Ngân Hà Tĩnh Lặng
-
Chương 59
"Sau đó tôi bỏ đi." An Thanh nói.
"Lúc đó tôi không nghĩ tới báo cảnh sát, suy cho cũng không hiểu những chuyện này.
Nhưng khi tôi bị gã họ Chu xâm hại, cha tôi vẫn luôn không xuất hiện, mà khi tôi rời khỏi căn phòng, ông ta lại chặn tôi lại."
Ông ta nhốt cô ở tầng hầm dưới lầu, thế nên cô không hề biết sau này An Hạ xảy ra chuyện gì.
"An Hạ không lên tiếng."
"Bởi vì không lên tiếng, thế nên lúc phát hiện con bé, con bé đã bị khóa trong tủ ba ngày rồi.
Bởi vì sốt cao mà cơ thể mất nước trầm trọng, đưa đi cấp cứu ở viện mấy ngày, tốt xấu cũng cứu được cái mạng về."
"Nhưng sau đó, con bé không nói chuyện nữa."
Thực ra cái mạng này của An Hạ, vốn dĩ cha bọn họ không muốn cứu.
Chỉ là ngày hôm đó tiếng hét của An Thanh quá khủng khiếp, hàng xóm ít nhiều cũng nghe thấy nên tới hỏi thăm tình hình hai chị em.
Lão cha chỉ nói hai chị em đều rất tốt, ngày hôm đó An Thanh kêu là bị ông ta đánh một trận xong rồi chạy đi.
Mà An Hạ thì có lẽ đã ra ngoài chơi.
Nhưng trẻ con ra ngoài chơi, bao giờ cũng phải về nhà.
Mấy bạn chơi cùng An Hạ mấy ngày không thấy cô thì về nói với phụ huynh ở nhà.
Bọn họ tới tìm người cha, ông ta vẫn đang đánh bài, mấy người phụ huynh cảm thấy không đúng lắm nên báo cảnh sát.
Là cảnh sát tìm thấy An Hạ ở trong tủ.
Cũng là cảnh sát đóng tiền viện phí cho An Hạ.
Thậm chí sau này chăm sóc An Hạ cũng là những người cảnh sát đó.
An Hạ chỉ mới sáu tuổi, nhưng sự chăm sóc của cảnh sát với cô khiến cô sinh ra sự tin tưởng rất lớn.
Tuy cô chưa đi học, nhưng An Thanh có dạy cô vài chữ cùng vài bính âm.
Sau khi cô xuất viện, An Thanh không báo cảnh sát, cô đi báo cảnh sát.
Người cha và gã họ Chu bị triệu tập, thậm chí cảnh sát cũng đi tìm An Thanh, nhưng gã họ Chu và người cha phủ nhận.
An Hạ thì không có chứng cứ gì, An Thanh lại từ chối gặp cảnh sát, chuyện này cứ như thế bị phủ bụi.
"Tôi không về nhà nữa." An Thanh nói.
"Tôi bị khóa dưới tầng hầm hai ngày, bạn bè tới tìm tôi, tôi bèn theo bọn họ chạy trốn."
Mà những người cô gọi là bạn bè, chính là những tên du côn hơn tuổi mà cô quen được khi đi học, sau khi An Thanh chạy trốn cùng bọn họ thì không đi học nữa, thậm chí khi cảnh sát tìm cô, cô đã rời khỏi Tần Thành.
"Tôi không muốn trở về nữa.
Không có người mà tôi lưu luyến, nơi đó cũng khiến tôi ghê tởm, tôi cũng không có nhà.
Tôi đành một thân một mình sinh sống ở một thành phố khác." An Thanh nói.
"Cũng may lúc đó quản giáo không tính là nghiêm khắc, tuy tôi chỉ mới mười hai tuổi, nhưng chỗ nhỏ nhoi này không có luật về lao động trẻ em, nên tôi đi làm ở một quán ăn, không kiếm được tiền nhưng tốt xấu cũng có miếng cơm.
Mà có tiền rồi, tôi lại tụ tập với những người bạn cùng nhau chạy trốn đó, lên mạng, uống rượu, cứ đần độn như vậy trải qua ba năm, dường như chuyện trước kia đã theo thời gian dần dần phai nhạt."
"Nhưng đời người rất kỳ diệu.
Khi tôi sắp quên dần chuyện kia đi, vẫn luôn vì ai đó hoặc chuyện nào đó khiến tôi nhớ lại lần nữa."
"Khi tôi làm việc ở quán ăn, có một hàng xóm đã từng ở trong nhà tôi, tới sửa chữa ở nơi tôi làm việc.
Ông ấy nhận ra tôi, sau đó nói với tôi rằng, hãy về nhà xem thử, ông ấy nói An Hạ sắp bị cha tôi đánh chết rồi."
Vừa nãy An Thanh nói cuộc đời rất kỳ diệu.
Điểm kỳ diệu không chỉ ở chỗ sau khi sự việc dần quên lãng, bởi vì ai đó hoặc chuyện gì đó khiến cô nhớ lại lần nữa.
Mà còn có một điểm, thời gian thật sự sẽ xoa dịu những cảm xúc.
Mà sau khi những cảm xúc tiêu cực của được xoa dịu, cảm xúc tích cực lại tuôn ra một lần nữa, An Thanh nhớ lại một số chuyện lúc nhỏ của An Hạ.
Cô sẽ gọi cô ấy "chị ơi", sẽ để lại cho cô ấy chiếc bánh quy nhỏ mà mình thích ăn nhất, sẽ ôm lấy cô ấy nói rằng cô chỉ có cô ấy thôi, không có mẹ chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau.
An Thanh mười lăm tuổi trong từng đêm trằn trọc, nghĩ về quá khứ tươi đẹp, phỏng đoán bất hạnh hiện tại của An Hạ, cuối cùng, cô vẫn quyết định trở về một chuyến.
Khi An Thanh trở về, cha cô đang dẫm lên đầu An Hạ để uống rượu.
Ba năm không gặp, ông ta càng kinh tởm hơn ba năm trước, ông ta trở nên già hơn, suy sút hơn, vô năng vô dụng hơn.
Mà An Hạ, không có gì thay đổi.
Ba năm trôi qua, An Thanh cao lên rất nhiều, mà An Hạ không hề lớn lên chút nào.
Cô vẫn cao như hồi sáu tuổi, thậm chí còn gầy hơn, tóc cô bị cắt rối bù, cô mặc quần áo rách rưới, cuộn người lại dưới chân người cha, giống như một con búp bê vỡ nát.
Quả thực cô giống như một con búp bê.
Trên người cô không có tí hơi thở con người nào.
Khung xương yếu ớt, hai má trắng bệch, đôi mắt trống rỗng vô hồn, cô cứ như vậy cuộn lại ở đó, giống như đang nhìn về nơi đó, lại giống như không nhìn gì cả.
Chỉ là dáng vẻ cuộn mình ở đó, chịu đựng hết đau khổ của thời gian và năm tháng.
Nhưng một con búp bê vỡ vụn không hề có sức sống như vậy, khi nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy chị gái qua ba năm đã cao lớn, đôi mắt trống rỗng vô hồn của cô giống như giọt nước rơi vào một rãnh nước nhỏ, nổi lên một tia sáng rực rỡ.
"Đó là ánh sáng duy nhất trên toàn thân con bé có thể chứng minh nó còn sống." An Thanh nói.
"Lúc đó bởi vì con bé đi báo cảnh sát, gã họ Chu bị triệu tập.
Nhưng bởi vì chuyện này, gã họ Chu cũng không đưa cha tôi đi đánh bạc nữa.
Mất đi cây hái ra tiền họ Chu này, cha tôi chuyển tất cả oán hận lên người An Hạ.
Ông ta bắt đầu đánh đập, tra tấn con bé bất kể ngày đêm.
Ông ta túm tóc con bé, giống như đánh một con chó con mèo.
Mà khi bị túm tóc, da đầu sẽ rất đau.
Hạ Hạ tự cắt loạn xạ tóc mình, khiến ông ta không nắm được tóc con bé.
Nhưng không ngờ, ông ta nắm không được, ông ta trực tiếp dẫm lên đầu con bé."
"Ba năm này con bé không hề phát triển.
Mỗi ngày con bé phải chịu đựng sự đánh đập của cha, ông ta không cho con bé ăn cơm.
Thỉnh thoảng hàng xóm sẽ quan tâm con bé, một đứa trẻ câm cứ như vậy sống qua ba năm trong đòn roi và sự bố thí của mọi người."
"Cha tôi là ác mộng của cuộc đời con bé."
"Lúc đó khi tôi nhìn thấy cảnh này thì điên luôn.
Tôi điên cuồng chạy tới, túm lấy An Hạ ở dưới chân cha tôi, tôi ôm con bé trong ngực, con bé cũng có động tác bắt lấy tay tôi.
Cùng với động tác đó, hào quang trong mắt con bé ngày càng sáng, con bé sống chết túm chặt tôi, không phải là không muốn tôi rời đi, mà chỉ đơn thuần muốn chạm vào tôi.
Dù tôi nói với con bé những lời nguyền rủa ác độc đó, nhưng con bé không hề để trong lòng."
"Con bé chỉ nhớ tôi là chị nó." An Thanh nói.
"Tôi ôm lấy con bé, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể, xác nhận con bé vẫn còn sống.
Sau đó tôi bế con bé lên, hỏi tại sau không la lên, không đau sau.
Con bé chỉ cười với tôi, đôi mắt trong sáng sạch sẽ.
Tôi hỏi con bé sao không nói chuyện hả, con bé cũng chỉ cười."
"Con bé sẽ không nói chuyện nữa."
"Rõ ràng trước khi chuyện đó xảy ra, con bé rất hay nói chuyện.
Một đứa trẻ sáu tuổi, nói chuyện rất lưu loát, cũng rất có logic.
Thậm chí con bé còn biết hát những bài hát mà mẹ đã dạy, thỉnh thoảng khi tôi không ngủ được, con bé sẽ hát cho tôi nghe, giống như mẹ tôi vẫn còn sống.
Con bé còn biết ngâm thơ cổ, kể cho tôi những câu chuyện mà tôi từng kể cho con bé.
Giọng An Hạ rất hay, âm thanh của trẻ con, trong trẻo như tiếng nước suối mát lạnh ngọt ngào, nhưng con bé không còn nói chuyện nữa rồi."
Hô hấp của An Thanh hơi dồn dập.
Ngón tay sờ vào ly rượu lạnh lẽo của cô hơi co lại, sau đó, lại xòe ra lần nữa.
"Tôi nói không cho con bé lên tiếng, con bé thật sự không phát ra tiếng."
"Con bé đem chuyện đó trở thành trừng phạt cho bản thân, bởi vì không cứu được tôi, nên con bé không có tư cách nói chuyện."
"Con bé cảm thấy con bé không nói chuyện, có thể bảo vệ được những đau khổ của tôi trong quá khứ."
"Con bé thà rằng không nói chuyện, cũng không muốn để những vết sẹo của tôi bị vạch trần."
"Cứ như vậy con bé cất giấu bí mật này, làm một người câm, cứ như vậy im hơi lặng tiếng sống qua ngày."
An Thanh vu0t ve ly rượu, đá trong ly đã tan hết, khiến ly rượu trở nên lạnh lẽo thấu xương, mà ngón tay của An Thanh dán trên ly rượu, như không hề cảm thấy cái lạnh, hoặc có lẽ cô đã bị nước đá làm cho tê rần rồi.
"Là tôi đã hại con bé."
Sau khi cô ấy nói liên tục mấy câu, An Thanh im lặng thật lâu, sau đó cô nói với Lý Trạch một câu như vậy.
"Tôi không nên nói những lời như vậy với con bé.
Lúc đó con bé phát sốt, ý thức đã không rõ ràng.
Hơn nữa lúc tôi bị xâm hại, con bé đã phát ra tiếng động, là tôi không cho con bé lên tiếng.
Mà cho dù con bé muốn cứu tôi, con bé cũng cứu không nổi, cái tủ bị tôi khóa bên ngoài rồi."
"Tôi không chú ý tới những điểm này, chỉ nhớ tới vết thương của mình, sau đó cầm dao nhọn đâm từng nhát từng nhát về phía con bé, tôi nghĩ bản thân đã không hoàn chỉnh rồi, vậy tôi cũng phải phá hư con bé."
"Lúc đó chắc chắn tôi bị điên rồi." An Thanh nói.
"Từ khi con bé chào đời đã rất yêu tôi, vẫn luôn yêu tới bây giờ.
Nhưng trong một khoảng thời gian tôi không hề yêu thương con bé, thậm chí hận, muốn báo thù con bé."
"Tôi không phải là một người chị tốt."
"Nhưng tôi cũng hi vọng những sai lầm của mình còn có thể cứu vãn, hi vọng con bé có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa."
"Tổn thương chuyện mười bốn năm trước đối với tôi, không bằng sự tổn thương Hạ Hạ không nói chuyện.
Trái tim bị những chuyện này tạo thành vết thương, nhưng thời gian trôi qua lâu rồi sẽ kết vảy."
"Nhưng miệng vết thương này, vẫn luôn rỉ máu đầm đìa trong tim tôi."
"Khi An Hạ nói con bé muốn giúp tôi thưa kiện, muốn giúp tôi báo thù, tôi cảm thấy vết thương đẫm máu này của mình có thể kết vảy được rồi." An Thanh nói.
Đối với An Hạ mà nói, vụ tố tụng này giống như báo thù cho những tổn thương An Thanh phải chịu trong quá khứ.
Còn đối với An Thanh mà nói, cô ấy càng hi vọng vụ kiện này có thể khiến An Hạ buông bỏ áy náy và bóng ma trong quá khứ.
Sau khi An Thanh nói xong những lời kia, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lý Trạch phía đối diện, cười với anh, nói.
"Nếu bởi vì chuyện này kết thúc mà con bé nói chuyện thì tốt rồi."
"Con bé vốn nên luôn luôn nói chuyện."
Lúc An Thanh nói câu thứ hai, cô ấy lại cúi đầu.
Ánh đèn trên sân thượng vẫn mông lung mờ ảo chiếu trên mặt người con gái, che phủ cảm xúc trong đáy mắt cô.
Từ khi tới Tần Thành, cô luôn rất bình tĩnh.
Mà khi chuyện kết thúc, giống như cũng tháo được ổ khóa đã phủ bụi trên người cô.
Cô lẩm bẩm nói về những chuyện quá khứ, biểu cảm của cô trở nên hơi phập phồng, trong đôi mắt bình tĩnh của cô, cùng với lời nói mà tràn ra những cảm xúc tự trách, áy náy, hối hận, ăn năn không kịp, chúng hỗn loạn thành một mớ.
Cô vẫn luôn là người chị, chống đỡ trời đất và cuộc sống cho em gái.
Mà người chị gái này có lúc cũng sẽ phiền muộn, mờ mịt.
Lý Trạch nhìn cô, nhìn một lúc lâu, anh nói: "Cô cũng chỉ là một đứa trẻ thôi."
Lý Trạch nói xong, ngón tay trên ly rượu của người con gái dường như bất giác đã cảm thấy độ lạnh lẽo của ly rượu, ngón tay cô hơi co lại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh một lần nữa.
"Lúc đó cô mới chỉ mười hai tuổi." Lý Trạch đối diện với ánh mắt của cô, nói.
"Bất cứ đứa trẻ mười hai tuổi nào gặp phải chuyện này, đều không thể xử lý tốt."
"Cô đã bảo vệ được An Hạ."
"Mà khoảng thời gian cô tự trách, chẳng qua chỉ lúc mất phương hướng ngắn ngủi, nhưng chẳng mấy chốc cô cũng tìm được phương hướng của chính mình."
"An Hạ trưởng thành rất tốt, cô cũng là một người chị rất tốt."
An Thanh nhìn Lý Trạch, khi anh nói những câu này xong, biểu cảm của cô không hề thay đổi.
Anh như một thính giả, khi bên ngoài cô bình tĩnh nhưng bên trong lại hỗn loạn không chịu nổi, anh đúng lúc bước tới, lắng nghe cô tâm sự những chuyện đã qua và những cảm xúc hiện tại.
Mà anh không chỉ là một thính giả.
Dường như anh thật sự chăm chú lắng nghe cô nói, hơn nữa còn nghe ra cảm xúc của cô, mà anh cũng cho lời đánh giá thỏa đáng cho chuyện xảy ra với cô, đồng thời để cô điều chỉnh rõ ràng lại những cảm xúc đang hỗn loạn.
Đúng vậy.
Cô chỉ nhất thời lạc đường mà thôi.
Năm mười lăm tuổi đó, sau khi cô về nhà thì đánh nhau với cha.
Cô mười lăm tuổi, rất điên cuồng, cha cô đánh không lại.
Khoảng thời gian đó, cô ấy đưa An Hạ đi tắm rửa, xử lý vết thương cho An Hạ, dùng số tiền mà mình đã tích góp được mua quần áo mới cho cô.
Khoảng thời gian đó, An Hạ rất vui vẻ, mỗi ngày đi học đều muốn về nhà thật nhanh.
Mãi tới một ngày, sau khi An Hạ về nhà cùng ăn cơm với An Thanh, An Thanh đưa cô chơi đùa ở dốc núi nhỏ trước cửa tiểu khu, An Thanh nói với An Hạ rằng cô ấy phải đi.
Khoảnh khắc đó, An Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Sau khi cô ấy về nhà, chỉ cần là lúc ở cạnh An Thanh, An Hạ đều nắm tay cô ấy như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng.
Lần ra ngoài chơi này, An Hạ cũng không có ngoại lệ mà nắm tay cô ấy như vậy.
Mà khi cô ấy nói với An Hạ mình phải đi, An Hạ ngẩng đầu nhìn An Thanh, cô cũng chỉ sững sờ một lát, sau đó cười với An Thanh, buông tay cô ấy ra.
Cô ấy là cọng cỏ cứu mạng của An Hạ, nhưng khi cô ấy nói mình phải đi, An Hạ không hề do dự, không hề giữ cô ấy ở lại.
Cô mới chỉ chín tuổi, nhưng cô biết, cô không nên trở thành gánh nặng của An Thanh.
Dù cô có phải quay về những tháng ngày bị cha đánh đập cũng không sao, cô hy vọng chị gái sống tốt.
Lúc cô buông tay An Thanh ra, An Thanh lại kéo lấy tay cô lần nữa.
Cô ấy nắm cánh tay gầy như que củi của cô, An Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy, An Thanh nói.
"Hạ Hạ, em đi cùng chị nhé."
Nụ cười của An Hạ như phủ lên lớp vải mỏng.
An Thanh nắm lấy tay cô, nghiêm túc hỏi cô.
"Hạ Hạ, em có bằng lòng đi với chị không?"
"Đi theo chị sẽ rất khổ, có thể sẽ không được ăn cơm.
Nhưng chỉ cần chị có cơm, chị sẽ không để em đói bụng."
An Thanh nói xong, trong mắt An Hạ giống như hồ nước dâng lũ, cô mở to đôi mắt đen nhánh, nước mắt theo hốc mắt từng giọt từng giọt tuôn ra.
Đây là lần đầu tiên An Hạ khóc từ sau khi An Thanh trở về.
Lúc cô bị cha đánh cô không khóc, khi nhìn thấy chị mình lần nữa cô không khóc, khi chị nói phải đi cũng không khóc, mà sau khi biết mình sẽ mãi mãi ở cùng chị, cô khóc rồi.
Cô bé câm không thể nói chuyện, cũng không thể lên tiếng, chỉ im lặng như vậy, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Bàn tay bé nhỏ của cô nắm lấy tay chị gái, giống như nắm lấy cả thế giới.
Lúc đó cô bé câm không thể nói chuyện, cũng không biết thủ ngữ, một tay cô nắm tay chị gái, tay kia lấy bút việc từ trong cặp ra, viết lại những điều mình muốn nói cho An Thanh.
An Hạ: Chị đi đâu em sẽ đi theo đó.
Nếu không có cơm, chúng ta cùng nhịn đói.
Nếu có cơm, chúng ta sẽ chia nhau ăn, chúng ta đều không đói nữa.
Chữ viết của học sinh tiểu học không nhận diện được hoàn chỉnh, viết chữ còn có cả bính âm, nhưng An Thanh cũng đọc hiểu được ý nghĩa của cô, cô ấy cười ôm lấy An Hạ vào lòng.
Cô ấy đưa An Hạ rời khỏi căn nhà đó, dường như cô đã đi lên một lối rẽ khác, một lần nữa nhặt lại An Hạ vẫn luôn đứng chờ cô ấy ở chỗ cũ.
Cứ như vậy, hai chị em cùng nhau đi trên con đường, đi mãi tới tận bây giờ.
An Thanh nhớ lại những chuyện trong quá khứ, sau khi nghe Lý Trạch nói những lời đó xong, cuối cùng cô cũng cầm ly rượu lên uống một hớp.
"Con bé rất yêu tôi." An Thanh nói.
"Tôi cũng rất yêu con bé."
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook