Ngân Hồ
-
Chương 37-2: Tuyệt xử phùng sinh (hạ)
- Không được, thằng cha này mạnh mẽ quá, phải chặt tay chân của y mới xong!
Thiết Tâm Nguyên xách một cái rìu tới, bổ xuống cổ tay cổ tay tráng hán. Nhưng hắn không đủ sức chặt lìa cổ tay của y nên chỗ cổ tay lặt lìa lộ ra đoạn xương trắng.
Thiết Tâm Nguyên còn chưa kịp chặt phát thứ hai thì Tế Phong Tư Mộng đã trừng mắt, miệng trào máu rống lên hết sức bi thảm.
Thiết Tâm Nguyên kinh hãi quyết tâm lấy mạng người này. Hắn vung rìu bổ mạnh xuống giữa trán Tế Phong Tư Mộng, chỉ có đập đầu cho chết thì tên này mới không còn sức phản kháng. Nếu lần này không thể giết hắn thì mình và đám nhóc lành ít dữ nhiều.
Tế Phong Tư Mộng trong lúc cấp bách nghiêng đầu sang một bên làm Thiết Tâm Nguyên chỉ bổ trúng gò má hắn, lưỡi rìu đâm vào hốc mắt làm một đống máu đỏ pha lẫn thứ gì đó màu đen phun ra ngoài.
Tế Phong Tu Mộng tru lên thảm thiết, thân thể nảy lên như điện giật. Sau đó y gầm lên một tiếng, vung mạnh hai cánh tay kéo cả cây đinh đóng ra ngoài.
Hai tay y rút luôn hai cây đinh đóng vào chân ra, lảo đảo đứng dậy, quơ tay nhặt cây rìu bên cạnh lên, cả người đẫm máu nhìn như chiến thần.
Từ lúc Tế Phong Tư Mộng vung tay tháo đinh ra thì Thiết Tâm Nguyên đã vứt rìu bỏ chạy, đến cả Tiểu Xảo Nhi đang muốn xông tới cũng bị Thiết Tâm Nguyên lôi đi, thời khắc sau khi thú dữ bị thương cũng là lúc nó hung tàn nhất.
Hai người một hồ ly cong giò chạy khỏi căn phòng xuyên qua một bụi cỏ, Thiết Tâm Nguyên thấy một cái giếng nước, không chút suy nghĩ đã đá hồ ly xuống rồi kéo Tiểu Xảo Nhi nhảy xuống theo.
Đây là một cái giếng cạn, cũng không sâu lắm, hồ ly sau khi rơi xuống liền chui vào một cái động. Ngay sau đó, Thiết Tâm Nguyên và Tiểu Xảo Nhi nhảy xuống cũng bò vào trong theo hồ ly.
Đến lúc Tiểu Xảo Nhi kéo một tấm ván gỗ che lại, hai người mới dám ngồi dựa lưng thở dốc, ai cũng nghe được tiếng tim đập thùng thùng của người kia.
Lúc Tiểu Phúc Nhi thắp đèn cầy lên, những đứa nhóc còn lại mới nhìn thấy sắc mặt hai người này trắng như giấy.
Tiểu Xảo Nhi vẫn còn sợ hãi, nói:
- Vậy còn không chết? Sớm biết thế phải đóng đinh vào đầu hắn mới đúng.
Thiết Tâm Nguyên gật gật:
- Bị hố một lần, sau này sẽ rút kinh nghiệm, nếu lần sau gặp tình hưống như vậy nhất định phải tiên hạ thủ vi cường. Ta nghĩ chỉ cần đóng đinh tay chân y lên ván gỗ thì hắn sẽ không nhúc nhích được, sau đó chúng ta có thể hỏi ra danh tính và kế hoạch của y, xem rốt cuộc là ai phái y tới, không tưởng được tên này lại hung hãn như vậy!
Tiểu Xảo Nhi cũng đồng ý, nói:
- Đúng vậy, có điều ta lại biết tên này đến từ đâu.
Thiết Tâm Nguyên hơi sửng sốt, hỏi:
- Ngươi biết?
- Đương nhiên, loại người giống hắn ta đã gặp rất nhiều trên Cam Lương Đạo, bất quá đám người ta gặp qua thì đa số trọc đầu, nhiều lắm cũng chỉ để lại vài chỏm tóc, tên này lại để dài nên ta nhất thời không nghĩ tới.
- Ý ngươi là… tên này là người Tây Hạ?
- Đúng vậy, lúc ta bị hắn kẹp dưới cánh tay xíu nữa chết vì mùi khai của dê đó. Cha ta từng nói, người Hán thì sạch sẽ, không có mùi khai của dê, còn người có mùi thì tám phần là mọi rợ.
Thiết Tâm Nguyên nghe Tiểu Xảo Nhi nói thế liền phóng tới cưỡi lên người nó, đấm nó mấy phát, vừa đấm vừa mắng:
- Cũng là do ngươi làm ăn không gọn gàng, kéo một tên ác nhân Tây Hạ tới. Sau này làm sao chúng ta sống yên ổn đây?
Tiểu Xảo Nhi ôm đầu mặc cho Thiết Tâm Nguyên đấm, một lúc sau thấy Thiết Tâm Nguyên dừng tay, nó mới nói bằng giọng đầu oan ức:
- Chuyện này cũng trách ta?
Thiết Tâm Nguyên không thèm để ý đến nó, ghé tai vào một cái ống nghe ngóng gì đó sau đó ngồi xuống, nói:
- Tên kia đang phát điên trên đó, ta mong hắn cứ khùng khùng lâu một chút, nói không chừng chết vì mất máu.
Tiểu Xảo Nhi đếm số người trong địa đạo, hài lòng gật đầu:
- Đám nhỏ chỉ hơi kinh sợ một chút thôi, không có gì đáng ngại.
Thiết Tâm Nguyên tháo túi vải của mình xuống, bên trong chứa rất nhiều bánh ngô, lúc hắn đi ngang qua nhà Ngưu Tam đã tiện tay mua. Hắn liếc mắt ý bảo Tiểu Xảo Nhi đem chia cho bọn nhỏ.
Thấy đám nhỏ ngồm ngoàm ăn bánh ngô, Tiểu Xảo Nhi quay sang Thiết Tâm Nguyên, hỏi:
- Tên điên kia sao lúc đầu điên loạn đập phá tùm lum, lúc sau lại nằm trừng mắt ngáy ngủ?
Thiết Tâm Nguyên nhe răng, hít một ngụm khí lạnh, nói:
- Chắc y bị kinh phong.
Tiểu Xảo Nhi gật gật, tiếp tục cúi đầu ăn bánh ngô.
Thiết Tâm Nguyên để bánh ngô xuống, thắc mắc hỏi:
- Ngươi tin hả?
Tiểu Xảo Nhi nói như hiển nhiên:
- Ngươi nói thì ta tin!
Thiết Tâm Nguyên xách một cái rìu tới, bổ xuống cổ tay cổ tay tráng hán. Nhưng hắn không đủ sức chặt lìa cổ tay của y nên chỗ cổ tay lặt lìa lộ ra đoạn xương trắng.
Thiết Tâm Nguyên còn chưa kịp chặt phát thứ hai thì Tế Phong Tư Mộng đã trừng mắt, miệng trào máu rống lên hết sức bi thảm.
Thiết Tâm Nguyên kinh hãi quyết tâm lấy mạng người này. Hắn vung rìu bổ mạnh xuống giữa trán Tế Phong Tư Mộng, chỉ có đập đầu cho chết thì tên này mới không còn sức phản kháng. Nếu lần này không thể giết hắn thì mình và đám nhóc lành ít dữ nhiều.
Tế Phong Tư Mộng trong lúc cấp bách nghiêng đầu sang một bên làm Thiết Tâm Nguyên chỉ bổ trúng gò má hắn, lưỡi rìu đâm vào hốc mắt làm một đống máu đỏ pha lẫn thứ gì đó màu đen phun ra ngoài.
Tế Phong Tu Mộng tru lên thảm thiết, thân thể nảy lên như điện giật. Sau đó y gầm lên một tiếng, vung mạnh hai cánh tay kéo cả cây đinh đóng ra ngoài.
Hai tay y rút luôn hai cây đinh đóng vào chân ra, lảo đảo đứng dậy, quơ tay nhặt cây rìu bên cạnh lên, cả người đẫm máu nhìn như chiến thần.
Từ lúc Tế Phong Tư Mộng vung tay tháo đinh ra thì Thiết Tâm Nguyên đã vứt rìu bỏ chạy, đến cả Tiểu Xảo Nhi đang muốn xông tới cũng bị Thiết Tâm Nguyên lôi đi, thời khắc sau khi thú dữ bị thương cũng là lúc nó hung tàn nhất.
Hai người một hồ ly cong giò chạy khỏi căn phòng xuyên qua một bụi cỏ, Thiết Tâm Nguyên thấy một cái giếng nước, không chút suy nghĩ đã đá hồ ly xuống rồi kéo Tiểu Xảo Nhi nhảy xuống theo.
Đây là một cái giếng cạn, cũng không sâu lắm, hồ ly sau khi rơi xuống liền chui vào một cái động. Ngay sau đó, Thiết Tâm Nguyên và Tiểu Xảo Nhi nhảy xuống cũng bò vào trong theo hồ ly.
Đến lúc Tiểu Xảo Nhi kéo một tấm ván gỗ che lại, hai người mới dám ngồi dựa lưng thở dốc, ai cũng nghe được tiếng tim đập thùng thùng của người kia.
Lúc Tiểu Phúc Nhi thắp đèn cầy lên, những đứa nhóc còn lại mới nhìn thấy sắc mặt hai người này trắng như giấy.
Tiểu Xảo Nhi vẫn còn sợ hãi, nói:
- Vậy còn không chết? Sớm biết thế phải đóng đinh vào đầu hắn mới đúng.
Thiết Tâm Nguyên gật gật:
- Bị hố một lần, sau này sẽ rút kinh nghiệm, nếu lần sau gặp tình hưống như vậy nhất định phải tiên hạ thủ vi cường. Ta nghĩ chỉ cần đóng đinh tay chân y lên ván gỗ thì hắn sẽ không nhúc nhích được, sau đó chúng ta có thể hỏi ra danh tính và kế hoạch của y, xem rốt cuộc là ai phái y tới, không tưởng được tên này lại hung hãn như vậy!
Tiểu Xảo Nhi cũng đồng ý, nói:
- Đúng vậy, có điều ta lại biết tên này đến từ đâu.
Thiết Tâm Nguyên hơi sửng sốt, hỏi:
- Ngươi biết?
- Đương nhiên, loại người giống hắn ta đã gặp rất nhiều trên Cam Lương Đạo, bất quá đám người ta gặp qua thì đa số trọc đầu, nhiều lắm cũng chỉ để lại vài chỏm tóc, tên này lại để dài nên ta nhất thời không nghĩ tới.
- Ý ngươi là… tên này là người Tây Hạ?
- Đúng vậy, lúc ta bị hắn kẹp dưới cánh tay xíu nữa chết vì mùi khai của dê đó. Cha ta từng nói, người Hán thì sạch sẽ, không có mùi khai của dê, còn người có mùi thì tám phần là mọi rợ.
Thiết Tâm Nguyên nghe Tiểu Xảo Nhi nói thế liền phóng tới cưỡi lên người nó, đấm nó mấy phát, vừa đấm vừa mắng:
- Cũng là do ngươi làm ăn không gọn gàng, kéo một tên ác nhân Tây Hạ tới. Sau này làm sao chúng ta sống yên ổn đây?
Tiểu Xảo Nhi ôm đầu mặc cho Thiết Tâm Nguyên đấm, một lúc sau thấy Thiết Tâm Nguyên dừng tay, nó mới nói bằng giọng đầu oan ức:
- Chuyện này cũng trách ta?
Thiết Tâm Nguyên không thèm để ý đến nó, ghé tai vào một cái ống nghe ngóng gì đó sau đó ngồi xuống, nói:
- Tên kia đang phát điên trên đó, ta mong hắn cứ khùng khùng lâu một chút, nói không chừng chết vì mất máu.
Tiểu Xảo Nhi đếm số người trong địa đạo, hài lòng gật đầu:
- Đám nhỏ chỉ hơi kinh sợ một chút thôi, không có gì đáng ngại.
Thiết Tâm Nguyên tháo túi vải của mình xuống, bên trong chứa rất nhiều bánh ngô, lúc hắn đi ngang qua nhà Ngưu Tam đã tiện tay mua. Hắn liếc mắt ý bảo Tiểu Xảo Nhi đem chia cho bọn nhỏ.
Thấy đám nhỏ ngồm ngoàm ăn bánh ngô, Tiểu Xảo Nhi quay sang Thiết Tâm Nguyên, hỏi:
- Tên điên kia sao lúc đầu điên loạn đập phá tùm lum, lúc sau lại nằm trừng mắt ngáy ngủ?
Thiết Tâm Nguyên nhe răng, hít một ngụm khí lạnh, nói:
- Chắc y bị kinh phong.
Tiểu Xảo Nhi gật gật, tiếp tục cúi đầu ăn bánh ngô.
Thiết Tâm Nguyên để bánh ngô xuống, thắc mắc hỏi:
- Ngươi tin hả?
Tiểu Xảo Nhi nói như hiển nhiên:
- Ngươi nói thì ta tin!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook