Ngâm Vịnh Phong Ca
-
Chương 13
Nửa đêm, trong Tử Thần cung.
Ở trong lẫn ngoài điện, đèn dầu sáng rực rỡ, hơn mười thái y đồng loạt quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp như chỉ hận không thể ngập luôn vào trong ngực. Trên trán, mồ hôi lạnh rơi từng giọt xuống nền đá cẩm thạch nhưng không có một người nào dám đưa tay ra lau. Tiêu Lăng Thiên đứng chắp tay trước cửa gần nội thất, khuôn mặt tĩnh như nước. Đôi mắt thì như hàn băng, lạnh lùng nhìn họ. Trong nội thất thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ như cố đè nén của Dạ Nguyệt Sắc, nó tựa như một con dao nhỏ đâm thật sâu vào trong lòng hắn, khiến hắn hô hấp cũng thấy khó khăn.
Từ khi hắn đưa Dạ Nguyệt Sắc về Tử Thần cung đã là một canh giờ, các nữ quan đã sửa sang lại y phục cho nàng, các thái y cũng đã chẩn bệnh, bốc thuốc. Nhưng thuốc uống đã lâu mà vẫn chưa có chuyển biến gì. Dạ Nguyệt Sắc vẫn rất đau đớn. Đứa bé kia cực kỳ quật cường, cố nén đau không phát ra tiếng kêu, trừ khi vô cùng đau đớn mới thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ.
“Các thái y thật sự là bản lĩnh a!” Thanh âm của hắn vô cùng nhẹ, cực kỳ lãnh đạm, các thái y đổ mồ hôi lạnh càng nhiều, có mấy người nhát gan thì thân đã không ngừng run rẩy. Nhìn đến bọn họ bộ dáng đều không ra gì, Tiêu Lăng Thiên cau lông mày, giận dữ càng sâu. “Một đám phế vật vô dụng, nuôi các ngươi có ích lợi gì? Long thể của thánh thượng khó chịu, các ngươi ngoại trừ chảy mồ hôi, run rẩy còn có thể làm cái gì? Người đâu, đem bọn họ giải đến địa lao cho ta!”
Dạ Nguyệt Sắc ở bên trong long điện, nằm trên giường, đau đến mức thần chí đã có chút không rõ ràng nhưng vẫn nghe được Tiêu Lăng Thiên nói chuyện, vội vàng cố gắng lên tinh thần, kêu:
“Điện hạ!”
Bởi vì không còn khí lực, thanh âm của Dạ Nguyệt Sắc rất nhẹ, nhưng Tiêu Lăng Thiên vẫn nghe đến thấy. Hắn đi vào nội thất, trực tiếp đi tới trên long sàng rồi ngồi xuống.
“Làm sao vậy? Rất đau sao?” Hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng, dịu dàng như thanh âm của hắn vậy.
“Không phải,” nàng cố gắng nặn ra vẻ nụ cười, “Ta tốt hơn nhiều rồi, ngươi không nên trách phạt các thái y.”
“Xuỵt!” Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chặn môi của nàng, “Nghỉ ngơi thật tốt, chớ suy nghĩ quá nhiều. Chờ một chút, sẽ có một người y thuật tốt hơn đến, hắn nhất định có biện pháp làm cho nàng hết đau.”
Thanh âm của hắn dịu dàng như vậy, ánh mắt của hắn lại tràn đầy sủng nịch, lại làm cho Dạ Nguyệt Sắc xúc động muốn khóc.
“Tại sao điện hạ tốt với ta như vậy? Ngươi rõ ràng hận ta.” Nàng cố gắng không để cho nước mắt rơi, không biết rằng khi nàng cố nén không chịu rơi lệ càng làm cho Tiêu Lăng Thiên cảm thấy đau lòng.
Hắn thở dài một tiếng, ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, nhẹ tay vuốt ve mái tóc của nàng, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của nàng.
“Bởi vì bây giờ không phải là hoàng đế và nhiếp chính vương, mà là muội muội Tái Tình và ca ca Trục Nguyệt. Bé ngoan, có ca ca thương ngươi, không sợ.”
Nước mắt như thác nước thoát ra, cuồn cuộn rơi xuống, nhỏ vào mái tóc của nàng, thấm ướt hai gò má của nàng. Quá ấm áp, cho nên càng làm cho nàng sợ hơn, nếu như bây giờ có được này ấm áp, ngày sau mất đi, nàng làm sao chịu nổi. Nàng lạnh lùng, nàng lạnh nhạt, nguyên nhân là nàng không sợ, nàng vốn là người đã chết, lại chỉ có hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ trong cuộc đời đều không phải thứ nàng muốn, cho dù mất đi cũng không đáng tiếc, cho nên không sợ. Nhưng nếu bất khả kháng có tình cảm với nam nhân này, nếu thực sự tới ngày đó, nàng có còn thản nhiên không hối hận, không sợ hãi hay không? Tại sao vậy chứ? Vì cái gì mà khi nàng quyết định muốn bảo vệ cho trái tim mình lại là lúc hắn dịu dàng với nàng như vậy, cho nàng sự ấm áp mà nàng mơ ước. Đó như một lực mạnh, một lần lại một lần đánh vỡ phòng bị của nàng, làm cho nàng thất bại, quăng mũ, cởi giáp, tâm can vỡ tan ngàn dặm.
Cảm thấy gương mặt thấm ướt, biết nàng đang khóc, cũng biết nàng vì sao lại khóc. Cuối cùng Tiêu Lăng Thiên cũng thừa nhận với chính mình, bất kể đối với Dạ Nguyệt Sắc là dạng tình cảm gì, hắn đã không còn cách nào đối xử với nàng như trước, không cách nào nhìn nàng bị thương tổn nữa. Bất luận số mệnh như thế nào, cho dù làm trái với lời thề của mình, hắn sẽ làm cho nàng sống thật tốt, hết sức cố gắng làm cho nàng thật tốt, sống hạnh phúc, ngay cả khi hắn không nhìn thấy nàng.
“Đừng sợ! Ngoan, đừng sợ! Không có việc gì, tin tưởng ta. Ta thề, tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, cũng sẽ không cho ai tổn thương nàng, sẽ thả nàng đi. Cho nên ngươi bây giờ nàng có thể tin tưởng ta, được không?”
Dạ Nguyệt Sắc không ngăn được nước mắt, nàng biết lời thế vừa rồi của hắn có ý nghĩa thế nào, chỉ là hắn không biết nàng thực sự sợ cái gì. Hắn đối với nàng quá dịu dàng, hắn càng dịu dàng với nàng, nàng lại càng cảm thấy đau đớn. Trái tim này, chỉ sợ là giữ không được.
Tiêu Lăng Thiên dịu dàng trấn an Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Minh luôn hầu hạ bên cạnh thì ở mừng thầm trong lòng. Nàng thật lòng thích vị Nữ đế này, trước kia còn lo lắng chủ tử nhiếp chính vương sẽ làm gì bất lợi với Nữ đế, hôm nay xem ra không cần lo lắng nữa. Đang suy nghĩ, khóe mắt nhìn thấy Thương Hải đánh động với nàng ngoài cửa, nàng hiểu ý gật đầu, đi tới trước long sàng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nhiếp chính vương, Vô Thương đại nhân đến rồi.”
“Cho vào.” Lông mày Tiêu Lăng Thiên giãn ra một chút, người hắn chờ cuối cùng đã tới.
Nghe được lệnh, một nam tử áo lam đi vào trong trong điện. Tướng mạo cũng bình thường, nhưng toàn thân toát ra khí chất nho nhã, bàn tay tái nhợt cầm một cái rương gỗ nhỏ. Hắn tiến vào trong điện vừa muốn quỳ lạy liền bị Tiêu Lăng Thiên cắt ngang.
“Không cần đa lễ, Vô Thương, lập tức nghĩ biện pháp cho bệ hạ ngừng đau.” Nghe được Tiêu Lăng Thiên ra lệnh, Vô Thương ở trong lòng cười khổ. Vừa rồi ở trên đường, hắn đã nghe Thương Hải nói qua, không nghĩ tới hắn đường đường là đội trưởng đương Bạch Hổ tổ Tham Túc của Thiên Tinh cung, lại bị triệu gấp để trị đau bụng kinh. Tổ Tham Túc là một tổ chuyên chữa bệnh, đặc biệt nghiên cứu như thế nào trị liệu các loại nội thương, ngoại thương; chế biến các loại độc dược, giải dược, thuốc bổ; cứu giúp khai phá các loại lực tăng cường sức sát thương cho vũ khí. Làm đội trưởng tổ Thanh Túc, y thuật của hắn ở trong năm người đứng đầu thiên hạ, nhưng là trị đau bụng kinh? Hắn thật không am hiểu a!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng một chút cũng không dám chậm trễ, vội bắt mạch ngay cho Dạ Nguyệt Sắc, tính tình vị chủ tử này hắn hiểu rất rõ. Nam nhân này không có tâm địa Bồ Tát, trong khi hành sự, dù có người chết trước mặt thì ngay cả cái nhăn mày hắn cũng không có. Hôm nay lại vì một việc nhỏ như vậy mà phát liên tiếp ba đạo thiên tinh cho gọi mình cấp tốc đến ngay, có thể thấy hắn vô cùng để ý đến Nữ đế này. Trong Thiên Tinh Cung, bọn họ sống vì chủ, chết cũng chết vì chủ, chuyện mà vị chủ tử này muốn hắn làm thì dù phải liều mạng cũng phải làm được.
Vô Thương tinh tế phát hiện ra mạch tượng có điều bất thường. Mạch loạn, có cái gì đó như muốn phá mạch. Sắc mặt hắn ngưng trọng, lông mày nhăn lại, tinh tế dò xét.
Tiêu Lăng Thiên thấy hắn cau mày không khỏi thấy kinh ngạc. Những thái y kia thì coi như không nói. Nhưng y thuật của Vô Thương hắn biết rất rõ, đau bụng kinh cũng không phải chứng bệnh quá khó chữa, tại sao Vô Thương lại lộ ra vẻ mặt này?
Ước chừng qua một thời gian uống hết một chén trà, Vô Thương cuối cùng cũng khám bệnh xong, từ trên ghế ở bên giường đứng dậy, hướng Tiêu Lăng Thiên hồi báo.
“Khởi bẩm chủ nhân, theo thần nghĩ, thái y trong cung hẳn là có cách trị hữu hiệu với chứng đau bụng này. Chẳng qua là hoàng thượng có mạch tượng hết sức kì quái, như có vật sống muốn phá ra, có nét tương tự với cổ độc trung kỳ của người Nam Cương. Nếu thật là như thế thì nhất thời không thể ngăn được đau đớn, phải có thời gian để từ từ nghĩ cách.”
Cổ độc Nam Cương! Tiêu Lăng Thiên trong lòng đau xót, vừa mời nghĩ sẽ không để ý tới số mệnh, vậy mà trong nháy mắt lại rơi vào vòng luân hồi của nó, thật là báo ứng! Chỉ là nữ hài tử này có tội gì, lại để nàng chịu đau đớn như vậy!
Tiêu Lăng Thiên nhìn bàn tay ngọc thon thon bị hắn nắm giữ trong lòng, lại nhìn gương mặt tái nhợt của Dạ Nguyệt Sắc. Trầm giọng nói:
“ Đem cái chén ra đây”
Nguyệt Minh khó hiểu, nhưng cũng ngay lập tức đem chén ngọc khắc điêu long ở trên bàn dâng lên. Chỉ thấy Tiêu Lăng Thiên buông tay Dạ Nguyệt Sắc ra, từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ. Thanh chủy thủ kia không biết lấy cái gì chế thành, lưỡi dao không sáng mà có màu trầm tối. Tiêu Lăng Thiên rút thanh chủy thủ ra, chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm, ánh nến trong phòng chiếu vào thanh dao găm, ánh sáng lóe lên như nước chảy làm người ta cảm thấy chủy thủ phát ra khí lạnh bức người. Tiêu Lăng Thiên đem thanh chủy thủ cứa nhẹ ngón tay trái, máu tươi lập tức phun ra, hắn dùng chén ngọc đem máu hứng lấy máu, đưa choVô Thương.
“Đem cái này trộn trong dược thử một chút xem.”
Vô Thương vội vàng nhận lấy cái chén, không biết nên làm thế nào cho phải, cẩn thận mở miệng nói:
“Chủ thượng, máu này. . . ?”
“Thử một chút đi, nếu không được rồi hãy nói.”
Vô Thương lui ra mà trong bụng đầy hồ nghi thuốc tiên này, Nguyệt Minh vội vàng tìm vải sạch băng bó vết thương cho Tiêu Lăng Thiên. Lại thấy Dạ Nguyệt Sắc tuy vô lực nhưng thanh âm kiên định.
“Ta làm.”
Tiêu Lăng Thiên nhìn về phía nàng, mặc dù nàng rất đau nhưng vẫn vẫn duy trì thần chí thanh tỉnh, mới vừa rồi hắn trình diễn một màn lấy máu nàng cũng vẫn để ý xem xét. Giờ phút này mới mở miệng, nàng muốn tự mình cho băng bó cho hắn.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt,” hắn dịu dàng trấn an, “Chỉ là vết thương nhỏ, để bọn hạ nhân…”
“Để ta làm.” Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng rất kiên định cắt đứt hắn.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, giống như rất bất đắc dĩ với sự tùy hứng của nàng, nhưng rốt cục lại bị ánh mắt của nàng đánh bại, ý bảo Nguyệt Minh đem vải sạch giao cho nàng.
Nguyệt Minh liền đỡ Dạ Nguyệt Sắc dậy, dựa trên giường, Dạ Nguyệt Sắc nhịn đau, gắng sức băng bó vết thương cho Tiêu Lăng Thiên. Tiêu Lăng Thiên nhìn nàng cúi đầu dưới ánh nến, vành tai nhỏ xinh, lại chợt bừng tỉnh đêm nay là một đêm thế nào.
Dù sao kiếp trước Dạ Nguyệt Sắc đã ở trong bệnh viện mười chín năm, dù không phải bác sĩ nhưng kỹ thuật băng bó cũng khá tốt, trong chốc lát đã băng bó chỉnh tề, miếng băng rất đẹp. Nàng ngẩng đầu, thản nhiên cười với hắn:
“Thế nào? Được không?”
Bởi vì đau đớn nàng cười rất yếu ớt, nhưng nụ cười yếu ớt này cũng làm cho hắn rung động dữ dội, cướp lấy lý trí của hắn. Tựa như nằm mơ, hắn từ từ, từ từ nhích tới gần nàng, trên đôi môi tái nhợt của nàng nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn gương mặt hắn nhích tới gần, nhìn hắn đem môi đặt lên, lại không biết nên làm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đôi môi chỉ vừa nhẹ nhàng chạm vào là tách ra, kế tiếp chính là hai người đều thấy mờ mịt, không rõ ràng, tựa hồ ai cũng không rõ mới vừa rồi bọn họ rốt cuộc làm cái gì. Không ai mở miệng, Dạ Nguyệt Sắc như bị giật mình, ngay cả đau đớn cũng quên. Cho đến khi Vô Thương đẩy cửa đi vào.
“Đúng là thuốc tiên, tốt lắm.”
Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy mặt Nữ Đế bỗng nhiên đỏ lên như ráng chiều, vẻ mặt Tiêu Lăng Thiên cũng không được tự nhiên, đột nhiên ngẩng đầu thưởng thức xà nhà khắc hoa, lại thấy Nguyệt Minh đứng bên cạnh vừa đỏ mặt vừa cười làm hắn không hiểu ra sao.
Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Ở trong lẫn ngoài điện, đèn dầu sáng rực rỡ, hơn mười thái y đồng loạt quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp như chỉ hận không thể ngập luôn vào trong ngực. Trên trán, mồ hôi lạnh rơi từng giọt xuống nền đá cẩm thạch nhưng không có một người nào dám đưa tay ra lau. Tiêu Lăng Thiên đứng chắp tay trước cửa gần nội thất, khuôn mặt tĩnh như nước. Đôi mắt thì như hàn băng, lạnh lùng nhìn họ. Trong nội thất thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ như cố đè nén của Dạ Nguyệt Sắc, nó tựa như một con dao nhỏ đâm thật sâu vào trong lòng hắn, khiến hắn hô hấp cũng thấy khó khăn.
Từ khi hắn đưa Dạ Nguyệt Sắc về Tử Thần cung đã là một canh giờ, các nữ quan đã sửa sang lại y phục cho nàng, các thái y cũng đã chẩn bệnh, bốc thuốc. Nhưng thuốc uống đã lâu mà vẫn chưa có chuyển biến gì. Dạ Nguyệt Sắc vẫn rất đau đớn. Đứa bé kia cực kỳ quật cường, cố nén đau không phát ra tiếng kêu, trừ khi vô cùng đau đớn mới thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ.
“Các thái y thật sự là bản lĩnh a!” Thanh âm của hắn vô cùng nhẹ, cực kỳ lãnh đạm, các thái y đổ mồ hôi lạnh càng nhiều, có mấy người nhát gan thì thân đã không ngừng run rẩy. Nhìn đến bọn họ bộ dáng đều không ra gì, Tiêu Lăng Thiên cau lông mày, giận dữ càng sâu. “Một đám phế vật vô dụng, nuôi các ngươi có ích lợi gì? Long thể của thánh thượng khó chịu, các ngươi ngoại trừ chảy mồ hôi, run rẩy còn có thể làm cái gì? Người đâu, đem bọn họ giải đến địa lao cho ta!”
Dạ Nguyệt Sắc ở bên trong long điện, nằm trên giường, đau đến mức thần chí đã có chút không rõ ràng nhưng vẫn nghe được Tiêu Lăng Thiên nói chuyện, vội vàng cố gắng lên tinh thần, kêu:
“Điện hạ!”
Bởi vì không còn khí lực, thanh âm của Dạ Nguyệt Sắc rất nhẹ, nhưng Tiêu Lăng Thiên vẫn nghe đến thấy. Hắn đi vào nội thất, trực tiếp đi tới trên long sàng rồi ngồi xuống.
“Làm sao vậy? Rất đau sao?” Hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng, dịu dàng như thanh âm của hắn vậy.
“Không phải,” nàng cố gắng nặn ra vẻ nụ cười, “Ta tốt hơn nhiều rồi, ngươi không nên trách phạt các thái y.”
“Xuỵt!” Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chặn môi của nàng, “Nghỉ ngơi thật tốt, chớ suy nghĩ quá nhiều. Chờ một chút, sẽ có một người y thuật tốt hơn đến, hắn nhất định có biện pháp làm cho nàng hết đau.”
Thanh âm của hắn dịu dàng như vậy, ánh mắt của hắn lại tràn đầy sủng nịch, lại làm cho Dạ Nguyệt Sắc xúc động muốn khóc.
“Tại sao điện hạ tốt với ta như vậy? Ngươi rõ ràng hận ta.” Nàng cố gắng không để cho nước mắt rơi, không biết rằng khi nàng cố nén không chịu rơi lệ càng làm cho Tiêu Lăng Thiên cảm thấy đau lòng.
Hắn thở dài một tiếng, ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, nhẹ tay vuốt ve mái tóc của nàng, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của nàng.
“Bởi vì bây giờ không phải là hoàng đế và nhiếp chính vương, mà là muội muội Tái Tình và ca ca Trục Nguyệt. Bé ngoan, có ca ca thương ngươi, không sợ.”
Nước mắt như thác nước thoát ra, cuồn cuộn rơi xuống, nhỏ vào mái tóc của nàng, thấm ướt hai gò má của nàng. Quá ấm áp, cho nên càng làm cho nàng sợ hơn, nếu như bây giờ có được này ấm áp, ngày sau mất đi, nàng làm sao chịu nổi. Nàng lạnh lùng, nàng lạnh nhạt, nguyên nhân là nàng không sợ, nàng vốn là người đã chết, lại chỉ có hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ trong cuộc đời đều không phải thứ nàng muốn, cho dù mất đi cũng không đáng tiếc, cho nên không sợ. Nhưng nếu bất khả kháng có tình cảm với nam nhân này, nếu thực sự tới ngày đó, nàng có còn thản nhiên không hối hận, không sợ hãi hay không? Tại sao vậy chứ? Vì cái gì mà khi nàng quyết định muốn bảo vệ cho trái tim mình lại là lúc hắn dịu dàng với nàng như vậy, cho nàng sự ấm áp mà nàng mơ ước. Đó như một lực mạnh, một lần lại một lần đánh vỡ phòng bị của nàng, làm cho nàng thất bại, quăng mũ, cởi giáp, tâm can vỡ tan ngàn dặm.
Cảm thấy gương mặt thấm ướt, biết nàng đang khóc, cũng biết nàng vì sao lại khóc. Cuối cùng Tiêu Lăng Thiên cũng thừa nhận với chính mình, bất kể đối với Dạ Nguyệt Sắc là dạng tình cảm gì, hắn đã không còn cách nào đối xử với nàng như trước, không cách nào nhìn nàng bị thương tổn nữa. Bất luận số mệnh như thế nào, cho dù làm trái với lời thề của mình, hắn sẽ làm cho nàng sống thật tốt, hết sức cố gắng làm cho nàng thật tốt, sống hạnh phúc, ngay cả khi hắn không nhìn thấy nàng.
“Đừng sợ! Ngoan, đừng sợ! Không có việc gì, tin tưởng ta. Ta thề, tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, cũng sẽ không cho ai tổn thương nàng, sẽ thả nàng đi. Cho nên ngươi bây giờ nàng có thể tin tưởng ta, được không?”
Dạ Nguyệt Sắc không ngăn được nước mắt, nàng biết lời thế vừa rồi của hắn có ý nghĩa thế nào, chỉ là hắn không biết nàng thực sự sợ cái gì. Hắn đối với nàng quá dịu dàng, hắn càng dịu dàng với nàng, nàng lại càng cảm thấy đau đớn. Trái tim này, chỉ sợ là giữ không được.
Tiêu Lăng Thiên dịu dàng trấn an Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Minh luôn hầu hạ bên cạnh thì ở mừng thầm trong lòng. Nàng thật lòng thích vị Nữ đế này, trước kia còn lo lắng chủ tử nhiếp chính vương sẽ làm gì bất lợi với Nữ đế, hôm nay xem ra không cần lo lắng nữa. Đang suy nghĩ, khóe mắt nhìn thấy Thương Hải đánh động với nàng ngoài cửa, nàng hiểu ý gật đầu, đi tới trước long sàng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nhiếp chính vương, Vô Thương đại nhân đến rồi.”
“Cho vào.” Lông mày Tiêu Lăng Thiên giãn ra một chút, người hắn chờ cuối cùng đã tới.
Nghe được lệnh, một nam tử áo lam đi vào trong trong điện. Tướng mạo cũng bình thường, nhưng toàn thân toát ra khí chất nho nhã, bàn tay tái nhợt cầm một cái rương gỗ nhỏ. Hắn tiến vào trong điện vừa muốn quỳ lạy liền bị Tiêu Lăng Thiên cắt ngang.
“Không cần đa lễ, Vô Thương, lập tức nghĩ biện pháp cho bệ hạ ngừng đau.” Nghe được Tiêu Lăng Thiên ra lệnh, Vô Thương ở trong lòng cười khổ. Vừa rồi ở trên đường, hắn đã nghe Thương Hải nói qua, không nghĩ tới hắn đường đường là đội trưởng đương Bạch Hổ tổ Tham Túc của Thiên Tinh cung, lại bị triệu gấp để trị đau bụng kinh. Tổ Tham Túc là một tổ chuyên chữa bệnh, đặc biệt nghiên cứu như thế nào trị liệu các loại nội thương, ngoại thương; chế biến các loại độc dược, giải dược, thuốc bổ; cứu giúp khai phá các loại lực tăng cường sức sát thương cho vũ khí. Làm đội trưởng tổ Thanh Túc, y thuật của hắn ở trong năm người đứng đầu thiên hạ, nhưng là trị đau bụng kinh? Hắn thật không am hiểu a!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng một chút cũng không dám chậm trễ, vội bắt mạch ngay cho Dạ Nguyệt Sắc, tính tình vị chủ tử này hắn hiểu rất rõ. Nam nhân này không có tâm địa Bồ Tát, trong khi hành sự, dù có người chết trước mặt thì ngay cả cái nhăn mày hắn cũng không có. Hôm nay lại vì một việc nhỏ như vậy mà phát liên tiếp ba đạo thiên tinh cho gọi mình cấp tốc đến ngay, có thể thấy hắn vô cùng để ý đến Nữ đế này. Trong Thiên Tinh Cung, bọn họ sống vì chủ, chết cũng chết vì chủ, chuyện mà vị chủ tử này muốn hắn làm thì dù phải liều mạng cũng phải làm được.
Vô Thương tinh tế phát hiện ra mạch tượng có điều bất thường. Mạch loạn, có cái gì đó như muốn phá mạch. Sắc mặt hắn ngưng trọng, lông mày nhăn lại, tinh tế dò xét.
Tiêu Lăng Thiên thấy hắn cau mày không khỏi thấy kinh ngạc. Những thái y kia thì coi như không nói. Nhưng y thuật của Vô Thương hắn biết rất rõ, đau bụng kinh cũng không phải chứng bệnh quá khó chữa, tại sao Vô Thương lại lộ ra vẻ mặt này?
Ước chừng qua một thời gian uống hết một chén trà, Vô Thương cuối cùng cũng khám bệnh xong, từ trên ghế ở bên giường đứng dậy, hướng Tiêu Lăng Thiên hồi báo.
“Khởi bẩm chủ nhân, theo thần nghĩ, thái y trong cung hẳn là có cách trị hữu hiệu với chứng đau bụng này. Chẳng qua là hoàng thượng có mạch tượng hết sức kì quái, như có vật sống muốn phá ra, có nét tương tự với cổ độc trung kỳ của người Nam Cương. Nếu thật là như thế thì nhất thời không thể ngăn được đau đớn, phải có thời gian để từ từ nghĩ cách.”
Cổ độc Nam Cương! Tiêu Lăng Thiên trong lòng đau xót, vừa mời nghĩ sẽ không để ý tới số mệnh, vậy mà trong nháy mắt lại rơi vào vòng luân hồi của nó, thật là báo ứng! Chỉ là nữ hài tử này có tội gì, lại để nàng chịu đau đớn như vậy!
Tiêu Lăng Thiên nhìn bàn tay ngọc thon thon bị hắn nắm giữ trong lòng, lại nhìn gương mặt tái nhợt của Dạ Nguyệt Sắc. Trầm giọng nói:
“ Đem cái chén ra đây”
Nguyệt Minh khó hiểu, nhưng cũng ngay lập tức đem chén ngọc khắc điêu long ở trên bàn dâng lên. Chỉ thấy Tiêu Lăng Thiên buông tay Dạ Nguyệt Sắc ra, từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ. Thanh chủy thủ kia không biết lấy cái gì chế thành, lưỡi dao không sáng mà có màu trầm tối. Tiêu Lăng Thiên rút thanh chủy thủ ra, chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm, ánh nến trong phòng chiếu vào thanh dao găm, ánh sáng lóe lên như nước chảy làm người ta cảm thấy chủy thủ phát ra khí lạnh bức người. Tiêu Lăng Thiên đem thanh chủy thủ cứa nhẹ ngón tay trái, máu tươi lập tức phun ra, hắn dùng chén ngọc đem máu hứng lấy máu, đưa choVô Thương.
“Đem cái này trộn trong dược thử một chút xem.”
Vô Thương vội vàng nhận lấy cái chén, không biết nên làm thế nào cho phải, cẩn thận mở miệng nói:
“Chủ thượng, máu này. . . ?”
“Thử một chút đi, nếu không được rồi hãy nói.”
Vô Thương lui ra mà trong bụng đầy hồ nghi thuốc tiên này, Nguyệt Minh vội vàng tìm vải sạch băng bó vết thương cho Tiêu Lăng Thiên. Lại thấy Dạ Nguyệt Sắc tuy vô lực nhưng thanh âm kiên định.
“Ta làm.”
Tiêu Lăng Thiên nhìn về phía nàng, mặc dù nàng rất đau nhưng vẫn vẫn duy trì thần chí thanh tỉnh, mới vừa rồi hắn trình diễn một màn lấy máu nàng cũng vẫn để ý xem xét. Giờ phút này mới mở miệng, nàng muốn tự mình cho băng bó cho hắn.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt,” hắn dịu dàng trấn an, “Chỉ là vết thương nhỏ, để bọn hạ nhân…”
“Để ta làm.” Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng rất kiên định cắt đứt hắn.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, giống như rất bất đắc dĩ với sự tùy hứng của nàng, nhưng rốt cục lại bị ánh mắt của nàng đánh bại, ý bảo Nguyệt Minh đem vải sạch giao cho nàng.
Nguyệt Minh liền đỡ Dạ Nguyệt Sắc dậy, dựa trên giường, Dạ Nguyệt Sắc nhịn đau, gắng sức băng bó vết thương cho Tiêu Lăng Thiên. Tiêu Lăng Thiên nhìn nàng cúi đầu dưới ánh nến, vành tai nhỏ xinh, lại chợt bừng tỉnh đêm nay là một đêm thế nào.
Dù sao kiếp trước Dạ Nguyệt Sắc đã ở trong bệnh viện mười chín năm, dù không phải bác sĩ nhưng kỹ thuật băng bó cũng khá tốt, trong chốc lát đã băng bó chỉnh tề, miếng băng rất đẹp. Nàng ngẩng đầu, thản nhiên cười với hắn:
“Thế nào? Được không?”
Bởi vì đau đớn nàng cười rất yếu ớt, nhưng nụ cười yếu ớt này cũng làm cho hắn rung động dữ dội, cướp lấy lý trí của hắn. Tựa như nằm mơ, hắn từ từ, từ từ nhích tới gần nàng, trên đôi môi tái nhợt của nàng nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn gương mặt hắn nhích tới gần, nhìn hắn đem môi đặt lên, lại không biết nên làm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đôi môi chỉ vừa nhẹ nhàng chạm vào là tách ra, kế tiếp chính là hai người đều thấy mờ mịt, không rõ ràng, tựa hồ ai cũng không rõ mới vừa rồi bọn họ rốt cuộc làm cái gì. Không ai mở miệng, Dạ Nguyệt Sắc như bị giật mình, ngay cả đau đớn cũng quên. Cho đến khi Vô Thương đẩy cửa đi vào.
“Đúng là thuốc tiên, tốt lắm.”
Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy mặt Nữ Đế bỗng nhiên đỏ lên như ráng chiều, vẻ mặt Tiêu Lăng Thiên cũng không được tự nhiên, đột nhiên ngẩng đầu thưởng thức xà nhà khắc hoa, lại thấy Nguyệt Minh đứng bên cạnh vừa đỏ mặt vừa cười làm hắn không hiểu ra sao.
Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook