Ngai Vàng Của Hoàng Đế
Chương 31: Có người muốn ăn đòn

Kết thúc buổi đấu giá, những ai đã thành công mua sắm sẽ nán lại để trả tiền và lấy xác nhận, sau đó là những màn chiêu đãi và giới thiệu đối tác mới, mục đích chính của nhiều người khi đến đây. Hoàng được dẫn tới một khu phúc hợp riêng chuyên tiếp đón khách quý, vì Gon là cận vệ nên cũng đi theo, căn phòng dành cho Hoàng được trang trí theo phong cách Châu Âu cổ, đơn giản nhưng trang nhã. Thực ra chẳng mấy khi có ai lưu lại đây, một phần do vì còn nhiều chỗ để thác loạn tốt hơn, vả lại những người này còn khá nhiều việc để làm.

Hoàng đã nhận được thông báo về quyền sở hữu sợi dây chuyền ngọc trắng, nếu muốn có thể đến chuyển tiền và đến lấy bất cứ lúc nào. Hắn thoải mái ngồi trong phòng, gọi một nhân viên phục vụ tới và hỏi:

- Ở đây có trò gì vui không?

Nếu chỉ có độc một trò đấu giá, hiển nhiên khó lòng thỏa mãn được bọn lắm tiền, vì vậy những người tổ chức đã nghĩ ra khá nhiều thứ giải trí khác, mục đích cho mọi người phô trương tiền bạc hoặc danh vọng, tất cả đều vui vẻ. Người nhân viên trả lời:

- Hiện chúng tôi đang tổ chức một buổi dạ hội đêm, nếu ngài có nhã hứng thì có thể tham gia.

Hoàng dù sao đến đây cũng không có ý định ngồi trong phòng, căn bản có vài thứ cần thăm dò, liền nói:

- Dẫn đường đi.

Cả hai được dẫn đi dọc theo hành lang, men ra phía sau khu đấu giá, tới một một khu đất trống rộng thênh thang. Toàn bộ chỗ này được bao bọc bởi một tấm màn ma thuật phản quang cực lớn, ánh sáng phát ra từ khắp bốn phương tám hướng, Hoàng vừa bước vào lập tức phải lấy tay che mắt lại cho khỏi chói, người nhân viên đi cùng thấy vậy liền lấy ra một chiếc mũ nhỏ đưa cho hắn, lúc này mới có thể nhìn được bình thường.

Cả mấy trăm con người đang tập trung lại cùng nhau, họ dùng nguyên lực điều khiển các dụng cụ ma thuật lả lướt khắp người. Nam nữ quấn lấy nhau khắp nơi, tất cả chìm trong một làn khói mờ mờ ảo ảo, kết hợp với ánh sáng xung quanh, không khí có cảm giác làm người ta bị say thuốc. Hoàng lờ mờ ngửi thấy mùi dược liệu thoang thoảng, ngay lập tức ra hiệu cho Gon bịt mũi lại, bản thân cũng tự lấy dụng cụ bảo vệ. Những vị khách tham gia đấu giá lúc chiều hiện giờ, người đang đờ đẩn nhìn trời, kẻ khác lại quay cuồng trên mấy chiếc nệm bay, thân thể dán chặt vào mấy nữ hầu gợi cảm. Rõ ràng cái “dạ hội” này chỉ là chỗ cho bọn nhà giàu dùng thuốc kích thích và quần hoan, Hoàng đi lướt qua vài chỗ, đâu đâu cũng là mấy khuôn mặt tê dại hoặc các cô gái gần như khỏa thân nhào vào. Hắn nhàm chán quẳng một tờ ngân phiếu cho người nhân viên:

- Cầm lấy tiêu vặt đi.

Người này nhanh nhẹn nhận lấy rồi hiểu ý rút đi luôn, đối với những kẻ có tiền, các hoạt động bầy đàn thế này không đại biểu bọn họ chỉ biết ăn chơi, đôi khi nó cũng là một dạng kiểm tra bản lĩnh hoặc tiền bạc, chung quy cũng không hại gì vì bạn có tiền mà. Hoàng quan sát một lúc, thấy không có gì đáng để ở lại, lắc đầu bảo Gon dọn đường. Hai người theo lối cũ đi ra ngoài tới một khu vườn khác hoàn toàn yên tĩnh. Hoàng đột nhiên dừng lại, nói ra khoảng không:

- Mấy người nãy giờ đi theo ta chắc cũng mệt rồi nhỉ, bước ra chào hỏi một chút chứ?

Gon nghe hắn nói vậy lập tức cảnh giác, tay nắm chặt cây thương nhìn quanh. Một lúc sau, vài bóng đen mới từ mấy bụi cây trước mặt bước ra, người đi đầu không tỏ vẻ gì, rất nhã nhặn nói:

- Không ngờ ngài lại lợi hại như vậy, có lẽ lão đây cũng già rồi, không còn hợp mấy vụ theo dõi này nữa.

Chilat cùng hai người nữa bước ra, từ lúc đấu giá kết thúc ông ta kiểm tra và biết được kẻ phá đám Anton chính là tên đeo mặt nạ này, vì vậy nên đã âm thầm theo dõi tìm cơ hội, phiền phức một chút là hắn đến chỗ “dạ hội” kia, vốn là đã tính phải chờ tới đêm, ai ngờ Hoàng lại tự mình đi vào chỗ vắng người này. Chilat cũng không có ý định xấu, chỉ đơn giản là muốn bẻ gãy vài cái xương trên người tên này, làm cho hắn không thể tham gia đấu giá tiếp, trút giận dùm học trò mà thôi. Hoàng nhìn ba người trước mặt, cười cười rồi hỏi:

- Các vị có lẽ cũng muốn giải quyết chuyện này nhanh, thế cũng được, vậy muốn tất cả cùng lên hay lần lượt?

Vốn Hoàng luôn dùng máy quét nhiệt độ, từ lúc bước ra khỏi phòng đấu giá hắn đã nhận ra có người đi theo mình, đến khi rời khỏi khu quần hoan lúc nãy liền cố ý đi tới chỗ này để dụ bọn họ ra. Trên cơ bản Hoàng không sợ phải đánh nhau vì đã có Gon làm bia, nhưng nếu đây lại là người do mẹ cả phái đi thì đúng là cần phải mạnh tay một chút, tránh trường hợp người khác lại nghĩ mình là thứ bất tài. Chilat thấy tên này tự tin đến vậy thì cũng hơi ngạc nhiên, thực ra với sức mạnh của ông ta thì ở thành Roc này cũng là người có máu mặt. Nhưng dù sao làm mấy loại chuyện đâm lén sau lưng này thì bản thân không tiện ra tay, Chilat cũng đeo mặt nạ và nói giọng mũi để che dấu thân phận, việc động tay động chân do hai người đi theo xử lý, ông ta nói:

- Ngài đã thẳng thắn như vậy thì mọi chuyện cũng dễ giải quyết thôi. Tuy hai chúng ta không có thù óan gì với nhau, tôi chỉ giúp chủ nhân trút giận mà thôi, mong ngài hiểu cho.

- Không sao, việc này đơn giản mà, cần gì phải phức tạp hóa vấn đề lên, vả lại ngươi cũng đâu tính giết ta đúng không.

Hoàng và Chilat đối đáp với nhau làm mấy người còn lại đứng nghe đến phát ngốc, này đây là muốn đánh người đấy, sao giống như đang nói chuyện làm ăn quá vậy. Gon thì không nói, dù sao cũng đã quyết tâm phải bảo vệ Hoàng, dù đối phương có đông hơn cũng không sợ, nhưng hai người bên cạnh Chilat thì tố chất lại không tốt cho lắm, một kẻ gắt gỏng nói:

- Lão quỷ, nói nhiều làm gì, cứ đè bọn hắn ra đánh là được rồi.

Chilat tuy lúc trước từng đi theo mấy đoàn mạo hiểm lớn, nhưng do ở ẩn quá lâu dần dần chẳng còn ai nhớ nữa, mọi người chỉ biết ông ta là thầy của tên Anton vô dụng, mặc nhiên coi lão già này là một kẻ hết thời. Hai người này cũng coi như là thủ hạ do Chilat bỏ tiền ra thuê, tuy vậy chúng khá vô tổ chức, thuộc dạng lưu manh bảo đâu đánh đấy. Kẻ vừa lên tiếng có tên là Kin, quyền sư cấp năm, người còn lại là Kuz, kiếm sĩ cấp năm, coi như cũng có chút thực lực. Hoàng liếc cũng chẳng thèm liếc, khinh bỉ nỏi:

- Chủ nhân đang nói chuyện, đâu tới phiên mấy con chó săn chõ mõm vào.

Kin nghe thế giận tím mặt, gạt Chilat qua một bên rồi nhảy thẳng vào Hoàng, dù sao cũng được trả tiền để đánh nhau, làm sớm xong sớm. Khi một đấm như vũ bão sắp sửa giáng xuống thì bỗng nhiên nguyên một cây thương đâm thẳng vào ngực hắn, Kin luống cuống thu tay về phòng thủ, mất đà rồi bị đánh bật xuống đất, trông cứ như mít rụng. Gon chả biết từ lúc nào đã lấy vũ khí, chắn ngang trước mặt Hoàng. Tên quyền sư thấy vậy càng điên tiết, hét lớn:

- Ranh con, muốn chết tao sẽ cho mày chết.

Kin gầm lên rồi lao đến chập hai tay hóa thành một cái đầu hổ, cái này không phải hắn gọi ra hổ thật mà chỉ là nguyên lực ngưng tụ ra thôi, đây là một bộ kỹ năng khá phổ biến trong giới mạo hiểm, dùng nguyên lực hóa thành thực thể tấn công. Gon dù sao cũng chỉ mới cấp bốn, đỡ không nổi đòn đánh này, nhưng anh ta lại không né ra mà chỉ lách nhẹ mũi thương điểm trúng vào điểm nối giữa hai tay đối thủ, phá toàn bộ khối liên kết nguyên lực khiến đầu hổ vỡ tan nát. Kin còn chưa hết kinh ngạc thì bên kia đã phản công lại, hắn bị mất thế thành ra chỉ còn biết vung tay thủ phần đầu và ngực, nhưng Gon lại hất cây thương thẳng từ dưới lên trên, nhắm ngay háng của đối thủ mà quất. Một tiếng “cục” văng lên rất gãy gọn, Kin ôm “bi” khuỵu xuống, mồm miệng méo xệch, ú ớ:

- Ngươi.....

Gon chả buồn giải thích, quay ngang thanh thương đập thẳng vào mặt kẻ thù, chỉ khổ thân Kin, hắn bị liền hai đòn chí tử, mắt trợn trừng, giật giật mấy cái rồi bất tỉnh. Thực ra vốn Kin có thể dùng nguyên lực phòng hộ chỗ đó, nhưng do bản thân bị mất nhịp không kịp quan sát, cũng như chẳng ai ngờ tên kia lại nhắm ngay háng hắn mà đánh, một quyền sư cấp năm cứ thế mà bại một cách lãng xẹt. Hoàng đứng sau cười thầm trong bụng, Gon bây giờ đã không còn là một thằng nhóc ngu ngơ nữa rồi, đòn phá thế nguyên lực là do hắn đứng sau nhắc, nếu không Kin chưa thể thua nhanh tới vậy. Hoàng bước lên nói:

- Lên nốt đi chứ, ta không có thời gian đâu.

Chilat quả thực hơi bất ngờ, hai tên này là võ sĩ cấp năm, cũng coi như thuộc dạng khá trong đám đánh thuê rồi, ông ta cũng không cảm nhận nguyên lực xung quanh người đối thủ, cho thấy chúng không quá cấp năm. Vốn mọi việc sẽ rất dễ dàng, nào ngờ lại thành ra thế này, dù sao đã đâm lao đành phải theo lao thôi, Chilat ra hiệu cho người còn lại tiến lên, bản thân đứng quan sát. Kuz thấy đồng bọn bị hạ dễ dàng, biết vụ này khó xơi, rất thận trọng lấy ra một cây kiếm hình xương cá, cẩn thận thủ thế. Hoàng tiếp tục khiêu khích:

- Nếu không muốn tuyệt tự thì đừng có xông bừa lên nhé.

Hoàng nói xong liền làm động tác chỉ xuống háng rất tục tĩu, Kuz theo bản năng hơi khép chân lại, nhưng chính hành động này đã làm hại hắn. Gon bất thần vọt tới, quật ngang cây thương vào sườn đối thủ. Kuz bị bất ngờ, ăn nguyên một đòn thẳng mạn sườn, mặt nhăn lại vì đau, hắn quay ngược lưỡi kiếm móc vào cây thương và hất văng Gon ra xa, tranh thủ thời gian lấy lại nhịp độ trận đấu. Gon không để đối thủ nghỉ ngơi, anh ta tụ lực đâm hai phát liên tiếp vào chân đối phương, lần này Kuz thủ được dù vẫn bị lẻm mất một miếng thịt, gã tức tối chửi thầm:

- “Chó chết.”

Kuz là mẫu kiếm sĩ chuyên đánh tầm trung, cây kiếm xương cá này tuy đâm hay chém đều hơi yếu nhưng nó có thể móc vào cơ thể hoặc vũ khí, gây khó khăn cũng như lóc da kẻ thù, rất thuận lợi để đấu cùng những thứ dài như thương,giáo. Nhưng Gon lại tách cây thương của mình ra làm hai, chuyển thành một dạng côn nhọn, khiến bất lợi về vũ khí hoàn toàn biến mất, đây cũng là do Hoàng chỉ điểm cho. Lúc này, Kuz đang bị dồn như chuột, tuy cấp độ cách biệt nhưng Gon hoàn toàn nắm được tiết tấu cũng như cách di chuyển của đối thủ, anh ta tấn công rất ít nhưng lần nào cũng trúng đích, ngược lại Kuz tung mười đòn thì hoạ hoằn chỉ trúng một. Tốc độ hai người không cách biệt quá xa, do đó Hoàng rất nhàn nhã chỉ đạo và tìm ra nhược điểm, Gon chỉ có nhiệm vụ làm theo mà thôi.

Sau một hồi chiến đấu, trên thân thể tên kiếm sĩ đã chi chít các vết thương lớn nhỏ, mặc dù chúng đều không chí mạng nhưng nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn cũng phải thua. Kuz lúc này gần như hoàn toàn bế tắc, hắn đã dùng hết tất cả kỹ năng tấn công có thể mà vẫn không làm gì được tên kia, cả người đau đớn khó chịu kinh khủng. Chilat cảm thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng:

- Kuz, dừng lại, đừng đánh nữa.

Chilat biết kì này hỏng hẳn rồi, tên cận vệ này tuy cấp độ không cao nhưng hắn quá kinh nghiệm, trừ khi là thực lực chênh lệch tuyệt đối, nếu không chỉ dựa vào vài tên võ sĩ cấp năm khó lòng đánh bại được. Kuz nghe Chilat nói vậy thì như được đại xá, phóng người ngược ra phía sau, tránh ra khỏi tầm tấn công. Gon cũng không muốn đuổi theo nên đứng yên tại chỗ. Chilat chán nản nói:

- Mang tên kia rời đi, càng nhanh càng tốt.

Vừa dứt lời, Kuz đã vác đồng bọn lên vai, rất nhanh lủi một mạnh vào bóng đêm mất dạng. Hoàng thấy vậy liền châm chọc:

- Hửm, bỏ cuộc rồi à.

- Đứng là... ta đã đánh giá quá thấp ngài rồi.

Chilat trả lời ngắn gọn rồi từ từ bước lên, Gon bỗng cảm nhận không khí xung quanh dường như đang bị ép đến mức khó thở, anh ta có dự cảm không lành, lập tức chập thương đứng phòng thủ. Bất ngờ, Chilat đột ngột phóng người ra trước như một quả tên lửa, Gon chỉ cảm thấy hơi gió rát qua mặt mà không hiểu chuyện gì, chỉ kịp thấy ông ta đã lướt qua người và tiến sát gần tới Hoàng, anh ta muốn ngăn cản nhưng lúc này đã quá trễ. Nhưng điều làm Chilat bất ngờ là tên đeo mặt nạ đó lại phản xạ được, hắn cũng giơ tay lên tiếp lấy ông ta. Hai nắm đấm va chạm với nhau, nguyên lực bùng nổ trong khoảng không rồi giải phóng ra xung quanh, Chilat vẫn không dám tiến bừa, buộc lòng phải nhảy lùi ra đằng sau đề phòng bất trắc. Trong đám bụi mù mịt, vẫn một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Sao, chỉ có thế thôi à?

Hoàng đang đứng cách đó vài mét, có vẻ hắn cũng bị hất văng ra. Chilat đứng chôn chân tại chỗ, không dám xông lên tiếp, lúc nãy ông ta sử dụng đòn tấn công thuần nguyên lực cấp sáu, đủ sức đánh chết tươi những kẻ như Gon trong một đấm, thế mà tên đó lại có vẻ chẳng hề hấn gì, điều này nói rõ hắn có cấp độ ngang ngửa hoặc thậm chí là mạnh hơn cả mình. Chilat phân vân thực sự, ông ta không muốn đánh khi phần trăm thắng không rõ ràng như vậy, nhưng chẳng lẽ lại cứ thế mà bỏ cuộc. Trong lúc cả hai bên vẫn đang án binh bất động thì một bóng người tiến tới, hốt hoảng lên tiếng:

- Chilat, ông đang làm cái quái gì vậy?

Mẹ cả không biết từ đâu chui ra, lúc này đang đứng chắn trước Chilat, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận. Vốn bà ta đã tới tính rủ Hoàng ra ngoài, được người hầu báo lại là hắn đã đến khu “dạ hội”, nếu không phải cảm nhận được có nguyên lực chấn động thì chắc hôm nay phải bỏ cuộc rồi. Lúc này Xelia chỉ muốn nhào lên bóp chết lão già trước mặt, khỏi cần đoán cũng biết ông ta đến đây để trút giận dùm cho Anton. Nếu như là bình thường thì có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lão lại muốn đánh với một học trò Đại Dược Sư, đây không phải muốn cắt đứt mối làm ăn còn chưa bắt đầu nữa hay sao. Mẹ cả âm thầm vận chuyển nguyên lực toàn thân, thực lực của lão già này ra sao bà ta cũng biết, nếu cần thì đánh trước rồi báo lại với thành chủ sau. Nhưng Chilat đột nhiên nói:

- Không có gì, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Từ lúc mẹ cả xuất hiện, Chilat cũng biết việc này thế là thất bại rồi, tên này chắc chắn là người thành chủ đang cần, mình nếu cứ chày cối không chừng còn làm liên lụy tới Anton, ông ta dứt khoát bỏ hẳn. Sau khi nói xong, Chilat nhanh như chớp xoay người vọt đi, hiện trường thoáng chốc chỉ còn lại ba người. Mẹ cả tiến lại gần Hoàng, cười giả lả nói:

- Thiếu chủ, làm phiền cậu rồi. Tôi nhất định sẽ tìm cách xử lý lão ta thích đáng, cậu... đừng để bụng nhé.

Xelia vừa nói vừa nơm nớp lo sợ, mất một mốt làm ăn có thể không tính là gì, nhưng chọc giận học trò của Đại Dược Sư cấp tám lại là một chuyện khác, đó chính là tự chuốc lấy kẻ thù, mà còn là kẻ thù cực kì khó đề phòng, Chilat lần này đúng là gây họa lớn rồi. Nhưng Hoàng ngược lại chỉ mỉm cười và đáp:

- Hả, tôi không hiểu ý bà chị. Làm gì có ông già nào, hình như chúng ta đang hiểu lầm chuyện gì rồi thì phải?

Mẹ cả nghe Hoàng nói vậy ngay lập tức biết hắn không có ý muốn truy cứu chuyện này, tuy không hiểu lý do thực sự là gì nhưng người ta đã cho mình cơ hội đi xuống, tốt nhất phải chộp lấy. Bà ta cũng cười to, nói:

- Ồ, vậy tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.

Cả hai cười nói rất tự nhiên cứ như màn đánh đấm lúc trước không tồn tại. Mẹ cả thấy tình hình có vẻ ổn, đang tính sán lại gần rủ rê thì Hoàng lên tiếng:

- Tôi hiện có việc bận, có gì để dịp khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.

Hắn nói xong liền ra hiệu cho Gon đi theo, mẹ cả thấy vậy cũng không níu kéo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào. Hoàng lảng ra một quãng xa, ra lệnh cho Gon đi về trước, bản thân thì kiểm tra chắc chắn không còn ai bám theo mới dám cởi bỏ mặt nạ, nhổ ra một bụm máu lớn, vuốt ngực mấy cái rồi ngồi phịch xuống đất, tự nhủ:

- “Con mẹ nó, cứ tưởng chết toi tại chỗ rồi chứ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương