thành kẻ chòng ghẹo người ta, còn trở thành kẻ không biết chịu trách nhiệm.“Ta còn chưa tận tay chạm vào mà ngươi đã dám lươn lẹo đặt điều sao? Ta chưa chém ngươi là may mắn cho ngươi rồi.” Thanh Trúc nói, nàng điều tức lại một chút, lấy lại được sự trấn tĩnh.Trần An nghĩ bụng: “Ái chà, lão hòa thượng này làm giả như thật vậy.”Ngoài miệng hắn lại đáp: “Cô nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ bây giờ còn muốn trở thành tình nhân thật sự của ta rồi chém ta sao? Hay là...!ta có cách này, cô có biết ta đang mặc y phục gì không?”Thanh Trúc lẳng lặng quan sát hắn, cũng tự biết bản thân không mưu mẹo như kẻ đang đứng trước mặt này nên luôn nâng cao đề phòng cảnh giác, nàng cân nhắc giây lát rồi nói: “Hỷ phục.”“Đúng vậy.” Trần An bước một bước, thoắt cái đã đứng trước mặt nàng, Thanh Trúc thầm kinh hãi, nàng không cử động được, Trần An vô tư nói, “Ta đang mặc hỷ phục, hay là nhân lúc này cô cưới ta đi? Cô cầu đạo, ta cũng cầu đạo, chúng ta là tri kỷ, trên thế gian này hiếm gặp lắm.
Nhân gian đấu đá lắm chuyện, tình người bạc bẽo, biết đâu mai này cô bị chính kẻ đáng tin tưởng ở bên cạnh đẩy vào vực thẳm, lúc đó đừng có oán trách người ta.
Cô theo ta, chính đạo hay không chính đạo đâu có quan trọng, chỉ cần ta có lòng, cô có dạ thì bốn bể đều là sinh cơ.”Thanh Trúc căm giận nhìn hắn, đôi mắt như sắp nổ tới nơi.
Thông thường trông nàng kiên cường bất khuất, lúc này lại bị chọc giận, trông có chút buồn cười.Trần An cúi thấp người, nhìn nàng nói: “À, ban nãy cô khăng khăng không chịu nhận đã làm tình nhân của ta, vậy bây giờ làm là được chứ gì.”Dứt lời, Thanh Trúc cảm thấy toàn thân cứng đờ, cánh tay phải của nàng buông kiếm xuống, nàng cố gắng dằn xuống nhưng cánh tay vẫn không nghe lời nàng, từ từ nâng lên và xoa đầu Trần An.
Hắn trưng ra vẻ mặt hưởng thụ, miệng cười tươi, hai mắt cong cong, tai vểnh vểnh, đuôi vẫy loạn xạ.Thanh Trúc cứng đờ, thầm đưa ánh mắt qua chỗ khác, tức tối nghĩ thầm: “Ngày nay đám yêu nghiệt đã mạnh tới mức này rồi à, lấy sắc dụ dỗ, quả là...!không ra thể thống gì.”Trần An chọc ghẹo người ta xong xuôi bèn phủi mông chạy trốn, hắn không giải cấm chế trên người nàng, chỉ bỏ lại một câu: “Ta và nàng đã định ước rồi nhé.”Thanh Trúc còn chưa hiểu vì sao hắn muốn bỏ chạy nhanh như vậy thì thấy bản thân đã cử động được bình thường.
Nàng nhặt kiếm lên, định bụng lao theo.Lúc này có tiếng gọi từ đằng sau, nàng dừng bước, vội quay đầu.Hóa ra là ba người Võ Sang, Bá Quân và Tuấn Khang đuổi tới, Võ Sang là người lo lắng cho nàng nhất, vội chạy tới, thở hồng hộc, hắn nắm tay nàng: “Ôi, ta còn lo lắng em không về được, em có bị thương không? Ban nãy là kẻ nào to gan dám lộng hành giữa ban ngày ban mặt vậy?”“Hừ, thật chẳng ra gì, ta thấy bây giờ yêu quái đã hoạt động cả ban ngày nữa, xem ra không thể coi thường được.” Bá Quân là thanh niên có gương mặt điềm đạm, toát ra vẻ nho nhã lễ độ, nhưng ánh mắt như luôn có hơi nước, ướt át, khiến đáy lòng người khác dễ dậy sóng.Tuấn Khang thì lạnh lùng hơn, không nói gì, chỉ quan sát nàng.“Trên đầu em...” Võ Sang sững sờ, “Đây là...”Lúc này nàng mới sực nhớ tới cái vòng hoa Tử Đằng, nàng có cảm giác hệt như đang đội than trên đầu, vội vàng lấy xuống.
Trần An đan rất đẹp, bông hoa nào cũng tươi tắn, nở rộ.
Nàng bỗng cảm thấy vứt đi thì tiếc quá.Thanh Trúc lẳng lặng rút tay ra khỏi móng vuốt của Võ Sang, duỗi thẳng sống lưng, lẳng lặng cất đi chiếc vòng hoa vào tay áo, điềm tĩnh nói: “Không sao, các anh không cần lo cho ta, vì sao các anh tới đây được?”“Đây là núi Ni rồi, cô quên chúng ta tới làm gì sao?” Tuấn Khang đáp, giọng của hắn có chút dửng dưng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook