Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội
Chương 29: Chương 29


Lý Thông vuốt râu bạc, cười nói, "Được, ngoại tổ sẽ an bài cho con chu toàn.

Con đã nói "trên người có thương tích, vậy thì ở chỗ này giúp ta một thời gian cũng được!"
"Đương nhiên." Tạ Quân vui vẻ, thả lỏng hơn nhiều.
Lý Thông nghĩ tới một chuyện, chợt nói, "Muốn làm chuyện này không sơ hở, phải làm cho dân làng ở đây im lặng, tại vì khi con tới đây ngoại tổ đã gọi con, con cũng không có dáng vẻ chật vật gì, chuyện này nên làm sao cho phải? Giờ ta mới nhớ ra..." Lý Thông nhíu mày, không giải thích nữa.

Tạ Quân khi nãy im lặng cũng là có thâm ý, bởi vì kiếp trước khi hắn tới Lăng Vân sơn trang, ngoại tổ đã không còn, sơn trang là do cậu Lý Ân quản ký.

Hôm nay chẳng qua tới sớm vài năm, ngoại tổ vui mừng vô cùng, tinh thần phấn chấn, xúc động gọi hắn rất to.
Ngoại tổ vài năm nữa sẽ qua đời, hắn muốn trong mấy năm này chuyên tâm phụng dưỡng người, mới không uổng chuyến xuất cung này.
Nhìn Lý Thông vắt óc suy nghĩ, Tạ Quân bèn trấn án, "Ngoại tổ đừng nghĩ nữa, phụ hoàng sẽ không tra những chuyện này." Hắn vốn là nói sự thật, Lý Thông lại nghe ra chút không đúng, phụ thân phải thờ ơ như thế nào với nhi tử, mới không khéo léo tra xét nguyên do?
"A Quân...!ài..." Lý Thông thở dài, quay lưng đi, Tạ Quân không thấy ánh mắt hắn, "Là mẫu phi con không tốt, làm liên lụy tới con."
"Ngoại tổ, ta không trách mẫu phi, chỉ là lòng nàng quá đau khổ." Tạ Quân nhín bóng lưng gầy gò của Lý Thông, "Con đã tra chuyện xưa, năm đó vũ khí duy nhất của mẫu thân chỉ là một thanh kiếm, nàng là bị người ta lợi dụng rồi."
Lý Thông nghe xong lập tức quay người lại, ánh mắt vội vàng, "Là thật sao?"
Tạ Quân gật đầu, nói, "Trân phi đắc sủng, hậu cung người ghen ghét không ít, muốn đối phó nàng ta, nhưng mẫu phi không thế, nàng rất được phụ hoàng tin tưởng, trong cung cũng nhờ tính tình tốt mà có tiếng, người ngoài ít nhiều cũng có phòng bị với nàng, thế nên mới kêu một kẻ tâm địa độc ác theo dõi nàng, âm thầm xúi giục nàng, khiến mẫu phi ngày càng bất mãn với Trân phi, chuyện xưa cũng không phải mưu tính của nàng."
"Mẫu phi chỉ là muốn cho Trân phi nổi nốt ngứa trên người cho hả giận, nhưng kẻ kia lại chặn nha hoàn của nàng, đem thuốc ngứa đổi thành thuốc thúc sản.

Nhân chứng duy nhất là nha hoàn kia không may bị gϊếŧ, nước bẩn hắt lên người mẫu phi không thể gột sạch."
"Người nọ chính là...!Dung phi." Ánh mắt Tạ Quân nặng nề, ngữ khí vẫn bình thản, "Ngoại tổ, kẻ đứng sau màn kịch năm đó vẫn phong quang vô hạn [1], không tổn thất gì ngoại chuyện Trân phi đắc sủng, địa vị chỉ sau Hoàng Hậu, nàng ta là một trong những phi tần có tiếng nói nhất lục cung."
[1] Nở mày nở mặt.
Lý Thông tức giận đỏ cả mặt, một chưởng đập bàn vỡ vụn, "Lẽ nào lại thế! Hoàng Đế vì sao không tra rõ ràng? Ác nhân vẫn không bị trừng phạt! Hại Vân nhi của ta bị hậu cung nhuộm đen, nội tâm nó uất ức nhiều năm!" Lý Thông nghe được Lý Triển Vân bị người ta xúi giục, tròng lòng vừa hận vừa giận, nhưng khúc mắc đối với nữ nhi đã tiêu tan không ít.

Tạ Quân vuốt lưng Lý Thông, "Ngoại tổ đừng giận, ta sẽ khiến nàng ta trả giá." Tạ Quân nói bằng giọng trầm thấp, "Nhưng sự thật tâm tư của mẫu phi cũng không tốt, cho tiểu nhân cơ hội, phụ hoàng đã chán ghét vứt bỏ nàng.

Vài ngày trước ta còn muốn đưa mẫu phi xuất cung, nhưng mẫu phi không muốn."
Lý Thông nghiến răng, một lát sau sắc đỏ trên mặt mới biến mất, "Lúc trước ta phạm sai lầm là gả mẫu phi con cho hắn, hôm nay cả đời nó đều bị hủy! Ài, nghiệp chướng! A Quân, tới lúc đó ngoại tổ sẽ cùng con tiến cung, cùng Hoàng Thượng thương lượng, nếu hắn không chịu tha thứ cho Vân nhi, ta sẽ mang Vân nhi trở về, một nhà chúng ta sẽ sống tốt, không cần để ý tới hắn!"
Lý Thông oán hận nói, "Cũng không biết tên tiểu tử kia có cho lão sư này thể diện hay không!" Lý Thông từng vào cung dạy dỗ Hoàng Thượng, khi đó Hoàng Thượng còn chưa là Thái Tử, nhưng tuổi nhỏ đã có bản lĩnh cao, ngộ tính tốt, nhanh nhẹn, người xung quanh đều kính hắn thương hắn, chính Lý Thông cũng thích hắn, sau này Lý Triển Vân yêu hắn, Lý Thông tuy không bằng lòng, nhưng cũng cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi nàng.
Mấy năm nay, sự thật giống như một cái tát giáng vào mặt hắn.

Hoàng Thượng không có như xưa, người nào gả cũng lấy, sau khi Trân phi xuất hiện, hắn như thiêu thân lao vào lửa, Lý Triển Vân đương nhiên chẳng có nổi một phần yêu thương của hắn nữa.

Tạ Quân hơi mừng, nếu như ngoại tổ có thể đón mẫu phi ra ngoài, mẫu phi tự nhiên sẽ tránh được hỏa hoạn.

Hơn nữa hắn cũng cảm thấy mẫu phi có chút đáng tiếc, hồi còn trẻ mẫu phi cũng là nữ tử trên giang hồ nhiều người theo đuổi, ở Lăng Vân sơn trang nam nhân muốn thành phu thê với nàng không đếm xuể, nhưng hết lần này tới lần khác nàng gửi gắm chân tình cho một kẻ bạc bẽo, căn bản không biết quý trọng lòng người.
Thế nên Hoàng Thượng tới nay cũng không chiếm được trái tim Trân phi.
Lý Thông cho Tạ Quân ở căn phòng trước kia của Lý Triển Vân, thu dọn phòng xong Lý Thông mới về phòng lấy bút giấy viết thư.

Trong lòng thầm cảm khái ngoại tôn của hắn đã trưởng thành như vậy, trầm ổn đa trí, trọng tình trọng nghĩa, bộ dạng làm cho người ta yêu thích, quả nhiên không thua kém hắn năm đó.
Chẳng qua ngoại tôn hắn lại thiếu đi chí tiến thủ.

Lý Thông nhớ tới những năm tháng sống thâm cung của nữ nhi và ngoại tôn, hắn lại hờn dỗi ca thán.

Nếu như A Quân được nuôi dưới gối hắn, hôm nay đã là một thiếu niên vui vẻ, hoạt bát rồi.

Khuê phòng Lý Triển Mây hơn mười năm mà cũng không có chút nào thay đổi, bàn trang điểm, chăn, màn, đều như lúc ban đầu, nhìn ra được có người thường xuyên tới quét dọn, đã lâu mà trong phòng vẫn sáng sủa, sạch sẽ, gương đồng vẫn có thể soi rõ.
Có thể thấy được mặc dù Lý Thông tức giận với nữ nhi, nhưng cũng không bỏ xuống được nàng.
Lý Triển Mây biết võ, lại rất thích vẽ, bên bàn kia có tới hơn mười bức tranh của nàng.

Tạ Quân hào hứng, lấy một cuốn, mở ra xem.

Nhìn bức họa khi mẫu phi còn là thiếu nữ vẽ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ diệu.
Bức họa này là vẽ một bạch y công tử, tay cầm dù đứng ngắm phong cảnh, sóng nước lay động, nhưng chỉ thấy bóng lưng người đó.

Hóa ra khi còn trẻ mẫu phi cũng thích những nam tử như này, chỉ là chẳng biết về sau lại yêu phụ hoàng.

Phụ hoàng hắn mặt mày mạnh mẽ, quanh thân khí thế, trẻ tuổi đã ngồi lên ngai vàng, thủ đoạn và tâm cơ có thể thấy không nhỏ.

Có thể thấy được cùng người trong lòng mẫu phi khác xa.
Tạ Quân cuộn lại bức tranh, thả chỗ cũ, lại nghe được gã sai vặt ngoài cửa hô, "Công tử, có một Huyền Giai đệ tử cầu kiến." Lý Thông tạm thời chưa nghĩ ra nên lừa dối kẻ khác thế nào, đệ tử "cứu hắn" cũng chưa an bài, chỉ kêu những người tới hầu hạ Tạ Quân gọi hắn là "công tử", họ cũng không được gọi.
Tạ Quân vốn là nghi hoặc sau đó lại mỉm cười.

Không nghĩ tới hắn đã "mai danh ẩn tích" rồi, đứa bé kia vẫn đoán được người đến là hắn, hơn nữa còn muốn gặp.
Thật sự bướng bỉnh a.
"Cho hắn vào đi." Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra, người tới chậm rãi đóng cửa lại, ssau đó nhìn Tạ Quân.

"Ân công." Hắn chắp tay, cung kính gọi, lúc hắn ngẩng lên, Tạ Quân lập tức nhìn thấy một đôi mắt kiên định, lông mày rõ nét.

Người tới bất quá chỉ mười lăm, tâm tính lại trầm ổn, ý chí kiên định, chỉ hai tháng ngắn ngủi đã từ Hoàng Giai lên Huyền Giai, có đủ thiên phú cùng khắc khổ, cả Lăng Vân sơn trang này cũng không có mấy người.
Lúc trước ở trên thuyền gặp hắc y nam tử kia cũng là Huyền Giai, so với người trước mặt hắn lớn hơn mười tuổi, nhưng khác biệt rõ ràng.
Người tới là Dịch Vân Trường.

Ở kinh thành hắn không có cơ hội thể hiện, giờ mỗi ngày ăn no mặc ấm, được luyện võ công, hai tháng của hắn giống như hai năm của người bình thường, thay đổi cũng nhiều, bộ dạng đã có bảy phần giống kiếp trước.

Tướng mạo hắn tuấn tú, làn da cũng trắng nõn, sợ là nói hắn là cô nương xinh đẹp cũng có người tin.
Tạ Quân nhìn bộ dạng cố chấp của hắn, đã biết hắn khắc sâu ân tình mứt hoa quả kia trong lòng.

Hắn là người bướng bỉnh, lại có thói không muốn nợ ân tình.
Tạ Quân nhớ tới kiếp trước Dịch Vân Trường bất luận ở nhà hay ra ngoài, dù lúc chém gϊếŧ không chớp mắt, cũng chuẩn bị một bao mứt hoa quả bên người.

Khó trách hắn nhớ ân tình của Tạ Quân như vậy, không chịu buông bỏ.
Tạ Quân rất thích tính cách này của hắn, nhưng cũng có chút đau đầu.
Quả nhiên, Dịch Vân Trường mở miệng nói, "Mấy năm này ta sẽ ra sức luyện ám vệ chi thuật, ngày sau sẽ theo ân công năm năm." Ngụ ý, năm năm hắn sẽ thanh toán sau nợ ân tình.

Dịch Vân Trường cảm thấy phương thích báo ân này thỏa đáng nhất, dù sao hôm nay toàn thân hắn đều đáng giá, hắn có bản lĩnh rồi.
Hắn có lòng tin, không cần bảy năm, hắn có thể trở thành ám vệ tốt nhất.
"Dịch Vân Trường, kỳ thật ngươi không cần như thế, ta khi đó chỉ thuận tay mà thôi, không nhận nổi mấy năm của ngươi."
"Ân công, nếu không phải ngươi, hiện tại không biết ta ở đâu rồi." Dịch Vân Trường không rõ sự tình kiếp trước, hắn chỉ nhớ hắn được ở Lăng Vân sơn trang này, là phúc của Tạ Quân.
"Ta chỉ tiện tay mà thôi, Dịch Vân Trường, ngươi nên làm chuyện bản thân muốn làm." Tạ Quân khéo léo nhìn người trước mặt, cảm thấy khí chất của Dịch Vân Trường có chút không khớp kiếp trước.

Kiếp trước hắn như ánh mặt trời, khi say rượu lại không có phòng bị, ôm vò rượu ánh mắt cô tịch, khi hắn gọi Tạ Quân ánh mắt hơi mù mịt, mà lúc này, lòng hắn chỉ nghĩ báo ân, giống như có phương hướng để tiến lên, hai mắt có thần thái sáng lóa.


"Đợi báo xong ân tình của ngươi, sau đó ta sẽ làm chuyện bàn thân muốn không muộn." Ngữ khí thiếu niên kiên định, sau đó trong đôi mắt lại có một tia bối rối, "Hơn nữa ta cũng không rõ bản thân muốn gì, nói chung xong chuyện này mới có thể nghĩ tới."
Thấy ánh mắt của hắn ta, Tạ Quân đột nhiên nghĩ, kiếp trước có phải hắn ta giống như mặt trời lạc quan, nhưng sâu trong lòng lại mê man không biết làm gì giống như thiếu niên bây giờ.
Mà thôi, nếu hắn ta đã lấy chuyện báo ân làm mục tiêu, hắn còn lý do gì mà ngăn cản? Tạ Quân không phản đối nữa.
Dịch Vân Trường cười, dung mạo hắn thích hợp khi cười, hoặc hơi cong khóe môi, hoặc thoải mái cười to, hai mắt tỏa sáng, khuôn mặt lạnh lùng, kiên quyết lập tức sống động lên.
Lý Thông làm việc lưu loát, trong thời gian ngắn đã chu toàn cho Tạ Quân, an bài một Thiên Giai đệ tử làm ân nhân cứu mạng của hắn.

Không tới mấy ngày, tin tức Tam hoàng tử ở Lăng Vân sơn trang cũng truyền ra, nhiều đệ tử hiếu kỳ, lại khó có thể nhìn thấy Tạ Quân.
Lý Ân đã tới thăm một lần, Lý Thông có rất nhiều thời gian ở bên Tạ Quân, bởi vì chuyện lớn nhỏ lão đều đã giao cho Lý Ân.

Bởi vậy nên Lý Ân có thể ngẫu nhiên tới thăm cũng không dễ.

Nhưng Lý Ân đối với Lý Triển Vân trước khi gả đi rất tốt, đương nhiên đối với Tạ Quân cũng không kém.
Lúc này Lý Ân cười ôn hòa, cùng Tạ Quân nói chuyện phiếm.

Tạ Quân nhìn bộ dạng ôn hòa của Lý Ân, lại nhớ tới Lăng Vân sơn trang từng bước suy sụp, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
Thời gian này, Tạ Quân thường xuyên cùng Lý Thông đánh cờ, uống trà, luận võ nghê.

Tạ Quân không giấu giếm trước mặt Lý Thông làm lão ngạc nhiên trước nội lực thâm hậu vã chiêu thức thuần thục của Lăng Vân sơn trang của Tạ Quân, khi xưa Tạ Quân ở cùng Lý Thông chỉ thuộc vài chiêu, ấy vậy mà bây giờ đã thành tài như vậy, Tạ Quân cũng không nói rõ hắn đã từng trải qua một kiếp, chỉ nói, "Mẫu phi chỉ cho ta rất nhiều sách võ công, lúc nhàn hạ ta đều nghiên cứu, luyện tập, đáng tiếc không có ngoại tổ tự mình dạy dỗ, võ nghệ cũng có chút nông cạn."
Lý Thông trừng mắt, "Thế mà gọi là nông cạn? Thiên Giai khác của ta luận võ với ngươi, con sẽ biết thế nào là nông cạn!"
Khi nói xong lời này, Lý Thông căn bản không phát hiện ra trên mặt lão có tự hào, kiêu ngạo, mặt mày vui như hoa.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương