Ngâm Vịnh Phong Ca
-
Chương 15
Trận tuyết đầu tiên của năm Triêu Húc thứ mười đến cực kỳ yên tĩnh, khi Dạ Nguyệt Sắc thức dậy bên ngoài đã là một mảnh trắng sáng chói mắt. Sau khi hỏi Nguyệt Minh, biết đó là trận tuyết đầu đông, nàng vội vàng rửa mặt, thay trang phục. Mặc áo thật dày lại phủ thêm áo choàng lông chồn tuyết, đã sắp đến thời gian lên triều sớm nhưng nàng muốn nhìn tuyết của Ngâm Phong Quốc trước.
Cho đến khi ra khỏi Tử Thần Cung, nàng mới phát hiện tuyết vẫn lẳng lặng rơi. Toàn bộ thế giới đã được phủ một màu trắng xinh đẹp. Tuy là tuyết đầu mùa nhưng rất nặng hạt, khoảng sân phía trước đã bị phủ một lớp thật dày. Tính tình trẻ con của Dạ Nguyệt Sắc bỗng nổi lên, nàng không để ý đến sự ngăn cản của Nguyệt Minh, cố ý chạy tới trước sân ấn xuống một vết chân thật sâu trên lớp tuyết. Nàng đang vui vẻ nhìn những dấu chân kia, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tiêu Lăng Thiên đang đứng ở cửa cung nhìn nàng.
Thái giám phía sau đang che ô cho hắn, bên trong hắn mặc triều phục màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn màu đen nhánh, đầu đội mũ quan bạch ngọc, dường như lại càng tuấn tú hơn so với khi Dạ Nguyệt Sắc mới gặp hắn.
Sau nụ hôn nhẹ lần trước, giữa bọn họ như có một loại ăn ý, giống như huynh muội, nàng yên lặng chờ thời cơ thích hợp mà Tiêu Lăng Thiên đã nói. Dạ Nguyệt Sắc đè nén nỗi khổ trong lòng, ngày càng yên tĩnh biết điều, âm thầm giám sát trái tim mình thật chặt, sợ rằng sẽ mất đi nhiều hơn. Tiêu Lăng Thiên mơ hồ biết tâm sự của nàng, mặc dù cảm thấy mơ hồ đau lòng nhưng lý trí vẫn giữ khoảng cách với nàng, không muốn cho nàng những hy vọng vô vị. Hai bên đều nhẫn nhịn xuống nhưng lại còn xa lạ hơn trước rất nhiều.
Vốn khi Tiêu Lăng Thiên vào triều không cần đi qua Tử Thần Cung, nhưng hôm nay hắn lại cứ muốn đến Tử Thần Cung nhìn một chút, kết quả là vừa đến đã thấy yêu tinh trong tuyết kia. Ít khi nào nhìn thấy bộ dáng tinh nghịch như thế của nàng, nay nhìn thấy hắn mới cảm giác nàng có chút giống đứa bé mười bốn tuổi, không như trước, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt u buồn, đến mức đáy lòng hắn càng thêm đau.
Cuối cùng hắn vẫn tiến lên hai bước chắp tay hành lễ với Dạ Nguyệt Sắc, nhất thời hắn không biết nên nói gì. Thật lâu sau, hắn mới nói nhẹ một câu:
“Bệ hạ, coi chừng cảm lạnh.”
Dạ Nguyệt Sắc chua xót trong lòng, người này dù ngoài mặt lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm đến nàng. Chính sự dịu dàng trong những lúc lơ đãng thế này đã có thể dễ dàng mở cửa trái tim nàng, làm nàng cự tuyệt không được, tiếp nhận cũng không xong.
“Cảm ơn điện hạ quan tâm.” Nàng thấp giọng trả lời. Lúc này Nguyệt Minh đã tiến lên che ô cho nàng, nàng liền cùng Tiêu lăng Thiên sánh vai đi về phía trước, thái giám thị nữ theo phía sau, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía điện Minh Quang.
Nói một cách có lương tâm, Dạ Nguyệt Sắc thật ra là một người rất vô tâm. Lên triều đã nửa năm, trừ những người thường ra vào ngự thư phòng, những đại thần khác nàng đều không nhớ tên. Về phần triều chính đại sự, uổng phí công sức Tiêu Lăng Thiên giảng cho nàng mỗi ngày, đến bây giờ nàng còn chưa có cách nào hiểu cho rõ ràng. Nói một câu đơn giản, nàng không phải người thích hợp để làm chính trị. Người có thể nói là một chữ về chính trị cũng không biết như nàng, nhưng mấy ngày gần đây cũng dần dần phát hiện trong triều có gì đó không đúng.
Nếu như trước kia, ở trên triều Tiêu Lăng Thiên nói một, tuyệt đối sẽ không có người nói hai, cho nên Dạ Nguyệt Sắc thường oán thầm trong lòng rằng lâm triều cũng chỉ là bài trí. Nhưng gần đây, tả thừa tướng Thẩm Phục Ngôn dường như cầm đầu một số quan văn muốn phân chia quyền lực từ trong tay Tiêu Lăng Thiên, rất nhiều chuyện tuy không đối chọi gay gắt với hắn nhưng cũng dần dần làm cho người ta ngửi được mùi thuốc súng.
Đề tài lâm triều hôm nay chủ yếu thảo luận về quyết toản sổ sách quốc khố cuối năm, Dạ Nguyệt Sắc nghe một lúc lâu cuối cùng cũng tìm ra đầu mối. Thì ra mùa đông giá lạnh hàng năm, sông Lạc Thủy sẽ đóng băng, Lâm Thủy quốc thường vượt sông sang quấy rầy, vì vậy mùa đông hàng năm Ngâm Phong quốc cũng cử một lực lượng lớn tới biên thành ứng phó. Muốn bố trí quân thì phải dùng tiền, mà tiền này đương nhiên phải lấy từ quốc khố ra. Mấy năm gần đây Ngâm Phong quốc quốc thái dân an, chiến sự lại ít, cho nên quốc khố đáng lẽ sẽ rất đầy. Vấn đề chính là ở chỗ này, quốc khố nên đầy ắp nay lại chẳng có bao nhiêu bạc.
Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe vừa cười lạnh trong lòng, quan tham ô bất kể ở triều đại nào, không gian nào đều không ít. Trước kia nàng còn cảm thấy Tiêu Lăng Thiên rất nhiều thủ đoạn, Ngâm Phong Quốc coi như nhiều quan thanh liêm, ai ngờ đến cuối năm mới biết có nhiều quan viên mượn bạc quốc khố không trả, đặc biệt là tả thừa tướng Thẩm Phục Ngôn. Tiêu Lăng Thiên nói muốn bọn họ phải trả hết bạc trước khi hết năm, bọn họ không những từ chối mà còn vô liêm sỉ mượn ra đủ loại lý do, còn nói chắc chắn rằng năm nay Lâm Thủy quốc sẽ không xâm phạm. Nói tóm lại một câu, năm nay không trả!
Dạ Nguyệt Sắc nhìn vẻ mặt phiền não của Tiêu Lăng Thiên, trong lòng có một cảm giác rất buồn cười, thế này thật không giống hắn nha.
Náo nhiệt ầm ầm trên triều còn chưa ra kết quả gì, đến ngự thư phòng lại tiếp tục. Rốt cuộc Dạ Nguyệt Sắc cũng biết vì sao Thẩm tể tướng lại dám hô hoán với Tiêu Lăng Thiên, thì ra trong tay ông có binh quyền, chỗ dựa cũng vững chắc. Đại tướng quân Lạc Thiết Vân khi đi Chiến Vân thành đã mang theo quân đội bậc nhất của Tiêu Lăng Thiên. Lực lượng phòng vệ của đế đô phải giao cho bộ binh tiếp quản, thượng thư bộ binh Trần Thụy Phong cũng là nhà giàu nợ tiền, đương nhiên đứng về phía tả thừa tướng, con trai lớn nhất của Thẩm Phục Ngôn lại nhận chức tổng giáo đầu của năm vạn cấm quân, binh lực của cả đế đô có thể nói là nằm toàn bộ trong tay ông ta, lời nói của ông ta đương nhiên là có trọng lượng.
Đợi đến khi tất cả bọn họ lui ra, Dạ Nguyệt Sắc mới có chút bận tâm nhìn Tiêu Lăng Thiên đang phê duyệt tấu chương. Hắn là thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ đã ở địa vị cao, trên danh nghĩa là dưới một người trên vạn người, nhưng trên thực tế chính là người đứng đầu Ngâm Phong quốc. Những năm gần đây hắn hô gió gọi mưa, không có gì không làm được, sợ là một chút suy sụp cũng chưa từng gặp. Hôm nay lại bị hạ thần liên thủ kiềm chế, hắn tâm cao khí ngạo như vậy, trong lòng không biết bực bội đến mức nào.
(Thiên chi kiêu tử: đứa con kiệt xuất của trời)
Cảm giác được sự yên lặng của Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, hắn biết nàng lo lắng cho hắn, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, bên môi cũng tràn ra nụ cười dịu dàng. Ném bút son trong tay, hắn vươn tay ra với nàng.
“Bệ hạ, có thể đi ngắm tuyết cùng thần không?”
Nàng từ trên ghế rồng đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, lại do dự không biết có nên nắm lấy tay hắn hay không. Tiêu Lăng Thiên lại mỉm cười dắt tay nàng, dẫn nàng ra bên ngoài.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, tinh tế buông xuống từ không trung. Tiêu Lăng Thiên cẩn thận sửa sang lại y phục cho nàng, đội mũ lên cho nàng, rồi lại nhận từ thái giám một chiếc ô, một tay bung ô, một tay nắm tay nàng, chậm rãi đi trong tuyết.
Tuyết rơi nhưng cũng không lạnh, thời tiết cực kỳ mát mẻ, thấm vào lòng người. Bọn họ tay nắm tay bước chậm, không ai nói gì nhưng lại cảm thấy vô cùng gần gũi, giống như trong đất trời không còn những người khác, chỉ còn lẫn nhau mà thôi. Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy Tiêu Lăng Thiên rất khác với lúc trước, trên mặt không còn cảm giác quỷ quái thường ngày nữa mà lộ ra vẻ đặc biệt bình thản điềm tĩnh. Càng như thế nàng lại càng lo lắng, Tiêu Lăng Thiên khác thường như vậy sẽ không phải vì bị kích động quá chứ?
“Điện hạ… Đừng lo lắng.” Nàng vô thức nắm chặt tay hắn, “Tất cả sẽ có biện pháp.”
Giờ phút này nàng đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, một chút cũng không giúp được hắn, ngay cả lời an ủi cũng không biết nói thế nào, không khỏi ảo não cắn môi. Tiêu Lăng Thiên thấy bộ dạng của nàng, rốt cuộc khẽ cười một tiếng.
“Đứa ngốc, không cần lo lắng cho ta, ta không sao.”
Nước mắt Dạ Nguyệt Sắc suýt nữa không kiềm chế được mà rơi xuống. “Đứa ngốc”, xưng hô vừa thân mật lại vừa uất ức này đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn nàng, nàng dường như có chút hận Tiêu Lăng Thiên, vì sao lại thân mật với nàng như vậy?
Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu không để hắn nhìn thấy sự mất khống chế của nàng, Tiêu Lăng Thiên liền tiếp tục chậm rãi nói.
“Từ khi ta mười bảy tuổi kế nhiệm vị trí nhiếp chính vương đến nay, mỗi ngày đều tranh đấu như vậy để sống. Ngáng chân, giở thủ đoạn, trên mặt thì cười nhưng trên tay cầm dao, đó là chuyện cơm bữa, chính trị chính là hèn hạ như vậy. Đừng nhìn ta bây giờ như thế này, ta cũng phải một đường gập ghềnh đi lên. Dù con đường đi tới không dễ dàng, mạo hiểm khắp nơi, nhưng ta chưa từng thua, trong chính trị, thua chính là chết, mà ta thì không thể chết. Ta khi mười bảy tuổi không thua, bây giờ càng không có khả năng thất bại, ta còn chưa thực hiện chuyện đã đồng ý với nàng. Vì vậy,”
Hắn dừng bước, chuyển tới trước người Dạ Nguyệt Sắc, cúi người nhìn thẳng vào mắt nàng, “Tin tưởng ta, đừng lo lắng cho ta. Được không?”
Nàng nhìn vào hai mắt hắn, liên tục gật đầu. Nàng biết hắn có thể làm được, nàng tin tưởng. Chỉ là biết rõ đây là lựa chọn của hắn, nhưng trong lòng vừa nghĩ đến cuộc sống thiếu niên hắn phải trải qua lại thấy đau lòng.
Thấy nàng gật đầu, hắn nở nụ cười thật lòng. Đứa bé này quan tâm hắn, hiểu hắn, tin tưởng hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy ấm áp. Vừa rồi là những lời hắn chưa từng nói với những người khác, trước kia hắn cũng không ngờ sẽ có một ngày hắn nói những điều ấy với bất kì ai. Đứa nhỏ này kỳ diệu như thế, có thể làm cho hắn vô thức mở rộng tấm lòng, làm cho tâm hồn đã mệt mỏi của hắn lấy lại sức sống. Hắn nhìn nàng thật sâu, đột nhiên cảm thấy sợ cuộc sống sau khi thả nàng đi. Tới lúc, nếu trái tim hắn mệt mỏi, buồn chán, muốn nghỉ ngơi, hắn nên làm gì bây giờ?
Dường như ngây ngốc, ánh mắt bọn họ cứ triền miên, giữa bọn họ còn quá nhiều thứ còn chưa nói hết, không khí nhất thời trở nên mập mờ.
Thương Hải thật sự không muốn làm phiền bọn họ nhưng bây giờ đã qua thời gian ăn trưa quá lâu, vì vậy hắn khua dũng khí lên ho nhẹ một tiếng. Hai người đang đối mặt kia rốt cuộc bừng tỉnh, đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.
“Khởi bẩm bệ hạ, nhiếp chính vương điện hạ, nên ăn trưa rồi.”
Đúng vậy nha, đã đến giờ ăn trưa. Tiêu Lăng Thiên gật đầu, “Đưa tới Tử Thần Cung đi, bản vương sẽ đưa điện hạ về.”
“Chờ một chút.” Dạ Nguyệt Sắc lên tiếng ngăn cản, “Trẫm muốn ăn lẩu, bày ở Ám Tuyết đình đi, nhiếp chính vương cũng cùng dùng.”
“Chuyện này…” Thương Hải nhìn Tiêu Lăng Thiên một chút, trước kia bọn họ chưa từng dùng cơm cùng nhau, không biết nhiếp chính vương có đồng ý hay không.
Vửa thưởng tuyết vừa ăn lẩu sao? Cũng là ý kiến hay. Tiêu Lăng Thiên gật đầu, Thương Hải lập tức sai bảo xuống dưới, đoàn người đi về phía Ám Tuyết đình.
Những cây đào bên cạnh Ám Tuyết đình đã được chuyển đi thay bằng những cây hoa mai, lúc này những đóa hàn mai đã chớm nở, thấp thoáng trong tuyết rất đặc biệt, nhưng bên hồ ngự uyển vẫn còn một gốc đào trụi lủi rất chối mắt. Tiêu Lăng Thiên nhìn thấy không khỏi hỏi:
“Những cây đào khác đã chuyển đi, vì sao còn giữ lại một cây này?”
“Là ta không để bọn họ dời đi.” Dạ Nguyệt Sắc đáp.
“Tại sao?”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn cái cây trụi lủi kia, trong mắt dường như có nụ cười, “Lần đầu tiên ta gặp điện hạ là ở dưới tàng cây đào này. Ta không để bọn họ dời đi là vì sau này ta không còn ở đây nữa, điện hạ có thể nhìn cây đào này để nhớ bằng hữu cũ là ta.”
Không còn ở đây? Tim hắn đau xót, nàng đã sớm chuẩn bị để bỏ đi sao? Chính mình không chút lưu luyến nhưng lại muốn hắn nhớ đến sao?
Lúc này đồ ăn trưa đã được dọn xong, nồi canh sôi sung sục trên đống than rực lửa, các loại đồ ăn bày đầy bàn. Trước mặt mỗi người bày một chiếc chén ngọc, Nguyệt Minh bước lên rót một chén rượu hoa đào.
“Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ?
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.*
Điện hạ, ngươi xem bài thơ này có đáng giá để chúng ta cạn chén hay không?” Nàng tươi cười nâng chén nhìn hắn, giấu sự đau lòng thật sâu không để hắn nhìn thấy.
* “Đề đô thành nam trang”_Thôi Hội
Bản dịch của Tản Đà:
Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.
Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.
“Thơ hay như vậy, đương nhiên đáng giá,” Hắn cũng cười, nhẹ nhàng cùng nàng chạm chén, giơ tay lên uống cạn rượu trong chén, cũng uống trôi đau đớn trong lòng. Để nàng đi, đối với bọn họ đều tốt, đau lòng lúc này chỉ là nhất thời chưa thích ứng thôi, sẽ tốt hơn, nhất định sẽ tốt hơn.
Để chén rượu xuống, hắn nhìn hai gò má hơi hồng hồng màu hoa đào của nàng, thì thầm nói một câu: “Cũng sắp tới lễ mừng năm mới rồi.”
“Đúng vậy nha.” Nàng đáp, “Sắp qua một năm, sẽ rất náo nhiệt nha. Chúng ta lại chuồn đi chơi nữa nhé.”
“Được.” Hắn cười đồng ý với nàng, “Chỉ là sang năm mới, nàng sẽ cập kê.”
Cập kê thì sao? Nàng khó hiểu nhìn hắn.
Hắn cười nhìn nàng, nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở. Cập kê, ta sẽ phải tổn thương trái tim nàng.
Cho đến khi ra khỏi Tử Thần Cung, nàng mới phát hiện tuyết vẫn lẳng lặng rơi. Toàn bộ thế giới đã được phủ một màu trắng xinh đẹp. Tuy là tuyết đầu mùa nhưng rất nặng hạt, khoảng sân phía trước đã bị phủ một lớp thật dày. Tính tình trẻ con của Dạ Nguyệt Sắc bỗng nổi lên, nàng không để ý đến sự ngăn cản của Nguyệt Minh, cố ý chạy tới trước sân ấn xuống một vết chân thật sâu trên lớp tuyết. Nàng đang vui vẻ nhìn những dấu chân kia, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tiêu Lăng Thiên đang đứng ở cửa cung nhìn nàng.
Thái giám phía sau đang che ô cho hắn, bên trong hắn mặc triều phục màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn màu đen nhánh, đầu đội mũ quan bạch ngọc, dường như lại càng tuấn tú hơn so với khi Dạ Nguyệt Sắc mới gặp hắn.
Sau nụ hôn nhẹ lần trước, giữa bọn họ như có một loại ăn ý, giống như huynh muội, nàng yên lặng chờ thời cơ thích hợp mà Tiêu Lăng Thiên đã nói. Dạ Nguyệt Sắc đè nén nỗi khổ trong lòng, ngày càng yên tĩnh biết điều, âm thầm giám sát trái tim mình thật chặt, sợ rằng sẽ mất đi nhiều hơn. Tiêu Lăng Thiên mơ hồ biết tâm sự của nàng, mặc dù cảm thấy mơ hồ đau lòng nhưng lý trí vẫn giữ khoảng cách với nàng, không muốn cho nàng những hy vọng vô vị. Hai bên đều nhẫn nhịn xuống nhưng lại còn xa lạ hơn trước rất nhiều.
Vốn khi Tiêu Lăng Thiên vào triều không cần đi qua Tử Thần Cung, nhưng hôm nay hắn lại cứ muốn đến Tử Thần Cung nhìn một chút, kết quả là vừa đến đã thấy yêu tinh trong tuyết kia. Ít khi nào nhìn thấy bộ dáng tinh nghịch như thế của nàng, nay nhìn thấy hắn mới cảm giác nàng có chút giống đứa bé mười bốn tuổi, không như trước, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt u buồn, đến mức đáy lòng hắn càng thêm đau.
Cuối cùng hắn vẫn tiến lên hai bước chắp tay hành lễ với Dạ Nguyệt Sắc, nhất thời hắn không biết nên nói gì. Thật lâu sau, hắn mới nói nhẹ một câu:
“Bệ hạ, coi chừng cảm lạnh.”
Dạ Nguyệt Sắc chua xót trong lòng, người này dù ngoài mặt lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm đến nàng. Chính sự dịu dàng trong những lúc lơ đãng thế này đã có thể dễ dàng mở cửa trái tim nàng, làm nàng cự tuyệt không được, tiếp nhận cũng không xong.
“Cảm ơn điện hạ quan tâm.” Nàng thấp giọng trả lời. Lúc này Nguyệt Minh đã tiến lên che ô cho nàng, nàng liền cùng Tiêu lăng Thiên sánh vai đi về phía trước, thái giám thị nữ theo phía sau, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía điện Minh Quang.
Nói một cách có lương tâm, Dạ Nguyệt Sắc thật ra là một người rất vô tâm. Lên triều đã nửa năm, trừ những người thường ra vào ngự thư phòng, những đại thần khác nàng đều không nhớ tên. Về phần triều chính đại sự, uổng phí công sức Tiêu Lăng Thiên giảng cho nàng mỗi ngày, đến bây giờ nàng còn chưa có cách nào hiểu cho rõ ràng. Nói một câu đơn giản, nàng không phải người thích hợp để làm chính trị. Người có thể nói là một chữ về chính trị cũng không biết như nàng, nhưng mấy ngày gần đây cũng dần dần phát hiện trong triều có gì đó không đúng.
Nếu như trước kia, ở trên triều Tiêu Lăng Thiên nói một, tuyệt đối sẽ không có người nói hai, cho nên Dạ Nguyệt Sắc thường oán thầm trong lòng rằng lâm triều cũng chỉ là bài trí. Nhưng gần đây, tả thừa tướng Thẩm Phục Ngôn dường như cầm đầu một số quan văn muốn phân chia quyền lực từ trong tay Tiêu Lăng Thiên, rất nhiều chuyện tuy không đối chọi gay gắt với hắn nhưng cũng dần dần làm cho người ta ngửi được mùi thuốc súng.
Đề tài lâm triều hôm nay chủ yếu thảo luận về quyết toản sổ sách quốc khố cuối năm, Dạ Nguyệt Sắc nghe một lúc lâu cuối cùng cũng tìm ra đầu mối. Thì ra mùa đông giá lạnh hàng năm, sông Lạc Thủy sẽ đóng băng, Lâm Thủy quốc thường vượt sông sang quấy rầy, vì vậy mùa đông hàng năm Ngâm Phong quốc cũng cử một lực lượng lớn tới biên thành ứng phó. Muốn bố trí quân thì phải dùng tiền, mà tiền này đương nhiên phải lấy từ quốc khố ra. Mấy năm gần đây Ngâm Phong quốc quốc thái dân an, chiến sự lại ít, cho nên quốc khố đáng lẽ sẽ rất đầy. Vấn đề chính là ở chỗ này, quốc khố nên đầy ắp nay lại chẳng có bao nhiêu bạc.
Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe vừa cười lạnh trong lòng, quan tham ô bất kể ở triều đại nào, không gian nào đều không ít. Trước kia nàng còn cảm thấy Tiêu Lăng Thiên rất nhiều thủ đoạn, Ngâm Phong Quốc coi như nhiều quan thanh liêm, ai ngờ đến cuối năm mới biết có nhiều quan viên mượn bạc quốc khố không trả, đặc biệt là tả thừa tướng Thẩm Phục Ngôn. Tiêu Lăng Thiên nói muốn bọn họ phải trả hết bạc trước khi hết năm, bọn họ không những từ chối mà còn vô liêm sỉ mượn ra đủ loại lý do, còn nói chắc chắn rằng năm nay Lâm Thủy quốc sẽ không xâm phạm. Nói tóm lại một câu, năm nay không trả!
Dạ Nguyệt Sắc nhìn vẻ mặt phiền não của Tiêu Lăng Thiên, trong lòng có một cảm giác rất buồn cười, thế này thật không giống hắn nha.
Náo nhiệt ầm ầm trên triều còn chưa ra kết quả gì, đến ngự thư phòng lại tiếp tục. Rốt cuộc Dạ Nguyệt Sắc cũng biết vì sao Thẩm tể tướng lại dám hô hoán với Tiêu Lăng Thiên, thì ra trong tay ông có binh quyền, chỗ dựa cũng vững chắc. Đại tướng quân Lạc Thiết Vân khi đi Chiến Vân thành đã mang theo quân đội bậc nhất của Tiêu Lăng Thiên. Lực lượng phòng vệ của đế đô phải giao cho bộ binh tiếp quản, thượng thư bộ binh Trần Thụy Phong cũng là nhà giàu nợ tiền, đương nhiên đứng về phía tả thừa tướng, con trai lớn nhất của Thẩm Phục Ngôn lại nhận chức tổng giáo đầu của năm vạn cấm quân, binh lực của cả đế đô có thể nói là nằm toàn bộ trong tay ông ta, lời nói của ông ta đương nhiên là có trọng lượng.
Đợi đến khi tất cả bọn họ lui ra, Dạ Nguyệt Sắc mới có chút bận tâm nhìn Tiêu Lăng Thiên đang phê duyệt tấu chương. Hắn là thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ đã ở địa vị cao, trên danh nghĩa là dưới một người trên vạn người, nhưng trên thực tế chính là người đứng đầu Ngâm Phong quốc. Những năm gần đây hắn hô gió gọi mưa, không có gì không làm được, sợ là một chút suy sụp cũng chưa từng gặp. Hôm nay lại bị hạ thần liên thủ kiềm chế, hắn tâm cao khí ngạo như vậy, trong lòng không biết bực bội đến mức nào.
(Thiên chi kiêu tử: đứa con kiệt xuất của trời)
Cảm giác được sự yên lặng của Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, hắn biết nàng lo lắng cho hắn, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, bên môi cũng tràn ra nụ cười dịu dàng. Ném bút son trong tay, hắn vươn tay ra với nàng.
“Bệ hạ, có thể đi ngắm tuyết cùng thần không?”
Nàng từ trên ghế rồng đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, lại do dự không biết có nên nắm lấy tay hắn hay không. Tiêu Lăng Thiên lại mỉm cười dắt tay nàng, dẫn nàng ra bên ngoài.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, tinh tế buông xuống từ không trung. Tiêu Lăng Thiên cẩn thận sửa sang lại y phục cho nàng, đội mũ lên cho nàng, rồi lại nhận từ thái giám một chiếc ô, một tay bung ô, một tay nắm tay nàng, chậm rãi đi trong tuyết.
Tuyết rơi nhưng cũng không lạnh, thời tiết cực kỳ mát mẻ, thấm vào lòng người. Bọn họ tay nắm tay bước chậm, không ai nói gì nhưng lại cảm thấy vô cùng gần gũi, giống như trong đất trời không còn những người khác, chỉ còn lẫn nhau mà thôi. Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy Tiêu Lăng Thiên rất khác với lúc trước, trên mặt không còn cảm giác quỷ quái thường ngày nữa mà lộ ra vẻ đặc biệt bình thản điềm tĩnh. Càng như thế nàng lại càng lo lắng, Tiêu Lăng Thiên khác thường như vậy sẽ không phải vì bị kích động quá chứ?
“Điện hạ… Đừng lo lắng.” Nàng vô thức nắm chặt tay hắn, “Tất cả sẽ có biện pháp.”
Giờ phút này nàng đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, một chút cũng không giúp được hắn, ngay cả lời an ủi cũng không biết nói thế nào, không khỏi ảo não cắn môi. Tiêu Lăng Thiên thấy bộ dạng của nàng, rốt cuộc khẽ cười một tiếng.
“Đứa ngốc, không cần lo lắng cho ta, ta không sao.”
Nước mắt Dạ Nguyệt Sắc suýt nữa không kiềm chế được mà rơi xuống. “Đứa ngốc”, xưng hô vừa thân mật lại vừa uất ức này đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn nàng, nàng dường như có chút hận Tiêu Lăng Thiên, vì sao lại thân mật với nàng như vậy?
Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu không để hắn nhìn thấy sự mất khống chế của nàng, Tiêu Lăng Thiên liền tiếp tục chậm rãi nói.
“Từ khi ta mười bảy tuổi kế nhiệm vị trí nhiếp chính vương đến nay, mỗi ngày đều tranh đấu như vậy để sống. Ngáng chân, giở thủ đoạn, trên mặt thì cười nhưng trên tay cầm dao, đó là chuyện cơm bữa, chính trị chính là hèn hạ như vậy. Đừng nhìn ta bây giờ như thế này, ta cũng phải một đường gập ghềnh đi lên. Dù con đường đi tới không dễ dàng, mạo hiểm khắp nơi, nhưng ta chưa từng thua, trong chính trị, thua chính là chết, mà ta thì không thể chết. Ta khi mười bảy tuổi không thua, bây giờ càng không có khả năng thất bại, ta còn chưa thực hiện chuyện đã đồng ý với nàng. Vì vậy,”
Hắn dừng bước, chuyển tới trước người Dạ Nguyệt Sắc, cúi người nhìn thẳng vào mắt nàng, “Tin tưởng ta, đừng lo lắng cho ta. Được không?”
Nàng nhìn vào hai mắt hắn, liên tục gật đầu. Nàng biết hắn có thể làm được, nàng tin tưởng. Chỉ là biết rõ đây là lựa chọn của hắn, nhưng trong lòng vừa nghĩ đến cuộc sống thiếu niên hắn phải trải qua lại thấy đau lòng.
Thấy nàng gật đầu, hắn nở nụ cười thật lòng. Đứa bé này quan tâm hắn, hiểu hắn, tin tưởng hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy ấm áp. Vừa rồi là những lời hắn chưa từng nói với những người khác, trước kia hắn cũng không ngờ sẽ có một ngày hắn nói những điều ấy với bất kì ai. Đứa nhỏ này kỳ diệu như thế, có thể làm cho hắn vô thức mở rộng tấm lòng, làm cho tâm hồn đã mệt mỏi của hắn lấy lại sức sống. Hắn nhìn nàng thật sâu, đột nhiên cảm thấy sợ cuộc sống sau khi thả nàng đi. Tới lúc, nếu trái tim hắn mệt mỏi, buồn chán, muốn nghỉ ngơi, hắn nên làm gì bây giờ?
Dường như ngây ngốc, ánh mắt bọn họ cứ triền miên, giữa bọn họ còn quá nhiều thứ còn chưa nói hết, không khí nhất thời trở nên mập mờ.
Thương Hải thật sự không muốn làm phiền bọn họ nhưng bây giờ đã qua thời gian ăn trưa quá lâu, vì vậy hắn khua dũng khí lên ho nhẹ một tiếng. Hai người đang đối mặt kia rốt cuộc bừng tỉnh, đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.
“Khởi bẩm bệ hạ, nhiếp chính vương điện hạ, nên ăn trưa rồi.”
Đúng vậy nha, đã đến giờ ăn trưa. Tiêu Lăng Thiên gật đầu, “Đưa tới Tử Thần Cung đi, bản vương sẽ đưa điện hạ về.”
“Chờ một chút.” Dạ Nguyệt Sắc lên tiếng ngăn cản, “Trẫm muốn ăn lẩu, bày ở Ám Tuyết đình đi, nhiếp chính vương cũng cùng dùng.”
“Chuyện này…” Thương Hải nhìn Tiêu Lăng Thiên một chút, trước kia bọn họ chưa từng dùng cơm cùng nhau, không biết nhiếp chính vương có đồng ý hay không.
Vửa thưởng tuyết vừa ăn lẩu sao? Cũng là ý kiến hay. Tiêu Lăng Thiên gật đầu, Thương Hải lập tức sai bảo xuống dưới, đoàn người đi về phía Ám Tuyết đình.
Những cây đào bên cạnh Ám Tuyết đình đã được chuyển đi thay bằng những cây hoa mai, lúc này những đóa hàn mai đã chớm nở, thấp thoáng trong tuyết rất đặc biệt, nhưng bên hồ ngự uyển vẫn còn một gốc đào trụi lủi rất chối mắt. Tiêu Lăng Thiên nhìn thấy không khỏi hỏi:
“Những cây đào khác đã chuyển đi, vì sao còn giữ lại một cây này?”
“Là ta không để bọn họ dời đi.” Dạ Nguyệt Sắc đáp.
“Tại sao?”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn cái cây trụi lủi kia, trong mắt dường như có nụ cười, “Lần đầu tiên ta gặp điện hạ là ở dưới tàng cây đào này. Ta không để bọn họ dời đi là vì sau này ta không còn ở đây nữa, điện hạ có thể nhìn cây đào này để nhớ bằng hữu cũ là ta.”
Không còn ở đây? Tim hắn đau xót, nàng đã sớm chuẩn bị để bỏ đi sao? Chính mình không chút lưu luyến nhưng lại muốn hắn nhớ đến sao?
Lúc này đồ ăn trưa đã được dọn xong, nồi canh sôi sung sục trên đống than rực lửa, các loại đồ ăn bày đầy bàn. Trước mặt mỗi người bày một chiếc chén ngọc, Nguyệt Minh bước lên rót một chén rượu hoa đào.
“Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ?
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.*
Điện hạ, ngươi xem bài thơ này có đáng giá để chúng ta cạn chén hay không?” Nàng tươi cười nâng chén nhìn hắn, giấu sự đau lòng thật sâu không để hắn nhìn thấy.
* “Đề đô thành nam trang”_Thôi Hội
Bản dịch của Tản Đà:
Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.
Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.
“Thơ hay như vậy, đương nhiên đáng giá,” Hắn cũng cười, nhẹ nhàng cùng nàng chạm chén, giơ tay lên uống cạn rượu trong chén, cũng uống trôi đau đớn trong lòng. Để nàng đi, đối với bọn họ đều tốt, đau lòng lúc này chỉ là nhất thời chưa thích ứng thôi, sẽ tốt hơn, nhất định sẽ tốt hơn.
Để chén rượu xuống, hắn nhìn hai gò má hơi hồng hồng màu hoa đào của nàng, thì thầm nói một câu: “Cũng sắp tới lễ mừng năm mới rồi.”
“Đúng vậy nha.” Nàng đáp, “Sắp qua một năm, sẽ rất náo nhiệt nha. Chúng ta lại chuồn đi chơi nữa nhé.”
“Được.” Hắn cười đồng ý với nàng, “Chỉ là sang năm mới, nàng sẽ cập kê.”
Cập kê thì sao? Nàng khó hiểu nhìn hắn.
Hắn cười nhìn nàng, nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở. Cập kê, ta sẽ phải tổn thương trái tim nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook