Ngâm Vịnh Phong Ca
-
Chương 10
Lễ tế Phong thần vẫn rất náo nhiêt, hai người nắm tay nhau từ từ đi về phía trước. Trên mặt Tiêu Lăng đang đeo một chiếc mặt nạ thì trong lòng Dạ Nguyệt sắc cũng có 1 chiếc mặt nạ. Chung quanh, người người qua lại, trên trời thỉnh thoảng lại có pháo hoa lóe sáng, bầu không khí náo nhiệt xung quanh có thể che dấu đi không khí nhàn nhạt đau thương giữa hai người
Rốt cục cũng tới được miếu Phong thần, nơi này là khu trung tâm của lễ tế Phong thần. Trên quảng trường trước miếu Phong thần, lễ tế long trọng đã kết thúc, chỉ còn lại các gian hàng vô cùng phong phú, ba tầng trong ngoài đều đầy người. Hai bên chính điện vô cùng rộng rãi được để riêng làm chỗ bắn pháo hoa, những bông pháo hoa đã làm bầu trời rực sáng như ban ngày, còn bên trong chính điện thì chật ních thiện nam tín nữ đang xin xăm cầu nguyện.
Bọn họ tiến vào trong chính điện, chỉ thấy rằng đại điện này được xây hết sức cao lớn. Chính điện thờ phụng hai pho tượng khổng lồ là Phong thần và Nguyệt thần, nam nữ tới đây đều tham bái trước tượng thần. Dạ nguyệt sắc nhớ tới tâm nguyện của mình, liền kéo Tiêu Lăng Thiên cùng quỳ xuống.
Người đến tham bái rất nhiều, bọn họ đứng xếp hàng một lúc mới đến lượt. Dạ Nguyệt sắc quỳ ở trên Bồ đoàn*, hai mắt nhắm lại, hai tay hợp thành chữ thập bắt đầu thành tâm cầu nguyện. Nàng hy vọng Phong thần có thể phù hộ nàng thuận lợi thoát khỏi hoàng cung, tự do đi khắp thiên sơn vạn thủy, nếu may mắn có được một người làm bạn sinh tử không rời, cuộc đời này đã không còn mong gì hơn.
*Toạ bồ đoàn cũng được gọi tắt là Bồ đoàn, là một dụng cụ để Toạ thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Toạ bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế Kết già phu toạ vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên
Khấn cầu xong, nàng cầm lấy ống thẻ ở bên cạnh lắc lắc, một cây thăm bằng trúc liền rơi xuống bên chân nàng. Nàng cầm lên nhìn, thấy phía trên viết:
Khói lung hàn thủy nguyệt lung cát, thiên hạ không chỗ nào không là nhà.
Thiên hạ không chỗ nàokhông là nhà? Hẳn là nói tâm nguyện của nàng có thể đạt được chăng? Nghĩ vậy, tâm tình nàng không khỏi tốt lên. Muốn hỏi một chút xem Tiêu Lăng Thiên cầu nguyện cái gì, nàng liền cười rồi quay đầu nhìn hắn.
“Ca ca, ngươi. . .” Giọng nói chợt dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy trong lòng có gì đó lạnh lẽo chảy qua. Quỳ bên cạnh là nam tử tuấn tú bất phàm, dịu dàng như ngọc mỉm cười nhìn nàng, áo trường bào màu thiên thanh kia đập vào mắt nàng. Nhưng, không phải hắn! Không phải Tiêu Lăng Thiên! Nàng không biết người này, Tiêu Lăng Thiên ở đâu?
Lâm Vãn Y lúc này vừa mới cầu nguyện xong, còn chưa kịp xin quẻ đã thấy cô bé xinh đẹp tuyệt trần ngồi bên cạnh xoay đầu lại gọi một tiếng ca ca, nhưng sau khi phát hiện nhận lầm người, trên mặt lại tràn đầy khiếp sợ. Gương mặt kia vốn đã trắng nõn như ngọc, giờ phút này càng thêm tái nhợt, trong mắt dần dần dâng nước mắt, thoạt nhìn rất đau thương tuyệt vọng.
Hắn vốn là nam tử ôn hòa thiện lương, lúc này lập tức cảm thấy thương tiếc cô bé kia. Chắc là nàng lạc mất ca ca, cho nên hắn càng dịu dàng hỏi:
“Tiểu muội muội, lạc mất ca ca sao? Đừng sợ, huynh tìm giúp muội.”
Dạ Nguyệt Sắc đang hoảng hốt nên không nghe thấy, chỉ cảm thấy toàn thân rét run không còn chút sức lực, giống như từ vách đá cao rơi xuống, còn là rơi xuống nơi sâu không thấy đáy. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tiêu Lăng Thiên không cần nàng! Hắn không cần nàng!
Không cần! Không cần! Nàng lẩm bẩm trong lòng, Tô Tái Tình đã bị mọi người từ bỏ, chẳng lẽ làm Dạ Nguyệt Sắc cũng không trốn được vận mệnh bị quẳng đi sao? Không người thân không bạn bè, chỉ có một mình Tiêu Lăng Thiên. Có mưu đồ cũng được, là kẻ thù cũng được, ở thế giới xa lạ này chỉ có một mình Tiêu Lăng Thiên là ở cạnh nàng. Bất kể là từ mục đích gì, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, bây giờ, ngay cả Tiêu Lăng Thiên cũng muốn vứt bỏ nàng sao?
“Ca ca! Ca ca!” Nàng nghe có tiếng người đang gọi, sau lại phát hiện đó chính là giọng nói của mình. Nàng bắt đầu tìm kiếm, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia. Không nhìn nam tử đang dịu dàng hỏi thăm bên cạnh, nàng đẩy bàn tay đang đưa ra của hắn, bắt đầu tìm kiếm Tiêu Lăng Thiên.
Trong đại điện có rất nhiều người, nàng không tìm thấy bóng dáng Tiêu Lăng Thiên. Có lẽ ở ngoài điện, nàng vừa nghĩ vậy, lập tức chạy ra ngoài tìm.
“Ca ca! Tiêu Trục Nguyệt! Tiêu Trục Nguyệt!” Nàng biết không thể gọi tên thật của hắn, nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên, đại danh này ở Ngâm Phong quốc không người nào không biết, không người nào không hiểu, cho nên nàng liền gọi tên mà nàng đã đặt cho hắn, tên này chỉ có hai người bọn họ biết.
Ngoài điện cũng người người ra vào tấp nập, nàng xuyên qua đám người, không ngừng gọi hắn. Nhưng không ai đáp lại, nàng không tìm được hắn. Dần dần, nàng ngừng tìm kiếm, đứng giữa quảng trường náo nhiệt này, nàng cảm thấy cô đơn đến mức toàn thân lạnh như băng. Nàng cả người vô lực, từ từ ngồi xổm xuống, dùng hai cánh tay ôm chính mình thật chặt, cúi đầu vùi sâu vào trong khuỷu tay.
Thật sự bị vứt bỏ rồi sao, căn bản không còn ai ở bên cạnh, nàng nhẹ nhàng nói với lòng mình, không phát hiện trên mặt đã rơi đầy lệ. Lúc này, cuối cùng nàng cũng biết điều làm mình sợ hãi nhất. Thì ra Tô Tái Tình lạnh lùng xa cách cũng chỉ là giả bộ. Thì ra Tô Tái Tình vẫn luôn tự che giấu những thương tổn của bản thân. Thì ra, cho dù trở thành Dạ Nguyệt Sắc, nàng vẫn sợ hãi cảm giác bị vứt bỏ, không người ở bên.
Nhưng cuối cùng vẫn là bị vứt bỏ!
Nàng ở nơi này, trong đám người náo nhiệt, nhưng yên lặng cô độc như thế. Không biết đã qua bao lâu, từ từ, một loại cảm giác quen thuộc vây quanh nàng, nàng giương mắt, trước mắt là vạt áo màu thiên thanh. Dọc theo trường bào nhìn lên trên nam tử cao lớn đứng trước mặt, đang đeo mặt nạ Thần Chung Quỳ.
Là hắn sao? Có chắc là hắn không? Hắn không vứt bỏ mình, đúng không?
Nàng từ từ đứng dậy, sợ đây chỉ là một giấc mơ. Kiễng chân, nàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vươn tay, run run tháo chiếc mặt nạ kia ra.
Trên bầu trời đêm, một bông pháo hoa sáng ngời nở bung, ánh lửa đầy trời, nàng tháo chiếc mặt nạ xuống. Dưới mặt nạ là hắn, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, đôi mắt đen trầm tĩnh như màn đêm. Trong mắt có cái bóng nho nhỏ của nàng, gương mặt của cái bóng đầy nước mắt.
Cảnh tượng này giống như đã nhìn thấy ở đâu, nàng suy nghĩ lung tung. Ah, là từng thấy trong một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, đất thiêng nảy sinh hiền tài thiếu nữ công chúa, cũng là ở đây, tại nơi lửa sáng đầy trời này tháo chiếc mặt nạ xuống, nhìn thấy nam tử dịu dàng tuấn tú nhất thế gian.
Sau đó thì sao?
Sau đó là bị cái nhìn kia làm lầm lỡ cả đời!
Ánh lửa chiếu sáng bầu trời, giống như cũng chiếu sáng lòng nàng, nàng đột nhiên biết mình thực sự muốn gì. Mặc dù thân thể chỉ mười bốn tuổi, nhưng tâm hồn nàng cũng đã mười chín tuổi, cho dù chưa bao giờ yêu, nàng cũng biết loại cảm tình này có mùi vị thế nào. Nhưng, nàng không thể, tình cảm của người trước mắt này không phải thứ nàng muốn là có thể có được. Chỉ có, chỉ có thương hại sao!
Quên đi, nàng nhắm mắt lại nói với chính mình, buông tay để chiếc mặt rơi xuống. Quên đi, tất cả những dịu dàng chiều chuộng ngày hôm nay, đừng cố chấp kiếm tìm nữa, tất cả chỉ là một giấc mơ, tất cả đều chưa từng xảy ra, để cho tất cả đều tan thành mây khói đi.
Nhưng, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dùng giọng nói dịu dàng nhất, dễ nghe nhất, thì thầm bên tai nàng: “Ca ca ở đây, ngoan, đừng sợ!”
Những kiên cố trong lòng ầm ầm sụp đổ. Vạn kiếp bất phục!
(Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại như trước)
Thật ra Tiêu Lăng Thiên vẫn chưa đi xa, khi Dạ Nguyệt Sắc cầu nguyện, hắn lại nhận được một đóa linh lan. Điểm khác biệt là, trên cành linh lan này có buộc một sợi tơ đặc biệt, đây là dấu hiệu của ám vệ của hắn. Hắn nhìn thoáng qua, đưa cành linh lan cho hắn là một cô gái xinh đẹp, đang xoay người đi ra khỏi cửa.
Dừng lại cạnh cột trụ ngoài hành lang, từ góc đó hắn vẫn có thể nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc trong chính điện. Nữ tử kia đi tới phía sau hắn nhẹ nhàng cúi chào.
“Ti Thủy, giám sát tổ Chu Tước bái kiến chủ nhân.”
“Chuyện gì?”
“Khởi bẩm chủ nhân, người của Thẩm tể tướng đang gặp một nhóm nhân sĩ giang hồ tại Minh Thúy Hiên, có người nhắc tới thứ chủ nhân vẫn tìm. Việc trọng đại, thuộc hạ đặc biệt tới bẩm báo chủ nhân.”
“Vậy sao?” Ánh mắt hắn chợt lóe lên, đây đúng là một tin tức quan trọng. “Người nào nhắc tới ?”
“Là một gã sai vặt, chủ nhân của hắn lúc ấy không ở đó. Theo lời của gã sai vặt, chủ nhân của hắn có chút quan hệ với người của núi Phượng Minh, còn vật chủ nhân muốn tìm cuối cùng là đang ở trong tay người của núi Phượng Minh.”
“Phái toàn lực truy xét, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được thứ kia về. Bên Thẩm tể tướng cũng phải tiếp tục giám sát chặt chẽ, nhất định phải một lưới bắt hết bọn chúng.”
Hắn lạnh lùng hạ lệnh, nhưng trong lòng lại chấn động vì tin tức ngoài ý muốn kia. Vậy, thứ mà gia tộc hắn đã tìm kiếm hơn một trăm năm, nếu thật sự có thể tìm về được, có lẽ trăm năm ân oán sẽ chấm dứt trên tay hắn chăng.
“Tuân lệnh!” Ti Thủy nhận lệnh, hành lễ rồi xoay người lui ra. Phong thái đi lại lả lướt, ai cũng sẽ không nghĩ rằng một tiểu thư khuê tú xinh đẹp như hoa như vậy lại là một ám vệ giết người không chớp mắt.
Tiêu Lăng Thiên xử lý xong chuyện này, đang muốn trở lại đại điện lại nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc tái mặt tìm kiếm hắn khắp nơi.
“Ca ca, Tiêu Trục Nguyệt!” Nàng gọi cái tên nàng đã đặt cho hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trần đầy bối rối và tuyệt vọng, giống như là con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Hắn nên lên tiếng trả lời nàng, nhưng là hắn không làm. Tiếng gọi của nàng làm cho tim hắn khẽ nóng lên, làm cho hắn khẽ đau lòng. Đủ rồi! Đối với hắn mà nói, loại cảm tình này đã thật quá mức! Hắn không nên tốt với nàng như vậy, không nên có với nàng dù chỉ một chút tình cảm. Hắn nên giống như trước, lạnh lùng vô tình với nàng, nhưng kể từ sau khi nàng mất trí nhớ, tất cả đều rối loạn.
Nếu những ngày tranh đấu quyết liệt giữa hắn và nàng đã không thể tránh được, vậy thì nên tuyệt tình đi!
Nhưng, vốn đã cứng rắn hạ quyết tâm, lại lập tức mềm lòng khi nàng ôm chặt lấy chính mình trên quảng trường. Đúng vậy a, nàng có tội gì đâu, cùng lắm nàng chỉ là con cháu Dạ thị, trừ điểm này, nàng chỉ là một cô bé yếu ớt không nơi nương tựa. Cho dù trong lòng hắn có tự thuyết phục mình không cần lo lắng cho nàng thế nào đi nữa, thân thể hắn vẫn phản ứng thành thật nhất, đi tới trước mặt nàng.
Ánh mắt kia là như thế nào! Khôn cùng đau thương tuyệt vọng, đau đớn triền miên vô tận, đó căn bản không phải là ánh mắt một cô bé mười bốn tuổi sẽ có. Hắn đột nhiên cảm giác tim của mình bị ánh mắt kia mạnh mẽ chạm một cái, đau đến chảy máu, đau đến mức cảm thấy hô hấp cũng khó khăn. Hắn rốt cục không kiềm chế được ham muốn của mình, vươn tay ôm nàng vào lòng.
“Ca ca ở đây, ngoan, đừng sợ!”
Trăng sáng trên trời, lẳng lặng soi sáng hai thân ảnh ôm nhau, chiếu rọi tình cảm như có như không này, mặc cho thời gian trôi chảy, nhân gian biến ảo.
Lâm Vãn Y lo lắng tiểu cô nương kia lạc mất ca ca, lúc nàng đứng dậy tìm kiếm vẫn đi theo sau nàng. Thấy nàng cuối cùng cũng tìm được ca ca, mặc dù không khí giữa hai người có chút kỳ quái, nhưng cũng yên tâm. Hắn khẽ mỉm cười, xoay người đi vào trong đám đông rộn ràng.
Đêm đã gần giờ Tý, lễ tế phong thần cũng chuẩn bị kết thúc. Pháo hoa xung quanh dần dần ngừng bắn, trên trời liền hiện ra càng nhiều sao sáng. Trước cửa Chu Tước của hoàng cung, trên bậc thềm ngọc, Tiêu Lăng Thiên đang ôm Dạ Nguyệt Sắc từng bước đi lên. Dạ Nguyệt Sắc tựa vào trong ngực của hắn buồn ngủ.
“Ca ca,” nàng nửa mê nửa tỉnh thấp giọng thì thầm, “Đừng vứt bỏ ta có được không?.”
“Ừ!” Hắn thấp giọng đáp lại, nhìn môi của nàng hiện lên một tia cười an tâm, nhẹ rơi vào mộng đẹp.
Đừng vứt bỏ sao? Hắn thở dài trong lòng, nếu không vứt bỏ thì rốt cuộc nên làm thế nào với nàng đây?'
Rốt cục cũng tới được miếu Phong thần, nơi này là khu trung tâm của lễ tế Phong thần. Trên quảng trường trước miếu Phong thần, lễ tế long trọng đã kết thúc, chỉ còn lại các gian hàng vô cùng phong phú, ba tầng trong ngoài đều đầy người. Hai bên chính điện vô cùng rộng rãi được để riêng làm chỗ bắn pháo hoa, những bông pháo hoa đã làm bầu trời rực sáng như ban ngày, còn bên trong chính điện thì chật ních thiện nam tín nữ đang xin xăm cầu nguyện.
Bọn họ tiến vào trong chính điện, chỉ thấy rằng đại điện này được xây hết sức cao lớn. Chính điện thờ phụng hai pho tượng khổng lồ là Phong thần và Nguyệt thần, nam nữ tới đây đều tham bái trước tượng thần. Dạ nguyệt sắc nhớ tới tâm nguyện của mình, liền kéo Tiêu Lăng Thiên cùng quỳ xuống.
Người đến tham bái rất nhiều, bọn họ đứng xếp hàng một lúc mới đến lượt. Dạ Nguyệt sắc quỳ ở trên Bồ đoàn*, hai mắt nhắm lại, hai tay hợp thành chữ thập bắt đầu thành tâm cầu nguyện. Nàng hy vọng Phong thần có thể phù hộ nàng thuận lợi thoát khỏi hoàng cung, tự do đi khắp thiên sơn vạn thủy, nếu may mắn có được một người làm bạn sinh tử không rời, cuộc đời này đã không còn mong gì hơn.
*Toạ bồ đoàn cũng được gọi tắt là Bồ đoàn, là một dụng cụ để Toạ thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Toạ bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế Kết già phu toạ vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên
Khấn cầu xong, nàng cầm lấy ống thẻ ở bên cạnh lắc lắc, một cây thăm bằng trúc liền rơi xuống bên chân nàng. Nàng cầm lên nhìn, thấy phía trên viết:
Khói lung hàn thủy nguyệt lung cát, thiên hạ không chỗ nào không là nhà.
Thiên hạ không chỗ nàokhông là nhà? Hẳn là nói tâm nguyện của nàng có thể đạt được chăng? Nghĩ vậy, tâm tình nàng không khỏi tốt lên. Muốn hỏi một chút xem Tiêu Lăng Thiên cầu nguyện cái gì, nàng liền cười rồi quay đầu nhìn hắn.
“Ca ca, ngươi. . .” Giọng nói chợt dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy trong lòng có gì đó lạnh lẽo chảy qua. Quỳ bên cạnh là nam tử tuấn tú bất phàm, dịu dàng như ngọc mỉm cười nhìn nàng, áo trường bào màu thiên thanh kia đập vào mắt nàng. Nhưng, không phải hắn! Không phải Tiêu Lăng Thiên! Nàng không biết người này, Tiêu Lăng Thiên ở đâu?
Lâm Vãn Y lúc này vừa mới cầu nguyện xong, còn chưa kịp xin quẻ đã thấy cô bé xinh đẹp tuyệt trần ngồi bên cạnh xoay đầu lại gọi một tiếng ca ca, nhưng sau khi phát hiện nhận lầm người, trên mặt lại tràn đầy khiếp sợ. Gương mặt kia vốn đã trắng nõn như ngọc, giờ phút này càng thêm tái nhợt, trong mắt dần dần dâng nước mắt, thoạt nhìn rất đau thương tuyệt vọng.
Hắn vốn là nam tử ôn hòa thiện lương, lúc này lập tức cảm thấy thương tiếc cô bé kia. Chắc là nàng lạc mất ca ca, cho nên hắn càng dịu dàng hỏi:
“Tiểu muội muội, lạc mất ca ca sao? Đừng sợ, huynh tìm giúp muội.”
Dạ Nguyệt Sắc đang hoảng hốt nên không nghe thấy, chỉ cảm thấy toàn thân rét run không còn chút sức lực, giống như từ vách đá cao rơi xuống, còn là rơi xuống nơi sâu không thấy đáy. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tiêu Lăng Thiên không cần nàng! Hắn không cần nàng!
Không cần! Không cần! Nàng lẩm bẩm trong lòng, Tô Tái Tình đã bị mọi người từ bỏ, chẳng lẽ làm Dạ Nguyệt Sắc cũng không trốn được vận mệnh bị quẳng đi sao? Không người thân không bạn bè, chỉ có một mình Tiêu Lăng Thiên. Có mưu đồ cũng được, là kẻ thù cũng được, ở thế giới xa lạ này chỉ có một mình Tiêu Lăng Thiên là ở cạnh nàng. Bất kể là từ mục đích gì, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, bây giờ, ngay cả Tiêu Lăng Thiên cũng muốn vứt bỏ nàng sao?
“Ca ca! Ca ca!” Nàng nghe có tiếng người đang gọi, sau lại phát hiện đó chính là giọng nói của mình. Nàng bắt đầu tìm kiếm, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia. Không nhìn nam tử đang dịu dàng hỏi thăm bên cạnh, nàng đẩy bàn tay đang đưa ra của hắn, bắt đầu tìm kiếm Tiêu Lăng Thiên.
Trong đại điện có rất nhiều người, nàng không tìm thấy bóng dáng Tiêu Lăng Thiên. Có lẽ ở ngoài điện, nàng vừa nghĩ vậy, lập tức chạy ra ngoài tìm.
“Ca ca! Tiêu Trục Nguyệt! Tiêu Trục Nguyệt!” Nàng biết không thể gọi tên thật của hắn, nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên, đại danh này ở Ngâm Phong quốc không người nào không biết, không người nào không hiểu, cho nên nàng liền gọi tên mà nàng đã đặt cho hắn, tên này chỉ có hai người bọn họ biết.
Ngoài điện cũng người người ra vào tấp nập, nàng xuyên qua đám người, không ngừng gọi hắn. Nhưng không ai đáp lại, nàng không tìm được hắn. Dần dần, nàng ngừng tìm kiếm, đứng giữa quảng trường náo nhiệt này, nàng cảm thấy cô đơn đến mức toàn thân lạnh như băng. Nàng cả người vô lực, từ từ ngồi xổm xuống, dùng hai cánh tay ôm chính mình thật chặt, cúi đầu vùi sâu vào trong khuỷu tay.
Thật sự bị vứt bỏ rồi sao, căn bản không còn ai ở bên cạnh, nàng nhẹ nhàng nói với lòng mình, không phát hiện trên mặt đã rơi đầy lệ. Lúc này, cuối cùng nàng cũng biết điều làm mình sợ hãi nhất. Thì ra Tô Tái Tình lạnh lùng xa cách cũng chỉ là giả bộ. Thì ra Tô Tái Tình vẫn luôn tự che giấu những thương tổn của bản thân. Thì ra, cho dù trở thành Dạ Nguyệt Sắc, nàng vẫn sợ hãi cảm giác bị vứt bỏ, không người ở bên.
Nhưng cuối cùng vẫn là bị vứt bỏ!
Nàng ở nơi này, trong đám người náo nhiệt, nhưng yên lặng cô độc như thế. Không biết đã qua bao lâu, từ từ, một loại cảm giác quen thuộc vây quanh nàng, nàng giương mắt, trước mắt là vạt áo màu thiên thanh. Dọc theo trường bào nhìn lên trên nam tử cao lớn đứng trước mặt, đang đeo mặt nạ Thần Chung Quỳ.
Là hắn sao? Có chắc là hắn không? Hắn không vứt bỏ mình, đúng không?
Nàng từ từ đứng dậy, sợ đây chỉ là một giấc mơ. Kiễng chân, nàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vươn tay, run run tháo chiếc mặt nạ kia ra.
Trên bầu trời đêm, một bông pháo hoa sáng ngời nở bung, ánh lửa đầy trời, nàng tháo chiếc mặt nạ xuống. Dưới mặt nạ là hắn, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, đôi mắt đen trầm tĩnh như màn đêm. Trong mắt có cái bóng nho nhỏ của nàng, gương mặt của cái bóng đầy nước mắt.
Cảnh tượng này giống như đã nhìn thấy ở đâu, nàng suy nghĩ lung tung. Ah, là từng thấy trong một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, đất thiêng nảy sinh hiền tài thiếu nữ công chúa, cũng là ở đây, tại nơi lửa sáng đầy trời này tháo chiếc mặt nạ xuống, nhìn thấy nam tử dịu dàng tuấn tú nhất thế gian.
Sau đó thì sao?
Sau đó là bị cái nhìn kia làm lầm lỡ cả đời!
Ánh lửa chiếu sáng bầu trời, giống như cũng chiếu sáng lòng nàng, nàng đột nhiên biết mình thực sự muốn gì. Mặc dù thân thể chỉ mười bốn tuổi, nhưng tâm hồn nàng cũng đã mười chín tuổi, cho dù chưa bao giờ yêu, nàng cũng biết loại cảm tình này có mùi vị thế nào. Nhưng, nàng không thể, tình cảm của người trước mắt này không phải thứ nàng muốn là có thể có được. Chỉ có, chỉ có thương hại sao!
Quên đi, nàng nhắm mắt lại nói với chính mình, buông tay để chiếc mặt rơi xuống. Quên đi, tất cả những dịu dàng chiều chuộng ngày hôm nay, đừng cố chấp kiếm tìm nữa, tất cả chỉ là một giấc mơ, tất cả đều chưa từng xảy ra, để cho tất cả đều tan thành mây khói đi.
Nhưng, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dùng giọng nói dịu dàng nhất, dễ nghe nhất, thì thầm bên tai nàng: “Ca ca ở đây, ngoan, đừng sợ!”
Những kiên cố trong lòng ầm ầm sụp đổ. Vạn kiếp bất phục!
(Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại như trước)
Thật ra Tiêu Lăng Thiên vẫn chưa đi xa, khi Dạ Nguyệt Sắc cầu nguyện, hắn lại nhận được một đóa linh lan. Điểm khác biệt là, trên cành linh lan này có buộc một sợi tơ đặc biệt, đây là dấu hiệu của ám vệ của hắn. Hắn nhìn thoáng qua, đưa cành linh lan cho hắn là một cô gái xinh đẹp, đang xoay người đi ra khỏi cửa.
Dừng lại cạnh cột trụ ngoài hành lang, từ góc đó hắn vẫn có thể nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc trong chính điện. Nữ tử kia đi tới phía sau hắn nhẹ nhàng cúi chào.
“Ti Thủy, giám sát tổ Chu Tước bái kiến chủ nhân.”
“Chuyện gì?”
“Khởi bẩm chủ nhân, người của Thẩm tể tướng đang gặp một nhóm nhân sĩ giang hồ tại Minh Thúy Hiên, có người nhắc tới thứ chủ nhân vẫn tìm. Việc trọng đại, thuộc hạ đặc biệt tới bẩm báo chủ nhân.”
“Vậy sao?” Ánh mắt hắn chợt lóe lên, đây đúng là một tin tức quan trọng. “Người nào nhắc tới ?”
“Là một gã sai vặt, chủ nhân của hắn lúc ấy không ở đó. Theo lời của gã sai vặt, chủ nhân của hắn có chút quan hệ với người của núi Phượng Minh, còn vật chủ nhân muốn tìm cuối cùng là đang ở trong tay người của núi Phượng Minh.”
“Phái toàn lực truy xét, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được thứ kia về. Bên Thẩm tể tướng cũng phải tiếp tục giám sát chặt chẽ, nhất định phải một lưới bắt hết bọn chúng.”
Hắn lạnh lùng hạ lệnh, nhưng trong lòng lại chấn động vì tin tức ngoài ý muốn kia. Vậy, thứ mà gia tộc hắn đã tìm kiếm hơn một trăm năm, nếu thật sự có thể tìm về được, có lẽ trăm năm ân oán sẽ chấm dứt trên tay hắn chăng.
“Tuân lệnh!” Ti Thủy nhận lệnh, hành lễ rồi xoay người lui ra. Phong thái đi lại lả lướt, ai cũng sẽ không nghĩ rằng một tiểu thư khuê tú xinh đẹp như hoa như vậy lại là một ám vệ giết người không chớp mắt.
Tiêu Lăng Thiên xử lý xong chuyện này, đang muốn trở lại đại điện lại nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc tái mặt tìm kiếm hắn khắp nơi.
“Ca ca, Tiêu Trục Nguyệt!” Nàng gọi cái tên nàng đã đặt cho hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trần đầy bối rối và tuyệt vọng, giống như là con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Hắn nên lên tiếng trả lời nàng, nhưng là hắn không làm. Tiếng gọi của nàng làm cho tim hắn khẽ nóng lên, làm cho hắn khẽ đau lòng. Đủ rồi! Đối với hắn mà nói, loại cảm tình này đã thật quá mức! Hắn không nên tốt với nàng như vậy, không nên có với nàng dù chỉ một chút tình cảm. Hắn nên giống như trước, lạnh lùng vô tình với nàng, nhưng kể từ sau khi nàng mất trí nhớ, tất cả đều rối loạn.
Nếu những ngày tranh đấu quyết liệt giữa hắn và nàng đã không thể tránh được, vậy thì nên tuyệt tình đi!
Nhưng, vốn đã cứng rắn hạ quyết tâm, lại lập tức mềm lòng khi nàng ôm chặt lấy chính mình trên quảng trường. Đúng vậy a, nàng có tội gì đâu, cùng lắm nàng chỉ là con cháu Dạ thị, trừ điểm này, nàng chỉ là một cô bé yếu ớt không nơi nương tựa. Cho dù trong lòng hắn có tự thuyết phục mình không cần lo lắng cho nàng thế nào đi nữa, thân thể hắn vẫn phản ứng thành thật nhất, đi tới trước mặt nàng.
Ánh mắt kia là như thế nào! Khôn cùng đau thương tuyệt vọng, đau đớn triền miên vô tận, đó căn bản không phải là ánh mắt một cô bé mười bốn tuổi sẽ có. Hắn đột nhiên cảm giác tim của mình bị ánh mắt kia mạnh mẽ chạm một cái, đau đến chảy máu, đau đến mức cảm thấy hô hấp cũng khó khăn. Hắn rốt cục không kiềm chế được ham muốn của mình, vươn tay ôm nàng vào lòng.
“Ca ca ở đây, ngoan, đừng sợ!”
Trăng sáng trên trời, lẳng lặng soi sáng hai thân ảnh ôm nhau, chiếu rọi tình cảm như có như không này, mặc cho thời gian trôi chảy, nhân gian biến ảo.
Lâm Vãn Y lo lắng tiểu cô nương kia lạc mất ca ca, lúc nàng đứng dậy tìm kiếm vẫn đi theo sau nàng. Thấy nàng cuối cùng cũng tìm được ca ca, mặc dù không khí giữa hai người có chút kỳ quái, nhưng cũng yên tâm. Hắn khẽ mỉm cười, xoay người đi vào trong đám đông rộn ràng.
Đêm đã gần giờ Tý, lễ tế phong thần cũng chuẩn bị kết thúc. Pháo hoa xung quanh dần dần ngừng bắn, trên trời liền hiện ra càng nhiều sao sáng. Trước cửa Chu Tước của hoàng cung, trên bậc thềm ngọc, Tiêu Lăng Thiên đang ôm Dạ Nguyệt Sắc từng bước đi lên. Dạ Nguyệt Sắc tựa vào trong ngực của hắn buồn ngủ.
“Ca ca,” nàng nửa mê nửa tỉnh thấp giọng thì thầm, “Đừng vứt bỏ ta có được không?.”
“Ừ!” Hắn thấp giọng đáp lại, nhìn môi của nàng hiện lên một tia cười an tâm, nhẹ rơi vào mộng đẹp.
Đừng vứt bỏ sao? Hắn thở dài trong lòng, nếu không vứt bỏ thì rốt cuộc nên làm thế nào với nàng đây?'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook