Tô Na trở về nhà, cô cứ suy nghĩ mãi về cuộc thi mà Đế Trịnh tổ chức, người thắng cuộc ngoài giành được quyền thiết kế viên kim cương hồng quý hiếm kia còn được thưởng một khoảng tiền khá lớn.

Cô thật sự rất muốn tham gia, không một nhà thiết kế trang sức nào muốn bỏ qua cơ hội này và hơn hết, cô cần tiền.

Nhưng nếu cô tham gia, thì trở ngại lớn nhất của cô lúc này lại là… Trịnh Kình Sâm.

Anh là phó chủ tịch của Đế Trịnh, cô lại là khắc tinh mà anh không muốn nhìn thấy nhất.

Chỉ duy hai điều này thôi, cô cũng đoán trước được số phận bản thiết kế của mình phần trăm cao là có nguy cơ bị hoàn trả, thậm chí có thể trực tiếp bị vứt vào sọt rác mà không cần xem luôn cũng không chừng.

Vừa nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, tiếng xe của Trịnh Kình Sâm đã về ngay trước cửa, Tô Na giật mình chợt nhớ mình vẫn chưa nấu cơm tối, chắc chắn lại khiến anh nổi giận.

Cô tức tốc muốn đi nhanh xuống bếp, ai dè chỉ vừa đi xuống cầu thang thì đã chạm mặt anh.

Trịnh Kình Sâm vẫn dùng ánh mắt cay nghiệt đó nhìn cô, đối diện với ánh mắt đó, cô không bệnh nhưng toàn thân không cách nào khống chế được sự run rẩy.

Cô nắm chặt hai tay trước bụng, giữ thái độ bình tĩnh, lại cúi đầu nói giọng thỏ thẻ.


"Ngài Trịnh, xin lỗi hôm nay tôi không kịp nấu cơm tối.

Nếu ngài vẫn muốn ăn, bây giờ tôi lập tức đi nấu…"
"Không cần."
Trịnh Kình Sâm lãnh đạm cất giọng, Tô Na nhận thấy trong giọng của anh có vẻ mệt mỏi, bất chợt không biết phải làm gì tiếp theo nên cô hơi ngập ngừng.

"Vậy…"
Trịnh Kình Sâm lại kịp nói chen ngang.

"Đi pha nước tắm cho tôi."
Anh vừa nói vừa bước lên lầu, tay đưa lên nới lỏng cà vạt và lướt qua cô.

Tô Na ngẩn người một lúc, tay cô thậm chí còn run hơn lúc nãy, không biết trong lòng vì sao lại cảm thấy bất an.

Nhưng nếu là không thể tránh khỏi thì hãy làm cho thật nhanh.

Nghĩ rồi chân cô nhanh chóng di chuyển, bước vào phòng của anh rồi đi vào phòng tắm.

Tiếng xả nước vô tình khiến cô nhớ lại những đêm anh mang Vương Nhã Tịnh về nhà.

Đầu tiên cũng là tiếng xả nước này và sau đó…
Những hình ảnh dơ bẩn kia lại hiện ra trong đầu, Tô Na nhắm nghiền mắt lại, cô lắc đầu mạnh vài cái cho nó biến mất đi, nó khiến cô cảm thấy thật ghê tởm, cô muốn tránh xa căn phòng này càng nhanh càng tốt.

Nước đã xả đầy bồn tắm, cô sờ tay vào đã thấy đủ ấm, việc xong rồi cô nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.

Cô đứng dậy xoay người mà không biết Trịnh Kình Sâm đã đứng ngay phía sau từ lúc nào, kết quả cô đâm sầm vào anh.

Chân cô đứng không vững cộng thêm sàn dính nước trơn trượt khiến cô mất thăng bằng, cả người chới với về phía sau.

Nhưng dù có như thế, tay của cô vẫn nhận thức được mà không bám vào người anh.

Một cái nhíu mày xuất hiện cùng lúc, Trịnh Kình Sâm chủ động với tay ra kéo cô lại.


"A…"
Đầu của cô đập vào cơ ngực săn chắc của anh mà như phát ra một tiếng binh, bất ngờ hơn, cả thân người của cô đã dính chặt lấy anh như hai mảnh nam châm khác cực.

Hình như… anh còn không mặc quần áo.

Tô Na ngay lập tức đẩy anh ra, mặt cô đã có cảm giác đỏ bừng như than hồng, cô cúi ngập người không để anh thấy được gương mặt sượng sùng của mình, cũng là để tránh… nhìn phải thứ mà cô không nên nhìn.

"Xin lỗi, là do tôi bất cẩn.

Nước tắm đã pha xong rồi, tôi ra ngoài trước đây."
Cô chưa dứt lời thì chân đã nhanh nhảu bước đi, nhưng chưa bước được ra khỏi cửa đã bị lời nói của anh ngăn lại.

"Cô dám đi thì tối nay đừng hòng yên.

Tới đây, mát xa vai cho tôi."
Vừa ra đe dọa lại vừa ra lệnh, đúng là tác phong của Trịnh Kình Sâm, Tô Na cũng không cách nào phản kháng.

Cô chỉ dám hé mắt quay lại, nhìn thấy anh đã ngâm người vào bồn, cô cũng có thể thở ra nhẹ lòng rồi chậm rãi đi tới.

Cô khụy gối xuống gần bồn tắm, ngay phía sau lưng anh.


Lần đầu cô nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, cũng là lần đầu cô chạm vào một người đàn ông, đã thế người còn không tất vải, nên khó tránh trong lòng hồi hộp không quen, động tác có hơi chậm chạp.

Cô dùng lực bàn tay vừa phải, ấn nhẹ lên vai của anh từ cổ ra hai bên và ngược lại, đôi mắt không dám nhìn đi đâu, chỉ chăm chú vào một điểm sau gáy.

Hôm nay anh đúng thật là có gì đó khác thường, vì từ nãy đến giờ anh vẫn ngồi yên không nói lời nào, không cau có, cũng không tìm cớ bắt bẻ, chê trách.

Nhưng dù sao nó cũng không liên quan đến cô, coi như cô hôm nay may mắn không bị anh gây khó dễ.

Trong bầu không khí yên ắng, đột nhiên Trịnh Kình Sâm cử động nhẹ, anh đưa hai tay gác lên thành bồn.

Tô Na cũng không cố ý mà nhìn lên, vết thương trên tay của anh hiện lên trước mắt khiến cô ngây ngốc người.

Lúc sáng, khi anh mặc vest, chỉ thấy rõ vết thương trên mu bàn tay, không ngờ nó lại kéo dài đến hơn cổ tay.

Vết thương vẫn còn đỏ, có vẻ chưa khô lại mà anh lại không chú ý băng bó, trong đầu cô vốn không có ý định nhưng miệng lại thốt ra trước.

"Tay… bị thương từ khi nào?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương