Ngâm Vịnh Phong Ca
-
Chương 66: Đệ lục thập lục chương
Trong Lạc Phong đình, lá phong phiêu diêu trong gió, phủ kín một tầng
trên mặt đất, đi ở phía trên phát ra tiếng xào xạc. Trong viện hiu quạnh không một tiếng động, mặt trời chiếu xuống những tia nắng tàn lụi đỏ
như máu, một vẻ đẹp của sự lụi bại mà lại chấn động lòng người.
Bàn chân ngọc trắng như tuyết đạp trên đám lá rụng, Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được lá cây gãy vụn dưới chân. Nàng nghi ngờ nhìn bốn phía, không hiểu vì sao mình lại tới đây. Tiêu Lăng Thiên đâu? Không phải chàng luôn ở bên cạnh mình sao? Vì sao tìm mãi mà vẫn vẫn không tìm được chàng?
Đang định mở miệng kêu lên, đưa mắt nhìn lại đã thấy Mộ Dung Tư Duệ mặc y phục màu tím đứng trong Hàm Chu đình nhìn mình một cách cổ quái, không biết vì sao cổ hắn lại có một sợi tơ hồng mỏng manh, máu đỏ giống như một dòng suối yên lặng chảy xuôi xuống. Trời đất đột nhiên ngập trong màu đỏ của máu, từng dòng máu đỏ tràn khắp qua miệng mũi Dạ Nguyệt Sắc, làm cho nàng không cách nào thở được, xuyên qua dòng máu đỏ sề sệt kia, nàng nhìn thấy gương mặt thiếu niên đột nhiên thay đổi, biến thành một khuôn mặt giống nàng như đúc. Ánh mắt trống rỗng, da thịt tái nhợt như tờ giấy trắng, cô ta vươn tay về phía Dạ Nguyệt Sắc, trong miệng dường như còn lẩm bẩm:
“Trả lại cho ta, trả lại cho ta.”
Dạ Nguyệt Sắc không cách nào thở được, cơn đau tim quen thuộc ập tới, nhanh chóng tiến đến. Nàng dùng hết sức lực toàn thân gọi một tiếng:
“Lăng Thiên!”
Nỗi đau bén trọn trong tim khiến nàng tỉnh lại, mở mắt ra, lập tức rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Tiêu Lăng Thiên xử lý xong chuyện của Bạch Phi Loan, vừa bước một bước vào phòng ngủ đã cảm giác có gì đó không đúng. Dạ Nguyệt Sắc ngủ yên lành trên giường giống như đang gặp ác mộng, nàng cuộn mình lại đầy bất an. Hắn nhanh chóng bước qua, nghe thấy nàng yếu ớt gọi tên mình, sau đó nhíu chặt chân mày, mở mắt ra.
Hắn ôm nàng vào lòng, đột nhiên phát hiện thân thể nàng lạnh một cách kỳ lạ, người đầy mồ hôi lạnh thì không nói, còn ôm chặt ngực, thở dốc, dáng vẻ như đang rất đau đớn. Hắn hoảng sợ trong lòng, thế này là thế nào?
“Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc.” Hắn ôm nàng, cầm lấy áo ngủ bằng gấm quấn lấy nàng thật chặt, những nụ hôn nhẹ rơi trên mái tóc nàng, hắn không có cách nào khống chế cảm giác sợ hãi của mình.
“Nguyệt Minh, mau truyền đại phu tới đây.”
Vội vã hướng ra ngoài kêu lên một tiếng, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Dạ Nguyệt Sắc, dịu dàng hỏi:
“Nguyệt Sắc, đừng sợ, ta ở đây. Chỉ là cơn ác mộng thôi, bây giờ không có chuyện gì nữa rồi.”
Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu, gắng sức hít thở, nàng biết là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện nghiêm trọng mà nàng rất quen thuộc – bệnh tim. Nàng những tưởng đó chỉ là cảm giác trong giấc mơ, nhưng bây giờ, cảm giác đau đớn vẫn rõ ràng, nàng cảm thấy mỗi lần hít thở là phải dùng hết sức lực toàn thân. Kiếp trước nàng bị bệnh mười mấy năm, những lần phát tác đã trải qua vô số, cảm giác như vậy không thể sai.
Cho dù phí sức, nàng vẫn cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở. Tưởng rằng có thể thoát được, tưởng rằng thân thể khỏe mạnh, tất cả không phải đang rất tốt sao? Tại sao đột nhiên lại như vậy?
Khác với kiếp trước, kiếp trước nàng không có gì lưu luyến, cái chết đối với nàng giống như một dấu chấm hết cho sự đau khổ, không có gì đáng sợ. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, nàng đã yêu một người, không dứt bỏ được tình cảm này, nếu như giờ rời đi, nàng sao có thể buông tay được.
Tiêu Lăng Thiên càng lúc càng lo lắng, Dạ Nguyệt Sắc trong lòng hắn hô hấp dồn dập, sắc mặt ngày càng tái nhợt, mày nhíu lại, ôm chặt ngực, giống dáng vẻ khi bệnh tim phát tác. Hắn không quên nàng từng nói kiếp trước nàng chết vì bệnh tim, trong lòng lập tức trở nên hoảng loạn.
Bên ngoài truyền đến bước chân dồn dập, ngay sau đó là tiếng Nguyệt Minh thông truyền:
“Công tử, đại phu tới.”
“Mau vào đi.”
Rèm cửa được nhấc lên, một lão tiên sinh tóc trắng mặc y phục màu xanh đi đến, ngoài dự đoán còn có Lâm Vãn Y đi theo phía sau. Tiêu Lăng Thiên không có thời gian so đo tại sao Lâm Vãn Y cũng tới, chỉ vội vàng chào hỏi lão tiên sinh kia để lão bắt mạch cho Dạ Nguyệt Sắc.
Lão tiên sinh cẩn thận bắt mạch cho Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Minh nói với Tiêu Lăng Thiên:
“Công tử, vị tiên sinh này là đại phu trong trang, ngày thường chỉ xem những chứng bệnh bình thường trong trang, nô tỳ đã cho người vào thành đi mời lang trung tốt nhất, nhưng phải chờ một lúc. Lâm công tử nói hắn cũng biết một ít y thuật, vì vậy nô tỳ cũng mời Lâm công tử tới.”
Tiêu Lăng Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Vãn Y một cái không nói gì, chỉ nhìn về phía lão tiên sinh kia. Trùng hợp đúng lúc này lão tiên sinh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tiêu Lăng Thiên, khí thế mạnh mẽ ép tới khiến lão tiên sinh hoảng hốt, mô hôi lạnh chảy xuống.
Ông hơi run run để cổ tay trắng như ngọc xuống, run rấy khom người:
“Vị công tử này xin thứ tội, lão hủ cảm thấy vị tiểu thư này giống như phát tác bệnh tim, nhưng lão hủ chưa bao giờ từng thấy chứng bệnh như thế, cho nên không dám khẳng định.”
Vẻ mặt Tiêu Lăng Thiên như chìm xuống nước, nếu đang ở trong cung, hắn đã không nói hai lời sai người đem ông đi chém. Nhưng dù sao hắn vẫn còn nhớ người trước mắt chỉ là một lang trung bình thường, không phải thái y, hắn cố gắng nén giận nhìn thoáng qua Lâm Vãn Y.
Lâm Vãn Y đương nhiên biết ý tứ của hắn, ngồi vào chỗ lão tiên sinh, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay Dạ Nguyệt Sắc.
Cảm giác được cổ tay trắng nõn non mềm dưới ngón tay, trong lòng Lâm Vãn Y không có tạp niệm. Hắn vừa nhìn qua, sắc mặt Dạ Nguyệt Sắc cực kỳ không tốt, so với việc cuối cùng cũng được chạm vào da thịt cô gái trong lòng, hắn vẫn để ý đến bệnh tình Dạ Nguyệt Sắc hơn.
Cẩn thận cảm nhận nhịp đập ở đầu ngón tay, chân mày Lâm Vãn Y dần dần nhíu lại. Chỉ chốc lát sau hắn nhấc tay ra, đứng dậy cúi người về phía Tiêu Lăng Thiên.
“Thế nào rồi?” Trong giọng nói của Tiêu Lăng Thiên có một chút căng thẳng khó nhận ra.
“Giống như là bệnh tim, nhưng không chắc có phải hay không.”
“Có ý gì?” Tiêu Lăng Thiên cau mày.
“Bệnh của tiểu thư nhìn qua giống như bệnh tim, nhưng mạch tượng lại không giống, mà giống như cổ độc phát tác. Không biết có phải tiểu thư bị trúng cổ hay không.”
Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên nghe vậy đều sửng sốt, trong người bọn họ có cổ là một chuyện cực kỳ cơ mật, lần trước, khi Dạ Nguyệt Sắc có quý thủy lần đầu tiên, ngay cả Vô Thương cũng không tìm ra, Lâm Vãn Y làm thế nào mà chỉ thoáng cái đã biết? Chẳng lẽ y thuật của hắn lại trên cả Vô Thương?
Lâm Vãn Y nhìn sắc mặt của bọn họ, biết mình đã đoán trúng tám chín phần, cũng nhìn ra sự nghi ngờ của bọn họ vì vậy hắn giải thích:
“Thật ra y thuật của tại hạ chỉ bình thường, lần này có thể biết tiểu thư trúng cổ là bởi thầy của tại hạ có quan hệ tốt với mấy vị thầy tế Nam Cương, người biết được không ít thông tin về cổ độc thông qua mấy vị thầy tế này, cũng dạy tại hạ một chút. Nhưng cổ thuật cực kỳ thần bí phức tạp, cho nên tại hạ cũng chỉ có thể biết đại khái tiểu thư trúng cổ nhưng không biết cách nào hóa giải.”
“Không sao.” Tiêu Lăng Thiên cúi đầu cười, biết được nguyên nhân đã là tốt lắm rồi. Hắn cầm thanh Xuân Thủy luôn mang theo trong tay áo, chủy thủ vừa rút ra khỏi vỏ, trong phòng lập tức loang loáng ánh sáng.
“Không biết sư tôn hiện đang ở đâu, bản vương có một chút nghi vấn muốn được thỉnh giáo.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Vãn Y, Tiêu Lăng Thiên không chút do dự cắt cổ tay, máu đỏ sẫm lập tức chảy ra. Tiêu Lăng Thiên đưa cổ tay tới miệng Dạ Nguyệt Sắc:
“Uống đi.”
Lâm Vãn Y cảm thấy rất kinh ngạc về chuyện này, nhưng Dạ Nguyệt Sắc lại biết Tiêu Lăng Thiên đang muốn dùng máu của hắn khống chế cổ độc trong cơ thể mình. Nàng nhẹ nhàng hé miệng ngậm lấy cổ tay hắn, máu tươi của hắn chảy vào cổ họng nàng.
Khi thấy bọn họ như vậy, đầu tiên Lâm Vãn Y ngẩn người ra, nhưng rất nhanh đã kịp hiểu được bọn họ đang giải cổ, trong lòng nhói lên một cái. Xem ra Dạ Nguyệt Sắc chẳng những trúng cổ, mà hơn nữa, hai người bọn họ cũng biết phương pháp tạm thời áp chế, nói như vậy, nàng trúng cổ đã lâu rồi. Hắn cảm thấy trái tim nhói đau từng đợt, không biết mình có thể làm gì cho nàng.
“Tại hạ đã hẹn gặp sư phụ ở đây, chỉ là hành tung của sư phụ không rõ, không biết thời gian cụ thể sẽ tới đây. Nếu hai vị không vội thì hãy ở lại đây, tại hạ nghĩ sư phụ nhất định có thể giúp hai vị.”
Máu của Tiêu Lăng Thiên vừa chảy vào cổ họng, Dạ Nguyệt Sắc lập tức cảm thấy đau đớn trong tim bắt đầu giảm bớt. Sau khi uống vài ngụm, sắc mặt nàng đã khôi phục như bình thường, thậm chí còn ửng hồng. Tiêu Lăng Thiên nhìn thật kỹ nàng rồi mới yên lòng, không để ý máu tươi trên cổ tay còn đang chảy, hắn định đỡ nàng nằm xuống. Nhưng Dạ Nguyệt Sắc cố chấp phải giúp hắn băng bó vết thương, lão tiên sinh đành lấy băng gạc trong hòm thuốc vội vàng đưa tới cho nàng. Dạ Nguyệt Sắc nhận lấy băng gạc, cẩn thận băng bó cho hắn, nhưng không hiểu vì sao nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
“Sao vậy? Hử?” Tiêu Lăng Thiên dùng tay kia dịu dàng lau nước mắt của nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương, “Sao lại khóc?”
Nàng lắc đầu không nói, nước mắt rơi như mưa. Tiêu Lăng Thiên thở dài một tiếng, tràn đầy đau lòng.
“Đừng khóc.” Hắn lại ôm nàng vào lòng, không chút e dè ánh mắt của mọi người mà nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, trong khi làn môi áp sát vào nhau, hắn nhẹ giọng nỉ non: “Ngoan, đừng khóc, ta không hề đau một chút nào cả.”
Dạ Nguyệt Sắc gật đầu, cố gắng không khóc băng bó cẩn thận. Ánh mắt Tiêu Lăng Thiên hàm chứa ý cười, cảm động nhìn động tác của nàng, lại nói với Lâm Vãn Y:
“Tôn sư quả thật có thể giúp chúng ta, chúng ta ở lại đây chờ ông ấy.”
Bàn chân ngọc trắng như tuyết đạp trên đám lá rụng, Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được lá cây gãy vụn dưới chân. Nàng nghi ngờ nhìn bốn phía, không hiểu vì sao mình lại tới đây. Tiêu Lăng Thiên đâu? Không phải chàng luôn ở bên cạnh mình sao? Vì sao tìm mãi mà vẫn vẫn không tìm được chàng?
Đang định mở miệng kêu lên, đưa mắt nhìn lại đã thấy Mộ Dung Tư Duệ mặc y phục màu tím đứng trong Hàm Chu đình nhìn mình một cách cổ quái, không biết vì sao cổ hắn lại có một sợi tơ hồng mỏng manh, máu đỏ giống như một dòng suối yên lặng chảy xuôi xuống. Trời đất đột nhiên ngập trong màu đỏ của máu, từng dòng máu đỏ tràn khắp qua miệng mũi Dạ Nguyệt Sắc, làm cho nàng không cách nào thở được, xuyên qua dòng máu đỏ sề sệt kia, nàng nhìn thấy gương mặt thiếu niên đột nhiên thay đổi, biến thành một khuôn mặt giống nàng như đúc. Ánh mắt trống rỗng, da thịt tái nhợt như tờ giấy trắng, cô ta vươn tay về phía Dạ Nguyệt Sắc, trong miệng dường như còn lẩm bẩm:
“Trả lại cho ta, trả lại cho ta.”
Dạ Nguyệt Sắc không cách nào thở được, cơn đau tim quen thuộc ập tới, nhanh chóng tiến đến. Nàng dùng hết sức lực toàn thân gọi một tiếng:
“Lăng Thiên!”
Nỗi đau bén trọn trong tim khiến nàng tỉnh lại, mở mắt ra, lập tức rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Tiêu Lăng Thiên xử lý xong chuyện của Bạch Phi Loan, vừa bước một bước vào phòng ngủ đã cảm giác có gì đó không đúng. Dạ Nguyệt Sắc ngủ yên lành trên giường giống như đang gặp ác mộng, nàng cuộn mình lại đầy bất an. Hắn nhanh chóng bước qua, nghe thấy nàng yếu ớt gọi tên mình, sau đó nhíu chặt chân mày, mở mắt ra.
Hắn ôm nàng vào lòng, đột nhiên phát hiện thân thể nàng lạnh một cách kỳ lạ, người đầy mồ hôi lạnh thì không nói, còn ôm chặt ngực, thở dốc, dáng vẻ như đang rất đau đớn. Hắn hoảng sợ trong lòng, thế này là thế nào?
“Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc.” Hắn ôm nàng, cầm lấy áo ngủ bằng gấm quấn lấy nàng thật chặt, những nụ hôn nhẹ rơi trên mái tóc nàng, hắn không có cách nào khống chế cảm giác sợ hãi của mình.
“Nguyệt Minh, mau truyền đại phu tới đây.”
Vội vã hướng ra ngoài kêu lên một tiếng, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Dạ Nguyệt Sắc, dịu dàng hỏi:
“Nguyệt Sắc, đừng sợ, ta ở đây. Chỉ là cơn ác mộng thôi, bây giờ không có chuyện gì nữa rồi.”
Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu, gắng sức hít thở, nàng biết là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện nghiêm trọng mà nàng rất quen thuộc – bệnh tim. Nàng những tưởng đó chỉ là cảm giác trong giấc mơ, nhưng bây giờ, cảm giác đau đớn vẫn rõ ràng, nàng cảm thấy mỗi lần hít thở là phải dùng hết sức lực toàn thân. Kiếp trước nàng bị bệnh mười mấy năm, những lần phát tác đã trải qua vô số, cảm giác như vậy không thể sai.
Cho dù phí sức, nàng vẫn cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở. Tưởng rằng có thể thoát được, tưởng rằng thân thể khỏe mạnh, tất cả không phải đang rất tốt sao? Tại sao đột nhiên lại như vậy?
Khác với kiếp trước, kiếp trước nàng không có gì lưu luyến, cái chết đối với nàng giống như một dấu chấm hết cho sự đau khổ, không có gì đáng sợ. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, nàng đã yêu một người, không dứt bỏ được tình cảm này, nếu như giờ rời đi, nàng sao có thể buông tay được.
Tiêu Lăng Thiên càng lúc càng lo lắng, Dạ Nguyệt Sắc trong lòng hắn hô hấp dồn dập, sắc mặt ngày càng tái nhợt, mày nhíu lại, ôm chặt ngực, giống dáng vẻ khi bệnh tim phát tác. Hắn không quên nàng từng nói kiếp trước nàng chết vì bệnh tim, trong lòng lập tức trở nên hoảng loạn.
Bên ngoài truyền đến bước chân dồn dập, ngay sau đó là tiếng Nguyệt Minh thông truyền:
“Công tử, đại phu tới.”
“Mau vào đi.”
Rèm cửa được nhấc lên, một lão tiên sinh tóc trắng mặc y phục màu xanh đi đến, ngoài dự đoán còn có Lâm Vãn Y đi theo phía sau. Tiêu Lăng Thiên không có thời gian so đo tại sao Lâm Vãn Y cũng tới, chỉ vội vàng chào hỏi lão tiên sinh kia để lão bắt mạch cho Dạ Nguyệt Sắc.
Lão tiên sinh cẩn thận bắt mạch cho Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Minh nói với Tiêu Lăng Thiên:
“Công tử, vị tiên sinh này là đại phu trong trang, ngày thường chỉ xem những chứng bệnh bình thường trong trang, nô tỳ đã cho người vào thành đi mời lang trung tốt nhất, nhưng phải chờ một lúc. Lâm công tử nói hắn cũng biết một ít y thuật, vì vậy nô tỳ cũng mời Lâm công tử tới.”
Tiêu Lăng Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Vãn Y một cái không nói gì, chỉ nhìn về phía lão tiên sinh kia. Trùng hợp đúng lúc này lão tiên sinh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tiêu Lăng Thiên, khí thế mạnh mẽ ép tới khiến lão tiên sinh hoảng hốt, mô hôi lạnh chảy xuống.
Ông hơi run run để cổ tay trắng như ngọc xuống, run rấy khom người:
“Vị công tử này xin thứ tội, lão hủ cảm thấy vị tiểu thư này giống như phát tác bệnh tim, nhưng lão hủ chưa bao giờ từng thấy chứng bệnh như thế, cho nên không dám khẳng định.”
Vẻ mặt Tiêu Lăng Thiên như chìm xuống nước, nếu đang ở trong cung, hắn đã không nói hai lời sai người đem ông đi chém. Nhưng dù sao hắn vẫn còn nhớ người trước mắt chỉ là một lang trung bình thường, không phải thái y, hắn cố gắng nén giận nhìn thoáng qua Lâm Vãn Y.
Lâm Vãn Y đương nhiên biết ý tứ của hắn, ngồi vào chỗ lão tiên sinh, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay Dạ Nguyệt Sắc.
Cảm giác được cổ tay trắng nõn non mềm dưới ngón tay, trong lòng Lâm Vãn Y không có tạp niệm. Hắn vừa nhìn qua, sắc mặt Dạ Nguyệt Sắc cực kỳ không tốt, so với việc cuối cùng cũng được chạm vào da thịt cô gái trong lòng, hắn vẫn để ý đến bệnh tình Dạ Nguyệt Sắc hơn.
Cẩn thận cảm nhận nhịp đập ở đầu ngón tay, chân mày Lâm Vãn Y dần dần nhíu lại. Chỉ chốc lát sau hắn nhấc tay ra, đứng dậy cúi người về phía Tiêu Lăng Thiên.
“Thế nào rồi?” Trong giọng nói của Tiêu Lăng Thiên có một chút căng thẳng khó nhận ra.
“Giống như là bệnh tim, nhưng không chắc có phải hay không.”
“Có ý gì?” Tiêu Lăng Thiên cau mày.
“Bệnh của tiểu thư nhìn qua giống như bệnh tim, nhưng mạch tượng lại không giống, mà giống như cổ độc phát tác. Không biết có phải tiểu thư bị trúng cổ hay không.”
Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên nghe vậy đều sửng sốt, trong người bọn họ có cổ là một chuyện cực kỳ cơ mật, lần trước, khi Dạ Nguyệt Sắc có quý thủy lần đầu tiên, ngay cả Vô Thương cũng không tìm ra, Lâm Vãn Y làm thế nào mà chỉ thoáng cái đã biết? Chẳng lẽ y thuật của hắn lại trên cả Vô Thương?
Lâm Vãn Y nhìn sắc mặt của bọn họ, biết mình đã đoán trúng tám chín phần, cũng nhìn ra sự nghi ngờ của bọn họ vì vậy hắn giải thích:
“Thật ra y thuật của tại hạ chỉ bình thường, lần này có thể biết tiểu thư trúng cổ là bởi thầy của tại hạ có quan hệ tốt với mấy vị thầy tế Nam Cương, người biết được không ít thông tin về cổ độc thông qua mấy vị thầy tế này, cũng dạy tại hạ một chút. Nhưng cổ thuật cực kỳ thần bí phức tạp, cho nên tại hạ cũng chỉ có thể biết đại khái tiểu thư trúng cổ nhưng không biết cách nào hóa giải.”
“Không sao.” Tiêu Lăng Thiên cúi đầu cười, biết được nguyên nhân đã là tốt lắm rồi. Hắn cầm thanh Xuân Thủy luôn mang theo trong tay áo, chủy thủ vừa rút ra khỏi vỏ, trong phòng lập tức loang loáng ánh sáng.
“Không biết sư tôn hiện đang ở đâu, bản vương có một chút nghi vấn muốn được thỉnh giáo.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Vãn Y, Tiêu Lăng Thiên không chút do dự cắt cổ tay, máu đỏ sẫm lập tức chảy ra. Tiêu Lăng Thiên đưa cổ tay tới miệng Dạ Nguyệt Sắc:
“Uống đi.”
Lâm Vãn Y cảm thấy rất kinh ngạc về chuyện này, nhưng Dạ Nguyệt Sắc lại biết Tiêu Lăng Thiên đang muốn dùng máu của hắn khống chế cổ độc trong cơ thể mình. Nàng nhẹ nhàng hé miệng ngậm lấy cổ tay hắn, máu tươi của hắn chảy vào cổ họng nàng.
Khi thấy bọn họ như vậy, đầu tiên Lâm Vãn Y ngẩn người ra, nhưng rất nhanh đã kịp hiểu được bọn họ đang giải cổ, trong lòng nhói lên một cái. Xem ra Dạ Nguyệt Sắc chẳng những trúng cổ, mà hơn nữa, hai người bọn họ cũng biết phương pháp tạm thời áp chế, nói như vậy, nàng trúng cổ đã lâu rồi. Hắn cảm thấy trái tim nhói đau từng đợt, không biết mình có thể làm gì cho nàng.
“Tại hạ đã hẹn gặp sư phụ ở đây, chỉ là hành tung của sư phụ không rõ, không biết thời gian cụ thể sẽ tới đây. Nếu hai vị không vội thì hãy ở lại đây, tại hạ nghĩ sư phụ nhất định có thể giúp hai vị.”
Máu của Tiêu Lăng Thiên vừa chảy vào cổ họng, Dạ Nguyệt Sắc lập tức cảm thấy đau đớn trong tim bắt đầu giảm bớt. Sau khi uống vài ngụm, sắc mặt nàng đã khôi phục như bình thường, thậm chí còn ửng hồng. Tiêu Lăng Thiên nhìn thật kỹ nàng rồi mới yên lòng, không để ý máu tươi trên cổ tay còn đang chảy, hắn định đỡ nàng nằm xuống. Nhưng Dạ Nguyệt Sắc cố chấp phải giúp hắn băng bó vết thương, lão tiên sinh đành lấy băng gạc trong hòm thuốc vội vàng đưa tới cho nàng. Dạ Nguyệt Sắc nhận lấy băng gạc, cẩn thận băng bó cho hắn, nhưng không hiểu vì sao nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
“Sao vậy? Hử?” Tiêu Lăng Thiên dùng tay kia dịu dàng lau nước mắt của nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương, “Sao lại khóc?”
Nàng lắc đầu không nói, nước mắt rơi như mưa. Tiêu Lăng Thiên thở dài một tiếng, tràn đầy đau lòng.
“Đừng khóc.” Hắn lại ôm nàng vào lòng, không chút e dè ánh mắt của mọi người mà nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, trong khi làn môi áp sát vào nhau, hắn nhẹ giọng nỉ non: “Ngoan, đừng khóc, ta không hề đau một chút nào cả.”
Dạ Nguyệt Sắc gật đầu, cố gắng không khóc băng bó cẩn thận. Ánh mắt Tiêu Lăng Thiên hàm chứa ý cười, cảm động nhìn động tác của nàng, lại nói với Lâm Vãn Y:
“Tôn sư quả thật có thể giúp chúng ta, chúng ta ở lại đây chờ ông ấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook