Ngâm Vịnh Phong Ca
-
Chương 69: Đệ lục thập cửu chương
Thiên sơn nguyệt lãnh, vạn lý sa hoàng.
Sa mạc rộng lớn thê lương tráng lệ, giống như dung hợp được tính cách dũng cảm, phóng khoáng của dân tốc phương Bắc, đẹp đến mức hào hùng. Dù gió sắc như dao, dù mặt trời nóng như lửa, dù cuộc sống ở đây khó khăn như thế nào, nhưng trên mảnh đất cằn cỗi mà đẹp đẽ này vẫn có những dân tộc sinh sống đã mấy đời, không ngừng viết lên những câu chuyện thần thoại.
Những trị trấn nhỏ trong sa mạc luôn lụi bại, thô ráp như một tảng nham thạch trong bão cát, đồng thời cũng tràn đầy sức sống. Người trong sa mạc cũng giống như những thị trấn nhỏ này, làn da ngăm đen do mặt trời thiêu cháy, tính cách kiên cường được gió cát tôi luyện, luôn lộ ra sức sống nguyên thủy và tràn đầy.
Tôn Hồ Tử mở một nhà trọ trong thị trấn Thanh Thủy dưới chân núi Tử Hồn này đã gần hai mươi năm. Thị trấn Thanh Thủy là thị trấn lớn cuối cùng trước khi tiến vào sa mạc Vong Linh, đi qua cánh cổng ở chân núi Tử Hồn sẽ nhìn thấy một sa mạc cát vàng mênh mông, đó là một nơi vừa đẹp vừa kinh khủng. Sâu trong sa mạc có rất nhiều vàng và một một loại tinh thạch trong suốt gọi là Băng Tinh, lóng lánh thuần khiết không gì sánh được, giá trị ngang ngửa với vàng, hấp dẫn vô số người tới tìm kiếm. Hai mươi năm nay, trong nhà trọ nho nhỏ, Tô Hồ Tử đã từng gặp rất nhiều người, đa số bọn họ đều muốn đi vào sa mạc Vong Linh với mong ước đãi cát tìm vàng, chỉ là, rất ít người có thể dựa vào vàng trong sa mạc mà trở nên giàu có một phương, còn số người vĩnh viễn chôn xương trong sa mạc, không có ngày về thì nhiều không đếm xuể.
Mùa đông năm nay dường như rét lạnh hơn bình thường, bên ngoài, trời đất đã lạnh đến mức đóng băng, nhưng vào trong khách sạn vẫn còn ấm áp dễ chịu. Hoàng hôn, Tôn Hồ Tử vừa ôm lò sưởi phía sau quầy, nhìn đủ loại khách khứa vừa liên tiếp nhìn về phía cửa, trong lòng có chút lo lắng.
Hôm nay đã là ngày thứ ba. Ba ngày trước, đường chủ sai người truyền tin tới, nói chủ thượng sắp tới đây, lệnh cho hắn thu dọn phòng trọ. Mặc dù không biết vì sao chủ thượng tôn quý lại đến, nhưng hắn vẫn cẩn thận sắp xếp lại phòng trọ tốt nhất. Hắn vốn định dọn sạch khu vực xung quanh, nhưng hai ngày nay những trận bão cát lớn liên tiếp nổi lên, những người không vào sa mạc đãi vàng được đều tụ tập trong thị trấn nhỏ này. Là nhà trọ duy nhất trong thị trấn, Tôn Hồ Tử không muốn mở cửa cũng không được.
Trong ba ngày ngắn ngủi, nơi này đã tụ tập rất nhiều người đãi vàng, nhưng người Tôn Hồ Tử đang chờ thì vẫn chưa thấy đâu, thời tiết lại không tốt thế này, Tôn Hồ Tử không khỏi lo lắng bọn họ đã gặp chuyện gì đó trên đường.
Mặt quầy bị gõ nhẹ, Tôn Hồ Tử quay đầu lại nhìn, một công tử trẻ tuổi mặc áo khoác màu xanh rất dày đang đứng bên cạnh quầy. Tôn Hồ Tử vội vàng đứng dậy:
“A, Nam Cung thiếu gia, có gì sai bảo ạ?”
Người kia dáng người cao lớn, anh tuấn, phóng khoáng, mày kiếm nhướng lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn, không phải thiếu chủ Nam Cung gia, Nam Cung Tuấn, thì còn là ai.
“Ta nói này Tôn Hồ Tử, ta tới đây đã ba ngày, căn phòng chữ Thiên tốt nhất kia của ngươi vẫn bỏ trống, rốt cuộc có người tới ở hay không. Ngươi đừng lừa gạt ta, rốt cuộc bao nhiêu bạc mới có thể vào ở, ngươi ra giá đi.”
Tôn Hồ Tử gật đầu cười: “Thật xin lỗi, Nam Cung thiếu gia, mấy gian phòng chữ Thiên hạng nhất này thật sự đã có người đặt sẵn, ta đã nhận tiền đặt cọc của người ta thì phải giữ lại phòng cho người ta mới được. Nếu không có người ở, ta còn không sớm để cho ngài sử dụng hay sao.”
“Phòng chữ Thiên có năm căn phòng, ngươi không thể để ra một phòng cho ta sao? Mặt mũi Nam Cung Tuấn ta có thể không nhìn, nhưng ngươi cũng không nể mặt Nam Cung thế gia chúng ta đúng không?”
Giọng điệu của Nam Cung Tuấn lúc này thật sự không tốt. Năm ngoái, hắn trở về Nam Cung thế gia dưỡng thương, mới được mấy ngày, Tinh La môn lập tức sai người tới hủy bỏ hôn ước. Các trưởng bối trong nhà nghe thiên hạ đồn đại cũng biết hoàn cảnh của Tinh La môn không đơn giản, vì vậy cũng đồng ý chuyện hủy bỏ hôn ước. Đối với hắn mà nói, đây vốn là một chuyện tốt, cuối cùng cũng bớt đi được một sợ dây trói buộc, ai ngờ vừa mới hủy bỏ hôn ước xong, mấy người trong nhà lập tức tìm ba bốn đám tới cho hắn chọn. Tuy hắn đã chuẩn bị tinh thần cho một hôn lễ có lợi cho Nam Cung thế gia từ lâu, nhưng gấp gáp đến mức ngay cả không khí cũng không cho hắn thở như vậy cũng thật quá đáng. Hắn vừa mới nói vài câu bất hòa với mấy ông già trong nhà, lập tức đã bị đá tới nơi quỷ quái này một cách khó hiểu, nói là để cho hắn chủ trì kế hoạch mở một tiêu cục mới, thật ra đây chính là một biện pháp hành hạ hắn.
Tôn Hồ Tử cười trừ, đang định nói gì đó thì ngoài cửa bỗng vang lên một trận vó ngựa, hắn nghĩ rằng lại có khách tới, liền sai tiểu nhị Tiểu Thạch Đầu chạy ra đón tiếp.
Tiểu Thạch Đầu vừa chạy tới cửa thì rèm cửa bằng vải bông màu xanh lam thật dày đã bị nhấc lên, mang theo một làn gió lạnh tràn vào phòng khách ấm áp. Mấy người khoác áo choàng màu xám bước nhanh vào, một người trong số đó vén rèm lên, một nam tử khoác áo lông chồn màu đen ôm một cô gái mặc áo khoác lông cùng màu sải bước vào trong.
Tiểu Thạch Đầu vội vàng bước lên phía trước, vừa mới mở miệng nói một tiếng khách quan, người phía trước đã ném cho hắn một thỏi bạc.
“Ngoài cửa có mấy con ngựa và một chiếc xe ngựa, mau đi dọn dẹp cẩn thận. Ông chủ nhà ngươi đâu?”
Người kia vừa nói vừa cởi mũ trùm đầu xuống, lộ ra một gương mặt thuần khiết, trí tuệ. Nam Cung Tuấn ở bên cạnh vừa nhìn thấy đã giật mình, thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi của mình.
Đời người không nơi nào không gặp lại, thật là oan gia ngõ hẹp! Lại là Lăng Tự Thủy!
Những người bước vào đã cởi mũ trùm đầu xuống, đôi nam nữ mặc áo choàng đen chính là Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc. Đồng hành còn có Thương Hải, Nguyệt Minh và Vô Thương. Những người đang dùng cơm trong nhà trọ khi nhìn thấy một nhân vật như thần tiên như Tiêu Lăng Thiên, nhất thời yên tĩnh lại.
Tôn Hồ Tử vừa nhìn đã biết rằng người mình chờ đã đến, ngoại trừ chủ thượng nhà mình, làm gì còn ai có phong thái như thế. Vì vậy, hắn hội vàng tới đón tiếp, nhưng cũng không tiện biểu hiện quá mức, chỉ cười nói:
“Thời tiết giá rét, đường xá xa xôi, mấy vị khách quan đã khổ cực rồi. Mấy vị tìm nơi ngủ trọ phải không?”
Lăng Tự Thủy lấy ra một tấm lệnh bài bằng ngọc phỉ thúy nho nhỏ giơ ra trước mặt hắn:
“Chúng ta đã đặt phòng chữ Thiên.”
“Vâng, xin theo tại hạ.” Trên tấm lệnh bài kia có khắc hai mươi tám ngôi sao xoay quanh một vầng trăng tròn, lệnh bài tuy nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo, chính là lệnh bài của chủ nhân Thiên Tinh cung. Đã xác định là chính chủ, Tô Hồ Tử cuối cùng cũng yên tâm, đưa bọn họ tới phòng chữ Thiên.
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy Nam Cung Tuấn đang đứng bên cạnh quầy, Lăng Tự Thủy thoáng giật mình:
“Nam Cung Tuấn? Sao ngươi lại ở đây?”
Nam Cung Tuấn đã thu lại vẻ khiếp sợ của mình, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Lăng tiểu thư chỉ giáo cho? Chẳng lẽ nơi này chỉ Lăng tiểu thư ngươi có thể tới, còn Nam Cung Tuấn ta không thể?”
Hắn vẫn còn bực tức với nàng trong lòng. Lời này vừa nói xong, hắn lập tức chuyển hướng về phía Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc, cung kính chắp tay thi lễ:
“Hai vị, đã lâu không gặp.”
Hắn biết thân phận của hai người bọn họ, cũng biết bọn họ xuất hiện ở đây lúc này hẳn có chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ không muốn người khác biết thân phận thật sự của mình, vì vậy hắn không hành đại lễ mà chỉ chắp tay cung kính cúi chào.
Tiêu Lăng Thiên gật đầu, Dạ Nguyệt Sắc được hắn ôm chặt trong lòng, gương mặt trắng xanh vì lạnh cũng khẽ nở nụ cười coi như chào hỏi. Thương Hải, Nguyệt Minh cũng cúi đầu chào, ngay cả Vô Thương chưa gặp mặt bao giờ cũng đáp lễ.
Tiêu Lăng Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng, thấy trên mặt nàng không còn một chút máu, biết nàng không thích ứng được với khí hậu rét lạnh nơi đây, hắn lo lắng cho thân thể của nàng, lập tức thúc giục Tôn Hồ Tử mau dẫn đường.
Đoàn người đi theo Tôn Hồ Tử vào một khoảng sân nhỏ khuất phía sau, năm gian phòng ngay sát nhau đã được dành lại cho bọn họ. Tôn Hồ Tử dẫn bọn họ vào căn phòng chữ Thiên ở giữa, trong phòng đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ, trang trí nhã nhặn, bốn chiếc lò sưởi khắc hoa đã ba ngày nay chưa ngừng lửa, khiến căn phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Tiêu Lăng Thiên đặt Dạ Nguyệt Sắc xuống chiếc giường đã lót da thú rất dày lại trải thêm một lớp chăn đệm bằng gấm, sau đó mới tự tay cởi áo choàng lông thú xuống cho nàng. Những người trong phòng cũng lần lượt cởi áo choàng xuống, Tôn Hồ Tử xoay người đóng chặt cửa phòng rồi mới tới quỳ xuống trước mặt Tiêu Lăng Thiên.
“Tôn Khoa Nguyên, tổ Tâm Túc, đường Thanh Long, phía Đông, tham kiến chủ thượng.”
“Đứng lên đi.” Tiêu Lăng Thiên gật đầu: “Tôn Hồ Tử, những năm nay ngươi trấn giữ ở đây, đã cực khổ cho ngươi rồi.”
“Chủ thượng nói quá lời, thuộc hạ không dám nhận. Nơi này nghèo nàn, đã khiến chủ thượng khó xử.”
“Không có cách nào khác.” Tiêu Lăng Thiên khoát tay. Căn phòng này tuy không thể so sánh với hoàng cung đại nội, nhưng có thể sắp xếp một căn phòng thế này trong một thị trấn nhỏ cũng không phải chuyện dễ dàng. Quan trọng nhất là ấm áp và thoải mái, thân thể Dạ Nguyệt Sắc thật sự không chịu được xóc nảy.
Bên này, Thương Hải, Nguyệt Minh, Lăng Tự Thủy và Vô Thương cũng chào hỏi với Tôn Hồ Tử. Bọn ho thuộc những phân khu khác nhau, Thương Hải, Nguyệt Minh thuộc nội cung; Lăng Tự Thủy thuộc tổ Liễu Túc, đường Chu Tước, phía Nam; Vô Thương là đội trưởng tổ Sâm Túc, đường Bạch Hổ, phía Tây; lúc này cũng nhân dịp làm quen.
“Chuyện chúng ta đến đây phải tuyệt đối giữ bí mật, nơi này là địa phận của tộc Thương Lang, ta không muốn bị gây trở ngại. Ti Thủy, phía Nam Cung Tuấn ngươi chịu trách nhiệm khiến hắn ngậm miệng.”
“Vâng.” Lăng Tự Thủy cúi đầu đáp.
“Đều mệt mỏi cả rồi, về phòng nghỉ ngơi đi. Tôn Hồ Tử, ngươi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ và nước ấm mang vào, hôm nay đi nghỉ sớm đi.”
Tôn Hồ Tử lên tiếng đáp lời, tất cả mọi người lập tức tản ra. Nguyệt Minh ở lại chuẩn bị nước nóng, vắt khăn mặt hầu hạ hai người rửa mặt xong cũng ra ngoài. Lúc này, Tiêu Lăng Thiên mới cởi áo ngoài xuống, chỉ mặc áo trong, dựa người lên giường, tựa vào bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc.
“Mệt muốn chết rồi chứ, thân thể thế nào rồi?” Hắn nhẹ nhàng kéo nàng lại gần, bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt nàng. Rất tốt, cuối cùng cũng ấm lên một chút. Kể từ khi tiến vào Mạc Bắc đến nay, nàng lạnh tới mức sắp đông cứng lại rồi.
“Ta tốt hơn nhiều rồi, chàng đừng lo lắng.” Nàng dựa sát vào người hắn. Không biết vì sao thân thể hắn luôn ấm áp như vậy, khiến nàng quyến luyến không rời ra được. Dựa vào người hắn, những mệt mỏi trên đường đi dần dâng lên, Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu buồn ngủ.
“Nha đầu, đừng ngủ.” Tiêu Lăng Thiên vỗ nhẹ lên mặt nàng: “Ăn chút gì đã rồi hãy ngủ, nếu không sẽ đói chết.”
Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại một chút, tựa vào người hắn nói:
“Chàng nói xem chúng ta sẽ phải ở đây bao lâu?”
“Có lẽ là ba đến năm ngày, Hộ Tinh thị vệ hồi báo Lâm Vãn Y đã tiến vào Mạc Bắc, nhiều nhất là ba ngày nữa sẽ đến đây. Chúng ta ở đây chờ hắn mấy ngày đi.”
Nói vậy là ba đến năm ngày sau sẽ phải vào sa mạc? Sa mạc, nàng thật sự rất sợ.
Sa mạc rộng lớn thê lương tráng lệ, giống như dung hợp được tính cách dũng cảm, phóng khoáng của dân tốc phương Bắc, đẹp đến mức hào hùng. Dù gió sắc như dao, dù mặt trời nóng như lửa, dù cuộc sống ở đây khó khăn như thế nào, nhưng trên mảnh đất cằn cỗi mà đẹp đẽ này vẫn có những dân tộc sinh sống đã mấy đời, không ngừng viết lên những câu chuyện thần thoại.
Những trị trấn nhỏ trong sa mạc luôn lụi bại, thô ráp như một tảng nham thạch trong bão cát, đồng thời cũng tràn đầy sức sống. Người trong sa mạc cũng giống như những thị trấn nhỏ này, làn da ngăm đen do mặt trời thiêu cháy, tính cách kiên cường được gió cát tôi luyện, luôn lộ ra sức sống nguyên thủy và tràn đầy.
Tôn Hồ Tử mở một nhà trọ trong thị trấn Thanh Thủy dưới chân núi Tử Hồn này đã gần hai mươi năm. Thị trấn Thanh Thủy là thị trấn lớn cuối cùng trước khi tiến vào sa mạc Vong Linh, đi qua cánh cổng ở chân núi Tử Hồn sẽ nhìn thấy một sa mạc cát vàng mênh mông, đó là một nơi vừa đẹp vừa kinh khủng. Sâu trong sa mạc có rất nhiều vàng và một một loại tinh thạch trong suốt gọi là Băng Tinh, lóng lánh thuần khiết không gì sánh được, giá trị ngang ngửa với vàng, hấp dẫn vô số người tới tìm kiếm. Hai mươi năm nay, trong nhà trọ nho nhỏ, Tô Hồ Tử đã từng gặp rất nhiều người, đa số bọn họ đều muốn đi vào sa mạc Vong Linh với mong ước đãi cát tìm vàng, chỉ là, rất ít người có thể dựa vào vàng trong sa mạc mà trở nên giàu có một phương, còn số người vĩnh viễn chôn xương trong sa mạc, không có ngày về thì nhiều không đếm xuể.
Mùa đông năm nay dường như rét lạnh hơn bình thường, bên ngoài, trời đất đã lạnh đến mức đóng băng, nhưng vào trong khách sạn vẫn còn ấm áp dễ chịu. Hoàng hôn, Tôn Hồ Tử vừa ôm lò sưởi phía sau quầy, nhìn đủ loại khách khứa vừa liên tiếp nhìn về phía cửa, trong lòng có chút lo lắng.
Hôm nay đã là ngày thứ ba. Ba ngày trước, đường chủ sai người truyền tin tới, nói chủ thượng sắp tới đây, lệnh cho hắn thu dọn phòng trọ. Mặc dù không biết vì sao chủ thượng tôn quý lại đến, nhưng hắn vẫn cẩn thận sắp xếp lại phòng trọ tốt nhất. Hắn vốn định dọn sạch khu vực xung quanh, nhưng hai ngày nay những trận bão cát lớn liên tiếp nổi lên, những người không vào sa mạc đãi vàng được đều tụ tập trong thị trấn nhỏ này. Là nhà trọ duy nhất trong thị trấn, Tôn Hồ Tử không muốn mở cửa cũng không được.
Trong ba ngày ngắn ngủi, nơi này đã tụ tập rất nhiều người đãi vàng, nhưng người Tôn Hồ Tử đang chờ thì vẫn chưa thấy đâu, thời tiết lại không tốt thế này, Tôn Hồ Tử không khỏi lo lắng bọn họ đã gặp chuyện gì đó trên đường.
Mặt quầy bị gõ nhẹ, Tôn Hồ Tử quay đầu lại nhìn, một công tử trẻ tuổi mặc áo khoác màu xanh rất dày đang đứng bên cạnh quầy. Tôn Hồ Tử vội vàng đứng dậy:
“A, Nam Cung thiếu gia, có gì sai bảo ạ?”
Người kia dáng người cao lớn, anh tuấn, phóng khoáng, mày kiếm nhướng lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn, không phải thiếu chủ Nam Cung gia, Nam Cung Tuấn, thì còn là ai.
“Ta nói này Tôn Hồ Tử, ta tới đây đã ba ngày, căn phòng chữ Thiên tốt nhất kia của ngươi vẫn bỏ trống, rốt cuộc có người tới ở hay không. Ngươi đừng lừa gạt ta, rốt cuộc bao nhiêu bạc mới có thể vào ở, ngươi ra giá đi.”
Tôn Hồ Tử gật đầu cười: “Thật xin lỗi, Nam Cung thiếu gia, mấy gian phòng chữ Thiên hạng nhất này thật sự đã có người đặt sẵn, ta đã nhận tiền đặt cọc của người ta thì phải giữ lại phòng cho người ta mới được. Nếu không có người ở, ta còn không sớm để cho ngài sử dụng hay sao.”
“Phòng chữ Thiên có năm căn phòng, ngươi không thể để ra một phòng cho ta sao? Mặt mũi Nam Cung Tuấn ta có thể không nhìn, nhưng ngươi cũng không nể mặt Nam Cung thế gia chúng ta đúng không?”
Giọng điệu của Nam Cung Tuấn lúc này thật sự không tốt. Năm ngoái, hắn trở về Nam Cung thế gia dưỡng thương, mới được mấy ngày, Tinh La môn lập tức sai người tới hủy bỏ hôn ước. Các trưởng bối trong nhà nghe thiên hạ đồn đại cũng biết hoàn cảnh của Tinh La môn không đơn giản, vì vậy cũng đồng ý chuyện hủy bỏ hôn ước. Đối với hắn mà nói, đây vốn là một chuyện tốt, cuối cùng cũng bớt đi được một sợ dây trói buộc, ai ngờ vừa mới hủy bỏ hôn ước xong, mấy người trong nhà lập tức tìm ba bốn đám tới cho hắn chọn. Tuy hắn đã chuẩn bị tinh thần cho một hôn lễ có lợi cho Nam Cung thế gia từ lâu, nhưng gấp gáp đến mức ngay cả không khí cũng không cho hắn thở như vậy cũng thật quá đáng. Hắn vừa mới nói vài câu bất hòa với mấy ông già trong nhà, lập tức đã bị đá tới nơi quỷ quái này một cách khó hiểu, nói là để cho hắn chủ trì kế hoạch mở một tiêu cục mới, thật ra đây chính là một biện pháp hành hạ hắn.
Tôn Hồ Tử cười trừ, đang định nói gì đó thì ngoài cửa bỗng vang lên một trận vó ngựa, hắn nghĩ rằng lại có khách tới, liền sai tiểu nhị Tiểu Thạch Đầu chạy ra đón tiếp.
Tiểu Thạch Đầu vừa chạy tới cửa thì rèm cửa bằng vải bông màu xanh lam thật dày đã bị nhấc lên, mang theo một làn gió lạnh tràn vào phòng khách ấm áp. Mấy người khoác áo choàng màu xám bước nhanh vào, một người trong số đó vén rèm lên, một nam tử khoác áo lông chồn màu đen ôm một cô gái mặc áo khoác lông cùng màu sải bước vào trong.
Tiểu Thạch Đầu vội vàng bước lên phía trước, vừa mới mở miệng nói một tiếng khách quan, người phía trước đã ném cho hắn một thỏi bạc.
“Ngoài cửa có mấy con ngựa và một chiếc xe ngựa, mau đi dọn dẹp cẩn thận. Ông chủ nhà ngươi đâu?”
Người kia vừa nói vừa cởi mũ trùm đầu xuống, lộ ra một gương mặt thuần khiết, trí tuệ. Nam Cung Tuấn ở bên cạnh vừa nhìn thấy đã giật mình, thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi của mình.
Đời người không nơi nào không gặp lại, thật là oan gia ngõ hẹp! Lại là Lăng Tự Thủy!
Những người bước vào đã cởi mũ trùm đầu xuống, đôi nam nữ mặc áo choàng đen chính là Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc. Đồng hành còn có Thương Hải, Nguyệt Minh và Vô Thương. Những người đang dùng cơm trong nhà trọ khi nhìn thấy một nhân vật như thần tiên như Tiêu Lăng Thiên, nhất thời yên tĩnh lại.
Tôn Hồ Tử vừa nhìn đã biết rằng người mình chờ đã đến, ngoại trừ chủ thượng nhà mình, làm gì còn ai có phong thái như thế. Vì vậy, hắn hội vàng tới đón tiếp, nhưng cũng không tiện biểu hiện quá mức, chỉ cười nói:
“Thời tiết giá rét, đường xá xa xôi, mấy vị khách quan đã khổ cực rồi. Mấy vị tìm nơi ngủ trọ phải không?”
Lăng Tự Thủy lấy ra một tấm lệnh bài bằng ngọc phỉ thúy nho nhỏ giơ ra trước mặt hắn:
“Chúng ta đã đặt phòng chữ Thiên.”
“Vâng, xin theo tại hạ.” Trên tấm lệnh bài kia có khắc hai mươi tám ngôi sao xoay quanh một vầng trăng tròn, lệnh bài tuy nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo, chính là lệnh bài của chủ nhân Thiên Tinh cung. Đã xác định là chính chủ, Tô Hồ Tử cuối cùng cũng yên tâm, đưa bọn họ tới phòng chữ Thiên.
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy Nam Cung Tuấn đang đứng bên cạnh quầy, Lăng Tự Thủy thoáng giật mình:
“Nam Cung Tuấn? Sao ngươi lại ở đây?”
Nam Cung Tuấn đã thu lại vẻ khiếp sợ của mình, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Lăng tiểu thư chỉ giáo cho? Chẳng lẽ nơi này chỉ Lăng tiểu thư ngươi có thể tới, còn Nam Cung Tuấn ta không thể?”
Hắn vẫn còn bực tức với nàng trong lòng. Lời này vừa nói xong, hắn lập tức chuyển hướng về phía Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc, cung kính chắp tay thi lễ:
“Hai vị, đã lâu không gặp.”
Hắn biết thân phận của hai người bọn họ, cũng biết bọn họ xuất hiện ở đây lúc này hẳn có chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ không muốn người khác biết thân phận thật sự của mình, vì vậy hắn không hành đại lễ mà chỉ chắp tay cung kính cúi chào.
Tiêu Lăng Thiên gật đầu, Dạ Nguyệt Sắc được hắn ôm chặt trong lòng, gương mặt trắng xanh vì lạnh cũng khẽ nở nụ cười coi như chào hỏi. Thương Hải, Nguyệt Minh cũng cúi đầu chào, ngay cả Vô Thương chưa gặp mặt bao giờ cũng đáp lễ.
Tiêu Lăng Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng, thấy trên mặt nàng không còn một chút máu, biết nàng không thích ứng được với khí hậu rét lạnh nơi đây, hắn lo lắng cho thân thể của nàng, lập tức thúc giục Tôn Hồ Tử mau dẫn đường.
Đoàn người đi theo Tôn Hồ Tử vào một khoảng sân nhỏ khuất phía sau, năm gian phòng ngay sát nhau đã được dành lại cho bọn họ. Tôn Hồ Tử dẫn bọn họ vào căn phòng chữ Thiên ở giữa, trong phòng đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ, trang trí nhã nhặn, bốn chiếc lò sưởi khắc hoa đã ba ngày nay chưa ngừng lửa, khiến căn phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Tiêu Lăng Thiên đặt Dạ Nguyệt Sắc xuống chiếc giường đã lót da thú rất dày lại trải thêm một lớp chăn đệm bằng gấm, sau đó mới tự tay cởi áo choàng lông thú xuống cho nàng. Những người trong phòng cũng lần lượt cởi áo choàng xuống, Tôn Hồ Tử xoay người đóng chặt cửa phòng rồi mới tới quỳ xuống trước mặt Tiêu Lăng Thiên.
“Tôn Khoa Nguyên, tổ Tâm Túc, đường Thanh Long, phía Đông, tham kiến chủ thượng.”
“Đứng lên đi.” Tiêu Lăng Thiên gật đầu: “Tôn Hồ Tử, những năm nay ngươi trấn giữ ở đây, đã cực khổ cho ngươi rồi.”
“Chủ thượng nói quá lời, thuộc hạ không dám nhận. Nơi này nghèo nàn, đã khiến chủ thượng khó xử.”
“Không có cách nào khác.” Tiêu Lăng Thiên khoát tay. Căn phòng này tuy không thể so sánh với hoàng cung đại nội, nhưng có thể sắp xếp một căn phòng thế này trong một thị trấn nhỏ cũng không phải chuyện dễ dàng. Quan trọng nhất là ấm áp và thoải mái, thân thể Dạ Nguyệt Sắc thật sự không chịu được xóc nảy.
Bên này, Thương Hải, Nguyệt Minh, Lăng Tự Thủy và Vô Thương cũng chào hỏi với Tôn Hồ Tử. Bọn ho thuộc những phân khu khác nhau, Thương Hải, Nguyệt Minh thuộc nội cung; Lăng Tự Thủy thuộc tổ Liễu Túc, đường Chu Tước, phía Nam; Vô Thương là đội trưởng tổ Sâm Túc, đường Bạch Hổ, phía Tây; lúc này cũng nhân dịp làm quen.
“Chuyện chúng ta đến đây phải tuyệt đối giữ bí mật, nơi này là địa phận của tộc Thương Lang, ta không muốn bị gây trở ngại. Ti Thủy, phía Nam Cung Tuấn ngươi chịu trách nhiệm khiến hắn ngậm miệng.”
“Vâng.” Lăng Tự Thủy cúi đầu đáp.
“Đều mệt mỏi cả rồi, về phòng nghỉ ngơi đi. Tôn Hồ Tử, ngươi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ và nước ấm mang vào, hôm nay đi nghỉ sớm đi.”
Tôn Hồ Tử lên tiếng đáp lời, tất cả mọi người lập tức tản ra. Nguyệt Minh ở lại chuẩn bị nước nóng, vắt khăn mặt hầu hạ hai người rửa mặt xong cũng ra ngoài. Lúc này, Tiêu Lăng Thiên mới cởi áo ngoài xuống, chỉ mặc áo trong, dựa người lên giường, tựa vào bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc.
“Mệt muốn chết rồi chứ, thân thể thế nào rồi?” Hắn nhẹ nhàng kéo nàng lại gần, bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt nàng. Rất tốt, cuối cùng cũng ấm lên một chút. Kể từ khi tiến vào Mạc Bắc đến nay, nàng lạnh tới mức sắp đông cứng lại rồi.
“Ta tốt hơn nhiều rồi, chàng đừng lo lắng.” Nàng dựa sát vào người hắn. Không biết vì sao thân thể hắn luôn ấm áp như vậy, khiến nàng quyến luyến không rời ra được. Dựa vào người hắn, những mệt mỏi trên đường đi dần dâng lên, Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu buồn ngủ.
“Nha đầu, đừng ngủ.” Tiêu Lăng Thiên vỗ nhẹ lên mặt nàng: “Ăn chút gì đã rồi hãy ngủ, nếu không sẽ đói chết.”
Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại một chút, tựa vào người hắn nói:
“Chàng nói xem chúng ta sẽ phải ở đây bao lâu?”
“Có lẽ là ba đến năm ngày, Hộ Tinh thị vệ hồi báo Lâm Vãn Y đã tiến vào Mạc Bắc, nhiều nhất là ba ngày nữa sẽ đến đây. Chúng ta ở đây chờ hắn mấy ngày đi.”
Nói vậy là ba đến năm ngày sau sẽ phải vào sa mạc? Sa mạc, nàng thật sự rất sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook