Ngai Vàng Của Hoàng Đế
-
Chương 158: Bọn ta là học viên Ilumina
Toàn bộ nhóm người của Hoàng lúc này mặc áo choàng đồng phục Ilumina, bịt mặt kín mít thậm chí cặp mắt cũng có đồ để che, hoàn toàn không thể nhìn ra nhân dạng thế nào. Cả bốn người đều lăm lăm vũ khí khi Hoàng cùng Rei giương cung đi đầu, Beck cầm gậy phép và Elina thì vừa đi vừa xoay tròn hai cây dao dăm nhọn hoắt. Hoàng cố tình bảo đàn em của mình sử dụng vũ khí trái với sở trường, chủ yếu là tiện cho việc đánh lạc hướng những kẻ địch mà họ sẽ gặp.
Nhóm của Omot tuy không biết những kẻ vừa mới tới này là ai, nhưng chắc chắn là bọn chúng chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, anh ta nhanh chóng điều khiển cho con rối của mình đứng chắn ngang xác con Mào sừng trống, tỏ rõ thái độ sẵn sàng chiến đấu nếu cần. Hoàng tất nhiên cũng đoán được đối phương sẽ khó mà đầu hàng dễ dàng như vậy, hắn ra hiệu cho Rei sẵn sàng rồi cất giọng:
- Nào nào không cần giương cung bạt kiếm thế đâu, chúng tôi đến trong hòa bình mà.
Như để thể hiện cho thành ý của mình thì sau khi nói xong câu này Hoàng cũng từ từ hạ cung xuống, rõ ràng lời nói và hành động của hắn hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với nhau, chưa kể nhóm của Omot có vẻ đã hoàn toàn coi kẻ trước mặt là kẻ địch, bọn họ đã thiết lập đội hình chiến đấu luôn rồi. Hoàng bất chợt bật cười hềnh hệch, tiếng cười cao rít lên như móng vuốt cào lên đá cực kỳ quái dị, bỗng nhiên từ sau lưng hắn một mũi tên phóng ra nhắm thẳng về phía Omot, nhưng học viên đứng đầu đã cực kỳ cảnh giác giơ khiên che cho bạn mình.
Có điều trò vui không chấm dứt nhanh như vậy, ngay khi mũi tên sắp chạm vào tấm khiên thì Elina đã bí mật niệm phép chuyển hướng bay của nó sang chỗ học viên cầm búa, sau đó cắm phập vào vết thương do con Mào sừng gây ra trên vai anh ta. Mũi tên này chuẩn xác đâm đúng ngay vào chỗ sâu nhất, lóc ra nguyên cả mảng thịt bầy nhầy máu vừa máu băng bó tạm thời, kinh hoàng hơn là phía đầu của nó tiết ra một thứ dịch đen sì. Học viên cầm búa sợ hãi nhìn cái thứ dịch nhầy này bắt đầu hòa lẫn với máu của mình và bốc mùi hôi thối muốn mửa, Omot đứng sững ra giây lát rồi tức tối gào lên:
- Các ngươi... bọn khốn Ilumina các người dám dùng độc dược bị cấm hay sao?
Sỡ dĩ Omot phản ứng mạnh như vậy không phải là do Hoàng sử dụng dụng tên độc, mà chủ yếu cái thứ nhờn nhờn của hắn có vẻ như là loại ăn mòn da thịt chuyên dùng để tra tấn phạm nhân, thứ này gần như đã bị cấm sử dụng rộng rãi trên đại lục, càng đừng nói trong một cuộc thi liên học viện như vậy. Nhưng Hoàng hoàn toàn giả điếc không nghe lời chửi rủa mà chính tay bắn ra một mũi tên khác, nhưng nó không nhắm vào người mà lại bay tới căn lều của nhóm Omot, thứ này lập tức bốc lên mùi hăng hắc sặc mũi, hắn tiếp tục cười như điên mà nói:
- Biết cái gì đó không, dầu dẫn loại xịn nhất đó, thêm một chút lửa nữa thôi là cả cái chỗ này sẽ cháy gọi là tưng bừng luôn ấy... a hi hi...
Tới đây thì nhóm Omot thực sự câm nín, vì bọn họ chưa bao giờ gặp thể loại học viên nào khốn nạn như vậy, hạ độc thì cũng thôi đi giờ lại còn tính đốt luôn cả hành lý nữa, trong cái thời tiết như thế này mà mất hết tư trang thì có khác gì án tử. Omot mắt long sòng sọc đỏ ngầu nhìn tên khốn trước mặt với lòng căm thù tới tận xương tủy, nhưng cậu ta không dám làm bừa, trước hết phải giải độc cho bạn mình cái đã.
Ngay khi vừa thấy cô gái bên cạnh Omot định lấy thuốc đổ vào vết thương bắt đầu chảy mủ đen sì kia, Hoàng vội vàng nhảy lên tỏ vẻ điệu bộ ngăn cản:
- Này này đừng có làm bừa, cái độc này khó chữa lắm đấy, làm sai nó lại lan vào trong xương lúc đấy thì chỉ có nước cắt cụt tứ chi đi thôi nhé.
Nữ học viên đang định rút mũi tên ra để đắp thuốc, nghe lời nói này của Hoàng thì khựng lại luôn, giương đôi mắt lo lắng lên hỏi ý kiến Omot. Lúc này toàn thân của học viên cầm búa đã tím rịm cả đi, đồ hôi đổ như tắm chả biết là do đau hay do độc phát, trông cực kỳ dọa người, trong lúc Omot đang rối như tơ vò thì giọng nói của Hoàng lại vang lên một lần nữa:
- Các người có hai lựa chọn, để lại hai con chim kia và lấy thuốc giải độc hoặc chiến đấu tới cùng, nhưng nếu chọn vế sau thì ta chắc chắn rằng bất kể thắng thua ra sao, thì cái lều đó sẽ cháy tới độ tro cũng chẳng còn đâu, cả thằng nhóc to xác kia nữa, nhìn nó có vẻ sắp toi tới nơi rồi.
Giọng điệu của Hoàng không còn đùa cợt nữa mà cực kỳ nghiêm túc và có phần đe dọa, như để tăng thêm tính thuyết phục thì đám đàn em của hắn cũng đồng loạt giơ vũ khí lên, cố tình tạo ra tiếng kim loại ma sát vào nhau để gây áp lực. Omot thực sự tin rằng những kẻ trước mặt mình không phải đang hù dọa, đến phá luật dùng thuốc độc bị cấm bọn chúng còn dám làm, thì đốt thêm vài thứ nữa có vẻ chẳng là cái gì cả. Cuối cùng mặc dù tức đến nghiến răng chảy cả ra máu, nhưng Omot vẫn phải ra lệnh cho con rối và đồng đội của mình hạ vũ khí xuống, sau đó nói gằn từng chữ:
- Đưa thuốc giải trước đã rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
- Ê nhóc, chú mày tưởng anh đây là trẻ con lên ba à, mang xác hai con chim Mào sừng ra đây để người của anh lấy mẫu xác nhận, còn không thì ôm nhau mà chết đi.
Hoàng giờ đổi sang dùng thái độ bề trên để ra lệnh cho Omot, thậm chí hắn còn bắn ra một mũi tên cắm phập ngay sát chân của cậu ta để thị uy. Omot thực sự có xung động rất muốn lao lên đập nát đầu rồi băm xác thằng khốn trước mặt cho thú hoang ăn thịt, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm lại rồi ra hiệu cho bạn mình lôi xác con Mào sừng cái ra phía trước như lời của hắn.
Mỗi nhóm của hai học viện đều được phát một loại dấu ấn riêng, chúng vừa có tác dụng xác nhận mục tiêu đã bị hạ gục vừa ngăn cản có kẻ khác lấy xác ăn hôi. Mỗi con vật chỉ có thể được xác nhận hạ gục bởi duy nhất một dấu ấn, kể cả cho nhóm khác có phát hiện ra thì cũng chẳng thể xơ múi gì được. Beck thu lại cây gậy phép dỏm rồi nhanh nhẹn tiến lên dùng dao cắt một mẩu da nhỏ của hai con chim này, sau đó lấy dấu ấn ra đóng lên nó, xác nhận nhóm mình là chủ sở hữu bọn chúng.
Sau khi Beck gật đầu tỏ ý mọi thứ đã xong xuôi thì Hoàng mới lấy ra một lọ dung dịch nhỏ màu xanh lá cây, hắn thảy về phía đối thủ rồi nói:
- Rút mũi tên ra trước rồi đổ phân nửa thuốc giải lên vết thương, một nửa thì uống.
Omot bắt được thuốc giải thì không chậm trễ ra hiệu cho bạn mình cắn chặt răng rồi một hơi nhổ luôn mũi tên ra, sau đó đổ thuốc lên vết thương và uống như chỉ dẫn, hiệu quả của nó đến tức thì khi máu ngừng chảy còn khuôn mặt của cầm búa không còn tím tái, thậm chí vết thương cũ còn bắt đầu có dấu hiệu liền da lại nữa.
Lọ dung dịch này Hoàng có pha thêm một phần thuốc trị thương do mình làm ra cho nên công dụng cực tốt, cái này không phải hắn tốt bụng hay cảm thấy tội lỗi gì cả, mà mục đích muốn giữ lực chiến cho nhóm Omot, nhất là khi mà họ đã ác cảm với phía học viện Ilumina, thì về sau chắc chắn sẽ tha hồ mà vui khi hai bên đụng nhau.
Cái thứ dịch nhờn nhờn mà Hoàng tẩm lên đầu mũi tên cũng không phải độc, nó chỉ là thuốc gây dị ứng và có mùi thối mà thôi, dù sao hắn còn chưa mất nhân tính tới mức độ như vậy. Hơn nữa việc có thể một phát ăn luôn cũng là do nhóm Omot phải chiến đấu với hai con Mào sừng từ trước, bị thương cũng như mệt mỏi khá nhiều, chứ không với khả năng bắn tên tệ hại từ Rei, thì kể cả có đổi hướng cũng cùng lắm làm trầy da sướt sát là hết.
Nhóm của Omot bận rộn chữa thương cho đồng đội của mình, tới khi ngẩng lên thì những “học viên Ilumina” kia đã biến mất dạng, Omot nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi gầm gừ trong miệng:
- Bọn dân đen chó chết này, đúng là lũ cặn bã của xã hội mà, ta sẽ không bỏ qua cho cách người đâu.
Đáng tiếc là những lời nguyền rủa của Omot không đến được tai của “đám dân đen Ilumina”, khi Hoàng cùng đàn em của mình đã yên vị ở một địa điểm cách đó rất xa, hắn lấy ra miếng da của con Mào sừng cái và làm một vài động tác gì đó, xong xuôi mới chuyển sang cho công chúa Elina và nói:
- Đúng như giao kèo mỗi bên sẽ lấy một nửa chiến lợi phẩm, đây là phần của cô.
Elina đón lấy sau đó dùng dấu ấn của mình đóng xác nhận lên nó, do đây là một cuộc thi đối kháng, nên các món đồ tính điểm kiểu này có thể được sang tay rất dễ dàng, chỉ cần chủ sở hữu cũ bỏ quyền là nó sẽ trở lại trạng thái ban đầu ngay, còn làm sao để bắt chủ nhân hiện tại bỏ quyền thì đó lại là vấn đề mà các đội phải tự suy nghĩ. Với màn thể hiện ném đá dấu tay vừa rồi, Elina đã tin tưởng đáng kể vào khả năng thành công của anh Đại mình, vì người vô sỉ như vậy có lẽ cả cuộc thi này chỉ độc một mình hắn mà thôi.
Trước khi Elina trở về học viện Hoàng gia, Hoàng đã đưa các mẫu đồng phục của Ilumina để cô ta tạo ra những chiếc áo hai mặt, bằng việc may đính liền một cái áo khoác có thể đổi chiều, bọn họ chỉ cần lật ngược nó lại là sẽ biết hành “học viên” của Ilumina hoặc Hoàng gia tùy tình hình. Hoàng không lo bị lộ tẩy, vì hắn tin rằng trong một cuộc thi đối kháng mật độ cao, tất cả các nhóm tham gia đều sẽ vô cùng kín miệng và không chia sẻ thông tin cho người ngoài, do đó trò bẩn thỉu ngậm máu phun người này sẽ tha hồ mà phát huy tác dụng.
Dù sao thì đây mới chỉ là ngày đầu tiên của cuộc thi, bọn họ đã phải hoạt động liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ liền trong núi tuyết nên Hoàng thấy đã đến lúc phải nghỉ ngơi. Cả nhóm chọn một vị trí tương đối thấp, sau đó lấy tuyết đắp thành tường tránh gió rồi bắt đầu dựng và ngụy trang lều, sau khi mọi thứ xong xuôi thì Hoàng bắt đầu sắp xếp:
- Bốn cô cậu tự chia nhau canh gác nhá, ưu tiên cho công chúa Elina ca đầu, tôi đi nghỉ đây.
Hoàng nói xong thì chui đầu vào lều rồi nằm ườn xuống luôn, mặc kệ đám đàn em ở ngoài tự lo liệu, dù sao thì mấy cái việc cơ bản này bọn chúng dư sức làm được, cuộc thi này còn kéo dài nếu hắn cái gì cũng phải tự tay chỉ huy thì chắc kiệt sức mà chết sớm. Hoàng cũng khá mệt mỏi khi phải di chuyển nhiều như vậy, do đó hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hoàng đang say giấc nồng bỗng giật mình tỉnh dậy vì thiết bị quét nhiệt giật liên tục trên tay, hắn vội vàng dụi mắt rồi nhìn vào thì thấy nó đã phát hiện thấy vật thể lạ, hàng loạt đốm sáng to nhỏ không rõ đang đi thành cụm cách căn lều của mình hơn hai trăm mét. Cùng lúc này thì Hoàng cũng nhận được điện đàm từ Ethas, cậu ta nhỏ giọng báo cáo:
- Anh Đại, bọn em tìm ra dấu chân của dã thú cách đây không xa, hình như chúng đang đuổi theo con mồi.
Bọn nhóc này hóa ra nhiều năng lượng hơn Hoàng tưởng, khi chúng chia thành hai người một ca và tản ra theo vòng tròn để vừa canh gác vừa thu thập tin tức hết mức có thể, hắn xoa đầu khen Ethas vài câu rồi cũng ra lệnh cho đám đàn em chuẩn bị lên đường. Bọn họ lần theo dấu vết cũng như các đốm nhiệt mà Hoàng tìm được, cuối cùng cũng thấy trận chiến diễn ra ngay giữa cánh đồng tuyết.
Một nhóm học viên Ilumina khoảng sáu hay bảy người đang bị nguyên cả đàn sói băng vây kín ở giữa, xung quanh là hơn chục cái xác sói nằm la liệt, tuy vậy cái giá phải đổi lại là những người đứng đầu đã bị chúng cào cắn tới máu chảy đầm đìa, tình cảnh xem ra không được tốt đẹp cho lắm. Hoàng hơi bất ngờ vụ này, vì đây là nhóm học viên mà hắn không kịp gắn cúc áo định vị lên, nhưng xem ra chẳng biết là may mắn hay xui xẻo nữa khi tự nhiên lại có mồi dâng tới tận miệng. Cả bốn đàn em của Hoàng đều rất nhanh nhận định được tình hình, Beck thậm chí còn lấy vũ khí ra sẵn nhưng lại bị anh Đại lên tiếng ngăn cản:
- Từ từ đã, vụ này xem ra chưa chắc dễ ăn đâu.
Nhóm của Omot tuy không biết những kẻ vừa mới tới này là ai, nhưng chắc chắn là bọn chúng chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, anh ta nhanh chóng điều khiển cho con rối của mình đứng chắn ngang xác con Mào sừng trống, tỏ rõ thái độ sẵn sàng chiến đấu nếu cần. Hoàng tất nhiên cũng đoán được đối phương sẽ khó mà đầu hàng dễ dàng như vậy, hắn ra hiệu cho Rei sẵn sàng rồi cất giọng:
- Nào nào không cần giương cung bạt kiếm thế đâu, chúng tôi đến trong hòa bình mà.
Như để thể hiện cho thành ý của mình thì sau khi nói xong câu này Hoàng cũng từ từ hạ cung xuống, rõ ràng lời nói và hành động của hắn hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với nhau, chưa kể nhóm của Omot có vẻ đã hoàn toàn coi kẻ trước mặt là kẻ địch, bọn họ đã thiết lập đội hình chiến đấu luôn rồi. Hoàng bất chợt bật cười hềnh hệch, tiếng cười cao rít lên như móng vuốt cào lên đá cực kỳ quái dị, bỗng nhiên từ sau lưng hắn một mũi tên phóng ra nhắm thẳng về phía Omot, nhưng học viên đứng đầu đã cực kỳ cảnh giác giơ khiên che cho bạn mình.
Có điều trò vui không chấm dứt nhanh như vậy, ngay khi mũi tên sắp chạm vào tấm khiên thì Elina đã bí mật niệm phép chuyển hướng bay của nó sang chỗ học viên cầm búa, sau đó cắm phập vào vết thương do con Mào sừng gây ra trên vai anh ta. Mũi tên này chuẩn xác đâm đúng ngay vào chỗ sâu nhất, lóc ra nguyên cả mảng thịt bầy nhầy máu vừa máu băng bó tạm thời, kinh hoàng hơn là phía đầu của nó tiết ra một thứ dịch đen sì. Học viên cầm búa sợ hãi nhìn cái thứ dịch nhầy này bắt đầu hòa lẫn với máu của mình và bốc mùi hôi thối muốn mửa, Omot đứng sững ra giây lát rồi tức tối gào lên:
- Các ngươi... bọn khốn Ilumina các người dám dùng độc dược bị cấm hay sao?
Sỡ dĩ Omot phản ứng mạnh như vậy không phải là do Hoàng sử dụng dụng tên độc, mà chủ yếu cái thứ nhờn nhờn của hắn có vẻ như là loại ăn mòn da thịt chuyên dùng để tra tấn phạm nhân, thứ này gần như đã bị cấm sử dụng rộng rãi trên đại lục, càng đừng nói trong một cuộc thi liên học viện như vậy. Nhưng Hoàng hoàn toàn giả điếc không nghe lời chửi rủa mà chính tay bắn ra một mũi tên khác, nhưng nó không nhắm vào người mà lại bay tới căn lều của nhóm Omot, thứ này lập tức bốc lên mùi hăng hắc sặc mũi, hắn tiếp tục cười như điên mà nói:
- Biết cái gì đó không, dầu dẫn loại xịn nhất đó, thêm một chút lửa nữa thôi là cả cái chỗ này sẽ cháy gọi là tưng bừng luôn ấy... a hi hi...
Tới đây thì nhóm Omot thực sự câm nín, vì bọn họ chưa bao giờ gặp thể loại học viên nào khốn nạn như vậy, hạ độc thì cũng thôi đi giờ lại còn tính đốt luôn cả hành lý nữa, trong cái thời tiết như thế này mà mất hết tư trang thì có khác gì án tử. Omot mắt long sòng sọc đỏ ngầu nhìn tên khốn trước mặt với lòng căm thù tới tận xương tủy, nhưng cậu ta không dám làm bừa, trước hết phải giải độc cho bạn mình cái đã.
Ngay khi vừa thấy cô gái bên cạnh Omot định lấy thuốc đổ vào vết thương bắt đầu chảy mủ đen sì kia, Hoàng vội vàng nhảy lên tỏ vẻ điệu bộ ngăn cản:
- Này này đừng có làm bừa, cái độc này khó chữa lắm đấy, làm sai nó lại lan vào trong xương lúc đấy thì chỉ có nước cắt cụt tứ chi đi thôi nhé.
Nữ học viên đang định rút mũi tên ra để đắp thuốc, nghe lời nói này của Hoàng thì khựng lại luôn, giương đôi mắt lo lắng lên hỏi ý kiến Omot. Lúc này toàn thân của học viên cầm búa đã tím rịm cả đi, đồ hôi đổ như tắm chả biết là do đau hay do độc phát, trông cực kỳ dọa người, trong lúc Omot đang rối như tơ vò thì giọng nói của Hoàng lại vang lên một lần nữa:
- Các người có hai lựa chọn, để lại hai con chim kia và lấy thuốc giải độc hoặc chiến đấu tới cùng, nhưng nếu chọn vế sau thì ta chắc chắn rằng bất kể thắng thua ra sao, thì cái lều đó sẽ cháy tới độ tro cũng chẳng còn đâu, cả thằng nhóc to xác kia nữa, nhìn nó có vẻ sắp toi tới nơi rồi.
Giọng điệu của Hoàng không còn đùa cợt nữa mà cực kỳ nghiêm túc và có phần đe dọa, như để tăng thêm tính thuyết phục thì đám đàn em của hắn cũng đồng loạt giơ vũ khí lên, cố tình tạo ra tiếng kim loại ma sát vào nhau để gây áp lực. Omot thực sự tin rằng những kẻ trước mặt mình không phải đang hù dọa, đến phá luật dùng thuốc độc bị cấm bọn chúng còn dám làm, thì đốt thêm vài thứ nữa có vẻ chẳng là cái gì cả. Cuối cùng mặc dù tức đến nghiến răng chảy cả ra máu, nhưng Omot vẫn phải ra lệnh cho con rối và đồng đội của mình hạ vũ khí xuống, sau đó nói gằn từng chữ:
- Đưa thuốc giải trước đã rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
- Ê nhóc, chú mày tưởng anh đây là trẻ con lên ba à, mang xác hai con chim Mào sừng ra đây để người của anh lấy mẫu xác nhận, còn không thì ôm nhau mà chết đi.
Hoàng giờ đổi sang dùng thái độ bề trên để ra lệnh cho Omot, thậm chí hắn còn bắn ra một mũi tên cắm phập ngay sát chân của cậu ta để thị uy. Omot thực sự có xung động rất muốn lao lên đập nát đầu rồi băm xác thằng khốn trước mặt cho thú hoang ăn thịt, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm lại rồi ra hiệu cho bạn mình lôi xác con Mào sừng cái ra phía trước như lời của hắn.
Mỗi nhóm của hai học viện đều được phát một loại dấu ấn riêng, chúng vừa có tác dụng xác nhận mục tiêu đã bị hạ gục vừa ngăn cản có kẻ khác lấy xác ăn hôi. Mỗi con vật chỉ có thể được xác nhận hạ gục bởi duy nhất một dấu ấn, kể cả cho nhóm khác có phát hiện ra thì cũng chẳng thể xơ múi gì được. Beck thu lại cây gậy phép dỏm rồi nhanh nhẹn tiến lên dùng dao cắt một mẩu da nhỏ của hai con chim này, sau đó lấy dấu ấn ra đóng lên nó, xác nhận nhóm mình là chủ sở hữu bọn chúng.
Sau khi Beck gật đầu tỏ ý mọi thứ đã xong xuôi thì Hoàng mới lấy ra một lọ dung dịch nhỏ màu xanh lá cây, hắn thảy về phía đối thủ rồi nói:
- Rút mũi tên ra trước rồi đổ phân nửa thuốc giải lên vết thương, một nửa thì uống.
Omot bắt được thuốc giải thì không chậm trễ ra hiệu cho bạn mình cắn chặt răng rồi một hơi nhổ luôn mũi tên ra, sau đó đổ thuốc lên vết thương và uống như chỉ dẫn, hiệu quả của nó đến tức thì khi máu ngừng chảy còn khuôn mặt của cầm búa không còn tím tái, thậm chí vết thương cũ còn bắt đầu có dấu hiệu liền da lại nữa.
Lọ dung dịch này Hoàng có pha thêm một phần thuốc trị thương do mình làm ra cho nên công dụng cực tốt, cái này không phải hắn tốt bụng hay cảm thấy tội lỗi gì cả, mà mục đích muốn giữ lực chiến cho nhóm Omot, nhất là khi mà họ đã ác cảm với phía học viện Ilumina, thì về sau chắc chắn sẽ tha hồ mà vui khi hai bên đụng nhau.
Cái thứ dịch nhờn nhờn mà Hoàng tẩm lên đầu mũi tên cũng không phải độc, nó chỉ là thuốc gây dị ứng và có mùi thối mà thôi, dù sao hắn còn chưa mất nhân tính tới mức độ như vậy. Hơn nữa việc có thể một phát ăn luôn cũng là do nhóm Omot phải chiến đấu với hai con Mào sừng từ trước, bị thương cũng như mệt mỏi khá nhiều, chứ không với khả năng bắn tên tệ hại từ Rei, thì kể cả có đổi hướng cũng cùng lắm làm trầy da sướt sát là hết.
Nhóm của Omot bận rộn chữa thương cho đồng đội của mình, tới khi ngẩng lên thì những “học viên Ilumina” kia đã biến mất dạng, Omot nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi gầm gừ trong miệng:
- Bọn dân đen chó chết này, đúng là lũ cặn bã của xã hội mà, ta sẽ không bỏ qua cho cách người đâu.
Đáng tiếc là những lời nguyền rủa của Omot không đến được tai của “đám dân đen Ilumina”, khi Hoàng cùng đàn em của mình đã yên vị ở một địa điểm cách đó rất xa, hắn lấy ra miếng da của con Mào sừng cái và làm một vài động tác gì đó, xong xuôi mới chuyển sang cho công chúa Elina và nói:
- Đúng như giao kèo mỗi bên sẽ lấy một nửa chiến lợi phẩm, đây là phần của cô.
Elina đón lấy sau đó dùng dấu ấn của mình đóng xác nhận lên nó, do đây là một cuộc thi đối kháng, nên các món đồ tính điểm kiểu này có thể được sang tay rất dễ dàng, chỉ cần chủ sở hữu cũ bỏ quyền là nó sẽ trở lại trạng thái ban đầu ngay, còn làm sao để bắt chủ nhân hiện tại bỏ quyền thì đó lại là vấn đề mà các đội phải tự suy nghĩ. Với màn thể hiện ném đá dấu tay vừa rồi, Elina đã tin tưởng đáng kể vào khả năng thành công của anh Đại mình, vì người vô sỉ như vậy có lẽ cả cuộc thi này chỉ độc một mình hắn mà thôi.
Trước khi Elina trở về học viện Hoàng gia, Hoàng đã đưa các mẫu đồng phục của Ilumina để cô ta tạo ra những chiếc áo hai mặt, bằng việc may đính liền một cái áo khoác có thể đổi chiều, bọn họ chỉ cần lật ngược nó lại là sẽ biết hành “học viên” của Ilumina hoặc Hoàng gia tùy tình hình. Hoàng không lo bị lộ tẩy, vì hắn tin rằng trong một cuộc thi đối kháng mật độ cao, tất cả các nhóm tham gia đều sẽ vô cùng kín miệng và không chia sẻ thông tin cho người ngoài, do đó trò bẩn thỉu ngậm máu phun người này sẽ tha hồ mà phát huy tác dụng.
Dù sao thì đây mới chỉ là ngày đầu tiên của cuộc thi, bọn họ đã phải hoạt động liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ liền trong núi tuyết nên Hoàng thấy đã đến lúc phải nghỉ ngơi. Cả nhóm chọn một vị trí tương đối thấp, sau đó lấy tuyết đắp thành tường tránh gió rồi bắt đầu dựng và ngụy trang lều, sau khi mọi thứ xong xuôi thì Hoàng bắt đầu sắp xếp:
- Bốn cô cậu tự chia nhau canh gác nhá, ưu tiên cho công chúa Elina ca đầu, tôi đi nghỉ đây.
Hoàng nói xong thì chui đầu vào lều rồi nằm ườn xuống luôn, mặc kệ đám đàn em ở ngoài tự lo liệu, dù sao thì mấy cái việc cơ bản này bọn chúng dư sức làm được, cuộc thi này còn kéo dài nếu hắn cái gì cũng phải tự tay chỉ huy thì chắc kiệt sức mà chết sớm. Hoàng cũng khá mệt mỏi khi phải di chuyển nhiều như vậy, do đó hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hoàng đang say giấc nồng bỗng giật mình tỉnh dậy vì thiết bị quét nhiệt giật liên tục trên tay, hắn vội vàng dụi mắt rồi nhìn vào thì thấy nó đã phát hiện thấy vật thể lạ, hàng loạt đốm sáng to nhỏ không rõ đang đi thành cụm cách căn lều của mình hơn hai trăm mét. Cùng lúc này thì Hoàng cũng nhận được điện đàm từ Ethas, cậu ta nhỏ giọng báo cáo:
- Anh Đại, bọn em tìm ra dấu chân của dã thú cách đây không xa, hình như chúng đang đuổi theo con mồi.
Bọn nhóc này hóa ra nhiều năng lượng hơn Hoàng tưởng, khi chúng chia thành hai người một ca và tản ra theo vòng tròn để vừa canh gác vừa thu thập tin tức hết mức có thể, hắn xoa đầu khen Ethas vài câu rồi cũng ra lệnh cho đám đàn em chuẩn bị lên đường. Bọn họ lần theo dấu vết cũng như các đốm nhiệt mà Hoàng tìm được, cuối cùng cũng thấy trận chiến diễn ra ngay giữa cánh đồng tuyết.
Một nhóm học viên Ilumina khoảng sáu hay bảy người đang bị nguyên cả đàn sói băng vây kín ở giữa, xung quanh là hơn chục cái xác sói nằm la liệt, tuy vậy cái giá phải đổi lại là những người đứng đầu đã bị chúng cào cắn tới máu chảy đầm đìa, tình cảnh xem ra không được tốt đẹp cho lắm. Hoàng hơi bất ngờ vụ này, vì đây là nhóm học viên mà hắn không kịp gắn cúc áo định vị lên, nhưng xem ra chẳng biết là may mắn hay xui xẻo nữa khi tự nhiên lại có mồi dâng tới tận miệng. Cả bốn đàn em của Hoàng đều rất nhanh nhận định được tình hình, Beck thậm chí còn lấy vũ khí ra sẵn nhưng lại bị anh Đại lên tiếng ngăn cản:
- Từ từ đã, vụ này xem ra chưa chắc dễ ăn đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook