Ngắm Bắn Hồ Điệp
9: Tôi Chỉ Muốn Học Tập


Còn lâu mới đến giờ ăn trưa, Sầm Căng trước tiên mang Lí Vụ đến trung tâm thương mại.
Cô không có tâm tư đi dạo, liền đi thẳng đến khu xu hướng thể thao ở lầu bốn.
Mà Lí Vụ lần đầu đến nơi đây, khó tránh khỏi hoa cả mắt, đầu óc quay cuồng.
Trung tâm thương mại tựa như một mê cung tinh mỹ rộng lớn, chứa đựng đô thị phồn hoa.

Dòng người từ bốn phương tám hướng đổ về không ngừng, Lí Vụ theo bản năng theo sát Sầm Căng.
Khi đi thang cuốn, cậu không thể nào xem nhẹ những ánh mắt lướt qua người, chúng ít hay nhiều đều mang theo nghi hoặc cùng xoi mói.
Lí Vụ rất rõ ràng nguyên nhân trong đó.
Cậu cùng Sầm Căng không tương xứng, cô ấy ngăn nắp xuất chúng, còn cậu chỉ cần một cái liếc nhìn liền có thể nhận ra là kẻ ngheo kiết hủ lậu.

Bọn họ đi cùng một chỗ là chuyện quái dị không hợp lẽ thường.
Sầm Căng đương nhiên cũng phát hiện, cô giả vờ như không để ý, nghiêng đầu cùng cậu nói chuyện: "Đồng phục của cậu tuần sau mới có, tôi sẽ mua cho cậu trước vài bộ quần áo."
Lí Vụ giật mình: "Không cần."
Sầm Căng dự đoán được cậu sẽ phản ứng thế này: "Trường mới diện mạo mới, buông xuống quá khứ không phải tốt hơn sao?"
Cô nhíu mày, dùng ánh mắt bày tỏ thái độ với quần áo của cậu.

Chúng nó thật sự rất cũ, cũ đến mức cô không thể chịu được.

Đương nhiên, cô sẽ không nói ra ý nghĩ thật sự của mình.
Lí Vụ không hề hé răng.
Sự im lặng của thiếu niên chứa đựng nhiều hàm nghĩa, tuy nhiên mỗi một lần đều thực trực quan.

Cùng cậu ở chung hai ngày, Sầm Căng cơ bản có thể dò ra thái độ hiện tại của cậu.
Cô thường xuyên gặp thất bại trước lòng tự trọng phi lý này của cậu, không khỏi cảm thấy khó chịu: "Tôi muốn mua cho cậu, không thích cũng phải chịu."
Cô đã chịu đủ khi làm một "người mẹ" dẫn dắt từng bước.
Lí Vụ bất dắc dĩ phải đồng ý, cuối cùng cơ mặt của cô cũng giãn ra.
Ngữ khí người phụ nữ trở nên ôn hoà: "Coi như tặng quà nhập học cho cậu."
Tính tình cô thay đổi khiến người ta phải trố mắt, Lí Vụ thậm chí hoài nghi gương mặt tối sầm của cô khi nãy chỉ là ảo giác.
Sầm Căng khá quyết đoán trong việc mua hàng, từ chối sự dây dưa của nhân viên hướng dẫn, cô ở Tam Diệp Thảo dạo qua một vòng, trong tay liền nhiều thêm vài bộ quần áo.
Cô cầm nó đưa cho Lí Vụ, hất cằm ý chỉ về phòng thay đồ: "Thử xem."

Nhân viên hướng dẫn thái độ trước sau vẫn ân cần: "Nữ sĩ ánh mắt cô thật tốt, cái áo thể thao này là của Real Madrid..."
Sầm Căng nhìn về phía nhân viên hướng dẫn: "Phiền cô dẫn cậu ấy đi thử qua một chút."
Nhân viên hướng dẫn im lặng, dẫn Lí Vụ đến phòng thay quần áo.
Chớp mắt tiến vào phòng thay đồ, bả vai Lí Vụ mới được thả lỏng.

Cậu gỡ xuống một bộ quần áo, lật nhãn, rồi liếc nhìn giá cả.
Cậu lại buồn bực, cởi đồ của mình, mặc bộ kia vào.
Khi đi ra khỏi phòng thay đồ, nhân viên hướng dẫn đứng ngay cửa bật người kinh hô: "Oa! Thật soái."
Sầm Căng đang lựa giày cho cậu, nghe tiếng liền nhìn qua, mỉm cười: "Đẹp."
Sau tai Lí Vụ bắt đầu nóng lên, hiếm có ai khen cậu một cách thẳng thừng như thế.
"Cô biết chọn thật đó, em trai cô mặc vào vô cùng đẹp mắt." nhân viên hướng dẫn cổ vũ: "Thật hiếm có nam sinh nào có thể mặc bộ đồ thể thao này trông hoạt bát đến vậy."
Lời nịnh nọt của cô ấy cũng không giả dối, cái áo này quả thật rất hợp với Lí Vụ, rất khó nói rõ ràng rằng rốt cuộc là người đẹp nhờ quần áo, hay quần áo đẹp nhờ người, tuy nhiên Sầm Căng vẫn có chút kén chọn: "Liệu có tối quá không?"
Nhân viên mua hàng nói: "Nam sinh sợ cái gì tối, bộ dáng cậu ấy tốt như vậy, màu da căn bản không ảnh hưởng."
Sầm Căng gật đầu, hỏi Lí Vụ: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Lí Vụ không nói được lí do, quần áo đối với cậu mà nói chỉ là thứ che chắn thân thể và xua tan cái lạnh.
Cậu cứng ngắc đứng đó, thần sắc có chút khó chịu mà chính cậu cũng khó phát hiện, hoàn toàn không giống người được sủng ái, càng giống như là bị ép buộc.
Sầm Căng kiểm tra một lúc, thuận tay cầm lấy một đôi giày thể thao trên giá: "Thử lại lần nữa..." Ngẫm nghĩ lại hỏi: "Chân cậu số bao nhiêu?"
Giày Lí Vụ mang được vài năm, sớm đã đội chân.

Cậu suy nghĩ một lúc, không chắc chắn trả lời: "42."
Nhân viên hướng dẫn vội bước đến cạnh Sầm Căng: "Đôi này đang nổi, cửa hàng chúng tôi đã hết size 42, nhưng cô có thể mua nó ở cửa hàng khác."
Sầm Căng hỏi: "Đôi này số bao nhiêu."
Nhân viên hướng dẫn tiếp nhận liếc mắt nhìn: "Số 41." Cô quay mặt nhìn Lí Vụ, mở dây giày: "Không thì cậu cứ thử một chút, nhìn xem hiệu quả thế nào."
Lúc này, Lí Vụ chủ động tiếp nhận, thay giày tại chỗ.
Nhân viên hướng dẫn sửng sốt: "Cậu ngồi xuống đổi đi, như vậy mỏi chân."
Lí Vụ hậu tri hậu giác, ngồi gác một chân lên ghế đẩu, mang chiếc còn lại.
Sầm Căng không nói, chờ cậu thay xong, mới hỏi: "Thế nào, có chật không?"
Lí Vụ ngẩng đầu nhìn cô: "Không chật."
Sầm Căng nhìn chằm chằm cậu vài giây, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay nhấn lên mặt giày.
Lí Vụ không phản ứng gì, hai chân vội vàng lui về sau.

Máu dồn lên não, vô số cảm xúc tung cửa ùa vào, phần lớn là kinh hoảng, cùng với một loại chật vật kéo theo.

Một đỉnh cao chỉ huy mà cậu nắm giữ tựa hồ cũng sụp đổ, bởi vì động tác không chút lưu tình nào của cô ấy.
Không khí cứng ngắc, bầu không khí quỷ dị kéo dài, nhân viên hướng dẫn hé miệng, cũng không biết nên làm thế nào để giải quyết tình cảnh trước mắt.
Sầm Căng sắc mặt không đổi đứng dậy: "Đôi này không vừa chân, vẫn cần số 42, chừng nào có hàng thì gửi đến cho tôi."
"Được." Nhân viên hướng dẫn hoàn hồn, thuần thục bày ra khuôn mặt tươi cười: "Đợi lát nữa cần ngài ghi lại địa chỉ."
Sầm Căng nhẹ cười: "Ân, quần áo cứ để cậu ấy mặc, tôi theo cô tính tiền."
Khi trở về, từ xa Sầm Căng trông thấy Lí Vụ còn ngồi ở đó, đôi chân dài cong lên vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu —— khoảnh khắc đông cứng kia làm cậu cảm thấy khó chịu.
Cậu hoàn toàn không thể rút ra, lông mày nhíu chặt.
Nhân viên hướng dẫn lướt qua Sầm Căng, đi đến bên chân nam sinh thu dọn, cô nhận ra cậu đã mang lại đôi giày của chính mình.
Giày thật cũ, hoa văn đều đã mơ hồ, căn bản nhìn không ra logo, hoặc là vốn không có nhãn hiệu, tựa như quan hệ phức tạp của hai người trước mắt không biết định nghĩa thế nào.
Nhưng có thể chắc chắn, bọn họ không phải chị em thuần tuý.
Nhân viên hướng dẫn từng gặp qua vô số người, mỗi vị khách hàng đều được cân nhắc cực kỳ thấu đáo, doanh nghiệp thúc đẩy doanh thu tại chỗ, quản người khác thật thật giả giả.

Cô đóng gói đâu vào đấy, đem túi giấy mới tinh giao cho Sầm Căng.
Sầm Căng nói lời cảm ơn, đi trở về bên cạnh Lí Vụ.
Ngồi song song không nói một lời, cô hỏi: "Tức giận?"
Lí Vụ không trả lời.
Sầm Căng đặt hai tay lên chân, đưa mắt nhìn những đôi giày nam trên tường: "Tức giận là đúng, tôi đã nghĩ cậu không còn bất kỳ cảm xúc nào ngoài việc thoả hiệp.

Nếu cậu không muốn chấp nhận sự chăm sóc này, không muốn nói thật với tôi, tại sao lại đến đây.

Nếu ngay cả giày không vừa chân cũng có thể chấp nhận, vì cái gì còn muốn đến Nghi Trung học.

Thôn Vân Phong càng thích hợp với cậu hơn."
Lí Vụ cổ họng khàn khàn: "Tôi chỉ muốn học tập."
Sầm Căng hỏi: "Ở đâu học tập đều được sao?"
Lí Vụ giọng điệu kiềm nén: "Chỉ cần có thể học tập."
Nghĩ rằng cậu sắp khóc, Sầm Căng nhìn sườn mặt của cậu, nhưng Lí Vụ không có, cậu dùng lông mi che đi đôi mắt, trên mặt vẫn luôn là loại biểu cảm ẩn nhẫn chưa từng thay đổi, là loại ẩn nhẫn khiến người khác không biết phải làm sao, thậm chí là thương xót.

Cô bắt đầu hối hận, bắt đầu tự trách, cô coi đó là điều đương nhiên, căn bản không ai dạy đứa nhỏ này cách dũng cảm biểu đạt.
Ngây thơ vô tư ở cuộc đời cậu lướt qua như một chú chuồn chuồn lướt nước, để rồi không lưu lại bất kì hình ảnh đẹp đẽ nào, cậu phải tự lực cánh sinh quá sớm, trở thành một người lớn nói năng thận trọng.
"Tôi chỉ là..." Bỗng nhiên, Sầm Căng như mắc kẹt trong cổ họng, đánh mất năng lực sắp xếp ngôn từ: "Tôi hi vọng cậu có thể chấp nhận ý tốt của tôi —— tôi không muốn chúng trở thành gánh nặng của cậu.

Ngày mai cậu sẽ đi học một mình, hai ngày nữa tôi phải đi làm, công việc tôi bề bộn, có lẽ ốc còn không mang nổi mình ốc, vì vậy tôi muốn dùng hết khả năng cho cậu tiếp cận, đến gần với những học sinh trung học mà tôi thường thấy, để cậu có thể dung nhập nhanh hơn với hoàn cảnh mà sau này cậu phải đối mặt.

Tôi chưa bao giờ ở cùng với một đứa trẻ như cậu, tôi thậm chí còn chưa từng ở chung với trẻ con...!Có thể cuộc sống gần đây của tôi không thuận lợi, cho nên cũng đem loại cảm xúc này truyền sang cho cậu, thực xin lỗi, là tôi đã sốt ruột."
Lí vụ bẻ khớp ngón tay, hầu kết động đậy.
Cậu muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.
——
Bữa tối chúc mừng không đến như đã hẹn, đi dạo quanh siêu thị, mua một ít vật dụng cần thiết, sau đó hai người trở về nhà.
Lí Vụ quay về phòng sửa soạn hành lý, Sầm căng an vị trên sô pha, mở lên TV, chuyển loạn kênh.
Khung cảnh một chương trình dân sinh ở địa phương vụt qua, Sầm Căng liền lùi lại.
Đây là một tin tức về mối quan hệ trong gia đình, khuyến khích mọi người phải kiên nhẫn khi dạy người già cách sử dụng điện thoại thông minh.
Sầm Căng như bừng tỉnh, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi vào phòng.
Kéo ra mấy nhăn kéo, cô tìm ra chiếc diện thoại mình bỏ đi vì không sử dụng vào năm trước.
Sầm Căng sạc pin cho nó, vô cùng lo lắng ngồi ở đầu giường chờ đợi.
Cô nhớ tới trong điện thoại còn không ít nội dung cá nhận, vừa khởi động máy, liền đem chúng xoá hết một lượt, sau khi xoá sạch hoàn toàn, cô lưu vào điện thoại bốn dãy số.
Làm xong này nọ, lượng pin cũng đã gần đầy, cô đem điện thoại rút ra, rời khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng khách vẫn mở, rõ ràng người ở tạm này biết rất rõ đây không phải không gian cá nhân của mình.
Cậu ấy đang xếp quần áo, chính là bộ đã thay ở trung tâm thương mại.
"Lí Vụ." Sầm căng gõ cửa, gọi tên cậu.
Cô bỗng dưng có chút thấp thỏm, cực lực giữ cho giọng nói của mình bình ổn: "Ngày mai cậu mang theo thứ này đi."
Lí Vụ quay đầu lại.
Sầm căng đưa tay ra: "Điện thoại." Cô rất nhanh bổ sung: "Là điện thoại cũ, tôi đã không dùng nữa."
Tầm mắt Lí Vụ hạ xuống tay cô, nhưng người vẫn chưa bước tới, tựa hồ đang suy nghĩ có nên từ chối hay không.
Cậu căn bản không giấu nổi tâm sự.
Sầm Căng thử thuyết phục: "Cầm lấy đi, rất tiện, ở trường học có chuyện gì liền gọi điện cho tôi, tốt hơn mượn điện thoại của lão sư và bạn học a."
Lí Vụ dừng lại, buông xuống quần áo trong tay, nhận lấy điện thoại: "Cảm ơn." Dừng một chút, sau đó khách sáo hơn: "Cảm ơn chị."
Cậu ở phương diện giao tiếp cá nhân luôn không được tự nhiên, gượng gạo trông có điểm đáng yêu.
Tâm tình treo cao của Sầm Căng cuối cùng cũng hạ cánh.
Lúi đầu cúi đầu ngắm nhìn điện thoại, không có một chút dấu vết va chạm nào, mới tinh hệt như vừa mới được mua về.
Cậu chạm vào khiến màn hình sáng lên, đáy mắt cũng theo đó mà toả sáng.

Gương mặt cậu xuất hiện chút dao động, đây là thiên tính mới lạ đối với sản phẩm điện tử mà hầu hết nam sinh đều có.

Sầm Căng được khích lệ, liền quăng mồi câu: "Không có mật mã, chỉ cần nhấp vào là được."
Đứa nhỏ quả nhiên mắc câu, ngón cái động đậy qua lại, nhìn chằm chằm biểu tượng trên màn hình đến xuất thần.
Sầm Căng nói: "Tôi có bốn số điện thoại, của tôi, của ba mẹ tôi, còn có bạn của tôi.

Cậu ở trường học có việc gấp không liên hệ được với tôi, thì gọi cho bọn họ."
"Được."
"Nhấp vào cái màu xanh dưới góc bên trái đó..." Đang nhắc nhở, Lí Vụ đã nhấp vào đó.
"Cậu biết a." Cô chỉ nói: "Vậy là tốt rồi."
Danh bạ thật sự trống trải, chỉ có bốn người.
Sầm Căng
Ba Sầm Căng
Mẹ Sầm Căng
Bạn Sầm Căng
Cách lưu số của người phụ nữ khá trực quan, những cái tên nghiêm túc được sắp xếp theo thứ tự, trông có một loại buồn cười không nói rõ.
Lí Vụ nhìn chằm chằm bốn cái tên, trong lòng có một ít cảm xúc muốn bật cười.
"Nga." Sầm Căng chợt nhớ chính mình chưa thử gọi điện: "Gọi cho tôi đi."
Lí Vụ nhấn vào tên người đầu tiên.
Cách vách truyền đến tiếng nhạc, Lí Vụ nhìn về phía cửa phòng.
"Chờ một chút, tôi không mang điện thoại bên người." Sầm Căng quay đầu bước đi, đi nhanh về phòng ngủ của mình.
Điện thoại trên giường vẫn đag rung, Sầm Căng cầm nó lên, vừa định ngắt, tay bỗng nhiên dừng lại, ngược lại nhấn trả lời điện thoại.
"Uy."
Cô nói.
Sợ cậu bỏ qua, cô lại tăng âm lượng, "uy" thêm một tiếng.
Lí Vụ nghe thấy giọng nữ rất nhỏ, đem di động đưa đến bên tai.
"Còn tức giận không?" Giọng nói người phụ nữ cách ống nghe, giống như chìm dưới đáy nước, so với chân thực càng ôn nhu hơn.
Nhưng cô vẫn tự tin, lập tức ngắt lời: "Hẳn là không giận nữa đi."
Trên môi thiếu niên hiện lên vết xoáy nhỏ, hồi lâu vẫn chưa tan đi.
Cậu xấu hổ không muốn nụ cười lan ra lời nói, đợi tâm tình ổn định mới trả lời: "Không giận."
"Thật sự?" Sầm Căng rõ ràng không tin.
"Ân." Cậu thấp giọng đáp lại.
Cô học cậu nói lời cảm ơn, bắt chước y hệt ngữ khí cậu: "Cảm ơn, cảm ơn em trai."
"..."
Ngừng trêu chọc cậu, Sầm Căng chỉnh giọng, nói ra lời chúc phúc còn nợ: "Lí Vụ, ngay mai hoàn toàn là tương lai của cậu, buông tay và chạy đi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương